Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2081: Không đơn giản
Sau khi nam thanh niên dứt lời, một cao thủ Thiên Cảnh phía sau anh ta hơi nhích chân, lao về phía Đỗ Trọng.
“Dám sỉ nhục cậu chủ nhà tôi, chết đi!”
Cao thủ Thiên Cảnh này không hề định nương tay, lão ta tung luôn đòn chí mạng về phía Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng là chủ Võ Tông, sao có thể dễ dàng bị ức hiếp chứ?
Ngay khi đối phương định giết ông ta, ông ta đã sẵn sàng chiến đấu rồi.
Khí thế của ông ta bỗng tăng vọt, áp lực khủng khiếp lập tức giáng xuống.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Đỗ Trọng đấm một phát, tay ông ta và đối phương chạm nhau, phát ra tiếng nổ vang trời.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất dưới chân hai người lập tức nứt ra.
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, cao thủ Thiên Cảnh đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ lập tức lùi nhanh ra sau.
Còn Đỗ Trọng thì vẫn đứng im, không hề lui nửa bước.
Đòn đánh này đã cho thấy ai mạnh hơn.
Lúc này ý chí chiến đấu của Đỗ Trọng dâng trào, khí thế phóng lên tận trời xanh, như thiên thần giáng xuống trần gian, khiến người khác nhìn mà khiếp sợ.
“Sao... sao có thể chứ?”
Trên mặt thanh niên vừa tuyên bố sẽ để thuộc hạ là cao thủ Thiên Cảnh giết Đỗ Trọng tràn ngập vẻ không dám tin.
Không riêng gì anh ta, mấy người khác cũng thế.
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, khinh miệt nói: “Vẫn là câu nói đó, nếu không có gia tộc phía sau cậu, cậu chẳng là cái thá gì đâu”.
Đối phương siết chặt nắm tay, nét mặt méo mó vì giận dữ.
Anh ta cắn răng: “Thì ra là cao thủ Thiên Cảnh, khó trách dám kiêu ngạo trước mặt chúng tôi, nhưng thế thì sao chứ? Bên chúng tôi có năm cao thủ Thiên Cảnh, diệt Võ Tông của ông dễ như trở bàn tay”.
“Im miệng!”
Đúng lúc này, Liễu Như Yên cũng hoàn hồn, quát thanh niên kia: “Hạ Quân, nếu cậu dám khiêu khích tông chủ Đỗ nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Những người khác thấy thế, lập tức im lặng, họ vốn định nhắm vào Đỗ Trọng với Hạ Quân, giờ cũng không dám nữa.
Đỗ Trọng chăm chú nhìn Liễu Như Yên, cô gái này đúng là không đơn giản.
Liễu Như Yên lại quát Hạ Quân: “Xin lỗi tông chủ Đỗ đi!”
“Sao cơ?”
Hạ Quân lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Chị Liễu, chị bảo em xin lỗi lão già thế tục này à? Lão ta là cái thá gì mà xứng nhận lời xin lỗi của cậu cả nhà họ Hạ như em chứ? Lão ta chịu nổi ư?”
Sắc mặt Liễu Như Yên rất tệ, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu xin lỗi!”
“Không bao giờ!”
“Chát!”
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, khiến tất cả mọi người sững sờ.
Hạ Quân không dám tin: “Chị tát em vì một người ngoài ở thế tục à?”
Ngay cả Đỗ Trọng cũng kinh ngạc trước hành động của Liễu Như Yên.
Thậm chí ông ta đã sẵn sàng triệu hồi linh hồn Võ Thần rồi, chỉ cần Liễu Như Yên hạ lệnh ra tay với ông ta, ông ta sẽ triệu hồi ngay, nhưng không ngờ chẳng những Liễu Như Yên không hạ lệnh ra tay mà còn bắt Hạ Quân xin lỗi, thậm chí tát anh ta một phát.
Lúc này, một nam thanh niên khác nói: “Hạ Quân, nói ít mấy câu đi, nếu chị Liễu đã bảo cậu xin lỗi, cậu xin lỗi là được rồi”.
Một cô gái khác cũng nói: “Dịch Phi Dương nói đúng đấy, Hạ Quân, xin lỗi đi!”
Bốn thanh niên này đều là thiên tài đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, lúc này, ba người đã về chung một phe.
Sắc mặt Hạ Quân vô cùng khó coi, anh ta siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, anh ta rất muốn giết Đỗ Trọng, nhưng trước mặt Liễu Như Yên, anh ta không thể làm điều đó.
