Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1850: Từ biệt mọi người
Biết Dương Thanh muốn để họ rời đi, đám người Mã Siêu lập tức biến sắc.
Mã Siêu không hề do dự, nói ngay: “Anh Thanh, em muốn ở lại giúp anh!”
Hai anh em nhà họ Tống cũng nói: “Cậu Thanh, tuy thực lực của anh em chúng tôi có hạn, nhưng nếu ở lại thì cũng có thể làm mấy việc nhỏ giúp cậu, chúng tôi sẵn lòng ở lại!”
Phùng Tiểu Uyển cũng vội nói: “Anh Thanh, em cũng muốn ở lại, tuy em không biết võ công nhưng y thuật cũng tạm được, có thể giúp anh”.
Ngay cả Phùng Giai Di cũng nói: “Tôi ở lại!”
Thấy thế, Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, nhưng anh hiểu nếu để họ ở lại bên anh thì cũng không giúp được gì.
Nhất là bé Tĩnh An - con của Mã Siêu và Ngải Lâm còn chưa đầy một tuổi nữa.
Dương Thanh nhìn đám người, nghiêm nghị nói: “Tôi biết mọi người đều muốn giúp tôi, nhưng lần này, kẻ địch mà tôi phải đối mặt rất mạnh, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến từ thế gia võ thuật nước Dương”.
“Mọi người ở lại thì cũng không giúp được gì cho tôi, nếu mọi người muốn giúp tôi thật thì hãy tạm thời rời khỏi Yến Đô, sau khi tôi đối phó với cao thủ nước Dương xong, chúng ta sẽ gặp lại”.
Nghe thấy thế, ai cũng có vẻ không cam lòng.
Mã Siêu siết chặt nắm tay, chỉ hận mình đã hôn mê nửa năm ròng, bỏ lỡ cơ hội tu luyện rất lâu, bây giờ chỉ có thể trở thành gánh nặng của Dương Thanh.
Hoài Lam cũng nói: “Anh Thanh nói không sai, kẻ địch lần này quá mạnh, mọi người ở lại cũng không giúp được gì cho anh ấy, còn có thể trở thành gánh nặng của anh Thanh”.
Cô ta nói rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Nhất là anh Siêu, chắc chắn người nước Dương đã tìm hiểu kỹ quan hệ giữa anh và anh Thanh rồi, cũng biết tình anh em giữa hai người rất sâu sắc, nếu tôi là người nước Dương, định ra tay thật, chắc chắn sẽ bắt đầu từ chỗ anh, chị Lâm hay bé Tĩnh An đều là điểm yếu lớn nhất của anh đấy”.
Hoài Lam cũng không nói rõ hẳn ra, nhưng sau khi cô ta nói xong, Mã Siêu vẫn kinh hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Lần này, thế gia võ thuật phía sau ba tài phiệt lớn nước Dương đều cử cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến, sau khi Dương Thanh lên sàn đấu võ, đừng nói là Siêu Phàm Cửu Cảnh, ngay cả một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng có thể dễ dàng bắt Ngải Lâm và bé Tĩnh An đi.
Một khi Ngải Lâm và bé Tĩnh An bị bắt, thậm chí không cần dùng Mã Siêu để uy hiếp Dương Thanh, Dương Thanh cũng đã nhận thua vì Ngải Lâm và bé Tĩnh An rồi.
Bây giờ ở Chiêu Châu, nếu thế gia võ thuật không xuất hiện, có lẽ chỉ mình Dương Thanh mới có thể đẩy lùi cao thủ của thế gia võ thuật nước Dương.
Chỉ cần Dương Thanh nhận thua, chắc chắn tài phiệt nước Dương sẽ nhanh chóng tiến vào và mở rộng quy mô ở Chiêu Châu, cho đến khi nắm giữ hết mạch máu kinh tế ở nơi này.
Hoài Lam lại nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, nói: “Còn cả em nữa, y thuật của em rất cao siêu, có lẽ đã bị một số kẻ nhắm đến rồi, em mới là người dễ gặp nguy hiểm nhất, tốt nhất em nên trốn đi, ít nhất cũng phải chờ anh Thanh giải quyết xong phiền phức trước mắt”.
