-
Chương 2326: Không kiềm chế được
Một từ “cút” khiến toàn bộ mọi người ở đây đều kinh hãi!
Sắc mặt của nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông vô cùng u ám, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Thật ra ông ta cũng không phải là quá mong muốn Dương Thanh sẽ gia nhập vào nhánh của mình, chẳng qua ông ta thèm muốn những bí mật của Dương Thanh, chỉ sau khi Dương Thanh làm lễ nhập môn, ông ta mới có cơ hội có được những bí mật này.
Nhưng không ngờ Dương Thanh lại không thèm nể mặt mình đến vậy.
“Cậu Dương!”
Lúc này, Mạc Thanh Tu đi tới hỏi với vẻ đầy kích động: “Cậu đã đột phá chưa?”
Dương Thanh không trả lời câu hỏi này mà khẽ mỉm cười nói: “Anh Mạc, cám ơn anh nhiều!
Lúc trước, trong khi anh đang đột phá, Mạc Thanh Trúc đứng che chắn trước mặt anh, đối đầu lại với nhị trưởng lão, anh biết điều đó..
Chỉ là lúc ấy đang là thời khắc quan trọng để đột phá, nên anh không thể nói chuyện.
Mạc Thanh Tu cười sảng khoái và nói: “Cậu Dương, không có gì!”
Lúc này, ánh mắt của Dương Thanh tập trung vào nhị trưởng lão, một tia sắc lạnh hiện lên sâu trong đáy mắt anh, nhưng cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.
Anh chỉ lướt nhìn nhị trưởng lão một lượt, sau đó ánh mắt lại dừng lại chỗ Lưu Khánh, anh nói: “Xem ra sư phụ của anh cũng không định gặp lại tôi nhỉ, nếu đã như vậy, tôi xin cáo từ!”
Nói xong, anh quay lại nhìn về phía Mạc Thanh Tu, nói: “Anh Mạc, tôi đi trước đây, sau này có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt!”
Sau đó, anh khẽ gật đầu với Mạc Thanh Trúc, rồi xoay người sải bước rời đi.
Cho dù là vì lý do gì, nếu tam trưởng lão không chịu ra gặp thì mọi việc cũng không liên quan đến anh.
Anh đã chờ tam trưởng lão đã lâu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa gặp, hơn nữa, hai người cũng đã hẹn trước qua Lưu Khánh là sẽ gặp nhau ở Thiên Hải Tông, anh đã đến, mà tam trưởng lão lại không giữ lời hứa của mình.
Lưu Khánh thấy Dương Thanh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên lo lắng, khó khăn lắm mới đưa được Dương Thanh từ thế tục về đây, với tài năng võ công thiên phú mà Dương Thanh thể hiện, tương lai chắc chắn anh sẽ trở thành nhân vật đứng đầu.
Nếu nhánh này của tam trưởng lão có thể kết giao với Dương Thanh thì chắc chắn sẽ có lợi rất lớn đối với huyết thống của tam trưởng lão .
Và với tư cách là người trung gian giới thiệu, hắn sẽ giành được hưởng lợi nhiều hơn nữa.
“Cậu Dương, xin dừng bước!”
Lưu Khánh vội vàng đuổi theo, nói với giọng cuống cuồng: “Cậu Dương, tôi chắc chắn sư phụ tôi không phải cố tình trốn tránh cậu, xin cho tôi thêm chút thời gian!”
“Cho tôi thêm ba tiếng, không, một tiếng! Cậu cho tôi thêm một giờ đồng hồ, nếu như sư phụ của tôi vẫn chưa xuất hiện, cậu có thể rời đi, cậu thấy thế nào?”
Dương Thanh lắc đầu,sắc mặt của anh không hề thay đổi, anh nhìn Lưu Khánh rồi nói: “Tôi đã cho ông thể diện rồi, ở Thiên Hải Tông tôi cũng đã chịu đủ loại khó dễ, nếu như tôi vẫn tiếp tục ở lại đây, e là sư phụ của anh còn chưa xuất hiện thì tôi đã bị các trưởng lão của tông môn cưỡng chế rời đi rồi”.
Nói xong, anh còn không quên liếc nhìn nhị trưởng lão một cái.
Thật ra, anh đã cảm nhận được là, không chỉ có nhị trưởng lão, mà sau lưng cũng còn có mấy cao thủ đứng đầu tông môn đang nhằm vào anh.
