Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1943: Có chuyện muốn nói
Mã Siêu nhìn ông lão hiền từ trước mặt, không thể liên hệ đối phương với tông chủ Ma Tông có tiếng tăm lừng lẫy.
Tông chủ Ma Tông là một trong những cao thủ đứng đầu Ma Sơn, sao lại cứu anh ta, còn định nhận anh ta làm đồ đệ chứ?
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là Lệ Trần còn định để anh ta làm Ma Tử Ma Tông, cũng chính là tông chủ tương lai của Ma Tông.
“Tiền bối là tông chủ Lệ Trần - tông chủ Ma Tông thật à?”
Mã Siêu sững sờ một lúc lâu rồi mới hỏi.
Lệ Trần mỉm cười, hỏi ngược lại: “Sao thế? Trông tôi không giống người đứng đầu một tông môn ư?”
Nhiếp Thu đứng cạnh nhìn Mã Siêu với vẻ hâm mộ, với tư cách là cao thủ đã sống ở Ma Sơn nhiều năm, lão ta biết rõ sự đáng sợ của người đứng đầu Ma Tông này.
Có lẽ số cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã chết dưới tay ông lớn này phải được đếm bằng hai tay.
Nhưng bây giờ, khi nói chuyện với Mã Siêu, lão lại ôn hòa như thế, đừng nói là Mã Siêu, nếu không biết chắc người trước mặt chính là chủ Ma Tông, ngay cả lão ta cũng sẽ nghi ngờ thân phận của Lệ Trần.
Đúng lúc này, một cao thủ Ma Tông mặc đồ đen bỗng bước vào phòng, quỳ một chân trước Lệ Trần, trầm giọng nói: “Tông chủ, dưới núi có một người thanh niên, nói là đến tìm ngài”.
Có vẻ Lệ Trần không hề bất ngờ, lão nói: “Đưa cậu ấy tới đây đi!”
Thuộc hạ vội đáp: “Vâng!”
Lệ Trần nhìn về phía Mã Siêu, cười ha hả: “Cậu có người anh em tốt thật đấy! Vừa hay cậu ấy cũng tới, cậu nói với cậu ấy một tiếng về chuyện cậu sắp trở thành người thừa kế Ma Tông”.
Lúc này Mã Siêu mới hoàn hồn, Dương Thanh tới rồi à?
Trong mắt Nhiếp Thu cũng có vẻ mong chờ, tuy lão ta chưa từng gặp Dương Thanh, nhưng khi biết chuyện về Dương Thanh qua lời Mã Siêu và Lệ Trần, lão ta cũng cảm thấy hơi khó tin.
Một thanh niên mới 28 tuổi lại có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thật á?
Đúng lúc này, cao thủ Ma Tông vừa đến báo tin hồi nãy dẫn một người thanh niên bước vào.
“Anh Thanh!”
Nhìn thấy Dương Thanh, Mã Siêu lập tức kích động chạy tới.
Sau khi thấy Mã Siêu, trái tim đang lơ lửng của Dương Thanh mới hạ xuống, trên mặt anh tràn ngập vẻ lo lắng, anh quan sát khắp người Mã Siêu, thấy Mã Siêu không sao thật thì mới yên tâm hẳn.
Tuy Mã Siêu không quá đáng lo, nhưng trên người vẫn có không ít vết thương ngoài da, những vết thương này còn có vẻ rất nghiêm trọng.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Mã Siêu, Dương Thanh biết chắc chắn Mã Siêu đã phá vỡ phong ấn trong người, nên cơ thể mới nứt toác ra như thế.
Dương Thanh cảm thấy rất khó chịu, nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Cậu cứ yên tâm, sau khi tìm được Nhiếp Thu, tôi sẽ báo thù cho cậu!”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Nhiếp Thu đứng cạnh lập tức nhíu mày.
Tuy Mã Siêu và Lệ Trần đã nói rằng Dương Thanh rất mạnh, nhưng lão ta chưa bao giờ được chứng kiến thực lực của Dương Thanh, rất không hài lòng với những gì mà Dương Thanh nói.
Mã Siêu đang định lên tiếng, Nhiếp Thu đã bước tới trước, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với sắc mặt khó coi: “Tôi chính là Nhiếp Thu mà cậu bảo!”
Lúc này Dương Thanh mới nhìn về phía Nhiếp Thu, nghe thấy đối phương nói thế, anh cũng có vẻ kinh ngạc.
