Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2247: Thực lực thật sự
Biết Hà Hùng đã thả Hạ Hà đi, Hà Chí lập tức nổi giận, quát vào điện thoại: “Nhốt Hà Hùng lại cho tôi!”
Sau khi cúp máy, Hà Chí ra lệnh phong tỏa cả trang viên nhà họ Hà.
“Định thoát khỏi tay tôi à, đừng mơ!”
Hà Chí rảo bước rời đi với vẻ mặt dữ tợn.
Cùng lúc đó, chiếc Rolls-Royce của Hà Hùng cũng sắp tới cửa ra.
Trên mặt của Hạ Hà trong xe tràn ngập vẻ lo lắng.
Tuy cô ta đã rời đi theo lời Hà Hùng, nhưng trong khoảng thời gian ở nhà họ Hà, cô ta cũng rất hiểu cách làm việc của nhà họ Hà.
Nhà họ Hà muốn đưa cô ta đi hầu hạ người của thế gia Cổ Võ, nhưng Hà Hùng lại thả cô ta đi, sau khi chuyện bị lộ, Hà Hùng sẽ xong đời.
Hà Hồng Viễn vốn không thích Hà Hùng, vẫn luôn bồi dưỡng Hà Chí như người thừa kế, sau chuyện này, có lẽ suốt kiếp này, Hà Hùng cũng không còn cơ hội bước vào trung tâm quyền lực của nhà họ Hà.
Đây chính là gia tộc quyền thế, chỉ có lợi ích chứ không hề có tình thân.
“Két!”
Đúng lúc này, xe bỗng phanh gấp, ngừng giữa đường.
Hạ Hà đang suy nghĩ trong xe cũng nhào về phía trước, nếu cô ta không thắt dây an toàn thì có lẽ đã bị thương.
“Cô Hạ, rất xin lỗi, có lẽ tôi không đưa cô đi được rồi”.
Tài xế đang ngồi ở ghế lái nhìn người nhà họ Hà đang bao vây bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ông ta nói rồi tức giận quát người bên ngoài: “Các người định làm phản à? Đây là xe của nhị gia, các người dám ngăn cản hả?”
“Hừ!”
Hộ vệ dẫn đầu hừ lạnh, hống hách nói: “Giờ nhà họ Hà do đại gia quyết định! Nhị gia của các người đã bị giam lỏng rồi!”
“Nếu thức thời thì ngoan ngoãn để cô Hạ xuống xe, bằng không, đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Mười mấy hộ vệ nhà họ Hà đã bao vây kín chiếc xe.
Cách đó không xa vẫn còn hộ vệ nhà họ Hà đang chạy tới.
Tài xế nhìn cửa chính chỉ cách đó một trăm mét, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Hà Hùng đã dặn ông ta, cho dù thế nào cũng phải tìm cách đưa Hạ Hà rời khỏi nhà họ Hà.
“Để tôi xuống vậy!”
Hạ Hà nhìn ra ngoài bằng đôi mắt đỏ hoe, nói với tài xế.
Cô ta nói rồi định mở cửa xe.
“Cô Hạ, ngồi vững vào!”
Tài xế bỗng trầm giọng nói.
“Ầm!”
Sau khi ông ta dứt lời, động cơ xe cũng gầm lên như dã thú.
Hạ Hà còn chưa hoàn hồn, xe đã lao vút về phía cửa chính.
Lúc này cô ta mới nhận ra tại sao tài xế lại bảo cô ta ngồi vững vào.
“Bác Lưu, bác mau dừng xe đi!”
Hạ Hà lập tức cuống lên, vội hô lớn.
Cô ta hiểu rõ, một khi cô ta chạy trốn thất bại, chẳng những liên lụy Hà Hùng mà còn liên lụy cả tài xế là bác Lưu.
Hà Hùng còn đỡ, ít nhất ông ta cũng là nhị gia nhà họ Hà, cho dù mắc lỗi thì cũng chỉ bị đẩy khỏi trung tâm quyền lực là cùng, nhưng bác Lưu thì khác, ông ta chỉ là tài xế của Hà Hùng thôi.
