Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2182: Đuổi khỏi nhà họ Hà
Vào lúc này, bầu không khí như đông cứng, các ông lớn của Trung Châu đều cảm nhận được sự sợ hãi như đến từ sâu trong linh hồn.
Hai hộ vệ phía sau Trần Hải Châu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt nham hiểm như rắn độc, chỉ chờ Trần Hải Châu ra lệnh là sẽ ra tay giết Dương Thanh.
Trần Dương đang ngồi cạnh Trần Hải Châu híp mắt nhìn Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Nghe thấy Trần Hải Châu nói thế, Dương Thanh chỉ cười nhạt, trắng trợn quan sát Trần Hải Châu, chuyện này khiến sát khí trong mắt Trần Hải Châu càng rõ.
Từ khi ông ta bước vào thế tục đến giờ, vẫn chưa có người thế tục nào dám nhìn chằm chằm vào ông ta bằng ánh mắt như thế.
“Chẳng phải ông cũng có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng à? Tôi không thấy ông có gì khác chúng tôi!”
Dương Thanh chợt nói.
Nghe thấy thế, những người đang có mặt đều tròn mắt, há hốc mồm, sao Dương Thanh dám nói thế chứ?
Chỉ mình Trương Kế đang ngồi ở bàn của các ông lớn Trung Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt ông ta còn xuất hiện ý cười dí dỏm.
Với tư cách là Trương Điên - một trong bốn phó thống lĩnh của Trung Châu, đương nhiên ông ta biết rõ thân phận của Dương Thanh, cũng biết thực lực của Dương Thanh đáng sợ đến mức nào, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong mà năm thế gia Cổ Võ cử tới cũng bị mình Dương Thanh hạ gục.
Huống hồ, Trần Hải Châu trước mặt chỉ là một người đại diện do nhà họ Trần cử đến Trung Châu mà thôi, Dương Thanh muốn giết ông ta lúc nào cũng được.
Ở chiếc bàn gần với bàn của các ông lớn Trung Châu, chủ gia tộc họ Cố - Cố Thái Sơ mở to mắt, tối qua lão ta vừa gặp Dương Thanh, nhưng vì bất mãn với cách nói chuyện của Dương Thanh, tuy lão ta nghi ngờ về thân phận của Dương Thanh nhưng vẫn mời Dương Thanh ra khỏi nhà họ Cố.
Không ngờ hôm nay Dương Thanh lại tới tham dự lễ thừa kế của nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu.
“Thì ra anh ta chính là vị chủ tịch bí ẩn của tập đoàn Nhạn Thanh!”
Bên cạnh Cố Thái Sơ, Cố Tư Tư cũng đang khiếp sợ, trong mắt cô ta, Dương Thanh chỉ là một tên nghèo hèn, không đáng để ông nội tốn thời gian.
Cô ta không bao giờ liên tưởng Dương Thanh với chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh hết.
Hạ Lâm ngồi ở bên còn lại của Cố Thái Sơ.
Hạ Lâm siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm về phía Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
“Thanh niên này ngông cuồng thật đấy, cậu ta dám ngồi cùng người của thế gia Cổ Võ, còn ăn nói xằng bậy, đúng là tự tìm đường chết!”
“Tôi vốn muốn gặp vị chủ tịch thần bí của tập đoàn Nhạn Thanh kia một lần, không ngờ lại là trẻ ranh, chỉ với hành động vừa rồi của cậu ta, còn cả những lời mà cậu ta nói với Trần Hải Châu, có lẽ cậu ta sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.
“Hình như doanh nghiệp của gia tộc tôi có hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, tôi phải gọi cho người nhà, bảo họ hủy hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh ngay mới được”.
“Tôi cũng không biết gia tộc có hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh trong hạng mục nào không, tôi cũng phải nhắn về, nếu hợp tác thì hủy hợp đồng ngay, đắc tội với gia tộc Cổ Võ họ Trần, tập đoàn Nhạn Thanh sắp xong đời rồi!”
...
Trong lúc nhất thời, người của các thế lực ở Trung Châu xì xào bàn tán, thậm chí rất nhiều người đã bắt đầu nhắn về cho gia tộc để hỏi xem gia tộc họ có hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh không, nếu có thì phải hủy hợp đồng.
Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ hành động của anh lại khiến các thế lực bản địa ở Trung Châu chủ động cắt đứt quan hệ với tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch Dương, cậu đừng nói lung tung, đây chính là cậu Trần Hải Châu đến từ nhà họ Trần - một trong các gia tộc Cổ Võ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, cậu Trần Hải Châu đang là người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu”.
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Hà Hồng Viễn vội bước đến, nói, lão ta sợ Dương Thanh đắc tội với Trần Hải Châu vì không biết rõ thân phận của Trần Hải Châu, từ đó liên lụy nhà họ Hà.
Dương Thanh cười khẽ, nhìn Hà Hồng Viễn, nói: “Người của gia tộc Cổ Võ họ Trần thì sao chứ? Chẳng lẽ chủ gia tộc họ Hà quên đây là thế tục à?”
Nói đến đây, anh đứng dậy, nhìn quanh, khẽ mỉm cười dí dỏm: “Ở thế tục của chúng ta, khi nào đến lượt người của thế gia Cổ Võ hống hách thế?”
“Hơn nữa, hội trưởng lão Chiêu Châu đã ban hành quy định mới dành cho người luyện võ, chẳng lẽ người của Hạ Giới giới Cổ Võ vẫn dám ỷ vào thân phận người luyện võ để làm bậy ở thế tục à?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, người của Trung Châu đều im lặng cúi đầu, sợ mình lỡ nhìn vào mắt Dương Thanh rồi bị người nhà họ Trần nghĩ là họ đồng ý với Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không bất ngờ hay tức giận trước phản ứng của mọi người.
Anh biết cao thủ của thế gia Cổ Võ đáng sợ đến mức nào trong mắt người thế tục, huống hồ nhà họ Trần còn là một trong những thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Trong mắt Trần Hải Châu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hai hộ vệ sau lưng ông ta cũng phóng khí thế của cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong ra, tạo áp lực với Dương Thanh.
Nhưng Dương Thanh vẫn như không cảm nhận được gì, lại ngồi xuống, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Hải Châu: “Ông Trần, ông định bảo cao thủ nhà họ Trần ra tay với tôi chỉ vì tôi ngồi cùng bàn với ông à?”
Ánh mắt Trần Hải Châu cứng đờ, nét mặt vô cùng khó coi.
Ông ta hiểu Dương Thanh cố tình nói thế.
Với tư cách là dòng chính của thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, ông ta vẫn biết một số chuyện ở thế tục.
Nếu hội trưởng lão đã ban hành quy định mới, đương nhiên ông ta không thể giết Dương Thanh trước đám đông, giết Dương Thanh thì dễ thôi, nhưng nếu chọc giận hội trưởng lão và thế lực phía sau hội trưởng lão, có lẽ ngay cả Thủ Hộ Minh cũng không bảo vệ nổi ông ta, thậm chí ngay cả nhà họ Trần cũng không bảo vệ được.
Hà Hồng Viễn bước lên trước, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, lão ta lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Chủ tịch Dương, hôm nay là lễ thừa kế của nhà họ Hà chúng tôi, cậu nhắm vào khách quý của nhà họ Hà như thế, cũng hơi không nể mặt nhà họ Hà nhỉ? Nếu chủ tịch Dương đến gây chuyện thì mời về cho!”
Dương Thanh cười nhạt, nhìn Hà Hồng Viễn, hỏi ngược lại: “Sao nào? Chủ gia tộc họ Hà cũng định đuổi tôi đi vì chuyện nhỏ này để nịnh bợ nhà họ Trần à?”
Hà Hồng Viễn sầm mặt, người của Trung Châu cũng khiếp sợ trước lời Dương Thanh nói.
Đúng là không nể mặt Hà Hồng Viễn chút nào!
Nhưng khi nghĩ đến việc Dương Thanh dám chống đối cả Trần Hải Châu, họ cũng hiểu được hành vi không nể mặt Hà Hồng Viễn này.
Đúng lúc Hà Hồng Viễn sắp nổi giận, Trần Hải Châu bỗng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hà Hồng Viễn: “Xem ra hôm nay tôi không nên tới tham dự lễ thừa kế của nhà họ Hà”.
Ông ta nói rồi định rời đi.
Hà Hồng Viễn lập tức cuống lên, vội bước đến: “Xin cậu bớt giận! Tôi sẽ đuổi người không liên quan đi ngay”.
Lão ta nói rồi tức giận quát: “Người đâu, đuổi Dương Thanh khỏi nhà họ Hà cho tôi!”
