Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1857: Các phe nhòm ngó
Đỗ Trọng cũng không nói cho đám người biết rốt cuộc cậu Thanh là ai, bởi vì ông ta biết rõ, cho dù ông ta nói, chưa chắc họ đã tin, dù sao Dương Thanh còn quá trẻ, mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà đã có thể giết Bách Lý Trường Không với thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chỉ trong một chiêu rồi.
Vào 8h55', chỉ còn cách thời điểm đấu võ là 9h đúng 5 phút.
Đúng lúc này, một đám người mặc trang phục võ thuật nước Dương xuất hiện ở lối vào.
“Cao thủ nước Dương tới!”
Một cao thủ bên cạnh Đỗ Trọng nghiêm nghị nhìn về phía lối vào, trầm giọng nói.
Lần này, do thế gia võ thuật nước Dương đã âm thầm tung tin nên trận chiến giữa cao thủ nước Dương và cao thủ Chiêu Châu đã thu hút người luyện võ từ mọi thế lực.
Hôm nay, trong Võ Thần Quán, bên cạnh cao thủ của Chiêu Châu và nước Dương thì còn có cả cao thủ của phe khác đến xem.
Ở hiện trường có rất nhiều phóng viên đang phát sóng trực tiếp, định lan truyền trận đấu ngày hôm nay đến cả thế giới.
“Kitano Takeshi kìa! Không ngờ ông ta cũng tới đây!”
Có người bỗng hô lên kinh ngạc, khiếp sợ nhìn về phía một ông già tóc bạc vừa ngồi xuống bên phía cao thủ nước Dương.
“Kitano Takeshi là ai thế?”
“Ông không biết cả Kitano Takeshi à? Ông ta là hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, nghe nói ông ta không đến từ thế gia võ thuật mà trưởng thành từ tầng đáy, ông ta có danh vọng rất cao trong giới võ thuật nước Dương”.
“Nghe đồn ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi”.
“Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ á? Ông chắc chắn ông ta không phải cao thủ do thế gia võ thuật hàng đầu nước Dương cử đến ư?”
“Cho dù đúng thật thì sao chứ? Cũng không ai quy định cao thủ của thế gia võ thuật không được ra tay trong trận chiến hôm nay”.
...
Sự xuất hiện của Kitano Takeshi khiến xung quanh hoàn toàn sôi trào, trong một phút ngắn ngủi, hầu hết mọi người đều biết thân phận của Kitano Takeshi.
Ngay cả Đỗ Trọng cũng nghiêm nghị hẳn.
Ông ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, đã được xem như cao thủ hàng đầu bên Chiêu Châu, bây giờ nước Dương lại cử cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đến.
Biết đánh kiểu gì bây giờ?
Cho dù Dương Thanh mạnh hơn nữa thì cũng mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà thôi, tuy anh giết được Bách Lý Trường Không có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chỉ bằng một chiêu, nhưng bên nước Dương, cao thủ mạnh nhất đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đấy!
“Đội hình lần này của cao thủ nước Dương đúng là rất mạnh! Cho dù không có Kitano Takeshi, đội hình của họ vẫn rất mạnh mẽ, người bên cạnh Kitano Takeshi là Yoshida Kakeru - phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, nghe nói ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ”.
“Còn người bên phải Kitano Takeshi là Aoki Yamato và Shendai Kabuto, họ đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ là ít nhất, chỉ với ba người này, hoàn toàn có thể áp đảo cao thủ Chiêu Châu!”
“Có vẻ đến giờ, cao thủ mạnh nhất bên Chiêu Châu mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà thôi, còn đánh gì nữa? Cao thủ nước Dương đúng là trơ trẽn, biết rõ gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục, nếu họ giỏi thật, sao không đi khiêu chiến gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu đi?”
...
Các cao thủ bên Đỗ Trọng đều tức giận nói, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Họ không sợ chiến đấu, nhưng đội hình bên nước Dương đúng là quá mạnh, chỉ với họ thì không thể là đối thủ.
Nước Dương có khoảng bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, có lẽ bất cứ ai trong số họ cũng có thể áp đảo hết cao thủ Chiêu Châu.
Sau khi xuất hiện, Kitano Takeshi ngồi vào chỗ của mình, khoanh tay trước ngực, nhắm nghiền mắt, như thể mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến ông ta.
Rõ ràng, Kitano Takeshi xuất hiện không phải vì muốn tham gia trận đấu, theo ông ta thấy, ở thế tục Chiêu Châu không có ai đủ tư cách để khiến ông ta ra tay.
