Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1805: Giúp tôi một chuyện
Dương Thanh thầm kinh ngạc, anh cũng không biết gì về sức mạnh Thời Gian, chỉ biết hồi nãy, khi đối mặt với Hoài Trấn, anh cảm thấy tính mạng của mình bị đe dọa.
Trong giây phút cấp bách này, anh phát huy hết sức mạnh, vung dao găm linh khí lên, không ngờ thật sự có thể tổn thương Hoài Trấn.
“Sức mạnh Thời Gian ư?”
Dương Thanh lẩm bẩm.
Tống Nghị bên cạnh anh cũng nhìn Dương Thanh với vẻ mặt hâm mộ, mở miệng nói: “Cậu chưa đầy ba mươi tuổi mà đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, chuyện đó đủ để khiến người ta kinh ngạc rồi, không ngờ cậu còn đồng thời lĩnh ngộ hai loại sức mạnh nguyên tố mà chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ nữa”.
Ông Diệp cũng cảm khái: “Với thiên phú của cậu, cho dù đến gia tộc và tông môn Cổ Võ thì cũng là thiên tài cấp bậc yêu nghiệt”.
“Rầm!”
Đúng lúc này, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Hoài Trấn bị Tào Chính đánh trọng thương, bay thẳng ra xa, rơi bịch xuống đất.
Đúng lúc Tào Chính định xông đến tiếp, Hoài Trấn đã biến mất, cùng lúc đó, một giọng nói không cam lòng quanh quẩn khắp phủ Hoài Thành: “Dám ngăn cản chuyện tốt của Lôi Lệ tôi, Tống phủ sẽ phải trả giá đắt!”
Giọng nói biến mất trong chớp mắt, hơi thở của đối phương cũng hoàn toàn biến mất theo.
Sắc mặt của Tống Nghị lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn trầm giọng nói: “Quả nhiên là người của Huyễn Tông!”
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị: “Anh biết người này à?”
Tống Nghị nói: “Tôi đã từng nghe nói đến cái tên Lôi Lệ này, đối phương từng đến Tống phủ, muốn Tống phủ lệ thuộc vào Huyễn Tông, nhưng bị bố tôi từ chối”.
Lúc này Tào Chính đã quay lại, lão ta bước đến sau Tống Nghị, áy náy nói: “Thiếu thành chủ, rất xin lỗi, tôi mất dấu rồi”.
Tống Nghị lắc đầu, nói: “Lôi Lệ là người của Huyễn Tông, rất giỏi ẩn núp, nếu đối phương muốn chạy trốn thì cũng không khó gì”.
Sau khi nói xong, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất để kiểm soát Hoài Thành đi!”
“Vâng!”
Tào Chính tuân lệnh, quay người rời đi.
Không có Lôi Lệ, những chuyện tiếp theo cũng dễ giải quyết, Tào Chính dẫn hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh theo, cuộc chiến nghiêng hẳn về một phía, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, không còn ai trong phủ Hoài Thành dám chống đối nữa, tất cả cao thủ đều đầu hàng.
Nhưng đây chỉ là mình phủ Hoài Thành, còn Tống Nghị muốn cả Hoài Thành cơ.
Thế nên Tào Chính tiếp tục dẫn các cao thủ đến nơi khác trong Hoài Thành.
“Thiếu thành chủ, câu có điện thoại ạ!”
Một cao thủ Tống phủ vội vàng cầm điện thoại tới, đưa cho Tống Nghị bằng hai tay.
Tống Nghị nhìn tên người gọi tới, nhíu mày, vội nghe máy: “Bố ạ!”
Chẳng biết bố hắn nói gì, nhưng Dương Thanh có thể thấy sắc mặt Tống Nghị dần trở nên hết sức khó coi vì cuộc gọi này.
Cuộc gọi này kéo dài năm phút rồi mới ngắt.
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị: “Anh Tống, xin lỗi anh!”
Tuy không rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng Dương Thanh biết, bố Tống Nghị rất bất mãn vì hắn giúp anh đối phó với Lôi Lệ của Huyễn Tông.
Tống Nghị lắc đầu, nhìn về phía Dương Thanh: “Không có gì để xin lỗi, tính ra Tống phủ đã đắc tội với Huyễn Tông từ khi từ chối Huyễn Tông rồi”.
“Hơn nữa, tôi mới là người nhờ cậu giúp tôi giành lấy phủ Hoài Thành, tôi mới liên lụy đến cậu”.