Mới khi nãy, anh đột phá ở Thiên Hải Tông, đã kéo đến vô số thiên kiếp, đủ để chứng minh quả thật anh không hề tầm thường.
Giờ đây, trong lòng anh cũng rất lo lắng, một khi các cao thủ đứng đầu của Thiên Hải Tông cưỡng chế ép anh ở lại, e rằng anh khó có thể rời đi.
“Cái này...”
Trong phút chốc Lưu Khánh không nói nên lời, hắn rất muốn giữ Dương Thanh lại, nhưng hắn cũng biết rõ những lời Dương Thanh nói đều là sự thật, vừa rồi Nhị trưởng lão là muốn ép buộc Dương Thanh quy phục dưới trướng của ông ta.
“Ây da...!”
Hắn thở dài một hơi, nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, hắn nói: “Nếu đã như vậy thì tôi không giữ cậu Dương lại nữa, chỉ là, mong cậu Dương đừng trách tôi”..
“Tôi đã đưa cậu đến Thiên Hải Tông gặp sư phụ tôi, nhưng lại không mời được sư phụ tôi ra gặp, đây là sai lầm của tôi, thực sự xin lỗi!”
Hắn biết mình không giữ được chân Dương Thanh, hắn chỉ hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt với Dương Thanh trước khi anh rời đi.
Dương Thanh khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Một đám đệ tử Thiên Hải Tông đều dõi nhìn theo bóng dáng mờ dần của Dương Thanh.
Nhị trưởng lão cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Thanh, trong ánh mắt lóe lên một tia chết chóc đáng sợ.
Ông ta cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn từ phía Dương Thanh, nếu hôm nay ông ta để Dương Thanh rời đi, sau này chắc chắn anh sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của ông ta.
Nhưng, trước mặt nhiều đệ tử Thiên Hải Tông như vậy, ông ta không thể giết anh, bằng không, nếu tin tức này truyền ra ngoài, không chỉ làm ông ta mất mặt, mà toàn bộ Thiên Hải Tông cũng sẽ bị chê cười.
Hai anh em Mạc Thanh Tu và Mạc Thanh Trúc cũng nhìn theo Dương Thanh đang rời đi.
Trong mắt Mạc Thanh Tu càng thêm lo lắng, anh ta nhìn về phía Nhị trưởng lão, khẽ nói thầm: “Hy vọng cậu Dương có thể rời đi một cách bình an vô sự!”
Mạc Thanh Trúc hỏi: “Anh, anh lo lắng sẽ có người ra tay với cậu ấy sao?”
Mạc Thanh Tu gật đầu, và nói một cách nghiêm túc: “Tài năng võ thuật mà cậu Dương thể hiện ra, đã khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi”.
“Rất nhiều người?”
Đồng từ của Mạc Thanh Trúc bỗng co lại.
Vốn dĩ cô tưởng rằng chỉ có nhị trưởng lão, nhưng sau khi nghe những lời mà Mạc Thanh Tu nói, thì có vẻ còn có người khác đang để mắt đến Dương Thanh?
Mạc Thanh Tu thầm gật đầu với Mạc Thanh Trúc, anh ta không giải thích bất cứ điều gì.
Trong lòng Mạc Thanh Trúc vô cùng rối bời, sợ hãi, nhưng nghĩ đến võ công thiên phú của Dương Thanh cũng đủ để chứng tỏ trên người anh đang ẩn chứa một bí mật to lớn.
Bí mật này là một thứ mang sức cám dỗ khủng khiếp đối với bất kỳ người luyện võ nào.
Ngay cả những cao thủ đứng đầu thế Trung giới giới Cổ Võ cũng không hề ngoại lệ.
Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng đã rời khỏi Thiên Hải Tông.
Sau khi bước ra khỏi Thiên Hải Tông, trong lòng anh không hề có chút cảm giác thoải mái nào, ngược lại anh càng thêm căng thẳng.
“Cuối cùng cũng Kết Đan!”
Anh thầm nói.
Trên gương mặt anh không hề lộ vẻ vui mừng sau khi đột phá thành công.
Kết Đan kỳ trong tu tiên tương ứng với võ sĩ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm và Thiên Cảnh Lục Phẩm.
Thế nhưng khi anh đang ở Trúc Cơ Kỳ, sức mạnh của anh đã có thể sánh ngang với Thiên Cảnh Ngũ Phẩm rồi, bây giờ đột phá đến Kết Đan kỳ, thật sự ngay cả chính anh cũng không biết thực lực của mình mạnh đến cỡ nào.
