Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1971: Đây là đòn chí mạng
Sau khi ngã xuống đất, Đỗ Khắc còn không có sức để bò dậy, nắm tay phải ông ta be bét máu, nát đến mức không thể nát hơn.
“A... Tay tôi... tay tôi gãy rồi...”
Đỗ Khắc rú lên thảm thiết, giọng ông ta vang vọng khắp sân đấu võ của Võ Tông.
Các cao thủ đang có mặt đều vô cùng kinh hãi, bởi người đang đứng giữa sân đấu võ lúc này chính là Dương Thanh, trông anh trẻ thế mà chỉ cần một đấm để đánh bay Đỗ Khắc.
Kim Huy đứng im, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kinh hãi.
Ông ta biết rõ đòn tấn công vừa rồi của Đỗ Khắc mạnh đến đâu, thậm chí ông ta còn không có cả cơ hội né tránh, không ngờ Dương Thanh bỗng xuất hiện, ngăn đòn tấn công của Đỗ Khắc thay ông ta.
Tức là người thanh niên trước mặt ông ta đã có thực lực đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi à?
“Cậu Thanh!”
Lúc này, Đỗ Trọng cũng hoàn hồn, lập tức hô lên kinh ngạc, trên mặt tràn ngập vẻ kích động.
Đỗ Bá cũng dần hoàn hồn, mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Rốt cuộc cháu cũng về tới Võ Tông, nếu vẫn không về, suất của cháu sẽ bị hủy đấy”.
Dương Thanh áy náy nhìn về phía Đỗ Bá: “Xin lỗi bác, cháu tới muộn!”
Đỗ Bá cười lớn: “Tới vừa đúng lúc!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Thất với vẻ nghiền ngẫm, cười ha hả: “Chú Thất, có phải ván cược giữa chúng ta đã có kết quả rồi không?”
Đỗ Thất không trả lời Đỗ Bá, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Áp lực khủng khiếp ập tới chỗ Dương Thanh.
Ngay sau đó, Dương Thanh cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên mình.
Dương Thanh không chịu yếu thế, đối mặt với đối phương, không hề chịu thua trước áp lực từ đối phương.
Đỗ Thất cao giọng quát: “Nếu cậu đã gia nhập Võ Tông thì chính là người của Võ Tông, thế mà lại đi đánh lén, đồng thời ra tay ác độc như thế với đồng môn, cậu biết tội của cậu chưa?”
Dương Thanh cười khẩy: “Tội á? Tôi có tội gì? Đánh lén ra sao?”
Đỗ Bá tức giận nói: “Đỗ Thất, chú đừng khinh người quá đáng! Hồi nãy khi Đỗ Khắc định giết Kim Huy, sao không thấy chú ngăn cản? Chú nhớ chú vừa trả lời tôi ra sao chứ? Chú bảo vì Đỗ Khắc có ưu thế về cảnh giới nên cứ theo quy tắc đấu võ, hoặc một bên chịu thua, hoặc một bên bị đánh bại, Kim Huy không chịu thua, nên Đỗ Khắc có thể ra tay tiếp”.
“Bây giờ, Dương Thanh chỉ tung một đòn bình thường mà đã đánh gãy tay Đỗ Khắc, thế cũng là ra tay độc ác với đồng môn ư?”
Đỗ Trọng cũng vô cùng tức giận: “Lão già, thua chính là thua, sao phải nói nhảm nhiều thế chứ? Ông không đồng ý chấp nhận ván cược vừa rồi à?”
Đỗ Thất hít sâu, cố gắng nén giận.
Cháu ruột bị người khác đánh gãy tay ngay trước mặt, đây đúng là sự sỉ nhục với lão ta.
Nét mặt Đỗ Khắc méo mó vì căm hận, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông à, giết cậu ta đi!”
Khi nhìn về phía Dương Thanh, trong mắt Đỗ Thất tràn ngập sát khí.
Áp lực từ lão ta cũng liên tục ập về phía Dương Thanh, Kim Huy đứng cạnh Dương Thanh chỉ cảm nhận uy thế còn sót lại từ áp lực này thôi mà đã hơi khó chịu nổi rồi.
Nhưng Dương Thanh vẫn đứng vững, như không bị ảnh hưởng gì.
