Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2196-2109
Chương 2106: Phá Kính Đan
Chủ gia tộc họ Tề nhìn chằm chằm vào người thần bí, chợt nói: “Phá Kính Đan mà cậu nói có thể khiến cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có hy vọng đột phá thật à?”
Người thần bí mỉm cười, ném đan dược trong tay cho chủ gia tộc họ Tề, cười nói: “Ông chủ Tề cứ quan sát viên đan dược này trước đi”.
Sau khi nhận lấy Phá Kính Đan, sắc mặt của chủ gia tộc họ Tề nhanh chóng trở nên nghiêm nghị, vì lão ta đã cảm nhận được linh khí vô cùng nồng đậm từ viên đan dược này.
Có lẽ nồng độ linh khí trong viên Phá Kính Đan này phải tương đương với một nghìn viên linh thạch, quan trọng là viên đan dược này nhỏ hơn linh thạch rất nhiều.
Đan dược nhỏ thế này lại chứa đựng linh khí nồng đậm như thế, điều đó đủ để cho thấy viên đan dược này không đơn giản.
Nếu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong uống viên đan dược này, đúng là lượng linh khí khổng lồ như thế có thể khiến đối phương đột phá.
Nhưng chủ gia tộc họ Tề vẫn thấy hơi không ổn, với tư cách là chủ gia tộc họ Tề, có loại đan dược nào mà lão ta chưa từng thấy, tuy viên Phá Kính Đan này giống hệt đan dược bình thường, nhưng đan dược bình thường sẽ có hương thơm nồng đậm, không có ngoại lệ, vấn đề là lão ta lại không ngửi được chút hương thơm nào từ viên Phá Kính Đan này, chỉ thấy mùi máu nồng nặc.
“Đây không phải đan dược!”
Chủ gia tộc họ Tề bỗng nhíu mày: “Nếu tôi đoán không sai, cho dù uống viên đan dược này, chưa chắc đã đột phá Thiên Cảnh nhỉ?”
Người thần bí cười ha hả, lập tức nói: “Không hổ là chủ gia tộc họ Tề, đúng là lợi hại, chỉ nhìn thôi đã hiểu rõ viên thuốc này”.
Nghe thấy người thần bí nói thế, chủ gia tộc họ Tề lập tức giận dữ, áp lực khủng khiếp bùng nổ từ người lão ta, bao trùm người thần bí.
Chủ gia tộc họ Tề quát: “Cậu chơi tôi à?”
Người thần bí vội nói: “Ông chủ Tề bớt giận, tôi chỉ đùa ông một chút mà thôi, sao lại là chơi ông chứ?”
“Đúng là đây không phải Phá Kính Đan, mà là thành quả nghiên cứu mới nhất của tôi, dùng công nghệ cao của thế tục để chế tạo một viên thuốc tương tự Phá Kính Đan, tôi gọi nó là Huyết Linh Hoàn!”
“Chắc ông chủ Tề cũng cảm nhận được, Huyết Linh Hoàn này chứa lượng linh khí vô cùng khổng lồ, một khi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã rất gần với Thiên Cảnh uống nó, thực lực của họ sẽ tăng vọt, có tỷ lệ đột phá Thiên Cảnh cực cao!”
Chủ gia tộc họ Tề nhíu mày, nói: “Nếu thất bại thì sao?”
“Thất bại á?”
Người thần bí cười khẩy: “Nếu thất bại, cũng có nghĩa người uống thuốc chỉ là tên vô dụng có thiên phú hạng bét, cho dù không uống Huyết Linh Hoàn, suốt đời này họ cũng không có hy vọng đột phá Thiên Cảnh”.
“Đương nhiên, cho dù họ thất bại cũng không sao, thực lực của họ sẽ ngừng vĩnh viễn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng cơ thể họ sẽ được Huyết Linh Hoàn cải tạo, đạt đến cấp bậc Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ”.
Lần này, chủ gia tộc họ Tề lập tức sáng mắt lên.
Lão ta cứ tưởng hậu quả khi thất bại sẽ vô cùng nghiêm trọng, nào ngờ sau khi thất bại, chẳng những thực lực không giảm xuống mà cường độ cơ thể còn đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Chủ gia tộc họ Tề hỏi: “Cậu có bao nhiêu Huyết Linh Hoàn?”
Người thần bí hơi nhếch môi, cười nói: “Ông chủ Tề cũng biết đấy, linh khí trong một viên Huyết Linh Hoàn vô cùng khổng lồ, nếu tính theo linh thạch thì cần tận một nghìn viên, có thể tưởng tượng được giá trị của Huyết Linh Hoàn lớn đến mức nào”.
Chủ gia tộc họ Tề hừ lạnh: “Một nghìn viên linh thạch mà thôi, nhiều lắm à? Cậu nói thẳng đi, một viên Huyết Linh Hoàn cần bao nhiêu linh thạch?”
Người thần bí lắc đầu: “Tôi không cần linh thạch, chỉ cần ông chủ Tề làm giúp tôi một chuyện, khi đó, ông chủ Tề muốn bao nhiêu viên Huyết Linh Hoàn, tôi sẽ đưa bấy nhiêu”.
Trong mắt chủ gia tộc họ Tề lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta lạnh lùng hỏi: “Cậu cần tôi làm gì?”
“Tôi cần nhà họ Tề bắt một người giúp tôi, chỉ cần nhà họ Tề bắt sống người đó về đây, sau này, tôi sẽ giao Huyết Linh Hoàn cho nhà họ Tề toàn quyền tiêu thụ, khi đó, nhà họ Tề cần bao nhiêu Huyết Linh Hoàn thì sẽ có bấy nhiêu”.
Người thần bí híp mắt, nhìn chằm chằm vào chủ gia tộc họ Tề: “Chắc ông chủ Tề cũng hiểu rõ ý nghĩa của quyền nắm giữ Huyết Linh Hoàn chứ?”
Chủ gia tộc họ Tề sáng mắt lên, nếu lấy được lượng lớn Huyết Linh Hoàn, nhà họ Tề chỉ cần tìm thật nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong gia nhập nhà họ Tề, nếu họ đột phá thì sẽ trở thành cao thủ nhà họ Tề, còn nếu không thì nhà họ Tề cũng không tổn thất nhiều lắm.
Như thế thì nhà họ Tề sẽ có hy vọng đứng đầu trong thế giới mới, ngay cả Thủ Hộ Minh cũng chưa chắc đã dám trêu vào nhà họ Tề.
Chủ gia tộc họ Tề lạnh lùng nói: “Chắc chắn người mà Black Doctor nhắc đến sẽ không đơn giản nhỉ? Cậu nói đi, là ai?”
Nếu Dương Thanh ở đây, chắc chắn anh sẽ nhận ra người thần bí này chính là Black Doctor.
Black Doctor nhếch môi, nói: “Dương Thanh của thế tục!”
Ngày hôm sau.
Trên một chiếc máy bay từ Yến Đô đến Trung Châu, một thanh niên đang ngồi cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài.
Người này không phải ai khác, chính là Dương Thanh.
Từ sau khi lên máy bay, Dương Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhớ đến vợ và con gái.
Họ đã chia xa hơn một năm.
Dương Thanh cứ tưởng mình sẽ nhanh chóng giải quyết hết phiền phức, sau đó đón Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu về bên cạnh, nhưng không ngờ, giờ chẳng những anh chưa giải quyết hết phiền phức mà còn gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Chẳng biết Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu có khỏe không?
“Chị Tư Tư, chú kia lạ quá! Từ lúc lên máy bay đến giờ, chú ấy cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nhìn cái gì”.
Bên cạnh Dương Thanh là một cô gái khoảng 20 tuổi, đang thì thầm với cô gái ngồi bên phải mình.
Cô gái bên phải cô ta khoảng 24 25 tuổi, có gương mặt trái xoan, dưới hàng lông mày lá liễu là đôi mắt đen ngời sáng, mái tóc dài xõa tung trên vai, quanh người cô ta tràn ngập khí chất nữ thần lạnh lùng.
Hai cô gái này đều là mỹ nữ cực phẩm, nhất là cô gái được gọi là chị Tư Tư, cô ta rất đẹp, không thua kém những ngôi sao trên màn ảnh chút nào.
Nhưng Dương Thanh như không nhìn thấy hai mỹ nữ ngồi cạnh anh.
Đương nhiên cô gái được gọi là chị Tư Tư cũng chú ý đến sự khác thường của Dương Thanh, nghe thấy cô gái kia nói thế, cô ta nhìn về phía Dương Thanh, lập tức nói nhỏ: “Anh ta chỉ khoảng 28 29 thôi, sao lại là chú được chứ?”
Cô gái trẻ hơn lè lưỡi, lập tức vỗ vào cánh tay Dương Thanh, nói: “Này chú! Chú định đến Trung Châu à?”
Nghe thấy cô ta hỏi thế, Dương Thanh mới hoàn hồn, nhìn về phía cô gái đang nhìn mình, nói với vẻ hơi cạn lời: “Chẳng lẽ chiếc máy bay này còn đi đâu nữa ư?”
Chương 2107: Mạnh Thiên Lan
Cô gái trẻ kia ngây ra, hình như không ngờ Dương Thanh lại trả lời mình như thế.
Nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn, chủ động chìa tay với Dương Thanh, cười nói: “Chào chú, tôi tên Hạ Lâm, đây là chị họ tôi - Cố Tư Tư”.
Dương Thanh cũng không chìa tay ra, chỉ thản nhiên nói: “Dương Thanh!”
Sau đó anh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không có hứng thú nói chuyện với cặp chị em này.
Hạ Lâm sững sờ, dù sao cô ta và chị họ cũng là mỹ nữ hàng đầu, có người đàn ông nào thấy họ xong không nhìn thêm mấy lần chứ? Không ngờ Dương Thanh lại ngó lơ họ.
Cố Tư Tư cũng hơi bất ngờ, cô ta nhìn Dương Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy hơi tò mò, tại sao người đàn ông này lại không giống những người đàn ông khác thế?
Chẳng lẽ anh đang ra vẻ ư?
Cố tình gây chú ý với họ à?
Nghĩ tới đây, Cố Tư Tư nghiêm mặt, hừ khẽ, nói với Hạ Lâm: “Lâm à, em đừng nói chuyện với người lạ nữa, sao biết được ai tốt ai xấu đây?”
Rõ ràng những câu này đang nhắm vào Dương Thanh, nhưng Dương Thanh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, như không nghe thấy cô ta nói gì, điều này khiến Cố Tư Tư càng thêm khó chịu.
Hạ Lâm cười hì hì: “Chú đẹp trai thế này, sao lại là người xấu được chứ?”
Cố Tư Tư lườm cô ta, đẹp trai thì không thể là người xấu à?
“Chú này, chắc chú định đến Trung Châu du lịch đúng không? Tôi khuyên chú nên tìm nơi khác, mấy hôm nay Trung Châu náo nhiệt lắm, chiến vực Trung Châu đang kêu gọi cao thủ khắp nơi gia nhập chiến vực Trung Châu! Hơn nữa chiến vực cũng chuẩn bị thành lập một quân đoàn cao thủ để cùng nhau bảo vệ trật tự của võ đạo Trung Châu đấy!”
“Không giấu gì chú, cách đây không lâu, thiên phú của tôi vừa thức tỉnh, giờ tôi là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu không vì thực lực quá thấp, chắc chắn tôi đã gia nhập quân đoàn cao thủ của Trung Châu rồi”.
Hạ Lâm cứ thao thao bất tuyệt, trên mặt tràn ngập vẻ tự hào, cũng không cần biết Dương Thanh có nghe không.
“Nghe nói đội trưởng của quân đoàn cao thủ Trung Châu vô cùng lợi hại, có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, từng là Chiến Thần của biên giới phía Tây”.
“Đúng rồi, năm nay chồng chưa cưới của chị Tư Tư vừa tròn 30 tuổi mà cũng đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, được làm lính dự bị của quân đoàn cao thủ, nếu vượt qua bài kiểm tra, anh ấy sẽ chính thức gia nhập quân đoàn cao thủ đấy”.
Cố Tư Tư ngồi cạnh Hạ Lâm nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lâm, sao cái gì em cũng nói thế? Hơn nữa chị vẫn chưa đồng ý cuộc hôn nhân kia, chị không có chồng chưa cưới”.
Hạ Lâm cười hì hì: “Chị Tư Tư, trông chú không giống người xấu, nói với chú cũng không sao đâu”.
Lúc này Dương Thanh mở mắt ra, nhìn về phía Hạ Lâm, hỏi: “Cô vừa nói đội trưởng của quân đoàn cao thủ Trung Châu từng là Chiến Thần của biên giới phía Tây à?”
Hạ Lâm gật đầu: “Đúng thế! Chú đừng coi thường thân phận đội trưởng của quân đoàn cao thủ, tuy quân đoàn cao thủ thuộc sự quản lý của chiến vực Trung Châu, nhưng có địa vị cực cao trong chiến vực, nghe nói đội trưởng quân đoàn cao thủ cũng ngang cấp với đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu đấy”.
“Đây không phải chuyện chính, quan trọng là Chiến Thần của biên giới phía Tây lại là phụ nữ, vừa trẻ vừa đẹp, chỉ mới 30 tuổi”.
Hạ Lâm kích động nói: “Đó là thần tượng của tôi, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ gia nhập quân đoàn cao thủ!”
Dương Thanh mỉm cười ấp áp, một bóng người xinh đẹp đầy khí khái xuất hiện trong đầu anh.
Mạnh Thiên Lan - Chiến Thần của biên giới phía Tây!
Đồng thời cũng là bạn thân thiết của Dương Thanh, năm đó hai người cùng huấn luyện ở chiến vực, đã trải qua rất nhiều thời khắc sống còn, họ là chiến hữu có thể giao phía sau lưng mình cho đối phương.
Hai người khác nhau ở chỗ Mạnh Thiên Lan lớn lên ở chiến vực, còn Dương Thanh thì vào chiến vực sau.
Không ngờ sau bao năm không gặp, Mạnh Thiên Lan cũng đã rời khỏi biên giới phía Tây, giờ lại tới chiến vực Trung Châu.
Hạ Lâm chợt hỏi: “Chú, chú đến từ Yến Đô, chắc là người bản địa ở Yến Đô nhỉ? Chắc Yến Đô cũng có rất nhiều cao thủ thức tỉnh đúng không? Còn chú thì sao? Có phải người luyện võ không thế?”
Có lẽ do biết Mạnh Thiên Lan cũng ở chiến vực Trung Châu, tâm trạng của Dương Thanh tốt hơn rất nhiều, thấy Hạ Lâm hỏi thế, anh khẽ gật đầu, nói: “Tôi cũng là người luyện võ!”
“Ồ?”
Hạ Lâm lập tức sáng mắt lên, háo hức nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Chú, chú đến từ Yến Đô, thiên phú cũng đã thức tỉnh, chắc chắn thực lực sẽ không thấp nhỉ? Lát nữa xuống máy bay, chúng ta tìm chỗ nào để so tài nhé?”
Nhìn nắm đấm nhỏ nhắn đang siết chặt của Hạ Lâm, Dương Thanh hơi buồn cười, lắc đầu: “Thực lực của tôi yếu lắm, không phải đối thủ của cô đâu, so tài thì thôi”.
Biết thực lực của Dương Thanh không bằng mình, Hạ Lâm lập tức ỉu xìu nhưng vẫn nói: “Thực lực yếu cũng không sao, giờ linh khí đã quay lại, đối với chúng ta, đây mới chỉ là khởi đầu, chỉ cần chúng ta cố gắng tu luyện, chắc chắn thực lực sẽ tăng lên”.
“Chú đến Trung Châu, nếu gặp phải phiền phức thì cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp chú”.
Dương Thanh mỉm cười: “Ừ!”
Có thể thấy gia thế của Hạ Lâm không tệ, hơn nữa tính cách của cô ta cũng không xấu, mới gặp lần đầu mà đã sẵn lòng giúp Dương Thanh.
Nhưng sao Hạ Lâm biết được sự mạnh mẽ của Dương Thanh chứ?
Hạ Lâm hỏi tiếp: “Chú, lát nữa chú định đi đâu? Chúng ta đi cùng nhau đi!”
Thấy Hạ Lâm nhiệt tình với Dương Thanh như thế, Cố Tư Tư bên cạnh có vẻ không vui.
“Lâm à!”
Thấy Hạ Lâm mời Dương Thanh đi cùng, Cố Tư Tư vội nói: “Lâm, ông đang chờ chúng ta ở nhà đấy”.
Hạ Lâm nói: “Chú cũng là người luyện võ, hay chú đi gặp ông với chúng tôi đi, nếu được ông thưởng thức, sau này chú có thể nghênh ngang ở Trung Châu đấy”.
Dương Thanh hiểu sự cảnh giác của Cố Tư Tư, anh nói: “Cảm ơn ý tốt của cô! Nhưng tôi chưa định gia nhập gia tộc nào”.
Thấy Dương Thanh nói thế, Hạ Lâm mới thôi, nhưng vẫn nói không ngừng.
Dương Thanh đã biết được rất nhiều thông tin về tình hình của Trung Châu qua lời Hạ Lâm nói.
Chẳng hạn như đã có mấy thế lực có cao thủ Thiên Cảnh ở Hạ Giới giới Cổ Võ tiến vào Trung Châu.
Cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ vô cùng hống hách ở Trung Châu, khiến các thế lực bản địa rất bất mãn, nhưng vì đối phương quá mạnh nên các thế lực bản địa ở Trung Châu chỉ có thể nén giận.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh nói: “Cứ yên tâm, không lâu nữa, cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không dám hống hách ở Trung Châu như trước đâu”.
Lần này anh tới Trung Châu để giải quyết những thế lực đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ.
“Ài!”
Hạ Lâm thở dài, lo lắng nói: “Những thế lực đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ đã tiến vào Trung Châu đều có cao thủ Thiên Cảnh trấn giữ, sao cao thủ thế tục trấn áp nổi họ?”
“Đã có thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ liên hệ với nhà họ Hạ chúng tôi, đối phương nhòm ngó mọi thứ của nhà họ Hạ, chẳng biết nhà họ Hạ còn kiên trì được bao lâu nữa”.