Anh vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết trước đó, anh em tốt của anh đã bị Nhiếp Thu bắt cóc, thậm chí còn phải phá vỡ phong ấn Thị Huyết Châu để đánh với Nhiếp Thu.
Nhưng bây giờ, hình như mọi chuyện không như anh nghĩ nhỉ?
Bằng không, tại sao Nhiếp Thu lại ở cùng Mã Siêu chứ?
Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Anh Thanh, anh đừng ra tay, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải...”
Anh ta đang định nói tiếp thì lại bị Nhiếp Thu ngắt lời.
Nhiếp Thu lạnh lùng nhìn về phía Dương Thanh: “Không có hiểu lầm gì hết, tôi nhòm ngó đan dược của cậu ta, ép cậu ta phá vỡ phong ấn Thị Huyết Châu, nếu tông chủ Lệ không đến cứu, anh em tốt của cậu đã bị tôi giết rồi”.
Dương Thanh lập tức nổi giận: “Ông chán sống rồi!”
Anh cứ tưởng mình đã hiểu lầm, xem ra không phải thế.
Tuy anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, Nhiếp Thu suýt giết Mã Siêu.
Lệ Trần cũng không ngăn cản cuộc đối đầu giữa hai người, còn mỉm cười, nhìn hai người với vẻ hứng thú: “Nếu hai người muốn đánh, hay đổi chỗ khác đi? Hai người chuẩn bị đi, mười phút sau gặp ở sân đấu võ của Ma Tông nhé?”
“Được!”
Nhiếp Thu gật đầu rồi lập tức quay người rời đi.
Tuy Dương Thanh rất muốn đánh một trận với Nhiếp Thu ngay, nhưng anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Mã Siêu, vừa hay dùng mười phút này để hỏi trước mấy việc.
“Tiền bối là tông chủ của Ma Tông - tông chủ Lệ à?”
Dương Thanh nhìn về phía Lệ Trần, cung kính hỏi.
Anh vừa biết chuyện Lệ Trần đã cứu Mã Siêu từ lời Nhiếp Thu.
Lệ Trần mỉm cười, gật đầu: “Mới nửa năm không gặp mà đã không nhận ra tôi rồi hả?”
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Dương Thanh thoáng sững sờ, anh nhanh chóng rà lại ký ức của mình, trong trí nhớ của anh đúng là không có mặt Lệ Trần.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói rất quen thuộc đã xuất hiện trong đầu anh.
Dương Thanh bỗng giật mình: “Là tiền bối!”
“Ha ha!”
Lệ Trần cười lớn: “Xem ra cậu đã nhớ ra tôi rồi”.
Dương Thanh cung kính nói: “Lần trước tiền bối che mặt, nhưng tôi đã nhớ kỹ giọng tiền bối, sao Dương Thanh dám quên đại ân đại đức của tiền bối được?”
Anh nói rồi mới nhìn về phía Mã Siêu đang ngơ ngác: “Lần trước, chính tiền bối Lệ đã ra tay phong ấn Thị Huyết Châu trong người cậu, tạm thời ổn định Thị Huyết Châu, bằng không, cậu đã bỏ mạng vì bị Thị Huyết Châu cắn trả từ lâu rồi”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu mới hiểu, thì ra Lệ Trần đã cứu anh ta hai lần, anh ta lập tức cảm kích nhìn về phía Lệ Trần: “Cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối!”
Lệ Trần cười ha hả, nói ngay: “Sau này sẽ là người một nhà, không cần thế đâu!”
Dương Thanh lập tức thấy khó hiểu, người một nhà gì chứ?
Còn chuyện gì mà anh chưa biết à?
Lệ Trần cười nói: “Dương Thanh, tôi biết bây giờ cậu đang có rất nhiều điều muốn hỏi, sau khi trận chiến giữa cậu và Nhiếp Thu kết thúc, Mã Siêu sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu”.
Dương Thanh gật đầu, cắn răng, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Không cần biết là vì lý do gì, Nhiếp Thu định lấy mạng anh em của tôi, chắc chắn tôi sẽ bắt ông ta trả giá đắt!”
Mã Siêu lo lắng nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, ông ta là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, anh phải cẩn thận!”
Anh ta có thể hiểu được cơn giận của Dương Thanh, dù sao Nhiếp Thu cũng suýt giết anh ta, tuy bây giờ lão ta đã trở thành người bảo vệ anh ta, nhưng anh ta vẫn chưa đồng ý.
Vừa hay, sau khi trận chiến giữa Dương Thanh và Nhiếp Thu kết thúc, anh ta cũng có chuyện muốn nói rõ với Lệ Trần.