“Đỗ Thất, chú định làm gì?”
Đỗ Bá cảm nhận được sát khí của Đỗ Thất với Dương Thanh, lập tức giận dữ quát, đứng phắt dậy, cũng phóng khí thế về phía Đỗ Thất.
Vào giây phút này, trong Võ Tông tràn ngập khí thế vô cùng khủng khiếp, khiến rất nhiều cao thủ cảm nhận được áp lực cực lớn, chẳng khác gì tận thế cả.
Còn Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng đó, người không biết còn tưởng anh chỉ là người bình thường.
Đỗ Trọng cũng vô cùng căng thẳng, Đỗ Thất là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu Đỗ Thất định ra tay với Dương Thanh, Dương Thanh có thể trốn được chắc?
“Cậu đã vi phạm quy định của Võ Tông, ra đòn chí mạng với đồng môn, đáng tội chết!”
Đỗ Thất bỗng nói lớn rồi chậm rãi đứng dậy.
Đỗ Bá hơi nhích chân, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, tức giận nhìn Đỗ Thất: “Chú tưởng tôi không dám ra tay với chú thật đấy à?”
Đỗ Bá và Đỗ Thất đều là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu hai người giao chiến thì có thể tưởng tượng được sẽ náo động đến mức nào.
Các cao thủ Võ Tông nhìn mà choáng váng.
Đúng lúc này, Dương Thanh cười lạnh, hỏi Đỗ Thất: “Ông bảo tôi ra đòn chí mạng với tên vô dụng đấy thì tính là tôi đã ra đòn chí mạng à?”
Đỗ Thất lạnh lùng nói: “Đó là sự thật mà tất cả người trong Võ Tông vừa tận mắt chứng kiến, sao lại không tính đây?”
“Vớ vẩn!”
Đỗ Bá giận dữ quát: “Dương Thanh chỉ tiện tay tung một đòn, Đỗ Thất đã bị đánh gãy tay, nếu Dương Thanh định ra đòn chí mạng thật, Đỗ Thất còn mạng sống chắc?”
“Đỗ Thất, chú đừng ỷ vào việc mình có vai vế cao để gán bừa tội cho Dương Thanh, đừng quên, tôi mới là chủ Võ Tông đấy!”
Đỗ Thất tức giận nói: “Cho dù anh là tông chủ thì sao? Tôi là chú anh đấy! Tôi còn có vai vế cao nhất Võ Tông, anh định ra tay với tôi vì một người ngoài à?”
Đỗ Bá nhìn chằm chằm vào đối phương, cắn răng: “Dương Thanh không phải người ngoài mà đã gia nhập Võ Tông, tức là Dương Thanh cũng là người của Võ Tông, nếu chú định ỷ lớn hiếp nhỏ thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Đỗ Thất trừng mắt, quát lớn: “Anh còn định ra tay với tôi à?”
Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Chỉ cần chú ra tay với Dương Thanh, tôi cũng sẽ ra tay! Không tin thì chú cứ thử!”
Hai bên lập tức đứng đối diện nhau.
Hai người đều là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu đánh nhau thì đúng là chuyện xấu với Võ Tông.
Cho dù bên nào bị thương nặng thì cũng tạo thành tổn thất lớn với Võ Tông.
Trong lúc mọi người đang chú ý đến Đỗ Bá và Đỗ Thất, Dương Thanh chợt nói: “Nếu ông đã cho rằng tôi vừa ra đòn chí mạng với tên vô dụng kia thì cứ tính thế đi!”
Sau khi dứt lời, anh bỗng di chuyển.
“Cậu dám!”
Đỗ Thất lập tức biến sắc, tức giận quát, định xông tới.
Nhưng đã muộn.
Trong lúc lão ta định xông tới, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Đỗ Khắc, giẫm một chân lên ngực ông ta.
“Để tôi cho ông xem thế nào mới là ra đòn chí mạng!”
Dương Thanh chợt thản nhiên nói.
“Rắc!”
Sau khi anh dứt lời, tiếng xương gãy giòn giã vang lên.
Chỗ mà Dương Thanh vừa giẫm lên trên ngực Đỗ Khắc đã lõm xuống.
Đỗ Khắc lập tức trợn trừng mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, nét mặt ông ta cũng cứng đờ.
