Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1675: Cả thành đuổi giết
Lời lão Cửu nói khiến Dương Thanh hoàn toàn sững sờ, không phải lúc nào anh cũng tin tưởng thành chủ Hoài Thành, anh có cảm thấy ngờ vực, nhưng vì đối phương quá tốt với anh nên anh không muốn nghĩ nhiều nữa.
Không ngờ thành chủ Hoài Thành lại đang lợi dụng anh thật.
“Ngoài ra còn có một điểm quan trọng nhất, cậu là đồ đệ của tiền bối Vô Danh, lần này cậu đến Hoài Thành, ông ta cũng không dám giết cậu, bởi vì một khi cái chết của cậu có liên quan tới ông ta, Vô Danh sẽ lật đổ cả phủ Hoài Thành mất”.
“Trong những năm gần đây, Dược Vương Cốc cứ tùy ý phát triển ở Hoài Thành, không coi phủ Hoài Thành ra gì. Thành chủ Hoài Thành đã thấy chướng tai gai mắt với họ từ lâu”.
“Thế nên ông ta định lợi dụng cả cháu gái để dẫn cậu tới Dược Vương Cốc, sau khi huyết mạch cuồng hóa của cậu hoàn toàn bùng nổ, cậu sẽ tàn sát ở đó, tạo thành tổn thất lớn lao cho nơi này”.
“Nhưng dù sao cậu cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, cho dù phát huy thực lực đến cực hạn qua huyết mạch cuồng hóa thì cũng không thể hơn Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lúc này, trong cả Dược Vương Cốc, Dược Vương vẫn giết được cậu”.
“Một khi cậu bị Dược Vương giết, chắc chắn tiền bối Vô Danh sẽ tiêu diệt cả Dược Vương Cốc, tới khi đó, trong Hoài Thành, không còn ai có thể đe dọa đến địa vị của phủ Hoài Thành nữa”.
Lão Cửu nghiêm nghị nói, sau khi nghe xong, Dương Thanh cảm thấy rất khó chịu.
Trước đó anh cũng nghi ngờ lão Cửu, nhưng lão Cửu là do Miêu thành chủ cử tới, Miêu thành chủ thật lòng tốt với anh, hơn nữa Miêu thành chủ cũng không có lý do giết anh, đương nhiên lão Cửu cũng thế.
Cho đến giờ phút này, sau khi lão Cửu phân tích rõ ràng, rốt cuộc Dương Thanh cũng hiểu tất cả. Khó trách thành chủ Hoài Thành rất tôn trọng anh, còn bảo Hoài Lam chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh, thậm chí khi Dược Vương tới phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành còn đích thân ra mặt, đối đầu với Dược Vương, thì ra có âm mưu to lớn đằng sau đó.
“Ông Cửu, rất xin lỗi! Tôi không nên nghi ngờ ông!”
Dương Thanh áy náy nhìn về phía lão Cửu.
Lão Cửu khẽ lắc đầu, tiện tay vứt Lưu Ba đang thoi thóp xuống đất.
Ông lão nghiêm nghị nói: “Cổ độc Vô Tâm trong người cậu là do Lưu Ba hạ, cậu phải tự tay giết Lưu Ba thì mới có thể tiếp xúc được với cổ độc Vô Tâm trong cơ thể, mau ra tay đi! Có lẽ cao thủ của phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc cũng sắp đến rồi đấy”.
Dương Thanh nhìn về phía Lưu Ba với cơ thể đầy vết thương, nét mặt đằng đằng sát khí.
“Rầm!”
Anh đánh một đòn, Lưu Ba lập tức mất mạng.
Vào khoảnh khắc này, một con sâu màu đen to bằng ngón út bỗng bò ra khỏi miệng Lưu Ba.
Lão Cửu hoảng sợ nói: “Con sâu này chính là trùng mẹ của cổ trùng Vô Tâm, mau giết nó đi!”
