Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1866: Khổ tâm
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Kitano Takeshi bên nước Dương.
Ai cũng biết Kitano Takeshi mới là người quyết định bên nước Dương, chỉ khi ông ta gật đầu đồng ý, đề nghị của Takao mới có hiệu lực.
Kitano Takeshi cũng không trả lời Takao, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng, bỗng cười khẩy: “Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà cũng dám ăn nói bừa bãi trước mặt tôi á? Ông là cái thá gì, cũng xứng đại diện cho tất cả cao thủ Chiêu Châu đánh cược với cao thủ nước Dương chúng tôi ư?”
Lời ông ta nói khiến mọi người kinh hãi!
Tuy thực lực của Đỗ Trọng kém xa Kitano Takeshi, nhưng cũng là người có cảnh giới cao nhất bên Chiêu Châu.
Nhưng bây giờ, Kitano Takeshi lại sỉ nhục Đỗ Trọng không có tư cách trước mặt mọi người.
Đỗ Trọng siết chặt nắm tay, trong mắt hừng hực lửa giận, nhưng ông ta cũng biết mình quá yếu, chẳng là cái thá gì với Kitano Takeshi.
Nếu Kitano Takeshi muốn thì chỉ cần cử một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh lên là đủ để giết Đỗ Trọng rồi.
Sau khi nói xong, Kitano Takeshi lại nhắm mắt, như thể câu vừa rồi không phải do ông ta nói.
Đám người Yoshida Kakeru nhìn nhau, Yoshida Kakeru đứng dậy, nhìn về phía Takao với vẻ không vui: “Ông tự tin sẽ đánh bại đối thủ là chuyện tốt, nhưng phải nhớ thân phận của mình, nếu ông muốn lập công vì nước Dương thật, hãy dùng thực lực mạnh nhất để cho mọi người thấy, cao thủ mạnh nhất bên Chiêu Châu cũng thua dưới tay ông”.
Nghe thấy thế, Takao kinh hãi đến mức người đầm đìa mồ hôi lạnh, lúc này ông ta mới nhận ra lời mình vừa nói đã khiến mấy ông lớn kia bất mãn.
Ông ta vội đáp: “Vâng!”
Ông ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Trọng, nói với vẻ dữ tợn: “Tôi sẽ đánh cho răng ông rơi đầy đất, để Chiêu Châu các người biết, người Chiêu Châu vĩnh viễn thua kém người nước Dương!”
Đỗ Trọng hoàn toàn nổi giận, quát lớn: “Ông chán sống rồi!”
Ông ta là người Chiêu Châu, sao có thể chịu được sự sỉ nhục của người nước Dương chứ?
Chẳng riêng gì Đỗ Trọng, tất cả cao thủ Chiêu Châu đang có mặt đều bị Takao chọc giận.
“Ông Đỗ, giết tên khốn này, cho ông ta biết kết cục của việc sỉ nhục Chiêu Châu”.
“Đúng thế, giết tên giặc nước Dương này!”
“Người nước Dương đúng là quá hống hách, đang ở địa bàn của Chiêu Châu chúng ta mà vẫn dám huênh hoang như thế, đúng là chán sống mà”.
...
Thái độ của Kitano Takeshi trước đó và lời Takao nói đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của người Chiêu Châu.
Trước chuyện này, cao thủ nước Dương đều có vẻ khinh thường, không hề bị ảnh hưởng, theo họ thấy, cao thủ mạnh nhất bên Chiêu Châu mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà thôi, cho dù các cao thủ khác của Chiêu Châu hợp sức với nhau thì sao chứ?
Bên nước Dương cử mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh ra là đủ để áp đảo hết cao thủ Chiêu Châu ở đây rồi.
Đỗ Trọng hít sâu một hơi, cố gắng nén giận.
Ông ta biết, cho dù bây giờ tức giận thì cũng phải kiềm chế, Dương Thanh vẫn chưa đến, bây giờ ông ta kéo dài được giây nào thì đều là đang tranh thủ thời gian cho Dương Thanh.