Đỗ Khắc chết rồi!
Chết không nhắm mắt!
“A... Tay tôi... tay tôi gãy rồi...”
Đỗ Khắc rú lên thảm thiết, giọng ông ta vang vọng khắp sân đấu võ của Võ Tông.
Các cao thủ đang có mặt đều vô cùng kinh hãi, bởi người đang đứng giữa sân đấu võ lúc này chính là Dương Thanh, trông anh trẻ thế mà chỉ cần một đấm để đánh bay Đỗ Khắc.
Kim Huy đứng im, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kinh hãi.
Ông ta biết rõ đòn tấn công vừa rồi của Đỗ Khắc mạnh đến đâu, thậm chí ông ta còn không có cả cơ hội né tránh, không ngờ Dương Thanh bỗng xuất hiện, ngăn đòn tấn công của Đỗ Khắc thay ông ta.
Tức là người thanh niên trước mặt ông ta đã có thực lực đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi à?
“Cậu Thanh!”
Lúc này, Đỗ Trọng cũng hoàn hồn, lập tức hô lên kinh ngạc, trên mặt tràn ngập vẻ kích động.
Đỗ Bá cũng dần hoàn hồn, mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Rốt cuộc cháu cũng về tới Võ Tông, nếu vẫn không về, suất của cháu sẽ bị hủy đấy”.
Dương Thanh áy náy nhìn về phía Đỗ Bá: “Xin lỗi bác, cháu tới muộn!”
Đỗ Bá cười lớn: “Tới vừa đúng lúc!”
Lão ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Thất với vẻ nghiền ngẫm, cười ha hả: “Chú Thất, có phải ván cược giữa chúng ta đã có kết quả rồi không?”
Đỗ Thất không trả lời Đỗ Bá, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Áp lực khủng khiếp ập tới chỗ Dương Thanh.
Ngay sau đó, Dương Thanh cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên mình.
Dương Thanh không chịu yếu thế, đối mặt với đối phương, không hề chịu thua trước áp lực từ đối phương.
Đỗ Thất cao giọng quát: “Nếu cậu đã gia nhập Võ Tông thì chính là người của Võ Tông, thế mà lại đi đánh lén, đồng thời ra tay ác độc như thế với đồng môn, cậu biết tội của cậu chưa?”
Dương Thanh cười khẩy: “Tội á? Tôi có tội gì? Đánh lén ra sao?”
Đỗ Bá tức giận nói: “Đỗ Thất, chú đừng khinh người quá đáng! Hồi nãy khi Đỗ Khắc định giết Kim Huy, sao không thấy chú ngăn cản? Chú nhớ chú vừa trả lời tôi ra sao chứ? Chú bảo vì Đỗ Khắc có ưu thế về cảnh giới nên cứ theo quy tắc đấu võ, hoặc một bên chịu thua, hoặc một bên bị đánh bại, Kim Huy không chịu thua, nên Đỗ Khắc có thể ra tay tiếp”.
“Bây giờ, Dương Thanh chỉ tung một đòn bình thường mà đã đánh gãy tay Đỗ Khắc, thế cũng là ra tay độc ác với đồng môn ư?”
Đỗ Trọng cũng vô cùng tức giận: “Lão già, thua chính là thua, sao phải nói nhảm nhiều thế chứ? Ông không đồng ý chấp nhận ván cược vừa rồi à?”
Đỗ Thất hít sâu, cố gắng nén giận.
Cháu ruột bị người khác đánh gãy tay ngay trước mặt, đây đúng là sự sỉ nhục với lão ta.
Nét mặt Đỗ Khắc méo mó vì căm hận, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ông à, giết cậu ta đi!”
Khi nhìn về phía Dương Thanh, trong mắt Đỗ Thất tràn ngập sát khí.
Áp lực từ lão ta cũng liên tục ập về phía Dương Thanh, Kim Huy đứng cạnh Dương Thanh chỉ cảm nhận uy thế còn sót lại từ áp lực này thôi mà đã hơi khó chịu nổi rồi.
Nhưng Dương Thanh vẫn đứng vững, như không bị ảnh hưởng gì.
“Đỗ Thất, chú định làm gì?”
