-
Chương 2368-2369
Chương 2368: Kiếm Thần Vương
Bùm bùm bùm!
Tấn công của Thân Nguyên liên tiếp đánh hụt, mặt đất bị đánh cho nát bấy.
Từng vết nứt thô to cỡ cánh tay lan ra xung quanh.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ranh con, dù mạnh rất mạnh nhưng ngày chết của mày tới rồi”.
Mọi người la hét không ngừng, họ phát hiện Thân Nguyên không chết mà thực lực vẫn còn mạnh mẽ như cũ.
Sau khi tấn công thất bại, Thân Nguyên hét một tiếng: “Kiếm tới!”
Ông ta đã cảm nhận được sự đáng sợ của Dương Thanh.
Lúc này chỉ muốn nhanh chóng giết anh.
Theo tiếng hét của ông ta, thanh kiếm cổ trên bệ đá lơ lửng giữa trời Hợp Hoan Tông bay vút lên.
Vù vù vù!
Thân kiếm rung động tạo thành âm thanh chói tai như đang đáp lại Thân Nguyên.
Tiếng kiếm ngày càng dồn dập, phát ra kiếm ý kinh người.
Vài võ giả tu vi yếu đều bị chém đầy người.
Chỉ là tiếng kiếm ngân mà đã phóng ra kiếm ý đáng sợ như vậy thì có thể đoán thanh thần kiếm này mạnh cỡ nào.
Vài võ giả tu vi yếu nghe tiếng kiếm thì phải che lại lỗ tai, sợ màng nhĩ sẽ bị rách nát.
Ầm!
Bệ đá nổ tung.
Vèo!
Đồng thời, một tia sáng xuyên không gian, mang theo tiếng xé gió, toả ra hơi thở lạnh lẽo.
Nương theo ánh sáng, mọi người vô thức nhắm chặt mắt.
Ngay cả thực lực mạnh mẽ như Ngô Hùng Bá cũng vội giơ tay áo che khuất kiếm quang.
Kiếm phóng ra khí thế mạnh mẽ, khi mọi người mở mắt lần nữa thì nó đã rơi vào tay Thân Nguyên.
Thần kiếm trong tay, Thân Nguyên bùng nổ khí thế mạnh mẽ không kém, toàn thân sắc sảo như mũi kiếm làm mọi người hoảng hốt.
Có võ giả kinh ngạc: “Ép được Thân tông chủ có thể lấy ra kiếm Thần Vương thì tên nhóc này đúng là không đơn giản, kiếm này treo ở vị trí kia mấy chục năm rồi!”
“Cái gì? Là kiếm Thần Vương sao?”
“Không thể không thừa nhận là tên nhóc này đúng là quái vật, có thể buộc Thân tông chủ dùng tới kiếm Thần Vương!”
...
Kiếm Thần Vương xuất kiếm, khiến toàn trường sợ hãi.
Hiện tại, sắc mặt Thân Nguyên vô cùng u ám, hiển nhiên ông ta chỉ còn cách dùng tới thanh kiếm này.
Mà để đối phó Dương Thanh, ông ta lại không thể không dùng.
Thanh kiếm Thần Vương này đã không được đụng tới vài thập niên, nếu không phải bất đắc dĩ thì ông ta sẽ không dùng tới vì mỗi lần sử dụng, tác dụng phụ là chủ nhân sẽ bị cắn ngược cực kỳ nghiêm trọng, mất tận mấy tháng mới khôi phục.
Nếu không phải đã hết cách, ông ta sẽ không dùng nó.
Trước khi gặp phải Dương Thanh, dù nằm mơ, ông ta cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ một thanh niên không tới 30 ép dùng tới thần kiếm này.
Năm đó, ông ta có cơ duyên bất ngờ mới tìm được thanh kiếm này, nghe nói người cầm kiếm Thần Vương này thì có thể sở hữu thực lực tương đương Thần Vương.
Lúc trước Thân Nguyên đã dùng kiếm này một lần để giết tông chủ tiền nhiệm của Hợp Hoan Tông, một trận tạo tiếng vang, trở thành tông chủ mới.
Sau đó thì thanh kiếm này thành biểu tượng của tông môn để đe doạ giới Cổ Võ, về sau chẳng còn kẻ nào dám khiêu khích họ nữa.
Nhưng đúng là không ai ngờ được sau nhiều năm như vậy, kiếm Thần Vương này lại bị lấy ra lần nữa, chỉ là để đối phó một thanh niên thế tục mà họ chỉ coi như con kiến.
Chương 2369: Lại huênh hoang
Thấy kiếm Thần Vương trong tay Thân Nguyên, Ngô Hùng Bá cũng cảnh giác hơn, thậm chí trong mắt có thêm sự kiêng dè.
