Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1658: Sức mạnh của lão Cửu
Bên phía Dương Thanh và lão Cửu, hai người vừa chuẩn bị tới phủ thành chủ Hoài Thành thì bỗng bị bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh bao vây lại.
Dương Thanh cau mày: "Các người là ai?"
Bốn gã cao thủ này đều tản ra hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Cảnh.
Đặc biệt, gã cao thủ cầm đầu nhóm người này còn tản ra hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.
Ba gã cao thủ còn lại đều thuộc cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh.
Một đội cao thủ cỡ này, dù tại bất cứ thế lực nào cũng đã thuộc hàng cực mạnh rồi.
Gã cao thủ cầm đầu lạnh giọng hỏi: "Mày chính là Dương Thanh, kẻ đã giết người của Dược Vương Cốc chúng tao?"
Dương Thanh thoáng kinh ngạc, đúng là anh đã giết hai gã cao thủ của Dược Vương Cốc, nhưng chuyện này cũng chỉ có Phùng Tiểu Uyển, Ngải Lâm, Phùng Giai Di và anh em họ Tống biết mà thôi.
Những người khác hẳn đều không rõ ràng chuyện này mới đúng, nhưng vì sao các cao thủ của Dược Vương Cốc lại biết được?
Chẳng lẽ, đã có ai tiết lộ chuyện này ra ngoài?
Nhưng anh em họ Tống vốn đang bị cao thủ Hoài Thành đuổi giết, tu vi võ thuật đúng là đã bị phế bỏ, bọn họ không thể là người tiết lộ chuyện này được.
Nếu không phải hai anh em họ Tống thì còn ai có thể làm việc đó?
Lẽ nào là Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển hay Phùng Giai Di?
Gã cao thủ dẫn đầu bỗng ra lệnh: "Giết nó đi, báo thù cho người của Dược Vương Cốc chúng ta!"
Mệnh lệnh vừa được phát ra, cả bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh đồng loạt xông về phía Dương Thanh và lão Cửu.
Dương Thanh nheo mắt nói: "Thật đúng là không biết tự lượng sức!"
Vừa dứt lời, hơi thở võ thuật cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đã bùng nổ từ trên người anh.
"Cút ngay!"
Dương Thanh quát lên một tiếng, thân hình đột ngột biến mất.
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"
Một giây tiếp theo, bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh nối gót nhau bay ra sau.
Chân Dương Thanh thoáng di chuyển, lập tức xuất hiện trước mặt gã cao thủ cầm đầu, anh dẫm một chân lên lồng ngực đối phương, lạnh lùng hỏi: "Các người làm cách nào mà biết tôi đã giết người của Dược Vương Cốc các người?"
Gã cao thủ cầm đầu lộ vẻ cứng cỏi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là bí mật của Dược Vương Cốc chúng tao, mày chưa có tư cách biết".
"Tao khuyên mày tốt nhất là nên thả chúng tao đi, bằng không mày nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt cho những hành vi của mày đấy".
Dương Thanh cười nhạt: "Thật là đồ không biết sống chết!"
Anh vừa dứt lời, gã cao thủ cầm đầu chợt cảm thấy lồng ngực đang có một sức mạnh kinh người truyền đến, như thể muốn hủy diệt nền tảng võ thuật của ông ta.
Gã cao thủ cầm đầu nghiến răng quát: "Tên khốn! Buông ra ngay!"
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi hay, rốt cuộc các ông dùng cách nào để biết tôi đã giết chết cao thủ của Dược Vương Cốc?"
Anh vừa nói vừa dồn lực, một sức mạnh khủng bố chụp xuống ngực gã cao thủ cầm đầu kia.
Bấy giờ, gã cao thủ cầm đầu chỉ cảm thấy thân thể mình cứng ngắc, không thể động đậy lấy một chút, đây chính là sự nghiền ép từ khí thế võ thuật, trước mặt Dương Thanh, bọn họ hoàn toàn không có sức chống trả.
"Nói!"
Dương Thanh lại quát lên lần nữa.