Dương Thanh nhanh nhẹn giẫm lên trùng mẹ của cổ trùng Vô Tâm, con sâu đó lập tức bị giẫm nát.
Gần như cùng một lúc, Dương Thanh cảm nhận rõ trùng con vừa tra tấn mình tới mức chết đi sống lại đã hoàn toàn mất sức sống trong cơ thể anh.
Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ cảm thấy hết sức thoải mái, đã lâu lắm anh không thấy như thế rồi.
“Cổ độc Vô Tâm trong người mình đã được hóa giải rồi à?”
Dương Thanh bỗng cảm thấy như đang nằm mơ.
Lão Cửu khẽ gật đầu, lập tức lấy một cái bình sứ trắng ra rồi nói: “Đây là Hộ Tâm Đan mà Miêu thành chủ chuẩn bị cho cậu, trái tim cậu đã bị cổ trùng Vô Tâm tổn thương nặng nề, bây giờ chỉ Hộ Tâm Đan mới có thể xoa dịu vết thương ở trái tim cậu”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, ông lão ở Miêu Thành ấy thực sự rất tốt với anh.
Anh cũng không câu nệ, đổ một viên Hộ Tâm Đan lớn chừng ngón cái ra khỏi bình sứ rồi nuốt luôn.
Thuốc vừa vào miệng đã tan ngay, hóa thành một dòng nước ấm, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, Dương Thanh đã cảm nhận rõ đan dược đang được trái tim mình điên cuồng hấp thu, cơn đau ở tim cũng lập tức dịu hẳn.
“Tiếp đến mới là thử thách lớn nhất với chúng ta, có thể sống sót rời đi hay không thì phải xem số trời rồi!”
Lão Cửu thấy Dương Thanh đã uống Hộ Tâm Đan, bèn nghiêm nghị nói.
Lúc này Dương Thanh mới nhận ra tình cảnh của mình bây giờ, kế hoạch của thành chủ Hoài Thành đã bị lão Cửu nhìn thấu, chắc chắn đối phương sẽ không để họ sống sót rời đi. Dù sao kế hoạch lợi dụng Dương Thanh để tiêu diệt Dược Vương Cốc đã bị vạch trần, một khi có người lan truyền tin tức này, ông ta sẽ phải chịu lửa giận từ Vô Danh.
Thế nên phải giết Dương Thanh và lão Cửu thì thành chủ Hoài Thành mới yên tâm được.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Nhân cơ hội Dược Vương tới phủ Hoài Thành, lão Cửu cũng đã xông vào Dược Vương Cốc để tàn sát, đồng thời đưa Lưu Ba bị thương nặng đi, Dương Thanh cũng đã giết mấy cao thủ của Dược Vương Cốc, thậm chí Dược Vương còn dẫn người đến phủ Hoài Thành để giết anh, bây giờ anh đã hoàn toàn trở mặt với phủ Hoài Thành, đương nhiên Dược Vương Cốc sẽ không vướng bận gì khi ra tay với anh nữa.
Dương Thanh cười khổ: “Phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc coi trọng tôi thật đấy, hai thế lực hàng đầu đều muốn giết tôi”.
Lão Cửu không nói gì, chỉ nhìn về phía Hoài Lam vẫn đang hôn mê, sát khí mãnh liệt lan ra từ người ông lão.
“Để tôi giết người phụ nữ này!”
Ông lão nói rồi định ra tay.
“Ông Cửu!”
Dương Thanh vội chắn trước Hoài Lam, nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, cô gái này cũng rất đáng thương, cô ta bị thành chủ Hoài Thành ép buộc, chúng ta đi thôi!”
Thấy Dương Thanh nói thế, lão Cửu cũng không định giết người nữa, chỉ nói: “Chúng ta đi!”
Dương Thanh đang định rời đi, một bàn tay bỗng nắm lấy góc áo anh. Hoài Lam vừa hôn mê đã tỉnh, cô ta đang nắm góc áo Dương Thanh, mắt rơm rớm nước mắt.