Ông ta tin chắc Dương Thanh sẽ tới!
Ông ta nhìn chằm chằm vào Takao, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu hội trưởng của các người đã không dám đánh cược, chúng ta cược một ván, ông dám không?”
Takao nhíu mày, lạnh lùng nhìn Đỗ Trọng: “Ông muốn cược gì?”
Đỗ Trọng nghiến răng nghiến lợi: “Cược xem hôm nay bên thắng là Chiêu Châu hay nước Dương”.
“Ha ha ha ha...”
Takao không khỏi phá lên cười: “Ông nghĩ cao thủ Chiêu Châu vẫn còn phần thắng chắc? Ông ngẩng đầu nhìn bên nước Dương chúng tôi đi, ít nhất vẫn còn mười cao thủ mạnh hơn tôi nhiều!”
“Nhưng bên Chiêu Châu các người thì sao? Ông đã là người có thực lực mạnh nhất rồi, vẫn cần cược chắc?”
Đỗ Trọng cắn răng: “Đương nhiên phải cược! Tóm lại ông có dám không?”
Takao cười lạnh: “Nếu ông đã muốn cược, vậy tôi giúp ông, ông định cược thế nào?”
Đỗ Trọng nói: “Nếu Chiêu Châu thua, tôi sẽ đại diện cả Chiêu Châu xin lỗi cao thủ nước Dương, nếu sau cùng nước Dương thua, ông đại diện cao thủ nước Dương xin lỗi tôi”.
Takao nhếch môi, mỉm cười độc ác: “Ván cược này nhỏ quá, chúng ta thêm một ít đi!”
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn đối phương.
Takao nói: “Nếu Chiêu Châu thua, ông phải quỳ xuống bò qua giữa hai chân tôi, đồng thời hô to, cao thủ Chiêu Châu đều là đồ vô dụng, không thể là đối thủ của cao thủ nước Dương”.
Đỗ Trọng nghiến răng nghiến lợi: “Nếu nước Dương thua thì sao?”
Takao ngạo nghễ nói: “Nước Dương không thua được!”
Đỗ Trọng kiên trì: “Nếu thua thì sao?”
Đúng lúc này, Kitano Takeshi đang ngồi ở ghế chính bên nước Dương chợt nói: “Nếu nước Dương thua, tất cả cao thủ nước Dương đang có mặt sẽ quỳ xuống, xin lỗi cao thủ Chiêu Châu!”
“Được!”
Đỗ Trọng lập tức vui mừng, vội nói: “Mọi người đã nghe hết rồi, hy vọng lúc đó các người đừng quỵt nợ nhé!”
Kitano Takeshi lạnh lùng nói: “Đương nhiên Kitano Takeshi tôi sẽ nói được làm được, nhưng nếu Chiêu Châu thua, tôi muốn tất cả cao thủ Chiêu Châu đang có mặt quỳ xuống xin lỗi cao thủ nước Dương!”
Đỗ Trọng đang định đồng ý, có cao thủ giận dữ nói: “Đỗ Trọng, ông tự đánh cược chứ không liên quan gì đến những cao thủ khác như chúng tôi, ông muốn mất mặt thì cũng đừng kéo chúng tôi theo chứ”.
“Đúng thế, ông muốn bẽ mặt thì đừng kéo chúng tôi theo, hơn nữa sao chúng tôi có thể là đối thủ của cao thủ nước Dương được? Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh bên họ vẫn chưa ra tay đâu đấy!”
“Đỗ Trọng, có chuyện gì thì ông tự chịu, đừng kéo chúng tôi vào, tôi từ chối!”
...
Đám cao thủ do Đinh Văn Trác dẫn đầu thi nhau nói, hết sức kích động.
Ngay cả rất nhiều cao thủ Võ Minh ủng hộ Đỗ Trọng cũng có vẻ bất mãn.
