Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2135: Ghi âm
Lúc này Dương Thanh mới nhìn về phía Từ Đạt đang khiếp sợ, trong mắt lóe lên sát khí.
Dương Thanh không hề có thiện cảm gì với người của thế gia Cổ Võ, hồi nãy, Từ Đạt đã ra lệnh cho hai hộ vệ nhà họ Từ giết anh.
Nếu anh chỉ là người bình thường ở thế tục thì đã chết lâu rồi.
“Cậu... cậu dám động đến hộ vệ nhà họ Từ à”.
Từ Đạt nói bằng giọng run rẩy, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sợ hãi.
Với tư cách là người thuộc dòng chính của thế gia Cổ Võ, đương nhiên anh ta biết việc Dương Thanh còn trẻ như thế mà đã có thể đánh bại hai cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ trong chớp mắt có ý nghĩa thế nào.
“Chú tôi là Từ Chấn Hoa - người đại diện cho nhà họ Từ ở Trung Châu đấy! Ngay cả Diệp Chiến Quốc của chiến vực Trung Châu cũng phải nể mặt chú tôi!”
Từ Đạt sợ hãi nói: “Nếu cậu dám động đến một ngón tay tôi, chắc chắn chú tôi sẽ không tha cho cậu!”
Dương Thanh cười khẩy, bỗng lấy một chiếc lọ ngọc cổ xưa ra, nhìn chằm chằm vào Từ Đạt, hỏi: “Anh nhận ra thứ này không?”
Khi thấy lọ ngọc trong tay Dương Thanh, Từ Đạt lập tức biến sắc, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi và không dám tin.
Từ Đạt hoảng sợ hỏi: “Đây... đây là Tỏa Hồn Bình - bảo vật trấn giữ gia tộc của nhà họ Từ chúng tôi! Giờ nó đang do chú tôi giữ, sao nó lại ở trong tay cậu?”
Với tư cách là dòng chính nhà họ Từ, đương nhiên anh ta biết rõ ý nghĩa của Tỏa Hồn Bình.
Dương Thanh cười híp mắt: “Anh đoán xem!”
Từ Đạt nghiến răng nghiến lợi: “Chú tôi mang Tỏa Hồn Bình từ nhà họ Từ đi để đối phó với linh hồn Ma Thần, đúng rồi, linh hồn Ma Thần đang sống nhờ trong người một thanh niên thế tục”.
Nói đến đây, Từ Đạt lập tức kinh hãi, bỗng nhớ ra điều gì đó.
Hồi nãy, Hạ Hà gọi đối phương là Dương Thanh.
Từ Đạt cũng biết cái tên Dương Thanh này, đó chính là thanh niên có linh hồn Ma Thần trong cơ thể.
Nếu anh ta không nhớ nhầm, tối nay chú anh ta sẽ hợp sức với người đại diện của bốn thế gia Cổ Võ khác ở Trung Châu để đối phó với Dương Thanh.
Nhưng bây giờ, Tỏa Hồn Bình lại xuất hiện trong tay Dương Thanh.
Thân phận của thanh niên trước mặt đã rất rõ rồi!
Từ Đạt hoảng sợ nói: “Cậu... cậu là Dương Thanh!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Nếu đã đoán ra, giờ anh chết được rồi!”
“Bịch!”
Chân Từ Đạt lập tức mềm nhũn, khuỵu xuống đất, người anh ta không ngừng run rẩy.
Anh ta không quỳ vì lý do gì khác, mà sau khi biết thân phận của Dương Thanh, nỗi sợ hãi đã khiến người anh ta mềm nhũn, khuỵu luôn xuống đất.
Thậm chí anh ta còn không thể nghĩ đến việc chạy trốn.
“Xin... xin cậu đừng giết tôi, nếu Hạ Hà là người phụ nữ của cậu, sau này tôi không dám quấy rầy cô ấy nữa, xin cậu rộng lượng cho tôi một con đường sống, sau này tôi không dám làm phiền Hạ Hà nữa đâu, giờ tôi sẽ cút về Hạ Giới giới Cổ Võ ngay, không đến thế tục nữa”.
