Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1695: Cần sự trợ giúp
Giờ phút này, sát khí đã bao phủ toàn thân thành chủ Hoài Thành.
Lão ta giận dữ nói: "Ta đối xử với mẹ con con không tốt sao? Hay là, bởi vì ta đối xử với mẹ con con tốt quá nên các con mới cho rằng, dù các con có ý định giết ta, ta cũng sẽ không nỡ giết các con?"
Hoài Tinh Vũ đã sợ đến choáng váng cả người, lúc này, cuối cùng bà ta hiểu được, thành chủ Hoài Thành thật sự đã biết hết mọi chuyện từ lâu.
Bà ta sợ hãi lí nhí: "Bố, có phải con ranh Hoài Lam kia đã nói bậy nói bạ gì với bố không? Bố là bố của con, sao con có thể nuôi ý định giết bố mình được?"
Thành chủ Hoài Thành chăm chú nhìn vào mắt Hoài Tinh Vũ, hỏi: "Trong lòng con, thực sự coi ta là bố con sao?"
Hoài Tinh Vũ run bắn lên, vội đáp ngay: "Trong lòng con, người chính là bố của con!"
Thành chủ lắc đầu: "Không phải! Trong lòng con, ta chỉ là hung thủ giết bố con, một kẻ thù mà con phải bỏ bao công sức âm thầm bồi dưỡng một đám cao thủ hàng đầu, chuẩn bị sẵn sàng diệt trừ bất cứ khi nào có cơ hội, đúng không?"
Hoài Tinh Vũ khiếp sợ ra mặt, mặc dù bà ta đã đoán được có lẽ thành chủ Hoài Thành đã biết sự thật, nhưng khi bị lão ta chính miệng vạch trần, Hoài Tinh Vũ vẫn vô cùng hoảng hốt và sợ hãi.
Thành chủ nói tiếp: "Nếu không phải do ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua, con cho rằng con có thể qua mặt được ta, âm thầm bồi dưỡng đám cao thủ kia sao?"
Hoài Tinh Vũ càng thêm kinh sợ, thành chủ đã biết chuyện bà ta âm thầm bồi dưỡng cao thủ từ trước rồi sao?
Thành chủ tỏ vẻ thất vọng, nói: "Ta vốn cho rằng, chỉ cần con không phản bội phủ Hoài Thành, chỉ cần con không ra tay hại ta, ta cũng sẽ không giết con, coi như để an ủi vong linh mẹ con".
"Ta tự thấy ta đã làm tròn trách nhiệm, tận tình tận nghĩa, nhưng thật không ngờ, con vẫn còn muốn giết ta, lần này, thậm chí còn mang đến tai ương ngập đầu cho phủ Hoài Thành".
"Vì thế, con nhất định phải chết!"
Nói xong, lão ta ra lệnh: "Ban rượu!"
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, bưng một cái khay đi tới, trên khay có một bầu rượu rất đẹp và hai chiếc chén nhỏ.
Thành chủ bước tới, tự tay rót hai chén rượu, ánh mắt nhìn về phía Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng hoàn toàn vô cảm, lạnh lùng nói: "Hôm nay, hai mẹ con con chỉ có thể lấy cái chết để đền tội!"
Hoài Tinh Vũ hoàn hồn, lết tới dưới chân thành chủ, sợ sệt van xin: "Bố, con sai rồi, con thực sự biết lỗi rồi, cầu xin bố nể mặt mẹ con, cho con một cơ hội nữa thôi. Từ nay về sau con không dám nữa, xin bố cho con được sống, con thực sự không dám nữa đâu".
Hoài Phượng cũng khóc lóc cầu khẩn: "Ông ơi, xin ông thương xót mẹ con cháu, tha cho chúng cháu một đường sống với! Cháu thực sự không muốn chết đâu!"
Thành chủ Hoài Thành không để ý đến lời cầu xin của hai người, quay lưng bước đi, mãi đến khi lão ta sắp bước qua ngưỡng cửa mới nói một câu: "Ban rượu!"
Hai gã cao thủ lực lưỡng đi thẳng về phía Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng.