Nhưng anh rất chắc chắn một điều, sức mạnh của mình đã tăng vọt lên một bậc, còn về phần bây giờ mạnh đến cỡ nào, còn cần một trận chiến mới có thể kiểm chứng được.
Ngày mốt, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông sẽ thành hôn với Tần Thanh Tâm, Dương Thanh cảm thấy với thực lực hiện giờ của mình thì vẫn chưa đủ để đi cứu người.
“Mặc gì mình đã đạt tới Kết Đan kỳ, nhưng dù sao cũng chỉ là mới đột phá mà thôi, cho dù thực lực của mình có tăng vọt, cũng phải có thể so sánh với Thiên Cảnh Lục Phẩm trung kỳ của giới võ đạo được. Mà Hợp Hoan Tông lại là môn phái đứng đầu của Trung giới giới Cổ Võ, muốn cứu Tần Thanh Tâm, bằng thực lực của mình bây giờ thì còn lâu mới đủ, mình phải nghĩ biện pháp khác”.
Dương Thanh nói với vẻ nghiêm nghị.
Chuyến đi đến Thiên Hải Tông lần này khiến anh cảm thấy áp lực rất lớn.
Hợp Hoan Tông cũng giống như Thiên Hải Tông, đều là những môn phái đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, suýt chút nữa anh không thể rời khỏi Thiên Hải Tông thì làm sao có thể đưa Tần Thanh Tâm rời khỏi Hợp Hoan Tông một cách bình an đây?
Ban đầu, anh muốn lôi kéo một nhóm thế lực đứng đầu trong giới Cổ Võ, để gây áp lực lên Hợp Hoan Tông, nhưng bây giờ xem ra hy vọng này đã tan thành mây khói.
Đúng lúc này, một luồng uy chấn đáng sợ đột nhiên giáng xuống, bao phủ lấy Dương Thanh.
Sắc mặt Dương Thanh đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ đám cao thủ đứng đầu Thiên Hải Tông vẫn không thể kiềm chế được, rốt cuộc vẫn muốn ra tay với anh sao?
“Ai?”
Dương Thanh hét lớn.
Sắc mặt của nhị trưởng lão của Thiên Hải Tông vô cùng u ám, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Thật ra ông ta cũng không phải là quá mong muốn Dương Thanh sẽ gia nhập vào nhánh của mình, chẳng qua ông ta thèm muốn những bí mật của Dương Thanh, chỉ sau khi Dương Thanh làm lễ nhập môn, ông ta mới có cơ hội có được những bí mật này.
Nhưng không ngờ Dương Thanh lại không thèm nể mặt mình đến vậy.
“Cậu Dương!”
Lúc này, Mạc Thanh Tu đi tới hỏi với vẻ đầy kích động: “Cậu đã đột phá chưa?”
Dương Thanh không trả lời câu hỏi này mà khẽ mỉm cười nói: “Anh Mạc, cám ơn anh nhiều!
Lúc trước, trong khi anh đang đột phá, Mạc Thanh Trúc đứng che chắn trước mặt anh, đối đầu lại với nhị trưởng lão, anh biết điều đó..
Chỉ là lúc ấy đang là thời khắc quan trọng để đột phá, nên anh không thể nói chuyện.
Mạc Thanh Tu cười sảng khoái và nói: “Cậu Dương, không có gì!”
Lúc này, ánh mắt của Dương Thanh tập trung vào nhị trưởng lão, một tia sắc lạnh hiện lên sâu trong đáy mắt anh, nhưng cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại.
Anh chỉ lướt nhìn nhị trưởng lão một lượt, sau đó ánh mắt lại dừng lại chỗ Lưu Khánh, anh nói: “Xem ra sư phụ của anh cũng không định gặp lại tôi nhỉ, nếu đã như vậy, tôi xin cáo từ!”
Nói xong, anh quay lại nhìn về phía Mạc Thanh Tu, nói: “Anh Mạc, tôi đi trước đây, sau này có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt!”
Sau đó, anh khẽ gật đầu với Mạc Thanh Trúc, rồi xoay người sải bước rời đi.
Cho dù là vì lý do gì, nếu tam trưởng lão không chịu ra gặp thì mọi việc cũng không liên quan đến anh.
