Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1744: Từ bỏ Dương Thanh
Đôi mắt lão Cửu đã đỏ bừng, mặt đầy phẫn nộ, gào rống với Dương Thanh, chỉ sợ Dương Thanh sẽ thực sự quỳ xuống xin tha cho mình.
Đông Phương Nguyên đã bước tới, ý niệm giết chóc bắt đầu bùng lên, lăm lăm đợi mệnh lệnh từ thành chủ Hoài Thành.
Dương Thanh không để ý đến lời lão Cửu nói, anh chỉ nhìn thẳng vào Thành chủ Hoài Thành, cắn răng hỏi: "Nếu tôi quỳ xuống xin ông, ông thật sự sẽ tha cho ông ấy chứ?"
Thành chủ Hoài Thành cười ha hả nói: "Thân phận tôi cao cỡ nào không phải cậu không biết, sao có thể đi lừa một người trẻ tuổi? Chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta".
Đáy lòng Dương Thanh chợt dấy lên một nỗi bi thương, anh ẩn náu trong Mục phủ bao lâu nay, vốn tưởng Mục phủ có thể bảo vệ được mình, nào ngờ lại bị dồn đến bước đường này.
Anh liếc nhìn lão Cửu lúc này đã bị trọng thương, kiệt lực đến độ không thể tự đứng dậy, hai đầu gối từ từ cong lại như sắp quỳ xuống.
"Đừng làm thế!"
Lão Cửu lập tức kêu gào thất thanh: "Đừng vì tôi! Đừng vì tôi! Tôi chỉ là một người hầu, không xứng để cậu hi sinh vì tôi như thế, cậu đừng quỳ gối cầu xin ông ta, đừng làm thế!"
"Ha ha ha ha!"
Thành chủ Hoài Thành đắc ý cười phá lên, lão ta thích nhất loại cảm giác mọi thứ đều bị khống chế trong tay mình như thế này, đồng thời cũng thích nhìn đám con sâu cái kiến giãy giụa bất lực.
Các cao thủ của Mục phủ trơ mắt chứng kiến cảnh tượng này, lòng cũng nổi cơn xúc động.
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy áy náy, ông lão cũng muốn cứu Dương Thanh, nhưng giờ đây, kiếm khách Ảnh Tử đã bị thương nặng, lúc trước giao chiến với Dược Vương, bản thân ông lão cũng đã bị thương, ở trạng thái hiện tại, Mục thành chủ biết mình không phải là đối thủ của thành chủ Hoài Thành.
"Dương Thanh!"
Thấy Dương Thanh sắp quỳ gối, Mục thành chủ bỗng cất tiếng gọi.
Dương Thanh quay đầu nhìn sang phía Mục thành chủ, mặt không đổi sắc, lặng im không nói.
Mục thành chủ nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, trầm giọng nói: "Thành chủ Hoài Thành, người ông muốn đưa đi là Dương Thanh, nếu cậu ấy đã đồng ý đi cùng ông thì vì sao còn phải làm khó người khác? Dù cậu ấy có quỳ xuống cầu xin ông thì có hơn gì? Đường đường là người đứng đầu Hoài Thành, ông cần gì phải làm nhục một người đáng tuổi cháu mình như thế?"
Mục thành chủ nói đến đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông lão.
Dương Thanh cũng thoáng bất ngờ, Mục thành chủ không thể bảo vệ anh, anh cũng không trách đối phương, dẫu sao, tình thế hiện nay của Mục phủ rất đáng ngại, không có thực lực đối phó được với thành chủ Hoài Thành.
Nhưng giờ đây, Mục thành chủ lại lên tiếng bất mãn thay anh.
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ, nói: "Mục thành chủ, ông định xen vào việc riêng của tôi và cậu ta đấy hả?"
Mục thành chủ trầm giọng bảo: "Nếu tôi muốn nhúng tay thì đã trực tiếp tấn công ông rồi, tôi không có ý định đó nhưng hành vi của ông khiến tôi vô cùng coi khinh".