Tông chủ Ma Tông là một trong những cao thủ đứng đầu Ma Sơn, sao lại cứu anh ta, còn định nhận anh ta làm đồ đệ chứ?
Đây không phải chuyện chính, quan trọng là Lệ Trần còn định để anh ta làm Ma Tử Ma Tông, cũng chính là tông chủ tương lai của Ma Tông.
“Tiền bối là tông chủ Lệ Trần - tông chủ Ma Tông thật à?”
Mã Siêu sững sờ một lúc lâu rồi mới hỏi.
Lệ Trần mỉm cười, hỏi ngược lại: “Sao thế? Trông tôi không giống người đứng đầu một tông môn ư?”
Nhiếp Thu đứng cạnh nhìn Mã Siêu với vẻ hâm mộ, với tư cách là cao thủ đã sống ở Ma Sơn nhiều năm, lão ta biết rõ sự đáng sợ của người đứng đầu Ma Tông này.
Có lẽ số cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã chết dưới tay ông lớn này phải được đếm bằng hai tay.
Nhưng bây giờ, khi nói chuyện với Mã Siêu, lão lại ôn hòa như thế, đừng nói là Mã Siêu, nếu không biết chắc người trước mặt chính là chủ Ma Tông, ngay cả lão ta cũng sẽ nghi ngờ thân phận của Lệ Trần.
Đúng lúc này, một cao thủ Ma Tông mặc đồ đen bỗng bước vào phòng, quỳ một chân trước Lệ Trần, trầm giọng nói: “Tông chủ, dưới núi có một người thanh niên, nói là đến tìm ngài”.
Có vẻ Lệ Trần không hề bất ngờ, lão nói: “Đưa cậu ấy tới đây đi!”
Thuộc hạ vội đáp: “Vâng!”
Lệ Trần nhìn về phía Mã Siêu, cười ha hả: “Cậu có người anh em tốt thật đấy! Vừa hay cậu ấy cũng tới, cậu nói với cậu ấy một tiếng về chuyện cậu sắp trở thành người thừa kế Ma Tông”.
Lúc này Mã Siêu mới hoàn hồn, Dương Thanh tới rồi à?
Trong mắt Nhiếp Thu cũng có vẻ mong chờ, tuy lão ta chưa từng gặp Dương Thanh, nhưng khi biết chuyện về Dương Thanh qua lời Mã Siêu và Lệ Trần, lão ta cũng cảm thấy hơi khó tin.
Một thanh niên mới 28 tuổi lại có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thật á?
Đúng lúc này, cao thủ Ma Tông vừa đến báo tin hồi nãy dẫn một người thanh niên bước vào.
“Anh Thanh!”
Nhìn thấy Dương Thanh, Mã Siêu lập tức kích động chạy tới.
Sau khi thấy Mã Siêu, trái tim đang lơ lửng của Dương Thanh mới hạ xuống, trên mặt anh tràn ngập vẻ lo lắng, anh quan sát khắp người Mã Siêu, thấy Mã Siêu không sao thật thì mới yên tâm hẳn.
Tuy Mã Siêu không quá đáng lo, nhưng trên người vẫn có không ít vết thương ngoài da, những vết thương này còn có vẻ rất nghiêm trọng.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của Mã Siêu, Dương Thanh biết chắc chắn Mã Siêu đã phá vỡ phong ấn trong người, nên cơ thể mới nứt toác ra như thế.
Dương Thanh cảm thấy rất khó chịu, nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Cậu cứ yên tâm, sau khi tìm được Nhiếp Thu, tôi sẽ báo thù cho cậu!”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Nhiếp Thu đứng cạnh lập tức nhíu mày.
Tuy Mã Siêu và Lệ Trần đã nói rằng Dương Thanh rất mạnh, nhưng lão ta chưa bao giờ được chứng kiến thực lực của Dương Thanh, rất không hài lòng với những gì mà Dương Thanh nói.
Mã Siêu đang định lên tiếng, Nhiếp Thu đã bước tới trước, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với sắc mặt khó coi: “Tôi chính là Nhiếp Thu mà cậu bảo!”
Lúc này Dương Thanh mới nhìn về phía Nhiếp Thu, nghe thấy đối phương nói thế, anh cũng có vẻ kinh ngạc.
Anh vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết trước đó, anh em tốt của anh đã bị Nhiếp Thu bắt cóc, thậm chí còn phải phá vỡ phong ấn Thị Huyết Châu để đánh với Nhiếp Thu.
