Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2097: Dương Thanh nhận kiếm
Dương Thanh nhìn đại trưởng lão với vẻ bất đắc dĩ: “Đại trưởng lão, giờ tôi còn khó bảo vệ bản thân mình, chấp hành nhiệm vụ kiểu gì đây?”
Với tình cảnh của anh bây giờ, nếu chấp hành nhiệm vụ của hội trưởng lão thật, không chừng chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn liên lụy cả hội trưởng lão.
Đại trưởng lão cười nói: “Cậu lo về người của Hạ Giới giới Cổ Võ à?”
Dương Thanh gật đầu.
Ba vị trưởng lão nhìn nhau cười, đại trưởng lão lập tức nói: “Cậu cứ yên tâm, nếu chúng tôi đã quyết định để cậu chấp hành nhiệm vụ này, đương nhiên sẽ giải quyết phiền phức của cậu trước”.
Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh lập tức vui mừng, thật ra anh đến hội trưởng lão vì muốn vào thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng đã nói cho anh biết, nhằm tránh khỏi sự đuổi giết của cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ.
Không ngờ đại trưởng lão lại nói sẽ giải quyết phiền phức của anh.
Dương Thanh chưa kịp hỏi gì, đại trưởng lão đã lấy một thanh trường kiếm ra, trên chuôi kiếm có chạm trổ hình rồng.
Đại trưởng lão cười ha hả: “Đây là Thiên Tử Kiếm, cậu từng là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, chắc cũng hiểu ý nghĩa của Thiên Tử Kiếm nhỉ?”
Khi thấy Thiên Tử Kiếm, Dương Thanh không khỏi rùng mình, anh có thể cảm nhận rõ kiếm ý vô cùng sắc bén đang tràn ra từ Thiên Tử Kiếm.
Kiếm chưa rời vỏ đã khiến người ta cảm nhận được kiếm ý, có thể thấy Thiên Tử Kiếm cũng không phải vật bình thường, có lẽ nó là kiếm linh khí cấp cao.
Dương Thanh vội gật đầu, nhìn chằm chằm vào Thiên Tử Kiếm bằng ánh mắt nóng rực: “Có thể nói Thiên Tử Kiếm là thượng phương bảo kiếm của hội trưởng lão, trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, Thiên Tử Kiếm đại diện cho quyền lực cao nhất của hội trưởng lão”.
Đại trưởng lão cười híp mắt: “Đấy chỉ là một trong những tác dụng của Thiên Tử Kiếm thôi, cậu biết Thiên Tử Kiếm còn tác dụng lớn nào không?”
Dương Thanh giật mình, ngoài trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, Thiên Tử Kiếm vẫn còn tác dụng khác à?
Thấy anh lắc đầu, đại trưởng lão cười nói: “Thiên Tử Kiếm là một thanh kiếm linh khí cấp cao, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì nó vẫn là linh khí hàng đầu”.
“Người dùng kiếm có thể phát huy thực lực hơn thực lực vốn có một cảnh giới nhỏ”.
Dương Thanh rất kinh ngạc, không ngờ trên đời này có cả linh khí giúp thực lực của người ta tăng một cảnh giới nhỏ, tuy chỉ một cảnh giới nhỏ thôi, nhưng cũng đã nghịch thiên lắm rồi.
Nhưng đại trưởng lão vẫn chưa nói xong, ông ta nói tiếp: “Đương nhiên, đây vẫn không phải tác dụng lớn nhất của Thiên Tử Kiếm”.
Dương Thanh và Mã Siêu đều sững sờ, chẳng lẽ Thiên Tử Kiếm vẫn còn tác dụng khác ư?
Nụ cười trên mặt đại trưởng lão bỗng biến mất, ông ta nhìn Thiên Tử Kiếm trong tay với vẻ vô cùng kính trọng.
“Trong Thiên Tử Kiếm phong ấn linh hồn của một cao thủ cực mạnh thuộc thời đại các vị thần, khi chủ nhân của thanh kiếm này gặp nguy hiểm đến tính mạng thì có thể triệu hồi linh hồn vị cao thủ này ra, tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ”.
Đại trưởng lão ngừng một chút rồi nói tiếp với vẻ kính sợ: “Nhưng nếu muốn triệu hồi linh hồn vị cao thủ này ra, chủ nhân thanh kiếm sẽ phải tiêu hao rất nhiều, nó sẽ rút mất hầu hết linh khí của người đó”.
Dương Thanh và Mã Siêu đã kinh ngạc đến tột độ, không ngờ một thanh kiếm lại có thể giúp chủ nhân tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ.
