Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2027: Tôi tới đón cô
Nghe thấy Khương Chiến nói thế, sắc mặt Vương Côn khó coi tới cực điểm.
Vương Côn lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rất rõ rồi, cho dù chủ gia tộc họ Khương muốn gặp cô Phùng thì cũng phải chờ chủ gia tộc của tôi gặp cô Phùng đã”.
Tuy Khương Chiến là dòng chính nhà họ Khương, nhưng Vương Côn cũng không e dè vì thân phận của đối phương.
Phùng Tiểu Uyển cũng có vẻ kinh ngạc, cô ta cứ tưởng mình sẽ bị Vương Côn đưa đi, nào ngờ lại có thêm một cao thủ đến từ giới Cổ Võ.
Thấy Vương Côn từ chối, trong mắt Khương Chiến lóe lên sát khí mãnh liệt, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu ông đã muốn chết, tôi sẽ giúp ông”.
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người ông ta, gần như cùng lúc đó, Khương Chiến cũng biến mất, lao tới chỗ Vương Côn.
Vương Côn đã chuẩn bị trước, đúng lúc Khương Chiến ra tay, lão ta cũng hành động.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người điên cuồng giao chiến, khí thế khủng khiếp bùng nổ từ họ, liên tục lan ra xung quanh.
“Mọi người mau rời đi, thực lực của họ quá mạnh, chỉ uy lực còn sót lại từ trận chiến cũng đủ để đánh trọng thương mọi người đấy”.
Anh em nhà họ Tống vội bước lên, chắn trước đám người.
Họ là người luyện võ mà cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ, nói gì đến người bình thường không hề có nền tảng võ thuật như Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển.
Huống hồ còn có bé Tĩnh An.
Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để Phùng Tiểu Uyển rời đi.
Hoài Lam hiểu ý của anh em nhà họ Tống, cô ta nhìn hai người đang chiến đấu, lập tức trầm giọng nói: “Trận chiến giữa họ sẽ kết thúc rất nhanh, họ đều muốn đưa Tiểu Uyển đi, cho dù giờ Tiểu Uyển rời đi thì cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của họ”.
“Bí mật Tiểu Uyển là luyện đan sư đã bị lộ, nhà họ Khương cũng được, gia tộc Bách Lý cũng thế, chắc chắn đã có cao thủ Thiên Cảnh thực thụ đang quan sát chúng ta”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, mọi người đều hít sâu một hơi, Phùng Giai Di nhíu mày: “Cao thủ Thiên Cảnh?”
Hoài Lam gật đầu: “Theo quy định của Thủ Hộ Minh, cao thủ trên Thiên Cảnh không được ra tay ở thế tục, nhưng giá trị của Tiểu Uyển quá lớn, giờ bí mật Tiểu Uyển là luyện đan sư đã bị lộ, nhà họ Khương và gia tộc Bách Lý đã tới, chắc chắn sẽ có cao thủ Thiên Cảnh đang âm thầm quan sát”.
Tống Tả gật đầu, trầm giọng nói: “Cô Hoài Lam nói không sai, thế lực nào ở giới Cổ Võ cũng sẽ rất coi trọng thân phận luyện đan sư của Tiểu Uyển, chắc chắn họ sẽ cử cao thủ Thiên Cảnh âm thầm quan sát”.
“Cho dù bây giờ chúng ta định giấu Tiểu Uyển đi thì cũng không có cơ hội, chúng ta không thể đối phó được bất kỳ thế lực nào ở giới Cổ Võ, nếu đã không đối phó được thì đành chịu đựng, may mà Tiểu Uyển có giá trị rất lớn với bất kỳ thế lực nào, cho dù con bé bị đưa đi đâu thì cũng sẽ không gặp nguy”.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Mọi người cứ yên tâm, em sẽ không sao đâu ạ”.
Cô ta nói rồi lại nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, chị mau đưa bé Tĩnh An đi đi, nếu cứ ở đây, hai người sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều”.