Gã cao thủ của Dược Vương Cốc nghiến răng nói: "Dù phải chết, bọn tao cũng sẽ không nói cho mày biết đâu, mày giết chúng tao đi!"
Bốn gã cao thủ hoàn toàn không để lộ một chút sợ sệt, sắc mặt chỉ còn thù hận sâu sắc.
Dương Thanh biết, bắt loại người thế này nói ra sự thật quả là một việc gần như vô vọng, anh nheo mắt bảo: "Nếu các người đã muốn chết thì để tôi giúp các người toại nguyện!"
Nỗi lo duy nhất của anh lúc này là, hai anh em họ Tống hoàn toàn không mất đi tu vi võ thuật mà dùng thủ đoạn gì đó để giả như mình đã bị phế bỏ võ thuật rồi.
Nếu quả đúng thế thì bọn Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đang gặp nguy hiểm rất lớn.
Hai anh em họ Tống đã là cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh và Tam Cảnh từ rất lâu rồi, cho đến nay, ai biết được thực lực của bọn họ đã mạnh đến mức nào.
Phùng Giai Di lại chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, một khi hai anh em họ Tống có vấn đề, Phùng Giai Di hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Nghĩ tới đây, nỗi lo trong lòng Dương Thanh càng thêm lớn.
"Từ từ!"
Thấy Dương Thanh đang chuẩn bị ra tay giết chết cao thủ của Dược Vương Cốc, lão Cửu vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ chợt lên tiếng.
Lão Cửu tươi cười nhìn Dương Thanh, nói: "Muốn bắt bọn họ nói ra cũng không quá khó khăn đâu".
Dứt lời, ông lão bước tới trước mặt bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc, ha hả cười nói: "Xin phép tự giới thiệu bản thân trước đã, tôi họ Miêu, đến từ Miêu Thành, các vị có chắc là sẽ không nói không?"
Nghe thấy lão Cửu nói mình đến từ Miêu Thành, bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc đều biến sắc, như thể gặp phải thứ dã thú khủng bố nào đó.
Dương Thanh thoáng kinh ngạc, lão Cửu chỉ mới nói mình từ Miêu Thành tới, vậy mà lại có thể khiến cho đám cao thủ không sợ chết của Dược Vương Cốc lộ vẻ sợ hãi thế này?
Miêu Thành nguy hiểm đến thế sao?
Gã cao thủ cầm đầu cắn răng nói: "Tốt nhất là ông chớ có động vào chúng tôi, bằng không, cốc chủ của chúng tôi tuyệt đối không tha cho các người đâu".
Lão Cửu vẫn cười ha hả, tay chợt búng một cái, Dương Thanh chỉ thoáng thấy một bóng đen vụt qua, nhanh như điện xẹt.
"A..."
Giây tiếp theo, gã cao thủ cầm đầu chợt vặn vẹo cả mặt, kêu rên đau đớn như đứt ruột đứt gan.
Lão Cửu vẫn bình thản nhìn, thậm chí vẫn tủm tỉm cười, chỉ có điều, ý cười lúc này hoàn toàn khác xa nụ cười hiền hòa khi nói chuyện với Dương Thanh.
Ba gã cao thủ còn lại đều run rẩy cả người, nhìn lão Cửu như nhìn một con ác quỷ.
Gã cao thủ cầm đầu đau đớn không chịu nổi, phải lăn lộn khắp nơi, cầu xin: "Tha cho tôi đi! Cầu xin ông tha cho tôi đi!"
Nhưng bất kể ông ta cầu xin thảm thiết cỡ nào, lão Cửu vẫn không kết thúc nỗi đau đớn của ông ta.
"Giết tôi đi! Giết tôi ngay đi! Các người mau giết tôi đi!"
Gã cao thủ cầm đầu lại quay sang cầu xin đồng bọn của mình.
Ba gã đồng bọn nhìn nhau, bọn họ chưa phải chịu nỗi giày vò như người cầm đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được, lúc này ông ta đang phải hứng chịu nỗi đau đớn cỡ nào.