“Còn cả chị Tư Tư cũng bị thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ nhớ mặt, nếu sau cùng hai nhà chúng tôi không chịu nổi áp lực từ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có lẽ sẽ bắt buộc phải khuất phục thôi”.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không ngờ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ lại hèn hạ trơ trẽn đến thế, ỷ vào thực lực mạnh mẽ để đàn áp các thế lực lớn ở thế tục.
Nếu không có ai ngăn cản các thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có lẽ sau cùng, các thế lực hàng đầu thế tục đều sẽ bị ép phải khuất phục.
Chương 2108: Tứ trưởng lão
Nét mặt Hạ Lâm - người đang rất hào hứng dần trở nên lo lắng.
Mắt Cố Tư Tư cũng đỏ hoe, cô ta nhẹ nhàng ôm lấy vai Hạ Lâm, khẽ nói: “Lâm, em đừng buồn quá, quân đoàn cao thủ đang dần hình thành rồi, chị tin không lâu nữa, quân đoàn sẽ đủ thực lực trấn áp các gia tộc Cổ Võ”.
Hạ Lâm cười gượng, mắt rơm rớm nước mắt, cô ta nói: “Chị Tư Tư nói rất đúng, chắc chắn quân đoàn cao thủ sẽ trấn áp được các gia tộc Cổ Võ thôi”.
Dương Thanh im lặng, những gì mà Hạ Lâm nói với anh chỉ là phần nổi của tảng băng chìm ở Trung Châu, giờ trên khắp Chiêu Châu, nơi nào cũng có gia tộc đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, những gia tộc Cổ Võ này ỷ vào việc mình có rất nhiều cao thủ, thỏa sức làm bậy ở thế tục.
Có cô gái sôi nổi như Hạ Lâm, chuyến đi cũng đỡ buồn chán.
Thời gian trôi rất nhanh, chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng sắp kết thúc, tiếng loa thông báo chuẩn bị hạ cánh vang lên.
Sau khi xuống máy bay, Hạ Lâm cười nói: “Chú, vậy chúng ta tách ra ở đây. Trong khoảng thời gian ở Trung Châu, nếu chú cần giúp thì cứ liên lạc với tôi nhé!”
Dương Thanh cười khẽ, gật đầu: “Được!”
“Tạm biệt chú!”
Hạ Lâm vẫy tay rồi rời đi với Cố Tư Tư.
Mã Siêu đứng cạnh Dương Thanh, tức giận nói: “Không ngờ những gia tộc đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ lại khốn nạn đến thế, họ không nên tồn tại trên thế giới này!”
Hồi nãy trên máy bay, Mã Siêu ngồi sau Dương Thanh nên cũng nghe được những gì mà Hạ Lâm nói.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh lạnh lùng nói: “Nếu Thủ Hộ Minh đã không quản lý họ thì chúng ta sẽ làm, không quản lý được thì giết! Giết đến khi họ phải xin hội trưởng lão ban hành quy định mới!”
Mã Siêu siết chặt nắm tay, ý chí chiến đấu dâng trào, anh ta huơ nắm đấm, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh nói rất đúng, giết đến khi họ chủ động xin ban hành quy định mới thì mới thôi!”
Cùng lúc đó, bên ngoài sân bay quốc tế Trung Châu đã chật kín người.
Những người này không phải hành khách, mà là cao thủ chiến vực được huấn luyện bài bản, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vạm vỡ đeo trường kiếm bên hông.
Người đàn ông trung niên không phải ai khác, chính là Diệp Chiến Quốc - đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu.
Bên cạnh Diệp Chiến Quốc là các ông lớn của chiến vực, ai cũng vô cùng kích động và mong chờ.
Trừ người của chiến vực ra, còn có rất nhiều nhân vật lớn của Trung Châu cũng nghe tin rồi chủ động đến đây.
Trong đám người, có một ông lão mặc đồ may đo cao cấp đang vô cùng kích động.
Bên cạnh ông lão là một cô gái chỉ khoảng 25 26 tuổi, trang điểm nhẹ, mặc váy sáng màu, đeo kính râm bản to màu đen, tuy nửa khuôn mặt của cô ta đã bị che mất, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp của cô gái này.
Cô gái nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ông nội, cháu đã nói rồi, cháu không có hứng thú với nhân vật lớn đến từ hội trưởng lão, ông cho cháu về được không?”
Ông lão nói bằng giọng ẩn ý: “Hà à, cháu cứ tin ông, chắc chắn cháu sẽ có hứng thú với cậu ấy! Cậu ấy còn chưa tới 30 tuổi mà đã trở thành tứ trưởng lão của hội trưởng lão, trên khắp thế giới chỉ có một thiên tài như thế thôi, nếu cháu lọt vào mắt xanh của cậu ấy thì không phải sợ cậu cả nhà họ Tề chó má gì đó ở Hạ Giới giới Cổ Võ nữa”.
Nghe thấy ông lão nói thế, cô gái cắn chặt môi, vô cùng không cam lòng.
Lúc này, hình bóng một thanh niên bỗng xuất hiện trong đầu cô ta, nghĩ đến người đàn ông khiến cô ta không thể quên này, cô ta bỗng có cảm giác đau đớn đến mức ngạt thở.
Cô ta biết suốt đời này, cô ta không bao giờ được ở bên người đàn ông đó, vì trong lòng người đàn ông đó đã có một người phụ nữ khiến anh sẵn lòng hy sinh tính mạng để yêu.
Tuy cô ta đã vô cùng xuất sắc, nhưng vẫn không thể bước vào trái tim của người đàn ông đó.
Cô gái nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông nội, cháu đã có người trong lòng rồi”.
Ông lão khẽ thở dài, xoa đầu cô gái với vẻ đau lòng: “Ông biết chứ, nhưng giờ cháu đang bị cậu cả nhà họ Tề để mắt đến, nếu không có ai giúp cháu, cháu chỉ có thể trở thành người phụ nữ của cậu cả nhà họ Tề kia thôi”.
“So với việc trở thành người phụ nữ của cậu ấm ở Hạ Giới giới Cổ Võ, ông vẫn mong cháu có thể trở thành người phụ nữ của thiên tài thế tục”.
“Cháu cứ yên tâm, ông đã tìm hiểu kỹ rồi, mọi mặt của tứ trưởng lão đều rất xuất chúng, chắc chắn nhân phẩm sẽ hơn xa đám cậu ấm ăn hại ở Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Nếu cháu được tứ trưởng lão nhìn trúng thì không phải lo nghĩ gì nữa đâu!”
Cô gái có vẻ cay đắng, trong lòng cô ta đã có người đàn ông mà cô ta yêu, sao có thể giả vờ ngã vào lòng người đàn ông khác được? Cho dù người đàn ông đó rất ưu tú.
Lúc này, Hạ Lâm và Cố Tư Tư vừa ra khỏi sân bay, đang sững sờ khi thấy nhiều nhân vật tầm cỡ ở Trung Châu có mặt như thế.
“Chị Tư Tư, có chuyện gì thế? Sao lại có nhiều nhân vật lớn như vậy?”
“Hình như ông lão chống gậy kia là người giàu nhất Trung Châu - Hà Viễn Hồng!”
“Người đàn ông trung niên mặc võ phục là hội trưởng hiệp hội võ thuật Trung Châu - Ninh Thiên Hùng! Nghe nói ông ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đã bước một bước vào Thiên Cảnh”.
“Ông lão mặc áo vải là chủ gia tộc số một Trung Châu - Ngô Tinh Hà!”
“Người trung niên đeo trường kiếm là đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu - Diệp Chiến Quốc!”
“Trời ạ! Sao lại có nhiều nhân vật lớn ở Trung Châu như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt Hạ Lâm đỏ bừng, kích động nói.
Cố Tư Tư cũng sững sờ, đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Tuy nhà họ Hạ và nhà họ Cố cũng được xem như gia tộc lớn ở Trung Châu, nhưng vẫn kém xa các thế lực hàng đầu này.
Chẳng hạn như bây giờ, những người đang có mặt đều là các nhân vật lớn đứng đầu, còn nhà họ Hạ và nhà họ Cố thì không có ai ở đây, không phải họ không đến, mà vốn không có tư cách tiến vào nơi này.
Hạ Lâm nhìn thấy người quen, vội kéo Cố Tư Tư đến trước mặt một người trung niên, thận trọng hỏi: “Cháu chào chú Hà ạ, chú cho cháu hỏi sao ở đây lại có nhiều nhân vật lớn của Trung Châu thế? Đang chuẩn bị đón ông lớn nào ư?”
Chú Hà thấy Hạ Lâm thì cười nói: “Là cháu Lâm à!”
Chú Hà là người nhà họ Hà, có quan hệ không tệ với bố Hạ Lâm.
“Hội trưởng lão vừa sắc phong tứ trưởng lão, hôm nay tứ trưởng lão sẽ đến Trung Châu, mọi người tới đón tứ trưởng lão”.
“Nghe nói tứ trưởng lão là một cao thủ rất trẻ, mới 29 tuổi mà đã đột phá Thiên Cảnh rồi”.
Nghe thấy đối phương nói thế, Hạ Lâm lập tức sáng mắt lên, kích động nói: “Chú Hà, chú nói thật ạ? Hội trưởng lão Chiêu Châu chúng ta có một trưởng lão trẻ đến thế ư?”
“Chú Hà, chú biết trưởng lão đó tên gì không ạ?”