Anh đã chờ tam trưởng lão đã lâu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa gặp, hơn nữa, hai người cũng đã hẹn trước qua Lưu Khánh là sẽ gặp nhau ở Thiên Hải Tông, anh đã đến, mà tam trưởng lão lại không giữ lời hứa của mình.
Lưu Khánh thấy Dương Thanh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên lo lắng, khó khăn lắm mới đưa được Dương Thanh từ thế tục về đây, với tài năng võ công thiên phú mà Dương Thanh thể hiện, tương lai chắc chắn anh sẽ trở thành nhân vật đứng đầu.
Nếu nhánh này của tam trưởng lão có thể kết giao với Dương Thanh thì chắc chắn sẽ có lợi rất lớn đối với huyết thống của tam trưởng lão .
Và với tư cách là người trung gian giới thiệu, hắn sẽ giành được hưởng lợi nhiều hơn nữa.
“Cậu Dương, xin dừng bước!”
Lưu Khánh vội vàng đuổi theo, nói với giọng cuống cuồng: “Cậu Dương, tôi chắc chắn sư phụ tôi không phải cố tình trốn tránh cậu, xin cho tôi thêm chút thời gian!”
“Cho tôi thêm ba tiếng, không, một tiếng! Cậu cho tôi thêm một giờ đồng hồ, nếu như sư phụ của tôi vẫn chưa xuất hiện, cậu có thể rời đi, cậu thấy thế nào?”
Dương Thanh lắc đầu,sắc mặt của anh không hề thay đổi, anh nhìn Lưu Khánh rồi nói: “Tôi đã cho ông thể diện rồi, ở Thiên Hải Tông tôi cũng đã chịu đủ loại khó dễ, nếu như tôi vẫn tiếp tục ở lại đây, e là sư phụ của anh còn chưa xuất hiện thì tôi đã bị các trưởng lão của tông môn cưỡng chế rời đi rồi”.
Nói xong, anh còn không quên liếc nhìn nhị trưởng lão một cái.
Thật ra, anh đã cảm nhận được là, không chỉ có nhị trưởng lão, mà sau lưng cũng còn có mấy cao thủ đứng đầu tông môn đang nhằm vào anh.
Mới khi nãy, anh đột phá ở Thiên Hải Tông, đã kéo đến vô số thiên kiếp, đủ để chứng minh quả thật anh không hề tầm thường.
Giờ đây, trong lòng anh cũng rất lo lắng, một khi các cao thủ đứng đầu của Thiên Hải Tông cưỡng chế ép anh ở lại, e rằng anh khó có thể rời đi.
“Cái này...”
Trong phút chốc Lưu Khánh không nói nên lời, hắn rất muốn giữ Dương Thanh lại, nhưng hắn cũng biết rõ những lời Dương Thanh nói đều là sự thật, vừa rồi Nhị trưởng lão là muốn ép buộc Dương Thanh quy phục dưới trướng của ông ta.
“Ây da...!”
Hắn thở dài một hơi, nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, hắn nói: “Nếu đã như vậy thì tôi không giữ cậu Dương lại nữa, chỉ là, mong cậu Dương đừng trách tôi”..
“Tôi đã đưa cậu đến Thiên Hải Tông gặp sư phụ tôi, nhưng lại không mời được sư phụ tôi ra gặp, đây là sai lầm của tôi, thực sự xin lỗi!”
Hắn biết mình không giữ được chân Dương Thanh, hắn chỉ hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt với Dương Thanh trước khi anh rời đi.
Dương Thanh khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Một đám đệ tử Thiên Hải Tông đều dõi nhìn theo bóng dáng mờ dần của Dương Thanh.
Nhị trưởng lão cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Thanh, trong ánh mắt lóe lên một tia chết chóc đáng sợ.
Ông ta cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn từ phía Dương Thanh, nếu hôm nay ông ta để Dương Thanh rời đi, sau này chắc chắn anh sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của ông ta.
Nhưng, trước mặt nhiều đệ tử Thiên Hải Tông như vậy, ông ta không thể giết anh, bằng không, nếu tin tức này truyền ra ngoài, không chỉ làm ông ta mất mặt, mà toàn bộ Thiên Hải Tông cũng sẽ bị chê cười.
Hai anh em Mạc Thanh Tu và Mạc Thanh Trúc cũng nhìn theo Dương Thanh đang rời đi.
Trong mắt Mạc Thanh Tu càng thêm lo lắng, anh ta nhìn về phía Nhị trưởng lão, khẽ nói thầm: “Hy vọng cậu Dương có thể rời đi một cách bình an vô sự!”