Nếu bị người nhà họ Hà bắt, chắc chắn bác Lưu sẽ phải chết.
Nhưng bác Lưu như không nghe thấy lời Hạ Hà nói, vẫn nhấn ga, chiếc xe điên cuồng lao tới cửa chính.
“Mẹ nó! Tên khốn này định chạy trốn, mau ngăn xe lại!”
Hộ vệ dẫn đầu lập tức quát.
Mấy chiếc xe việt dã của nhà họ Hà cũng đuổi sát chiếc Rolls-Royce của Hà Hùng.
Tám mươi mét!
Năm mươi mét!
...
Chỉ sau thoáng chốc, chiếc Rolls-Royce chỉ cách cửa chính hai mươi mét cuối cùng.
Tốc độ xe cũng đã đạt tối đa, ngay giây sau, xe sẽ rời khỏi trang viên nhà họ Hà.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một thanh phi đao đâm trúng bánh xe phía sau, bên trái của chiếc Rolls-Royce với tốc độ nhanh như chớp.
“Két!”
Chiếc xe chở Hạ Hà bỗng đổi hướng, lao vào bệ đá ở cửa.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng động rất lớn vang lên, xe đâm mạnh vào bệ đá, đầu xe cũng hỏng.
Ngay sau đó, những chiếc xe việt dã đã bao vây xe chở Hạ Hà lại.
“Chạy đi! Các người chạy tiếp đi!”
Lúc này, Hà Chí bước xuống từ một chiếc xe, tức giận quát.
Ông ta đã nói với Khương Kiếm rằng sẽ đưa cô gái xinh đẹp nhất nhà họ Hà tới hầu hạ Khương Kiếm, kết quả còn chưa kịp đưa Hạ Hà đến, Hạ Hà đã được Hà Hùng cử người đưa đi rồi.
Nếu Hạ Hà trốn mất thật, ông ta biết ăn nói với Khương Kiếm kiểu gì đây?
Vào lúc này, ông ta vô cùng tức giận.
Nếu không hứa với Khương Kiếm trước đó, giờ ông ta đã giết Hạ Hà rồi.
Hạ Hà bị kéo ra khỏi xe, cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào Hà Chí: “Hà Chí, ông không được chết yên lành đâu!”
“Bốp!”
Hà Chí giơ tay tát mạnh vào mặt Hạ Hà.
Trên mặt Hạ Hà lập tức xuất hiện một dấu tay rõ rệt.
“Hạ Hà, cô đừng không biết điều nữa, giờ ngoan ngoãn đi hầu hạ Khương Kiếm - người thừa kế của gia tộc Cổ Võ họ Khương đi, bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Hà Chí nhìn Hạ Hà với vẻ đe dọa.
“Đại gia, tài xế là Lưu Kỳ - thuộc hạ của nhị gia, được nhị gia coi trọng, phải xử lý thế nào ạ?”
Lúc này, đội trưởng đội hộ vệ bước tới, nói với Hà Chí.
Hà Chí nhìn Lưu Kỳ đã bị thương, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt, ông ta lạnh lùng nói: “Giết!”
Đội trưởng đội hộ vệ gật đầu, cầm đao bước tới chỗ Lưu Kỳ.
Hồi nãy, chính người này đã ném đao ra, đâm thủng lốp chiếc xe mà Hạ Hà ngồi.
Ông ta là đội trưởng đội hộ vệ nhà họ Hà, đương nhiên thực lực sẽ không thấp.
Vì cú va chạm mạnh hồi nãy, mặt Lưu Kỳ đầm đìa máu tươi, ông ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hà Chí: “Hà Chí, ông sẽ gặp báo ứng!”
“Hừ!”
Đội trưởng đội hộ vệ lạnh lùng nói: “Sắp chết đến nơi mà vẫn dám nói nhảm”.
Sau khi dứt lời, ông ta cầm đao chém về phía Lưu Kỳ.
“Đừng!”