Chương 2109: Hết sức trắng trợn
Chú Hà cười khổ, lắc đầu: “Sao chú biết được tên tứ trưởng lão chứ? Những gì liên quan đến tứ trưởng lão đều chỉ là tin đồn, còn về việc cậu ấy có trẻ thế thật không, phải chờ tới lúc nhìn thấy cậu ấy thì mới biết”.
Hạ Lâm khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô ta kích động nói: “Chú Hà nói không sai, thấy tứ trưởng lão xong thì sẽ biết anh ấy là người thế nào”.
Trong mắt Cố Tư Tư cũng tràn ngập vẻ mong chờ, cô ta nhìn chằm chằm vào lối ra của sân bay bằng ánh mắt nóng rực.
Đúng lúc này, hai thanh niên rất trẻ bỗng bước ra từ đám đông.
Hai người này vừa xuất hiện, đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu lập tức nói lớn: “Đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu - Diệp Chiến Quốc - thay mặt chiến vực Trung Châu đến đón tứ trưởng lão!”
Diệp Chiến Quốc vừa dứt lời, mấy trăm binh sĩ tinh nhuệ sau lưng ông ta cũng bước lên, nói lớn: “Hoan nghênh tứ trưởng lão!”
“Hoan nghênh tứ trưởng lão!”
…
Vào lúc này, khắp sân bay quốc tế Trung Châu tràn ngập tiếng chào tứ trưởng lão.
Mọi người kích động nhìn về phía hai thanh niên vừa bước ra khỏi đám đông.
Dương Thanh và Mã Siêu vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong số mấy ông lớn đứng hàng đầu, cũng không có mấy người biết Dương Thanh, lúc này rất nhiều người đều không biết rốt cuộc ai mới là tứ trưởng lão.
Diệp Chiến Quốc chủ động bước đến chỗ một chiếc ô tô treo biển của chiến vực, cung kính mở cửa.
Lúc này Dương Thanh và Mã Siêu bước tới, Dương Thanh khẽ gật đầu với Diệp Chiến Quốc rồi ngồi vào hàng ghế sau.
Mãi đến khi lên xe, Dương Thanh mới nhìn Diệp Chiến Quốc đang ngồi ở ghế phụ, nói: “Thống lĩnh Diệp có lòng rồi!”
Diệp Chiến Quốc vô cùng kích động, cung kính nói: “Đây là điều nên làm! Tứ trưởng lão đến Trung Châu là phúc của Trung Châu chúng tôi!”
Với tư cách là chỉ huy cao nhất của chiến vực Trung Châu, đương nhiên Diệp Chiến Quốc sẽ biết rõ về Dương Thanh.
Khi Dương Thanh còn là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, anh đã là cao thủ hàng đầu có thể trấn giữ một biên giới, giờ anh lại trở thành tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, cho dù là thân phận hay thực lực thì đều không có gì phải nghi ngờ.
Diệp Chiến Quốc vốn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, sau khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ, trong thế giới mới có linh khí tăng vọt, ông ta nhanh chóng đột phá Thiên Cảnh.
Tuy giờ ông ta đã là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ khi ở trước mặt Dương Thanh.
Ông ta hiểu thực lực của Dương Thanh đã vượt xa ông ta.
Đừng nói là Dương Thanh, ngay cả Mã Siêu bên cạnh Dương Thanh cũng khiến Diệp Chiến Quốc cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Lúc này, Diệp Chiến Quốc vô cùng chấn động, từ khi nào Chiêu Châu có nhiều yêu nghiệt thế?
Hồi trước Dương Thanh là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, được gọi là Dương Bất Bại, mình anh có thể chống lại nửa quốc gia, thực lực mạnh hơn ông ta cũng thôi, nhưng tại sao thanh niên bên cạnh Dương Thanh cũng mạnh đến thế?
Tại sân bay quốc tế Trung Châu.
Hạ Lâm nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, hỏi Cố Tư Tư bên cạnh: “Chị Tư Tư, sao em lại có cảm giác bóng lưng của hai thanh niên kia hơi quen quen thế?”
Cố Tư Tư cũng cảm thấy hai bóng lưng kia hơi quen, bóng dáng Dương Thanh bỗng xuất hiện trong đầu cô ta, nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu: “Không thể là anh ta được!”
Hạ Lâm ngờ vực hỏi: “Chị Tư Tư, chị nói gì thế?”
Cố Tư Tư lắc đầu, nói: “Không có gì! Phía trước toàn người của chiến vực, chúng ta đứng xa quá, không nhìn rõ mặt tứ trưởng lão”.
Cô ta cảm thấy hơi mất mát.
Hồi nãy khi nghe chú Hà nói tứ trưởng lão rất trẻ, cô ta cũng hơi mong chờ, nếu cô ta được tứ trưởng lão nhìn trúng thì tốt biết bao?
Đến khi đó, các thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không dám nhòm ngó nhà họ Cố nữa.
Người giàu nhất Trung Châu - Hà Hồng Viễn lắc đầu với vẻ cay đắng, thở dài: “Vốn định gặp tứ trưởng lão nhân cơ hội này, nào ngờ chúng ta còn không có tư cách đến gần cậu ấy”.
Lão dẫn cháu gái mình tới đây vì tứ trưởng lão, nào ngờ ngay cả người giàu nhất Trung Châu như lão cũng không có tư cách đến gần.
Không riêng gì lão, người của hiệp hội võ thuật và các gia tộc hàng đầu Trung Châu đều không có tư cách tới gần.
Dương Thanh vừa xuất hiện đã được tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu bảo vệ, Dương Thanh lại bước ra cùng với đám đông, thậm chí một số nhân vật lớn ở Trung Châu còn không thấy rõ Diệp Chiến Quốc đang đón người nào.
Cháu gái Hà Hồng Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, cười với Hà Hồng Viễn: “Ông à, nếu không gặp được tứ trưởng lão thì chúng ta đi thôi!”
Hà Hồng Viễn gật đầu, nhìn cô cháu gái đang đeo kính râm, nói: “Cháu yên tâm, chắc chắn ông sẽ nghĩ ra cách gặp tứ trưởng lão, cho dù tứ trưởng lão không coi trọng cháu, ít nhất cũng sẽ giúp cháu giải quyết cậu ấm nhà họ Tề chó má kia”.
Nghe thấy Hà Hồng Viễn nói thế, giọng cô gái hơi nghẹn ngào: “Cảm ơn ông ạ!”
Dương Thanh đã được tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu hộ tống rời đi, các nhân vật lớn của Trung Châu cũng chỉ có thể rời đi.
Cố Tư Tư nhìn Hạ Lâm, nói: “Lâm à, đừng nhìn nữa, chúng ta cũng đi thôi!”
Phía bên kia, Dương Thanh đã được Diệp Chiến Quốc đưa đến một căn biệt thự độc lập.
Diệp Chiến Quốc đưa Dương Thanh vào biệt thự, cung kính nói: “Tứ trưởng lão, cậu tạm thời ở đây trong khoảng thời gian ở Trung Châu nhé, cậu có hài lòng với nơi này không? Nếu không hài lòng, cậu có yêu cầu gì thì cứ bảo tôi!”
Dương Thanh lắc đầu: “Cảm ơn thống lĩnh Diệp, tôi rất hài lòng với nơi này!”
Đây là một căn biệt thự độc lập giữa sườn núi, cả vị trí lẫn kiểu dáng đều rất giống với dinh thự Vân Phong của Dương Thanh ở Yến Đô.
Hơn nữa trong phạm vi mấy cây số cũng không có kiến trúc nào khác.
Quan trọng là linh khí ở đây vô cùng nồng đậm, rất thích hợp để tu luyện.
Bởi vậy có thể thấy Diệp Chiến Quốc đã bỏ công sắp xếp.
Dương Thanh chợt hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói Trung Châu đã thành lập một quân đoàn cao thủ? Đội trưởng của quân đoàn này là cựu Chiến Thần của biên giới phía Tây - Mạnh Thiên Lan đúng không?”
Diệp Chiến Quốc gật đầu, cười nói: “Chiến Thần Mạnh chủ động rút khỏi vị trí Chiến Thần của biên giới phía Tây, cũng chủ động yêu cầu đến Trung Châu, giờ quân đoàn cao thủ vừa được thành lập, đang mời chào cao thủ từ khắp nơi”.
“Có Chiến Thần Mạnh rồi, giờ tứ trưởng lão cũng đến Trung Châu, cuộc sống êm đẹp của các gia tộc Cổ Võ sắp chấm dứt!”
Khi nói đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Chiến Quốc biến mất, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta cắn răng: “Từ sau khi kết giới tan vỡ, cao thủ của các gia tộc Cổ Võ lập tức tiến vào Trung Châu, hết sức trắng trợn, có cao thủ Thiên Cảnh ở đó, ngay cả chiến vực Trung Châu chúng tôi cũng không trấn áp nổi họ”.
“Ngay cả phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu cũng bị cao thủ Thiên Cảnh của thế gia Cổ Võ đánh trọng thương, giờ vẫn đang nằm trong phòng điều trị tích cực”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt, trong mắt lóe lên sát khí mạnh liệt: “Đến cả phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu mà họ cũng không coi ra gì à?”
