Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2196: Vào việc chính
Vào lúc này, mọi người đều kinh hãi nhìn Dương Thanh, chỉ một nhát kiếm đã chém chết hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong có dùng đan dược tăng thực lực.
Trước đó, việc mười lăm cao thủ của năm thế gia Cổ Võ bao vây tứ trưởng lão, sau cùng bị mình tứ trưởng lão giết sạch chỉ là lời đồn thôi.
Giờ họ đã được tận mắt chứng kiến Dương Thanh giết hai cao thủ có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ chỉ bằng một nhát kiếm.
Sự chấn động đến từ sâu trong linh hồn này khiến họ vô cùng kích động, ngay cả cao thủ đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ cũng nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nóng hừng hực.
Sau này thiên tài như thế sẽ đạt đến độ cao nào đây?
“Rầm rầm rầm!”
Trần Hải Châu quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh, chỉ chốc lát sau, trán ông ta đã đầy máu, ông ta sợ hãi cầu xin: “Tứ trưởng lão, tôi biết sai rồi, tôi và con trai tôi - Trần Dương đồng ý ở lại nhà họ Trần tại Hạ Giới giới Cổ Võ, suốt đời này cũng không bước vào thế tục nữa”.
“Xin cậu cho bố con tôi một con đường sống, kiếp sau chúng tôi xin làm trâu làm ngựa để đền đáp, tôi xin cậu!”
Trần Dương đã sợ đến mức người mềm nhũn, thấy bố mình dập đầu cầu xin, anh ta cũng muốn làm thế nhưng người cứ run lẩy bẩy, ngay cả sức để quỳ cũng không có, thậm chí thân dưới anh ta còn ướt đẫm rồi.
Người của thế tục đều rất kích động, người đại diện cho thế gia Cổ Võ từng hết sức vênh váo với họ lại đang quỳ trước tứ trưởng lão của thế tục họ, dập đầu xin tha.
Đây là thời khắc nở mày nở mặt của tất cả người thế tục!
Đương nhiên, không phải người thế tục nào cũng kích động như thế, chẳng hạn như nhà họ Hà của Trung Châu, dòng chính nhà họ Hà do Hà Hồng Viễn dẫn đầu đang tái mặt.
Họ từng đắc tội với Dương Thanh, nếu Dương Thanh muốn xử lý họ thì không cần đích thân ra tay, chỉ cần anh nói một câu, có lẽ sẽ có rất nhiều người sẵn lòng tiêu diệt nhà họ Hà.
Cho dù Dương Thanh không động đến nhà họ Hà, sau hôm nay, nhà họ Hà cũng đã thất thế, không thể phát triển thêm nữa, thậm chí còn không giữ nổi danh hiệu gia tộc giàu nhất.
“Bố con Trần Hải Châu và Trần Dương khinh thường quy định mới, biết rõ mình đã gây ra tội ác tày trời nhưng vẫn không chịu phạt, còn ra tay với tứ trưởng lão, đáng tội chết!”
Đúng lúc này, giọng Trương Kế vang vọng khắp sảnh tiệc.
Sau khi ông ta dứt lời, mười mấy cao thủ chiến vực Trung Châu được trang bị súng ống đầy đủ cũng xông vào, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Trần Hải Châu và Trần Dương.
Cho dù thực lực của họ mạnh hơn nữa thì cũng không thể né được hỏa lực thế này.
Mặt Trần Hải Châu tái mét, ông ta biết hôm nay mình chết chắc.
“Giết!”
Dương Thanh khoát tay, ra lệnh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Ngay sau đó, tiếng súng dày đặc vang lên, Trần Hải Châu và Trần Dương lập tức ngã xuống trong vũng máu.
Thi thể của họ và hai hộ vệ nhà họ Trần mà Dương Thanh vừa giết bằng Thiên Tử Kiếm nhanh chóng bị người của chiến vực Trung Châu đưa đi.
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, nhưng lần này bầu không khí yên ắng một cách khác thường, tuy hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trong không khí vẫn nồng nặc mùi máu tươi.
Đám đông không dám thở mạnh, sợ hãi nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh ngồi vào bàn phát biểu, nhìn quanh, rất hài lòng với ánh mắt sợ hãi của cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ.
Khi anh nhìn Hà Hồng Viễn, Hà Hồng Viễn run bắn, chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất.
Nhưng Dương Thanh chỉ nhìn lão ta chứ không làm gì.
“Hôm nay tôi mời mọi người đến đây chỉ vì một việc, đó là thể hiện năng lực luyện đan của tôi, không ngờ Trần Hải Châu - người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Trần ở Trung Châu lại giẫm đạp lên quy định mới, người của gia tộc Cổ Võ họ Trần đã bị trừng phạt”.
Dương Thanh nói rồi thoáng ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Giờ chúng ta vào việc chính thôi”.