“Ông Tống, hai ông cũng đi đi! Họ đều muốn đưa cháu về gia tộc của mình, cháu ở lại, chắc chắn sẽ không bị thương đâu”.
Tuy đám người không nỡ nhưng cũng hiểu, họ ở đây cũng không giúp được gì cho Phùng Tiểu Uyển, còn có thể bị thương nặng vì uy lực còn sót lại từ trận chiến.
Do đó, mọi người đều từ biệt Phùng Tiểu Uyển.
Sau thoáng chốc, trong dinh thự Vân Phong chỉ còn mình Phùng Tiểu Uyển và Khương Chiến, Vương Côn đang chiến đấu.
“Khương Chiến, cậu đừng quá đáng!”
Sau một đòn đánh, Vương Côn nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện gì cũng phải có trước sau, tôi tìm được cô Phùng trước, phải để tôi đưa cô ấy về gia tộc Bách Lý”.
Khương Chiến hừ lạnh, khinh thường nhìn Vương Côn: “Mọi người đều là người của giới Cổ Võ, ở giới Cổ Võ, mạnh được yếu thua, đừng nói nhảm nữa, tôi và ông đánh một trận, ai thắng thì sẽ được đưa cô ấy đi!”
“Không thể nào!”
Vương Côn nghiến răng nghiến lợi: “Trừ khi cậu giết tôi, bằng không, đừng hòng đưa cô Phùng đi!”
Sau trận chiến vừa rồi, rõ ràng thực lực của Khương Chiến hơn một bậc.
Nhưng nếu Khương Chiến muốn giết Vương Côn thì không thể.
Nếu hai người tiếp tục chiến đấu thì chỉ có thể dẫn đến kết cục cả hai cùng chết thôi.
“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”
Khương Chiến hừ lạnh, ý chí chiến đấu bùng nổ, lại lao tới chỗ Vương Côn.
Phùng Tiểu Uyển nhìn từ xa, lúc này cô ta đã bình tĩnh lại, đối với cô ta, đi đâu cũng không quan trọng nữa.
Cô ta đã sẵn sàng ở lại thế lực nào đó của giới Cổ Võ một khoảng thời gian tới rồi.
“Ầm!”
Đúng lúc này, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Vương Côn hộc máu, bay ra xa.
Người Khương Chiến cũng đầy máu me, ông ta đứng im, há miệng thở dốc.
“Đi theo tôi!”
Khương Chiến bước đến trước mặt Phùng Tiểu Uyển, lạnh lùng nói.
Phùng Tiểu Uyển không nói gì, đi theo đối phương.
“Nếu muốn đưa cô Phùng đi, trừ khi tôi chết!”
Nhưng họ vừa đi được mấy bước thì đã bị Vương Côn chắn đường.
Lúc này người Vương Côn đầy máu tươi, nhưng lão ta vẫn hừng hực ý chí chiến đấu, nhìn chằm chằm vào Khương Chiến.
Khương Chiến căm tức nhìn Vương Côn, cắn răng: “Kẻ thua cuộc mà cũng dám chắn đường tôi à? Cút khỏi tầm mắt tôi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo với ông!”
Vương Côn cười khẩy: “Cậu có khách sáo với tôi à? Nếu cậu giết được tôi thật, cậu sẽ không ra tay ư? Chúng ta cùng cảnh giới với nhau, cậu biết rõ tình trạng của tôi bây giờ”.
Khương Chiến vô cùng tức giận, nhưng đúng như Vương Côn nói, họ là cao thủ cùng cảnh giới, tuy Khương Chiến hơn một chút, nhưng nếu hai người liều mạng thì cũng không biết ai sống ai chết.
Vương Côn vẫn giữ dáng vẻ liều mạng, còn Khương Chiến thì có điều lo lắng.
Trong lúc Khương Chiến im lặng, một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên: “Con cháu của nhà họ Khương cũng dám cướp người của gia tộc Bách Lý à?”
Nghe thấy giọng nói này, Khương Chiến biến sắc.
