Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1844: Mềm nắn rắn buông
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ, ai cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng.
Tuy Đỗ Trọng cũng rất mạnh, nhưng lại kém Bách Lý Trường Không một cảnh giới nhỏ, đừng coi thường cảnh giới nhỏ này, sau khi bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh, các cảnh giới nhỏ chênh nhau rất nhiều.
Nhưng Đỗ Trọng lại dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không với thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.
Bách Lý Trường Không bị Đỗ Trọng đánh mạnh vào ngực ba lần liên tiếp, ngã ra đất, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
“Sao có thể chứ? Ông chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, còn tôi là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn đến từ gia tộc Cổ Võ, sao tôi lại thua một cao thủ thế tục được?”
Bách Lý Trường Không có vẻ không tin, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ông đã giở trò gì? Tại sao mỗi khi tôi định tấn công, cổ tay tôi lại đau đớn, không dùng sức được chứ?”
Trong mắt người của gia tộc Cổ Võ, trừ họ ra, những người khác đều là người của thế tục.
Đỗ Trọng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy Bách Lý Trường Không nói thế, ông ta lập tức nổi giận: “Ông nói nhảm ít thôi! Tôi đánh bại ông là giở trò chắc? Chẳng lẽ cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ các ông chỉ có thể thắng chứ không thể thua à?”
Bách Lý Trường Không tức giận nói: “Tôi đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, tu luyện bí pháp của gia tộc Cổ Võ, một người luyện võ thế tục rác rưởi như ông có công pháp gì hay? Sao có thể đánh bại tôi được?”
“Tốt nhất ông nên khai báo thành khẩn, rốt cuộc ông đã giở trò gì? Nếu ông nói dối, tôi sẽ gọi cao thủ của gia tộc Bách Lý, đưa ông về gia tộc Bách Lý để điều tra”.
Lời lão ta nói khiến rất nhiều người nhíu mày.
Theo lời Bách Lý Trường Không, cao thủ thế tục không thể đánh bại cao thủ của gia tộc Cổ Võ, cao thủ thế tục chỉ tu luyện công pháp rác rưởi.
Dương Thanh không ngờ mình chỉ âm thầm giúp Đỗ Trọng dạy dỗ Bách Lý Trường Không một chút, mà lão ta lại lôi gia tộc Bách Lý ra để uy hiếp Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng tức giận đến mức run rẩy, nhưng lúc này ông ta cũng nhận ra sự khác thường.
Tuy Bách Lý Trường Không nói khó nghe nhưng cũng là sự thật, bí pháp tu hành của gia tộc Cổ Võ đều vô cùng cao thâm, hơn nữa, Bách Lý Trường Không đến từ gia tộc Cổ Võ, còn ông ta chỉ là tán tu thế tục, đúng là công pháp mà ông ta tu luyện kém xa công pháp của gia tộc Bách Lý.
Quan trọng nhất chính là, ông ta kém Bách Lý Trường Không một cảnh giới nhỏ, nhưng lại dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không.
Lần tấn công nào, Bách Lý Trường Không cũng khựng lại một chút.
Tuy ông ta ngờ vực nhưng sẽ không nói ra, ông ta nhìn Bách Lý Trường Không, bỗng cười lạnh: “Bách Lý Trường Không, ông đúng là trơ trẽn thật đấy, ông thua một cao thủ thế tục, bèn nghĩ cao thủ thế tục giở trò, còn lôi gia tộc Bách Lý ra để uy hiếp tôi”.
“Theo quan điểm của ông, có phải sau này gia tộc Bách Lý sẽ bắt hết cao thủ thế tục có thể đánh bại cao thủ của gia tộc Bách Lý về điều tra không thế?”
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, một cao thủ thế tục khác cũng bước ra, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông đúng là khiến gia tộc Bách Lý mất mặt, thua chính là thua, còn không chịu nhận nữa”.
“Hồi nãy khi chạm trán cao thủ nước Dương, chúng tôi cũng không thấy ông hống hách như bây giờ, còn đưa một viên Huyết Nộ Đan có giá trị không nhỏ cho đối phương để đổi lấy mạng sống”.
Vẫn có rất nhiều người theo chính nghĩa.
Có Đỗ Trọng và cao thủ này, cao thủ của các thế lực Chiêu Châu cũng đứng ra, chỉ trích Bách Lý Trường Không.