Người phụ nữ trung niên bưng khay nói với hai mẹ con: "Mời hai vị!"
Hoài Tinh Vũ đã tuyệt vọng rồi, bà ta nhìn về hướng thành chủ Hoài Thành vừa biến mất, ánh mắt đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: "Dù tôi có hóa thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ông! Ông là đồ ác quỷ, một con ác quỷ giết chết bố tôi, cướp mẹ tôi!"
"Lên đi!"
Người phụ nữ trung niên kia lạnh lùng nói.
Hai gã cao thủ, mỗi người bưng một chén rượu cưỡng ép Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng uống hết.
Thành chủ Hoài Thành vừa mới rời khỏi phòng khách, chợt có cấp dưới chạy tới báo cáo: "Thành chủ, nguy rồi, vừa rồi tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Dược Vương Cốc đều đã rời cốc, tiến về phía phủ Hoài Thành!"
Thành chủ hít sâu một hơi, tức tối nghiến răng nói: "Bọn chúng thật sự cho rằng phủ Hoài Thành này không có người chắc? Truyền lệnh của tôi, tất cả các cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoài Thành đều ra tham chiến!"
"Nếu Dược Vương Cốc muốn chết đến thế thì để tôi cho bọn họ toại nguyện!"
Cấp dưới vội thưa: "Vâng, thưa thành chủ".
Lúc này, một ông già mặc áo dài màu tro đi tới trước mặt thành chủ Hoài Thành, nặng nề nói: "Thành chủ, một khi khai chiến, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Rất có thể phủ Hoài Thành chúng ta sẽ bị tổn thất cực kì nặng nề".
Thành chủ lạnh lẽo nói: "Ông cho rằng, tình hình giữa chúng ta và bên Dược Vương Cốc còn có đường cứu vãn sao?"
Ông già áo màu tro kia nói: "Cái chết của Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc vốn không phải do người của chúng ta gây nên, tuy tôi cũng không rõ ba người này chết như thế nào nhưng có thể chắc chắn một điều, cái chết của bọn họ có liên quan tới Dương Thanh".
"Chỉ cần chúng ta tìm được Dương Thanh, chúng ta sẽ tra ra được ba tên cao thủ của Dược Vương Cốc đã chết như thế nào".
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng hỏi: "Tra xong rồi thì sao? Dược Vương Cốc đã giết bao nhiêu cao thủ của phủ Hoài Thành như thế, chẳng lẽ chúng ta còn phải cúi đầu trước bọn họ?"
Ông già áo màu tro nhíu mày: "Chỉ cần chúng ta có thêm chút thời gian, Dược Vương Cốc cũng không dám quá ngang ngược! Chỉ cần phủ Hoài Thành được bảo vệ chu toàn thì tạm thời cúi đầu cũng không phải việc gì quá lớn".
"Không thể được!"
Thành chủ cả giận quát: "Nếu ông còn dám đề nghị tôi cúi đầu chịu thua Dược Vương Cốc, tôi sẽ giết ông trước đấy!"
Nghe vậy, ông già áo mà tro không dám nói thêm nữa, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Thành chủ bỗng ra lệnh: "Tôi cho ông nửa ngày, phải tìm ra Dương Thanh và đưa nó đến trước mặt tôi!"
"Vâng, thưa thành chủ!"
Ông già áo tro nói rồi quay lưng rời khỏi đó.
Lúc này, người mà thành chủ Hoài Thành muốn giết nhất chính là Dương Thanh, nếu không phải tại Dương Thanh thì phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc đã không bị đẩy tới tình trạng căng thẳng thế này.
Ông già áo tro đi khuất, thành chủ Hoài Thành bước tới sau núi.
"Uỳnh uỳnh!"
Sau núi bỗng xuất hiện một cửa động, thành chủ cất bước đi vào.
Không một ai ngờ tới, ngay bên trong ngọn núi phía sau phủ Hoài Thành lại là một không gian đặc biệt khác.
Bên trong động, đèn điện sáng trưng, có một nhóm người mặc áo choàng trắng đang bận rộn làm việc, thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy tiếng kêu rên nhỏ vụn từ sâu bên trong động truyền ra.
