Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1847: Không theo ý muốn
Bây giờ Đỗ Trọng có thể khẳng định, khi ông ta đánh với Bách Lý Trường Không, chính Dương Thanh đã âm thầm ra tay giúp đỡ nên ông ta mới dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không được.
Tuy ông ta cũng muốn đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh, nhưng sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Thanh, ông ta không còn ý định gì với chức minh chủ nữa.
Bây giờ ông ta thật lòng muốn Dương Thanh làm minh chủ Võ Minh.
Đinh Văn Trác nói lớn: “Cậu Thanh, trong số chúng tôi, trừ cậu ra, không ai có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh hết, cậu đồng ý đi ạ!”
Rất nhiều người tỏ thái độ khinh thường hành vi của Đinh Văn Trác.
Trước đó, Đinh Văn Trác ỷ vào Bách Lý Trường Không nên hống hách vô cùng, còn tuyên bố sẽ nhờ Bách Lý Trường Không đánh gãy tay chân Dương Thanh, để Dương Thanh sống không bằng chết.
Dương Thanh nhìn đám người, chợt nói: “Tôi rất cảm ơn sự coi trọng của các vị với tôi, nhưng để tôi làm minh chủ Võ Minh thì cũng không thích hợp”.
Lời anh nói khiến mọi người xôn xao!
“Cậu Thanh, cậu là Vương của Yến Đô, thực lực lại mạnh như vậy, nếu ngay cả cậu cũng không thích hợp thì còn ai phù hợp với chức minh chủ nữa?”
“Đúng thế, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của cậu, trong số chúng tôi, còn ai dám nói mình có tư cách đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh nữa đây?”
“Cậu Thanh, cậu đừng từ chối, nếu cậu đảm nhiệm chức minh chủ thì chúng tôi đều phục!”
...
Đám người nài nỉ.
Dương Thanh lắc đầu, nói: “Cảm ơn các anh em đã cất nhắc! Nhưng tôi không thích hợp với vị trí minh chủ, tôi đề nghị ông Đỗ đảm nhiệm chức vị này”.
Trừ Bách Lý Trường Không ra, Đỗ Trọng có thực lực mạnh nhất, cảnh giới đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cũng là người đứng đầu ở thế tục rồi.
Bây giờ Dương Thanh còn rất nhiều chuyện phải làm, cũng không có tâm trạng làm minh chủ Võ Minh, nếu làm thật, anh sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng.
Ngoài ra, Dương Thanh cũng lo, bây giờ anh đã đắc tội với rất nhiều người, nếu trở thành minh chủ Võ Minh, có lẽ sẽ liên lụy Võ Minh mất.
Thấy Dương Thanh đề cử mình làm minh chủ, Đỗ Trọng lập tức giật mình, vội nói: “Cậu Thanh, tôi chỉ là con kiến hôi trước mặt cậu thôi, chắc chắn tôi không thể đảm nhiệm chức minh chủ được”.
Dương Thanh nói: “Không giấu gì các vị, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, chưa bàn đến việc có thời gian ở Võ Minh không, chỉ với việc tôi giết Bách Lý Trường Không hôm nay, chắc chắn gia tộc Bách Lý sẽ không bỏ qua cho tôi”.
“Nếu tôi trở thành minh chủ Võ Minh, các vị nghĩ gia tộc Bách Lý sẽ tha cho Võ Minh à?”
“Thật ra tôi không chỉ đắc tội với gia tộc Bách Lý mà còn có một số kẻ địch khác, đều rất mạnh, nếu tôi làm minh chủ Võ Minh thì chỉ mang họa tới cho Võ Minh thôi”.
Dương Thanh nói rất chân thành, nghe anh nói xong, mọi người đều im lặng.
Mắt Đỗ Trọng lóe sáng, như vừa hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Cậu Thanh, cậu nói thế, không khỏi quá coi thường anh em Võ Minh rồi nhỉ?”
“Tuy thực lực của cao thủ hàng đầu Võ Minh chẳng ra sao, nhưng chúng tôi không phải kẻ hèn nhát, Bách Lý Trường Không bị giết cũng do ông ta gieo gió gặt bão, nếu tôi có thực lực giết ông ta, tôi cũng muốn làm vậy”.
“Võ Minh mới thành lập, đang cần cao thủ như cậu, cho dù sau này Võ Minh bị gia tộc Bách Lý hay kẻ thù của cậu nhắm vào, Võ Minh cũng không sợ đâu!”
Trông Đỗ Trọng rất nghiêm túc, không giống đang nói láo.
Sau khi ông ta nói xong, xung quanh cũng nhốn nháo cả lên.