“Bách Lý Trường Không, ông còn tính là người Chiêu Châu không thế? Chỉ biết đe dọa người Chiêu Châu bằng gia tộc Bách Lý, trước cao thủ nước Dương thì lại khúm núm vô cùng”.
“Ông đã hống hách như thế thì gọi cao thủ của gia tộc Bách Lý đến đây luôn đi, bắt hết người của Võ Minh về gia tộc Bách Lý mà điều tra này”.
“Đúng thế, ông đưa hết chúng tôi đi đi, tôi cũng muốn xem xem sau này gia tộc Bách Lý các ông sống ở giới Cổ Võ kiểu gì đấy”.
...
Trong lúc nhất thời, mọi người đều chỉ trích Bách Lý Trường Không.
Bách Lý Trường Không tức giận đến mức run rẩy, siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.
Lão ta chỉ muốn ra tay ngay, giết hết mọi người ở nơi này, nhưng hồi nãy lão ta đã thua Đỗ Trọng, có nhiều cao thủ Võ Minh như thế, nếu lão ta định giết người thì có lẽ sẽ bị đánh hội đồng ngay.
Dương Thanh đứng ở góc như người không liên quan, khoanh tay, nhìn Bách Lý Trường Không với vẻ mặt dí dỏm.
Anh cũng muốn xem xem Bách Lý Trường Không sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
“Im hết cho tôi!”
Bách Lý Trường Không bỗng giận dữ quát, nhìn quanh bằng ánh mắt hung tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu có ai dám nói thêm câu nào, tôi đảm bảo sẽ không bỏ qua cho người đó!”
Trong lúc lão ta nói, khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người lão ta, bao trùm cả phòng tiệc.
Lúc này đám người mới hoàn hồn, Bách Lý Trường Không là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, hơn nữa còn đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, có giỏi thì đi mà ra oai với người nước Dương, đừng hống hách ở đây nữa”.
“Võ Minh chúng tôi còn phải họp tiếp để chọn ra minh chủ sẽ dẫn dắt Võ Minh đối phó với cao thủ nước Dương, nơi này không chào đón ông, ông đi đi!”
Bách Lý Trường Không tức giận bật cười: “Giỏi! Giỏi lắm! Các người dám đuổi tôi khỏi Võ Minh, tôi cũng muốn xem xem nếu không có tôi, ngày mai các người đấu với thế gia võ thuật nước Dương kiểu gì”.
Lão ta nói rồi nhìn quanh, cuối cùng nhìn Đỗ Trọng, híp mắt: “Đỗ Trọng, tôi nhớ ông rồi đấy!”
Đỗ Trọng hừ lạnh, không quan tâm.
Bách Lý Trường Không quay người định rời đi, nhưng vừa quay người, lão ta chợt thấy Dương Thanh đang đứng xem trò vui, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, lão ta chìa tay ra với Dương Thanh.
Dương Thanh thoáng sửng sốt: “Ông có ý gì?”
Bách Lý Trường Không căm tức nhìn Dương Thanh: “Giao Huyết Nộ Đan ra đây!”
Lúc này Dương Thanh mới nhớ ra, anh vừa cướp một viên Huyết Nộ Đan của Bách Lý Trường Không.
Anh mỉm cười dí dỏm: “Tôi giành được nó bằng bản lĩnh, sao phải đưa cho ông chứ? Sao nào? Ông chịu thiệt trước cao thủ nước Dương, lại thua cao thủ Võ Minh, thấy tôi dễ ức hiếp nên định trút giận lên tôi ư?”
Đỗ Trọng vội bước lên trước, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông định làm gì? Cậu Thanh là thành viên của Võ Minh, nếu ông muốn động đến cậu ấy thì phải hỏi mấy trăm anh em Võ Minh đã!”
Các cao thủ Võ Minh khác cũng tức giận nhìn Bách Lý Trường Không.
Dương Thanh khinh thường nhìn Bách Lý Trường Không, có vẻ chế giễu.
Anh không coi Bách Lý Trường Không ra gì, nếu ra tay thật, anh có thể dễ dàng giết chết Bách Lý Trường Không.
Bách Lý Trường Không híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ đằng đằng sát khí: “Tôi nhắc lại lần cuối, giao Huyết Nộ Đan ra đây!”