"Thành chủ, ông tới rồi à!"
Lúc này, bỗng một giọng nói máy móc vang lên, một bóng người ẩn kín trong chiếc áo choàng màu đen đi tới.
Nhìn thấy người áo đen đột nhiên xuất hiện cạnh mình, thành chủ Hoài Thành thoáng kinh ngạc.
Lão ta trầm giọng bảo: "Hiện nay phủ Hoài Thành đang gặp chút phiền toái, tôi cần sự trợ giúp của cậu".
Người áo đen kia khục khặc cười nói: "Nếu thành chủ đã đề nghị thì dĩ nhiên tôi phải giúp một tay rồi, nhưng không biết thành chủ cần bao nhiêu cao thủ?"
Thành chủ Hoài Thành vươn một bàn tay, nói: "Năm cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong".
Người áo đen kia cười cười, quay đầu nhìn vào bên trong, búng tay đánh "tách" một cái.
Chốc lát sau, năm quái vật nửa người nửa máy móc đi ra.
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, lão ta hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ hơi thở võ thuật nào từ đám quái vật này.
Người áo đen kia nheo mắt cười bảo: "Thành chủ thử xem sao?"
"Được!"
Thành chủ Hoài Thành nhanh nhẹn đồng ý.
Ngay sau đó, năm người kia bỗng đồng loạt lao về phía thành chủ Hoài Thành.
Sắc mặt thành chủ biến đổi kịch liệt, vội vã ra tay chống trả.
Chỉ mới hơn mười giây ngắn ngủi, thành chủ Hoài Thành đã khiếp sợ ra mặt, nhìn sang phía người áo đen, nghiêm túc nói: "Black Doctor, thực lực của năm người này hẳn chỉ còn cách Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ không xa đâu, đúng không?"
Người áo đen kia không phải ai xa lạ mà chính là Black Doctor, nhà khoa học điên nổi tiếng.
Lão ta giận dữ nói: "Ta đối xử với mẹ con con không tốt sao? Hay là, bởi vì ta đối xử với mẹ con con tốt quá nên các con mới cho rằng, dù các con có ý định giết ta, ta cũng sẽ không nỡ giết các con?"
Hoài Tinh Vũ đã sợ đến choáng váng cả người, lúc này, cuối cùng bà ta hiểu được, thành chủ Hoài Thành thật sự đã biết hết mọi chuyện từ lâu.
Bà ta sợ hãi lí nhí: "Bố, có phải con ranh Hoài Lam kia đã nói bậy nói bạ gì với bố không? Bố là bố của con, sao con có thể nuôi ý định giết bố mình được?"
Thành chủ Hoài Thành chăm chú nhìn vào mắt Hoài Tinh Vũ, hỏi: "Trong lòng con, thực sự coi ta là bố con sao?"
Hoài Tinh Vũ run bắn lên, vội đáp ngay: "Trong lòng con, người chính là bố của con!"
Thành chủ lắc đầu: "Không phải! Trong lòng con, ta chỉ là hung thủ giết bố con, một kẻ thù mà con phải bỏ bao công sức âm thầm bồi dưỡng một đám cao thủ hàng đầu, chuẩn bị sẵn sàng diệt trừ bất cứ khi nào có cơ hội, đúng không?"
Hoài Tinh Vũ khiếp sợ ra mặt, mặc dù bà ta đã đoán được có lẽ thành chủ Hoài Thành đã biết sự thật, nhưng khi bị lão ta chính miệng vạch trần, Hoài Tinh Vũ vẫn vô cùng hoảng hốt và sợ hãi.
Thành chủ nói tiếp: "Nếu không phải do ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua, con cho rằng con có thể qua mặt được ta, âm thầm bồi dưỡng đám cao thủ kia sao?"
Hoài Tinh Vũ càng thêm kinh sợ, thành chủ đã biết chuyện bà ta âm thầm bồi dưỡng cao thủ từ trước rồi sao?