Mạc Thanh Trúc hỏi: “Anh, anh lo lắng sẽ có người ra tay với cậu ấy sao?”
Mạc Thanh Tu gật đầu, và nói một cách nghiêm túc: “Tài năng võ thuật mà cậu Dương thể hiện ra, đã khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi”.
“Rất nhiều người?”
Đồng từ của Mạc Thanh Trúc bỗng co lại.
Vốn dĩ cô tưởng rằng chỉ có nhị trưởng lão, nhưng sau khi nghe những lời mà Mạc Thanh Tu nói, thì có vẻ còn có người khác đang để mắt đến Dương Thanh?
Mạc Thanh Tu thầm gật đầu với Mạc Thanh Trúc, anh ta không giải thích bất cứ điều gì.
Trong lòng Mạc Thanh Trúc vô cùng rối bời, sợ hãi, nhưng nghĩ đến võ công thiên phú của Dương Thanh cũng đủ để chứng tỏ trên người anh đang ẩn chứa một bí mật to lớn.
Bí mật này là một thứ mang sức cám dỗ khủng khiếp đối với bất kỳ người luyện võ nào.
Ngay cả những cao thủ đứng đầu thế Trung giới giới Cổ Võ cũng không hề ngoại lệ.
Cùng lúc đó, Dương Thanh cũng đã rời khỏi Thiên Hải Tông.
Sau khi bước ra khỏi Thiên Hải Tông, trong lòng anh không hề có chút cảm giác thoải mái nào, ngược lại anh càng thêm căng thẳng.
“Cuối cùng cũng Kết Đan!”
Anh thầm nói.
Trên gương mặt anh không hề lộ vẻ vui mừng sau khi đột phá thành công.
Kết Đan kỳ trong tu tiên tương ứng với võ sĩ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm và Thiên Cảnh Lục Phẩm.
Thế nhưng khi anh đang ở Trúc Cơ Kỳ, sức mạnh của anh đã có thể sánh ngang với Thiên Cảnh Ngũ Phẩm rồi, bây giờ đột phá đến Kết Đan kỳ, thật sự ngay cả chính anh cũng không biết thực lực của mình mạnh đến cỡ nào.
Nhưng anh rất chắc chắn một điều, sức mạnh của mình đã tăng vọt lên một bậc, còn về phần bây giờ mạnh đến cỡ nào, còn cần một trận chiến mới có thể kiểm chứng được.
Ngày mốt, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông sẽ thành hôn với Tần Thanh Tâm, Dương Thanh cảm thấy với thực lực hiện giờ của mình thì vẫn chưa đủ để đi cứu người.
“Mặc gì mình đã đạt tới Kết Đan kỳ, nhưng dù sao cũng chỉ là mới đột phá mà thôi, cho dù thực lực của mình có tăng vọt, cũng phải có thể so sánh với Thiên Cảnh Lục Phẩm trung kỳ của giới võ đạo được. Mà Hợp Hoan Tông lại là môn phái đứng đầu của Trung giới giới Cổ Võ, muốn cứu Tần Thanh Tâm, bằng thực lực của mình bây giờ thì còn lâu mới đủ, mình phải nghĩ biện pháp khác”.
Dương Thanh nói với vẻ nghiêm nghị.
Chuyến đi đến Thiên Hải Tông lần này khiến anh cảm thấy áp lực rất lớn.
Hợp Hoan Tông cũng giống như Thiên Hải Tông, đều là những môn phái đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, suýt chút nữa anh không thể rời khỏi Thiên Hải Tông thì làm sao có thể đưa Tần Thanh Tâm rời khỏi Hợp Hoan Tông một cách bình an đây?
Ban đầu, anh muốn lôi kéo một nhóm thế lực đứng đầu trong giới Cổ Võ, để gây áp lực lên Hợp Hoan Tông, nhưng bây giờ xem ra hy vọng này đã tan thành mây khói.
Đúng lúc này, một luồng uy chấn đáng sợ đột nhiên giáng xuống, bao phủ lấy Dương Thanh.
Sắc mặt Dương Thanh đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ đám cao thủ đứng đầu Thiên Hải Tông vẫn không thể kiềm chế được, rốt cuộc vẫn muốn ra tay với anh sao?
“Ai?”
Dương Thanh hét lớn.
Bình luận facebook