Đỗ Bá cảm nhận được sát khí của Đỗ Thất với Dương Thanh, lập tức giận dữ quát, đứng phắt dậy, cũng phóng khí thế về phía Đỗ Thất.
Vào giây phút này, trong Võ Tông tràn ngập khí thế vô cùng khủng khiếp, khiến rất nhiều cao thủ cảm nhận được áp lực cực lớn, chẳng khác gì tận thế cả.
Còn Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng đó, người không biết còn tưởng anh chỉ là người bình thường.
Đỗ Trọng cũng vô cùng căng thẳng, Đỗ Thất là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu Đỗ Thất định ra tay với Dương Thanh, Dương Thanh có thể trốn được chắc?
“Cậu đã vi phạm quy định của Võ Tông, ra đòn chí mạng với đồng môn, đáng tội chết!”
Đỗ Thất bỗng nói lớn rồi chậm rãi đứng dậy.
Đỗ Bá hơi nhích chân, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, tức giận nhìn Đỗ Thất: “Chú tưởng tôi không dám ra tay với chú thật đấy à?”
Đỗ Bá và Đỗ Thất đều là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu hai người giao chiến thì có thể tưởng tượng được sẽ náo động đến mức nào.
Các cao thủ Võ Tông nhìn mà choáng váng.
Đúng lúc này, Dương Thanh cười lạnh, hỏi Đỗ Thất: “Ông bảo tôi ra đòn chí mạng với tên vô dụng đấy thì tính là tôi đã ra đòn chí mạng à?”
Đỗ Thất lạnh lùng nói: “Đó là sự thật mà tất cả người trong Võ Tông vừa tận mắt chứng kiến, sao lại không tính đây?”
“Vớ vẩn!”
Đỗ Bá giận dữ quát: “Dương Thanh chỉ tiện tay tung một đòn, Đỗ Thất đã bị đánh gãy tay, nếu Dương Thanh định ra đòn chí mạng thật, Đỗ Thất còn mạng sống chắc?”
“Đỗ Thất, chú đừng ỷ vào việc mình có vai vế cao để gán bừa tội cho Dương Thanh, đừng quên, tôi mới là chủ Võ Tông đấy!”
Đỗ Thất tức giận nói: “Cho dù anh là tông chủ thì sao? Tôi là chú anh đấy! Tôi còn có vai vế cao nhất Võ Tông, anh định ra tay với tôi vì một người ngoài à?”
Đỗ Bá nhìn chằm chằm vào đối phương, cắn răng: “Dương Thanh không phải người ngoài mà đã gia nhập Võ Tông, tức là Dương Thanh cũng là người của Võ Tông, nếu chú định ỷ lớn hiếp nhỏ thì đừng trách tôi không khách sáo”.
Đỗ Thất trừng mắt, quát lớn: “Anh còn định ra tay với tôi à?”
Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Chỉ cần chú ra tay với Dương Thanh, tôi cũng sẽ ra tay! Không tin thì chú cứ thử!”
Hai bên lập tức đứng đối diện nhau.
Hai người đều là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu đánh nhau thì đúng là chuyện xấu với Võ Tông.
Cho dù bên nào bị thương nặng thì cũng tạo thành tổn thất lớn với Võ Tông.
Trong lúc mọi người đang chú ý đến Đỗ Bá và Đỗ Thất, Dương Thanh chợt nói: “Nếu ông đã cho rằng tôi vừa ra đòn chí mạng với tên vô dụng kia thì cứ tính thế đi!”
Sau khi dứt lời, anh bỗng di chuyển.
“Cậu dám!”
Đỗ Thất lập tức biến sắc, tức giận quát, định xông tới.
Nhưng đã muộn.
Trong lúc lão ta định xông tới, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Đỗ Khắc, giẫm một chân lên ngực ông ta.
“Để tôi cho ông xem thế nào mới là ra đòn chí mạng!”
Dương Thanh chợt thản nhiên nói.
“Rắc!”
Sau khi anh dứt lời, tiếng xương gãy giòn giã vang lên.
Chỗ mà Dương Thanh vừa giẫm lên trên ngực Đỗ Khắc đã lõm xuống.
Đỗ Khắc lập tức trợn trừng mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, nét mặt ông ta cũng cứng đờ.
Đỗ Khắc chết rồi!
Chết không nhắm mắt!
Bình luận facebook