Chủ gia tộc họ Tề nhìn chằm chằm vào người thần bí, chợt nói: “Phá Kính Đan mà cậu nói có thể khiến cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có hy vọng đột phá thật à?”
Người thần bí mỉm cười, ném đan dược trong tay cho chủ gia tộc họ Tề, cười nói: “Ông chủ Tề cứ quan sát viên đan dược này trước đi”.
Sau khi nhận lấy Phá Kính Đan, sắc mặt của chủ gia tộc họ Tề nhanh chóng trở nên nghiêm nghị, vì lão ta đã cảm nhận được linh khí vô cùng nồng đậm từ viên đan dược này.
Có lẽ nồng độ linh khí trong viên Phá Kính Đan này phải tương đương với một nghìn viên linh thạch, quan trọng là viên đan dược này nhỏ hơn linh thạch rất nhiều.
Đan dược nhỏ thế này lại chứa đựng linh khí nồng đậm như thế, điều đó đủ để cho thấy viên đan dược này không đơn giản.
Nếu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong uống viên đan dược này, đúng là lượng linh khí khổng lồ như thế có thể khiến đối phương đột phá.
Nhưng chủ gia tộc họ Tề vẫn thấy hơi không ổn, với tư cách là chủ gia tộc họ Tề, có loại đan dược nào mà lão ta chưa từng thấy, tuy viên Phá Kính Đan này giống hệt đan dược bình thường, nhưng đan dược bình thường sẽ có hương thơm nồng đậm, không có ngoại lệ, vấn đề là lão ta lại không ngửi được chút hương thơm nào từ viên Phá Kính Đan này, chỉ thấy mùi máu nồng nặc.
“Đây không phải đan dược!”
Chủ gia tộc họ Tề bỗng nhíu mày: “Nếu tôi đoán không sai, cho dù uống viên đan dược này, chưa chắc đã đột phá Thiên Cảnh nhỉ?”
Người thần bí cười ha hả, lập tức nói: “Không hổ là chủ gia tộc họ Tề, đúng là lợi hại, chỉ nhìn thôi đã hiểu rõ viên thuốc này”.
Nghe thấy người thần bí nói thế, chủ gia tộc họ Tề lập tức giận dữ, áp lực khủng khiếp bùng nổ từ người lão ta, bao trùm người thần bí.
Chủ gia tộc họ Tề quát: “Cậu chơi tôi à?”
Người thần bí vội nói: “Ông chủ Tề bớt giận, tôi chỉ đùa ông một chút mà thôi, sao lại là chơi ông chứ?”
“Đúng là đây không phải Phá Kính Đan, mà là thành quả nghiên cứu mới nhất của tôi, dùng công nghệ cao của thế tục để chế tạo một viên thuốc tương tự Phá Kính Đan, tôi gọi nó là Huyết Linh Hoàn!”
“Chắc ông chủ Tề cũng cảm nhận được, Huyết Linh Hoàn này chứa lượng linh khí vô cùng khổng lồ, một khi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã rất gần với Thiên Cảnh uống nó, thực lực của họ sẽ tăng vọt, có tỷ lệ đột phá Thiên Cảnh cực cao!”
Chủ gia tộc họ Tề nhíu mày, nói: “Nếu thất bại thì sao?”
“Thất bại á?”
Người thần bí cười khẩy: “Nếu thất bại, cũng có nghĩa người uống thuốc chỉ là tên vô dụng có thiên phú hạng bét, cho dù không uống Huyết Linh Hoàn, suốt đời này họ cũng không có hy vọng đột phá Thiên Cảnh”.
“Đương nhiên, cho dù họ thất bại cũng không sao, thực lực của họ sẽ ngừng vĩnh viễn ở Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng cơ thể họ sẽ được Huyết Linh Hoàn cải tạo, đạt đến cấp bậc Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ”.
Lần này, chủ gia tộc họ Tề lập tức sáng mắt lên.
Lão ta cứ tưởng hậu quả khi thất bại sẽ vô cùng nghiêm trọng, nào ngờ sau khi thất bại, chẳng những thực lực không giảm xuống mà cường độ cơ thể còn đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Chủ gia tộc họ Tề hỏi: “Cậu có bao nhiêu Huyết Linh Hoàn?”
Người thần bí hơi nhếch môi, cười nói: “Ông chủ Tề cũng biết đấy, linh khí trong một viên Huyết Linh Hoàn vô cùng khổng lồ, nếu tính theo linh thạch thì cần tận một nghìn viên, có thể tưởng tượng được giá trị của Huyết Linh Hoàn lớn đến mức nào”.
Chủ gia tộc họ Tề hừ lạnh: “Một nghìn viên linh thạch mà thôi, nhiều lắm à? Cậu nói thẳng đi, một viên Huyết Linh Hoàn cần bao nhiêu linh thạch?”
Người thần bí lắc đầu: “Tôi không cần linh thạch, chỉ cần ông chủ Tề làm giúp tôi một chuyện, khi đó, ông chủ Tề muốn bao nhiêu viên Huyết Linh Hoàn, tôi sẽ đưa bấy nhiêu”.
Trong mắt chủ gia tộc họ Tề lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta lạnh lùng hỏi: “Cậu cần tôi làm gì?”
“Tôi cần nhà họ Tề bắt một người giúp tôi, chỉ cần nhà họ Tề bắt sống người đó về đây, sau này, tôi sẽ giao Huyết Linh Hoàn cho nhà họ Tề toàn quyền tiêu thụ, khi đó, nhà họ Tề cần bao nhiêu Huyết Linh Hoàn thì sẽ có bấy nhiêu”.
Người thần bí híp mắt, nhìn chằm chằm vào chủ gia tộc họ Tề: “Chắc ông chủ Tề cũng hiểu rõ ý nghĩa của quyền nắm giữ Huyết Linh Hoàn chứ?”
Chủ gia tộc họ Tề sáng mắt lên, nếu lấy được lượng lớn Huyết Linh Hoàn, nhà họ Tề chỉ cần tìm thật nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong gia nhập nhà họ Tề, nếu họ đột phá thì sẽ trở thành cao thủ nhà họ Tề, còn nếu không thì nhà họ Tề cũng không tổn thất nhiều lắm.
Như thế thì nhà họ Tề sẽ có hy vọng đứng đầu trong thế giới mới, ngay cả Thủ Hộ Minh cũng chưa chắc đã dám trêu vào nhà họ Tề.
Chủ gia tộc họ Tề lạnh lùng nói: “Chắc chắn người mà Black Doctor nhắc đến sẽ không đơn giản nhỉ? Cậu nói đi, là ai?”
Nếu Dương Thanh ở đây, chắc chắn anh sẽ nhận ra người thần bí này chính là Black Doctor.
Black Doctor nhếch môi, nói: “Dương Thanh của thế tục!”
Ngày hôm sau.
Trên một chiếc máy bay từ Yến Đô đến Trung Châu, một thanh niên đang ngồi cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài.
Người này không phải ai khác, chính là Dương Thanh.
Từ sau khi lên máy bay, Dương Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhớ đến vợ và con gái.
Họ đã chia xa hơn một năm.
Dương Thanh cứ tưởng mình sẽ nhanh chóng giải quyết hết phiền phức, sau đó đón Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu về bên cạnh, nhưng không ngờ, giờ chẳng những anh chưa giải quyết hết phiền phức mà còn gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Chẳng biết Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu có khỏe không?
“Chị Tư Tư, chú kia lạ quá! Từ lúc lên máy bay đến giờ, chú ấy cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nhìn cái gì”.
Bên cạnh Dương Thanh là một cô gái khoảng 20 tuổi, đang thì thầm với cô gái ngồi bên phải mình.
Cô gái bên phải cô ta khoảng 24 25 tuổi, có gương mặt trái xoan, dưới hàng lông mày lá liễu là đôi mắt đen ngời sáng, mái tóc dài xõa tung trên vai, quanh người cô ta tràn ngập khí chất nữ thần lạnh lùng.
Hai cô gái này đều là mỹ nữ cực phẩm, nhất là cô gái được gọi là chị Tư Tư, cô ta rất đẹp, không thua kém những ngôi sao trên màn ảnh chút nào.
Nhưng Dương Thanh như không nhìn thấy hai mỹ nữ ngồi cạnh anh.
Đương nhiên cô gái được gọi là chị Tư Tư cũng chú ý đến sự khác thường của Dương Thanh, nghe thấy cô gái kia nói thế, cô ta nhìn về phía Dương Thanh, lập tức nói nhỏ: “Anh ta chỉ khoảng 28 29 thôi, sao lại là chú được chứ?”
Cô gái trẻ hơn lè lưỡi, lập tức vỗ vào cánh tay Dương Thanh, nói: “Này chú! Chú định đến Trung Châu à?”
Nghe thấy cô ta hỏi thế, Dương Thanh mới hoàn hồn, nhìn về phía cô gái đang nhìn mình, nói với vẻ hơi cạn lời: “Chẳng lẽ chiếc máy bay này còn đi đâu nữa ư?”
Chương 2107: Mạnh Thiên Lan
Cô gái trẻ kia ngây ra, hình như không ngờ Dương Thanh lại trả lời mình như thế.
Nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn, chủ động chìa tay với Dương Thanh, cười nói: “Chào chú, tôi tên Hạ Lâm, đây là chị họ tôi - Cố Tư Tư”.