Tuy Đỗ Trọng cũng rất mạnh, nhưng lại kém Bách Lý Trường Không một cảnh giới nhỏ, đừng coi thường cảnh giới nhỏ này, sau khi bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh, các cảnh giới nhỏ chênh nhau rất nhiều.
Nhưng Đỗ Trọng lại dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không với thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.
Bách Lý Trường Không bị Đỗ Trọng đánh mạnh vào ngực ba lần liên tiếp, ngã ra đất, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.
“Sao có thể chứ? Ông chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, còn tôi là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn đến từ gia tộc Cổ Võ, sao tôi lại thua một cao thủ thế tục được?”
Bách Lý Trường Không có vẻ không tin, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ông đã giở trò gì? Tại sao mỗi khi tôi định tấn công, cổ tay tôi lại đau đớn, không dùng sức được chứ?”
Trong mắt người của gia tộc Cổ Võ, trừ họ ra, những người khác đều là người của thế tục.
Đỗ Trọng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy Bách Lý Trường Không nói thế, ông ta lập tức nổi giận: “Ông nói nhảm ít thôi! Tôi đánh bại ông là giở trò chắc? Chẳng lẽ cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ các ông chỉ có thể thắng chứ không thể thua à?”
Bách Lý Trường Không tức giận nói: “Tôi đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, tu luyện bí pháp của gia tộc Cổ Võ, một người luyện võ thế tục rác rưởi như ông có công pháp gì hay? Sao có thể đánh bại tôi được?”
“Tốt nhất ông nên khai báo thành khẩn, rốt cuộc ông đã giở trò gì? Nếu ông nói dối, tôi sẽ gọi cao thủ của gia tộc Bách Lý, đưa ông về gia tộc Bách Lý để điều tra”.
Lời lão ta nói khiến rất nhiều người nhíu mày.
Theo lời Bách Lý Trường Không, cao thủ thế tục không thể đánh bại cao thủ của gia tộc Cổ Võ, cao thủ thế tục chỉ tu luyện công pháp rác rưởi.
Dương Thanh không ngờ mình chỉ âm thầm giúp Đỗ Trọng dạy dỗ Bách Lý Trường Không một chút, mà lão ta lại lôi gia tộc Bách Lý ra để uy hiếp Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng tức giận đến mức run rẩy, nhưng lúc này ông ta cũng nhận ra sự khác thường.
Tuy Bách Lý Trường Không nói khó nghe nhưng cũng là sự thật, bí pháp tu hành của gia tộc Cổ Võ đều vô cùng cao thâm, hơn nữa, Bách Lý Trường Không đến từ gia tộc Cổ Võ, còn ông ta chỉ là tán tu thế tục, đúng là công pháp mà ông ta tu luyện kém xa công pháp của gia tộc Bách Lý.
Quan trọng nhất chính là, ông ta kém Bách Lý Trường Không một cảnh giới nhỏ, nhưng lại dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không.
Lần tấn công nào, Bách Lý Trường Không cũng khựng lại một chút.
Tuy ông ta ngờ vực nhưng sẽ không nói ra, ông ta nhìn Bách Lý Trường Không, bỗng cười lạnh: “Bách Lý Trường Không, ông đúng là trơ trẽn thật đấy, ông thua một cao thủ thế tục, bèn nghĩ cao thủ thế tục giở trò, còn lôi gia tộc Bách Lý ra để uy hiếp tôi”.
“Theo quan điểm của ông, có phải sau này gia tộc Bách Lý sẽ bắt hết cao thủ thế tục có thể đánh bại cao thủ của gia tộc Bách Lý về điều tra không thế?”
Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, một cao thủ thế tục khác cũng bước ra, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông đúng là khiến gia tộc Bách Lý mất mặt, thua chính là thua, còn không chịu nhận nữa”.
“Hồi nãy khi chạm trán cao thủ nước Dương, chúng tôi cũng không thấy ông hống hách như bây giờ, còn đưa một viên Huyết Nộ Đan có giá trị không nhỏ cho đối phương để đổi lấy mạng sống”.
Vẫn có rất nhiều người theo chính nghĩa.
Có Đỗ Trọng và cao thủ này, cao thủ của các thế lực Chiêu Châu cũng đứng ra, chỉ trích Bách Lý Trường Không.
