-
Chương 2404: Sắp thoát
Ban đầu, hai tông chủ này chỉ nghĩ Dương Thanh đang khoác lác, nên chẳng thèm quan tâm đến anh. Nhưng bây giờ, bọn chúng mới phát hiện Dương Thanh có cơ sở để kiêu ngạo.
Mà lúc này, đáy lòng chúng sợ hãi đến mức run lập cập rồi.
Trong số hai người, có một tông chủ nhìn Dương Thanh xuất sắc như thế lập tức có ý định dụ dỗ anh vào tông môn. Tên này giả vờ bình tĩnh, nói với Dương Thanh: “Cậu… Cậu đã giết sạch các đệ tử của bọn tôi rồi. Cậu có biết tôi đang ở vị trí nào trong Thanh Long Thành không? Cậu giết chết người của tôi, thì sau cái chết của cậu vô cùng thảm đấy!”
Nhưng mà tôi thấy cậu là người tuổi trẻ nhưng lại có chút năng lượng, nên bây giờ tôi cho cậu một cơ hội. Cậu quỳ xuống, thần phục tôi, tôi sẽ cho cậu ngồi vào vị trí trưởng lão trong tông môn của mình…”
Dương Thanh không thèm nhìn tên tông chủ đang nói chuyện kia, thoáng chốc anh chém một nguồn linh khí đã hội tụ trong tay xuống.
Tên tông chủ kia lại có phản ứng rất nhanh, dường như ông ta đã đoán được Dương Thanh sẽ ra tay, nên có chuẩn bị từ trước rồi.
Khi đòn tấn công của Dương Thanh sắp đánh vào cơ thể của ông ta, cơ thể ông ta nhanh nhẹn nhào sang một bên, tránh thoát được một đòn kia.
Đồng thời, ông ta cũng không quên đánh một đòn rất mạnh vào Dương Thanh. Linh lực khủng bố phóng thích, ùn ùn ập tới chỗ Dương Thanh.
Ngược lại, dù Dương Thanh không thể chém chết được tên tông chủ kia trong một chiêu, nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh.
Tên tông chủ kia tin chắc rằng, với sức của mình thì không thể nào đánh chết Dương Thanh được. Lúc này, ông ta chỉ có thể dùng hết toàn bộ thực lực của bản thân liều mạng đánh đòn vừa rồi, hy vọng là nhận được một chút thắng lợi.
Ông ta vừa vận chuyển công pháp, vừa nói lớn xin giúp đỡ với một tên tông chủ đang đứng bên cạnh mình: “Trương tông chủ, cùng hợp sức đánh chết thằng nhóc này với ta nhanh lên!”
Lúc này, tông chủ còn lại mới tỉnh táo lại, vội vàng tăng tu vi lên cực hạn.
Lôi Chấn Thiên cũng bộc phát rồi lao thẳng đến hướng của hai tên kia, đồng thời ra lệnh với các đệ tử bên cạnh mình: “Tất cả lên, bắt hai tên đáng chết này cho ta!”
Đúng lúc này, có một luồng khí tức bàng bạc bùng nổ từ cơ thể của Dương Thanh, nguồn khí khủng khiếp đến mức làm đám đông sợ hãi phải lui ra đằng sau.
Mà ngay cả Lôi Chấn Thiên muốn tiến thêm một bước nữa cũng khó khăn.
“Đám tép riu!”
Dương Thanh nhìn gương mặt trắng bệch của hai tên tông chủ kia, mà hừ lạnh.
Thoáng chốc, có thêm một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay của anh, nó chính là chuôi Thiên Tử kiếm.
“Vù…”
Một nhát kiếm chém ra khiến không khí xung quanh bị vạch nát, ánh sáng chói chang như một con rồng bạc cứ thế nhào đến một tên tông chủ.
Kiếm quang xẹt qua, kéo lê một đường dài, tạo thành một đường rãnh sâu thật sâu.
Tên tông chủ kia nhìn thế cũng bất ngờ đến đờ ra, lúc này trong lòng ông ta chỉ nghĩ là phải trốn ngay lập tức.