Sau khi hoàn hồn, Từ Đạt lập tức dập đầu cầu xin.
Hạ Hà sững sờ, cô ta vẫn đang ngơ ngác, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Từ Đạt là cháu ruột của người đại diện cho nhà họ Từ ở Trung Châu, rất được nuông chiều.
Trước đó khi người nhà họ Từ đến nhà họ Hà, Hà Hồng Viễn như sắp quỳ xuống trước mặt đối phương, mà người đến nhà họ Hà đó chỉ là thuộc hạ của Từ Chấn Hoa chứ không phải dòng chính nhà họ Từ.
Có thể thấy, một người hầu của nhà họ Từ đã có thể khiến người giàu nhất Trung Châu suýt quỳ xuống, còn Từ Đạt lại là dòng chính nhà họ Từ thực thụ, còn là cháu ruột Từ Chấn Hoa.
Không ngờ lúc này Từ Đạt lại quỳ xuống trước Dương Thanh, xin anh cho mình một con đường sống.
Hạ Hà nhìn người thanh niên chắn trước mặt mình, bỗng hơi ngẩn ra, cho dù là ở đâu, vào bất cứ lúc nào, người đàn ông này vẫn chói mắt như thế.
Cô ta bỗng hiểu tại sao Dương Thanh dám coi nhẹ nhà họ Hà, vì trong mắt Dương Thanh, nhà họ Hà đúng là vô cùng bé nhỏ.
Lúc này, Dương Thanh đi tới trước mặt Từ Đạt, nhìn đối phương từ trên cao: “Anh tự dưng tìm đến nơi này, chắc phải có ai xui khiến chứ?”
Từ Đạt vội nói: “Đều do Hà San của nhà họ Hà ở Trung Châu, cô ta đã gửi ảnh chụp cậu và cô Hạ đi cùng nhau cho tôi, còn gửi cả định vị của hai người”.
“Hà San!”
Nghe thấy Từ Đạt nói thế, Hạ Hà vô cùng tức giận, cắn chặt răng: “Sao chị ta có thể làm thế chứ? Cho dù thế nào, tôi cũng là em họ chị ta cơ mà!”
Từ Đạt nói thêm: “Con ả đê tiện đó vẫn luôn âm thầm liên lạc với tôi, muốn tôi giúp cô ta nắm quyền, còn nói chỉ cần cô ta lên nắm quyền, sau này cả nhà họ Hà sẽ nghe theo lệnh tôi”.
Hạ Hà mở to mắt, nói với vẻ không dám tin: “Chị ta nói thế thật à?”
Từ Đạt gật đầu lia lịa: “Tôi và cô ta vẫn luôn giữ liên lạc, hơn nữa còn có ghi âm cuộc gọi, cô Hạ, giờ tôi có thể gửi ghi âm cuộc gọi với cô ta cho cô, xin cô bảo cậu Thanh tha cho tôi, sau này tôi không dám làm phiền cô nữa”.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Từ Đạt: “Anh đang lấy ghi âm cuộc gọi ra uy hiếp chúng tôi à?”
“Không dám không dám, cho dù cậu Thanh không chịu tha cho tôi, tôi vẫn sẵn lòng gửi ghi âm cho hai người”.
Từ Đạt sắp sợ phát khóc, anh ta vội lấy điện thoại ra: “Cô Hạ, giờ tôi sẽ gửi ghi âm cho cô nhé”.
Hạ Hà nhanh chóng nhận được ghi âm cuộc gọi từ Từ Đạt, sau khi nghe qua, quả nhiên đó là nội dung cuộc trò chuyện giữa Hà San và Từ Đạt.
Ngay cả Dương Thanh cũng hết sức kinh ngạc, Hà San còn muốn nhờ nhà họ Từ giết Hà Hồng Viễn rồi nâng đỡ cô ta.
Đúng là một người phụ nữ ác độc!