Dương Thanh cũng không chìa tay ra, chỉ thản nhiên nói: “Dương Thanh!”
Sau đó anh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không có hứng thú nói chuyện với cặp chị em này.
Hạ Lâm sững sờ, dù sao cô ta và chị họ cũng là mỹ nữ hàng đầu, có người đàn ông nào thấy họ xong không nhìn thêm mấy lần chứ? Không ngờ Dương Thanh lại ngó lơ họ.
Cố Tư Tư cũng hơi bất ngờ, cô ta nhìn Dương Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy hơi tò mò, tại sao người đàn ông này lại không giống những người đàn ông khác thế?
Chẳng lẽ anh đang ra vẻ ư?
Cố tình gây chú ý với họ à?
Nghĩ tới đây, Cố Tư Tư nghiêm mặt, hừ khẽ, nói với Hạ Lâm: “Lâm à, em đừng nói chuyện với người lạ nữa, sao biết được ai tốt ai xấu đây?”
Rõ ràng những câu này đang nhắm vào Dương Thanh, nhưng Dương Thanh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, như không nghe thấy cô ta nói gì, điều này khiến Cố Tư Tư càng thêm khó chịu.
Hạ Lâm cười hì hì: “Chú đẹp trai thế này, sao lại là người xấu được chứ?”
Cố Tư Tư lườm cô ta, đẹp trai thì không thể là người xấu à?
“Chú này, chắc chú định đến Trung Châu du lịch đúng không? Tôi khuyên chú nên tìm nơi khác, mấy hôm nay Trung Châu náo nhiệt lắm, chiến vực Trung Châu đang kêu gọi cao thủ khắp nơi gia nhập chiến vực Trung Châu! Hơn nữa chiến vực cũng chuẩn bị thành lập một quân đoàn cao thủ để cùng nhau bảo vệ trật tự của võ đạo Trung Châu đấy!”
“Không giấu gì chú, cách đây không lâu, thiên phú của tôi vừa thức tỉnh, giờ tôi là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nếu không vì thực lực quá thấp, chắc chắn tôi đã gia nhập quân đoàn cao thủ của Trung Châu rồi”.
Hạ Lâm cứ thao thao bất tuyệt, trên mặt tràn ngập vẻ tự hào, cũng không cần biết Dương Thanh có nghe không.
“Nghe nói đội trưởng của quân đoàn cao thủ Trung Châu vô cùng lợi hại, có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, từng là Chiến Thần của biên giới phía Tây”.
“Đúng rồi, năm nay chồng chưa cưới của chị Tư Tư vừa tròn 30 tuổi mà cũng đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, được làm lính dự bị của quân đoàn cao thủ, nếu vượt qua bài kiểm tra, anh ấy sẽ chính thức gia nhập quân đoàn cao thủ đấy”.
Cố Tư Tư ngồi cạnh Hạ Lâm nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lâm, sao cái gì em cũng nói thế? Hơn nữa chị vẫn chưa đồng ý cuộc hôn nhân kia, chị không có chồng chưa cưới”.
Hạ Lâm cười hì hì: “Chị Tư Tư, trông chú không giống người xấu, nói với chú cũng không sao đâu”.
Lúc này Dương Thanh mở mắt ra, nhìn về phía Hạ Lâm, hỏi: “Cô vừa nói đội trưởng của quân đoàn cao thủ Trung Châu từng là Chiến Thần của biên giới phía Tây à?”
Hạ Lâm gật đầu: “Đúng thế! Chú đừng coi thường thân phận đội trưởng của quân đoàn cao thủ, tuy quân đoàn cao thủ thuộc sự quản lý của chiến vực Trung Châu, nhưng có địa vị cực cao trong chiến vực, nghe nói đội trưởng quân đoàn cao thủ cũng ngang cấp với đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu đấy”.
“Đây không phải chuyện chính, quan trọng là Chiến Thần của biên giới phía Tây lại là phụ nữ, vừa trẻ vừa đẹp, chỉ mới 30 tuổi”.
Hạ Lâm kích động nói: “Đó là thần tượng của tôi, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ gia nhập quân đoàn cao thủ!”
Dương Thanh mỉm cười ấp áp, một bóng người xinh đẹp đầy khí khái xuất hiện trong đầu anh.
Mạnh Thiên Lan - Chiến Thần của biên giới phía Tây!
Đồng thời cũng là bạn thân thiết của Dương Thanh, năm đó hai người cùng huấn luyện ở chiến vực, đã trải qua rất nhiều thời khắc sống còn, họ là chiến hữu có thể giao phía sau lưng mình cho đối phương.
Hai người khác nhau ở chỗ Mạnh Thiên Lan lớn lên ở chiến vực, còn Dương Thanh thì vào chiến vực sau.
Không ngờ sau bao năm không gặp, Mạnh Thiên Lan cũng đã rời khỏi biên giới phía Tây, giờ lại tới chiến vực Trung Châu.
Hạ Lâm chợt hỏi: “Chú, chú đến từ Yến Đô, chắc là người bản địa ở Yến Đô nhỉ? Chắc Yến Đô cũng có rất nhiều cao thủ thức tỉnh đúng không? Còn chú thì sao? Có phải người luyện võ không thế?”
Có lẽ do biết Mạnh Thiên Lan cũng ở chiến vực Trung Châu, tâm trạng của Dương Thanh tốt hơn rất nhiều, thấy Hạ Lâm hỏi thế, anh khẽ gật đầu, nói: “Tôi cũng là người luyện võ!”
“Ồ?”
Hạ Lâm lập tức sáng mắt lên, háo hức nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Chú, chú đến từ Yến Đô, thiên phú cũng đã thức tỉnh, chắc chắn thực lực sẽ không thấp nhỉ? Lát nữa xuống máy bay, chúng ta tìm chỗ nào để so tài nhé?”
Nhìn nắm đấm nhỏ nhắn đang siết chặt của Hạ Lâm, Dương Thanh hơi buồn cười, lắc đầu: “Thực lực của tôi yếu lắm, không phải đối thủ của cô đâu, so tài thì thôi”.
Biết thực lực của Dương Thanh không bằng mình, Hạ Lâm lập tức ỉu xìu nhưng vẫn nói: “Thực lực yếu cũng không sao, giờ linh khí đã quay lại, đối với chúng ta, đây mới chỉ là khởi đầu, chỉ cần chúng ta cố gắng tu luyện, chắc chắn thực lực sẽ tăng lên”.
“Chú đến Trung Châu, nếu gặp phải phiền phức thì cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp chú”.
Dương Thanh mỉm cười: “Ừ!”
Có thể thấy gia thế của Hạ Lâm không tệ, hơn nữa tính cách của cô ta cũng không xấu, mới gặp lần đầu mà đã sẵn lòng giúp Dương Thanh.
Nhưng sao Hạ Lâm biết được sự mạnh mẽ của Dương Thanh chứ?
Hạ Lâm hỏi tiếp: “Chú, lát nữa chú định đi đâu? Chúng ta đi cùng nhau đi!”
Thấy Hạ Lâm nhiệt tình với Dương Thanh như thế, Cố Tư Tư bên cạnh có vẻ không vui.
“Lâm à!”
Thấy Hạ Lâm mời Dương Thanh đi cùng, Cố Tư Tư vội nói: “Lâm, ông đang chờ chúng ta ở nhà đấy”.
Hạ Lâm nói: “Chú cũng là người luyện võ, hay chú đi gặp ông với chúng tôi đi, nếu được ông thưởng thức, sau này chú có thể nghênh ngang ở Trung Châu đấy”.
Dương Thanh hiểu sự cảnh giác của Cố Tư Tư, anh nói: “Cảm ơn ý tốt của cô! Nhưng tôi chưa định gia nhập gia tộc nào”.
Thấy Dương Thanh nói thế, Hạ Lâm mới thôi, nhưng vẫn nói không ngừng.
Dương Thanh đã biết được rất nhiều thông tin về tình hình của Trung Châu qua lời Hạ Lâm nói.
Chẳng hạn như đã có mấy thế lực có cao thủ Thiên Cảnh ở Hạ Giới giới Cổ Võ tiến vào Trung Châu.
Cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ vô cùng hống hách ở Trung Châu, khiến các thế lực bản địa rất bất mãn, nhưng vì đối phương quá mạnh nên các thế lực bản địa ở Trung Châu chỉ có thể nén giận.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh nói: “Cứ yên tâm, không lâu nữa, cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ sẽ không dám hống hách ở Trung Châu như trước đâu”.
Lần này anh tới Trung Châu để giải quyết những thế lực đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ.
“Ài!”
Hạ Lâm thở dài, lo lắng nói: “Những thế lực đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ đã tiến vào Trung Châu đều có cao thủ Thiên Cảnh trấn giữ, sao cao thủ thế tục trấn áp nổi họ?”
“Đã có thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ liên hệ với nhà họ Hạ chúng tôi, đối phương nhòm ngó mọi thứ của nhà họ Hạ, chẳng biết nhà họ Hạ còn kiên trì được bao lâu nữa”.
“Còn cả chị Tư Tư cũng bị thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ nhớ mặt, nếu sau cùng hai nhà chúng tôi không chịu nổi áp lực từ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có lẽ sẽ bắt buộc phải khuất phục thôi”.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, không ngờ thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ lại hèn hạ trơ trẽn đến thế, ỷ vào thực lực mạnh mẽ để đàn áp các thế lực lớn ở thế tục.