Nhưng luồng khí tức vừa bắn ra trong cơ thể của Dương Thanh như một chiếc lồng vô hình bao vây lấy ông ta, không thể nào nhúc nhích được.
“Đừng mà…”
Ông ta cho là dùng hết toàn bộ thực lực của bản thân, dù không đánh ngang tay với Dương Thanh thì cũng sẽ có cơ hội trốn thoát. Dù sao, ông ta cũng xem là cường giả hàng đầu trong Thanh Long Thành.
Nhưng lúc này ông ta mới phát hiện ra, ngay từ lúc bắt đầu, bản thân đã nhìn nhầm rồi. Chuyện này đúng là chuyện nực cười của toàn thiên hạ.
Ông ta không muốn chết như thế, nhưng lúc này chỉ có thể kêu rên lên tiếng đau đớn và đầy bất lực.
“Ầm ầm!”
Khi ánh sáng kiếm xuất hiện lên cơ thể ông ta, cơ thể bị chém nổ ra thành năm bảy phần, tiếng kêu của ông ta dần nhỏ đi rồi biến mất.
Tuy Dương Thanh đã đánh chết vài chục tên võ giả trước đó, nhưng có rất nhiều người vẫn chưa nhìn thấy Dương Thanh ra tay thế nào. Dù đáy lòng họ sợ hãi, nhưng vẫn chưa có lắm bất ngờ hay bàng hoàng.
Mà lúc này đây, bọn chúng tận mắt thấy được một tên cường giả có thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm Hậu Kỳ bị anh giết chết chỉ trong chớp mắt, chả khác nào giết gà.
Bấy giờ, họ không dám thở mạnh nữa chỉ dùng ánh mắt càng sợ hãi nhìn về Dương Thanh. Lúc này đây, đáy lòng cũng dâng lên sự sợ hãi tột cùng.
“Bụp!”
Một tên tông chủ khác bị hình ảnh trước mắt làm sợ hãi đến mông lung, ông ta vội vàng thu lại linh khí sắp thoát ra khỏi tay mình mà quỳ gối dưới chân của Dương Thanh.
Mà lúc này, đáy lòng chúng sợ hãi đến mức run lập cập rồi.
Trong số hai người, có một tông chủ nhìn Dương Thanh xuất sắc như thế lập tức có ý định dụ dỗ anh vào tông môn. Tên này giả vờ bình tĩnh, nói với Dương Thanh: “Cậu… Cậu đã giết sạch các đệ tử của bọn tôi rồi. Cậu có biết tôi đang ở vị trí nào trong Thanh Long Thành không? Cậu giết chết người của tôi, thì sau cái chết của cậu vô cùng thảm đấy!”
Nhưng mà tôi thấy cậu là người tuổi trẻ nhưng lại có chút năng lượng, nên bây giờ tôi cho cậu một cơ hội. Cậu quỳ xuống, thần phục tôi, tôi sẽ cho cậu ngồi vào vị trí trưởng lão trong tông môn của mình…”
Dương Thanh không thèm nhìn tên tông chủ đang nói chuyện kia, thoáng chốc anh chém một nguồn linh khí đã hội tụ trong tay xuống.
Tên tông chủ kia lại có phản ứng rất nhanh, dường như ông ta đã đoán được Dương Thanh sẽ ra tay, nên có chuẩn bị từ trước rồi.
Khi đòn tấn công của Dương Thanh sắp đánh vào cơ thể của ông ta, cơ thể ông ta nhanh nhẹn nhào sang một bên, tránh thoát được một đòn kia.
Đồng thời, ông ta cũng không quên đánh một đòn rất mạnh vào Dương Thanh. Linh lực khủng bố phóng thích, ùn ùn ập tới chỗ Dương Thanh.
Ngược lại, dù Dương Thanh không thể chém chết được tên tông chủ kia trong một chiêu, nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh.