"Ông mang Dương Thanh đi, tôi có thể không can thiệp, nhưng người bên cạnh cậu ấy, Mục phủ chúng tôi quyết bảo vệ bằng được".
Nói xong, ông lão nhìn sang phía Dương Thanh, áy náy nói: "Dương Thanh, vô cùng xin lỗi, vì Mục phủ, tôi đành phải từ bỏ cậu thôi, nhưng cậu yên tâm, có tôi ở đây, những người bên cạnh cậu sẽ không có việc gì".
Nghe Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh cảm kích vô cùng, anh gật mạnh đầu, nói với ông lão: "Xin cảm ơn Mục thành chủ, ngài giúp tôi bảo vệ bạn bè tôi, tôi đã vô cùng cảm kích ngài, nếu có kiếp sau, ơn này tôi nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ!"
Mục thành chủ khẽ thở dài, lòng khó chịu vô cùng.
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nói: "Nếu tôi nhất định muốn động tới người bên cạnh cậu ta thì sao?"
Mục thành chủ lạnh lùng bảo: "Tôi đã nói, Mục phủ tôi nhất định phải bảo vệ những người này, nếu thành chủ Hoài Thành muốn thử xem tôi có thật sự dám liều mạng đánh với ông không thì cứ đến đi!"
Dứt lời, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt tràn ra từ trên người ông lão.
Ý muốn giết chóc nơi đáy mắt thành chủ Hoài Thành càng thêm mãnh liệt, khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ của đám cao thủ bên cạnh lão ta cũng tràn ra, ngay lập tức, toàn bộ Mục phủ đều bị bao phủ bởi những luồng khí thế võ thuật vô cùng cuồng bạo.
Tình thế căng như dây đàn!
Dương Thanh lạnh lùng nhìn thẳng vào thành chủ Hoài Thành, sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Tuy anh chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong nhưng anh có thêm huyết mạch cuồng hóa, lại sở hữu một con dao găm linh khí, nếu vận dụng tất cả những thứ này cùng lúc thì dù gặp cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, anh cũng dám liều mạng đánh một trận.
Cho đến nay, chính anh cũng không biết thực lực mạnh nhất của mình có thể đạt tới giới hạn nào.
Bởi sau mỗi lần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, đẩy thực lực lên một ngưỡng cao nhất định, anh đều có cảm giác khó có thể khống chế bản thân, nhưng anh biết rõ, mình còn có thể mạnh hơn nữa, song, rất có thể khi đẩy thực lực lên cao hơn, anh sẽ triệt để mất khả năng khống chế.
Nhưng nếu lần này thành chủ Hoài Thành thật sự muốn dồn anh tới đường cùng thì mất khống chế cũng đã sao?
Ngay cả cái chết anh còn chẳng sợ nữa thì sao phải sợ việc không thể khống chế bản thân?
"Quỳ xuống!"
Thành chủ Hoài Thành bỗng hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng toàn bộ Mục phủ, ầm ầm bên tai như tiếng sấm.
Giây phút này, Dương Thanh chợt cảm nhận được một luồng uy lực vô cùng khủng bố đang ép lên người anh, muốn đè anh khuỵu xuống đất.
Đôi mắt anh trở nên đỏ rực như nhuộm máu, anh cắn chặt răng, không để đầu gối của mình khuỵu xuống.
Có điều, khí thế võ thuật của thành chủ Hoài Thành thật quá mạnh, Dương Thanh gần như không thể chống cự, xương cốt toàn thân như muốn nổ tung, hai đầu gối chầm chậm cong xuống.
"Thành chủ Hoài Thành!"
Mục thành chủ nổi giận gầm lên, khí thế võ thuật trên người ông lão cũng bùng phát, lan thẳng về phía thành chủ Hoài Thành.
Có Mục thành chủ giúp đỡ, Dương Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Đáy mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên một tia sáng lạnh, lão ta quay sang phía Mục thành chủ, nói: "Xem ra ông thật sự muốn Mục phủ bị diệt sạch rồi, đã thế, tôi đây sẽ giúp ông đạt thành mong muốn!"
