Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1768: Ai dám tiến lên
Thời gian vùn vụt trôi, nháy mắt lại đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, tình hình ở Mục phủ vẫn luôn bình thường.
Kiếm khách Ảnh Tử bế quan tu luyện, Mục thành chủ đích thân trông coi, đồng thời phong tỏa chặt chẽ toàn bộ khu vực quanh chỗ kiếm khách Ảnh Tử bế quan năm trăm mét.
Trong phạm vi này, chỉ có mình Mục thành chủ được quyền ra vào.
Bên kia, Dương Thanh cũng đang nỗ lực tu luyện, hơi thở võ thuật trên người anh cũng đang liên tục mạnh dần lên, đồng thời, phong ấn ở đan điền cũng càng ngày càng nới lỏng, dường như có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Từ ba ngày trước, sau khi Mục thành chủ tới thăm anh, đồng thời nói cho Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam biết chuyện Dương Thanh đã có ý thức, mỗi khi lau người cho anh, hai cô đã cẩn thận hơn rất nhiều.
"Ầm!"
Ngay lúc này, bỗng có một hơi thở võ thuật cực kì mạnh mẽ tràn ra từ căn phòng kiếm khách Ảnh Tử đang tu luyện.
Toàn bộ Mục phủ đều bị một luồng kiếm ý cực mạnh bao trùm, khoảng không phía trên Mục phủ thậm chí còn lóe bóng kiếm sắc bén.
Mục thành chủ đang canh giữ trước cửa lập tức vui mừng lẩm bẩm: "Sắp đột phá rồi sao?"
Hiển nhiên, đây là dấu hiệu cho thấy kiếm khách Ảnh Tử đang chuẩn bị đột phá.
Luồng kiếm ý cực mạnh này khiến chính Mục thành chủ cũng cảm thấy có áp lực, như vậy có thể hình dung, một khi kiếm khách Ảnh Tử đột phá tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, trong tay có thêm thanh linh kiếm này, thực lực sẽ mạnh đến dường nào.
Hiện tượng đặc biệt ở Mục phủ lập tức được truyền đi khắp Thiện Thành, ngay sau đó, tin này cũng nhanh chóng lan tới phủ Hoài Thành.
Tại phủ Hoài Thành.
"Thưa bố, vừa rồi nhận được tin từ bên Mục phủ, kiếm khách Ảnh Tử đã sắp đột phá rồi".
Hoài Kiệt đi vào phòng của thành chủ Hoài Thành, khẩn trương nói: "Bản thân kiếm khách Ảnh Tử đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu ông ta đột phá, dĩ nhiên thực lực sẽ lên tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ông ta lại có một thanh linh kiếm, đến khi đó, thực lực ắt hẳn phải ngang ngửa với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm!"
"Bố, chúng ta không thể kéo dài thêm nữa, hiện tại nên lập tức khai chiến với Mục phủ chứ ạ?"
Thành chủ Hoài Thành chỉ hơi kinh ngạc một chút rồi lại bình tĩnh như thường, lão ta thản nhiên nói: "Kiếm khách Ảnh Tử có thiên phú võ thuật xuất chúng, có thể đột phá tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng không có gì là lạ".
"Lần trước, nếu không phải bị Dược Vương tự phát nổ làm gián đoạn quá trình đột phá, ông ta đã sớm bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi".
Hoài Kiệt vội vàng nói: "Bố, phủ Hoài Thành chúng ta ngày nay cũng chỉ có mình bố có được thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, nếu kiếm khách Ảnh Tử đột phá thành công, ông ta có linh kiếm trong tay, lại thêm Mục thành chủ nữa, vậy là Mục phủ đã có hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, như vậy, chúng ta sẽ không có hi vọng thắng được bọn họ".
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói: "Mục phủ đã đắc tội với người của gia tộc Cổ Võ họ Khương rồi, con tưởng nhà họ Khương sẽ chống mắt nhìn kiếm khách Ảnh Tử đột phá thành công hay sao? Giờ vẫn chưa phải thời điểm để chúng ta ra tay, gia tộc Cổ Võ họ Khương nhất định sẽ tấn công Mục phủ trước, đợi khi cuộc chiến giữa bọn họ kết thúc, đó mới là thời điểm chúng ta thâu tóm Mục phủ".