Biểu cảm của Mạc Thanh Tu cũng trở nên căng thẳng, vội nhắc nhở Dương Thanh: “Anh Dương, anh phải cẩn thận, kiếm thuật của Thân Nguyên đứng đầu trong Trung giới giới Cổ Võ!”
“Hơn nữa thanh kiếm này vô cùng kỳ lạ, nó có thể giúp tăng thực lực của Thân Nguyên, trong Trung giới giới Cổ Võ từng có nhiều cường giả chết dưới thanh kiếm này”.
Dù Mạc Thanh Tu không nhắc nhở, Dương Thanh cũng đã nhận thấy sự bất thường khi thanh kiếm kia xuất hiện.
Lúc này, khí thế của Thân Nguyên cũng mạnh hơn, bắt đầu tràn ra một làn sương màu đen mờ ảo.
Anh cũng nhìn ra được tu vi của Thân Nguyên đã vượt qua Thiên Cảnh Thất Phẩm trung kỳ.
Vẻ mặt Thân Nguyên châm biếm nhìn Dương Thanh: “Ranh con, bây giờ mày quỳ xuống khấu đầu thì tao còn cho mày toàn thây, nếu mày tự sát thì tao sẽ bằng lòng tha cho vợ con mày, cho họ làm thiếp của tao”.
Lời của Thân Nguyên hiển nhiên đã chạm tới ranh giới của Dương Thanh.
Mắt anh đỏ lên, dày đặc sát ý, giọng nói lạnh băng: “Tôi sẽ làm ông chết không yên thân, trọn kiếp không thể siêu thoát”.
Thân Nguyên không nói gì nữa, nở nụ cười khinh miệt, sau đó vận chuyển công pháp, vung vẩy kiếm Thần Vương trong tay.
Trong giây phút, linh khí chung quanh bốc lên ngùn ngụt, mọi thứ bị kiếm khí dày đặc cắt thành vụn.
Điều làm mọi người kinh sợ là kiếm Thần Vương phát ra âm thanh như ác quỷ từ địa ngục xông lên.
Kiếm toả ra sương đen, mọi người như thấy được hình ảnh thanh kiếm này chém giết đầy máu me, không khác gì chiến trường tu la.
Thấy cảnh này, vài võ giả tu vi thấp bị ảnh hưởng tâm trí, dáng vẻ đờ đẫn thẫn thờ.
“Tôi đã nói Thân tông chủ không thể bị đánh chết dễ dàng như vậy, dù sao ông ấy cũng chưa dùng tới át chủ bài là kiếm Thần Vương”.
“Hiện tại, e là Thân tông chủ đã thành người mạnh nhất Trung giới giới Cổ Võ? Dù cường giả của ba toà thành khác tới cũng không phải đối thủ của ông ấy!”
“Thanh niên thế tục này mạnh thật nhưng vẫn yếu hơn Thân tông chủ, cuối cùng vẫn sẽ chết thôi”.
Vài võ giả tu vi cao thừa cơ trốn ra xa vẫn bàn tán sôi nổi.
Dương Thanh cũng biết hiện tại mình cần dùng hết sức đối phó, dù Thân Nguyên có mạnh hơn thì anh vẫn tin rằng mình có thể giết ông ta.
Rồi anh cũng rút ra kiếm Thiên Tử.
“Bốp...”
Nương theo âm thanh thanh thuý, kiếm Thiên Tử ra khỏi võ.
Dù không có sự xuất hiện phô trương như kiếm Thần Vương nhưng khí thế hoàn toàn không thua kém, kiếm quang lạnh băng loé lên.
Thân Nguyên thấy thế thì cười to: “Ha ha ha... nhãi ranh, mày còn bản lĩnh gì nữa thì dùng hết đi.
Nếu mày chọn cách chơi kiếm với tao thì mày sẽ chết rất thảm, kiếm thuật của tao là vô địch thiên hạ, trong giới này không ai không biết.
Huống hồ, ngàn vạn cường giả đã chết dưới kiếm Thần Vương này, cho tới giờ nó chưa từng thua ai!”
Kiếm Thần Vương là “át chủ bài” mạnh nhất của Thân Nguyên, cũng vận dụng kiếm thuật sở trường của ông ta. Với ông ta, Dương Thanh lúc này chỉ là đang liều mạng, dùng kiếm không khác nào tự tìm đường chết.
Dương Thanh không quan tâm, anh vừa vận hành Chiến Thần Quyết vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Thiên Huyền Bí Thuật!”
Cùng với công pháp và bí thuật, sức mạnh huyết mạch thiêu đốt, thực lực Dương Thanh cũng nhanh chóng tăng trưởng.
Thân Nguyên thấy thế, nụ cười đắc ý cũng cứng lại, giật mình: “Điều này... sao có thể? Tu vi của mày lại có thể đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Thất Phẩm...”