“Bách Lý Trường Không, ông còn tính là người Chiêu Châu không thế? Chỉ biết đe dọa người Chiêu Châu bằng gia tộc Bách Lý, trước cao thủ nước Dương thì lại khúm núm vô cùng”.
“Ông đã hống hách như thế thì gọi cao thủ của gia tộc Bách Lý đến đây luôn đi, bắt hết người của Võ Minh về gia tộc Bách Lý mà điều tra này”.
“Đúng thế, ông đưa hết chúng tôi đi đi, tôi cũng muốn xem xem sau này gia tộc Bách Lý các ông sống ở giới Cổ Võ kiểu gì đấy”.
...
Trong lúc nhất thời, mọi người đều chỉ trích Bách Lý Trường Không.
Bách Lý Trường Không tức giận đến mức run rẩy, siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.
Lão ta chỉ muốn ra tay ngay, giết hết mọi người ở nơi này, nhưng hồi nãy lão ta đã thua Đỗ Trọng, có nhiều cao thủ Võ Minh như thế, nếu lão ta định giết người thì có lẽ sẽ bị đánh hội đồng ngay.
Dương Thanh đứng ở góc như người không liên quan, khoanh tay, nhìn Bách Lý Trường Không với vẻ mặt dí dỏm.
Anh cũng muốn xem xem Bách Lý Trường Không sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
“Im hết cho tôi!”
Bách Lý Trường Không bỗng giận dữ quát, nhìn quanh bằng ánh mắt hung tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu có ai dám nói thêm câu nào, tôi đảm bảo sẽ không bỏ qua cho người đó!”
Trong lúc lão ta nói, khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người lão ta, bao trùm cả phòng tiệc.
Lúc này đám người mới hoàn hồn, Bách Lý Trường Không là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, hơn nữa còn đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, có giỏi thì đi mà ra oai với người nước Dương, đừng hống hách ở đây nữa”.
“Võ Minh chúng tôi còn phải họp tiếp để chọn ra minh chủ sẽ dẫn dắt Võ Minh đối phó với cao thủ nước Dương, nơi này không chào đón ông, ông đi đi!”
Bách Lý Trường Không tức giận bật cười: “Giỏi! Giỏi lắm! Các người dám đuổi tôi khỏi Võ Minh, tôi cũng muốn xem xem nếu không có tôi, ngày mai các người đấu với thế gia võ thuật nước Dương kiểu gì”.
Lão ta nói rồi nhìn quanh, cuối cùng nhìn Đỗ Trọng, híp mắt: “Đỗ Trọng, tôi nhớ ông rồi đấy!”
Đỗ Trọng hừ lạnh, không quan tâm.
Bách Lý Trường Không quay người định rời đi, nhưng vừa quay người, lão ta chợt thấy Dương Thanh đang đứng xem trò vui, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, lão ta chìa tay ra với Dương Thanh.
Dương Thanh thoáng sửng sốt: “Ông có ý gì?”
Bách Lý Trường Không căm tức nhìn Dương Thanh: “Giao Huyết Nộ Đan ra đây!”
Lúc này Dương Thanh mới nhớ ra, anh vừa cướp một viên Huyết Nộ Đan của Bách Lý Trường Không.
Anh mỉm cười dí dỏm: “Tôi giành được nó bằng bản lĩnh, sao phải đưa cho ông chứ? Sao nào? Ông chịu thiệt trước cao thủ nước Dương, lại thua cao thủ Võ Minh, thấy tôi dễ ức hiếp nên định trút giận lên tôi ư?”
Đỗ Trọng vội bước lên trước, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông định làm gì? Cậu Thanh là thành viên của Võ Minh, nếu ông muốn động đến cậu ấy thì phải hỏi mấy trăm anh em Võ Minh đã!”
Các cao thủ Võ Minh khác cũng tức giận nhìn Bách Lý Trường Không.
Dương Thanh khinh thường nhìn Bách Lý Trường Không, có vẻ chế giễu.
Anh không coi Bách Lý Trường Không ra gì, nếu ra tay thật, anh có thể dễ dàng giết chết Bách Lý Trường Không.
Bách Lý Trường Không híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ đằng đằng sát khí: “Tôi nhắc lại lần cuối, giao Huyết Nộ Đan ra đây!”
Bình luận facebook