Lúc này, một cao thủ đến từ năm gia tộc lớn phía Bắc đứng cạnh Đỗ Trọng căng thẳng hỏi: “Ông Đỗ, rốt cuộc cậu Thanh mà ông vừa nhắc đến là ai? Cậu ấy được ông sùng bái như thế, chắc chắn sẽ rất mạnh, có thể đối phó Kitano Takeshi nhỉ?”
Sắc mặt Đỗ Trọng hơi khó coi, bỗng không biết nói thế nào.
Ông ta vô cùng tin tưởng Dương Thanh, thậm chí tin sức chiến đấu của Dương Thanh đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, thậm chí trung kỳ, nhưng bây giờ, nước Dương lại cử một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ tới!
Cho dù Dương Thanh mạnh thì cũng không thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đúng không?
“Hừ!”
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, mọi người thi nhau nhìn sang đó.
Là Đinh Văn Trác - cao thủ số một của nhà họ Đinh thuộc một trong năm gia tộc lớn phía Bắc.
Ông ta cười lạnh: “Cậu Thanh chó má gì chứ? Mọi người bị Đỗ Trọng lừa rồi!”
Đỗ Trọng lập tức sầm mặt, nhìn về phía Đinh Văn Trác với vẻ không vui: “Ông nói hươu nói vượn gì đấy?”
Đinh Văn Trác lạnh lùng nói: “Một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi cũng xứng được chúng tôi gọi là cậu Thanh à?”
Nghe thấy thế, các cao thủ Chiêu Châu bên cạnh Đỗ Trọng đều biến sắc.
Có người chất vấn: “Đinh Văn Trác, ông có ý gì?”
Đinh Văn Trác nói: “Cậu Thanh mà Đỗ Trọng nhắc đến chính là Dương Thanh - người tự xưng là Vương của Yến Đô, cậu ta đắc tội với người của gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, nếu tôi không đoán sai, có lẽ tối qua cậu ta đã bị cao thủ của gia tộc Bách Lý giết rồi”.
“Mọi người đừng nghĩ nhiều nữa, trận chiến giữa cao thủ Chiêu Châu và nước Dương hôm nay chỉ có thể dựa vào những người đang có mặt ở đây thôi”.
Nghe thấy thế, Đỗ Trọng cũng biến sắc, căm tức nhìn Đinh Văn Trác, quát lớn: “Ông nói linh tinh gì đấy? Đồ vô dụng như ông cũng có tư cách nói bậy về cậu Thanh à?”
Mấy cao thủ Võ Minh bên cạnh Đỗ Trọng cũng căm tức nhìn Đinh Văn Trác.
“Ông Đỗ, rốt cuộc là thế nào? Đinh Văn Trác nói có thật không? Chẳng lẽ cậu Thanh mà ông nhắc đến lại là Dương Thanh - Vương của Yến Đô à?”
“Tôi đã nghe nói về Dương Thanh rồi, nghe đồn một năm trước, cậu ta mới đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhờ tính chất đặc biệt của Yến Đô và quy định cao thủ Vương tộc, Hoàng tộc không được bước vào đây, cậu ta mới trở thành Vương của Yến Đô”.
“Tuy cậu ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng có thể đạt được thành tựu cao như thế khi chưa đầy ba mươi, đúng là thiên phú của cậu ta rất yêu nghiệt, nhưng trận chiến ngày hôm nay không dựa vào thiên phú mà dựa vào sức chiến đấu, cho dù thiên phú của cậu ta cao hơn nữa, chẳng lẽ có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của nước Dương ư?”
Trong lúc nhất thời, cao thủ các phe vừa ra sức nịnh nọt Đỗ Trọng đều bàn tán ầm ĩ, có ý chỉ trích Đỗ Trọng không biết nhìn người.
Đinh Văn Trác liên tục cười lạnh.
Ông ta thừa cơ nói; “Các vị, Võ Minh vốn do tôi thành lập để tập hợp cao thủ các thế lực ở Chiêu Châu lại, cùng đối phó với cao thủ nước Dương, nào ngờ Đỗ Trọng lại thiên vị, kéo Dương Thanh vào Võ Minh, còn cho cậu ta làm chủ Võ Minh nữa”.
“Tôi nghĩ Võ Minh nên là của mọi cao thủ Chiêu Châu, chứ không phải của Đỗ Trọng, do đó tôi đề nghị, cao thủ các thế lực ở Chiêu Châu cũng có thể gia nhập Võ Minh, cũng tiện cho cao thủ thế tục chúng ta gặp nhau sau này, cùng giải quyết chuyện trong giới võ thuật”.
Đinh Văn Trác cao giọng nói với thái độ đầy chính nghĩa.
Nghe thấy thế, cao thủ các thế lực lập tức sáng mắt lên, nếu Võ Minh có thể tập hợp cao thủ rải rác ở thế tục Chiêu Châu lại, đúng là sẽ rất mạnh.