“Ông Đỗ nói đúng, anh em Võ Minh chúng tôi không phải kẻ hèn nhát, không thể muốn mạnh mẽ hơn mà vẫn sợ đắc tội với cao thủ Cổ Võ được, cậu Thanh, chúng tôi chỉ công nhận cậu là minh chủ thôi”.
“Đúng thế, anh em Võ Minh không phải kẻ hèn nhát, chúng tôi không sợ gì cả, cậu Thanh cứ yên tâm, cho dù sau này kẻ thù của cậu nhắm vào Võ Minh, chúng tôi cũng không sợ hay hối hận”.
“Cậu Thanh, xin cậu trở thành minh chủ Võ Minh!”
“Cậu Thanh, xin cậu trở thành minh chủ Võ Minh!”
...
Trong lúc nhất thời, đám người thi nhau nói, ai cũng có vẻ kích động, không sợ hãi chút nào.
Dương Thanh bỗng thấy cảm động và ấm áp.
Hồi nãy anh còn lo Võ Minh sẽ trở thành gánh nặng của mình, không ngờ anh em Võ Minh chẳng hề lo anh sẽ mang tai họa cho Võ Minh.
“Được!”
Dương Thanh nói lớn: “Mọi người đã nói đến mức đấy, nếu tôi vẫn từ chối thì đúng là không biết điều”.
“Tôi đồng ý đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh, sau này tiến lùi cùng anh em Võ Minh!”
Nghe thấy thế, mọi người đều có vẻ kích động.
“Minh chủ!”
“Minh chủ!”
...
Trong phòng tiệc, mọi người đều kích động hô to.
Giữa đám người, sắc mặt của Đinh Văn Trác hơi khó coi, tuy ông ta là người đầu tiên đứng ra bảo Dương Thanh đảm nhiệm chức minh chủ, nhưng ông ta cũng lo Dương Thanh sẽ tính sổ với mình, để lấy lòng Dương Thanh, ông ta mới cố tình đưa anh lên làm minh chủ Võ Minh.
Ngoài ra ông ta cũng có ý đồ riêng nữa.
Ông ta biết ở đây có rất nhiều cao thủ muốn trở thành minh chủ Võ Minh, nếu ông ta đề cử Dương Thanh làm minh chủ, chắc chắn sẽ có người phản đối, nhưng điều khiến ông ta thất vọng chính là ngay cả Đỗ Trọng cũng chẳng muốn tranh chức minh chủ với Dương Thanh.
Bây giờ Dương Thanh đồng ý trở thành minh chủ Võ Minh, ông ta nên làm gì?
Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn Đinh Văn Trác rồi quay sang Dương Thanh: “Minh chủ, tôi đề nghị đuổi Đinh Văn Trác khỏi Võ Minh!”
“Ông ta là người của năm gia tộc lớn phía Bắc, sau nhà họ Đinh là gia tộc Bách Lý, nếu ông ta tiếp tục ở lại Võ Minh thì sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, có thể mang tai họa cho Võ Minh bất cứ lúc nào”.
Đỗ Trọng vừa dứt lời, đã có người nói ngay: “Đúng thế, người nhà họ Đinh phải cút khỏi Võ Minh! Tôi đã ngứa mắt với Đinh Văn Trác từ lâu, ỷ vào gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, hết sức hống hách, đừng nói là đuổi ông ta khỏi Võ Minh, cho dù giết đi thì cũng được!”
“Đinh Văn Trác, cút khỏi Võ Minh!”
“Đinh Văn Trác, cút khỏi Võ Minh!”
Trong lúc nhất thời, Đinh Văn Trác trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào, ai cũng tức giận quát.
Đinh Văn Trác cuống cả lên, lập tức quỳ trước Dương Thanh, sợ hãi nói: “Minh chủ, cậu bớt giận! Tôi cũng bị gia tộc Bách Lý ép thôi, mọi chuyện đều không theo ý muốn của tôi mà!”
“Xin minh chủ cho tôi ở lại Võ Minh, chắc chắn tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu!”
Dương Thanh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác: “Ông muốn ở lại Võ Minh đến thế à?”
Đinh Văn Trác vội gật đầu: “Vâng!”
Dương Thanh nói: “Được, nếu ông muốn ở lại Võ Minh, tôi sẽ cho ông một cơ hội nhé”.
Nghe thấy thế, Đinh Văn Trác vô cùng kích động, vội nói: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ!”
Dương Thanh cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ông đừng vội cảm ơn tôi, chờ tôi nói xong cơ hội của ông rồi hãy quyết định xem có cảm ơn không”.