Mục thành chủ giận dữ hét: "Nếu ông dám giết cao thủ của Mục phủ tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến ông phải trả một giá đắt!"
Như để đáp lại lời cảnh cáo của Mục thành chủ, thành chủ Hoài Thành hét to: "Giết cho tôi! Giết sạch người của Mục phủ, không chừa một mống!"
"Giết!"
Ngay lập tức, toàn bộ cao thủ phe thành chủ Hoài Thành đều xông về phía các cao thủ của Mục phủ.
"Thành chủ Hoài Thành!"
Mục thành chủ nhìn từng đám cao thủ của Mục phủ ngã xuống, lửa giận bùng lên trong lòng.
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nhìn ông lão, nói: "Đây là hậu quả việc ông ép tôi, vì một gã Dương Thanh, ông nhất quyết muốn đối đầu với tôi, vậy thì sau hôm nay, thế giới này sẽ không còn Mục phủ nữa!"
Mục thành chủ đã giận dữ tột cùng, ông lão rất muốn xông lên giết chết tên xâm lược trước mắt kia, nhưng ông lão cũng biết, một khi mình ra tay, thành chủ Hoài Thành cũng sẽ tấn công cao thủ của Mục phủ.
Vì thế, Mục thành chủ không thể tự mình ra tay, đành để các cao thủ của Mục phủ tự đối phó với đám cao thủ của phủ Hoài Thành.
Chứng kiến cảnh giết chóc khắp nơi, Dương Thanh đã ngây ngẩn cả người, sắc đỏ trong đôi mắt anh ngày càng đậm, một cơn phẫn nộ khủng khiếp từ trên người anh bùng phát.
Anh muốn ngăn trở tất cả, nhưng lại không thể làm được gì.
"Đủ rồi!"
Mục thành chủ bỗng quát lớn một tiếng.
Nếu còn tiếp tục, cao thủ của Mục phủ sẽ thực sự bị sát hại sạch.
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ cần Dương Thanh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ bảo người bên tôi dừng tay!"
Mục thành chủ trợn trừng mắt, lại không thể làm gì được, cuối cùng, ông lão lại nhìn về phía Dương Thanh, nói như tự trách: "Dương Thanh, xin lỗi cậu!"
Đông Phương Nguyên đã bước tới, ý niệm giết chóc bắt đầu bùng lên, lăm lăm đợi mệnh lệnh từ thành chủ Hoài Thành.
Dương Thanh không để ý đến lời lão Cửu nói, anh chỉ nhìn thẳng vào Thành chủ Hoài Thành, cắn răng hỏi: "Nếu tôi quỳ xuống xin ông, ông thật sự sẽ tha cho ông ấy chứ?"
Thành chủ Hoài Thành cười ha hả nói: "Thân phận tôi cao cỡ nào không phải cậu không biết, sao có thể đi lừa một người trẻ tuổi? Chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta".
Đáy lòng Dương Thanh chợt dấy lên một nỗi bi thương, anh ẩn náu trong Mục phủ bao lâu nay, vốn tưởng Mục phủ có thể bảo vệ được mình, nào ngờ lại bị dồn đến bước đường này.
Anh liếc nhìn lão Cửu lúc này đã bị trọng thương, kiệt lực đến độ không thể tự đứng dậy, hai đầu gối từ từ cong lại như sắp quỳ xuống.
"Đừng làm thế!"
Lão Cửu lập tức kêu gào thất thanh: "Đừng vì tôi! Đừng vì tôi! Tôi chỉ là một người hầu, không xứng để cậu hi sinh vì tôi như thế, cậu đừng quỳ gối cầu xin ông ta, đừng làm thế!"
"Ha ha ha ha!"
Thành chủ Hoài Thành đắc ý cười phá lên, lão ta thích nhất loại cảm giác mọi thứ đều bị khống chế trong tay mình như thế này, đồng thời cũng thích nhìn đám con sâu cái kiến giãy giụa bất lực.
Các cao thủ của Mục phủ trơ mắt chứng kiến cảnh tượng này, lòng cũng nổi cơn xúc động.