Tuy anh ta là thiên tài nhà họ Hạ, nhưng ở nhà họ Hạ, anh ta cũng không phải người ưu tú nhất, còn Liễu Như Yên lại có thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Liễu.
Không chỉ ở nhà họ Liễu, cô ta còn là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Quan trọng nhất chính là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, địa vị nhà họ Liễu của Liễu Như Yên cao hơn nhà họ Hạ.
Cho dù là về mặt năng lực hay gia tộc, anh ta đều không có tư cách khiêu khích Liễu Như Yên.
Hạ Quân hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, nghiến răng: “Xin lỗi!”
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn đối phương, cũng không trả lời mà nhìn về phía Liễu Như Yên: “Cô Liễu, tôi đã nói rõ rồi, việc có đồng ý cho các người tiến vào Bắc Vực không không phải do mình tôi quyết định, cô cho tôi chút thời gian, sau khi bàn bạc xong, tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn”.
“Thế này đi, cô cho tôi ba tiếng nữa, tôi sẽ trả lời cô”.
Đi từ Võ Tông đến Ma Tông cần một tiếng, Dương Thanh đã đang trên đường tới Ma Tông rồi, sau khi anh đón Mã Siêu, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn anh sẽ quay lại đây trong vòng ba tiếng.
Nếu Dương Thanh đồng ý cho Liễu Như Yên dẫn người vào Bắc Vực, ông ta cũng không có ý kiến gì.
Liễu Như Yên chăm chú nhìn Đỗ Trọng, lập tức gật nhẹ đầu: “Được, vậy chúng tôi sẽ chờ ba tiếng nữa, đã vậy thì xin cáo từ!”
Liễu Như Yên nhanh chóng dẫn người rời đi.
Lúc này cao thủ Võ Tông mới thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đối với người của Võ Tông, năm cao thủ Thiên Cảnh, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mang lại áp lực quá lớn.
Đỗ Trọng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta cứ tưởng sẽ phải liều mạng một trận, không ngờ đối phương dễ dàng rời đi như thế.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Võ Tông bước đến bên Đỗ Trọng, nghiêm nghị nói: “Tông chủ, có câu này, tôi không biết nên nói hay không”.
Đỗ Trọng nhíu mày: “Nếu đã không biết thì đừng nói!”
Đối phương hơi xấu hổ, nói ngay: “Tông chủ, giờ kết giới đã tan vỡ, Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục sắp hoàn toàn hòa làm một, trong tình huống này, chắc chắn Bắc Vực sẽ không chịu nổi”.
“Tôi nghĩ có thể chấp nhận điều kiện của đám người Liễu Như Yên, để họ tiến vào Bắc Vực, chẳng những sẽ bảo vệ được Võ Tông mà còn có thể uy hiếp nhữngg ai đang nhắm vào Võ Tông ở Hạ Giới giới Cổ Võ”.
Đỗ Trọng hừ lạnh: “Tôi không muốn nghe thấy những câu như thế lần nữa!”
Ông ta nói rồi quay người rời đi.
Ông ta cũng không định giải thích, giờ tình hình ở thế tục rất nghiêm trọng, các thế lực hàng đầu thế tục cũng sẽ có những quan điểm khác nhau.
Nếu không có Dương Thanh, có lẽ ông ta sẽ cân nhắc đến việc để đám người Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực, nhưng giờ ông ta không cần nữa.
Cùng lúc đó, ở khách sạn Vạn Hào, Bắc Vực Ma Sơn.
“Chị Liễu, em thực sự không nén nổi cơn giận này”.
Ở bàn ăn, Hạ Quân nói với vẻ không cam lòng: “Chúng ta đồng ý tiến vào Bắc Vực là vinh dự của Võ Tông, ông ta dám từ chối, đúng là không biết điều!”
“Chị Liễu, em nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, tại sao chị lại bắt em xin lỗi ông ta? Chúng ta có thể dễ dàng tiêu diệt Võ Tông mà”.
Dịch Phi Dương nhìn về phía Liễu Như Yên: “Tôi nghĩ chị Liễu làm thế là có lý do đấy”.
Cô gái tên Doãn Thiên Kiều cũng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Chị Liễu, chị suy tính thế nào vậy, nói với bọn em đi!”
Liễu Như Yên nhìn quanh, nói: “Các cô cậu nghĩ Võ Tông đơn giản như bề ngoài thật à?”