Đinh Văn Trác bỗng có linh cảm không lành, nhưng vẫn hỏi: “Minh chủ, cậu nói đi!”
Tuy ông ta cũng muốn đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh, nhưng sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Thanh, ông ta không còn ý định gì với chức minh chủ nữa.
Bây giờ ông ta thật lòng muốn Dương Thanh làm minh chủ Võ Minh.
Đinh Văn Trác nói lớn: “Cậu Thanh, trong số chúng tôi, trừ cậu ra, không ai có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh hết, cậu đồng ý đi ạ!”
Rất nhiều người tỏ thái độ khinh thường hành vi của Đinh Văn Trác.
Trước đó, Đinh Văn Trác ỷ vào Bách Lý Trường Không nên hống hách vô cùng, còn tuyên bố sẽ nhờ Bách Lý Trường Không đánh gãy tay chân Dương Thanh, để Dương Thanh sống không bằng chết.
Dương Thanh nhìn đám người, chợt nói: “Tôi rất cảm ơn sự coi trọng của các vị với tôi, nhưng để tôi làm minh chủ Võ Minh thì cũng không thích hợp”.
Lời anh nói khiến mọi người xôn xao!
“Cậu Thanh, cậu là Vương của Yến Đô, thực lực lại mạnh như vậy, nếu ngay cả cậu cũng không thích hợp thì còn ai phù hợp với chức minh chủ nữa?”
“Đúng thế, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của cậu, trong số chúng tôi, còn ai dám nói mình có tư cách đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh nữa đây?”
“Cậu Thanh, cậu đừng từ chối, nếu cậu đảm nhiệm chức minh chủ thì chúng tôi đều phục!”
...
Đám người nài nỉ.
Dương Thanh lắc đầu, nói: “Cảm ơn các anh em đã cất nhắc! Nhưng tôi không thích hợp với vị trí minh chủ, tôi đề nghị ông Đỗ đảm nhiệm chức vị này”.
Trừ Bách Lý Trường Không ra, Đỗ Trọng có thực lực mạnh nhất, cảnh giới đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cũng là người đứng đầu ở thế tục rồi.
Bây giờ Dương Thanh còn rất nhiều chuyện phải làm, cũng không có tâm trạng làm minh chủ Võ Minh, nếu làm thật, anh sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng.
Ngoài ra, Dương Thanh cũng lo, bây giờ anh đã đắc tội với rất nhiều người, nếu trở thành minh chủ Võ Minh, có lẽ sẽ liên lụy Võ Minh mất.
Thấy Dương Thanh đề cử mình làm minh chủ, Đỗ Trọng lập tức giật mình, vội nói: “Cậu Thanh, tôi chỉ là con kiến hôi trước mặt cậu thôi, chắc chắn tôi không thể đảm nhiệm chức minh chủ được”.
Dương Thanh nói: “Không giấu gì các vị, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, chưa bàn đến việc có thời gian ở Võ Minh không, chỉ với việc tôi giết Bách Lý Trường Không hôm nay, chắc chắn gia tộc Bách Lý sẽ không bỏ qua cho tôi”.
“Nếu tôi trở thành minh chủ Võ Minh, các vị nghĩ gia tộc Bách Lý sẽ tha cho Võ Minh à?”
“Thật ra tôi không chỉ đắc tội với gia tộc Bách Lý mà còn có một số kẻ địch khác, đều rất mạnh, nếu tôi làm minh chủ Võ Minh thì chỉ mang họa tới cho Võ Minh thôi”.
Dương Thanh nói rất chân thành, nghe anh nói xong, mọi người đều im lặng.
Mắt Đỗ Trọng lóe sáng, như vừa hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: “Cậu Thanh, cậu nói thế, không khỏi quá coi thường anh em Võ Minh rồi nhỉ?”
“Tuy thực lực của cao thủ hàng đầu Võ Minh chẳng ra sao, nhưng chúng tôi không phải kẻ hèn nhát, Bách Lý Trường Không bị giết cũng do ông ta gieo gió gặt bão, nếu tôi có thực lực giết ông ta, tôi cũng muốn làm vậy”.
“Võ Minh mới thành lập, đang cần cao thủ như cậu, cho dù sau này Võ Minh bị gia tộc Bách Lý hay kẻ thù của cậu nhắm vào, Võ Minh cũng không sợ đâu!”
Trông Đỗ Trọng rất nghiêm túc, không giống đang nói láo.
Sau khi ông ta nói xong, xung quanh cũng nhốn nháo cả lên.
