Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1661: Xông vào phủ Hoài Thành
Lão Cửu chăm chú nhìn Dương Thanh một lát mới gật đầu: "Được, tôi ở lại khách sạn chờ cậu về!"
Dương Thanh bèn nói: "Ông yên tâm, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa kịp hoàn thành, không có ý định đến phủ thành chủ Hoài Thành chịu chết đâu".
Lão Cửu gật đầu: "Bất kể thế nào, chỉ có sống sót mới là điều quan trọng nhất".
Nói xong, ông lão trở về phòng.
Dương Thanh không lãng phí thời gian nữa, anh lập tức ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc taxi, cho xe đi về phía phủ thành chủ Hoài Thành.
Mặc dù Hoài Thành là một thành phố lớn có nền võ thuật hưng thịnh nhưng trong nội thành cũng có người thường, ví dụ như người tài xế taxi này.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên cao lớn, ông ta vừa lái xe vừa cười hỏi: "Cậu thanh niên, đến phủ thành chủ Hoài Thành làm gì thế? Tôi đoán hẳn cậu định tới đó tìm việc hả?"
Dương Thanh sửng sốt, hỏi: "Vì sao ông lại nghĩ như vậy?"
Tài xế vừa cười vừa nói: "Đến phủ thành chủ chỉ có ba loại người, loại thứ nhất, bản thân chính là người của phủ thành chủ, nhưng loại người này sao lại phải gọi taxi? Loại thứ hai là những vị tai to mặt lớn của Hoài Thành định tới phủ thành chủ làm việc, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không gọi taxi. Cậu lại bắt taxi tới phủ thành chủ, vậy thì có thể có việc gì ngoài chuyện tới đó xin việc? Chẳng lẽ lại tới đó gây sự?"
Dương Thanh cười cười: "Lần này ông đoán sai rồi, tôi tới đó tìm người thôi".
Tài xế sửng sốt: "Tìm người?"
Dương Thanh gật đầu: "Đúng! Tới tìm người! Cũng có thể sẽ gây sự nữa đấy".
Thấy Dương Thanh nói nghiêm túc như vậy, tài xế bật cười: "Cậu hài hước ghê, tới tận phủ thành chủ gây sự, chán sống rồi chắc?"
Dương Thanh chỉ cười cười, không nói thêm gì, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Thực ra lúc này lòng anh cũng đang hết sức thấp thỏm, con rể thành chủ Hoài Thành là Long Dược đã chết dưới tay anh, trước đây nhờ có sư phụ Vô Danh ra mặt cảnh cáo phủ thành chủ Hoài Thành, người của phủ thành chủ Hoài Thành mới không dám kiếm chuyện với anh.
Nếu không phải vì Lưu Ba trốn trong phủ thành chủ Hoài Thành, có lẽ anh cũng đã quên mình từng giết con rể của thành chủ Hoài Thành.
Lần này, anh bị Lưu Ba gieo cổ trùng Vô Tâm vào người, việc này cực có khả năng là âm mưu của vợ Long Dược.
Nửa giờ sau, xe đi tới trước một khu trang viên cực lớn, tài xế dừng xe trước cổng chính, cười bảo: "Tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây thôi, xe tôi không vào được bên trong".
Dương Thanh gật đầu: "Không sao!"
Nói xong, anh thanh toán tiền xe rồi bước xuống.
Tài xế lại không vội đi ngay, không biết vì sao, ông ta bỗng có đôi chút chờ mong, không biết liệu Dương Thanh có thực sự tới đây gây gổ hay không?
Ông ta nhìn theo bóng Dương Thanh đi tới cửa, sau đó nhanh chóng bị hơn chục vị cao thủ của phủ thành chủ vây chặt lại.
Đám cao thủ này đều hết sức nghiêm nghị nhìn chằm chằm Dương Thanh.
"Tôi là Dương Thanh, tới đây hỏi thăm thành chủ Hoài Thành!"
Dương Thanh cao giọng nói, thanh âm như tiếng sấm nổ vang bên tai mọi người, đồng thời truyền vào khắp trang viên.
"Phủ thành chủ là khu vực quan trọng, chớ có làm bậy!"
Một gã cao thủ lạnh lùng nói: "Cút ngay khỏi phủ thành chủ, bằng không, giết không tha!"
Hơn chục vị cao thủ của phủ thành chủ đồng loạt tiến lên, ý chí chiến đấu tràn ra.
Dương Thanh cau mày, lạnh lẽo quát: "Cút!"
"Mày muốn chết sao!"
Đám cao thủ của phủ thành chủ lập tức xông về phía Dương Thanh.
Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một tia sáng lạnh, chân thoáng di động, nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí cũ. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Khi anh xuyên qua đám cao thủ của phủ thành chủ kia, hơn chục tay cao thủ đều đã ngã gục trên mặt đất.