Nếu không có ai ngăn cản các thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ, có lẽ sau cùng, các thế lực hàng đầu thế tục đều sẽ bị ép phải khuất phục.
Chương 2108: Tứ trưởng lão
Nét mặt Hạ Lâm - người đang rất hào hứng dần trở nên lo lắng.
Mắt Cố Tư Tư cũng đỏ hoe, cô ta nhẹ nhàng ôm lấy vai Hạ Lâm, khẽ nói: “Lâm, em đừng buồn quá, quân đoàn cao thủ đang dần hình thành rồi, chị tin không lâu nữa, quân đoàn sẽ đủ thực lực trấn áp các gia tộc Cổ Võ”.
Hạ Lâm cười gượng, mắt rơm rớm nước mắt, cô ta nói: “Chị Tư Tư nói rất đúng, chắc chắn quân đoàn cao thủ sẽ trấn áp được các gia tộc Cổ Võ thôi”.
Dương Thanh im lặng, những gì mà Hạ Lâm nói với anh chỉ là phần nổi của tảng băng chìm ở Trung Châu, giờ trên khắp Chiêu Châu, nơi nào cũng có gia tộc đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, những gia tộc Cổ Võ này ỷ vào việc mình có rất nhiều cao thủ, thỏa sức làm bậy ở thế tục.
Có cô gái sôi nổi như Hạ Lâm, chuyến đi cũng đỡ buồn chán.
Thời gian trôi rất nhanh, chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng sắp kết thúc, tiếng loa thông báo chuẩn bị hạ cánh vang lên.
Sau khi xuống máy bay, Hạ Lâm cười nói: “Chú, vậy chúng ta tách ra ở đây. Trong khoảng thời gian ở Trung Châu, nếu chú cần giúp thì cứ liên lạc với tôi nhé!”
Dương Thanh cười khẽ, gật đầu: “Được!”
“Tạm biệt chú!”
Hạ Lâm vẫy tay rồi rời đi với Cố Tư Tư.
Mã Siêu đứng cạnh Dương Thanh, tức giận nói: “Không ngờ những gia tộc đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ lại khốn nạn đến thế, họ không nên tồn tại trên thế giới này!”
Hồi nãy trên máy bay, Mã Siêu ngồi sau Dương Thanh nên cũng nghe được những gì mà Hạ Lâm nói.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh lạnh lùng nói: “Nếu Thủ Hộ Minh đã không quản lý họ thì chúng ta sẽ làm, không quản lý được thì giết! Giết đến khi họ phải xin hội trưởng lão ban hành quy định mới!”
Mã Siêu siết chặt nắm tay, ý chí chiến đấu dâng trào, anh ta huơ nắm đấm, nghiêm nghị nói: “Anh Thanh nói rất đúng, giết đến khi họ chủ động xin ban hành quy định mới thì mới thôi!”
Cùng lúc đó, bên ngoài sân bay quốc tế Trung Châu đã chật kín người.
Những người này không phải hành khách, mà là cao thủ chiến vực được huấn luyện bài bản, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vạm vỡ đeo trường kiếm bên hông.
Người đàn ông trung niên không phải ai khác, chính là Diệp Chiến Quốc - đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu.
Bên cạnh Diệp Chiến Quốc là các ông lớn của chiến vực, ai cũng vô cùng kích động và mong chờ.
Trừ người của chiến vực ra, còn có rất nhiều nhân vật lớn của Trung Châu cũng nghe tin rồi chủ động đến đây.
Trong đám người, có một ông lão mặc đồ may đo cao cấp đang vô cùng kích động.
Bên cạnh ông lão là một cô gái chỉ khoảng 25 26 tuổi, trang điểm nhẹ, mặc váy sáng màu, đeo kính râm bản to màu đen, tuy nửa khuôn mặt của cô ta đã bị che mất, nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp của cô gái này.
Cô gái nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ông nội, cháu đã nói rồi, cháu không có hứng thú với nhân vật lớn đến từ hội trưởng lão, ông cho cháu về được không?”
Ông lão nói bằng giọng ẩn ý: “Hà à, cháu cứ tin ông, chắc chắn cháu sẽ có hứng thú với cậu ấy! Cậu ấy còn chưa tới 30 tuổi mà đã trở thành tứ trưởng lão của hội trưởng lão, trên khắp thế giới chỉ có một thiên tài như thế thôi, nếu cháu lọt vào mắt xanh của cậu ấy thì không phải sợ cậu cả nhà họ Tề chó má gì đó ở Hạ Giới giới Cổ Võ nữa”.
Nghe thấy ông lão nói thế, cô gái cắn chặt môi, vô cùng không cam lòng.
Lúc này, hình bóng một thanh niên bỗng xuất hiện trong đầu cô ta, nghĩ đến người đàn ông khiến cô ta không thể quên này, cô ta bỗng có cảm giác đau đớn đến mức ngạt thở.
Cô ta biết suốt đời này, cô ta không bao giờ được ở bên người đàn ông đó, vì trong lòng người đàn ông đó đã có một người phụ nữ khiến anh sẵn lòng hy sinh tính mạng để yêu.
Tuy cô ta đã vô cùng xuất sắc, nhưng vẫn không thể bước vào trái tim của người đàn ông đó.
Cô gái nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông nội, cháu đã có người trong lòng rồi”.
Ông lão khẽ thở dài, xoa đầu cô gái với vẻ đau lòng: “Ông biết chứ, nhưng giờ cháu đang bị cậu cả nhà họ Tề để mắt đến, nếu không có ai giúp cháu, cháu chỉ có thể trở thành người phụ nữ của cậu cả nhà họ Tề kia thôi”.
“So với việc trở thành người phụ nữ của cậu ấm ở Hạ Giới giới Cổ Võ, ông vẫn mong cháu có thể trở thành người phụ nữ của thiên tài thế tục”.
“Cháu cứ yên tâm, ông đã tìm hiểu kỹ rồi, mọi mặt của tứ trưởng lão đều rất xuất chúng, chắc chắn nhân phẩm sẽ hơn xa đám cậu ấm ăn hại ở Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Nếu cháu được tứ trưởng lão nhìn trúng thì không phải lo nghĩ gì nữa đâu!”
Cô gái có vẻ cay đắng, trong lòng cô ta đã có người đàn ông mà cô ta yêu, sao có thể giả vờ ngã vào lòng người đàn ông khác được? Cho dù người đàn ông đó rất ưu tú.
Lúc này, Hạ Lâm và Cố Tư Tư vừa ra khỏi sân bay, đang sững sờ khi thấy nhiều nhân vật tầm cỡ ở Trung Châu có mặt như thế.
“Chị Tư Tư, có chuyện gì thế? Sao lại có nhiều nhân vật lớn như vậy?”
“Hình như ông lão chống gậy kia là người giàu nhất Trung Châu - Hà Viễn Hồng!”
“Người đàn ông trung niên mặc võ phục là hội trưởng hiệp hội võ thuật Trung Châu - Ninh Thiên Hùng! Nghe nói ông ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đã bước một bước vào Thiên Cảnh”.
“Ông lão mặc áo vải là chủ gia tộc số một Trung Châu - Ngô Tinh Hà!”
“Người trung niên đeo trường kiếm là đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu - Diệp Chiến Quốc!”
“Trời ạ! Sao lại có nhiều nhân vật lớn ở Trung Châu như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặt Hạ Lâm đỏ bừng, kích động nói.
Cố Tư Tư cũng sững sờ, đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Tuy nhà họ Hạ và nhà họ Cố cũng được xem như gia tộc lớn ở Trung Châu, nhưng vẫn kém xa các thế lực hàng đầu này.
Chẳng hạn như bây giờ, những người đang có mặt đều là các nhân vật lớn đứng đầu, còn nhà họ Hạ và nhà họ Cố thì không có ai ở đây, không phải họ không đến, mà vốn không có tư cách tiến vào nơi này.
Hạ Lâm nhìn thấy người quen, vội kéo Cố Tư Tư đến trước mặt một người trung niên, thận trọng hỏi: “Cháu chào chú Hà ạ, chú cho cháu hỏi sao ở đây lại có nhiều nhân vật lớn của Trung Châu thế? Đang chuẩn bị đón ông lớn nào ư?”
Chú Hà thấy Hạ Lâm thì cười nói: “Là cháu Lâm à!”
Chú Hà là người nhà họ Hà, có quan hệ không tệ với bố Hạ Lâm.
“Hội trưởng lão vừa sắc phong tứ trưởng lão, hôm nay tứ trưởng lão sẽ đến Trung Châu, mọi người tới đón tứ trưởng lão”.
“Nghe nói tứ trưởng lão là một cao thủ rất trẻ, mới 29 tuổi mà đã đột phá Thiên Cảnh rồi”.
Nghe thấy đối phương nói thế, Hạ Lâm lập tức sáng mắt lên, kích động nói: “Chú Hà, chú nói thật ạ? Hội trưởng lão Chiêu Châu chúng ta có một trưởng lão trẻ đến thế ư?”
“Chú Hà, chú biết trưởng lão đó tên gì không ạ?”