Họ khâm phục sự dũng cảm của Đỗ Trọng, nhưng Đỗ Trọng chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, sao đánh bại nổi cao thủ nước Dương? Biết chắc sẽ thua mà vẫn đánh cược với cao thủ nước Dương, chẳng phải là đang tự chuốc nhục à?
Đương nhiên Đỗ Trọng biết rõ sự bất mãn của cao thủ Chiêu Châu với ông ta, nhưng ông ta không quan tâm, nếu bên Chiêu Châu thua, chẳng lẽ cao thủ Chiêu Châu sẽ không mất mặt chắc?
Ông ta đã lường trước việc mình đánh cược sẽ khiến cao thủ Chiêu Châu bất mãn, nhưng không sao cả, ông ta chỉ muốn kéo dài thời gian.
Ông ta cũng tin chỉ cần Dương Thanh tới, chắc chắn Kitano Takeshi sẽ hối hận vì đã đồng ý đánh cược.
Mọi người đều nhìn Đỗ Trọng, chờ ông ta trả lời.
Đỗ Trọng không nói gì, hình như đang nghĩ xem có đồng ý không.
Từng giây từng phút trôi đi, đã qua thêm một phút, nhưng Dương Thanh vẫn chưa xuất hiện.
Aoki Yamato bên cạnh Kitano Takeshi híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng, không hiểu sao, ông ta cứ thấy hành động của Đỗ Trọng hơi khác thường.
Rõ ràng Đỗ Trọng là người mạnh nhất bên Chiêu Châu, ông ta biết chắc sẽ thua, sao lại chủ động đề nghị đánh cược để tự chuốc nhục chứ?
Aoki Yamato bỗng nhớ đến Bách Lý Kinh Vân mà mình gặp ở dinh thự Vân Phong tối qua.
Ông ta nhìn về phía Chiêu Châu, phát hiện không hề có Bách Lý Kinh Vân, lập tức hiểu ngay, hoảng sợ nói: “Ông ta đang kéo dài thời gian!”
Ai cũng biết Kitano Takeshi mới là người quyết định bên nước Dương, chỉ khi ông ta gật đầu đồng ý, đề nghị của Takao mới có hiệu lực.
Kitano Takeshi cũng không trả lời Takao, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng, bỗng cười khẩy: “Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà cũng dám ăn nói bừa bãi trước mặt tôi á? Ông là cái thá gì, cũng xứng đại diện cho tất cả cao thủ Chiêu Châu đánh cược với cao thủ nước Dương chúng tôi ư?”
Lời ông ta nói khiến mọi người kinh hãi!
Tuy thực lực của Đỗ Trọng kém xa Kitano Takeshi, nhưng cũng là người có cảnh giới cao nhất bên Chiêu Châu.
Nhưng bây giờ, Kitano Takeshi lại sỉ nhục Đỗ Trọng không có tư cách trước mặt mọi người.
Đỗ Trọng siết chặt nắm tay, trong mắt hừng hực lửa giận, nhưng ông ta cũng biết mình quá yếu, chẳng là cái thá gì với Kitano Takeshi.
Nếu Kitano Takeshi muốn thì chỉ cần cử một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh lên là đủ để giết Đỗ Trọng rồi.
Sau khi nói xong, Kitano Takeshi lại nhắm mắt, như thể câu vừa rồi không phải do ông ta nói.
Đám người Yoshida Kakeru nhìn nhau, Yoshida Kakeru đứng dậy, nhìn về phía Takao với vẻ không vui: “Ông tự tin sẽ đánh bại đối thủ là chuyện tốt, nhưng phải nhớ thân phận của mình, nếu ông muốn lập công vì nước Dương thật, hãy dùng thực lực mạnh nhất để cho mọi người thấy, cao thủ mạnh nhất bên Chiêu Châu cũng thua dưới tay ông”.
Nghe thấy thế, Takao kinh hãi đến mức người đầm đìa mồ hôi lạnh, lúc này ông ta mới nhận ra lời mình vừa nói đã khiến mấy ông lớn kia bất mãn.