Thành chủ tỏ vẻ thất vọng, nói: "Ta vốn cho rằng, chỉ cần con không phản bội phủ Hoài Thành, chỉ cần con không ra tay hại ta, ta cũng sẽ không giết con, coi như để an ủi vong linh mẹ con".
"Ta tự thấy ta đã làm tròn trách nhiệm, tận tình tận nghĩa, nhưng thật không ngờ, con vẫn còn muốn giết ta, lần này, thậm chí còn mang đến tai ương ngập đầu cho phủ Hoài Thành".
"Vì thế, con nhất định phải chết!"
Nói xong, lão ta ra lệnh: "Ban rượu!"
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, bưng một cái khay đi tới, trên khay có một bầu rượu rất đẹp và hai chiếc chén nhỏ.
Thành chủ bước tới, tự tay rót hai chén rượu, ánh mắt nhìn về phía Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng hoàn toàn vô cảm, lạnh lùng nói: "Hôm nay, hai mẹ con con chỉ có thể lấy cái chết để đền tội!"
Hoài Tinh Vũ hoàn hồn, lết tới dưới chân thành chủ, sợ sệt van xin: "Bố, con sai rồi, con thực sự biết lỗi rồi, cầu xin bố nể mặt mẹ con, cho con một cơ hội nữa thôi. Từ nay về sau con không dám nữa, xin bố cho con được sống, con thực sự không dám nữa đâu".
Hoài Phượng cũng khóc lóc cầu khẩn: "Ông ơi, xin ông thương xót mẹ con cháu, tha cho chúng cháu một đường sống với! Cháu thực sự không muốn chết đâu!"
Thành chủ Hoài Thành không để ý đến lời cầu xin của hai người, quay lưng bước đi, mãi đến khi lão ta sắp bước qua ngưỡng cửa mới nói một câu: "Ban rượu!"
Hai gã cao thủ lực lưỡng đi thẳng về phía Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng.
Người phụ nữ trung niên bưng khay nói với hai mẹ con: "Mời hai vị!"
Hoài Tinh Vũ đã tuyệt vọng rồi, bà ta nhìn về hướng thành chủ Hoài Thành vừa biến mất, ánh mắt đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: "Dù tôi có hóa thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ông! Ông là đồ ác quỷ, một con ác quỷ giết chết bố tôi, cướp mẹ tôi!"
"Lên đi!"
Người phụ nữ trung niên kia lạnh lùng nói.
Hai gã cao thủ, mỗi người bưng một chén rượu cưỡng ép Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng uống hết.
Thành chủ Hoài Thành vừa mới rời khỏi phòng khách, chợt có cấp dưới chạy tới báo cáo: "Thành chủ, nguy rồi, vừa rồi tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Dược Vương Cốc đều đã rời cốc, tiến về phía phủ Hoài Thành!"
Thành chủ hít sâu một hơi, tức tối nghiến răng nói: "Bọn chúng thật sự cho rằng phủ Hoài Thành này không có người chắc? Truyền lệnh của tôi, tất cả các cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoài Thành đều ra tham chiến!"
"Nếu Dược Vương Cốc muốn chết đến thế thì để tôi cho bọn họ toại nguyện!"
Cấp dưới vội thưa: "Vâng, thưa thành chủ".
Lúc này, một ông già mặc áo dài màu tro đi tới trước mặt thành chủ Hoài Thành, nặng nề nói: "Thành chủ, một khi khai chiến, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Rất có thể phủ Hoài Thành chúng ta sẽ bị tổn thất cực kì nặng nề".
Thành chủ lạnh lẽo nói: "Ông cho rằng, tình hình giữa chúng ta và bên Dược Vương Cốc còn có đường cứu vãn sao?"
Ông già áo màu tro kia nói: "Cái chết của Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc vốn không phải do người của chúng ta gây nên, tuy tôi cũng không rõ ba người này chết như thế nào nhưng có thể chắc chắn một điều, cái chết của bọn họ có liên quan tới Dương Thanh".
"Chỉ cần chúng ta tìm được Dương Thanh, chúng ta sẽ tra ra được ba tên cao thủ của Dược Vương Cốc đã chết như thế nào".
