Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1925: Sắp hết tuổi thọ
Do app không có 1924 nhé
Nhưng Dương Thanh nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, Võ Tông đã mạnh đến thế rồi, trong Võ Minh, trừ anh ra, cũng không còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh nào khác.
Có thể nói, Võ Tông chỉ cần cử hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi là đã có thể đánh sập cả Võ Minh.
Dương Thanh cũng cảm nhận được, ở Võ Tông có tận năm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, còn chưa bao gồm các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang không ở Võ Tông nữa.
Dương Thanh đoán, Võ Tông có ít nhất mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Thế lực mạnh mẽ thế này có thể được coi là thế lực số một dưới thế lực Cổ Võ, tại sao lại nhòm ngó Võ Minh nhỏ bé ở thế tục?
Dương Thanh trầm tư một lát rồi nhìn về phía Đỗ Bá, nghiêm nghị nói: “Cháu thừa nhận, thực lực của Võ Tông rất mạnh, nếu Võ Tông muốn ra tay với Võ Minh ở thế tục, chỉ cần cử hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi là sẽ có thể dễ dàng tiêu diệt Võ Minh”.
“Nhưng Võ Minh là thế lực dân chủ do cao thủ thế tục cùng xây dựng, cho dù bây giờ cháu là minh chủ, khi có chuyện quan trọng, cháu cũng sẽ không tự ý quyết định”.
“Hy vọng bác giơ cao đánh khẽ, cho Võ Minh một con đường sống!”
Thái độ của Dương Thanh hết sức thành khẩn, bây giờ anh đang rất khó xử, đến giờ anh vẫn chưa biết tình hình của Đỗ Trọng, sau khi biết sự mạnh mẽ của Võ Tông, anh không thể nghĩ đến việc khai chiến với Võ Tông nữa.
Cũng không phải anh nhát, mà Võ Tông thực sự quá mạnh, đây là thế lực mạnh nhất mà anh từng thấy ngoài thế lực Cổ Võ.
Võ Minh vốn không đủ tư cách khai chiến với Võ Tông, anh cũng không có tư cách, chỉ mình ông lão trước mặt đã có thể dễ dàng giết chết anh rồi.
Trước chênh lệch khổng lồ như vậy, còn đấu với Võ Tông kiểu gì chứ?
Trừ khi anh ngu.
Đương nhiên, nếu Đỗ Bá định ép anh cho Võ Minh sáp nhập vào Võ Tông thật, anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhục, chờ đến ngày anh đủ mạnh để trấn áp Võ Tông rồi kéo Võ Minh khỏi Võ Tông.
Đỗ Bá chợt nói: “Nếu ta nói ta sẽ để cháu làm tông chủ Võ Tông thì sao?”
Dương Thanh lập tức sững sờ, thậm chí anh hơi nghi ngờ, có phải Đỗ Bá già nên lú lẫn, nói nhảm không thế?
Nhưng khi thấy Đỗ Minh Viễn vẫn bình tĩnh, trong mắt không hề có vẻ kinh ngạc, anh mới nhận ra Đỗ Bá đang nói nghiêm túc chứ không đùa.
Ở Võ Tông, Đỗ Minh Viễn mới là người thừa kế được chỉ định, bây giờ tông chủ đương nhiệm lại định giao vị trí này cho người khác ngay trước mặt ông ta, mà ông ta vẫn không có phản ứng, chuyện này quá bất thường.
Dương Thanh bỗng nhớ ra, từ sau khi anh tiến vào Võ Tông, Đỗ Minh Viễn vẫn luôn có thái độ thù địch rõ rệt với anh, thậm chí còn so tài với anh nữa.
Mãi đến khi Dương Thanh may mắn chiến thắng, thái độ thù địch của Đỗ Minh Viễn mới hoàn toàn biến mất, thay bằng sự tán thưởng.
Mặt khác, Đỗ Trọng cũng họ Đỗ, trạc tuổi Đỗ Bá, tên cũng rất khớp nhau, điều này đã nói lên một số vấn đề.
Quan trọng nhất là Đỗ Bá và Đỗ Trọng trông rất giống nhau, đúng là đúc từ một khuôn.
Nhưng cảnh giới của hai người chênh nhau quá nhiều.
Điều này khiến Dương Thanh không thể không nghi ngờ rằng Đỗ Bá và Đỗ Trọng là anh em ruột.
Sau khi anh hôn mê vì bị thương nặng, Đỗ Trọng đã đến Võ Tông để tìm Hồi Hồn Đan cứu anh, hơn nữa trước khi đi, rõ ràng ông ta rất chắc chắn rằng mình sẽ tìm được Hồi Hồn Đan.