Nghe thành chủ Hoài Thành nói xong, Hoài Kiệt lập tức hiểu ra, kinh ngạc thốt lên: "Bố, con hiểu rồi, bố đang định chơi chiêu 'Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi', trước hết cứ để nhà họ Khương đánh Mục phủ đã, đợi khi hai bên đều tổn thất nặng nề, chúng ta mới ra tay với Mục phủ?"
Thành chủ Hoài Thành gật đầu: "Đi đi!"
Hoài Kiệt vội vã rời đi.
Đợi ông ta đi khỏi, thành chủ Hoài Thành lại lộ vẻ khá căng thẳng, khẽ lẩm bẩm: "Mục phủ thật đúng là không đơn giản. Thực lực của Mục thành chủ vừa lên tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, kiếm khách Ảnh Tử liền chuẩn bị đột phá".
Nay tuy lão ta cũng đã là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nhưng nếu một mình đối mặt với hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm khác, lão ta cũng không nắm chắc phần thắng.
Đối với lão ta mà nói, ở thời điểm hiện tại, điều quan trọng nhất là phải giấu tài, mặc dù thời gian qua, phủ Hoài Thành đã liên tục chinh chiến, thâu tóm được nhiều thế lực, nhưng chút thực lực này còn quá nhỏ bé.
Phủ Hoài Thành muốn có được vị trí vững vàng, chỉ dựa vào một mình lão ta thì không đủ, cần phải có thêm nhiều cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa.
Lúc này, bên ngoài Mục phủ vừa có một đám khách không mời mà đến.
Kẻ cầm đầu chính là Khương Nham.
Sau lưng Khương Nham có hai gã cao thủ mang hơi thở võ thuật cực kì kinh khủng.
Ngoài hai kẻ này, xung quanh còn có vài tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác.
Trải qua một trận chiến bại, lần này trở lại Mục phủ, đội hình cao thủ Khương Nham dẫn theo đã mạnh lên nhiều lần.
"Phá cánh cổng kia đi cho tôi!"
Khương Nham nhìn cánh cổng lớn đóng chặt trước mặt, ra lệnh.
"Rõ!"
Một gã cao thủ đứng bên cạnh ông ta vung thanh đao trong tay lên.
"Ầm!"
Sau một tiếng động cực lớn, cánh cổng đã bị bổ làm đôi.
"Kẻ nào?"
Vài hộ vệ của Mục phủ thấy có người xông vào thì mặt lập tức biến sắc, vội vàng xông ra chặn đường.
"Giết!"
Ánh mắt Khương Nham lóe lên một tia sát khí, hạ lệnh giết chết đám hộ vệ.
Ông ta vừa hạ lệnh, không cần hai tên cao thủ cực mạnh đi bên cạnh ra tay, mấy tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh kia đã xông lên.
"Uỳnh!"
Khi cao thủ nhà họ Khương sắp sửa tấn công cao thủ của Mục phủ, bỗng một thanh trường mâu từ trên trời giáng xuống, lao thẳng tới trước mặt cao thủ nhà họ Khương.
Ngay khi thanh trường mâu cắm xuống đất, một khí thế võ thuật cực kì khủng bố chợt xuất hiện, quét về phía cao thủ nhà họ Khương.
"Bịch bịch bịch!"
Đám cao thủ nhà họ Khương bị buộc phải lùi lại liên tiếp mấy bước, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.
Gần như chỉ trong chớp mắt, hai gã cao thủ bên cạnh Khương Nham đã xông lên chắn trước mặt Khương Nham, sắc mặt hết sức căng thẳng, đưa mắt nhìn về phía đối diện, chẳng biết từ lúc nào, Mục thành chủ đã xuất hiện ở nơi đó.
Thanh trường mâu cắm trên mặt đất cũng đã nằm trong tay Mục thành chủ.
"Thành chủ!"
Các cao thủ của Mục phủ thấy Mục thành chủ xuất hiện đều kích động hô lên.