Đúng lúc này, lão Cửu bỗng vung tay, con cổ trùng trên người gã cao thủ cầm đầu kia lại bay về chỗ ông lão.
Gã cầm đầu đã ngừng rên la, nằm xoài trên mặt đất, thở hổn hển khó nhọc, cả người đã ướt sũng mồ hôi.
Lão Cửu cười híp mắt, nói: "Tôi cho các vị một phút để cân nhắc xem có nên nói cho chúng tôi biết, các vị làm cách nào để biết Dương Thanh đã giết người của Dược Vương Cốc".
Nghe ông lão nói thế, bốn gã cao thủ đều run lên lẩy bẩy, nhất là gã cao thủ cầm đầu vừa bị cổ độc dằn vặt thì càng sợ hãi hơn.
Bốn người ngó nhau, mặt lộ vẻ quyết tuyệt.
Lão Cửu đã sớm dự liệu được hành vi của bọn họ, bèn nhanh chóng ra tay, bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc còn chưa lấy lại tinh thần thì đã phát hiện mình bị vặn sái khớp cằm, miệng cứ há hốc ra, không thể ngậm lại được, vậy thì làm sao có thể cắn lưỡi tự sát hay cắn vỡ túi chất độc giấu trong miệng đây?
Trước một loạt thủ đoạn nhanh nhẹn dứt khoát của lão Cửu, Dương Thanh đã khiếp sợ ngây người, đây hẳn chính là thủ đoạn của cao thủ hàng đầu Miêu Thành nhỉ?
Thực lực của lão Cửu hẳn đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, Dương Thanh mới có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Tuy anh có thể phát huy sức chiến đấu ngang ngửa cao thủ bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhưng anh vẫn cảm thấy, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của lão Cửu.
Bấy giờ lão Cửu mới lên tiếng: "Đã hết một phút, hẳn các vị cũng đã nghĩ kĩ rồi nhỉ, vậy thì hiện tại hãy nói ra đáp án mà cậu ấy muốn biết, tôi sẽ cho các vị một đường sống".
Dương Thanh cau mày: "Các người là ai?"
Bốn gã cao thủ này đều tản ra hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Cảnh.
Đặc biệt, gã cao thủ cầm đầu nhóm người này còn tản ra hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.
Ba gã cao thủ còn lại đều thuộc cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh.
Một đội cao thủ cỡ này, dù tại bất cứ thế lực nào cũng đã thuộc hàng cực mạnh rồi.
Gã cao thủ cầm đầu lạnh giọng hỏi: "Mày chính là Dương Thanh, kẻ đã giết người của Dược Vương Cốc chúng tao?"
Dương Thanh thoáng kinh ngạc, đúng là anh đã giết hai gã cao thủ của Dược Vương Cốc, nhưng chuyện này cũng chỉ có Phùng Tiểu Uyển, Ngải Lâm, Phùng Giai Di và anh em họ Tống biết mà thôi.
Những người khác hẳn đều không rõ ràng chuyện này mới đúng, nhưng vì sao các cao thủ của Dược Vương Cốc lại biết được?
Chẳng lẽ, đã có ai tiết lộ chuyện này ra ngoài?
Nhưng anh em họ Tống vốn đang bị cao thủ Hoài Thành đuổi giết, tu vi võ thuật đúng là đã bị phế bỏ, bọn họ không thể là người tiết lộ chuyện này được.
Nếu không phải hai anh em họ Tống thì còn ai có thể làm việc đó?
Lẽ nào là Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển hay Phùng Giai Di?
Gã cao thủ dẫn đầu bỗng ra lệnh: "Giết nó đi, báo thù cho người của Dược Vương Cốc chúng ta!"
Mệnh lệnh vừa được phát ra, cả bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh đồng loạt xông về phía Dương Thanh và lão Cửu.
Dương Thanh nheo mắt nói: "Thật đúng là không biết tự lượng sức!"
Vừa dứt lời, hơi thở võ thuật cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đã bùng nổ từ trên người anh.
