-
Chương 2392: Lặp lại lần nữa
Ngay khi Liễu Thanh Thanh chuẩn bị đánh lần nữa, sư đệ Vương Tự Cường bên cạnh cô ta đã vội vàng kéo cô ta lại và khuyên: “Chị Thanh Thanh dừng tay lại mau! Tuy người bên trong rất đáng chết, nhưng từ uy áp mà đối phương vừa phóng ra kia có thể thấy được thực lực không thấp. Chúng ta hoàn toàn không thể chống lại được, chị mà tiếp tục đánh chỉ bất lợi với chị thôi!”
Đầu óc của Liễu Thanh Thanh đã bị cơn tức giận làm mù mịt, nhưng vừa nghe hắn ta mói vậy lập tức bình tĩnh lại.
Cô ta cũng biết, nếu như thật sự ra tay thì bản thân cũng không phải là đối thủ của người đang ở trong phòng kia. Cô ta chỉ ỷ vào danh tiếng của sư phụ, tỏ vẻ kiêng căng ra ngoài cho người đời nhìn thôi.
Dù sao, đối phương cũng là nhân vật được thành chủ của Bạch Hổ Thành tự thân dẫn đến. Có lẽ, người thật sự không sợ chỉ có sư phụ Hoàng Vĩnh Xương của cô ta.
“Hừ, tôi xem anh có thể trốn trong đó được bao lâu. Đợi sư phụ của tôi đến rồi, anh sẽ biết hậu quả. Lúc đó, chắc chắn tôi sẽ bắt anh quỳ gối dưới chân của ta mà xin tha!”
Liễu Thanh Thanh ác độc nói xong, rồi vội vàng dẫn các sư đệ bên cạnh rời đi, chọn một sân khác ở.
Lôi Phàm thấy thế cũng thở phàp nhẹ nhõm.
Hắn ta âm thầm cảm thán: “Cũng may tên Họ Dương này là một kẻ hèn nhát, không có phủ thành chủ chống lưng nên cũng không dám xuất đầu lộ diện. Nếu đối phương ra khỏi phòng và đánh nhau với Liễu Thanh Thanh, đến lúc đó chắc chắn hai người sau lưng họ, Hoàng Vĩnh Xương và Ngô Hùng bá sẽ khiến Lôi Thiên Tông náo loạn”.
Dương Thanh không biết suy nghĩ trong lòng của mọi người, anh không nghe tiếng kêu gào ngoài cửa nữa nên tiếp tục chăm chú vào tu luyện trong phòng.
Đợi đến lúc mặt trời lặn ở rặng núi phía Tây, gương mặt của Dương Thanh tỏa sáng. Sau một ngày tu dưỡng, vết thương trong cơ thể cũng gần như khỏi hẳn, tu vi cũng càng thêm củng cố.
“Thời điểm thích hợp, đến Thần Đan Tông một chuyến!”
Trong mắt của Dương Thanh lập lòe ánh sáng, anh đứng bật dậy ra khỏi phòng.
Đúng lúc này, vài tên đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương đã thấy anh nên vội vàng đi thông báo cho Liễu Thanh Thanh.
Thoáng chốc, bóng dáng của Liễu Thanh Thanh lập tức xuất hiện trước mặt Dương Thanh, chặn đường đi của anh. Tình hình lập tức trở nên căng thẳng.
Cô ta không thể nào đoán được, nhân vật chống đối với bản thân trong căn phòng kia chỉ là một người trông có chút đẹp trai, nhưng lại là một thanh niên vô cùng bình thường.
“Bây giờ, anh biết sợ rồi à? Anh muốn nhường phòng cho tôi rồi lén rời đi à?”
“Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh có hối hận cũng muộn rồi!”
“Anh đã làm bẩn phòng của tôi, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, quỳ đến khi tôi rời khỏi đây mới thôi. Tôi sẽ suy xét lại và tha cho anh một con đường sống, nếu không tôi chặt hai chân của anh!”
Sự sợ hãi lúc trước khi Liễu Thanh Thanh chưa gặp mặt Dương Thanh lập tức tan thành mây khối khi cô ta nhìn thấy Dương Thanh còn trẻ tuổi. Vì thế, thái độ của cô ta càng trở nên kiêu căng hơn.
Các sư đệ bên cạnh cô ta cũng ùa đến, bao vây Dương Thanh. Bọn này vẫn còn ghi thù trong lòng, bởi vì bị nguồn khí tức khủng bố của Dương Thanh đánh bay lúc trước.
Bọn chúng nghĩ, lần trước do họ lơ là nên mới để anh làm bị thương. Lúc này, bọn chúng chỉ hận không thể lập tức bằm thây Dương Thanh ra hàng nghìn mảnh.
Bây giờ, Dương Thanh chỉ muốn nhanh chóng đến Thần Đan Tông tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Cho nên, anh khinh thường và lười đôi co với đám hề nhảy nhót trước mặt.
Gương mặt của anh rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Liễu Thanh Thanh khoanh hai tay trước ngực, hất cằm và kiêu ngạo, cười lạnh nói: “Anh nghe không hiểu lời của ta nói à? Tôi đang bảo anh quỳ xuống, xin lỗi tôi ngay lập tức!”
“Anh bớt giả vờ lạnh lùng, cao ngạo trước mặt tôi đi. Hiện tại, ta chắc chắn anh sợ lắm rồi phải không? Ha ha… Tôi ghét nhất loại người thích giả vờ giả vịt như anh!”