Khương Nham nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nghiến răng nói: "Ông đã đứng lên được rồi sao?"
Mục thành chủ lạnh nhạt nhìn Khương Nham, bình thản lên tiếng: "Dù các người là người của gia tộc Cổ Võ thì Mục phủ này cũng không phải nơi các người có thể tùy tiện giương oai diễu võ, tôi khuyên các người một câu, tốt nhất là nên tự giác rời khỏi nơi này đi".
Thanh trường mâu trong tay ông lão như đang mang một hơi thở hết sức đáng sợ.
Cao thủ của nhà họ Khương cũng cảm nhận được, thanh trường mâu này tràn ngập một hơi thở cực mạnh, hiển nhiên, đây cũng là một thanh trường mâu linh khí.
Điều này làm cho các cao thủ của nhà họ Khương đều phải khiếp sợ vô cùng.
Ngay cả trong gia tộc Cổ Võ cũng không có nhiều linh khí, vậy mà hôm nay, trong Mục phủ nho nhỏ này đã có đến ba thanh linh khí xuất hiện, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, cùng với linh mâu trong tay Mục thành chủ.
Vậy chẳng phải là, nếu có thể tiêu diệt được Mục phủ, nhà họ Khương sẽ có thêm được ba thanh linh khí?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Khương Nham chợt trở nên điên cuồng.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ, nghiến răng nói: "Mục thành chủ, hôm nay tôi tới đây chỉ có ý định mang Dương Thanh đi, tốt nhất là ông chớ có xen vào việc của chúng tôi, bằng không, hôm nay chính là ngày Mục phủ biến mất!"
Mục thành chủ cười nhạt, đột nhiên, một hơi thở võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt bùng nổ từ trên người ông lão, hơi thở này tăng vọt ngang hàng với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Tay cầm thanh linh mâu, Mục thành chủ lúc này trông hệt như một vị thần giáng thế, một mình trông coi cửa thành, không một kẻ nào có thể xâm phạm.
Mục thành chủ quát lạnh: "Ai dám tiến một bước, giết không tha!"
Trong ba ngày này, tình hình ở Mục phủ vẫn luôn bình thường.
Kiếm khách Ảnh Tử bế quan tu luyện, Mục thành chủ đích thân trông coi, đồng thời phong tỏa chặt chẽ toàn bộ khu vực quanh chỗ kiếm khách Ảnh Tử bế quan năm trăm mét.
Trong phạm vi này, chỉ có mình Mục thành chủ được quyền ra vào.
Bên kia, Dương Thanh cũng đang nỗ lực tu luyện, hơi thở võ thuật trên người anh cũng đang liên tục mạnh dần lên, đồng thời, phong ấn ở đan điền cũng càng ngày càng nới lỏng, dường như có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Từ ba ngày trước, sau khi Mục thành chủ tới thăm anh, đồng thời nói cho Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam biết chuyện Dương Thanh đã có ý thức, mỗi khi lau người cho anh, hai cô đã cẩn thận hơn rất nhiều.
"Ầm!"
Ngay lúc này, bỗng có một hơi thở võ thuật cực kì mạnh mẽ tràn ra từ căn phòng kiếm khách Ảnh Tử đang tu luyện.
Toàn bộ Mục phủ đều bị một luồng kiếm ý cực mạnh bao trùm, khoảng không phía trên Mục phủ thậm chí còn lóe bóng kiếm sắc bén.
Mục thành chủ đang canh giữ trước cửa lập tức vui mừng lẩm bẩm: "Sắp đột phá rồi sao?"
Hiển nhiên, đây là dấu hiệu cho thấy kiếm khách Ảnh Tử đang chuẩn bị đột phá.
Luồng kiếm ý cực mạnh này khiến chính Mục thành chủ cũng cảm thấy có áp lực, như vậy có thể hình dung, một khi kiếm khách Ảnh Tử đột phá tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, trong tay có thêm thanh linh kiếm này, thực lực sẽ mạnh đến dường nào.
Hiện tượng đặc biệt ở Mục phủ lập tức được truyền đi khắp Thiện Thành, ngay sau đó, tin này cũng nhanh chóng lan tới phủ Hoài Thành.