Dương Thanh nhìn Hoài Lam với vẻ mặt phức tạp, lạnh lùng nói: “Hoài Lam, tôi có thể cho cô một con đường sống, nhưng nếu cô dám tiết lộ tung tích của tôi, tôi sẽ tự tay giết cô đấy!”
Tuy biết người phụ nữ này cũng bị ép, nhưng dù sao đối phương cũng là người của thành chủ Hoài Thành, bây giờ anh đã biết kế hoạch của ông ta nên đương nhiên không thể vui vẻ với Hoài Lam.
Hoài Lam nói với đôi mắt đẫm lệ: “Anh Thanh, cảm ơn anh đã tha cho tôi, cũng cảm ơn anh đã hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi, tôi hy vọng anh có thể tin tôi lần cuối, tôi biết một con đường rời khỏi Hoài Thành, bảo đảm an toàn”.
Lão Cửu lập tức sầm mặt, lạnh lùng nói: “Dương Thanh, đừng mềm lòng, hãy giết người phụ nữ này đi, chúng ta phải nắm chắc thời gian rời đi, bằng không có mọc cánh cũng khó thoát”.
Dương Thanh hơi do dự, tuy anh mới quen Hoài Lam chưa lâu, nhưng anh luôn cảm thấy cô ta cũng không ác, có lẽ cô ta thực sự có thể dẫn họ an toàn rời khỏi Hoài Thành.
Sau phút giây im lặng ngắn ngủi, Dương Thanh nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, có lẽ bây giờ tất cả các thế lực ở Hoài Thành đều đang tìm chúng ta, nếu chúng ta muốn rời đi thì rất khó, chi bằng tin cô ta một lần, nếu tình hình không ổn, tôi sẽ đích thân giết cô ta!”
Lão Cửu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoài Lam bằng đôi mắt âm u, Hoài Lam không hề sợ hãi, đối mặt với lão Cửu, trong mắt tràn ngập sự chân thành.
Mấy giây sau, rốt cuộc lão Cửu cũng đưa ra quyết định, ông lão lạnh lùng nói: “Dẫn đường đi!”
Không ngờ thành chủ Hoài Thành lại đang lợi dụng anh thật.
“Ngoài ra còn có một điểm quan trọng nhất, cậu là đồ đệ của tiền bối Vô Danh, lần này cậu đến Hoài Thành, ông ta cũng không dám giết cậu, bởi vì một khi cái chết của cậu có liên quan tới ông ta, Vô Danh sẽ lật đổ cả phủ Hoài Thành mất”.
“Trong những năm gần đây, Dược Vương Cốc cứ tùy ý phát triển ở Hoài Thành, không coi phủ Hoài Thành ra gì. Thành chủ Hoài Thành đã thấy chướng tai gai mắt với họ từ lâu”.
“Thế nên ông ta định lợi dụng cả cháu gái để dẫn cậu tới Dược Vương Cốc, sau khi huyết mạch cuồng hóa của cậu hoàn toàn bùng nổ, cậu sẽ tàn sát ở đó, tạo thành tổn thất lớn lao cho nơi này”.
“Nhưng dù sao cậu cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, cho dù phát huy thực lực đến cực hạn qua huyết mạch cuồng hóa thì cũng không thể hơn Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lúc này, trong cả Dược Vương Cốc, Dược Vương vẫn giết được cậu”.
“Một khi cậu bị Dược Vương giết, chắc chắn tiền bối Vô Danh sẽ tiêu diệt cả Dược Vương Cốc, tới khi đó, trong Hoài Thành, không còn ai có thể đe dọa đến địa vị của phủ Hoài Thành nữa”.
Lão Cửu nghiêm nghị nói, sau khi nghe xong, Dương Thanh cảm thấy rất khó chịu.