Ngay sau đó, một người già nua tiên phong đạo cốt xuất hiện bên cạnh Vương Côn.
Vương Côn thấy người tới, vội cúi chào: “Cửu phòng chủ!”
Gia tộc Bách Lý có tổng cộng chín nhánh, mỗi nhánh có một người đứng đầu, người trước mặt chính là phòng chủ của nhánh thứ chín thuộc gia tộc Bách Lý.
“Đưa cô Phùng về gia tộc Bách Lý đi!”
Cửu phòng chủ lạnh lùng nhìn Khương Chiến, nói với Vương Côn.
“Vâng!”
Vương Côn vội đáp.
“Cô Phùng, đi với tôi thôi!”
Vương Côn bước đến bên Phùng Tiểu Uyển, nói.
Nhưng đúng lúc này, áp lực khổng lồ bỗng bao trùm cả dinh thự Vân Phong.
“Ai thế?”
Nét mặt của Cửu phòng chủ vô cùng nghiêm nghị.
Ngay sau đó, một cao thủ mặc áo choàng đen xuất hiện.
Sau khi xuất hiện, đối phương cũng không quan tâm đến Cửu phòng chủ mà nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Cô là cô Phùng - Phùng Tiểu Uyển à?”
Phùng Tiểu Uyển hơi kinh ngạc, hôm nay là ngày gì? Sao ai cũng đến tìm cô ta thế?
Không hiểu sao, cô ta không cảm nhận được ác ý từ cao thủ mặc áo choàng đen.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Tôi là Phùng Tiểu Uyển! Không biết tiền bối là ai? Tiền bối cũng đến từ giới Cổ Võ, định đưa tôi về gia tộc của tiền bối à?”
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, cao thủ mặc áo choàng đen cười ha hả, nói ngay: “Yên tâm, tôi không phải người của giới Cổ Võ, tôi là chủ Ma Tông ở Ma Sơn tại thế tục, Lệ Trần! Dương Thanh bảo tôi tới đón cô”.
Vương Côn lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rất rõ rồi, cho dù chủ gia tộc họ Khương muốn gặp cô Phùng thì cũng phải chờ chủ gia tộc của tôi gặp cô Phùng đã”.
Tuy Khương Chiến là dòng chính nhà họ Khương, nhưng Vương Côn cũng không e dè vì thân phận của đối phương.
Phùng Tiểu Uyển cũng có vẻ kinh ngạc, cô ta cứ tưởng mình sẽ bị Vương Côn đưa đi, nào ngờ lại có thêm một cao thủ đến từ giới Cổ Võ.
Thấy Vương Côn từ chối, trong mắt Khương Chiến lóe lên sát khí mãnh liệt, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu ông đã muốn chết, tôi sẽ giúp ông”.
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người ông ta, gần như cùng lúc đó, Khương Chiến cũng biến mất, lao tới chỗ Vương Côn.
Vương Côn đã chuẩn bị trước, đúng lúc Khương Chiến ra tay, lão ta cũng hành động.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người điên cuồng giao chiến, khí thế khủng khiếp bùng nổ từ họ, liên tục lan ra xung quanh.
“Mọi người mau rời đi, thực lực của họ quá mạnh, chỉ uy lực còn sót lại từ trận chiến cũng đủ để đánh trọng thương mọi người đấy”.
Anh em nhà họ Tống vội bước lên, chắn trước đám người.
Họ là người luyện võ mà cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ, nói gì đến người bình thường không hề có nền tảng võ thuật như Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển.
Huống hồ còn có bé Tĩnh An.
Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để Phùng Tiểu Uyển rời đi.
Hoài Lam hiểu ý của anh em nhà họ Tống, cô ta nhìn hai người đang chiến đấu, lập tức trầm giọng nói: “Trận chiến giữa họ sẽ kết thúc rất nhanh, họ đều muốn đưa Tiểu Uyển đi, cho dù giờ Tiểu Uyển rời đi thì cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của họ”.