Sau khi lão ta dứt lời, mấy cao thủ xông tới bao vây Dương Thanh.
Hai hộ vệ phía sau Trần Hải Châu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt nham hiểm như rắn độc, chỉ chờ Trần Hải Châu ra lệnh là sẽ ra tay giết Dương Thanh.
Trần Dương đang ngồi cạnh Trần Hải Châu híp mắt nhìn Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Nghe thấy Trần Hải Châu nói thế, Dương Thanh chỉ cười nhạt, trắng trợn quan sát Trần Hải Châu, chuyện này khiến sát khí trong mắt Trần Hải Châu càng rõ.
Từ khi ông ta bước vào thế tục đến giờ, vẫn chưa có người thế tục nào dám nhìn chằm chằm vào ông ta bằng ánh mắt như thế.
“Chẳng phải ông cũng có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng à? Tôi không thấy ông có gì khác chúng tôi!”
Dương Thanh chợt nói.
Nghe thấy thế, những người đang có mặt đều tròn mắt, há hốc mồm, sao Dương Thanh dám nói thế chứ?
Chỉ mình Trương Kế đang ngồi ở bàn của các ông lớn Trung Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt ông ta còn xuất hiện ý cười dí dỏm.
Với tư cách là Trương Điên - một trong bốn phó thống lĩnh của Trung Châu, đương nhiên ông ta biết rõ thân phận của Dương Thanh, cũng biết thực lực của Dương Thanh đáng sợ đến mức nào, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong mà năm thế gia Cổ Võ cử tới cũng bị mình Dương Thanh hạ gục.
Huống hồ, Trần Hải Châu trước mặt chỉ là một người đại diện do nhà họ Trần cử đến Trung Châu mà thôi, Dương Thanh muốn giết ông ta lúc nào cũng được.
Ở chiếc bàn gần với bàn của các ông lớn Trung Châu, chủ gia tộc họ Cố - Cố Thái Sơ mở to mắt, tối qua lão ta vừa gặp Dương Thanh, nhưng vì bất mãn với cách nói chuyện của Dương Thanh, tuy lão ta nghi ngờ về thân phận của Dương Thanh nhưng vẫn mời Dương Thanh ra khỏi nhà họ Cố.
Không ngờ hôm nay Dương Thanh lại tới tham dự lễ thừa kế của nhà họ Hà giàu nhất Trung Châu.
“Thì ra anh ta chính là vị chủ tịch bí ẩn của tập đoàn Nhạn Thanh!”
Bên cạnh Cố Thái Sơ, Cố Tư Tư cũng đang khiếp sợ, trong mắt cô ta, Dương Thanh chỉ là một tên nghèo hèn, không đáng để ông nội tốn thời gian.
Cô ta không bao giờ liên tưởng Dương Thanh với chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh hết.
Hạ Lâm ngồi ở bên còn lại của Cố Thái Sơ.
Hạ Lâm siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm về phía Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
“Thanh niên này ngông cuồng thật đấy, cậu ta dám ngồi cùng người của thế gia Cổ Võ, còn ăn nói xằng bậy, đúng là tự tìm đường chết!”
“Tôi vốn muốn gặp vị chủ tịch thần bí của tập đoàn Nhạn Thanh kia một lần, không ngờ lại là trẻ ranh, chỉ với hành động vừa rồi của cậu ta, còn cả những lời mà cậu ta nói với Trần Hải Châu, có lẽ cậu ta sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.
“Hình như doanh nghiệp của gia tộc tôi có hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh, tôi phải gọi cho người nhà, bảo họ hủy hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh ngay mới được”.
“Tôi cũng không biết gia tộc có hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh trong hạng mục nào không, tôi cũng phải nhắn về, nếu hợp tác thì hủy hợp đồng ngay, đắc tội với gia tộc Cổ Võ họ Trần, tập đoàn Nhạn Thanh sắp xong đời rồi!”
...
Trong lúc nhất thời, người của các thế lực ở Trung Châu xì xào bàn tán, thậm chí rất nhiều người đã bắt đầu nhắn về cho gia tộc để hỏi xem gia tộc họ có hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh không, nếu có thì phải hủy hợp đồng.
Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ hành động của anh lại khiến các thế lực bản địa ở Trung Châu chủ động cắt đứt quan hệ với tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch Dương, cậu đừng nói lung tung, đây chính là cậu Trần Hải Châu đến từ nhà họ Trần - một trong các gia tộc Cổ Võ hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, cậu Trần Hải Châu đang là người đại diện cho nhà họ Trần ở Trung Châu”.