“Ông Đỗ nói đúng, anh em Võ Minh chúng tôi không phải kẻ hèn nhát, không thể muốn mạnh mẽ hơn mà vẫn sợ đắc tội với cao thủ Cổ Võ được, cậu Thanh, chúng tôi chỉ công nhận cậu là minh chủ thôi”.
“Đúng thế, anh em Võ Minh không phải kẻ hèn nhát, chúng tôi không sợ gì cả, cậu Thanh cứ yên tâm, cho dù sau này kẻ thù của cậu nhắm vào Võ Minh, chúng tôi cũng không sợ hay hối hận”.
“Cậu Thanh, xin cậu trở thành minh chủ Võ Minh!”
“Cậu Thanh, xin cậu trở thành minh chủ Võ Minh!”
...
Trong lúc nhất thời, đám người thi nhau nói, ai cũng có vẻ kích động, không sợ hãi chút nào.
Dương Thanh bỗng thấy cảm động và ấm áp.
Hồi nãy anh còn lo Võ Minh sẽ trở thành gánh nặng của mình, không ngờ anh em Võ Minh chẳng hề lo anh sẽ mang tai họa cho Võ Minh.
“Được!”
Dương Thanh nói lớn: “Mọi người đã nói đến mức đấy, nếu tôi vẫn từ chối thì đúng là không biết điều”.
“Tôi đồng ý đảm nhiệm chức minh chủ Võ Minh, sau này tiến lùi cùng anh em Võ Minh!”
Nghe thấy thế, mọi người đều có vẻ kích động.
“Minh chủ!”
“Minh chủ!”
...
Trong phòng tiệc, mọi người đều kích động hô to.
Giữa đám người, sắc mặt của Đinh Văn Trác hơi khó coi, tuy ông ta là người đầu tiên đứng ra bảo Dương Thanh đảm nhiệm chức minh chủ, nhưng ông ta cũng lo Dương Thanh sẽ tính sổ với mình, để lấy lòng Dương Thanh, ông ta mới cố tình đưa anh lên làm minh chủ Võ Minh.
Ngoài ra ông ta cũng có ý đồ riêng nữa.
Ông ta biết ở đây có rất nhiều cao thủ muốn trở thành minh chủ Võ Minh, nếu ông ta đề cử Dương Thanh làm minh chủ, chắc chắn sẽ có người phản đối, nhưng điều khiến ông ta thất vọng chính là ngay cả Đỗ Trọng cũng chẳng muốn tranh chức minh chủ với Dương Thanh.
Bây giờ Dương Thanh đồng ý trở thành minh chủ Võ Minh, ông ta nên làm gì?
Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn Đinh Văn Trác rồi quay sang Dương Thanh: “Minh chủ, tôi đề nghị đuổi Đinh Văn Trác khỏi Võ Minh!”
“Ông ta là người của năm gia tộc lớn phía Bắc, sau nhà họ Đinh là gia tộc Bách Lý, nếu ông ta tiếp tục ở lại Võ Minh thì sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, có thể mang tai họa cho Võ Minh bất cứ lúc nào”.
Đỗ Trọng vừa dứt lời, đã có người nói ngay: “Đúng thế, người nhà họ Đinh phải cút khỏi Võ Minh! Tôi đã ngứa mắt với Đinh Văn Trác từ lâu, ỷ vào gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, hết sức hống hách, đừng nói là đuổi ông ta khỏi Võ Minh, cho dù giết đi thì cũng được!”
“Đinh Văn Trác, cút khỏi Võ Minh!”
“Đinh Văn Trác, cút khỏi Võ Minh!”
Trong lúc nhất thời, Đinh Văn Trác trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào, ai cũng tức giận quát.
Đinh Văn Trác cuống cả lên, lập tức quỳ trước Dương Thanh, sợ hãi nói: “Minh chủ, cậu bớt giận! Tôi cũng bị gia tộc Bách Lý ép thôi, mọi chuyện đều không theo ý muốn của tôi mà!”
“Xin minh chủ cho tôi ở lại Võ Minh, chắc chắn tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu!”
Dương Thanh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác: “Ông muốn ở lại Võ Minh đến thế à?”
Đinh Văn Trác vội gật đầu: “Vâng!”
Dương Thanh nói: “Được, nếu ông muốn ở lại Võ Minh, tôi sẽ cho ông một cơ hội nhé”.
Nghe thấy thế, Đinh Văn Trác vô cùng kích động, vội nói: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ!”
Dương Thanh cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ông đừng vội cảm ơn tôi, chờ tôi nói xong cơ hội của ông rồi hãy quyết định xem có cảm ơn không”.
Đinh Văn Trác bỗng có linh cảm không lành, nhưng vẫn hỏi: “Minh chủ, cậu nói đi!”
Bình luận facebook