Tại phủ Hoài Thành.
"Thưa bố, vừa rồi nhận được tin từ bên Mục phủ, kiếm khách Ảnh Tử đã sắp đột phá rồi".
Hoài Kiệt đi vào phòng của thành chủ Hoài Thành, khẩn trương nói: "Bản thân kiếm khách Ảnh Tử đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu ông ta đột phá, dĩ nhiên thực lực sẽ lên tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ông ta lại có một thanh linh kiếm, đến khi đó, thực lực ắt hẳn phải ngang ngửa với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm!"
"Bố, chúng ta không thể kéo dài thêm nữa, hiện tại nên lập tức khai chiến với Mục phủ chứ ạ?"
Thành chủ Hoài Thành chỉ hơi kinh ngạc một chút rồi lại bình tĩnh như thường, lão ta thản nhiên nói: "Kiếm khách Ảnh Tử có thiên phú võ thuật xuất chúng, có thể đột phá tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng không có gì là lạ".
"Lần trước, nếu không phải bị Dược Vương tự phát nổ làm gián đoạn quá trình đột phá, ông ta đã sớm bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi".
Hoài Kiệt vội vàng nói: "Bố, phủ Hoài Thành chúng ta ngày nay cũng chỉ có mình bố có được thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, nếu kiếm khách Ảnh Tử đột phá thành công, ông ta có linh kiếm trong tay, lại thêm Mục thành chủ nữa, vậy là Mục phủ đã có hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, như vậy, chúng ta sẽ không có hi vọng thắng được bọn họ".
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói: "Mục phủ đã đắc tội với người của gia tộc Cổ Võ họ Khương rồi, con tưởng nhà họ Khương sẽ chống mắt nhìn kiếm khách Ảnh Tử đột phá thành công hay sao? Giờ vẫn chưa phải thời điểm để chúng ta ra tay, gia tộc Cổ Võ họ Khương nhất định sẽ tấn công Mục phủ trước, đợi khi cuộc chiến giữa bọn họ kết thúc, đó mới là thời điểm chúng ta thâu tóm Mục phủ".
Nghe thành chủ Hoài Thành nói xong, Hoài Kiệt lập tức hiểu ra, kinh ngạc thốt lên: "Bố, con hiểu rồi, bố đang định chơi chiêu 'Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi', trước hết cứ để nhà họ Khương đánh Mục phủ đã, đợi khi hai bên đều tổn thất nặng nề, chúng ta mới ra tay với Mục phủ?"
Thành chủ Hoài Thành gật đầu: "Đi đi!"
Hoài Kiệt vội vã rời đi.
Đợi ông ta đi khỏi, thành chủ Hoài Thành lại lộ vẻ khá căng thẳng, khẽ lẩm bẩm: "Mục phủ thật đúng là không đơn giản. Thực lực của Mục thành chủ vừa lên tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, kiếm khách Ảnh Tử liền chuẩn bị đột phá".
Nay tuy lão ta cũng đã là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nhưng nếu một mình đối mặt với hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm khác, lão ta cũng không nắm chắc phần thắng.
Đối với lão ta mà nói, ở thời điểm hiện tại, điều quan trọng nhất là phải giấu tài, mặc dù thời gian qua, phủ Hoài Thành đã liên tục chinh chiến, thâu tóm được nhiều thế lực, nhưng chút thực lực này còn quá nhỏ bé.
Phủ Hoài Thành muốn có được vị trí vững vàng, chỉ dựa vào một mình lão ta thì không đủ, cần phải có thêm nhiều cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa.
Lúc này, bên ngoài Mục phủ vừa có một đám khách không mời mà đến.
Kẻ cầm đầu chính là Khương Nham.
Sau lưng Khương Nham có hai gã cao thủ mang hơi thở võ thuật cực kì kinh khủng.
Ngoài hai kẻ này, xung quanh còn có vài tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác.
Trải qua một trận chiến bại, lần này trở lại Mục phủ, đội hình cao thủ Khương Nham dẫn theo đã mạnh lên nhiều lần.