Nhưng sau khi ông ta đến Võ Tông, Võ Tông lại tung tin Đỗ Trọng đã bị Võ Tông của Ma Sơn bắt giữ, đồng thời bảo Dương Thanh một mình đến Võ Tông đón người.
Sau khi liên kết mọi chuyện với nhau, Dương Thanh bỗng nhận ra, Đỗ Trọng cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, từ đầu tới cuối, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Đỗ Bá.
Mục đích thực sự của Đỗ Bá là muốn gặp anh.
Tuy đã đoán ra những chuyện này nhưng Dương Thanh vẫn cảm thấy rất viển vông, Đỗ Bá thực sự muốn anh thừa kế vị trí vị trí tông chủ Võ Tông à?
Đỗ Minh Viễn là con ruột lão ta đấy, chẳng lẽ lão ta muốn thay người thừa kế của Võ Tông thật ư?
“Cậu Thanh, đây chính là cơ hội của cậu, cậu cũng thấy sự mạnh mẽ của Võ Tông rồi đấy, nếu cậu trở thành tông chủ, từ nay trở đi, cậu cũng sẽ có năng lực bảo vệ mình”.
Lúc này Đỗ Minh Viễn mới mở miệng, nghiêm nghị nói: “Không giấu gì cậu, chúng tôi đã điều tra về cậu từ lâu, cũng biết tình cảnh của cậu bây giờ gay go đến mức nào, để bảo vệ người nhà, cậu còn giấu họ đi”.
“Nhưng cậu không thể giấu người nhà mãi được đúng không? Tuy Võ Tông tạm thời còn chưa bằng thế lực Cổ Võ, nhưng cũng không kém nhiều. Ít nhất ở thế tục, Võ Tông cũng là thế lực đứng đầu, nếu cậu thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông, ai dám làm hại người nhà của cậu chứ?”
“Cậu Thanh, tôi rất mong cậu có thể thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông”.
Đỗ Bá không nói gì, nhưng trong mắt cũng tràn ngập vẻ mong chờ, rõ ràng cũg có ý như Đỗ Minh Viễn.
“Chuyện tốt” bất ngờ này khiến Dương Thanh cảm thấy rất khó tin.
Nửa tiếng trước, anh vẫn coi Võ Tông là kẻ địch, thậm chí đánh nhau dữ dội với Đỗ Minh Viễn, nếu không kiêng dè Võ Tông, hơn nữa chưa cứu được Đỗ Trọng, anh đã có thể giết Đỗ Minh Viễn rồi.
Kết quả bây giờ, anh và Đỗ Minh Viễn lại xưng anh gọi em với nhau, thậm chí họ còn bảo anh thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông.
Dương Thanh im lặng, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn cũng không nói gì nữa, cả hai đều nhìn Dương Thanh với vẻ mong chờ.
Vào giây phút này, Dương Thanh nghĩ đến rất nhiều chuyện, anh biết việc thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông sẽ mang lại lợi ích lớn bao nhiêu.
Cũng như Đỗ Minh Viễn vừa nói, sau khi anh trở thành tông chủ, còn ai uy hiếp được người nhà của anh nữa?
Ở thế tục, cao thủ Thiên Cảnh không được phép ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh, Võ Tông có mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ở nơi này, ai có thể làm hại người nhà của anh chứ?
Đến khi đó, gia đình họ có thể đoàn tụ rồi.
Nhưng anh cũng hiểu, không có món lợi nào là miễn phí, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn muốn anh thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông, chắc chắn sẽ có lý do.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới hỏi: “Tại sao?”
Anh chỉ hỏi hai chữ, nhưng Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều hiểu ý anh.
Hai bố con nhìn nhau, Đỗ Minh Viễn nói: “Bố, cứ để con nói cho ạ!”
Đỗ Bá gật nhẹ đầu, lúc này Đỗ Minh Viễn mới nói với đôi mắt đỏ hoe, có vẻ bi thương: “Không giấu gì cậu, giờ Võ Tông đang gặp nguy hiểm, nếu không có bố tôi ở đây, Võ Tông đã bị các thế lực khác của Ma Sơn phân chia từ lâu rồi”.
Dương Thanh hơi khó hiểu: “Ở thế tục, cao thủ Thiên Cảnh không được phép ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh, chắc thực lực của bác đã rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi nhỉ?”
“Bác mạnh như thế, cho dù những thế lực khác ở Ma Sơn muốn ra tay với Võ Tông thật thì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề đúng không?'
Mắt Đỗ Minh Viễn càng đỏ hơn, ông ta nhìn bố mình rồi nói: “Vết thương của bố tôi rất nặng, trừ khi đột phá Thiên Cảnh, bằng không chẳng mấy nữa, tuổi thọ ông ấy sẽ hết, Võ Tông không có bố, sẽ sớm trở thành dĩ vãng thôi”.