Làm gì có gia tộc nào không nhòm ngó sức mạnh khổng lồ như thế chứ?
Vào 8h55', chỉ còn cách thời điểm đấu võ là 9h đúng 5 phút.
Đúng lúc này, một đám người mặc trang phục võ thuật nước Dương xuất hiện ở lối vào.
“Cao thủ nước Dương tới!”
Một cao thủ bên cạnh Đỗ Trọng nghiêm nghị nhìn về phía lối vào, trầm giọng nói.
Lần này, do thế gia võ thuật nước Dương đã âm thầm tung tin nên trận chiến giữa cao thủ nước Dương và cao thủ Chiêu Châu đã thu hút người luyện võ từ mọi thế lực.
Hôm nay, trong Võ Thần Quán, bên cạnh cao thủ của Chiêu Châu và nước Dương thì còn có cả cao thủ của phe khác đến xem.
Ở hiện trường có rất nhiều phóng viên đang phát sóng trực tiếp, định lan truyền trận đấu ngày hôm nay đến cả thế giới.
“Kitano Takeshi kìa! Không ngờ ông ta cũng tới đây!”
Có người bỗng hô lên kinh ngạc, khiếp sợ nhìn về phía một ông già tóc bạc vừa ngồi xuống bên phía cao thủ nước Dương.
“Kitano Takeshi là ai thế?”
“Ông không biết cả Kitano Takeshi à? Ông ta là hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, nghe nói ông ta không đến từ thế gia võ thuật mà trưởng thành từ tầng đáy, ông ta có danh vọng rất cao trong giới võ thuật nước Dương”.
“Nghe đồn ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi”.
“Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ á? Ông chắc chắn ông ta không phải cao thủ do thế gia võ thuật hàng đầu nước Dương cử đến ư?”
“Cho dù đúng thật thì sao chứ? Cũng không ai quy định cao thủ của thế gia võ thuật không được ra tay trong trận chiến hôm nay”.
...
Sự xuất hiện của Kitano Takeshi khiến xung quanh hoàn toàn sôi trào, trong một phút ngắn ngủi, hầu hết mọi người đều biết thân phận của Kitano Takeshi.
Ngay cả Đỗ Trọng cũng nghiêm nghị hẳn.
Ông ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, đã được xem như cao thủ hàng đầu bên Chiêu Châu, bây giờ nước Dương lại cử cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đến.
Biết đánh kiểu gì bây giờ?
Cho dù Dương Thanh mạnh hơn nữa thì cũng mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà thôi, tuy anh giết được Bách Lý Trường Không có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chỉ bằng một chiêu, nhưng bên nước Dương, cao thủ mạnh nhất đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đấy!
“Đội hình lần này của cao thủ nước Dương đúng là rất mạnh! Cho dù không có Kitano Takeshi, đội hình của họ vẫn rất mạnh mẽ, người bên cạnh Kitano Takeshi là Yoshida Kakeru - phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, nghe nói ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ”.
“Còn người bên phải Kitano Takeshi là Aoki Yamato và Shendai Kabuto, họ đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ là ít nhất, chỉ với ba người này, hoàn toàn có thể áp đảo cao thủ Chiêu Châu!”
“Có vẻ đến giờ, cao thủ mạnh nhất bên Chiêu Châu mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà thôi, còn đánh gì nữa? Cao thủ nước Dương đúng là trơ trẽn, biết rõ gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục, nếu họ giỏi thật, sao không đi khiêu chiến gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu đi?”
...
Các cao thủ bên Đỗ Trọng đều tức giận nói, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Họ không sợ chiến đấu, nhưng đội hình bên nước Dương đúng là quá mạnh, chỉ với họ thì không thể là đối thủ.
Nước Dương có khoảng bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, có lẽ bất cứ ai trong số họ cũng có thể áp đảo hết cao thủ Chiêu Châu.
Sau khi xuất hiện, Kitano Takeshi ngồi vào chỗ của mình, khoanh tay trước ngực, nhắm nghiền mắt, như thể mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến ông ta.
Rõ ràng, Kitano Takeshi xuất hiện không phải vì muốn tham gia trận đấu, theo ông ta thấy, ở thế tục Chiêu Châu không có ai đủ tư cách để khiến ông ta ra tay.
Lúc này, một cao thủ đến từ năm gia tộc lớn phía Bắc đứng cạnh Đỗ Trọng căng thẳng hỏi: “Ông Đỗ, rốt cuộc cậu Thanh mà ông vừa nhắc đến là ai? Cậu ấy được ông sùng bái như thế, chắc chắn sẽ rất mạnh, có thể đối phó Kitano Takeshi nhỉ?”