Chương 2109: Hết sức trắng trợn
Chú Hà cười khổ, lắc đầu: “Sao chú biết được tên tứ trưởng lão chứ? Những gì liên quan đến tứ trưởng lão đều chỉ là tin đồn, còn về việc cậu ấy có trẻ thế thật không, phải chờ tới lúc nhìn thấy cậu ấy thì mới biết”.
Hạ Lâm khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô ta kích động nói: “Chú Hà nói không sai, thấy tứ trưởng lão xong thì sẽ biết anh ấy là người thế nào”.
Trong mắt Cố Tư Tư cũng tràn ngập vẻ mong chờ, cô ta nhìn chằm chằm vào lối ra của sân bay bằng ánh mắt nóng rực.
Đúng lúc này, hai thanh niên rất trẻ bỗng bước ra từ đám đông.
Hai người này vừa xuất hiện, đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu lập tức nói lớn: “Đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu - Diệp Chiến Quốc - thay mặt chiến vực Trung Châu đến đón tứ trưởng lão!”
Diệp Chiến Quốc vừa dứt lời, mấy trăm binh sĩ tinh nhuệ sau lưng ông ta cũng bước lên, nói lớn: “Hoan nghênh tứ trưởng lão!”
“Hoan nghênh tứ trưởng lão!”
…
Vào lúc này, khắp sân bay quốc tế Trung Châu tràn ngập tiếng chào tứ trưởng lão.
Mọi người kích động nhìn về phía hai thanh niên vừa bước ra khỏi đám đông.
Dương Thanh và Mã Siêu vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong số mấy ông lớn đứng hàng đầu, cũng không có mấy người biết Dương Thanh, lúc này rất nhiều người đều không biết rốt cuộc ai mới là tứ trưởng lão.
Diệp Chiến Quốc chủ động bước đến chỗ một chiếc ô tô treo biển của chiến vực, cung kính mở cửa.
Lúc này Dương Thanh và Mã Siêu bước tới, Dương Thanh khẽ gật đầu với Diệp Chiến Quốc rồi ngồi vào hàng ghế sau.
Mãi đến khi lên xe, Dương Thanh mới nhìn Diệp Chiến Quốc đang ngồi ở ghế phụ, nói: “Thống lĩnh Diệp có lòng rồi!”
Diệp Chiến Quốc vô cùng kích động, cung kính nói: “Đây là điều nên làm! Tứ trưởng lão đến Trung Châu là phúc của Trung Châu chúng tôi!”
Với tư cách là chỉ huy cao nhất của chiến vực Trung Châu, đương nhiên Diệp Chiến Quốc sẽ biết rõ về Dương Thanh.
Khi Dương Thanh còn là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, anh đã là cao thủ hàng đầu có thể trấn giữ một biên giới, giờ anh lại trở thành tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, cho dù là thân phận hay thực lực thì đều không có gì phải nghi ngờ.
Diệp Chiến Quốc vốn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, sau khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ, trong thế giới mới có linh khí tăng vọt, ông ta nhanh chóng đột phá Thiên Cảnh.
Tuy giờ ông ta đã là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ khi ở trước mặt Dương Thanh.
Ông ta hiểu thực lực của Dương Thanh đã vượt xa ông ta.
Đừng nói là Dương Thanh, ngay cả Mã Siêu bên cạnh Dương Thanh cũng khiến Diệp Chiến Quốc cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Lúc này, Diệp Chiến Quốc vô cùng chấn động, từ khi nào Chiêu Châu có nhiều yêu nghiệt thế?
Hồi trước Dương Thanh là Chiến Thần của biên giới phía Bắc, được gọi là Dương Bất Bại, mình anh có thể chống lại nửa quốc gia, thực lực mạnh hơn ông ta cũng thôi, nhưng tại sao thanh niên bên cạnh Dương Thanh cũng mạnh đến thế?
Tại sân bay quốc tế Trung Châu.
Hạ Lâm nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, hỏi Cố Tư Tư bên cạnh: “Chị Tư Tư, sao em lại có cảm giác bóng lưng của hai thanh niên kia hơi quen quen thế?”
Cố Tư Tư cũng cảm thấy hai bóng lưng kia hơi quen, bóng dáng Dương Thanh bỗng xuất hiện trong đầu cô ta, nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu: “Không thể là anh ta được!”
Hạ Lâm ngờ vực hỏi: “Chị Tư Tư, chị nói gì thế?”
Cố Tư Tư lắc đầu, nói: “Không có gì! Phía trước toàn người của chiến vực, chúng ta đứng xa quá, không nhìn rõ mặt tứ trưởng lão”.
Cô ta cảm thấy hơi mất mát.
Hồi nãy khi nghe chú Hà nói tứ trưởng lão rất trẻ, cô ta cũng hơi mong chờ, nếu cô ta được tứ trưởng lão nhìn trúng thì tốt biết bao?
Đến khi đó, các thế lực ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không dám nhòm ngó nhà họ Cố nữa.
Người giàu nhất Trung Châu - Hà Hồng Viễn lắc đầu với vẻ cay đắng, thở dài: “Vốn định gặp tứ trưởng lão nhân cơ hội này, nào ngờ chúng ta còn không có tư cách đến gần cậu ấy”.
Lão dẫn cháu gái mình tới đây vì tứ trưởng lão, nào ngờ ngay cả người giàu nhất Trung Châu như lão cũng không có tư cách đến gần.
Không riêng gì lão, người của hiệp hội võ thuật và các gia tộc hàng đầu Trung Châu đều không có tư cách tới gần.
Dương Thanh vừa xuất hiện đã được tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu bảo vệ, Dương Thanh lại bước ra cùng với đám đông, thậm chí một số nhân vật lớn ở Trung Châu còn không thấy rõ Diệp Chiến Quốc đang đón người nào.
Cháu gái Hà Hồng Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, cười với Hà Hồng Viễn: “Ông à, nếu không gặp được tứ trưởng lão thì chúng ta đi thôi!”
Hà Hồng Viễn gật đầu, nhìn cô cháu gái đang đeo kính râm, nói: “Cháu yên tâm, chắc chắn ông sẽ nghĩ ra cách gặp tứ trưởng lão, cho dù tứ trưởng lão không coi trọng cháu, ít nhất cũng sẽ giúp cháu giải quyết cậu ấm nhà họ Tề chó má kia”.
Nghe thấy Hà Hồng Viễn nói thế, giọng cô gái hơi nghẹn ngào: “Cảm ơn ông ạ!”
Dương Thanh đã được tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu hộ tống rời đi, các nhân vật lớn của Trung Châu cũng chỉ có thể rời đi.
Cố Tư Tư nhìn Hạ Lâm, nói: “Lâm à, đừng nhìn nữa, chúng ta cũng đi thôi!”
Phía bên kia, Dương Thanh đã được Diệp Chiến Quốc đưa đến một căn biệt thự độc lập.
Diệp Chiến Quốc đưa Dương Thanh vào biệt thự, cung kính nói: “Tứ trưởng lão, cậu tạm thời ở đây trong khoảng thời gian ở Trung Châu nhé, cậu có hài lòng với nơi này không? Nếu không hài lòng, cậu có yêu cầu gì thì cứ bảo tôi!”
Dương Thanh lắc đầu: “Cảm ơn thống lĩnh Diệp, tôi rất hài lòng với nơi này!”
Đây là một căn biệt thự độc lập giữa sườn núi, cả vị trí lẫn kiểu dáng đều rất giống với dinh thự Vân Phong của Dương Thanh ở Yến Đô.
Hơn nữa trong phạm vi mấy cây số cũng không có kiến trúc nào khác.
Quan trọng là linh khí ở đây vô cùng nồng đậm, rất thích hợp để tu luyện.
Bởi vậy có thể thấy Diệp Chiến Quốc đã bỏ công sắp xếp.
Dương Thanh chợt hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói Trung Châu đã thành lập một quân đoàn cao thủ? Đội trưởng của quân đoàn này là cựu Chiến Thần của biên giới phía Tây - Mạnh Thiên Lan đúng không?”
Diệp Chiến Quốc gật đầu, cười nói: “Chiến Thần Mạnh chủ động rút khỏi vị trí Chiến Thần của biên giới phía Tây, cũng chủ động yêu cầu đến Trung Châu, giờ quân đoàn cao thủ vừa được thành lập, đang mời chào cao thủ từ khắp nơi”.
“Có Chiến Thần Mạnh rồi, giờ tứ trưởng lão cũng đến Trung Châu, cuộc sống êm đẹp của các gia tộc Cổ Võ sắp chấm dứt!”
Khi nói đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Chiến Quốc biến mất, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta cắn răng: “Từ sau khi kết giới tan vỡ, cao thủ của các gia tộc Cổ Võ lập tức tiến vào Trung Châu, hết sức trắng trợn, có cao thủ Thiên Cảnh ở đó, ngay cả chiến vực Trung Châu chúng tôi cũng không trấn áp nổi họ”.
“Ngay cả phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu cũng bị cao thủ Thiên Cảnh của thế gia Cổ Võ đánh trọng thương, giờ vẫn đang nằm trong phòng điều trị tích cực”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt, trong mắt lóe lên sát khí mạnh liệt: “Đến cả phó thống lĩnh của chiến vực Trung Châu mà họ cũng không coi ra gì à?”
Bình luận facebook