Nhưng Dương Thanh nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, Võ Tông đã mạnh đến thế rồi, trong Võ Minh, trừ anh ra, cũng không còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh nào khác.
Có thể nói, Võ Tông chỉ cần cử hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi là đã có thể đánh sập cả Võ Minh.
Dương Thanh cũng cảm nhận được, ở Võ Tông có tận năm cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, còn chưa bao gồm các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang không ở Võ Tông nữa.
Dương Thanh đoán, Võ Tông có ít nhất mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Thế lực mạnh mẽ thế này có thể được coi là thế lực số một dưới thế lực Cổ Võ, tại sao lại nhòm ngó Võ Minh nhỏ bé ở thế tục?
Dương Thanh trầm tư một lát rồi nhìn về phía Đỗ Bá, nghiêm nghị nói: “Cháu thừa nhận, thực lực của Võ Tông rất mạnh, nếu Võ Tông muốn ra tay với Võ Minh ở thế tục, chỉ cần cử hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi là sẽ có thể dễ dàng tiêu diệt Võ Minh”.
“Nhưng Võ Minh là thế lực dân chủ do cao thủ thế tục cùng xây dựng, cho dù bây giờ cháu là minh chủ, khi có chuyện quan trọng, cháu cũng sẽ không tự ý quyết định”.
“Hy vọng bác giơ cao đánh khẽ, cho Võ Minh một con đường sống!”
Thái độ của Dương Thanh hết sức thành khẩn, bây giờ anh đang rất khó xử, đến giờ anh vẫn chưa biết tình hình của Đỗ Trọng, sau khi biết sự mạnh mẽ của Võ Tông, anh không thể nghĩ đến việc khai chiến với Võ Tông nữa.
Cũng không phải anh nhát, mà Võ Tông thực sự quá mạnh, đây là thế lực mạnh nhất mà anh từng thấy ngoài thế lực Cổ Võ.
Võ Minh vốn không đủ tư cách khai chiến với Võ Tông, anh cũng không có tư cách, chỉ mình ông lão trước mặt đã có thể dễ dàng giết chết anh rồi.
Trước chênh lệch khổng lồ như vậy, còn đấu với Võ Tông kiểu gì chứ?
Trừ khi anh ngu.
Đương nhiên, nếu Đỗ Bá định ép anh cho Võ Minh sáp nhập vào Võ Tông thật, anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhục, chờ đến ngày anh đủ mạnh để trấn áp Võ Tông rồi kéo Võ Minh khỏi Võ Tông.
Đỗ Bá chợt nói: “Nếu ta nói ta sẽ để cháu làm tông chủ Võ Tông thì sao?”
Dương Thanh lập tức sững sờ, thậm chí anh hơi nghi ngờ, có phải Đỗ Bá già nên lú lẫn, nói nhảm không thế?
Nhưng khi thấy Đỗ Minh Viễn vẫn bình tĩnh, trong mắt không hề có vẻ kinh ngạc, anh mới nhận ra Đỗ Bá đang nói nghiêm túc chứ không đùa.
Ở Võ Tông, Đỗ Minh Viễn mới là người thừa kế được chỉ định, bây giờ tông chủ đương nhiệm lại định giao vị trí này cho người khác ngay trước mặt ông ta, mà ông ta vẫn không có phản ứng, chuyện này quá bất thường.
Dương Thanh bỗng nhớ ra, từ sau khi anh tiến vào Võ Tông, Đỗ Minh Viễn vẫn luôn có thái độ thù địch rõ rệt với anh, thậm chí còn so tài với anh nữa.
Mãi đến khi Dương Thanh may mắn chiến thắng, thái độ thù địch của Đỗ Minh Viễn mới hoàn toàn biến mất, thay bằng sự tán thưởng.
Mặt khác, Đỗ Trọng cũng họ Đỗ, trạc tuổi Đỗ Bá, tên cũng rất khớp nhau, điều này đã nói lên một số vấn đề.
Quan trọng nhất là Đỗ Bá và Đỗ Trọng trông rất giống nhau, đúng là đúc từ một khuôn.
Nhưng cảnh giới của hai người chênh nhau quá nhiều.
Điều này khiến Dương Thanh không thể không nghi ngờ rằng Đỗ Bá và Đỗ Trọng là anh em ruột.
Sau khi anh hôn mê vì bị thương nặng, Đỗ Trọng đã đến Võ Tông để tìm Hồi Hồn Đan cứu anh, hơn nữa trước khi đi, rõ ràng ông ta rất chắc chắn rằng mình sẽ tìm được Hồi Hồn Đan.
Nhưng sau khi ông ta đến Võ Tông, Võ Tông lại tung tin Đỗ Trọng đã bị Võ Tông của Ma Sơn bắt giữ, đồng thời bảo Dương Thanh một mình đến Võ Tông đón người.