“Dám sỉ nhục cậu chủ nhà tôi, chết đi!”
Cao thủ Thiên Cảnh này không hề định nương tay, lão ta tung luôn đòn chí mạng về phía Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng là chủ Võ Tông, sao có thể dễ dàng bị ức hiếp chứ?
Ngay khi đối phương định giết ông ta, ông ta đã sẵn sàng chiến đấu rồi.
Khí thế của ông ta bỗng tăng vọt, áp lực khủng khiếp lập tức giáng xuống.
“Ầm!”
Ngay sau đó, Đỗ Trọng đấm một phát, tay ông ta và đối phương chạm nhau, phát ra tiếng nổ vang trời.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất dưới chân hai người lập tức nứt ra.
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, cao thủ Thiên Cảnh đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ lập tức lùi nhanh ra sau.
Còn Đỗ Trọng thì vẫn đứng im, không hề lui nửa bước.
Đòn đánh này đã cho thấy ai mạnh hơn.
Lúc này ý chí chiến đấu của Đỗ Trọng dâng trào, khí thế phóng lên tận trời xanh, như thiên thần giáng xuống trần gian, khiến người khác nhìn mà khiếp sợ.
“Sao... sao có thể chứ?”
Trên mặt thanh niên vừa tuyên bố sẽ để thuộc hạ là cao thủ Thiên Cảnh giết Đỗ Trọng tràn ngập vẻ không dám tin.
Không riêng gì anh ta, mấy người khác cũng thế.
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, khinh miệt nói: “Vẫn là câu nói đó, nếu không có gia tộc phía sau cậu, cậu chẳng là cái thá gì đâu”.
Đối phương siết chặt nắm tay, nét mặt méo mó vì giận dữ.
Anh ta cắn răng: “Thì ra là cao thủ Thiên Cảnh, khó trách dám kiêu ngạo trước mặt chúng tôi, nhưng thế thì sao chứ? Bên chúng tôi có năm cao thủ Thiên Cảnh, diệt Võ Tông của ông dễ như trở bàn tay”.
“Im miệng!”
Đúng lúc này, Liễu Như Yên cũng hoàn hồn, quát thanh niên kia: “Hạ Quân, nếu cậu dám khiêu khích tông chủ Đỗ nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Những người khác thấy thế, lập tức im lặng, họ vốn định nhắm vào Đỗ Trọng với Hạ Quân, giờ cũng không dám nữa.
Đỗ Trọng chăm chú nhìn Liễu Như Yên, cô gái này đúng là không đơn giản.
Liễu Như Yên lại quát Hạ Quân: “Xin lỗi tông chủ Đỗ đi!”
“Sao cơ?”
Hạ Quân lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Chị Liễu, chị bảo em xin lỗi lão già thế tục này à? Lão ta là cái thá gì mà xứng nhận lời xin lỗi của cậu cả nhà họ Hạ như em chứ? Lão ta chịu nổi ư?”
Sắc mặt Liễu Như Yên rất tệ, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu xin lỗi!”
“Không bao giờ!”
“Chát!”
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, khiến tất cả mọi người sững sờ.
Hạ Quân không dám tin: “Chị tát em vì một người ngoài ở thế tục à?”
Ngay cả Đỗ Trọng cũng kinh ngạc trước hành động của Liễu Như Yên.
Thậm chí ông ta đã sẵn sàng triệu hồi linh hồn Võ Thần rồi, chỉ cần Liễu Như Yên hạ lệnh ra tay với ông ta, ông ta sẽ triệu hồi ngay, nhưng không ngờ chẳng những Liễu Như Yên không hạ lệnh ra tay mà còn bắt Hạ Quân xin lỗi, thậm chí tát anh ta một phát.
Lúc này, một nam thanh niên khác nói: “Hạ Quân, nói ít mấy câu đi, nếu chị Liễu đã bảo cậu xin lỗi, cậu xin lỗi là được rồi”.
Một cô gái khác cũng nói: “Dịch Phi Dương nói đúng đấy, Hạ Quân, xin lỗi đi!”
Bốn thanh niên này đều là thiên tài đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, lúc này, ba người đã về chung một phe.
Sắc mặt Hạ Quân vô cùng khó coi, anh ta siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, anh ta rất muốn giết Đỗ Trọng, nhưng trước mặt Liễu Như Yên, anh ta không thể làm điều đó.