Ông ta vội đáp: “Vâng!”
Ông ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Trọng, nói với vẻ dữ tợn: “Tôi sẽ đánh cho răng ông rơi đầy đất, để Chiêu Châu các người biết, người Chiêu Châu vĩnh viễn thua kém người nước Dương!”
Đỗ Trọng hoàn toàn nổi giận, quát lớn: “Ông chán sống rồi!”
Ông ta là người Chiêu Châu, sao có thể chịu được sự sỉ nhục của người nước Dương chứ?
Chẳng riêng gì Đỗ Trọng, tất cả cao thủ Chiêu Châu đang có mặt đều bị Takao chọc giận.
“Ông Đỗ, giết tên khốn này, cho ông ta biết kết cục của việc sỉ nhục Chiêu Châu”.
“Đúng thế, giết tên giặc nước Dương này!”
“Người nước Dương đúng là quá hống hách, đang ở địa bàn của Chiêu Châu chúng ta mà vẫn dám huênh hoang như thế, đúng là chán sống mà”.
...
Thái độ của Kitano Takeshi trước đó và lời Takao nói đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của người Chiêu Châu.
Trước chuyện này, cao thủ nước Dương đều có vẻ khinh thường, không hề bị ảnh hưởng, theo họ thấy, cao thủ mạnh nhất bên Chiêu Châu mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ mà thôi, cho dù các cao thủ khác của Chiêu Châu hợp sức với nhau thì sao chứ?
Bên nước Dương cử mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh ra là đủ để áp đảo hết cao thủ Chiêu Châu ở đây rồi.
Đỗ Trọng hít sâu một hơi, cố gắng nén giận.
Ông ta biết, cho dù bây giờ tức giận thì cũng phải kiềm chế, Dương Thanh vẫn chưa đến, bây giờ ông ta kéo dài được giây nào thì đều là đang tranh thủ thời gian cho Dương Thanh.
Ông ta tin chắc Dương Thanh sẽ tới!
Ông ta nhìn chằm chằm vào Takao, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu hội trưởng của các người đã không dám đánh cược, chúng ta cược một ván, ông dám không?”
Takao nhíu mày, lạnh lùng nhìn Đỗ Trọng: “Ông muốn cược gì?”
Đỗ Trọng nghiến răng nghiến lợi: “Cược xem hôm nay bên thắng là Chiêu Châu hay nước Dương”.
“Ha ha ha ha...”
Takao không khỏi phá lên cười: “Ông nghĩ cao thủ Chiêu Châu vẫn còn phần thắng chắc? Ông ngẩng đầu nhìn bên nước Dương chúng tôi đi, ít nhất vẫn còn mười cao thủ mạnh hơn tôi nhiều!”
“Nhưng bên Chiêu Châu các người thì sao? Ông đã là người có thực lực mạnh nhất rồi, vẫn cần cược chắc?”
Đỗ Trọng cắn răng: “Đương nhiên phải cược! Tóm lại ông có dám không?”
Takao cười lạnh: “Nếu ông đã muốn cược, vậy tôi giúp ông, ông định cược thế nào?”
Đỗ Trọng nói: “Nếu Chiêu Châu thua, tôi sẽ đại diện cả Chiêu Châu xin lỗi cao thủ nước Dương, nếu sau cùng nước Dương thua, ông đại diện cao thủ nước Dương xin lỗi tôi”.
Takao nhếch môi, mỉm cười độc ác: “Ván cược này nhỏ quá, chúng ta thêm một ít đi!”
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn đối phương.
Takao nói: “Nếu Chiêu Châu thua, ông phải quỳ xuống bò qua giữa hai chân tôi, đồng thời hô to, cao thủ Chiêu Châu đều là đồ vô dụng, không thể là đối thủ của cao thủ nước Dương”.