“Bí mật Tiểu Uyển là luyện đan sư đã bị lộ, nhà họ Khương cũng được, gia tộc Bách Lý cũng thế, chắc chắn đã có cao thủ Thiên Cảnh thực thụ đang quan sát chúng ta”.
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, mọi người đều hít sâu một hơi, Phùng Giai Di nhíu mày: “Cao thủ Thiên Cảnh?”
Hoài Lam gật đầu: “Theo quy định của Thủ Hộ Minh, cao thủ trên Thiên Cảnh không được ra tay ở thế tục, nhưng giá trị của Tiểu Uyển quá lớn, giờ bí mật Tiểu Uyển là luyện đan sư đã bị lộ, nhà họ Khương và gia tộc Bách Lý đã tới, chắc chắn sẽ có cao thủ Thiên Cảnh đang âm thầm quan sát”.
Tống Tả gật đầu, trầm giọng nói: “Cô Hoài Lam nói không sai, thế lực nào ở giới Cổ Võ cũng sẽ rất coi trọng thân phận luyện đan sư của Tiểu Uyển, chắc chắn họ sẽ cử cao thủ Thiên Cảnh âm thầm quan sát”.
“Cho dù bây giờ chúng ta định giấu Tiểu Uyển đi thì cũng không có cơ hội, chúng ta không thể đối phó được bất kỳ thế lực nào ở giới Cổ Võ, nếu đã không đối phó được thì đành chịu đựng, may mà Tiểu Uyển có giá trị rất lớn với bất kỳ thế lực nào, cho dù con bé bị đưa đi đâu thì cũng sẽ không gặp nguy”.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Mọi người cứ yên tâm, em sẽ không sao đâu ạ”.
Cô ta nói rồi lại nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, chị mau đưa bé Tĩnh An đi đi, nếu cứ ở đây, hai người sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều”.
“Ông Tống, hai ông cũng đi đi! Họ đều muốn đưa cháu về gia tộc của mình, cháu ở lại, chắc chắn sẽ không bị thương đâu”.
Tuy đám người không nỡ nhưng cũng hiểu, họ ở đây cũng không giúp được gì cho Phùng Tiểu Uyển, còn có thể bị thương nặng vì uy lực còn sót lại từ trận chiến.
Do đó, mọi người đều từ biệt Phùng Tiểu Uyển.
Sau thoáng chốc, trong dinh thự Vân Phong chỉ còn mình Phùng Tiểu Uyển và Khương Chiến, Vương Côn đang chiến đấu.
“Khương Chiến, cậu đừng quá đáng!”
Sau một đòn đánh, Vương Côn nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện gì cũng phải có trước sau, tôi tìm được cô Phùng trước, phải để tôi đưa cô ấy về gia tộc Bách Lý”.
Khương Chiến hừ lạnh, khinh thường nhìn Vương Côn: “Mọi người đều là người của giới Cổ Võ, ở giới Cổ Võ, mạnh được yếu thua, đừng nói nhảm nữa, tôi và ông đánh một trận, ai thắng thì sẽ được đưa cô ấy đi!”
“Không thể nào!”
Vương Côn nghiến răng nghiến lợi: “Trừ khi cậu giết tôi, bằng không, đừng hòng đưa cô Phùng đi!”
Sau trận chiến vừa rồi, rõ ràng thực lực của Khương Chiến hơn một bậc.
Nhưng nếu Khương Chiến muốn giết Vương Côn thì không thể.
Nếu hai người tiếp tục chiến đấu thì chỉ có thể dẫn đến kết cục cả hai cùng chết thôi.
“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”
Khương Chiến hừ lạnh, ý chí chiến đấu bùng nổ, lại lao tới chỗ Vương Côn.
Phùng Tiểu Uyển nhìn từ xa, lúc này cô ta đã bình tĩnh lại, đối với cô ta, đi đâu cũng không quan trọng nữa.