Tuy anh ta là thiên tài nhà họ Hạ, nhưng ở nhà họ Hạ, anh ta cũng không phải người ưu tú nhất, còn Liễu Như Yên lại có thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Liễu.
Không chỉ ở nhà họ Liễu, cô ta còn là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Quan trọng nhất chính là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, địa vị nhà họ Liễu của Liễu Như Yên cao hơn nhà họ Hạ.
Cho dù là về mặt năng lực hay gia tộc, anh ta đều không có tư cách khiêu khích Liễu Như Yên.
Hạ Quân hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, nghiến răng: “Xin lỗi!”
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn đối phương, cũng không trả lời mà nhìn về phía Liễu Như Yên: “Cô Liễu, tôi đã nói rõ rồi, việc có đồng ý cho các người tiến vào Bắc Vực không không phải do mình tôi quyết định, cô cho tôi chút thời gian, sau khi bàn bạc xong, tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn”.
“Thế này đi, cô cho tôi ba tiếng nữa, tôi sẽ trả lời cô”.
Đi từ Võ Tông đến Ma Tông cần một tiếng, Dương Thanh đã đang trên đường tới Ma Tông rồi, sau khi anh đón Mã Siêu, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn anh sẽ quay lại đây trong vòng ba tiếng.
Nếu Dương Thanh đồng ý cho Liễu Như Yên dẫn người vào Bắc Vực, ông ta cũng không có ý kiến gì.
Liễu Như Yên chăm chú nhìn Đỗ Trọng, lập tức gật nhẹ đầu: “Được, vậy chúng tôi sẽ chờ ba tiếng nữa, đã vậy thì xin cáo từ!”
Liễu Như Yên nhanh chóng dẫn người rời đi.
Lúc này cao thủ Võ Tông mới thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đối với người của Võ Tông, năm cao thủ Thiên Cảnh, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mang lại áp lực quá lớn.
Đỗ Trọng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta cứ tưởng sẽ phải liều mạng một trận, không ngờ đối phương dễ dàng rời đi như thế.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Võ Tông bước đến bên Đỗ Trọng, nghiêm nghị nói: “Tông chủ, có câu này, tôi không biết nên nói hay không”.
Đỗ Trọng nhíu mày: “Nếu đã không biết thì đừng nói!”
Đối phương hơi xấu hổ, nói ngay: “Tông chủ, giờ kết giới đã tan vỡ, Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục sắp hoàn toàn hòa làm một, trong tình huống này, chắc chắn Bắc Vực sẽ không chịu nổi”.
“Tôi nghĩ có thể chấp nhận điều kiện của đám người Liễu Như Yên, để họ tiến vào Bắc Vực, chẳng những sẽ bảo vệ được Võ Tông mà còn có thể uy hiếp nhữngg ai đang nhắm vào Võ Tông ở Hạ Giới giới Cổ Võ”.
Đỗ Trọng hừ lạnh: “Tôi không muốn nghe thấy những câu như thế lần nữa!”
Ông ta nói rồi quay người rời đi.
Ông ta cũng không định giải thích, giờ tình hình ở thế tục rất nghiêm trọng, các thế lực hàng đầu thế tục cũng sẽ có những quan điểm khác nhau.
Nếu không có Dương Thanh, có lẽ ông ta sẽ cân nhắc đến việc để đám người Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực, nhưng giờ ông ta không cần nữa.
Cùng lúc đó, ở khách sạn Vạn Hào, Bắc Vực Ma Sơn.
“Chị Liễu, em thực sự không nén nổi cơn giận này”.
Ở bàn ăn, Hạ Quân nói với vẻ không cam lòng: “Chúng ta đồng ý tiến vào Bắc Vực là vinh dự của Võ Tông, ông ta dám từ chối, đúng là không biết điều!”
“Chị Liễu, em nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, tại sao chị lại bắt em xin lỗi ông ta? Chúng ta có thể dễ dàng tiêu diệt Võ Tông mà”.
Dịch Phi Dương nhìn về phía Liễu Như Yên: “Tôi nghĩ chị Liễu làm thế là có lý do đấy”.
Cô gái tên Doãn Thiên Kiều cũng nhìn về phía Liễu Như Yên: “Chị Liễu, chị suy tính thế nào vậy, nói với bọn em đi!”
Liễu Như Yên nhìn quanh, nói: “Các cô cậu nghĩ Võ Tông đơn giản như bề ngoài thật à?”
Bình luận facebook