Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1775: Dương Thanh tỉnh lại
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, cao thủ của Mục phủ thi nhau biến sắc.
Thành chủ Hoài Thành và cao thủ nhà họ Khương đều có linh cảm xấu, tuy họ không rõ Mục thành chủ định làm gì, nhưng cũng biết Mục thành chủ đang dặn dò hậu sự.
Rõ ràng ông lão chuẩn bị làm gì đó.
Khương Nham hét lên với thành chủ Hoài Thành: “Thành chủ Hoài Thành, mau giết ông ta, chẳng những tôi đồng ý để ông giết Dương Thanh, sau này tất cả mọi thứ của Mục phủ cũng là của ông hết”.
Cho dù Khương Nham không nói, thành chủ Hoài Thành cũng sẽ ra tay với Mục thành chủ.
“Rầm!”
Lúc này, khí thế hết sức đáng sợ lan ra từ người Mục thành chủ.
“Hoàn Đồng!”
Mục thành chủ bỗng hét lớn.
Sau tiếng quát giận dữ này, khí thế của ông lão xông tới tận trời, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, mái tóc bạc trắng của ông lão dần chuyển sang màu đen với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy.
Không những thế, nếp nhăn trên mặt ông lão cũng biến mất cực nhanh.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, ông lão đã trẻ lại hơn bốn mươi tuổi, bây giờ trông chỉ chừng ba mươi.
“Là bí pháp Hoàn Đồng trong truyền thuyết, không ngờ bí pháp Hoàn Đồng đã thất lạc từ lâu vẫn còn trên cõi đời”.
Sắc mặt Khương Nham u ám tới cực điểm.
Hoàn Đồng là bí pháp có thể tăng thực lực trên diện rộng trong thời gian ngắn, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì đó cũng là bí pháp hàng đầu.
Sau khi dùng bí pháp này, ngay cả thực lực của cao thủ Thiên Cảnh cũng sẽ tăng mạnh, nói gì đến Mục thành chủ mới là bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Sau khi cảm nhận được khí thế của Mục thành chủ bỗng tăng mạnh, thành chủ Hoài Thành đang định ra tay với ông lão lập tức nảy ý rút lui.
Tuy lão ta muốn giết Mục thành chủ và Dương Thanh, nhưng lão ta cũng không phải người không biết tự lượng sức mình. Khí thế của Mục thành chủ đã vượt xa bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, còn về phần ông lão đã đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm chưa thì lão ta cũng không biết.
Lão ta chỉ biết bây giờ lão ta không thể giết nổi Mục thành chủ, mà chỉ bị Mục thành chủ giết thôi.
“Sau này gặp lại!”
Thành chủ Hoài Thành chợt nói rồi quay người định rời đi.
Khương Nham lập tức biến sắc, tức giận nói: “Thành chủ Hoài Thành, nếu ông dám đi, nhà họ Khương sẽ tiêu diệt cả phủ Hoài Thành đấy!”
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Tôi chờ!”
Lão ta nói rồi biến mất.
Đúng lúc lão ta biến mất, Mục thành chủ cũng biến mất theo.
Nhưng khi đi ngang qua cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm kia của nhà họ Khương, lão ta tiện tay vung linh đao chém vào cổ đối phương, đối phương lập tức đi đời.
Khương Nham hoàn toàn hoảng sợ, hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm mà ông ta dẫn tới đây đều đã chết, những cao thủ còn lại của nhà họ Khương cũng bị thương nặng.
Bây giờ đừng nói ông ta có thể quay về nhà họ Khương không, cho dù về được, với tổn thất mà ông ta gây ra, nhà họ Khương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.
Nghĩ tới đây, sát khí trong mắt ông ta càng rõ rệt, ông ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tất cả mọi người bỏ qua đối thủ của mình, cùng giết Dương Thanh!”
Nhiệm vụ của ông ta là đưa Dương Thanh còn sống về nhà họ Khương, nhưng bây giờ ông ta không quan tâm được nhiều như thế nữa, phải chuyển sự chú ý của mọi người sang Dương Thanh thì ông ta mới có cơ hội sống sót.
Ông ta phải trốn!
Bỏ rơi tất cả mọi người để thoát thân!
Tuy làm vậy sẽ bị gia tộc trừng phạt, nhưng so với chết, ông ta thà chịu như thế còn hơn. Hơn nữa, ông ta là dòng chính nhà họ Khương, cho dù nhà họ Khương muốn phạt ông ta thì cũng sẽ không quá đáng.
