Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1692: Phải ở lại
"Lý Thắng, đại sư huynh của cậu thực sự không phải do chúng tôi giết, tốt nhất cậu nên động não thử đi, đây rõ ràng là âm mưu của ả đàn bà này, cô ta đang muốn khơi lên xung đột lớn hơn nữa giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành".
Tay cao thủ bên Hoài Tinh Vũ vội vã nhìn sang phía Lý Thắng, nói.
Ông ta tên là Viên Thọ Tài, là cao thủ do Hoài Tinh Vũ âm thầm bồi dưỡng lâu nay, suốt bao năm qua, ông ta luôn làm việc cho Hoài Tinh Vũ, cho nên cũng biết rõ Hoài Tinh Vũ muốn thâu tóm phủ Hoài Thành thế nào.
Hiện nay đang là thời khắc quan trọng nhất, Hoài Tinh Vũ đang chuẩn bị ra tay đối phó với thành chủ Hoài Thành, mà giờ lại nảy sinh trục trặc như vậy. Một khi cuộc chiến giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành nổ ra, hai bên đều sẽ tổn thất cực lớn, đến khi đó, dù Hoài Tinh Vũ có thể nắm được phủ Hoài Thành trong tay thì cũng chỉ là một phủ Hoài Thành sắp sửa sụp đổ mà thôi.
Nghe Viên Thọ Tài nói thế, Hoài Lam vội nhanh nhảu: "Nếu tôi thật sự có bản lĩnh như thế thì đã tốt, nếu ông nói đây là âm mưu của tôi, vậy ông nói tôi nghe coi, sao tôi lại làm như vậy? Rồi tôi làm thế nào mà giết được hai vị Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cùng với một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ có năng lực vượt cấp giết địch?"
"Chẳng lẽ ông định nói tôi dựa vào hai vị cao thủ bên cạnh này sao? Dựa vào một vị cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong đã bị thương nặng cùng với một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ cũng đã trọng thương, thêm một con sâu cái kiến mới Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong là tôi đây à?"
Viên Thọ Tài lập tức bối rối: "Việc này..."
Ông ta bỗng dưng chẳng biết phải giải thích ra sao, bởi đúng như Hoài Lam nói, chỉ dựa vào bọn Dương Thanh quả thực không cách nào giết được Từ Hoa và hai vị hộ pháp.
Tính cả phủ Hoài Thành này, người có năng lực làm được việc đó chỉ có hai dạng, một là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, hai là một đội hình cao thủ có thực lực tổng hợp vượt trên bọn Từ Hoa.
Trừ khi rơi vào tình huống bất đắc dĩ, nếu không, cả Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đều không muốn giết chết cao thủ phe kia, bởi vì nếu một bên giết cao thủ của phe đối địch thì bên phe đó cũng sẽ ra tay giết chết cao thủ bên này để trả thù.
Nếu không phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh ra tay, vậy chắc chắn phải là một đội hình cao thủ có thực lực vượt trên bọn Từ Hoa, mà đội hình sáu cao thủ bên Viên Thọ Tài lại vừa vặn phù hợp với yêu cầu này.
Dĩ nhiên Lý Thắng cũng hiểu được điều đó, cho nên hắn bèn giận dữ nói: "Giờ ông còn gì để nói nữa không? Nếu không còn gì nữa thì hãy nhận lấy lửa giận của Dược Vương Cốc bọn tôi đi".
Mười tên cao thủ bên Dược Vương Cốc do Lý Thắng cầm đầu, bản thân Lý Thắng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, trong chín cao thủ còn lại có một người đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, sáu người còn lại đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Đội hình này có thể coi là đội hình mạnh nhất Dược Vương Cốc, chỉ sau Dược Vương.
Một khi cuộc chiến giữa hai bên nổ ra, bọn Viên Thọ Tài hoàn toàn không có cơ hội thắng trận này.