Cách đó không xa, vị tài xế taxi vừa đưa Dương Thanh tới đã trợn to cả mắt, như không thể tin nổi: "Cậu ta, cậu ta thực sự tới kiếm chuyện à?"
Nói xong, ông ta cuống cuồng khởi động xe, phóng nhanh khỏi nơi này.
Dương Thanh không ra tay quá độc ác, anh chỉ đánh bay đám người này, sau đó hiên ngang bước vào phủ thành chủ.
Nếu phủ thành chủ đã có người muốn dẫn dụ anh tới đây thì dĩ nhiên phải có mục đích nào đó, bất kể thế nào, sau lưng anh còn có sư phụ Vô Danh.
Anh không tin thành chủ Hoài Thành dám phớt lờ lời cảnh cáo của sư phụ Vô Danh để ra tay giết chết anh.
Chuyến đi tới phủ thành chủ Hoài Thành lần này thực chất là một lần đặt cược, anh cược thành chủ Hoài Thành không dám để anh gặp chuyện chẳng lành ở ngay trong phủ thành chủ.
Ngay khi Dương Thanh xông vào phủ thành chủ, trong một khu nhà cao cấp của phủ thành chủ này.
Một cô gái trẻ chừng hai lăm, hai sáu, dáng dấp xinh đẹp ngọt ngào nhưng sắc mặt lúc này lại hết sức dữ dằn, đang nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn thực sự dám đến phủ thành chủ, đúng là chán sống rồi".
"Thưa cô chủ, hay là chúng ta báo với thành chủ một chút đi ạ, dẫu sao, thành chủ cũng từng cảnh cáo chúng ta, không được động vào Dương Thanh".
Một bà cụ đang đứng bên cạnh cô gái bỗng lên tiếng.
Cô gái trẻ kia nghiến răng bảo: "Tôi không có tâm trạng đâu mà để ý nhiều chuyện như vậy, Dương Thanh giết bố tôi nên hắn phải chết! Chỉ khi nào hắn chết, tôi mới có thể yên lòng!"
Bà cụ kia thở dài, nói: "Nếu thế thì hãy để già này ra gặp tên nhãi kia đi!"
"Được."
Cô gái trẻ đáp ngay.
Dương Thanh tiến vào trang viên, điệu bộ thản nhiên thoải mái dạo quanh khắp nơi như thể đây là nhà mình.
Một vài cao thủ Hoài Thành cũng đã biết có người xông vào phủ thành chủ, nhưng không ai dám tấn công anh, chỉ dám đi theo anh giám sát từ xa.
Dương Thanh chính là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, ở phủ thành chủ Hoài Thành này, không có mấy người đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.
"Nhãi ranh, dám tự tiện xông vào phủ thành chủ, đó là tội chết!"
Đúng lúc này, một cụ già tóc bạc bỗng xông ra, chỉ nói một câu đã kết tội chết cho Dương Thanh rồi bắt đầu tấn công anh.
"Đó là Tất lão!"
Có ai đó đã nhận ra thân phận của bà cụ kia, lập tức hô to.
Dương Thanh cau mày, nhìn về phía bà cụ đang xông lại đây, huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể nháy mắt đã được kích hoạt, Chiến Thần Quyết cũng được vận hành nhanh chóng, một hơi thở cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người anh.
"Cút!"
Anh quát lớn, tay chém ra một quyền cực mạnh.
"Uỳnh!"
Bà cụ cũng chém ra một đòn, va chạm với quyền của Dương Thanh, đột nhiên, một luồng hơi thở cực mạnh từ vị trí tâm là hai người chợt bùng phát về bốn phương tám hướng, cuốn đi mọi thứ.
Những cao thủ vẫn bám theo Dương Thanh nãy giờ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ hơi thở này, bấy giờ mới ý thức được sức mạnh của Dương Thanh, bèn vội vã lùi lại phía sau mấy chục mét.
"Trời đất! Tay thanh niên này vậy mà ngang sức với Tất lão, Tất lão chính là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh đó, chẳng lẽ, thực lực của tay thanh niên này cũng đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi?"
"Sao lại thế được? Cậu ta trông mới chỉ tầm ba mươi, có khi còn chưa tới ba mươi tuổi, sao có thể là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong được?"
"Nhưng nếu không phải thì làm sao cậu ta có thể đấu ngang sức với Tất lão như vậy?"
...
Các cao thủ Hoài Thành quanh đó chứng kiến cảnh này đều kinh ngạc tột cùng.
Bà cụ kia tung một chưởng đối đầu với một quyền của Dương Thanh, sắc mặt lập tức trở nên cực kì nặng nề, bà ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng lại không ngờ anh đã mạnh đến độ này, tiếp một chưởng của bà ta mà vẫn đứng vững, không hề suy chuyển một li.