Sau khi liên kết mọi chuyện với nhau, Dương Thanh bỗng nhận ra, Đỗ Trọng cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, từ đầu tới cuối, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Đỗ Bá.
Mục đích thực sự của Đỗ Bá là muốn gặp anh.
Tuy đã đoán ra những chuyện này nhưng Dương Thanh vẫn cảm thấy rất viển vông, Đỗ Bá thực sự muốn anh thừa kế vị trí vị trí tông chủ Võ Tông à?
Đỗ Minh Viễn là con ruột lão ta đấy, chẳng lẽ lão ta muốn thay người thừa kế của Võ Tông thật ư?
“Cậu Thanh, đây chính là cơ hội của cậu, cậu cũng thấy sự mạnh mẽ của Võ Tông rồi đấy, nếu cậu trở thành tông chủ, từ nay trở đi, cậu cũng sẽ có năng lực bảo vệ mình”.
Lúc này Đỗ Minh Viễn mới mở miệng, nghiêm nghị nói: “Không giấu gì cậu, chúng tôi đã điều tra về cậu từ lâu, cũng biết tình cảnh của cậu bây giờ gay go đến mức nào, để bảo vệ người nhà, cậu còn giấu họ đi”.
“Nhưng cậu không thể giấu người nhà mãi được đúng không? Tuy Võ Tông tạm thời còn chưa bằng thế lực Cổ Võ, nhưng cũng không kém nhiều. Ít nhất ở thế tục, Võ Tông cũng là thế lực đứng đầu, nếu cậu thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông, ai dám làm hại người nhà của cậu chứ?”
“Cậu Thanh, tôi rất mong cậu có thể thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông”.
Đỗ Bá không nói gì, nhưng trong mắt cũng tràn ngập vẻ mong chờ, rõ ràng cũg có ý như Đỗ Minh Viễn.
“Chuyện tốt” bất ngờ này khiến Dương Thanh cảm thấy rất khó tin.
Nửa tiếng trước, anh vẫn coi Võ Tông là kẻ địch, thậm chí đánh nhau dữ dội với Đỗ Minh Viễn, nếu không kiêng dè Võ Tông, hơn nữa chưa cứu được Đỗ Trọng, anh đã có thể giết Đỗ Minh Viễn rồi.
Kết quả bây giờ, anh và Đỗ Minh Viễn lại xưng anh gọi em với nhau, thậm chí họ còn bảo anh thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông.
Dương Thanh im lặng, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn cũng không nói gì nữa, cả hai đều nhìn Dương Thanh với vẻ mong chờ.
Vào giây phút này, Dương Thanh nghĩ đến rất nhiều chuyện, anh biết việc thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông sẽ mang lại lợi ích lớn bao nhiêu.
Cũng như Đỗ Minh Viễn vừa nói, sau khi anh trở thành tông chủ, còn ai uy hiếp được người nhà của anh nữa?
Ở thế tục, cao thủ Thiên Cảnh không được phép ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh, Võ Tông có mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ở nơi này, ai có thể làm hại người nhà của anh chứ?
Đến khi đó, gia đình họ có thể đoàn tụ rồi.
Nhưng anh cũng hiểu, không có món lợi nào là miễn phí, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn muốn anh thừa kế vị trí tông chủ Võ Tông, chắc chắn sẽ có lý do.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới hỏi: “Tại sao?”
Anh chỉ hỏi hai chữ, nhưng Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều hiểu ý anh.
Hai bố con nhìn nhau, Đỗ Minh Viễn nói: “Bố, cứ để con nói cho ạ!”
Đỗ Bá gật nhẹ đầu, lúc này Đỗ Minh Viễn mới nói với đôi mắt đỏ hoe, có vẻ bi thương: “Không giấu gì cậu, giờ Võ Tông đang gặp nguy hiểm, nếu không có bố tôi ở đây, Võ Tông đã bị các thế lực khác của Ma Sơn phân chia từ lâu rồi”.
Dương Thanh hơi khó hiểu: “Ở thế tục, cao thủ Thiên Cảnh không được phép ra tay với cao thủ dưới Thiên Cảnh, chắc thực lực của bác đã rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi nhỉ?”
“Bác mạnh như thế, cho dù những thế lực khác ở Ma Sơn muốn ra tay với Võ Tông thật thì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề đúng không?'
Mắt Đỗ Minh Viễn càng đỏ hơn, ông ta nhìn bố mình rồi nói: “Vết thương của bố tôi rất nặng, trừ khi đột phá Thiên Cảnh, bằng không chẳng mấy nữa, tuổi thọ ông ấy sẽ hết, Võ Tông không có bố, sẽ sớm trở thành dĩ vãng thôi”.
Bình luận facebook