Cho dù nó sẽ rút hết linh khí của chủ nhân, nhưng nếu phát huy được thực lực mạnh như thế thật, chẳng phải sẽ có thể nghênh ngang ở thế giới mới bây giờ à?
Phải biết rằng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cao thủ mạnh nhất mới đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, còn chủ nhân của Thiên Tử Kiếm lại có thể tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ, cho dù không thể giết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong chỉ với một đòn thì cũng có thể khiến đối phương bị thương nặng chứ?
Nếu Dương Thanh có Thiên Tử Kiếm, chẳng phải nguy cơ hiện giờ sẽ biến mất ngay ư?
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới thán phục: “Có thể nói Thiên Tử Kiếm là sản phẩm không thuộc về thế giới này”.
“Ha ha!”
Mấy vị trưởng lão đều mỉm cười, đại trưởng lão nói: “Cậu nói không sai, đúng là thanh kiếm này không phải sản phẩm mà thế giới này nên có”.
Dương Thanh hỏi: “Đại trưởng lão, ông vừa nói có cách giải quyết phiền phức của tôi, chuyện này liên quan gì tới Thiên Tử Kiếm vậy?”
Đại trưởng lão cười híp mắt, nhìn Dương Thanh: “Cậu nói xem, nếu cậu trở thành chủ nhân Thiên Tử Kiếm, phiền phức của cậu vẫn được tính là phiền phức à?”
Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ.
Thiên Tử Kiếm là bảo vật quý giá nhất của hội trưởng lão, cho dù không có những lời mà đại trưởng lão vừa nói, với sự hiểu biết của Dương Thanh về Thiên Tử Kiếm trước đó, thanh kiếm này vẫn là chí bảo của hội trưởng lão.
Dương Thanh cười khổ, lắc đầu: “Đại trưởng lão, ông đừng đùa tôi, thanh kiếm linh khí này chỉ phát huy tác dụng lớn nhất khi ở hội trưởng lão, hơn nữa nó cũng phải thuộc về hội trưởng lão”.
Có thể tưởng tượng được, một khi thanh kiếm này rơi vào tay kẻ ác thì sẽ mang lại tai họa lớn đến mức nào cho thế giới này.
Chưa bàn đến việc Dương Thanh đã rời khỏi chiến vực, cho dù anh vẫn là Chiến Thần của biên giới phía Bắc năm đó thì cũng không có tư cách trở thành chủ nhân Thiên Tử Kiếm.
Nào ngờ nét mặt đại trưởng lão bỗng trở nên nghiêm nghị, ông ta nâng Thiên Tử Kiếm bằng hai tay, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt sáng rực: “Dương THanh, nghe lệnh!”
Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh giật mình, vô thức đứng lên, sống lưng thẳng tắp.
Ba vị trưởng lão và Mã Siêu cũng đứng dậy.
Ai cũng có vẻ nghiêm nghị.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Tôi lấy danh nghĩa đại trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, tuyên bố trao chức tứ trưởng lão Chiêu Châu cho Dương Thanh, phụ trách quản lý Thiên Tử Kiếm”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức biến sắc.
Anh không ngờ hội trưởng lão lại muốn anh tiến vào hội trưởng lão, đồng thời đảm nhiệm chức tứ trưởng lão.
Phải biết rằng suốt trăm năm qua, hội trưởng lão luôn chỉ có ba người, chưa bao giờ có vị trí thứ tư.
Không những thế, đại trưởng lão còn định giao Thiên Tử Kiếm cho Dương Thanh quản lý.
Mã Siêu bên cạnh cũng sững sờ, sau đó nhanh chóng kích động nói với Dương Thanh vẫn đang sửng sốt: “Anh Thanh, mau nhận kiếm đi!”
Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, anh cũng không nhận Thiên Tử Kiếm mà áy náy nói: “Dương Thanh... không xứng ạ!”
Tuy anh từng là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, cũng lập công lớn cho Chiêu Châu, nhưng vẫn chưa đủ tư cách tiến vào hội trưởng lão, trở thành tứ trưởng lão.
Có vẻ ba vị trưởng lão không hề bất ngờ trước sự từ chối của Dương Thanh, đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, đây không phải vấn đề xứng hay không, thế giới mới bây giờ cần một thanh niên như cậu gìn giữ, bảo vệ hàng tỷ người dân trong thế giới mới này”.
“Cậu là ứng cử viên được cả ba trưởng lão nhất trí đồng ý cho gia nhập, hội trưởng lão cần cậu! Chiêu Châu cần cậu! Thế giới mới sắp xuất hiện cũng cần cậu!”
“Tôi trao cho Dương Thanh chức tứ tưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, phụ trách quản lý Thiên Tử Kiếm!”