Bùm bùm bùm!
Tấn công của Thân Nguyên liên tiếp đánh hụt, mặt đất bị đánh cho nát bấy.
Từng vết nứt thô to cỡ cánh tay lan ra xung quanh.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Ranh con, dù mạnh rất mạnh nhưng ngày chết của mày tới rồi”.
Mọi người la hét không ngừng, họ phát hiện Thân Nguyên không chết mà thực lực vẫn còn mạnh mẽ như cũ.
Sau khi tấn công thất bại, Thân Nguyên hét một tiếng: “Kiếm tới!”
Ông ta đã cảm nhận được sự đáng sợ của Dương Thanh.
Lúc này chỉ muốn nhanh chóng giết anh.
Theo tiếng hét của ông ta, thanh kiếm cổ trên bệ đá lơ lửng giữa trời Hợp Hoan Tông bay vút lên.
Vù vù vù!
Thân kiếm rung động tạo thành âm thanh chói tai như đang đáp lại Thân Nguyên.
Tiếng kiếm ngày càng dồn dập, phát ra kiếm ý kinh người.
Vài võ giả tu vi yếu đều bị chém đầy người.
Chỉ là tiếng kiếm ngân mà đã phóng ra kiếm ý đáng sợ như vậy thì có thể đoán thanh thần kiếm này mạnh cỡ nào.
Vài võ giả tu vi yếu nghe tiếng kiếm thì phải che lại lỗ tai, sợ màng nhĩ sẽ bị rách nát.
Ầm!
Bệ đá nổ tung.
Vèo!
Đồng thời, một tia sáng xuyên không gian, mang theo tiếng xé gió, toả ra hơi thở lạnh lẽo.
Nương theo ánh sáng, mọi người vô thức nhắm chặt mắt.
Ngay cả thực lực mạnh mẽ như Ngô Hùng Bá cũng vội giơ tay áo che khuất kiếm quang.
Kiếm phóng ra khí thế mạnh mẽ, khi mọi người mở mắt lần nữa thì nó đã rơi vào tay Thân Nguyên.
Thần kiếm trong tay, Thân Nguyên bùng nổ khí thế mạnh mẽ không kém, toàn thân sắc sảo như mũi kiếm làm mọi người hoảng hốt.
Có võ giả kinh ngạc: “Ép được Thân tông chủ có thể lấy ra kiếm Thần Vương thì tên nhóc này đúng là không đơn giản, kiếm này treo ở vị trí kia mấy chục năm rồi!”
“Cái gì? Là kiếm Thần Vương sao?”
“Không thể không thừa nhận là tên nhóc này đúng là quái vật, có thể buộc Thân tông chủ dùng tới kiếm Thần Vương!”
...
Kiếm Thần Vương xuất kiếm, khiến toàn trường sợ hãi.
Hiện tại, sắc mặt Thân Nguyên vô cùng u ám, hiển nhiên ông ta chỉ còn cách dùng tới thanh kiếm này.
Mà để đối phó Dương Thanh, ông ta lại không thể không dùng.
Thanh kiếm Thần Vương này đã không được đụng tới vài thập niên, nếu không phải bất đắc dĩ thì ông ta sẽ không dùng tới vì mỗi lần sử dụng, tác dụng phụ là chủ nhân sẽ bị cắn ngược cực kỳ nghiêm trọng, mất tận mấy tháng mới khôi phục.
Nếu không phải đã hết cách, ông ta sẽ không dùng nó.
Trước khi gặp phải Dương Thanh, dù nằm mơ, ông ta cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ một thanh niên không tới 30 ép dùng tới thần kiếm này.
Năm đó, ông ta có cơ duyên bất ngờ mới tìm được thanh kiếm này, nghe nói người cầm kiếm Thần Vương này thì có thể sở hữu thực lực tương đương Thần Vương.
Lúc trước Thân Nguyên đã dùng kiếm này một lần để giết tông chủ tiền nhiệm của Hợp Hoan Tông, một trận tạo tiếng vang, trở thành tông chủ mới.
Sau đó thì thanh kiếm này thành biểu tượng của tông môn để đe doạ giới Cổ Võ, về sau chẳng còn kẻ nào dám khiêu khích họ nữa.
Nhưng đúng là không ai ngờ được sau nhiều năm như vậy, kiếm Thần Vương này lại bị lấy ra lần nữa, chỉ là để đối phó một thanh niên thế tục mà họ chỉ coi như con kiến.
Chương 2369: Lại huênh hoang
Thấy kiếm Thần Vương trong tay Thân Nguyên, Ngô Hùng Bá cũng cảnh giác hơn, thậm chí trong mắt có thêm sự kiêng dè.