Trong lúc nhất thời, mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của nhà họ Khương đều bỏ lại đối thủ của mình, lao tới chỗ Dương Thanh.
Kiếm khách Ảnh Tử định đối phó với Khương Nham, nhưng khi thấy nhiều cao thủ đi giết Dương Thanh như thế, ông ta chỉ có thể từ bỏ Khương Nham, hơi nhích chân, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, vung linh kiếm về phía trước.
“Phập!”
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ lập tức bị giết.
Cao thủ mà Khương Nham dẫn tới đều đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, bây giờ chỉ còn Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ và trung kỳ, về phần cao thủ trên Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì trừ Khương Nham ra, họ đã bị giết hết.
Khương Nham nhìn về phía Dương Thanh, biết không thể đưa Dương Thanh đi nên không chần chừ nữa, quay người bỏ chạy.
Ông ta vừa quay người, một con dao găm màu đen đã bay cực nhanh tới chỗ ông ta.
Như cảm nhận được nguy hiểm phía sau, Khương Nham lập tức biến sắc, vung linh kiếm lên, chém về sau.
“Keng!”
Dao găm va mạnh vào linh kiếm, lúc này Khương Nham mới phát hiện, thì ra cũng không có cao thủ nào tấn công hết, mà chỉ có một con dao găm màu đen.
Lúc này, trên dao găm tràn ngập hơi thở đáng sợ, như đã có mạng sống, sau khi bị đỡ được, nó tiếp tục tấn công ông ta.
Khương Nham biến sắc: “Linh khí!”
Ông ta thực sự rất kinh hãi, ông ta cứ tưởng trên thế giới không có nhiều linh khí lắm, nhưng hôm nay ông ta đã thấy nhiều lắm rồi.
Linh đao trong tay Mục thành chủ, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, linh kiếm của thành chủ Hoài Thành, bây giờ lại có thêm một con dao găm linh khí.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc ai đang điều khiển con dao găm linh khí này?”
Trên mặt Khương Nham tràn ngập vẻ tức giận, liên tục vung trường kiếm lên. Dao găm linh khí như đã có sinh mạng, liên tục đâm về phía ông ta.
Nhưng lần nào cũng bị Khương Nham ngăn lại bằng kiếm.
“Vù vù vù!”
Ngay sau đó, vô số mũi tên nước cùng phóng tới chỗ Khương Nham.
Có quá nhiều mũi tên, Khương Nham không sao ngăn cản nổi, vô số mũi tên nước bắn trúng người ông ta.
Nhưng sức tấn công của mũi tên nước có hạn, chỉ miễn cưỡng làm rách da Khương Nham, chứ không thể khiến ông ta bị thương nặng.
Có điều số lượng mũi tên nước lại nhiều, trên mặt Khương Nham đầy vết máu do chúng gây ra.
“Sức mạnh nguyên tố Thủy!”
Khương Nham lại kinh hãi nói.
Có cực ít người tu luyện được sức mạnh nguyên tố, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã làm được điều này.
Nhưng bây giờ, lại có một con dao găm linh khí và sức mạnh nguyên tố Thủy chủ động tấn công ông ta, chuyện này khiến ông ta càng thêm e ngại.
Ông ta đã quyết tâm từ bỏ Dương Thanh, nhưng bây giờ muốn trốn cũng không trốn nổi nữa.
Ông ta biết, người tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy ít nhất đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng ông ta chỉ biết ở Mục phủ, mới có Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử là cao thủ ở cảnh giới đó.
Mục thành chủ đã đuổi giết thành chủ Hoài Thành, kiếm khách Ảnh Tử đang bị cao thủ nhà họ Khương quấn lấy vì cứu Dương Thanh, tức là ở Mục phủ vẫn còn ít nhất một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nữa á?
Nhưng điều khiến ông ta hơi khó hiểu chính là sức tấn công của sức mạnh nguyên tố Thủy cũng không lớn, chỉ miễn cưỡng làm rách da ông ta mà thôi.
Còn cả con dao găm linh khí kia, tuy sức tấn công của nó vô cùng đáng sợ, góc độ tấn công cũng rất nham hiểm, nhưng vẫn có giới hạn.
Chẳng lẽ đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bị thương nặng ư?
Nghĩ tới đây, ông ta cảm thấy đỡ áp lực hẳn, lại điên cuồng vung linh kiếm.
Trong lúc này, không ai chú ý tới việc Dương Thanh đang ngủ say trên giường bệnh bỗng mở mắt ra.
Hai luồng sáng vàng bắn ra từ mắt anh.