Viên Thọ Tài không nói gì nữa, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, hiện giờ ông ta có thể khẳng định, những cao thủ của Dược Vương Cốc này đều do Hoài Lam dẫn tới đây để đối phó với họ. Tuy ông ta không hiểu Hoài Lam làm thế nào mà kéo bọn họ tới được nhưng vẫn biết, bọn Dương Thanh chính là những kẻ có hiềm nghi lớn nhất trong vụ việc giết hại Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc.
Nhưng nay, ông ta lại không tìm ra được cách gì có thể thuyết phục Lý Thắng tin mình.
Sáu người bọn họ không thể ở lại đây quá lâu, nếu đã xác định không thể địch lại thì không cần thiết dây dưa nữa làm gì.
Nghĩ tới đây, Viên Thọ Tài quát lớn một tiếng không hề do dự: "Mọi người lui lại ngay!"
Vừa dứt lời, ông ta đã cầm đầu phóng vút ra bên ngoài khu nhà xưởng bỏ hoang.
Những người khác chỉ sững sờ một tích tắc rồi điên cuồng lao theo sau Viên Thọ Tài.
Lý Thắng cả giận quát to: "Đuổi theo cho tôi".
Hắn vừa nói xong, cả đám cao thủ của Dược Vương Cốc đều lao mình đuổi theo đám Viên Thọ Tài.
Chẳng mấy chốc, khu trường học bỏ hoang này chỉ còn lại ba người bên Dương Thanh.
Lão Cửu nhìn sang Hoài Lam, hỏi: "Hiện giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Hoài Lam mỉm cười: "Nay chỉ e tất cả các cao thủ hàng đầu của phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc đều sẽ bị thế lực bên mình triệu tập, chuẩn bị đánh một trận, cả hai bên đều sẽ không quá chú ý tới chúng ta, đây cũng là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời khỏi nơi này".
Dương Thanh nói: "Nếu thế, giờ chúng ta đi ngay thôi!"
Anh đã rất nôn nóng muốn quay về Yến Đô, đưa viên ngọc lấy từ trên người Từ Hoa cho Phùng Tiểu Uyển trị liệu giúp Mã Siêu.
Hoài Lam lại nói: "Mặc dù lúc này chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi nơi đây nhưng tôi đề nghị không nên đi ngay".
Lão Cửu và Dương Thanh đều nhìn cô ta.
Hoài Lam tiếp tục nói: "Trước tôi đã nói, cả phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc, bất kể là ai có thể nắm giữ được Hoài Thành, sau khi khôi phục lại trật tự cho Hoài Thành đều sẽ không bỏ qua cho anh Thanh đâu".
"Đã thế, lúc này chúng ta nên tranh thủ giết thêm vài người, bọn họ mất càng nhiều cao thủ thì ngày sau anh Thanh sẽ càng bớt nguy hiểm hơn".
"Đương nhiên, đây chỉ là suy tính của cá nhân tôi, cuối cùng muốn đi hay ở đều do anh Thanh quyết định hết".
"Nói sao chăng nữa, việc chúng ta nhân lúc rối loạn giết cao thủ hai bên cũng là một hành động có tính mạo hiểm rất cao, một khi bại lộ, chỉ e sẽ bị cả phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc đuổi giết".
Nghe Hoài Lam nói xong, Dương Thanh lập tức rơi vào trầm tư.
Trước kia Hoài Lam cũng từng nói như vậy, hơn nữa, điều cô ta nói lại rất có lí. Thành chủ Hoài Thành đã không thể giết anh ngay, lại còn phát hiện anh đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố thủy, chắc chắn lão ta sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Về phía Dược Vương Cốc, Dương Thanh lại đã từng giết cao thủ của bên họ, trước đó, lão Cửu cũng đã nhân cơ hội Dược Vương tới phủ Hoài Thành để đánh vào Dược Vương Cốc, giết khá nhiều cao thủ nơi này, những chuyện này đều sẽ bị tính cả cho Dương Thanh.
Với tính cách của Dược Vương, chắc chắn sẽ không chịu tha cho Dương Thanh rồi.