Trước đó anh cũng nghi ngờ lão Cửu, nhưng lão Cửu là do Miêu thành chủ cử tới, Miêu thành chủ thật lòng tốt với anh, hơn nữa Miêu thành chủ cũng không có lý do giết anh, đương nhiên lão Cửu cũng thế.
Cho đến giờ phút này, sau khi lão Cửu phân tích rõ ràng, rốt cuộc Dương Thanh cũng hiểu tất cả. Khó trách thành chủ Hoài Thành rất tôn trọng anh, còn bảo Hoài Lam chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh, thậm chí khi Dược Vương tới phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành còn đích thân ra mặt, đối đầu với Dược Vương, thì ra có âm mưu to lớn đằng sau đó.
“Ông Cửu, rất xin lỗi! Tôi không nên nghi ngờ ông!”
Dương Thanh áy náy nhìn về phía lão Cửu.
Lão Cửu khẽ lắc đầu, tiện tay vứt Lưu Ba đang thoi thóp xuống đất.
Ông lão nghiêm nghị nói: “Cổ độc Vô Tâm trong người cậu là do Lưu Ba hạ, cậu phải tự tay giết Lưu Ba thì mới có thể tiếp xúc được với cổ độc Vô Tâm trong cơ thể, mau ra tay đi! Có lẽ cao thủ của phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc cũng sắp đến rồi đấy”.
Dương Thanh nhìn về phía Lưu Ba với cơ thể đầy vết thương, nét mặt đằng đằng sát khí.
“Rầm!”
Anh đánh một đòn, Lưu Ba lập tức mất mạng.
Vào khoảnh khắc này, một con sâu màu đen to bằng ngón út bỗng bò ra khỏi miệng Lưu Ba.
Lão Cửu hoảng sợ nói: “Con sâu này chính là trùng mẹ của cổ trùng Vô Tâm, mau giết nó đi!”
Dương Thanh nhanh nhẹn giẫm lên trùng mẹ của cổ trùng Vô Tâm, con sâu đó lập tức bị giẫm nát.
Gần như cùng một lúc, Dương Thanh cảm nhận rõ trùng con vừa tra tấn mình tới mức chết đi sống lại đã hoàn toàn mất sức sống trong cơ thể anh.
Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ cảm thấy hết sức thoải mái, đã lâu lắm anh không thấy như thế rồi.
“Cổ độc Vô Tâm trong người mình đã được hóa giải rồi à?”
Dương Thanh bỗng cảm thấy như đang nằm mơ.
Lão Cửu khẽ gật đầu, lập tức lấy một cái bình sứ trắng ra rồi nói: “Đây là Hộ Tâm Đan mà Miêu thành chủ chuẩn bị cho cậu, trái tim cậu đã bị cổ trùng Vô Tâm tổn thương nặng nề, bây giờ chỉ Hộ Tâm Đan mới có thể xoa dịu vết thương ở trái tim cậu”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, ông lão ở Miêu Thành ấy thực sự rất tốt với anh.
Anh cũng không câu nệ, đổ một viên Hộ Tâm Đan lớn chừng ngón cái ra khỏi bình sứ rồi nuốt luôn.
Thuốc vừa vào miệng đã tan ngay, hóa thành một dòng nước ấm, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, Dương Thanh đã cảm nhận rõ đan dược đang được trái tim mình điên cuồng hấp thu, cơn đau ở tim cũng lập tức dịu hẳn.
“Tiếp đến mới là thử thách lớn nhất với chúng ta, có thể sống sót rời đi hay không thì phải xem số trời rồi!”
Lão Cửu thấy Dương Thanh đã uống Hộ Tâm Đan, bèn nghiêm nghị nói.
Lúc này Dương Thanh mới nhận ra tình cảnh của mình bây giờ, kế hoạch của thành chủ Hoài Thành đã bị lão Cửu nhìn thấu, chắc chắn đối phương sẽ không để họ sống sót rời đi. Dù sao kế hoạch lợi dụng Dương Thanh để tiêu diệt Dược Vương Cốc đã bị vạch trần, một khi có người lan truyền tin tức này, ông ta sẽ phải chịu lửa giận từ Vô Danh.