Sau khi dứt lời, không để Dương Thanh có cơ hội nói chuyện, Tống Nghị nói tiếp: “Dương Thanh, tôi biết cậu vẫn có việc nên không giữ cậu lại nữa, tôi sẽ xử lý nốt chuyện tiếp theo”.
Đúng là Dương Thanh đang vội rời đi, bên cạnh Tống Nghị, trừ ông Vương và ông Diệp, còn có hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh do Tào Chính dẫn đầu, cộng thêm mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mà Dương Thanh dẫn từ Mục phủ tới, nếu muốn nắm giữ Hoài Thành thì cũng không khó là bao.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Tống Nghị: “Tôi đi đây, sau này gặp lại nhé!”
Tống Nghị gật đầu, nghiêm nghị nói: “Có lẽ thực lực của Lôi Lệ đã đạt đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, người của Huyễn Tông giỏi ẩn núp, còn có thể biến thành người mà cậu quen thuộc, cậu đừng chủ quan, phải coi chừng cả người bên cạnh cậu. Đi đường bình an nhé!”
Dương Thanh gật đầu: “Tạm biệt!”
Anh nói rồi quay người rời đi.
Mãi đến khi Dương Thanh rời đi, ông Vương mới hỏi: “Thiếu thành chủ, lần này chúng ta lại đắc tội với người của Huyễn Tông, có lẽ một số người sẽ không nhịn được, làm khó cậu nhân cơ hội này đấy”.
Ông Diệp cũng nói: “Tuy cậu là thiếu thành chủ, nhưng ở Tống phủ vẫn còn người thừa kế của phe khác, họ đều đang nhòm ngó chức thiếu thành chủ của cậu”.
Tống Nghị nói với vẻ cay đắng: “Cuộc gọi hồi nãy là của bố tôi, mấy thế lực khác ở Tống phủ đã đi tìm bố tôi vì chuyện đắc tội Huyễn Tông rồi”.
Nghe thấy thế, ông Vương và ông Diệp đều biến sắc.
Ông Vương tức giận nói: “Mấy tên khốn kiếp này, chẳng lẽ họ không rõ Tống phủ đã đắc tội với Huyễn Tông từ khi từ chối lệ thuộc vào Huyễn Tông ư?”
Tống Nghị hơi híp mắt: “Tống phủ đã an nhàn quá lâu, rất nhiều người đã quên, Tống phủ trước kia cũng từng hết sức vẻ vang, cốt cách của một số người cũng trở nên mềm yếu”.
“Nếu để họ nắm quyền thật, có lẽ Tống phủ sẽ phải quỵ lụy thật”.
“Tôi không bao giờ cho phép xảy ra chuyện đó, thế nên cho dù là ai thì cũng đừng hòng cướp vị trí thiếu thành chủ của tôi!”
Vào giây phút này, trên mặt Tống Nghị tràn ngập vẻ tự tin, quanh người tản ra khí thế mãnh liệt.
Rầm!
Khí thế mạnh mẽ bỗng bùng nổ từ người hắn.
“Đột phá rồi!”
Ông Vương và ông Diệp thấy thế, đều hết sức mừng rỡ, hai người kích động nói: “Thiếu thành chủ không hổ là thiên tài võ thuật trăm năm khó gặp của Tống phủ chúng ta, vừa qua ba mươi tuổi đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, có lẽ không tới mấy năm nữa, thiếu thành chủ sẽ đạt đến đỉnh của Siêu Phàm Cảnh”.
Tống Nghị cũng không vui mừng vì vừa đột phá, hắn thản nhiên nói: “Dương Thanh mới hai tám tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tôi vẫn kém xa cậu ta”.
Nghe thấy thế, ông Vương và ông Diệp lập tức không biết phải nói gì.
Tuy Tống Nghị vô cùng ưu tú, cũng là yêu nghiệt nếu ở gia tộc và tông môn Cổ Võ, nhưng vẫn kém xa Dương Thanh.
Dương Thanh chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy và sức mạnh Thời Gian nữa.
Chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố, họ chưa bao giờ nghe nói có ai đồng thời lĩnh ngộ hai loại sức mạnh nguyên tố khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cả.
Phía bên kia, sau khi rời khỏi phủ Hoài Thành, Dương Thanh về Mục phủ.
“Xong việc rồi à?”
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn về phía Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh gật đầu, nói: “Tống Nghị đã nắm giữ Hoài Thành, không cần lo lắng nữa, tôi đã nói với anh ta rồi, sau khi ổn định Hoài Thành, anh ta sẽ tìm Mục phủ để bàn chuyện liên minh”.
Kiếm khách Ảnh Tử lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn cậu nhé!”