Từ Đạt dè dặt hỏi: “Cậu Thanh, cậu xem, tôi đã gửi ghi âm cho cô Hạ rồi, giờ tôi đi được chưa thế?”
Hạ Hà không khỏi nhìn về phía Dương Thanh, tuy cô ta không nói gì nhưng trong mắt lại có vẻ cầu khẩn.
Rõ ràng cô gái lương thiện này cũng không hy vọng Dương Thanh giết Từ Đạt.
“Cút!”
Dương Thanh quát lớn với Từ Đạt.
Từ Đạt như được ân xá, vội vàng chạy đi.
Thả Từ Đạt đi cũng không phải chuyện gì lớn, Dương Thanh vốn không định che giấu việc anh giết người đại diện của năm thế gia Cổ Võ ở Trung Châu.
Đương nhiên, cho dù chuyện này bị lộ, có lẽ người của Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không tin Dương Thanh đã giết năm người đại diện bằng thực lực của mình.
Đám người ngạo mạn của thế gia Cổ Võ sẽ cho rằng chính linh hồn Ma Thần đã mượn cơ thể của Dương Thanh để giết năm người đại diện.
Còn chuyện Dương Thanh giết hai hộ vệ Thiên Cảnh của Từ Đạt chỉ trong một đòn lại không có gì ghê gớm lắm.
Thế nên nếu anh thả Từ Đạt đi thì cũng không ảnh hưởng gì.
“Dương Thanh, cảm ơn anh!”
Hạ Hà nhìn Dương Thanh, nói một cách chân thành.
Dương Thanh mỉm cười: “Chúng ta là bạn, giữa bạn bè không cần nói câu đó, đi thôi, tôi đưa cô về!”
Dương Thanh cũng không hỏi Hạ Hà sẽ xử lý ghi âm mà Từ Đạt vừa gửi cho cô ta thế nào, anh chỉ đưa Hạ Hà về nhà họ Hà rồi lái xe rời đi.
Diệp Chiến Quốc vừa liên lạc với anh, vẫn còn chuyện quan trọng phải bàn bạc.
Dương Thanh không hề có thiện cảm gì với người của thế gia Cổ Võ, hồi nãy, Từ Đạt đã ra lệnh cho hai hộ vệ nhà họ Từ giết anh.
Nếu anh chỉ là người bình thường ở thế tục thì đã chết lâu rồi.
“Cậu... cậu dám động đến hộ vệ nhà họ Từ à”.
Từ Đạt nói bằng giọng run rẩy, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sợ hãi.
Với tư cách là người thuộc dòng chính của thế gia Cổ Võ, đương nhiên anh ta biết việc Dương Thanh còn trẻ như thế mà đã có thể đánh bại hai cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ trong chớp mắt có ý nghĩa thế nào.
“Chú tôi là Từ Chấn Hoa - người đại diện cho nhà họ Từ ở Trung Châu đấy! Ngay cả Diệp Chiến Quốc của chiến vực Trung Châu cũng phải nể mặt chú tôi!”
Từ Đạt sợ hãi nói: “Nếu cậu dám động đến một ngón tay tôi, chắc chắn chú tôi sẽ không tha cho cậu!”
Dương Thanh cười khẩy, bỗng lấy một chiếc lọ ngọc cổ xưa ra, nhìn chằm chằm vào Từ Đạt, hỏi: “Anh nhận ra thứ này không?”
Khi thấy lọ ngọc trong tay Dương Thanh, Từ Đạt lập tức biến sắc, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi và không dám tin.
Từ Đạt hoảng sợ hỏi: “Đây... đây là Tỏa Hồn Bình - bảo vật trấn giữ gia tộc của nhà họ Từ chúng tôi! Giờ nó đang do chú tôi giữ, sao nó lại ở trong tay cậu?”
Với tư cách là dòng chính nhà họ Từ, đương nhiên anh ta biết rõ ý nghĩa của Tỏa Hồn Bình.
Dương Thanh cười híp mắt: “Anh đoán xem!”