"Cút ngay!"
Dương Thanh quát lên một tiếng, thân hình đột ngột biến mất.
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!"
Một giây tiếp theo, bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh nối gót nhau bay ra sau.
Chân Dương Thanh thoáng di chuyển, lập tức xuất hiện trước mặt gã cao thủ cầm đầu, anh dẫm một chân lên lồng ngực đối phương, lạnh lùng hỏi: "Các người làm cách nào mà biết tôi đã giết người của Dược Vương Cốc các người?"
Gã cao thủ cầm đầu lộ vẻ cứng cỏi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là bí mật của Dược Vương Cốc chúng tao, mày chưa có tư cách biết".
"Tao khuyên mày tốt nhất là nên thả chúng tao đi, bằng không mày nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt cho những hành vi của mày đấy".
Dương Thanh cười nhạt: "Thật là đồ không biết sống chết!"
Anh vừa dứt lời, gã cao thủ cầm đầu chợt cảm thấy lồng ngực đang có một sức mạnh kinh người truyền đến, như thể muốn hủy diệt nền tảng võ thuật của ông ta.
Gã cao thủ cầm đầu nghiến răng quát: "Tên khốn! Buông ra ngay!"
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi hay, rốt cuộc các ông dùng cách nào để biết tôi đã giết chết cao thủ của Dược Vương Cốc?"
Anh vừa nói vừa dồn lực, một sức mạnh khủng bố chụp xuống ngực gã cao thủ cầm đầu kia.
Bấy giờ, gã cao thủ cầm đầu chỉ cảm thấy thân thể mình cứng ngắc, không thể động đậy lấy một chút, đây chính là sự nghiền ép từ khí thế võ thuật, trước mặt Dương Thanh, bọn họ hoàn toàn không có sức chống trả.
"Nói!"
Dương Thanh lại quát lên lần nữa.
Gã cao thủ của Dược Vương Cốc nghiến răng nói: "Dù phải chết, bọn tao cũng sẽ không nói cho mày biết đâu, mày giết chúng tao đi!"
Bốn gã cao thủ hoàn toàn không để lộ một chút sợ sệt, sắc mặt chỉ còn thù hận sâu sắc.
Dương Thanh biết, bắt loại người thế này nói ra sự thật quả là một việc gần như vô vọng, anh nheo mắt bảo: "Nếu các người đã muốn chết thì để tôi giúp các người toại nguyện!"
Nỗi lo duy nhất của anh lúc này là, hai anh em họ Tống hoàn toàn không mất đi tu vi võ thuật mà dùng thủ đoạn gì đó để giả như mình đã bị phế bỏ võ thuật rồi.
Nếu quả đúng thế thì bọn Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đang gặp nguy hiểm rất lớn.
Hai anh em họ Tống đã là cao thủ Siêu Phàm Nhị Cảnh và Tam Cảnh từ rất lâu rồi, cho đến nay, ai biết được thực lực của bọn họ đã mạnh đến mức nào.
Phùng Giai Di lại chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, một khi hai anh em họ Tống có vấn đề, Phùng Giai Di hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Nghĩ tới đây, nỗi lo trong lòng Dương Thanh càng thêm lớn.
"Từ từ!"
Thấy Dương Thanh đang chuẩn bị ra tay giết chết cao thủ của Dược Vương Cốc, lão Cửu vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ chợt lên tiếng.
Lão Cửu tươi cười nhìn Dương Thanh, nói: "Muốn bắt bọn họ nói ra cũng không quá khó khăn đâu".
Dứt lời, ông lão bước tới trước mặt bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc, ha hả cười nói: "Xin phép tự giới thiệu bản thân trước đã, tôi họ Miêu, đến từ Miêu Thành, các vị có chắc là sẽ không nói không?"
Nghe thấy lão Cửu nói mình đến từ Miêu Thành, bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc đều biến sắc, như thể gặp phải thứ dã thú khủng bố nào đó.