Hiện nay, Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đã quyết chiến với nhau, nhưng bất kể bên nào thắng, đợi khi thu xếp xong, nhất định đều sẽ đuổi giết Dương Thanh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Thanh đã có đáp án cho mình.
Lão Cửu nghiêm nghị nói: "Dương Thanh, vụ này quá nguy hiểm, không đáng đâu! Bây giờ cậu đi với tôi tới Miêu Thành, chỉ cần cậu không rời khỏi Miêu Thành thì thành chủ Hoài Thành hay Dươc Vương đều không làm gì được cậu".
"Thiên phú võ thuật của cậu rất cao, chỉ cần yên tâm tu luyện thêm vài năm tại Miêu Thành, không phải không có hi vọng đạt cảnh giới cao nhất của cấp bậc Siêu Phàm Cảnh".
"Đến khi đó, Hoài Thành còn ai có thể làm gì được cậu?"
Dương Thanh lắc đầu, nói với lão Cửu: "Ông Cửu, tôi không thể cứ trốn mãi trong Miêu Thành, ngoài kia còn có rất nhiều bạn bè người thân của tôi, thậm chí cả vợ con tôi cũng đang trốn ở ngoài đó".
"Tôi định cố hết sức giết thêm vài cao thủ hàng đầu của Hoài Thành để giảm thiểu khả năng phát sinh nguy hiểm cho tương lai".
"Ông Cửu, ông đã giúp tôi quá nhiều, hiện ông quay về Miêu Thành đi, tiện thể dẫn Hoài Lam đi theo, tôi hành động một mình cũng sẽ dễ che giấu hơn".
Lão Cửu lập tức nhíu chặt mày, nhìn Dương Thanh, hỏi: "Nhất định phải ở lại sao?"
Dương Thanh gật đầu: "Phải ở lại!"
Anh đã bị chia cách với vợ con mình tròn năm năm, khó khăn lắm mới gặp được nhau, chưa được bao lâu lại phải bất đắc dĩ chia xa suốt một năm ròng.
Anh đã rất có lỗi với Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, không thể lại bắt hai người phải chịu nỗi khổ vốn họ không cần gánh chịu như thế nữa.
Tay cao thủ bên Hoài Tinh Vũ vội vã nhìn sang phía Lý Thắng, nói.
Ông ta tên là Viên Thọ Tài, là cao thủ do Hoài Tinh Vũ âm thầm bồi dưỡng lâu nay, suốt bao năm qua, ông ta luôn làm việc cho Hoài Tinh Vũ, cho nên cũng biết rõ Hoài Tinh Vũ muốn thâu tóm phủ Hoài Thành thế nào.
Hiện nay đang là thời khắc quan trọng nhất, Hoài Tinh Vũ đang chuẩn bị ra tay đối phó với thành chủ Hoài Thành, mà giờ lại nảy sinh trục trặc như vậy. Một khi cuộc chiến giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành nổ ra, hai bên đều sẽ tổn thất cực lớn, đến khi đó, dù Hoài Tinh Vũ có thể nắm được phủ Hoài Thành trong tay thì cũng chỉ là một phủ Hoài Thành sắp sửa sụp đổ mà thôi.
Nghe Viên Thọ Tài nói thế, Hoài Lam vội nhanh nhảu: "Nếu tôi thật sự có bản lĩnh như thế thì đã tốt, nếu ông nói đây là âm mưu của tôi, vậy ông nói tôi nghe coi, sao tôi lại làm như vậy? Rồi tôi làm thế nào mà giết được hai vị Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cùng với một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ có năng lực vượt cấp giết địch?"
"Chẳng lẽ ông định nói tôi dựa vào hai vị cao thủ bên cạnh này sao? Dựa vào một vị cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong đã bị thương nặng cùng với một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ cũng đã trọng thương, thêm một con sâu cái kiến mới Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong là tôi đây à?"
Viên Thọ Tài lập tức bối rối: "Việc này..."