Từ Đạt nghiến răng nghiến lợi: “Chú tôi mang Tỏa Hồn Bình từ nhà họ Từ đi để đối phó với linh hồn Ma Thần, đúng rồi, linh hồn Ma Thần đang sống nhờ trong người một thanh niên thế tục”.
Nói đến đây, Từ Đạt lập tức kinh hãi, bỗng nhớ ra điều gì đó.
Hồi nãy, Hạ Hà gọi đối phương là Dương Thanh.
Từ Đạt cũng biết cái tên Dương Thanh này, đó chính là thanh niên có linh hồn Ma Thần trong cơ thể.
Nếu anh ta không nhớ nhầm, tối nay chú anh ta sẽ hợp sức với người đại diện của bốn thế gia Cổ Võ khác ở Trung Châu để đối phó với Dương Thanh.
Nhưng bây giờ, Tỏa Hồn Bình lại xuất hiện trong tay Dương Thanh.
Thân phận của thanh niên trước mặt đã rất rõ rồi!
Từ Đạt hoảng sợ nói: “Cậu... cậu là Dương Thanh!”
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Nếu đã đoán ra, giờ anh chết được rồi!”
“Bịch!”
Chân Từ Đạt lập tức mềm nhũn, khuỵu xuống đất, người anh ta không ngừng run rẩy.
Anh ta không quỳ vì lý do gì khác, mà sau khi biết thân phận của Dương Thanh, nỗi sợ hãi đã khiến người anh ta mềm nhũn, khuỵu luôn xuống đất.
Thậm chí anh ta còn không thể nghĩ đến việc chạy trốn.
“Xin... xin cậu đừng giết tôi, nếu Hạ Hà là người phụ nữ của cậu, sau này tôi không dám quấy rầy cô ấy nữa, xin cậu rộng lượng cho tôi một con đường sống, sau này tôi không dám làm phiền Hạ Hà nữa đâu, giờ tôi sẽ cút về Hạ Giới giới Cổ Võ ngay, không đến thế tục nữa”.
Sau khi hoàn hồn, Từ Đạt lập tức dập đầu cầu xin.
Hạ Hà sững sờ, cô ta vẫn đang ngơ ngác, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Từ Đạt là cháu ruột của người đại diện cho nhà họ Từ ở Trung Châu, rất được nuông chiều.
Trước đó khi người nhà họ Từ đến nhà họ Hà, Hà Hồng Viễn như sắp quỳ xuống trước mặt đối phương, mà người đến nhà họ Hà đó chỉ là thuộc hạ của Từ Chấn Hoa chứ không phải dòng chính nhà họ Từ.
Có thể thấy, một người hầu của nhà họ Từ đã có thể khiến người giàu nhất Trung Châu suýt quỳ xuống, còn Từ Đạt lại là dòng chính nhà họ Từ thực thụ, còn là cháu ruột Từ Chấn Hoa.
Không ngờ lúc này Từ Đạt lại quỳ xuống trước Dương Thanh, xin anh cho mình một con đường sống.
Hạ Hà nhìn người thanh niên chắn trước mặt mình, bỗng hơi ngẩn ra, cho dù là ở đâu, vào bất cứ lúc nào, người đàn ông này vẫn chói mắt như thế.
Cô ta bỗng hiểu tại sao Dương Thanh dám coi nhẹ nhà họ Hà, vì trong mắt Dương Thanh, nhà họ Hà đúng là vô cùng bé nhỏ.
Lúc này, Dương Thanh đi tới trước mặt Từ Đạt, nhìn đối phương từ trên cao: “Anh tự dưng tìm đến nơi này, chắc phải có ai xui khiến chứ?”
Từ Đạt vội nói: “Đều do Hà San của nhà họ Hà ở Trung Châu, cô ta đã gửi ảnh chụp cậu và cô Hạ đi cùng nhau cho tôi, còn gửi cả định vị của hai người”.
“Hà San!”