Dị tượng trên vùng trời Mục phủ cũng lập tức biến mất.
Thành chủ Hoài Thành và cao thủ nhà họ Khương đều có linh cảm xấu, tuy họ không rõ Mục thành chủ định làm gì, nhưng cũng biết Mục thành chủ đang dặn dò hậu sự.
Rõ ràng ông lão chuẩn bị làm gì đó.
Khương Nham hét lên với thành chủ Hoài Thành: “Thành chủ Hoài Thành, mau giết ông ta, chẳng những tôi đồng ý để ông giết Dương Thanh, sau này tất cả mọi thứ của Mục phủ cũng là của ông hết”.
Cho dù Khương Nham không nói, thành chủ Hoài Thành cũng sẽ ra tay với Mục thành chủ.
“Rầm!”
Lúc này, khí thế hết sức đáng sợ lan ra từ người Mục thành chủ.
“Hoàn Đồng!”
Mục thành chủ bỗng hét lớn.
Sau tiếng quát giận dữ này, khí thế của ông lão xông tới tận trời, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, mái tóc bạc trắng của ông lão dần chuyển sang màu đen với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy.
Không những thế, nếp nhăn trên mặt ông lão cũng biến mất cực nhanh.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, ông lão đã trẻ lại hơn bốn mươi tuổi, bây giờ trông chỉ chừng ba mươi.
“Là bí pháp Hoàn Đồng trong truyền thuyết, không ngờ bí pháp Hoàn Đồng đã thất lạc từ lâu vẫn còn trên cõi đời”.
Sắc mặt Khương Nham u ám tới cực điểm.
Hoàn Đồng là bí pháp có thể tăng thực lực trên diện rộng trong thời gian ngắn, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì đó cũng là bí pháp hàng đầu.
Sau khi dùng bí pháp này, ngay cả thực lực của cao thủ Thiên Cảnh cũng sẽ tăng mạnh, nói gì đến Mục thành chủ mới là bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.
Sau khi cảm nhận được khí thế của Mục thành chủ bỗng tăng mạnh, thành chủ Hoài Thành đang định ra tay với ông lão lập tức nảy ý rút lui.
Tuy lão ta muốn giết Mục thành chủ và Dương Thanh, nhưng lão ta cũng không phải người không biết tự lượng sức mình. Khí thế của Mục thành chủ đã vượt xa bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, còn về phần ông lão đã đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm chưa thì lão ta cũng không biết.
Lão ta chỉ biết bây giờ lão ta không thể giết nổi Mục thành chủ, mà chỉ bị Mục thành chủ giết thôi.
“Sau này gặp lại!”
Thành chủ Hoài Thành chợt nói rồi quay người định rời đi.
Khương Nham lập tức biến sắc, tức giận nói: “Thành chủ Hoài Thành, nếu ông dám đi, nhà họ Khương sẽ tiêu diệt cả phủ Hoài Thành đấy!”
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Tôi chờ!”
Lão ta nói rồi biến mất.
Đúng lúc lão ta biến mất, Mục thành chủ cũng biến mất theo.
Nhưng khi đi ngang qua cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm kia của nhà họ Khương, lão ta tiện tay vung linh đao chém vào cổ đối phương, đối phương lập tức đi đời.
Khương Nham hoàn toàn hoảng sợ, hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm mà ông ta dẫn tới đây đều đã chết, những cao thủ còn lại của nhà họ Khương cũng bị thương nặng.
Bây giờ đừng nói ông ta có thể quay về nhà họ Khương không, cho dù về được, với tổn thất mà ông ta gây ra, nhà họ Khương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.
Nghĩ tới đây, sát khí trong mắt ông ta càng rõ rệt, ông ta nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tất cả mọi người bỏ qua đối thủ của mình, cùng giết Dương Thanh!”
Nhiệm vụ của ông ta là đưa Dương Thanh còn sống về nhà họ Khương, nhưng bây giờ ông ta không quan tâm được nhiều như thế nữa, phải chuyển sự chú ý của mọi người sang Dương Thanh thì ông ta mới có cơ hội sống sót.
Ông ta phải trốn!
Bỏ rơi tất cả mọi người để thoát thân!
Tuy làm vậy sẽ bị gia tộc trừng phạt, nhưng so với chết, ông ta thà chịu như thế còn hơn. Hơn nữa, ông ta là dòng chính nhà họ Khương, cho dù nhà họ Khương muốn phạt ông ta thì cũng sẽ không quá đáng.
Trong lúc nhất thời, mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của nhà họ Khương đều bỏ lại đối thủ của mình, lao tới chỗ Dương Thanh.