Nhưng bây giờ, hình như mọi chuyện không như anh nghĩ nhỉ?
Bằng không, tại sao Nhiếp Thu lại ở cùng Mã Siêu chứ?
Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Anh Thanh, anh đừng ra tay, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã được hóa giải...”
Anh ta đang định nói tiếp thì lại bị Nhiếp Thu ngắt lời.
Nhiếp Thu lạnh lùng nhìn về phía Dương Thanh: “Không có hiểu lầm gì hết, tôi nhòm ngó đan dược của cậu ta, ép cậu ta phá vỡ phong ấn Thị Huyết Châu, nếu tông chủ Lệ không đến cứu, anh em tốt của cậu đã bị tôi giết rồi”.
Dương Thanh lập tức nổi giận: “Ông chán sống rồi!”
Anh cứ tưởng mình đã hiểu lầm, xem ra không phải thế.
Tuy anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, Nhiếp Thu suýt giết Mã Siêu.
Lệ Trần cũng không ngăn cản cuộc đối đầu giữa hai người, còn mỉm cười, nhìn hai người với vẻ hứng thú: “Nếu hai người muốn đánh, hay đổi chỗ khác đi? Hai người chuẩn bị đi, mười phút sau gặp ở sân đấu võ của Ma Tông nhé?”
“Được!”
Nhiếp Thu gật đầu rồi lập tức quay người rời đi.
Tuy Dương Thanh rất muốn đánh một trận với Nhiếp Thu ngay, nhưng anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Mã Siêu, vừa hay dùng mười phút này để hỏi trước mấy việc.
“Tiền bối là tông chủ của Ma Tông - tông chủ Lệ à?”
Dương Thanh nhìn về phía Lệ Trần, cung kính hỏi.
Anh vừa biết chuyện Lệ Trần đã cứu Mã Siêu từ lời Nhiếp Thu.
Lệ Trần mỉm cười, gật đầu: “Mới nửa năm không gặp mà đã không nhận ra tôi rồi hả?”
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, Dương Thanh thoáng sững sờ, anh nhanh chóng rà lại ký ức của mình, trong trí nhớ của anh đúng là không có mặt Lệ Trần.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói rất quen thuộc đã xuất hiện trong đầu anh.
Dương Thanh bỗng giật mình: “Là tiền bối!”
“Ha ha!”
Lệ Trần cười lớn: “Xem ra cậu đã nhớ ra tôi rồi”.
Dương Thanh cung kính nói: “Lần trước tiền bối che mặt, nhưng tôi đã nhớ kỹ giọng tiền bối, sao Dương Thanh dám quên đại ân đại đức của tiền bối được?”
Anh nói rồi mới nhìn về phía Mã Siêu đang ngơ ngác: “Lần trước, chính tiền bối Lệ đã ra tay phong ấn Thị Huyết Châu trong người cậu, tạm thời ổn định Thị Huyết Châu, bằng không, cậu đã bỏ mạng vì bị Thị Huyết Châu cắn trả từ lâu rồi”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Mã Siêu mới hiểu, thì ra Lệ Trần đã cứu anh ta hai lần, anh ta lập tức cảm kích nhìn về phía Lệ Trần: “Cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối!”
Lệ Trần cười ha hả, nói ngay: “Sau này sẽ là người một nhà, không cần thế đâu!”
Dương Thanh lập tức thấy khó hiểu, người một nhà gì chứ?
Còn chuyện gì mà anh chưa biết à?
Lệ Trần cười nói: “Dương Thanh, tôi biết bây giờ cậu đang có rất nhiều điều muốn hỏi, sau khi trận chiến giữa cậu và Nhiếp Thu kết thúc, Mã Siêu sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu”.
Dương Thanh gật đầu, cắn răng, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Không cần biết là vì lý do gì, Nhiếp Thu định lấy mạng anh em của tôi, chắc chắn tôi sẽ bắt ông ta trả giá đắt!”
Mã Siêu lo lắng nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, ông ta là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, anh phải cẩn thận!”
Anh ta có thể hiểu được cơn giận của Dương Thanh, dù sao Nhiếp Thu cũng suýt giết anh ta, tuy bây giờ lão ta đã trở thành người bảo vệ anh ta, nhưng anh ta vẫn chưa đồng ý.
Vừa hay, sau khi trận chiến giữa Dương Thanh và Nhiếp Thu kết thúc, anh ta cũng có chuyện muốn nói rõ với Lệ Trần.
Bình luận facebook