Ông ta bỗng dưng chẳng biết phải giải thích ra sao, bởi đúng như Hoài Lam nói, chỉ dựa vào bọn Dương Thanh quả thực không cách nào giết được Từ Hoa và hai vị hộ pháp.
Tính cả phủ Hoài Thành này, người có năng lực làm được việc đó chỉ có hai dạng, một là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, hai là một đội hình cao thủ có thực lực tổng hợp vượt trên bọn Từ Hoa.
Trừ khi rơi vào tình huống bất đắc dĩ, nếu không, cả Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đều không muốn giết chết cao thủ phe kia, bởi vì nếu một bên giết cao thủ của phe đối địch thì bên phe đó cũng sẽ ra tay giết chết cao thủ bên này để trả thù.
Nếu không phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh ra tay, vậy chắc chắn phải là một đội hình cao thủ có thực lực vượt trên bọn Từ Hoa, mà đội hình sáu cao thủ bên Viên Thọ Tài lại vừa vặn phù hợp với yêu cầu này.
Dĩ nhiên Lý Thắng cũng hiểu được điều đó, cho nên hắn bèn giận dữ nói: "Giờ ông còn gì để nói nữa không? Nếu không còn gì nữa thì hãy nhận lấy lửa giận của Dược Vương Cốc bọn tôi đi".
Mười tên cao thủ bên Dược Vương Cốc do Lý Thắng cầm đầu, bản thân Lý Thắng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, trong chín cao thủ còn lại có một người đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, sáu người còn lại đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Đội hình này có thể coi là đội hình mạnh nhất Dược Vương Cốc, chỉ sau Dược Vương.
Một khi cuộc chiến giữa hai bên nổ ra, bọn Viên Thọ Tài hoàn toàn không có cơ hội thắng trận này.
Viên Thọ Tài không nói gì nữa, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, hiện giờ ông ta có thể khẳng định, những cao thủ của Dược Vương Cốc này đều do Hoài Lam dẫn tới đây để đối phó với họ. Tuy ông ta không hiểu Hoài Lam làm thế nào mà kéo bọn họ tới được nhưng vẫn biết, bọn Dương Thanh chính là những kẻ có hiềm nghi lớn nhất trong vụ việc giết hại Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc.
Nhưng nay, ông ta lại không tìm ra được cách gì có thể thuyết phục Lý Thắng tin mình.
Sáu người bọn họ không thể ở lại đây quá lâu, nếu đã xác định không thể địch lại thì không cần thiết dây dưa nữa làm gì.
Nghĩ tới đây, Viên Thọ Tài quát lớn một tiếng không hề do dự: "Mọi người lui lại ngay!"
Vừa dứt lời, ông ta đã cầm đầu phóng vút ra bên ngoài khu nhà xưởng bỏ hoang.
Những người khác chỉ sững sờ một tích tắc rồi điên cuồng lao theo sau Viên Thọ Tài.
Lý Thắng cả giận quát to: "Đuổi theo cho tôi".
Hắn vừa nói xong, cả đám cao thủ của Dược Vương Cốc đều lao mình đuổi theo đám Viên Thọ Tài.
Chẳng mấy chốc, khu trường học bỏ hoang này chỉ còn lại ba người bên Dương Thanh.
Lão Cửu nhìn sang Hoài Lam, hỏi: "Hiện giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Hoài Lam mỉm cười: "Nay chỉ e tất cả các cao thủ hàng đầu của phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc đều sẽ bị thế lực bên mình triệu tập, chuẩn bị đánh một trận, cả hai bên đều sẽ không quá chú ý tới chúng ta, đây cũng là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời khỏi nơi này".
Dương Thanh nói: "Nếu thế, giờ chúng ta đi ngay thôi!"
Anh đã rất nôn nóng muốn quay về Yến Đô, đưa viên ngọc lấy từ trên người Từ Hoa cho Phùng Tiểu Uyển trị liệu giúp Mã Siêu.
Hoài Lam lại nói: "Mặc dù lúc này chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi nơi đây nhưng tôi đề nghị không nên đi ngay".