Dương Thanh khẽ lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng nên đi thôi, nhưng trước khi đi, mong tiền bối giúp tôi một chuyện”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Cậu nói đi!”
Trong giây phút cấp bách này, anh phát huy hết sức mạnh, vung dao găm linh khí lên, không ngờ thật sự có thể tổn thương Hoài Trấn.
“Sức mạnh Thời Gian ư?”
Dương Thanh lẩm bẩm.
Tống Nghị bên cạnh anh cũng nhìn Dương Thanh với vẻ mặt hâm mộ, mở miệng nói: “Cậu chưa đầy ba mươi tuổi mà đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, chuyện đó đủ để khiến người ta kinh ngạc rồi, không ngờ cậu còn đồng thời lĩnh ngộ hai loại sức mạnh nguyên tố mà chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ nữa”.
Ông Diệp cũng cảm khái: “Với thiên phú của cậu, cho dù đến gia tộc và tông môn Cổ Võ thì cũng là thiên tài cấp bậc yêu nghiệt”.
“Rầm!”
Đúng lúc này, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Hoài Trấn bị Tào Chính đánh trọng thương, bay thẳng ra xa, rơi bịch xuống đất.
Đúng lúc Tào Chính định xông đến tiếp, Hoài Trấn đã biến mất, cùng lúc đó, một giọng nói không cam lòng quanh quẩn khắp phủ Hoài Thành: “Dám ngăn cản chuyện tốt của Lôi Lệ tôi, Tống phủ sẽ phải trả giá đắt!”
Giọng nói biến mất trong chớp mắt, hơi thở của đối phương cũng hoàn toàn biến mất theo.
Sắc mặt của Tống Nghị lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn trầm giọng nói: “Quả nhiên là người của Huyễn Tông!”
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị: “Anh biết người này à?”
Tống Nghị nói: “Tôi đã từng nghe nói đến cái tên Lôi Lệ này, đối phương từng đến Tống phủ, muốn Tống phủ lệ thuộc vào Huyễn Tông, nhưng bị bố tôi từ chối”.
Lúc này Tào Chính đã quay lại, lão ta bước đến sau Tống Nghị, áy náy nói: “Thiếu thành chủ, rất xin lỗi, tôi mất dấu rồi”.
Tống Nghị lắc đầu, nói: “Lôi Lệ là người của Huyễn Tông, rất giỏi ẩn núp, nếu đối phương muốn chạy trốn thì cũng không khó gì”.
Sau khi nói xong, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, hắn nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất để kiểm soát Hoài Thành đi!”
“Vâng!”
Tào Chính tuân lệnh, quay người rời đi.
Không có Lôi Lệ, những chuyện tiếp theo cũng dễ giải quyết, Tào Chính dẫn hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh theo, cuộc chiến nghiêng hẳn về một phía, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, không còn ai trong phủ Hoài Thành dám chống đối nữa, tất cả cao thủ đều đầu hàng.
Nhưng đây chỉ là mình phủ Hoài Thành, còn Tống Nghị muốn cả Hoài Thành cơ.
Thế nên Tào Chính tiếp tục dẫn các cao thủ đến nơi khác trong Hoài Thành.
“Thiếu thành chủ, câu có điện thoại ạ!”
Một cao thủ Tống phủ vội vàng cầm điện thoại tới, đưa cho Tống Nghị bằng hai tay.
Tống Nghị nhìn tên người gọi tới, nhíu mày, vội nghe máy: “Bố ạ!”
Chẳng biết bố hắn nói gì, nhưng Dương Thanh có thể thấy sắc mặt Tống Nghị dần trở nên hết sức khó coi vì cuộc gọi này.
Cuộc gọi này kéo dài năm phút rồi mới ngắt.
Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị: “Anh Tống, xin lỗi anh!”
Tuy không rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng Dương Thanh biết, bố Tống Nghị rất bất mãn vì hắn giúp anh đối phó với Lôi Lệ của Huyễn Tông.
Tống Nghị lắc đầu, nhìn về phía Dương Thanh: “Không có gì để xin lỗi, tính ra Tống phủ đã đắc tội với Huyễn Tông từ khi từ chối Huyễn Tông rồi”.
“Hơn nữa, tôi mới là người nhờ cậu giúp tôi giành lấy phủ Hoài Thành, tôi mới liên lụy đến cậu”.
Sau khi dứt lời, không để Dương Thanh có cơ hội nói chuyện, Tống Nghị nói tiếp: “Dương Thanh, tôi biết cậu vẫn có việc nên không giữ cậu lại nữa, tôi sẽ xử lý nốt chuyện tiếp theo”.