“Đương nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, bởi vì chắc chắn không chỉ mình thế gia võ thuật nước Dương chú ý đến em, mà còn có cả mấy gia tộc Cổ Võ ở Chiêu Châu nữa”.
“Y thuật của em quá mạnh, thế lực võ thuật nào cũng cần người tài như em”.
Nghe Hoài Lam phân tích xong, ngay cả Dương Thanh cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ban đầu anh chỉ lo người bên cạnh anh sẽ bị người nước Dương bắt giữ để uy hiếp anh nhận thua.
Bây giờ anh mới nhận ra tình cảnh của Phùng Tiểu Uyển nguy hiểm đến mức nào.
Phùng Tiểu Uyển đang định nói gì đó cũng im lặng, cô ta biết Hoài Lam không nói quá, mà sự thật đúng là như thế.
Bởi vì khi còn trên đời, ông nội cô ta cũng từng nói những lời như thế, một khi vào thế tục, cô ta phải cẩn thận nhiều hơn, không thể tiết lộ y thuật của mình.
Cho dù lộ thì cũng phải giấu một số thứ.
Nhưng từ khi đi theo Dương Thanh, cô ta như quên mất chuyện này, cũng không phải do cô ta quên thật, mà vì dưới sự bảo vệ của Dương Thanh, cô ta vẫn luôn không gặp phải cao thủ nhòm ngó y thuật của mình, nên cô ta mới chủ quan.
Cô ta vào thế tục càng lâu thì càng hiểu rõ tình hình của thế tục, y thuật của cô ta bây giờ đúng là rất lợi hại, nhất là thuật luyện đan của cô ta, nghe nói ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không có luyện đan sư.
Nhưng đối với bất cứ người luyện võ nào, đan dược cũng là bảo vật vô cùng quý giá, nếu người của gia tộc Cổ Võ biết cô ta có thể luyện chế đan dược, có thể tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
“Em đồng ý đi ạ!”
Một lúc lâu sau, Phùng Tiểu Uyển mới nói với đôi mắt đỏ hoe.
Cô ta muốn ở cạnh Dương Thanh, nhưng cô ta không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Dương Thanh bước lên trước, xoa đầu Phùng Tiểu Uyển, mỉm cười, nói: “Em yên tâm, anh Thanh của em đã trải qua nhiều chuyện như thế, còn từng đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nói gì đến cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của nước Dương chứ”.
“Em cứ yên tâm rời đi một khoảng thời gian, sau khi bên anh ổn, em lại quay về giúp anh, hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh mới có Trú Nhan Sương mà thôi, anh vẫn cần em nghiên cứu chế tạo thêm sản phẩm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh lên đỉnh thế giới chứ!”
Trong mắt Dương Thanh, Phùng Tiểu Uyển không khác gì em gái, anh cũng không muốn làm hại em gái mình.
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, cô ta gật mạnh đầu: “Anh Thanh yên tâm, chắc chắn em sẽ giúp anh nghiên cứu nhiều sản phẩm hơn!”
Dương Thanh cười, gật đầu, nhìn về phía Mã Siêu: “Cậu phải nhớ, bây giờ cậu không chỉ có một mình mà còn vợ con, cho dù thế nào thì cũng phải đặt vợ con lên hàng đầu”.
“Trước đó khi chị Lâm sinh bé Tĩnh An, cậu không ở bên chị ấy, đã rất áy náy với chị Lâm và bé Tĩnh An rồi, chẳng lẽ cậu vẫn muốn có lỗi với họ tiếp ư?”
Ngải Lâm nhìn Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ hoe.
Nghe Dương Thanh nói thế, Mã Siêu run rẩy, lúc này anh ta mới nhận ra mình cũng không phải người chồng, người bố xứng đáng.
Mã Siêu nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, em nghe anh, em đi ạ!”
Anh ta thấy rất không cam lòng, chỉ hận bây giờ mình quá yếu nên không thể giúp anh.
Thấy Mã Siêu cũng đồng ý rời đi, Dương Thanh mỉm cười, vỗ mạnh vai anh ta, nói: “Cứ yên tâm, anh Thanh của cậu không thua cao thủ nước Dương được đâu”.
Dưới sự giục giã của Dương Thanh, đám người rời khỏi Yến Đô ngay trong đêm, ai cũng hiểu, bây giờ chỉ có rời đi thì mới xem như giúp anh.