"Phá cánh cổng kia đi cho tôi!"
Khương Nham nhìn cánh cổng lớn đóng chặt trước mặt, ra lệnh.
"Rõ!"
Một gã cao thủ đứng bên cạnh ông ta vung thanh đao trong tay lên.
"Ầm!"
Sau một tiếng động cực lớn, cánh cổng đã bị bổ làm đôi.
"Kẻ nào?"
Vài hộ vệ của Mục phủ thấy có người xông vào thì mặt lập tức biến sắc, vội vàng xông ra chặn đường.
"Giết!"
Ánh mắt Khương Nham lóe lên một tia sát khí, hạ lệnh giết chết đám hộ vệ.
Ông ta vừa hạ lệnh, không cần hai tên cao thủ cực mạnh đi bên cạnh ra tay, mấy tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh kia đã xông lên.
"Uỳnh!"
Khi cao thủ nhà họ Khương sắp sửa tấn công cao thủ của Mục phủ, bỗng một thanh trường mâu từ trên trời giáng xuống, lao thẳng tới trước mặt cao thủ nhà họ Khương.
Ngay khi thanh trường mâu cắm xuống đất, một khí thế võ thuật cực kì khủng bố chợt xuất hiện, quét về phía cao thủ nhà họ Khương.
"Bịch bịch bịch!"
Đám cao thủ nhà họ Khương bị buộc phải lùi lại liên tiếp mấy bước, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.
Gần như chỉ trong chớp mắt, hai gã cao thủ bên cạnh Khương Nham đã xông lên chắn trước mặt Khương Nham, sắc mặt hết sức căng thẳng, đưa mắt nhìn về phía đối diện, chẳng biết từ lúc nào, Mục thành chủ đã xuất hiện ở nơi đó.
Thanh trường mâu cắm trên mặt đất cũng đã nằm trong tay Mục thành chủ.
"Thành chủ!"
Các cao thủ của Mục phủ thấy Mục thành chủ xuất hiện đều kích động hô lên.
Khương Nham nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nghiến răng nói: "Ông đã đứng lên được rồi sao?"
Mục thành chủ lạnh nhạt nhìn Khương Nham, bình thản lên tiếng: "Dù các người là người của gia tộc Cổ Võ thì Mục phủ này cũng không phải nơi các người có thể tùy tiện giương oai diễu võ, tôi khuyên các người một câu, tốt nhất là nên tự giác rời khỏi nơi này đi".
Thanh trường mâu trong tay ông lão như đang mang một hơi thở hết sức đáng sợ.
Cao thủ của nhà họ Khương cũng cảm nhận được, thanh trường mâu này tràn ngập một hơi thở cực mạnh, hiển nhiên, đây cũng là một thanh trường mâu linh khí.
Điều này làm cho các cao thủ của nhà họ Khương đều phải khiếp sợ vô cùng.
Ngay cả trong gia tộc Cổ Võ cũng không có nhiều linh khí, vậy mà hôm nay, trong Mục phủ nho nhỏ này đã có đến ba thanh linh khí xuất hiện, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, cùng với linh mâu trong tay Mục thành chủ.
Vậy chẳng phải là, nếu có thể tiêu diệt được Mục phủ, nhà họ Khương sẽ có thêm được ba thanh linh khí?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Khương Nham chợt trở nên điên cuồng.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ, nghiến răng nói: "Mục thành chủ, hôm nay tôi tới đây chỉ có ý định mang Dương Thanh đi, tốt nhất là ông chớ có xen vào việc của chúng tôi, bằng không, hôm nay chính là ngày Mục phủ biến mất!"
Mục thành chủ cười nhạt, đột nhiên, một hơi thở võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt bùng nổ từ trên người ông lão, hơi thở này tăng vọt ngang hàng với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Tay cầm thanh linh mâu, Mục thành chủ lúc này trông hệt như một vị thần giáng thế, một mình trông coi cửa thành, không một kẻ nào có thể xâm phạm.
Mục thành chủ quát lạnh: "Ai dám tiến một bước, giết không tha!"
Bình luận facebook