Kiếm khách Ảnh Tử định đối phó với Khương Nham, nhưng khi thấy nhiều cao thủ đi giết Dương Thanh như thế, ông ta chỉ có thể từ bỏ Khương Nham, hơi nhích chân, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, vung linh kiếm về phía trước.
“Phập!”
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ lập tức bị giết.
Cao thủ mà Khương Nham dẫn tới đều đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, bây giờ chỉ còn Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ và trung kỳ, về phần cao thủ trên Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thì trừ Khương Nham ra, họ đã bị giết hết.
Khương Nham nhìn về phía Dương Thanh, biết không thể đưa Dương Thanh đi nên không chần chừ nữa, quay người bỏ chạy.
Ông ta vừa quay người, một con dao găm màu đen đã bay cực nhanh tới chỗ ông ta.
Như cảm nhận được nguy hiểm phía sau, Khương Nham lập tức biến sắc, vung linh kiếm lên, chém về sau.
“Keng!”
Dao găm va mạnh vào linh kiếm, lúc này Khương Nham mới phát hiện, thì ra cũng không có cao thủ nào tấn công hết, mà chỉ có một con dao găm màu đen.
Lúc này, trên dao găm tràn ngập hơi thở đáng sợ, như đã có mạng sống, sau khi bị đỡ được, nó tiếp tục tấn công ông ta.
Khương Nham biến sắc: “Linh khí!”
Ông ta thực sự rất kinh hãi, ông ta cứ tưởng trên thế giới không có nhiều linh khí lắm, nhưng hôm nay ông ta đã thấy nhiều lắm rồi.
Linh đao trong tay Mục thành chủ, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, linh kiếm của thành chủ Hoài Thành, bây giờ lại có thêm một con dao găm linh khí.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc ai đang điều khiển con dao găm linh khí này?”
Trên mặt Khương Nham tràn ngập vẻ tức giận, liên tục vung trường kiếm lên. Dao găm linh khí như đã có sinh mạng, liên tục đâm về phía ông ta.
Nhưng lần nào cũng bị Khương Nham ngăn lại bằng kiếm.
“Vù vù vù!”
Ngay sau đó, vô số mũi tên nước cùng phóng tới chỗ Khương Nham.
Có quá nhiều mũi tên, Khương Nham không sao ngăn cản nổi, vô số mũi tên nước bắn trúng người ông ta.
Nhưng sức tấn công của mũi tên nước có hạn, chỉ miễn cưỡng làm rách da Khương Nham, chứ không thể khiến ông ta bị thương nặng.
Có điều số lượng mũi tên nước lại nhiều, trên mặt Khương Nham đầy vết máu do chúng gây ra.
“Sức mạnh nguyên tố Thủy!”
Khương Nham lại kinh hãi nói.
Có cực ít người tu luyện được sức mạnh nguyên tố, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã làm được điều này.
Nhưng bây giờ, lại có một con dao găm linh khí và sức mạnh nguyên tố Thủy chủ động tấn công ông ta, chuyện này khiến ông ta càng thêm e ngại.
Ông ta đã quyết tâm từ bỏ Dương Thanh, nhưng bây giờ muốn trốn cũng không trốn nổi nữa.
Ông ta biết, người tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy ít nhất đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng ông ta chỉ biết ở Mục phủ, mới có Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử là cao thủ ở cảnh giới đó.
Mục thành chủ đã đuổi giết thành chủ Hoài Thành, kiếm khách Ảnh Tử đang bị cao thủ nhà họ Khương quấn lấy vì cứu Dương Thanh, tức là ở Mục phủ vẫn còn ít nhất một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nữa á?
Nhưng điều khiến ông ta hơi khó hiểu chính là sức tấn công của sức mạnh nguyên tố Thủy cũng không lớn, chỉ miễn cưỡng làm rách da ông ta mà thôi.
Còn cả con dao găm linh khí kia, tuy sức tấn công của nó vô cùng đáng sợ, góc độ tấn công cũng rất nham hiểm, nhưng vẫn có giới hạn.
Chẳng lẽ đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bị thương nặng ư?
Nghĩ tới đây, ông ta cảm thấy đỡ áp lực hẳn, lại điên cuồng vung linh kiếm.
Trong lúc này, không ai chú ý tới việc Dương Thanh đang ngủ say trên giường bệnh bỗng mở mắt ra.
Hai luồng sáng vàng bắn ra từ mắt anh.
Dị tượng trên vùng trời Mục phủ cũng lập tức biến mất.
Bình luận facebook