Đỗ Trọng nghiến răng nghiến lợi: “Nếu nước Dương thua thì sao?”
Takao ngạo nghễ nói: “Nước Dương không thua được!”
Đỗ Trọng kiên trì: “Nếu thua thì sao?”
Đúng lúc này, Kitano Takeshi đang ngồi ở ghế chính bên nước Dương chợt nói: “Nếu nước Dương thua, tất cả cao thủ nước Dương đang có mặt sẽ quỳ xuống, xin lỗi cao thủ Chiêu Châu!”
“Được!”
Đỗ Trọng lập tức vui mừng, vội nói: “Mọi người đã nghe hết rồi, hy vọng lúc đó các người đừng quỵt nợ nhé!”
Kitano Takeshi lạnh lùng nói: “Đương nhiên Kitano Takeshi tôi sẽ nói được làm được, nhưng nếu Chiêu Châu thua, tôi muốn tất cả cao thủ Chiêu Châu đang có mặt quỳ xuống xin lỗi cao thủ nước Dương!”
Đỗ Trọng đang định đồng ý, có cao thủ giận dữ nói: “Đỗ Trọng, ông tự đánh cược chứ không liên quan gì đến những cao thủ khác như chúng tôi, ông muốn mất mặt thì cũng đừng kéo chúng tôi theo chứ”.
“Đúng thế, ông muốn bẽ mặt thì đừng kéo chúng tôi theo, hơn nữa sao chúng tôi có thể là đối thủ của cao thủ nước Dương được? Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh bên họ vẫn chưa ra tay đâu đấy!”
“Đỗ Trọng, có chuyện gì thì ông tự chịu, đừng kéo chúng tôi vào, tôi từ chối!”
...
Đám cao thủ do Đinh Văn Trác dẫn đầu thi nhau nói, hết sức kích động.
Ngay cả rất nhiều cao thủ Võ Minh ủng hộ Đỗ Trọng cũng có vẻ bất mãn.
Họ khâm phục sự dũng cảm của Đỗ Trọng, nhưng Đỗ Trọng chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, sao đánh bại nổi cao thủ nước Dương? Biết chắc sẽ thua mà vẫn đánh cược với cao thủ nước Dương, chẳng phải là đang tự chuốc nhục à?
Đương nhiên Đỗ Trọng biết rõ sự bất mãn của cao thủ Chiêu Châu với ông ta, nhưng ông ta không quan tâm, nếu bên Chiêu Châu thua, chẳng lẽ cao thủ Chiêu Châu sẽ không mất mặt chắc?
Ông ta đã lường trước việc mình đánh cược sẽ khiến cao thủ Chiêu Châu bất mãn, nhưng không sao cả, ông ta chỉ muốn kéo dài thời gian.
Ông ta cũng tin chỉ cần Dương Thanh tới, chắc chắn Kitano Takeshi sẽ hối hận vì đã đồng ý đánh cược.
Mọi người đều nhìn Đỗ Trọng, chờ ông ta trả lời.
Đỗ Trọng không nói gì, hình như đang nghĩ xem có đồng ý không.
Từng giây từng phút trôi đi, đã qua thêm một phút, nhưng Dương Thanh vẫn chưa xuất hiện.
Aoki Yamato bên cạnh Kitano Takeshi híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng, không hiểu sao, ông ta cứ thấy hành động của Đỗ Trọng hơi khác thường.
Rõ ràng Đỗ Trọng là người mạnh nhất bên Chiêu Châu, ông ta biết chắc sẽ thua, sao lại chủ động đề nghị đánh cược để tự chuốc nhục chứ?
Aoki Yamato bỗng nhớ đến Bách Lý Kinh Vân mà mình gặp ở dinh thự Vân Phong tối qua.
Ông ta nhìn về phía Chiêu Châu, phát hiện không hề có Bách Lý Kinh Vân, lập tức hiểu ngay, hoảng sợ nói: “Ông ta đang kéo dài thời gian!”
Bình luận facebook