Lão Cửu và Dương Thanh đều nhìn cô ta.
Hoài Lam tiếp tục nói: "Trước tôi đã nói, cả phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc, bất kể là ai có thể nắm giữ được Hoài Thành, sau khi khôi phục lại trật tự cho Hoài Thành đều sẽ không bỏ qua cho anh Thanh đâu".
"Đã thế, lúc này chúng ta nên tranh thủ giết thêm vài người, bọn họ mất càng nhiều cao thủ thì ngày sau anh Thanh sẽ càng bớt nguy hiểm hơn".
"Đương nhiên, đây chỉ là suy tính của cá nhân tôi, cuối cùng muốn đi hay ở đều do anh Thanh quyết định hết".
"Nói sao chăng nữa, việc chúng ta nhân lúc rối loạn giết cao thủ hai bên cũng là một hành động có tính mạo hiểm rất cao, một khi bại lộ, chỉ e sẽ bị cả phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc đuổi giết".
Nghe Hoài Lam nói xong, Dương Thanh lập tức rơi vào trầm tư.
Trước kia Hoài Lam cũng từng nói như vậy, hơn nữa, điều cô ta nói lại rất có lí. Thành chủ Hoài Thành đã không thể giết anh ngay, lại còn phát hiện anh đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố thủy, chắc chắn lão ta sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Về phía Dược Vương Cốc, Dương Thanh lại đã từng giết cao thủ của bên họ, trước đó, lão Cửu cũng đã nhân cơ hội Dược Vương tới phủ Hoài Thành để đánh vào Dược Vương Cốc, giết khá nhiều cao thủ nơi này, những chuyện này đều sẽ bị tính cả cho Dương Thanh.
Với tính cách của Dược Vương, chắc chắn sẽ không chịu tha cho Dương Thanh rồi.
Hiện nay, Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đã quyết chiến với nhau, nhưng bất kể bên nào thắng, đợi khi thu xếp xong, nhất định đều sẽ đuổi giết Dương Thanh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Thanh đã có đáp án cho mình.
Lão Cửu nghiêm nghị nói: "Dương Thanh, vụ này quá nguy hiểm, không đáng đâu! Bây giờ cậu đi với tôi tới Miêu Thành, chỉ cần cậu không rời khỏi Miêu Thành thì thành chủ Hoài Thành hay Dươc Vương đều không làm gì được cậu".
"Thiên phú võ thuật của cậu rất cao, chỉ cần yên tâm tu luyện thêm vài năm tại Miêu Thành, không phải không có hi vọng đạt cảnh giới cao nhất của cấp bậc Siêu Phàm Cảnh".
"Đến khi đó, Hoài Thành còn ai có thể làm gì được cậu?"
Dương Thanh lắc đầu, nói với lão Cửu: "Ông Cửu, tôi không thể cứ trốn mãi trong Miêu Thành, ngoài kia còn có rất nhiều bạn bè người thân của tôi, thậm chí cả vợ con tôi cũng đang trốn ở ngoài đó".
"Tôi định cố hết sức giết thêm vài cao thủ hàng đầu của Hoài Thành để giảm thiểu khả năng phát sinh nguy hiểm cho tương lai".
"Ông Cửu, ông đã giúp tôi quá nhiều, hiện ông quay về Miêu Thành đi, tiện thể dẫn Hoài Lam đi theo, tôi hành động một mình cũng sẽ dễ che giấu hơn".
Lão Cửu lập tức nhíu chặt mày, nhìn Dương Thanh, hỏi: "Nhất định phải ở lại sao?"
Dương Thanh gật đầu: "Phải ở lại!"
Anh đã bị chia cách với vợ con mình tròn năm năm, khó khăn lắm mới gặp được nhau, chưa được bao lâu lại phải bất đắc dĩ chia xa suốt một năm ròng.
Anh đã rất có lỗi với Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, không thể lại bắt hai người phải chịu nỗi khổ vốn họ không cần gánh chịu như thế nữa.
Bình luận facebook