Hạ Hà kinh hãi, hét lên.
“Phập!”
Nhưng đội trưởng đội hộ vệ chỉ nghe lệnh Hà Chí, sao có thể nghe cô ta?
Thanh đao cắm phập vào tim Lưu Kỳ.
Tuy đã chết, trên gương mặt đầy máu của Lưu Kỳ vẫn không hề có vẻ e dè, ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hà Chí bằng đôi mắt đỏ ngầu, như muốn nhớ kỹ tên súc sinh này, làm ma cũng không bỏ qua cho ông ta.
Hạ Hà đờ đẫn nhìn Lưu Kỳ gục đầu xuống.
Cô ta có cảm giác mình đang mơ, sao một người vừa sống sờ sờ đã bị giết rồi?
Ông ta bị giết chỉ vì đã đưa cô ta rời khỏi nhà họ Hà.
Cảm giác đau nhói bỗng xộc lên đầu cô ta.
Hà Chí khoát tay, nói: “Người đâu, đưa nó đến phòng cậu Khương Kiếm cho tôi”.
Hai hộ vệ vội bước đến, định đưa Hạ Hà đi.
“A!”
Hạ Hà bỗng ngửa mặt lên trời, hét lớn, khí thế như đến từ viễn cổ bùng nổ từ người cô ta.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai hộ vệ kia như bị đánh mạnh, bị khí thế vừa bùng nổ từ người Hạ Hà đánh bay ra xa.
Hà Chí ngơ ngác nhìn cảnh tượng này với vẻ không dám tin.
Chẳng phải cô ta là người bình thường à?
Cô ta có tu vi từ bao giờ thế?
Với khí thế mà cô ta vừa phóng ra, chắc phải có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhỉ?
Lần trước, khi mẹ Hạ Hà lao vào đá tự sát, Hạ Hà cũng có những biểu hiện tương tự.
Nhưng sau đó, Hạ Hà lại bình thường như cũ.
Nhưng hôm nay, không ngờ Hạ Hà lại có được thực lực thật sự, hơn nữa còn mạnh hơn lần trước.
Sau khi cúp máy, Hà Chí ra lệnh phong tỏa cả trang viên nhà họ Hà.
“Định thoát khỏi tay tôi à, đừng mơ!”
Hà Chí rảo bước rời đi với vẻ mặt dữ tợn.
Cùng lúc đó, chiếc Rolls-Royce của Hà Hùng cũng sắp tới cửa ra.
Trên mặt của Hạ Hà trong xe tràn ngập vẻ lo lắng.
Tuy cô ta đã rời đi theo lời Hà Hùng, nhưng trong khoảng thời gian ở nhà họ Hà, cô ta cũng rất hiểu cách làm việc của nhà họ Hà.
Nhà họ Hà muốn đưa cô ta đi hầu hạ người của thế gia Cổ Võ, nhưng Hà Hùng lại thả cô ta đi, sau khi chuyện bị lộ, Hà Hùng sẽ xong đời.
Hà Hồng Viễn vốn không thích Hà Hùng, vẫn luôn bồi dưỡng Hà Chí như người thừa kế, sau chuyện này, có lẽ suốt kiếp này, Hà Hùng cũng không còn cơ hội bước vào trung tâm quyền lực của nhà họ Hà.
Đây chính là gia tộc quyền thế, chỉ có lợi ích chứ không hề có tình thân.
“Két!”
Đúng lúc này, xe bỗng phanh gấp, ngừng giữa đường.
Hạ Hà đang suy nghĩ trong xe cũng nhào về phía trước, nếu cô ta không thắt dây an toàn thì có lẽ đã bị thương.
“Cô Hạ, rất xin lỗi, có lẽ tôi không đưa cô đi được rồi”.
Tài xế đang ngồi ở ghế lái nhìn người nhà họ Hà đang bao vây bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ông ta nói rồi tức giận quát người bên ngoài: “Các người định làm phản à? Đây là xe của nhị gia, các người dám ngăn cản hả?”
“Hừ!”