Đúng là Dương Thanh đang vội rời đi, bên cạnh Tống Nghị, trừ ông Vương và ông Diệp, còn có hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh do Tào Chính dẫn đầu, cộng thêm mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mà Dương Thanh dẫn từ Mục phủ tới, nếu muốn nắm giữ Hoài Thành thì cũng không khó là bao.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Tống Nghị: “Tôi đi đây, sau này gặp lại nhé!”
Tống Nghị gật đầu, nghiêm nghị nói: “Có lẽ thực lực của Lôi Lệ đã đạt đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, người của Huyễn Tông giỏi ẩn núp, còn có thể biến thành người mà cậu quen thuộc, cậu đừng chủ quan, phải coi chừng cả người bên cạnh cậu. Đi đường bình an nhé!”
Dương Thanh gật đầu: “Tạm biệt!”
Anh nói rồi quay người rời đi.
Mãi đến khi Dương Thanh rời đi, ông Vương mới hỏi: “Thiếu thành chủ, lần này chúng ta lại đắc tội với người của Huyễn Tông, có lẽ một số người sẽ không nhịn được, làm khó cậu nhân cơ hội này đấy”.
Ông Diệp cũng nói: “Tuy cậu là thiếu thành chủ, nhưng ở Tống phủ vẫn còn người thừa kế của phe khác, họ đều đang nhòm ngó chức thiếu thành chủ của cậu”.
Tống Nghị nói với vẻ cay đắng: “Cuộc gọi hồi nãy là của bố tôi, mấy thế lực khác ở Tống phủ đã đi tìm bố tôi vì chuyện đắc tội Huyễn Tông rồi”.
Nghe thấy thế, ông Vương và ông Diệp đều biến sắc.
Ông Vương tức giận nói: “Mấy tên khốn kiếp này, chẳng lẽ họ không rõ Tống phủ đã đắc tội với Huyễn Tông từ khi từ chối lệ thuộc vào Huyễn Tông ư?”
Tống Nghị hơi híp mắt: “Tống phủ đã an nhàn quá lâu, rất nhiều người đã quên, Tống phủ trước kia cũng từng hết sức vẻ vang, cốt cách của một số người cũng trở nên mềm yếu”.
“Nếu để họ nắm quyền thật, có lẽ Tống phủ sẽ phải quỵ lụy thật”.
“Tôi không bao giờ cho phép xảy ra chuyện đó, thế nên cho dù là ai thì cũng đừng hòng cướp vị trí thiếu thành chủ của tôi!”
Vào giây phút này, trên mặt Tống Nghị tràn ngập vẻ tự tin, quanh người tản ra khí thế mãnh liệt.
Rầm!
Khí thế mạnh mẽ bỗng bùng nổ từ người hắn.
“Đột phá rồi!”
Ông Vương và ông Diệp thấy thế, đều hết sức mừng rỡ, hai người kích động nói: “Thiếu thành chủ không hổ là thiên tài võ thuật trăm năm khó gặp của Tống phủ chúng ta, vừa qua ba mươi tuổi đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, có lẽ không tới mấy năm nữa, thiếu thành chủ sẽ đạt đến đỉnh của Siêu Phàm Cảnh”.
Tống Nghị cũng không vui mừng vì vừa đột phá, hắn thản nhiên nói: “Dương Thanh mới hai tám tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tôi vẫn kém xa cậu ta”.
Nghe thấy thế, ông Vương và ông Diệp lập tức không biết phải nói gì.
Tuy Tống Nghị vô cùng ưu tú, cũng là yêu nghiệt nếu ở gia tộc và tông môn Cổ Võ, nhưng vẫn kém xa Dương Thanh.
Dương Thanh chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy và sức mạnh Thời Gian nữa.
Chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố, họ chưa bao giờ nghe nói có ai đồng thời lĩnh ngộ hai loại sức mạnh nguyên tố khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cả.
Phía bên kia, sau khi rời khỏi phủ Hoài Thành, Dương Thanh về Mục phủ.
“Xong việc rồi à?”
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn về phía Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh gật đầu, nói: “Tống Nghị đã nắm giữ Hoài Thành, không cần lo lắng nữa, tôi đã nói với anh ta rồi, sau khi ổn định Hoài Thành, anh ta sẽ tìm Mục phủ để bàn chuyện liên minh”.
Kiếm khách Ảnh Tử lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn cậu nhé!”
Dương Thanh khẽ lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng nên đi thôi, nhưng trước khi đi, mong tiền bối giúp tôi một chuyện”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Cậu nói đi!”
Bình luận facebook