Thế nên phải giết Dương Thanh và lão Cửu thì thành chủ Hoài Thành mới yên tâm được.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Nhân cơ hội Dược Vương tới phủ Hoài Thành, lão Cửu cũng đã xông vào Dược Vương Cốc để tàn sát, đồng thời đưa Lưu Ba bị thương nặng đi, Dương Thanh cũng đã giết mấy cao thủ của Dược Vương Cốc, thậm chí Dược Vương còn dẫn người đến phủ Hoài Thành để giết anh, bây giờ anh đã hoàn toàn trở mặt với phủ Hoài Thành, đương nhiên Dược Vương Cốc sẽ không vướng bận gì khi ra tay với anh nữa.
Dương Thanh cười khổ: “Phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc coi trọng tôi thật đấy, hai thế lực hàng đầu đều muốn giết tôi”.
Lão Cửu không nói gì, chỉ nhìn về phía Hoài Lam vẫn đang hôn mê, sát khí mãnh liệt lan ra từ người ông lão.
“Để tôi giết người phụ nữ này!”
Ông lão nói rồi định ra tay.
“Ông Cửu!”
Dương Thanh vội chắn trước Hoài Lam, nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, cô gái này cũng rất đáng thương, cô ta bị thành chủ Hoài Thành ép buộc, chúng ta đi thôi!”
Thấy Dương Thanh nói thế, lão Cửu cũng không định giết người nữa, chỉ nói: “Chúng ta đi!”
Dương Thanh đang định rời đi, một bàn tay bỗng nắm lấy góc áo anh. Hoài Lam vừa hôn mê đã tỉnh, cô ta đang nắm góc áo Dương Thanh, mắt rơm rớm nước mắt.
Dương Thanh nhìn Hoài Lam với vẻ mặt phức tạp, lạnh lùng nói: “Hoài Lam, tôi có thể cho cô một con đường sống, nhưng nếu cô dám tiết lộ tung tích của tôi, tôi sẽ tự tay giết cô đấy!”
Tuy biết người phụ nữ này cũng bị ép, nhưng dù sao đối phương cũng là người của thành chủ Hoài Thành, bây giờ anh đã biết kế hoạch của ông ta nên đương nhiên không thể vui vẻ với Hoài Lam.
Hoài Lam nói với đôi mắt đẫm lệ: “Anh Thanh, cảm ơn anh đã tha cho tôi, cũng cảm ơn anh đã hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi, tôi hy vọng anh có thể tin tôi lần cuối, tôi biết một con đường rời khỏi Hoài Thành, bảo đảm an toàn”.
Lão Cửu lập tức sầm mặt, lạnh lùng nói: “Dương Thanh, đừng mềm lòng, hãy giết người phụ nữ này đi, chúng ta phải nắm chắc thời gian rời đi, bằng không có mọc cánh cũng khó thoát”.
Dương Thanh hơi do dự, tuy anh mới quen Hoài Lam chưa lâu, nhưng anh luôn cảm thấy cô ta cũng không ác, có lẽ cô ta thực sự có thể dẫn họ an toàn rời khỏi Hoài Thành.
Sau phút giây im lặng ngắn ngủi, Dương Thanh nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, có lẽ bây giờ tất cả các thế lực ở Hoài Thành đều đang tìm chúng ta, nếu chúng ta muốn rời đi thì rất khó, chi bằng tin cô ta một lần, nếu tình hình không ổn, tôi sẽ đích thân giết cô ta!”
Lão Cửu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoài Lam bằng đôi mắt âm u, Hoài Lam không hề sợ hãi, đối mặt với lão Cửu, trong mắt tràn ngập sự chân thành.
Mấy giây sau, rốt cuộc lão Cửu cũng đưa ra quyết định, ông lão lạnh lùng nói: “Dẫn đường đi!”
Bình luận facebook