Anh nói rồi ung dung đứng dậy, khoát tay.
Trước đó, việc mười lăm cao thủ của năm thế gia Cổ Võ bao vây tứ trưởng lão, sau cùng bị mình tứ trưởng lão giết sạch chỉ là lời đồn thôi.
Giờ họ đã được tận mắt chứng kiến Dương Thanh giết hai cao thủ có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ chỉ bằng một nhát kiếm.
Sự chấn động đến từ sâu trong linh hồn này khiến họ vô cùng kích động, ngay cả cao thủ đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ cũng nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt nóng hừng hực.
Sau này thiên tài như thế sẽ đạt đến độ cao nào đây?
“Rầm rầm rầm!”
Trần Hải Châu quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh, chỉ chốc lát sau, trán ông ta đã đầy máu, ông ta sợ hãi cầu xin: “Tứ trưởng lão, tôi biết sai rồi, tôi và con trai tôi - Trần Dương đồng ý ở lại nhà họ Trần tại Hạ Giới giới Cổ Võ, suốt đời này cũng không bước vào thế tục nữa”.
“Xin cậu cho bố con tôi một con đường sống, kiếp sau chúng tôi xin làm trâu làm ngựa để đền đáp, tôi xin cậu!”
Trần Dương đã sợ đến mức người mềm nhũn, thấy bố mình dập đầu cầu xin, anh ta cũng muốn làm thế nhưng người cứ run lẩy bẩy, ngay cả sức để quỳ cũng không có, thậm chí thân dưới anh ta còn ướt đẫm rồi.
Người của thế tục đều rất kích động, người đại diện cho thế gia Cổ Võ từng hết sức vênh váo với họ lại đang quỳ trước tứ trưởng lão của thế tục họ, dập đầu xin tha.
Đây là thời khắc nở mày nở mặt của tất cả người thế tục!
Đương nhiên, không phải người thế tục nào cũng kích động như thế, chẳng hạn như nhà họ Hà của Trung Châu, dòng chính nhà họ Hà do Hà Hồng Viễn dẫn đầu đang tái mặt.
Họ từng đắc tội với Dương Thanh, nếu Dương Thanh muốn xử lý họ thì không cần đích thân ra tay, chỉ cần anh nói một câu, có lẽ sẽ có rất nhiều người sẵn lòng tiêu diệt nhà họ Hà.
Cho dù Dương Thanh không động đến nhà họ Hà, sau hôm nay, nhà họ Hà cũng đã thất thế, không thể phát triển thêm nữa, thậm chí còn không giữ nổi danh hiệu gia tộc giàu nhất.
“Bố con Trần Hải Châu và Trần Dương khinh thường quy định mới, biết rõ mình đã gây ra tội ác tày trời nhưng vẫn không chịu phạt, còn ra tay với tứ trưởng lão, đáng tội chết!”
Đúng lúc này, giọng Trương Kế vang vọng khắp sảnh tiệc.
Sau khi ông ta dứt lời, mười mấy cao thủ chiến vực Trung Châu được trang bị súng ống đầy đủ cũng xông vào, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Trần Hải Châu và Trần Dương.
Cho dù thực lực của họ mạnh hơn nữa thì cũng không thể né được hỏa lực thế này.
Mặt Trần Hải Châu tái mét, ông ta biết hôm nay mình chết chắc.
“Giết!”
Dương Thanh khoát tay, ra lệnh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Ngay sau đó, tiếng súng dày đặc vang lên, Trần Hải Châu và Trần Dương lập tức ngã xuống trong vũng máu.
Thi thể của họ và hai hộ vệ nhà họ Trần mà Dương Thanh vừa giết bằng Thiên Tử Kiếm nhanh chóng bị người của chiến vực Trung Châu đưa đi.
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, nhưng lần này bầu không khí yên ắng một cách khác thường, tuy hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng trong không khí vẫn nồng nặc mùi máu tươi.
Đám đông không dám thở mạnh, sợ hãi nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh ngồi vào bàn phát biểu, nhìn quanh, rất hài lòng với ánh mắt sợ hãi của cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ.
Khi anh nhìn Hà Hồng Viễn, Hà Hồng Viễn run bắn, chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất.
Nhưng Dương Thanh chỉ nhìn lão ta chứ không làm gì.
“Hôm nay tôi mời mọi người đến đây chỉ vì một việc, đó là thể hiện năng lực luyện đan của tôi, không ngờ Trần Hải Châu - người đại diện cho gia tộc Cổ Võ họ Trần ở Trung Châu lại giẫm đạp lên quy định mới, người của gia tộc Cổ Võ họ Trần đã bị trừng phạt”.
Dương Thanh nói rồi thoáng ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Giờ chúng ta vào việc chính thôi”.
Anh nói rồi ung dung đứng dậy, khoát tay.
Bình luận facebook