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Hà Hồng Viễn vội bước đến, nói, lão ta sợ Dương Thanh đắc tội với Trần Hải Châu vì không biết rõ thân phận của Trần Hải Châu, từ đó liên lụy nhà họ Hà.
Dương Thanh cười khẽ, nhìn Hà Hồng Viễn, nói: “Người của gia tộc Cổ Võ họ Trần thì sao chứ? Chẳng lẽ chủ gia tộc họ Hà quên đây là thế tục à?”
Nói đến đây, anh đứng dậy, nhìn quanh, khẽ mỉm cười dí dỏm: “Ở thế tục của chúng ta, khi nào đến lượt người của thế gia Cổ Võ hống hách thế?”
“Hơn nữa, hội trưởng lão Chiêu Châu đã ban hành quy định mới dành cho người luyện võ, chẳng lẽ người của Hạ Giới giới Cổ Võ vẫn dám ỷ vào thân phận người luyện võ để làm bậy ở thế tục à?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, người của Trung Châu đều im lặng cúi đầu, sợ mình lỡ nhìn vào mắt Dương Thanh rồi bị người nhà họ Trần nghĩ là họ đồng ý với Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không bất ngờ hay tức giận trước phản ứng của mọi người.
Anh biết cao thủ của thế gia Cổ Võ đáng sợ đến mức nào trong mắt người thế tục, huống hồ nhà họ Trần còn là một trong những thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Trong mắt Trần Hải Châu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hai hộ vệ sau lưng ông ta cũng phóng khí thế của cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong ra, tạo áp lực với Dương Thanh.
Nhưng Dương Thanh vẫn như không cảm nhận được gì, lại ngồi xuống, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Hải Châu: “Ông Trần, ông định bảo cao thủ nhà họ Trần ra tay với tôi chỉ vì tôi ngồi cùng bàn với ông à?”
Ánh mắt Trần Hải Châu cứng đờ, nét mặt vô cùng khó coi.
Ông ta hiểu Dương Thanh cố tình nói thế.
Với tư cách là dòng chính của thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, ông ta vẫn biết một số chuyện ở thế tục.
Nếu hội trưởng lão đã ban hành quy định mới, đương nhiên ông ta không thể giết Dương Thanh trước đám đông, giết Dương Thanh thì dễ thôi, nhưng nếu chọc giận hội trưởng lão và thế lực phía sau hội trưởng lão, có lẽ ngay cả Thủ Hộ Minh cũng không bảo vệ nổi ông ta, thậm chí ngay cả nhà họ Trần cũng không bảo vệ được.
Hà Hồng Viễn bước lên trước, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, lão ta lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Chủ tịch Dương, hôm nay là lễ thừa kế của nhà họ Hà chúng tôi, cậu nhắm vào khách quý của nhà họ Hà như thế, cũng hơi không nể mặt nhà họ Hà nhỉ? Nếu chủ tịch Dương đến gây chuyện thì mời về cho!”
Dương Thanh cười nhạt, nhìn Hà Hồng Viễn, hỏi ngược lại: “Sao nào? Chủ gia tộc họ Hà cũng định đuổi tôi đi vì chuyện nhỏ này để nịnh bợ nhà họ Trần à?”
Hà Hồng Viễn sầm mặt, người của Trung Châu cũng khiếp sợ trước lời Dương Thanh nói.
Đúng là không nể mặt Hà Hồng Viễn chút nào!
Nhưng khi nghĩ đến việc Dương Thanh dám chống đối cả Trần Hải Châu, họ cũng hiểu được hành vi không nể mặt Hà Hồng Viễn này.
Đúng lúc Hà Hồng Viễn sắp nổi giận, Trần Hải Châu bỗng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hà Hồng Viễn: “Xem ra hôm nay tôi không nên tới tham dự lễ thừa kế của nhà họ Hà”.
Ông ta nói rồi định rời đi.
Hà Hồng Viễn lập tức cuống lên, vội bước đến: “Xin cậu bớt giận! Tôi sẽ đuổi người không liên quan đi ngay”.
Lão ta nói rồi tức giận quát: “Người đâu, đuổi Dương Thanh khỏi nhà họ Hà cho tôi!”
Sau khi lão ta dứt lời, mấy cao thủ xông tới bao vây Dương Thanh.
Bình luận facebook