Sắc mặt Đỗ Trọng hơi khó coi, bỗng không biết nói thế nào.
Ông ta vô cùng tin tưởng Dương Thanh, thậm chí tin sức chiến đấu của Dương Thanh đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, thậm chí trung kỳ, nhưng bây giờ, nước Dương lại cử một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ tới!
Cho dù Dương Thanh mạnh thì cũng không thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đúng không?
“Hừ!”
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, mọi người thi nhau nhìn sang đó.
Là Đinh Văn Trác - cao thủ số một của nhà họ Đinh thuộc một trong năm gia tộc lớn phía Bắc.
Ông ta cười lạnh: “Cậu Thanh chó má gì chứ? Mọi người bị Đỗ Trọng lừa rồi!”
Đỗ Trọng lập tức sầm mặt, nhìn về phía Đinh Văn Trác với vẻ không vui: “Ông nói hươu nói vượn gì đấy?”
Đinh Văn Trác lạnh lùng nói: “Một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi cũng xứng được chúng tôi gọi là cậu Thanh à?”
Nghe thấy thế, các cao thủ Chiêu Châu bên cạnh Đỗ Trọng đều biến sắc.
Có người chất vấn: “Đinh Văn Trác, ông có ý gì?”
Đinh Văn Trác nói: “Cậu Thanh mà Đỗ Trọng nhắc đến chính là Dương Thanh - người tự xưng là Vương của Yến Đô, cậu ta đắc tội với người của gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, nếu tôi không đoán sai, có lẽ tối qua cậu ta đã bị cao thủ của gia tộc Bách Lý giết rồi”.
“Mọi người đừng nghĩ nhiều nữa, trận chiến giữa cao thủ Chiêu Châu và nước Dương hôm nay chỉ có thể dựa vào những người đang có mặt ở đây thôi”.
Nghe thấy thế, Đỗ Trọng cũng biến sắc, căm tức nhìn Đinh Văn Trác, quát lớn: “Ông nói linh tinh gì đấy? Đồ vô dụng như ông cũng có tư cách nói bậy về cậu Thanh à?”
Mấy cao thủ Võ Minh bên cạnh Đỗ Trọng cũng căm tức nhìn Đinh Văn Trác.
“Ông Đỗ, rốt cuộc là thế nào? Đinh Văn Trác nói có thật không? Chẳng lẽ cậu Thanh mà ông nhắc đến lại là Dương Thanh - Vương của Yến Đô à?”
“Tôi đã nghe nói về Dương Thanh rồi, nghe đồn một năm trước, cậu ta mới đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhờ tính chất đặc biệt của Yến Đô và quy định cao thủ Vương tộc, Hoàng tộc không được bước vào đây, cậu ta mới trở thành Vương của Yến Đô”.
“Tuy cậu ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng có thể đạt được thành tựu cao như thế khi chưa đầy ba mươi, đúng là thiên phú của cậu ta rất yêu nghiệt, nhưng trận chiến ngày hôm nay không dựa vào thiên phú mà dựa vào sức chiến đấu, cho dù thiên phú của cậu ta cao hơn nữa, chẳng lẽ có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của nước Dương ư?”
Trong lúc nhất thời, cao thủ các phe vừa ra sức nịnh nọt Đỗ Trọng đều bàn tán ầm ĩ, có ý chỉ trích Đỗ Trọng không biết nhìn người.
Đinh Văn Trác liên tục cười lạnh.
Ông ta thừa cơ nói; “Các vị, Võ Minh vốn do tôi thành lập để tập hợp cao thủ các thế lực ở Chiêu Châu lại, cùng đối phó với cao thủ nước Dương, nào ngờ Đỗ Trọng lại thiên vị, kéo Dương Thanh vào Võ Minh, còn cho cậu ta làm chủ Võ Minh nữa”.
“Tôi nghĩ Võ Minh nên là của mọi cao thủ Chiêu Châu, chứ không phải của Đỗ Trọng, do đó tôi đề nghị, cao thủ các thế lực ở Chiêu Châu cũng có thể gia nhập Võ Minh, cũng tiện cho cao thủ thế tục chúng ta gặp nhau sau này, cùng giải quyết chuyện trong giới võ thuật”.
Đinh Văn Trác cao giọng nói với thái độ đầy chính nghĩa.
Nghe thấy thế, cao thủ các thế lực lập tức sáng mắt lên, nếu Võ Minh có thể tập hợp cao thủ rải rác ở thế tục Chiêu Châu lại, đúng là sẽ rất mạnh.
Làm gì có gia tộc nào không nhòm ngó sức mạnh khổng lồ như thế chứ?
Bình luận facebook