Hộ vệ dẫn đầu hừ lạnh, hống hách nói: “Giờ nhà họ Hà do đại gia quyết định! Nhị gia của các người đã bị giam lỏng rồi!”
“Nếu thức thời thì ngoan ngoãn để cô Hạ xuống xe, bằng không, đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Mười mấy hộ vệ nhà họ Hà đã bao vây kín chiếc xe.
Cách đó không xa vẫn còn hộ vệ nhà họ Hà đang chạy tới.
Tài xế nhìn cửa chính chỉ cách đó một trăm mét, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Hà Hùng đã dặn ông ta, cho dù thế nào cũng phải tìm cách đưa Hạ Hà rời khỏi nhà họ Hà.
“Để tôi xuống vậy!”
Hạ Hà nhìn ra ngoài bằng đôi mắt đỏ hoe, nói với tài xế.
Cô ta nói rồi định mở cửa xe.
“Cô Hạ, ngồi vững vào!”
Tài xế bỗng trầm giọng nói.
“Ầm!”
Sau khi ông ta dứt lời, động cơ xe cũng gầm lên như dã thú.
Hạ Hà còn chưa hoàn hồn, xe đã lao vút về phía cửa chính.
Lúc này cô ta mới nhận ra tại sao tài xế lại bảo cô ta ngồi vững vào.
“Bác Lưu, bác mau dừng xe đi!”
Hạ Hà lập tức cuống lên, vội hô lớn.
Cô ta hiểu rõ, một khi cô ta chạy trốn thất bại, chẳng những liên lụy Hà Hùng mà còn liên lụy cả tài xế là bác Lưu.
Hà Hùng còn đỡ, ít nhất ông ta cũng là nhị gia nhà họ Hà, cho dù mắc lỗi thì cũng chỉ bị đẩy khỏi trung tâm quyền lực là cùng, nhưng bác Lưu thì khác, ông ta chỉ là tài xế của Hà Hùng thôi.
Nếu bị người nhà họ Hà bắt, chắc chắn bác Lưu sẽ phải chết.
Nhưng bác Lưu như không nghe thấy lời Hạ Hà nói, vẫn nhấn ga, chiếc xe điên cuồng lao tới cửa chính.
“Mẹ nó! Tên khốn này định chạy trốn, mau ngăn xe lại!”
Hộ vệ dẫn đầu lập tức quát.
Mấy chiếc xe việt dã của nhà họ Hà cũng đuổi sát chiếc Rolls-Royce của Hà Hùng.
Tám mươi mét!
Năm mươi mét!
...
Chỉ sau thoáng chốc, chiếc Rolls-Royce chỉ cách cửa chính hai mươi mét cuối cùng.
Tốc độ xe cũng đã đạt tối đa, ngay giây sau, xe sẽ rời khỏi trang viên nhà họ Hà.
“Rầm!”
Đúng lúc này, một thanh phi đao đâm trúng bánh xe phía sau, bên trái của chiếc Rolls-Royce với tốc độ nhanh như chớp.
“Két!”
Chiếc xe chở Hạ Hà bỗng đổi hướng, lao vào bệ đá ở cửa.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng động rất lớn vang lên, xe đâm mạnh vào bệ đá, đầu xe cũng hỏng.
Ngay sau đó, những chiếc xe việt dã đã bao vây xe chở Hạ Hà lại.
“Chạy đi! Các người chạy tiếp đi!”
Lúc này, Hà Chí bước xuống từ một chiếc xe, tức giận quát.
Ông ta đã nói với Khương Kiếm rằng sẽ đưa cô gái xinh đẹp nhất nhà họ Hà tới hầu hạ Khương Kiếm, kết quả còn chưa kịp đưa Hạ Hà đến, Hạ Hà đã được Hà Hùng cử người đưa đi rồi.
Nếu Hạ Hà trốn mất thật, ông ta biết ăn nói với Khương Kiếm kiểu gì đây?
Vào lúc này, ông ta vô cùng tức giận.