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng hỏi: "Tra xong rồi thì sao? Dược Vương Cốc đã giết bao nhiêu cao thủ của phủ Hoài Thành như thế, chẳng lẽ chúng ta còn phải cúi đầu trước bọn họ?"
Ông già áo màu tro nhíu mày: "Chỉ cần chúng ta có thêm chút thời gian, Dược Vương Cốc cũng không dám quá ngang ngược! Chỉ cần phủ Hoài Thành được bảo vệ chu toàn thì tạm thời cúi đầu cũng không phải việc gì quá lớn".
"Không thể được!"
Thành chủ cả giận quát: "Nếu ông còn dám đề nghị tôi cúi đầu chịu thua Dược Vương Cốc, tôi sẽ giết ông trước đấy!"
Nghe vậy, ông già áo mà tro không dám nói thêm nữa, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Thành chủ bỗng ra lệnh: "Tôi cho ông nửa ngày, phải tìm ra Dương Thanh và đưa nó đến trước mặt tôi!"
"Vâng, thưa thành chủ!"
Ông già áo tro nói rồi quay lưng rời khỏi đó.
Lúc này, người mà thành chủ Hoài Thành muốn giết nhất chính là Dương Thanh, nếu không phải tại Dương Thanh thì phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc đã không bị đẩy tới tình trạng căng thẳng thế này.
Ông già áo tro đi khuất, thành chủ Hoài Thành bước tới sau núi.
"Uỳnh uỳnh!"
Sau núi bỗng xuất hiện một cửa động, thành chủ cất bước đi vào.
Không một ai ngờ tới, ngay bên trong ngọn núi phía sau phủ Hoài Thành lại là một không gian đặc biệt khác.
Bên trong động, đèn điện sáng trưng, có một nhóm người mặc áo choàng trắng đang bận rộn làm việc, thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy tiếng kêu rên nhỏ vụn từ sâu bên trong động truyền ra.
"Thành chủ, ông tới rồi à!"
Lúc này, bỗng một giọng nói máy móc vang lên, một bóng người ẩn kín trong chiếc áo choàng màu đen đi tới.
Nhìn thấy người áo đen đột nhiên xuất hiện cạnh mình, thành chủ Hoài Thành thoáng kinh ngạc.
Lão ta trầm giọng bảo: "Hiện nay phủ Hoài Thành đang gặp chút phiền toái, tôi cần sự trợ giúp của cậu".
Người áo đen kia khục khặc cười nói: "Nếu thành chủ đã đề nghị thì dĩ nhiên tôi phải giúp một tay rồi, nhưng không biết thành chủ cần bao nhiêu cao thủ?"
Thành chủ Hoài Thành vươn một bàn tay, nói: "Năm cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong".
Người áo đen kia cười cười, quay đầu nhìn vào bên trong, búng tay đánh "tách" một cái.
Chốc lát sau, năm quái vật nửa người nửa máy móc đi ra.
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, lão ta hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ hơi thở võ thuật nào từ đám quái vật này.
Người áo đen kia nheo mắt cười bảo: "Thành chủ thử xem sao?"
"Được!"
Thành chủ Hoài Thành nhanh nhẹn đồng ý.
Ngay sau đó, năm người kia bỗng đồng loạt lao về phía thành chủ Hoài Thành.
Sắc mặt thành chủ biến đổi kịch liệt, vội vã ra tay chống trả.
Chỉ mới hơn mười giây ngắn ngủi, thành chủ Hoài Thành đã khiếp sợ ra mặt, nhìn sang phía người áo đen, nghiêm túc nói: "Black Doctor, thực lực của năm người này hẳn chỉ còn cách Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ không xa đâu, đúng không?"
Người áo đen kia không phải ai xa lạ mà chính là Black Doctor, nhà khoa học điên nổi tiếng.
Ủng hộ Vietwriter để ra truyện nhanh hơn tại:
- MOMO: https://me.momo.vn/vietwriter
- STK: Vietcombank 0151000590082 PHAM NGOC HOA
Chúng tôi chân thành cảm ơn
Last edited:
Bình luận facebook