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy áy náy, ông lão cũng muốn cứu Dương Thanh, nhưng giờ đây, kiếm khách Ảnh Tử đã bị thương nặng, lúc trước giao chiến với Dược Vương, bản thân ông lão cũng đã bị thương, ở trạng thái hiện tại, Mục thành chủ biết mình không phải là đối thủ của thành chủ Hoài Thành.
"Dương Thanh!"
Thấy Dương Thanh sắp quỳ gối, Mục thành chủ bỗng cất tiếng gọi.
Dương Thanh quay đầu nhìn sang phía Mục thành chủ, mặt không đổi sắc, lặng im không nói.
Mục thành chủ nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, trầm giọng nói: "Thành chủ Hoài Thành, người ông muốn đưa đi là Dương Thanh, nếu cậu ấy đã đồng ý đi cùng ông thì vì sao còn phải làm khó người khác? Dù cậu ấy có quỳ xuống cầu xin ông thì có hơn gì? Đường đường là người đứng đầu Hoài Thành, ông cần gì phải làm nhục một người đáng tuổi cháu mình như thế?"
Mục thành chủ nói đến đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông lão.
Dương Thanh cũng thoáng bất ngờ, Mục thành chủ không thể bảo vệ anh, anh cũng không trách đối phương, dẫu sao, tình thế hiện nay của Mục phủ rất đáng ngại, không có thực lực đối phó được với thành chủ Hoài Thành.
Nhưng giờ đây, Mục thành chủ lại lên tiếng bất mãn thay anh.
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ, nói: "Mục thành chủ, ông định xen vào việc riêng của tôi và cậu ta đấy hả?"
Mục thành chủ trầm giọng bảo: "Nếu tôi muốn nhúng tay thì đã trực tiếp tấn công ông rồi, tôi không có ý định đó nhưng hành vi của ông khiến tôi vô cùng coi khinh".
"Ông mang Dương Thanh đi, tôi có thể không can thiệp, nhưng người bên cạnh cậu ấy, Mục phủ chúng tôi quyết bảo vệ bằng được".
Nói xong, ông lão nhìn sang phía Dương Thanh, áy náy nói: "Dương Thanh, vô cùng xin lỗi, vì Mục phủ, tôi đành phải từ bỏ cậu thôi, nhưng cậu yên tâm, có tôi ở đây, những người bên cạnh cậu sẽ không có việc gì".
Nghe Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh cảm kích vô cùng, anh gật mạnh đầu, nói với ông lão: "Xin cảm ơn Mục thành chủ, ngài giúp tôi bảo vệ bạn bè tôi, tôi đã vô cùng cảm kích ngài, nếu có kiếp sau, ơn này tôi nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ!"
Mục thành chủ khẽ thở dài, lòng khó chịu vô cùng.
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nói: "Nếu tôi nhất định muốn động tới người bên cạnh cậu ta thì sao?"
Mục thành chủ lạnh lùng bảo: "Tôi đã nói, Mục phủ tôi nhất định phải bảo vệ những người này, nếu thành chủ Hoài Thành muốn thử xem tôi có thật sự dám liều mạng đánh với ông không thì cứ đến đi!"
Dứt lời, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt tràn ra từ trên người ông lão.
Ý muốn giết chóc nơi đáy mắt thành chủ Hoài Thành càng thêm mãnh liệt, khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ của đám cao thủ bên cạnh lão ta cũng tràn ra, ngay lập tức, toàn bộ Mục phủ đều bị bao phủ bởi những luồng khí thế võ thuật vô cùng cuồng bạo.
Tình thế căng như dây đàn!
Dương Thanh lạnh lùng nhìn thẳng vào thành chủ Hoài Thành, sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Tuy anh chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong nhưng anh có thêm huyết mạch cuồng hóa, lại sở hữu một con dao găm linh khí, nếu vận dụng tất cả những thứ này cùng lúc thì dù gặp cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, anh cũng dám liều mạng đánh một trận.
Cho đến nay, chính anh cũng không biết thực lực mạnh nhất của mình có thể đạt tới giới hạn nào.