Nếu không hứa với Khương Kiếm trước đó, giờ ông ta đã giết Hạ Hà rồi.
Hạ Hà bị kéo ra khỏi xe, cô ta tức giận nhìn chằm chằm vào Hà Chí: “Hà Chí, ông không được chết yên lành đâu!”
“Bốp!”
Hà Chí giơ tay tát mạnh vào mặt Hạ Hà.
Trên mặt Hạ Hà lập tức xuất hiện một dấu tay rõ rệt.
“Hạ Hà, cô đừng không biết điều nữa, giờ ngoan ngoãn đi hầu hạ Khương Kiếm - người thừa kế của gia tộc Cổ Võ họ Khương đi, bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Hà Chí nhìn Hạ Hà với vẻ đe dọa.
“Đại gia, tài xế là Lưu Kỳ - thuộc hạ của nhị gia, được nhị gia coi trọng, phải xử lý thế nào ạ?”
Lúc này, đội trưởng đội hộ vệ bước tới, nói với Hà Chí.
Hà Chí nhìn Lưu Kỳ đã bị thương, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt, ông ta lạnh lùng nói: “Giết!”
Đội trưởng đội hộ vệ gật đầu, cầm đao bước tới chỗ Lưu Kỳ.
Hồi nãy, chính người này đã ném đao ra, đâm thủng lốp chiếc xe mà Hạ Hà ngồi.
Ông ta là đội trưởng đội hộ vệ nhà họ Hà, đương nhiên thực lực sẽ không thấp.
Vì cú va chạm mạnh hồi nãy, mặt Lưu Kỳ đầm đìa máu tươi, ông ta ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hà Chí: “Hà Chí, ông sẽ gặp báo ứng!”
“Hừ!”
Đội trưởng đội hộ vệ lạnh lùng nói: “Sắp chết đến nơi mà vẫn dám nói nhảm”.
Sau khi dứt lời, ông ta cầm đao chém về phía Lưu Kỳ.
“Đừng!”
Hạ Hà kinh hãi, hét lên.
“Phập!”
Nhưng đội trưởng đội hộ vệ chỉ nghe lệnh Hà Chí, sao có thể nghe cô ta?
Thanh đao cắm phập vào tim Lưu Kỳ.
Tuy đã chết, trên gương mặt đầy máu của Lưu Kỳ vẫn không hề có vẻ e dè, ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hà Chí bằng đôi mắt đỏ ngầu, như muốn nhớ kỹ tên súc sinh này, làm ma cũng không bỏ qua cho ông ta.
Hạ Hà đờ đẫn nhìn Lưu Kỳ gục đầu xuống.
Cô ta có cảm giác mình đang mơ, sao một người vừa sống sờ sờ đã bị giết rồi?
Ông ta bị giết chỉ vì đã đưa cô ta rời khỏi nhà họ Hà.
Cảm giác đau nhói bỗng xộc lên đầu cô ta.
Hà Chí khoát tay, nói: “Người đâu, đưa nó đến phòng cậu Khương Kiếm cho tôi”.
Hai hộ vệ vội bước đến, định đưa Hạ Hà đi.
“A!”
Hạ Hà bỗng ngửa mặt lên trời, hét lớn, khí thế như đến từ viễn cổ bùng nổ từ người cô ta.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai hộ vệ kia như bị đánh mạnh, bị khí thế vừa bùng nổ từ người Hạ Hà đánh bay ra xa.
Hà Chí ngơ ngác nhìn cảnh tượng này với vẻ không dám tin.
Chẳng phải cô ta là người bình thường à?
Cô ta có tu vi từ bao giờ thế?
Với khí thế mà cô ta vừa phóng ra, chắc phải có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhỉ?
Lần trước, khi mẹ Hạ Hà lao vào đá tự sát, Hạ Hà cũng có những biểu hiện tương tự.
Nhưng sau đó, Hạ Hà lại bình thường như cũ.
Nhưng hôm nay, không ngờ Hạ Hà lại có được thực lực thật sự, hơn nữa còn mạnh hơn lần trước.
Bình luận facebook