Biểu cảm của Mạc Thanh Tu cũng trở nên căng thẳng, vội nhắc nhở Dương Thanh: “Anh Dương, anh phải cẩn thận, kiếm thuật của Thân Nguyên đứng đầu trong Trung giới giới Cổ Võ!”
“Hơn nữa thanh kiếm này vô cùng kỳ lạ, nó có thể giúp tăng thực lực của Thân Nguyên, trong Trung giới giới Cổ Võ từng có nhiều cường giả chết dưới thanh kiếm này”.
Dù Mạc Thanh Tu không nhắc nhở, Dương Thanh cũng đã nhận thấy sự bất thường khi thanh kiếm kia xuất hiện.
Lúc này, khí thế của Thân Nguyên cũng mạnh hơn, bắt đầu tràn ra một làn sương màu đen mờ ảo.
Anh cũng nhìn ra được tu vi của Thân Nguyên đã vượt qua Thiên Cảnh Thất Phẩm trung kỳ.
Vẻ mặt Thân Nguyên châm biếm nhìn Dương Thanh: “Ranh con, bây giờ mày quỳ xuống khấu đầu thì tao còn cho mày toàn thây, nếu mày tự sát thì tao sẽ bằng lòng tha cho vợ con mày, cho họ làm thiếp của tao”.
Lời của Thân Nguyên hiển nhiên đã chạm tới ranh giới của Dương Thanh.
Mắt anh đỏ lên, dày đặc sát ý, giọng nói lạnh băng: “Tôi sẽ làm ông chết không yên thân, trọn kiếp không thể siêu thoát”.
Thân Nguyên không nói gì nữa, nở nụ cười khinh miệt, sau đó vận chuyển công pháp, vung vẩy kiếm Thần Vương trong tay.
Trong giây phút, linh khí chung quanh bốc lên ngùn ngụt, mọi thứ bị kiếm khí dày đặc cắt thành vụn.
Điều làm mọi người kinh sợ là kiếm Thần Vương phát ra âm thanh như ác quỷ từ địa ngục xông lên.
Kiếm toả ra sương đen, mọi người như thấy được hình ảnh thanh kiếm này chém giết đầy máu me, không khác gì chiến trường tu la.
Thấy cảnh này, vài võ giả tu vi thấp bị ảnh hưởng tâm trí, dáng vẻ đờ đẫn thẫn thờ.
“Tôi đã nói Thân tông chủ không thể bị đánh chết dễ dàng như vậy, dù sao ông ấy cũng chưa dùng tới át chủ bài là kiếm Thần Vương”.
“Hiện tại, e là Thân tông chủ đã thành người mạnh nhất Trung giới giới Cổ Võ? Dù cường giả của ba toà thành khác tới cũng không phải đối thủ của ông ấy!”
“Thanh niên thế tục này mạnh thật nhưng vẫn yếu hơn Thân tông chủ, cuối cùng vẫn sẽ chết thôi”.
Vài võ giả tu vi cao thừa cơ trốn ra xa vẫn bàn tán sôi nổi.
Dương Thanh cũng biết hiện tại mình cần dùng hết sức đối phó, dù Thân Nguyên có mạnh hơn thì anh vẫn tin rằng mình có thể giết ông ta.
Rồi anh cũng rút ra kiếm Thiên Tử.
“Bốp...”
Nương theo âm thanh thanh thuý, kiếm Thiên Tử ra khỏi võ.
Dù không có sự xuất hiện phô trương như kiếm Thần Vương nhưng khí thế hoàn toàn không thua kém, kiếm quang lạnh băng loé lên.
Thân Nguyên thấy thế thì cười to: “Ha ha ha... nhãi ranh, mày còn bản lĩnh gì nữa thì dùng hết đi.
Nếu mày chọn cách chơi kiếm với tao thì mày sẽ chết rất thảm, kiếm thuật của tao là vô địch thiên hạ, trong giới này không ai không biết.
Huống hồ, ngàn vạn cường giả đã chết dưới kiếm Thần Vương này, cho tới giờ nó chưa từng thua ai!”
Kiếm Thần Vương là “át chủ bài” mạnh nhất của Thân Nguyên, cũng vận dụng kiếm thuật sở trường của ông ta. Với ông ta, Dương Thanh lúc này chỉ là đang liều mạng, dùng kiếm không khác nào tự tìm đường chết.
Dương Thanh không quan tâm, anh vừa vận hành Chiến Thần Quyết vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Thiên Huyền Bí Thuật!”
Cùng với công pháp và bí thuật, sức mạnh huyết mạch thiêu đốt, thực lực Dương Thanh cũng nhanh chóng tăng trưởng.
Thân Nguyên thấy thế, nụ cười đắc ý cũng cứng lại, giật mình: “Điều này... sao có thể? Tu vi của mày lại có thể đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Thất Phẩm...”
Bình luận facebook