Nghe thấy Từ Đạt nói thế, Hạ Hà vô cùng tức giận, cắn chặt răng: “Sao chị ta có thể làm thế chứ? Cho dù thế nào, tôi cũng là em họ chị ta cơ mà!”
Từ Đạt nói thêm: “Con ả đê tiện đó vẫn luôn âm thầm liên lạc với tôi, muốn tôi giúp cô ta nắm quyền, còn nói chỉ cần cô ta lên nắm quyền, sau này cả nhà họ Hà sẽ nghe theo lệnh tôi”.
Hạ Hà mở to mắt, nói với vẻ không dám tin: “Chị ta nói thế thật à?”
Từ Đạt gật đầu lia lịa: “Tôi và cô ta vẫn luôn giữ liên lạc, hơn nữa còn có ghi âm cuộc gọi, cô Hạ, giờ tôi có thể gửi ghi âm cuộc gọi với cô ta cho cô, xin cô bảo cậu Thanh tha cho tôi, sau này tôi không dám làm phiền cô nữa”.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào Từ Đạt: “Anh đang lấy ghi âm cuộc gọi ra uy hiếp chúng tôi à?”
“Không dám không dám, cho dù cậu Thanh không chịu tha cho tôi, tôi vẫn sẵn lòng gửi ghi âm cho hai người”.
Từ Đạt sắp sợ phát khóc, anh ta vội lấy điện thoại ra: “Cô Hạ, giờ tôi sẽ gửi ghi âm cho cô nhé”.
Hạ Hà nhanh chóng nhận được ghi âm cuộc gọi từ Từ Đạt, sau khi nghe qua, quả nhiên đó là nội dung cuộc trò chuyện giữa Hà San và Từ Đạt.
Ngay cả Dương Thanh cũng hết sức kinh ngạc, Hà San còn muốn nhờ nhà họ Từ giết Hà Hồng Viễn rồi nâng đỡ cô ta.
Đúng là một người phụ nữ ác độc!
Từ Đạt dè dặt hỏi: “Cậu Thanh, cậu xem, tôi đã gửi ghi âm cho cô Hạ rồi, giờ tôi đi được chưa thế?”
Hạ Hà không khỏi nhìn về phía Dương Thanh, tuy cô ta không nói gì nhưng trong mắt lại có vẻ cầu khẩn.
Rõ ràng cô gái lương thiện này cũng không hy vọng Dương Thanh giết Từ Đạt.
“Cút!”
Dương Thanh quát lớn với Từ Đạt.
Từ Đạt như được ân xá, vội vàng chạy đi.
Thả Từ Đạt đi cũng không phải chuyện gì lớn, Dương Thanh vốn không định che giấu việc anh giết người đại diện của năm thế gia Cổ Võ ở Trung Châu.
Đương nhiên, cho dù chuyện này bị lộ, có lẽ người của Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không tin Dương Thanh đã giết năm người đại diện bằng thực lực của mình.
Đám người ngạo mạn của thế gia Cổ Võ sẽ cho rằng chính linh hồn Ma Thần đã mượn cơ thể của Dương Thanh để giết năm người đại diện.
Còn chuyện Dương Thanh giết hai hộ vệ Thiên Cảnh của Từ Đạt chỉ trong một đòn lại không có gì ghê gớm lắm.
Thế nên nếu anh thả Từ Đạt đi thì cũng không ảnh hưởng gì.
“Dương Thanh, cảm ơn anh!”
Hạ Hà nhìn Dương Thanh, nói một cách chân thành.
Dương Thanh mỉm cười: “Chúng ta là bạn, giữa bạn bè không cần nói câu đó, đi thôi, tôi đưa cô về!”
Dương Thanh cũng không hỏi Hạ Hà sẽ xử lý ghi âm mà Từ Đạt vừa gửi cho cô ta thế nào, anh chỉ đưa Hạ Hà về nhà họ Hà rồi lái xe rời đi.
Diệp Chiến Quốc vừa liên lạc với anh, vẫn còn chuyện quan trọng phải bàn bạc.
Bình luận facebook