Mã Siêu không hề do dự, nói ngay: “Anh Thanh, em muốn ở lại giúp anh!”
Hai anh em nhà họ Tống cũng nói: “Cậu Thanh, tuy thực lực của anh em chúng tôi có hạn, nhưng nếu ở lại thì cũng có thể làm mấy việc nhỏ giúp cậu, chúng tôi sẵn lòng ở lại!”
Phùng Tiểu Uyển cũng vội nói: “Anh Thanh, em cũng muốn ở lại, tuy em không biết võ công nhưng y thuật cũng tạm được, có thể giúp anh”.
Ngay cả Phùng Giai Di cũng nói: “Tôi ở lại!”
Thấy thế, Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, nhưng anh hiểu nếu để họ ở lại bên anh thì cũng không giúp được gì.
Nhất là bé Tĩnh An - con của Mã Siêu và Ngải Lâm còn chưa đầy một tuổi nữa.
Dương Thanh nhìn đám người, nghiêm nghị nói: “Tôi biết mọi người đều muốn giúp tôi, nhưng lần này, kẻ địch mà tôi phải đối mặt rất mạnh, là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến từ thế gia võ thuật nước Dương”.
“Mọi người ở lại thì cũng không giúp được gì cho tôi, nếu mọi người muốn giúp tôi thật thì hãy tạm thời rời khỏi Yến Đô, sau khi tôi đối phó với cao thủ nước Dương xong, chúng ta sẽ gặp lại”.
Nghe thấy thế, ai cũng có vẻ không cam lòng.
Mã Siêu siết chặt nắm tay, chỉ hận mình đã hôn mê nửa năm ròng, bỏ lỡ cơ hội tu luyện rất lâu, bây giờ chỉ có thể trở thành gánh nặng của Dương Thanh.
Hoài Lam cũng nói: “Anh Thanh nói không sai, kẻ địch lần này quá mạnh, mọi người ở lại cũng không giúp được gì cho anh ấy, còn có thể trở thành gánh nặng của anh Thanh”.
Cô ta nói rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Nhất là anh Siêu, chắc chắn người nước Dương đã tìm hiểu kỹ quan hệ giữa anh và anh Thanh rồi, cũng biết tình anh em giữa hai người rất sâu sắc, nếu tôi là người nước Dương, định ra tay thật, chắc chắn sẽ bắt đầu từ chỗ anh, chị Lâm hay bé Tĩnh An đều là điểm yếu lớn nhất của anh đấy”.
Hoài Lam cũng không nói rõ hẳn ra, nhưng sau khi cô ta nói xong, Mã Siêu vẫn kinh hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Lần này, thế gia võ thuật phía sau ba tài phiệt lớn nước Dương đều cử cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến, sau khi Dương Thanh lên sàn đấu võ, đừng nói là Siêu Phàm Cửu Cảnh, ngay cả một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng có thể dễ dàng bắt Ngải Lâm và bé Tĩnh An đi.
Một khi Ngải Lâm và bé Tĩnh An bị bắt, thậm chí không cần dùng Mã Siêu để uy hiếp Dương Thanh, Dương Thanh cũng đã nhận thua vì Ngải Lâm và bé Tĩnh An rồi.
Bây giờ ở Chiêu Châu, nếu thế gia võ thuật không xuất hiện, có lẽ chỉ mình Dương Thanh mới có thể đẩy lùi cao thủ của thế gia võ thuật nước Dương.
Chỉ cần Dương Thanh nhận thua, chắc chắn tài phiệt nước Dương sẽ nhanh chóng tiến vào và mở rộng quy mô ở Chiêu Châu, cho đến khi nắm giữ hết mạch máu kinh tế ở nơi này.
Hoài Lam lại nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, nói: “Còn cả em nữa, y thuật của em rất cao siêu, có lẽ đã bị một số kẻ nhắm đến rồi, em mới là người dễ gặp nguy hiểm nhất, tốt nhất em nên trốn đi, ít nhất cũng phải chờ anh Thanh giải quyết xong phiền phức trước mắt”.
“Đương nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, bởi vì chắc chắn không chỉ mình thế gia võ thuật nước Dương chú ý đến em, mà còn có cả mấy gia tộc Cổ Võ ở Chiêu Châu nữa”.