Dương Thanh bèn nói: "Ông yên tâm, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa kịp hoàn thành, không có ý định đến phủ thành chủ Hoài Thành chịu chết đâu".
Lão Cửu gật đầu: "Bất kể thế nào, chỉ có sống sót mới là điều quan trọng nhất".
Nói xong, ông lão trở về phòng.
Dương Thanh không lãng phí thời gian nữa, anh lập tức ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc taxi, cho xe đi về phía phủ thành chủ Hoài Thành.
Mặc dù Hoài Thành là một thành phố lớn có nền võ thuật hưng thịnh nhưng trong nội thành cũng có người thường, ví dụ như người tài xế taxi này.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên cao lớn, ông ta vừa lái xe vừa cười hỏi: "Cậu thanh niên, đến phủ thành chủ Hoài Thành làm gì thế? Tôi đoán hẳn cậu định tới đó tìm việc hả?"
Dương Thanh sửng sốt, hỏi: "Vì sao ông lại nghĩ như vậy?"
Tài xế vừa cười vừa nói: "Đến phủ thành chủ chỉ có ba loại người, loại thứ nhất, bản thân chính là người của phủ thành chủ, nhưng loại người này sao lại phải gọi taxi? Loại thứ hai là những vị tai to mặt lớn của Hoài Thành định tới phủ thành chủ làm việc, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không gọi taxi. Cậu lại bắt taxi tới phủ thành chủ, vậy thì có thể có việc gì ngoài chuyện tới đó xin việc? Chẳng lẽ lại tới đó gây sự?"
Dương Thanh cười cười: "Lần này ông đoán sai rồi, tôi tới đó tìm người thôi".
Tài xế sửng sốt: "Tìm người?"
Dương Thanh gật đầu: "Đúng! Tới tìm người! Cũng có thể sẽ gây sự nữa đấy".
Thấy Dương Thanh nói nghiêm túc như vậy, tài xế bật cười: "Cậu hài hước ghê, tới tận phủ thành chủ gây sự, chán sống rồi chắc?"
Dương Thanh chỉ cười cười, không nói thêm gì, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Thực ra lúc này lòng anh cũng đang hết sức thấp thỏm, con rể thành chủ Hoài Thành là Long Dược đã chết dưới tay anh, trước đây nhờ có sư phụ Vô Danh ra mặt cảnh cáo phủ thành chủ Hoài Thành, người của phủ thành chủ Hoài Thành mới không dám kiếm chuyện với anh.
Nếu không phải vì Lưu Ba trốn trong phủ thành chủ Hoài Thành, có lẽ anh cũng đã quên mình từng giết con rể của thành chủ Hoài Thành.
Lần này, anh bị Lưu Ba gieo cổ trùng Vô Tâm vào người, việc này cực có khả năng là âm mưu của vợ Long Dược.
Nửa giờ sau, xe đi tới trước một khu trang viên cực lớn, tài xế dừng xe trước cổng chính, cười bảo: "Tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây thôi, xe tôi không vào được bên trong".
Dương Thanh gật đầu: "Không sao!"
Nói xong, anh thanh toán tiền xe rồi bước xuống.
Tài xế lại không vội đi ngay, không biết vì sao, ông ta bỗng có đôi chút chờ mong, không biết liệu Dương Thanh có thực sự tới đây gây gổ hay không?
Ông ta nhìn theo bóng Dương Thanh đi tới cửa, sau đó nhanh chóng bị hơn chục vị cao thủ của phủ thành chủ vây chặt lại.
Đám cao thủ này đều hết sức nghiêm nghị nhìn chằm chằm Dương Thanh.
"Tôi là Dương Thanh, tới đây hỏi thăm thành chủ Hoài Thành!"
Dương Thanh cao giọng nói, thanh âm như tiếng sấm nổ vang bên tai mọi người, đồng thời truyền vào khắp trang viên.
"Phủ thành chủ là khu vực quan trọng, chớ có làm bậy!"
Một gã cao thủ lạnh lùng nói: "Cút ngay khỏi phủ thành chủ, bằng không, giết không tha!"
Hơn chục vị cao thủ của phủ thành chủ đồng loạt tiến lên, ý chí chiến đấu tràn ra.
Dương Thanh cau mày, lạnh lẽo quát: "Cút!"
"Mày muốn chết sao!"
Đám cao thủ của phủ thành chủ lập tức xông về phía Dương Thanh.
Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một tia sáng lạnh, chân thoáng di động, nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí cũ. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Khi anh xuyên qua đám cao thủ của phủ thành chủ kia, hơn chục tay cao thủ đều đã ngã gục trên mặt đất.