Tên tông chủ kia tin chắc rằng, với sức của mình thì không thể nào đánh chết Dương Thanh được. Lúc này, ông ta chỉ có thể dùng hết toàn bộ thực lực của bản thân liều mạng đánh đòn vừa rồi, hy vọng là nhận được một chút thắng lợi.
Ông ta vừa vận chuyển công pháp, vừa nói lớn xin giúp đỡ với một tên tông chủ đang đứng bên cạnh mình: “Trương tông chủ, cùng hợp sức đánh chết thằng nhóc này với ta nhanh lên!”
Lúc này, tông chủ còn lại mới tỉnh táo lại, vội vàng tăng tu vi lên cực hạn.
Lôi Chấn Thiên cũng bộc phát rồi lao thẳng đến hướng của hai tên kia, đồng thời ra lệnh với các đệ tử bên cạnh mình: “Tất cả lên, bắt hai tên đáng chết này cho ta!”
Đúng lúc này, có một luồng khí tức bàng bạc bùng nổ từ cơ thể của Dương Thanh, nguồn khí khủng khiếp đến mức làm đám đông sợ hãi phải lui ra đằng sau.
Mà ngay cả Lôi Chấn Thiên muốn tiến thêm một bước nữa cũng khó khăn.
“Đám tép riu!”
Dương Thanh nhìn gương mặt trắng bệch của hai tên tông chủ kia, mà hừ lạnh.
Thoáng chốc, có thêm một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay của anh, nó chính là chuôi Thiên Tử kiếm.
“Vù…”
Một nhát kiếm chém ra khiến không khí xung quanh bị vạch nát, ánh sáng chói chang như một con rồng bạc cứ thế nhào đến một tên tông chủ.
Kiếm quang xẹt qua, kéo lê một đường dài, tạo thành một đường rãnh sâu thật sâu.
Tên tông chủ kia nhìn thế cũng bất ngờ đến đờ ra, lúc này trong lòng ông ta chỉ nghĩ là phải trốn ngay lập tức.
Nhưng luồng khí tức vừa bắn ra trong cơ thể của Dương Thanh như một chiếc lồng vô hình bao vây lấy ông ta, không thể nào nhúc nhích được.
“Đừng mà…”
Ông ta cho là dùng hết toàn bộ thực lực của bản thân, dù không đánh ngang tay với Dương Thanh thì cũng sẽ có cơ hội trốn thoát. Dù sao, ông ta cũng xem là cường giả hàng đầu trong Thanh Long Thành.
Nhưng lúc này ông ta mới phát hiện ra, ngay từ lúc bắt đầu, bản thân đã nhìn nhầm rồi. Chuyện này đúng là chuyện nực cười của toàn thiên hạ.
Ông ta không muốn chết như thế, nhưng lúc này chỉ có thể kêu rên lên tiếng đau đớn và đầy bất lực.
“Ầm ầm!”
Khi ánh sáng kiếm xuất hiện lên cơ thể ông ta, cơ thể bị chém nổ ra thành năm bảy phần, tiếng kêu của ông ta dần nhỏ đi rồi biến mất.
Tuy Dương Thanh đã đánh chết vài chục tên võ giả trước đó, nhưng có rất nhiều người vẫn chưa nhìn thấy Dương Thanh ra tay thế nào. Dù đáy lòng họ sợ hãi, nhưng vẫn chưa có lắm bất ngờ hay bàng hoàng.
Mà lúc này đây, bọn chúng tận mắt thấy được một tên cường giả có thực lực Thiên Cảnh Lục Phẩm Hậu Kỳ bị anh giết chết chỉ trong chớp mắt, chả khác nào giết gà.
Bấy giờ, họ không dám thở mạnh nữa chỉ dùng ánh mắt càng sợ hãi nhìn về Dương Thanh. Lúc này đây, đáy lòng cũng dâng lên sự sợ hãi tột cùng.
“Bụp!”
Một tên tông chủ khác bị hình ảnh trước mắt làm sợ hãi đến mông lung, ông ta vội vàng thu lại linh khí sắp thoát ra khỏi tay mình mà quỳ gối dưới chân của Dương Thanh.
Bình luận facebook