“Y thuật của em quá mạnh, thế lực võ thuật nào cũng cần người tài như em”.
Nghe Hoài Lam phân tích xong, ngay cả Dương Thanh cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ban đầu anh chỉ lo người bên cạnh anh sẽ bị người nước Dương bắt giữ để uy hiếp anh nhận thua.
Bây giờ anh mới nhận ra tình cảnh của Phùng Tiểu Uyển nguy hiểm đến mức nào.
Phùng Tiểu Uyển đang định nói gì đó cũng im lặng, cô ta biết Hoài Lam không nói quá, mà sự thật đúng là như thế.
Bởi vì khi còn trên đời, ông nội cô ta cũng từng nói những lời như thế, một khi vào thế tục, cô ta phải cẩn thận nhiều hơn, không thể tiết lộ y thuật của mình.
Cho dù lộ thì cũng phải giấu một số thứ.
Nhưng từ khi đi theo Dương Thanh, cô ta như quên mất chuyện này, cũng không phải do cô ta quên thật, mà vì dưới sự bảo vệ của Dương Thanh, cô ta vẫn luôn không gặp phải cao thủ nhòm ngó y thuật của mình, nên cô ta mới chủ quan.
Cô ta vào thế tục càng lâu thì càng hiểu rõ tình hình của thế tục, y thuật của cô ta bây giờ đúng là rất lợi hại, nhất là thuật luyện đan của cô ta, nghe nói ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng không có luyện đan sư.
Nhưng đối với bất cứ người luyện võ nào, đan dược cũng là bảo vật vô cùng quý giá, nếu người của gia tộc Cổ Võ biết cô ta có thể luyện chế đan dược, có thể tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
“Em đồng ý đi ạ!”
Một lúc lâu sau, Phùng Tiểu Uyển mới nói với đôi mắt đỏ hoe.
Cô ta muốn ở cạnh Dương Thanh, nhưng cô ta không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Dương Thanh bước lên trước, xoa đầu Phùng Tiểu Uyển, mỉm cười, nói: “Em yên tâm, anh Thanh của em đã trải qua nhiều chuyện như thế, còn từng đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nói gì đến cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của nước Dương chứ”.
“Em cứ yên tâm rời đi một khoảng thời gian, sau khi bên anh ổn, em lại quay về giúp anh, hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh mới có Trú Nhan Sương mà thôi, anh vẫn cần em nghiên cứu chế tạo thêm sản phẩm để đưa tập đoàn Nhạn Thanh lên đỉnh thế giới chứ!”
Trong mắt Dương Thanh, Phùng Tiểu Uyển không khác gì em gái, anh cũng không muốn làm hại em gái mình.
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, cô ta gật mạnh đầu: “Anh Thanh yên tâm, chắc chắn em sẽ giúp anh nghiên cứu nhiều sản phẩm hơn!”
Dương Thanh cười, gật đầu, nhìn về phía Mã Siêu: “Cậu phải nhớ, bây giờ cậu không chỉ có một mình mà còn vợ con, cho dù thế nào thì cũng phải đặt vợ con lên hàng đầu”.
“Trước đó khi chị Lâm sinh bé Tĩnh An, cậu không ở bên chị ấy, đã rất áy náy với chị Lâm và bé Tĩnh An rồi, chẳng lẽ cậu vẫn muốn có lỗi với họ tiếp ư?”
Ngải Lâm nhìn Mã Siêu bằng đôi mắt đỏ hoe.
Nghe Dương Thanh nói thế, Mã Siêu run rẩy, lúc này anh ta mới nhận ra mình cũng không phải người chồng, người bố xứng đáng.
Mã Siêu nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, em nghe anh, em đi ạ!”
Anh ta thấy rất không cam lòng, chỉ hận bây giờ mình quá yếu nên không thể giúp anh.
Thấy Mã Siêu cũng đồng ý rời đi, Dương Thanh mỉm cười, vỗ mạnh vai anh ta, nói: “Cứ yên tâm, anh Thanh của cậu không thua cao thủ nước Dương được đâu”.
Dưới sự giục giã của Dương Thanh, đám người rời khỏi Yến Đô ngay trong đêm, ai cũng hiểu, bây giờ chỉ có rời đi thì mới xem như giúp anh.
Bình luận facebook