Cô ta đã sẵn sàng ở lại thế lực nào đó của giới Cổ Võ một khoảng thời gian tới rồi.
“Ầm!”
Đúng lúc này, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Vương Côn hộc máu, bay ra xa.
Người Khương Chiến cũng đầy máu me, ông ta đứng im, há miệng thở dốc.
“Đi theo tôi!”
Khương Chiến bước đến trước mặt Phùng Tiểu Uyển, lạnh lùng nói.
Phùng Tiểu Uyển không nói gì, đi theo đối phương.
“Nếu muốn đưa cô Phùng đi, trừ khi tôi chết!”
Nhưng họ vừa đi được mấy bước thì đã bị Vương Côn chắn đường.
Lúc này người Vương Côn đầy máu tươi, nhưng lão ta vẫn hừng hực ý chí chiến đấu, nhìn chằm chằm vào Khương Chiến.
Khương Chiến căm tức nhìn Vương Côn, cắn răng: “Kẻ thua cuộc mà cũng dám chắn đường tôi à? Cút khỏi tầm mắt tôi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo với ông!”
Vương Côn cười khẩy: “Cậu có khách sáo với tôi à? Nếu cậu giết được tôi thật, cậu sẽ không ra tay ư? Chúng ta cùng cảnh giới với nhau, cậu biết rõ tình trạng của tôi bây giờ”.
Khương Chiến vô cùng tức giận, nhưng đúng như Vương Côn nói, họ là cao thủ cùng cảnh giới, tuy Khương Chiến hơn một chút, nhưng nếu hai người liều mạng thì cũng không biết ai sống ai chết.
Vương Côn vẫn giữ dáng vẻ liều mạng, còn Khương Chiến thì có điều lo lắng.
Trong lúc Khương Chiến im lặng, một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên: “Con cháu của nhà họ Khương cũng dám cướp người của gia tộc Bách Lý à?”
Nghe thấy giọng nói này, Khương Chiến biến sắc.
Ngay sau đó, một người già nua tiên phong đạo cốt xuất hiện bên cạnh Vương Côn.
Vương Côn thấy người tới, vội cúi chào: “Cửu phòng chủ!”
Gia tộc Bách Lý có tổng cộng chín nhánh, mỗi nhánh có một người đứng đầu, người trước mặt chính là phòng chủ của nhánh thứ chín thuộc gia tộc Bách Lý.
“Đưa cô Phùng về gia tộc Bách Lý đi!”
Cửu phòng chủ lạnh lùng nhìn Khương Chiến, nói với Vương Côn.
“Vâng!”
Vương Côn vội đáp.
“Cô Phùng, đi với tôi thôi!”
Vương Côn bước đến bên Phùng Tiểu Uyển, nói.
Nhưng đúng lúc này, áp lực khổng lồ bỗng bao trùm cả dinh thự Vân Phong.
“Ai thế?”
Nét mặt của Cửu phòng chủ vô cùng nghiêm nghị.
Ngay sau đó, một cao thủ mặc áo choàng đen xuất hiện.
Sau khi xuất hiện, đối phương cũng không quan tâm đến Cửu phòng chủ mà nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Cô là cô Phùng - Phùng Tiểu Uyển à?”
Phùng Tiểu Uyển hơi kinh ngạc, hôm nay là ngày gì? Sao ai cũng đến tìm cô ta thế?
Không hiểu sao, cô ta không cảm nhận được ác ý từ cao thủ mặc áo choàng đen.
Phùng Tiểu Uyển nói: “Tôi là Phùng Tiểu Uyển! Không biết tiền bối là ai? Tiền bối cũng đến từ giới Cổ Võ, định đưa tôi về gia tộc của tiền bối à?”
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, cao thủ mặc áo choàng đen cười ha hả, nói ngay: “Yên tâm, tôi không phải người của giới Cổ Võ, tôi là chủ Ma Tông ở Ma Sơn tại thế tục, Lệ Trần! Dương Thanh bảo tôi tới đón cô”.
Bình luận facebook