Dương Thanh khó chịu cau mày. Anh đã từng gặp loại phụ nữ vô lý ngang ngược rồi, nhưng chưa từng gặp nữ nhân nào kiêu căng như thế này.
Ngay lập tức, ánh mắt của anh lạnh đi: “Tôi lặp lại lần nữa, cút!”
Đầu óc của Liễu Thanh Thanh đã bị cơn tức giận làm mù mịt, nhưng vừa nghe hắn ta mói vậy lập tức bình tĩnh lại.
Cô ta cũng biết, nếu như thật sự ra tay thì bản thân cũng không phải là đối thủ của người đang ở trong phòng kia. Cô ta chỉ ỷ vào danh tiếng của sư phụ, tỏ vẻ kiêng căng ra ngoài cho người đời nhìn thôi.
Dù sao, đối phương cũng là nhân vật được thành chủ của Bạch Hổ Thành tự thân dẫn đến. Có lẽ, người thật sự không sợ chỉ có sư phụ Hoàng Vĩnh Xương của cô ta.
“Hừ, tôi xem anh có thể trốn trong đó được bao lâu. Đợi sư phụ của tôi đến rồi, anh sẽ biết hậu quả. Lúc đó, chắc chắn tôi sẽ bắt anh quỳ gối dưới chân của ta mà xin tha!”
Liễu Thanh Thanh ác độc nói xong, rồi vội vàng dẫn các sư đệ bên cạnh rời đi, chọn một sân khác ở.
Lôi Phàm thấy thế cũng thở phàp nhẹ nhõm.
Hắn ta âm thầm cảm thán: “Cũng may tên Họ Dương này là một kẻ hèn nhát, không có phủ thành chủ chống lưng nên cũng không dám xuất đầu lộ diện. Nếu đối phương ra khỏi phòng và đánh nhau với Liễu Thanh Thanh, đến lúc đó chắc chắn hai người sau lưng họ, Hoàng Vĩnh Xương và Ngô Hùng bá sẽ khiến Lôi Thiên Tông náo loạn”.
Dương Thanh không biết suy nghĩ trong lòng của mọi người, anh không nghe tiếng kêu gào ngoài cửa nữa nên tiếp tục chăm chú vào tu luyện trong phòng.
Đợi đến lúc mặt trời lặn ở rặng núi phía Tây, gương mặt của Dương Thanh tỏa sáng. Sau một ngày tu dưỡng, vết thương trong cơ thể cũng gần như khỏi hẳn, tu vi cũng càng thêm củng cố.
“Thời điểm thích hợp, đến Thần Đan Tông một chuyến!”
Trong mắt của Dương Thanh lập lòe ánh sáng, anh đứng bật dậy ra khỏi phòng.
Đúng lúc này, vài tên đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương đã thấy anh nên vội vàng đi thông báo cho Liễu Thanh Thanh.
Thoáng chốc, bóng dáng của Liễu Thanh Thanh lập tức xuất hiện trước mặt Dương Thanh, chặn đường đi của anh. Tình hình lập tức trở nên căng thẳng.
Cô ta không thể nào đoán được, nhân vật chống đối với bản thân trong căn phòng kia chỉ là một người trông có chút đẹp trai, nhưng lại là một thanh niên vô cùng bình thường.
“Bây giờ, anh biết sợ rồi à? Anh muốn nhường phòng cho tôi rồi lén rời đi à?”
“Tôi nói cho anh biết, bây giờ anh có hối hận cũng muộn rồi!”
“Anh đã làm bẩn phòng của tôi, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, quỳ đến khi tôi rời khỏi đây mới thôi. Tôi sẽ suy xét lại và tha cho anh một con đường sống, nếu không tôi chặt hai chân của anh!”
Sự sợ hãi lúc trước khi Liễu Thanh Thanh chưa gặp mặt Dương Thanh lập tức tan thành mây khối khi cô ta nhìn thấy Dương Thanh còn trẻ tuổi. Vì thế, thái độ của cô ta càng trở nên kiêu căng hơn.
Các sư đệ bên cạnh cô ta cũng ùa đến, bao vây Dương Thanh. Bọn này vẫn còn ghi thù trong lòng, bởi vì bị nguồn khí tức khủng bố của Dương Thanh đánh bay lúc trước.
Bọn chúng nghĩ, lần trước do họ lơ là nên mới để anh làm bị thương. Lúc này, bọn chúng chỉ hận không thể lập tức bằm thây Dương Thanh ra hàng nghìn mảnh.
Bây giờ, Dương Thanh chỉ muốn nhanh chóng đến Thần Đan Tông tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Cho nên, anh khinh thường và lười đôi co với đám hề nhảy nhót trước mặt.
Gương mặt của anh rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Liễu Thanh Thanh khoanh hai tay trước ngực, hất cằm và kiêu ngạo, cười lạnh nói: “Anh nghe không hiểu lời của ta nói à? Tôi đang bảo anh quỳ xuống, xin lỗi tôi ngay lập tức!”
“Anh bớt giả vờ lạnh lùng, cao ngạo trước mặt tôi đi. Hiện tại, ta chắc chắn anh sợ lắm rồi phải không? Ha ha… Tôi ghét nhất loại người thích giả vờ giả vịt như anh!”
Dương Thanh khó chịu cau mày. Anh đã từng gặp loại phụ nữ vô lý ngang ngược rồi, nhưng chưa từng gặp nữ nhân nào kiêu căng như thế này.
Ngay lập tức, ánh mắt của anh lạnh đi: “Tôi lặp lại lần nữa, cút!”
Bình luận facebook