Cách đó không xa, vị tài xế taxi vừa đưa Dương Thanh tới đã trợn to cả mắt, như không thể tin nổi: "Cậu ta, cậu ta thực sự tới kiếm chuyện à?"
Nói xong, ông ta cuống cuồng khởi động xe, phóng nhanh khỏi nơi này.
Dương Thanh không ra tay quá độc ác, anh chỉ đánh bay đám người này, sau đó hiên ngang bước vào phủ thành chủ.
Nếu phủ thành chủ đã có người muốn dẫn dụ anh tới đây thì dĩ nhiên phải có mục đích nào đó, bất kể thế nào, sau lưng anh còn có sư phụ Vô Danh.
Anh không tin thành chủ Hoài Thành dám phớt lờ lời cảnh cáo của sư phụ Vô Danh để ra tay giết chết anh.
Chuyến đi tới phủ thành chủ Hoài Thành lần này thực chất là một lần đặt cược, anh cược thành chủ Hoài Thành không dám để anh gặp chuyện chẳng lành ở ngay trong phủ thành chủ.
Ngay khi Dương Thanh xông vào phủ thành chủ, trong một khu nhà cao cấp của phủ thành chủ này.
Một cô gái trẻ chừng hai lăm, hai sáu, dáng dấp xinh đẹp ngọt ngào nhưng sắc mặt lúc này lại hết sức dữ dằn, đang nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn thực sự dám đến phủ thành chủ, đúng là chán sống rồi".
"Thưa cô chủ, hay là chúng ta báo với thành chủ một chút đi ạ, dẫu sao, thành chủ cũng từng cảnh cáo chúng ta, không được động vào Dương Thanh".
Một bà cụ đang đứng bên cạnh cô gái bỗng lên tiếng.
Cô gái trẻ kia nghiến răng bảo: "Tôi không có tâm trạng đâu mà để ý nhiều chuyện như vậy, Dương Thanh giết bố tôi nên hắn phải chết! Chỉ khi nào hắn chết, tôi mới có thể yên lòng!"
Bà cụ kia thở dài, nói: "Nếu thế thì hãy để già này ra gặp tên nhãi kia đi!"
"Được."
Cô gái trẻ đáp ngay.
Dương Thanh tiến vào trang viên, điệu bộ thản nhiên thoải mái dạo quanh khắp nơi như thể đây là nhà mình.
Một vài cao thủ Hoài Thành cũng đã biết có người xông vào phủ thành chủ, nhưng không ai dám tấn công anh, chỉ dám đi theo anh giám sát từ xa.
Dương Thanh chính là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, ở phủ thành chủ Hoài Thành này, không có mấy người đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.
"Nhãi ranh, dám tự tiện xông vào phủ thành chủ, đó là tội chết!"
Đúng lúc này, một cụ già tóc bạc bỗng xông ra, chỉ nói một câu đã kết tội chết cho Dương Thanh rồi bắt đầu tấn công anh.
"Đó là Tất lão!"
Có ai đó đã nhận ra thân phận của bà cụ kia, lập tức hô to.
Dương Thanh cau mày, nhìn về phía bà cụ đang xông lại đây, huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể nháy mắt đã được kích hoạt, Chiến Thần Quyết cũng được vận hành nhanh chóng, một hơi thở cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người anh.
"Cút!"
Anh quát lớn, tay chém ra một quyền cực mạnh.
"Uỳnh!"
Bà cụ cũng chém ra một đòn, va chạm với quyền của Dương Thanh, đột nhiên, một luồng hơi thở cực mạnh từ vị trí tâm là hai người chợt bùng phát về bốn phương tám hướng, cuốn đi mọi thứ.
Những cao thủ vẫn bám theo Dương Thanh nãy giờ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ hơi thở này, bấy giờ mới ý thức được sức mạnh của Dương Thanh, bèn vội vã lùi lại phía sau mấy chục mét.
"Trời đất! Tay thanh niên này vậy mà ngang sức với Tất lão, Tất lão chính là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh đó, chẳng lẽ, thực lực của tay thanh niên này cũng đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi?"
"Sao lại thế được? Cậu ta trông mới chỉ tầm ba mươi, có khi còn chưa tới ba mươi tuổi, sao có thể là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong được?"
"Nhưng nếu không phải thì làm sao cậu ta có thể đấu ngang sức với Tất lão như vậy?"
...
Các cao thủ Hoài Thành quanh đó chứng kiến cảnh này đều kinh ngạc tột cùng.
Bà cụ kia tung một chưởng đối đầu với một quyền của Dương Thanh, sắc mặt lập tức trở nên cực kì nặng nề, bà ta biết Dương Thanh rất mạnh nhưng lại không ngờ anh đã mạnh đến độ này, tiếp một chưởng của bà ta mà vẫn đứng vững, không hề suy chuyển một li.
Bình luận facebook