Dương Thanh thoáng kinh ngạc, lão Cửu chỉ mới nói mình từ Miêu Thành tới, vậy mà lại có thể khiến cho đám cao thủ không sợ chết của Dược Vương Cốc lộ vẻ sợ hãi thế này?
Miêu Thành nguy hiểm đến thế sao?
Gã cao thủ cầm đầu cắn răng nói: "Tốt nhất là ông chớ có động vào chúng tôi, bằng không, cốc chủ của chúng tôi tuyệt đối không tha cho các người đâu".
Lão Cửu vẫn cười ha hả, tay chợt búng một cái, Dương Thanh chỉ thoáng thấy một bóng đen vụt qua, nhanh như điện xẹt.
"A..."
Giây tiếp theo, gã cao thủ cầm đầu chợt vặn vẹo cả mặt, kêu rên đau đớn như đứt ruột đứt gan.
Lão Cửu vẫn bình thản nhìn, thậm chí vẫn tủm tỉm cười, chỉ có điều, ý cười lúc này hoàn toàn khác xa nụ cười hiền hòa khi nói chuyện với Dương Thanh.
Ba gã cao thủ còn lại đều run rẩy cả người, nhìn lão Cửu như nhìn một con ác quỷ.
Gã cao thủ cầm đầu đau đớn không chịu nổi, phải lăn lộn khắp nơi, cầu xin: "Tha cho tôi đi! Cầu xin ông tha cho tôi đi!"
Nhưng bất kể ông ta cầu xin thảm thiết cỡ nào, lão Cửu vẫn không kết thúc nỗi đau đớn của ông ta.
"Giết tôi đi! Giết tôi ngay đi! Các người mau giết tôi đi!"
Gã cao thủ cầm đầu lại quay sang cầu xin đồng bọn của mình.
Ba gã đồng bọn nhìn nhau, bọn họ chưa phải chịu nỗi giày vò như người cầm đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được, lúc này ông ta đang phải hứng chịu nỗi đau đớn cỡ nào.
Đúng lúc này, lão Cửu bỗng vung tay, con cổ trùng trên người gã cao thủ cầm đầu kia lại bay về chỗ ông lão.
Gã cầm đầu đã ngừng rên la, nằm xoài trên mặt đất, thở hổn hển khó nhọc, cả người đã ướt sũng mồ hôi.
Lão Cửu cười híp mắt, nói: "Tôi cho các vị một phút để cân nhắc xem có nên nói cho chúng tôi biết, các vị làm cách nào để biết Dương Thanh đã giết người của Dược Vương Cốc".
Nghe ông lão nói thế, bốn gã cao thủ đều run lên lẩy bẩy, nhất là gã cao thủ cầm đầu vừa bị cổ độc dằn vặt thì càng sợ hãi hơn.
Bốn người ngó nhau, mặt lộ vẻ quyết tuyệt.
Lão Cửu đã sớm dự liệu được hành vi của bọn họ, bèn nhanh chóng ra tay, bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc còn chưa lấy lại tinh thần thì đã phát hiện mình bị vặn sái khớp cằm, miệng cứ há hốc ra, không thể ngậm lại được, vậy thì làm sao có thể cắn lưỡi tự sát hay cắn vỡ túi chất độc giấu trong miệng đây?
Trước một loạt thủ đoạn nhanh nhẹn dứt khoát của lão Cửu, Dương Thanh đã khiếp sợ ngây người, đây hẳn chính là thủ đoạn của cao thủ hàng đầu Miêu Thành nhỉ?
Thực lực của lão Cửu hẳn đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, Dương Thanh mới có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Tuy anh có thể phát huy sức chiến đấu ngang ngửa cao thủ bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhưng anh vẫn cảm thấy, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của lão Cửu.
Bấy giờ lão Cửu mới lên tiếng: "Đã hết một phút, hẳn các vị cũng đã nghĩ kĩ rồi nhỉ, vậy thì hiện tại hãy nói ra đáp án mà cậu ấy muốn biết, tôi sẽ cho các vị một đường sống".
Bình luận facebook