Bởi sau mỗi lần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, đẩy thực lực lên một ngưỡng cao nhất định, anh đều có cảm giác khó có thể khống chế bản thân, nhưng anh biết rõ, mình còn có thể mạnh hơn nữa, song, rất có thể khi đẩy thực lực lên cao hơn, anh sẽ triệt để mất khả năng khống chế.
Nhưng nếu lần này thành chủ Hoài Thành thật sự muốn dồn anh tới đường cùng thì mất khống chế cũng đã sao?
Ngay cả cái chết anh còn chẳng sợ nữa thì sao phải sợ việc không thể khống chế bản thân?
"Quỳ xuống!"
Thành chủ Hoài Thành bỗng hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng toàn bộ Mục phủ, ầm ầm bên tai như tiếng sấm.
Giây phút này, Dương Thanh chợt cảm nhận được một luồng uy lực vô cùng khủng bố đang ép lên người anh, muốn đè anh khuỵu xuống đất.
Đôi mắt anh trở nên đỏ rực như nhuộm máu, anh cắn chặt răng, không để đầu gối của mình khuỵu xuống.
Có điều, khí thế võ thuật của thành chủ Hoài Thành thật quá mạnh, Dương Thanh gần như không thể chống cự, xương cốt toàn thân như muốn nổ tung, hai đầu gối chầm chậm cong xuống.
"Thành chủ Hoài Thành!"
Mục thành chủ nổi giận gầm lên, khí thế võ thuật trên người ông lão cũng bùng phát, lan thẳng về phía thành chủ Hoài Thành.
Có Mục thành chủ giúp đỡ, Dương Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Đáy mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên một tia sáng lạnh, lão ta quay sang phía Mục thành chủ, nói: "Xem ra ông thật sự muốn Mục phủ bị diệt sạch rồi, đã thế, tôi đây sẽ giúp ông đạt thành mong muốn!"
Mục thành chủ giận dữ hét: "Nếu ông dám giết cao thủ của Mục phủ tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến ông phải trả một giá đắt!"
Như để đáp lại lời cảnh cáo của Mục thành chủ, thành chủ Hoài Thành hét to: "Giết cho tôi! Giết sạch người của Mục phủ, không chừa một mống!"
"Giết!"
Ngay lập tức, toàn bộ cao thủ phe thành chủ Hoài Thành đều xông về phía các cao thủ của Mục phủ.
"Thành chủ Hoài Thành!"
Mục thành chủ nhìn từng đám cao thủ của Mục phủ ngã xuống, lửa giận bùng lên trong lòng.
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nhìn ông lão, nói: "Đây là hậu quả việc ông ép tôi, vì một gã Dương Thanh, ông nhất quyết muốn đối đầu với tôi, vậy thì sau hôm nay, thế giới này sẽ không còn Mục phủ nữa!"
Mục thành chủ đã giận dữ tột cùng, ông lão rất muốn xông lên giết chết tên xâm lược trước mắt kia, nhưng ông lão cũng biết, một khi mình ra tay, thành chủ Hoài Thành cũng sẽ tấn công cao thủ của Mục phủ.
Vì thế, Mục thành chủ không thể tự mình ra tay, đành để các cao thủ của Mục phủ tự đối phó với đám cao thủ của phủ Hoài Thành.
Chứng kiến cảnh giết chóc khắp nơi, Dương Thanh đã ngây ngẩn cả người, sắc đỏ trong đôi mắt anh ngày càng đậm, một cơn phẫn nộ khủng khiếp từ trên người anh bùng phát.
Anh muốn ngăn trở tất cả, nhưng lại không thể làm được gì.
"Đủ rồi!"
Mục thành chủ bỗng quát lớn một tiếng.
Nếu còn tiếp tục, cao thủ của Mục phủ sẽ thực sự bị sát hại sạch.
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ cần Dương Thanh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ bảo người bên tôi dừng tay!"
Mục thành chủ trợn trừng mắt, lại không thể làm gì được, cuối cùng, ông lão lại nhìn về phía Dương Thanh, nói như tự trách: "Dương Thanh, xin lỗi cậu!"
Bình luận facebook