“Dương Thanh, nhận kiếm đi!”
Giọng đại trưởng lão lại vang lên.
Với tình cảnh của anh bây giờ, nếu chấp hành nhiệm vụ của hội trưởng lão thật, không chừng chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn liên lụy cả hội trưởng lão.
Đại trưởng lão cười nói: “Cậu lo về người của Hạ Giới giới Cổ Võ à?”
Dương Thanh gật đầu.
Ba vị trưởng lão nhìn nhau cười, đại trưởng lão lập tức nói: “Cậu cứ yên tâm, nếu chúng tôi đã quyết định để cậu chấp hành nhiệm vụ này, đương nhiên sẽ giải quyết phiền phức của cậu trước”.
Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh lập tức vui mừng, thật ra anh đến hội trưởng lão vì muốn vào thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng đã nói cho anh biết, nhằm tránh khỏi sự đuổi giết của cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ.
Không ngờ đại trưởng lão lại nói sẽ giải quyết phiền phức của anh.
Dương Thanh chưa kịp hỏi gì, đại trưởng lão đã lấy một thanh trường kiếm ra, trên chuôi kiếm có chạm trổ hình rồng.
Đại trưởng lão cười ha hả: “Đây là Thiên Tử Kiếm, cậu từng là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, chắc cũng hiểu ý nghĩa của Thiên Tử Kiếm nhỉ?”
Khi thấy Thiên Tử Kiếm, Dương Thanh không khỏi rùng mình, anh có thể cảm nhận rõ kiếm ý vô cùng sắc bén đang tràn ra từ Thiên Tử Kiếm.
Kiếm chưa rời vỏ đã khiến người ta cảm nhận được kiếm ý, có thể thấy Thiên Tử Kiếm cũng không phải vật bình thường, có lẽ nó là kiếm linh khí cấp cao.
Dương Thanh vội gật đầu, nhìn chằm chằm vào Thiên Tử Kiếm bằng ánh mắt nóng rực: “Có thể nói Thiên Tử Kiếm là thượng phương bảo kiếm của hội trưởng lão, trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, Thiên Tử Kiếm đại diện cho quyền lực cao nhất của hội trưởng lão”.
Đại trưởng lão cười híp mắt: “Đấy chỉ là một trong những tác dụng của Thiên Tử Kiếm thôi, cậu biết Thiên Tử Kiếm còn tác dụng lớn nào không?”
Dương Thanh giật mình, ngoài trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, Thiên Tử Kiếm vẫn còn tác dụng khác à?
Thấy anh lắc đầu, đại trưởng lão cười nói: “Thiên Tử Kiếm là một thanh kiếm linh khí cấp cao, cho dù là ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì nó vẫn là linh khí hàng đầu”.
“Người dùng kiếm có thể phát huy thực lực hơn thực lực vốn có một cảnh giới nhỏ”.
Dương Thanh rất kinh ngạc, không ngờ trên đời này có cả linh khí giúp thực lực của người ta tăng một cảnh giới nhỏ, tuy chỉ một cảnh giới nhỏ thôi, nhưng cũng đã nghịch thiên lắm rồi.
Nhưng đại trưởng lão vẫn chưa nói xong, ông ta nói tiếp: “Đương nhiên, đây vẫn không phải tác dụng lớn nhất của Thiên Tử Kiếm”.
Dương Thanh và Mã Siêu đều sững sờ, chẳng lẽ Thiên Tử Kiếm vẫn còn tác dụng khác ư?
Nụ cười trên mặt đại trưởng lão bỗng biến mất, ông ta nhìn Thiên Tử Kiếm trong tay với vẻ vô cùng kính trọng.
“Trong Thiên Tử Kiếm phong ấn linh hồn của một cao thủ cực mạnh thuộc thời đại các vị thần, khi chủ nhân của thanh kiếm này gặp nguy hiểm đến tính mạng thì có thể triệu hồi linh hồn vị cao thủ này ra, tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ”.
Đại trưởng lão ngừng một chút rồi nói tiếp với vẻ kính sợ: “Nhưng nếu muốn triệu hồi linh hồn vị cao thủ này ra, chủ nhân thanh kiếm sẽ phải tiêu hao rất nhiều, nó sẽ rút mất hầu hết linh khí của người đó”.
Dương Thanh và Mã Siêu đã kinh ngạc đến tột độ, không ngờ một thanh kiếm lại có thể giúp chủ nhân tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ.
Cho dù nó sẽ rút hết linh khí của chủ nhân, nhưng nếu phát huy được thực lực mạnh như thế thật, chẳng phải sẽ có thể nghênh ngang ở thế giới mới bây giờ à?
Phải biết rằng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, cao thủ mạnh nhất mới đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong, còn chủ nhân của Thiên Tử Kiếm lại có thể tung một đòn toàn lực của cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ, cho dù không thể giết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong chỉ với một đòn thì cũng có thể khiến đối phương bị thương nặng chứ?
Nếu Dương Thanh có Thiên Tử Kiếm, chẳng phải nguy cơ hiện giờ sẽ biến mất ngay ư?
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới thán phục: “Có thể nói Thiên Tử Kiếm là sản phẩm không thuộc về thế giới này”.
“Ha ha!”
Mấy vị trưởng lão đều mỉm cười, đại trưởng lão nói: “Cậu nói không sai, đúng là thanh kiếm này không phải sản phẩm mà thế giới này nên có”.
Dương Thanh hỏi: “Đại trưởng lão, ông vừa nói có cách giải quyết phiền phức của tôi, chuyện này liên quan gì tới Thiên Tử Kiếm vậy?”
Đại trưởng lão cười híp mắt, nhìn Dương Thanh: “Cậu nói xem, nếu cậu trở thành chủ nhân Thiên Tử Kiếm, phiền phức của cậu vẫn được tính là phiền phức à?”
Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ.
Thiên Tử Kiếm là bảo vật quý giá nhất của hội trưởng lão, cho dù không có những lời mà đại trưởng lão vừa nói, với sự hiểu biết của Dương Thanh về Thiên Tử Kiếm trước đó, thanh kiếm này vẫn là chí bảo của hội trưởng lão.
Dương Thanh cười khổ, lắc đầu: “Đại trưởng lão, ông đừng đùa tôi, thanh kiếm linh khí này chỉ phát huy tác dụng lớn nhất khi ở hội trưởng lão, hơn nữa nó cũng phải thuộc về hội trưởng lão”.
Có thể tưởng tượng được, một khi thanh kiếm này rơi vào tay kẻ ác thì sẽ mang lại tai họa lớn đến mức nào cho thế giới này.
Chưa bàn đến việc Dương Thanh đã rời khỏi chiến vực, cho dù anh vẫn là Chiến Thần của biên giới phía Bắc năm đó thì cũng không có tư cách trở thành chủ nhân Thiên Tử Kiếm.
Nào ngờ nét mặt đại trưởng lão bỗng trở nên nghiêm nghị, ông ta nâng Thiên Tử Kiếm bằng hai tay, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt sáng rực: “Dương THanh, nghe lệnh!”
Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh giật mình, vô thức đứng lên, sống lưng thẳng tắp.
Ba vị trưởng lão và Mã Siêu cũng đứng dậy.
Ai cũng có vẻ nghiêm nghị.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Tôi lấy danh nghĩa đại trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, tuyên bố trao chức tứ trưởng lão Chiêu Châu cho Dương Thanh, phụ trách quản lý Thiên Tử Kiếm”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức biến sắc.
Anh không ngờ hội trưởng lão lại muốn anh tiến vào hội trưởng lão, đồng thời đảm nhiệm chức tứ trưởng lão.
Phải biết rằng suốt trăm năm qua, hội trưởng lão luôn chỉ có ba người, chưa bao giờ có vị trí thứ tư.
Không những thế, đại trưởng lão còn định giao Thiên Tử Kiếm cho Dương Thanh quản lý.
Mã Siêu bên cạnh cũng sững sờ, sau đó nhanh chóng kích động nói với Dương Thanh vẫn đang sửng sốt: “Anh Thanh, mau nhận kiếm đi!”
Lúc này Dương Thanh mới hoàn hồn, anh cũng không nhận Thiên Tử Kiếm mà áy náy nói: “Dương Thanh... không xứng ạ!”
Tuy anh từng là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, cũng lập công lớn cho Chiêu Châu, nhưng vẫn chưa đủ tư cách tiến vào hội trưởng lão, trở thành tứ trưởng lão.
Có vẻ ba vị trưởng lão không hề bất ngờ trước sự từ chối của Dương Thanh, đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, đây không phải vấn đề xứng hay không, thế giới mới bây giờ cần một thanh niên như cậu gìn giữ, bảo vệ hàng tỷ người dân trong thế giới mới này”.
“Cậu là ứng cử viên được cả ba trưởng lão nhất trí đồng ý cho gia nhập, hội trưởng lão cần cậu! Chiêu Châu cần cậu! Thế giới mới sắp xuất hiện cũng cần cậu!”
“Tôi trao cho Dương Thanh chức tứ tưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, phụ trách quản lý Thiên Tử Kiếm!”
“Dương Thanh, nhận kiếm đi!”
Giọng đại trưởng lão lại vang lên.
Bình luận facebook