Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-226
Chương 226: Tiền mừng hạnh phúc
Dương Thanh cầm tờ chi phiếu lên xem, môi bỗng nở nụ cười.
"Mày cười gì?"
Trần Anh Hào nhíu mày.
"Tôi cười nhà họ Trần thật đáng thương! Cháu trưởng của Trần Hưng Hải lại là một thứ rác rưởi có tầm nhìn hạn hẹp, nếu nhà họ Trần thực sự để anh lên làm chủ nhà thì sớm muộn gì cũng suy tàn thôi!"
Dương Thanh vừa cười vừa nói.
"Rầm!"
Trần Anh Hào nện một quyền xuống bàn, cả giận quát: "Láo xược! Mày dám nhục mạ nhà họ Trần tao thế à, mày tin tao cho mày khỏi nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai luôn không?"
Sắc mặt anh ta hung tợn đe dọa, những kẻ khác cũng đã đứng lên.
Mặc dù biết thân thủ của Dương Thanh hơn người, nhưng vào thời điểm thế này, dù có bị gãy chân gãy tay thì họ cũng phải đứng về phe Trần Anh Hào.
Dương Thanh giễu cợt: "Tôi cũng muốn xem thử, một thằng ăn hại của nhà họ Trần có thể làm gì được tôi?"
Thấy Dương Thanh bình thản như vậy, lòng Trần Anh Hào giận đến sôi gan.
Lúc này, anh ta bỗng có cảm giác đâm lao phải theo lao.
"Anh bớt ngạo mạn, ngoan ngoãn ngồi xuống đi! Bằng không, anh sẽ thật sự không thấy được ánh mặt trời của ngày mai đâu!"
Dương Thanh nhấc ấm trà, rót cho mình một tách trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng, nhẹ nhàng nhấp một hớp, nheo mắt nhìn Trần Anh Hào rồi nói.
Tuy Dương Thanh chỉ có một mình, nhưng lúc này khí thế trên người anh quá mạnh, làm đám Trần Anh Hào không một ai dám tiến lên.
"Các người làm gì thế?"
Đúng vào lúc này, Tần Thanh Tâm và Trịnh Mỹ Linh đã về đến phòng ăn. Thấy người trong phòng đều đã đứng dậy, hằm hằm nhìn về phía Dương Thanh, Tần Thanh Tâm lập tức giật mình kinh sợ.
Dương Thanh nhìn về phía Tần Thanh Tâm, nở nụ cười dịu dàng, anh giơ tấm chi phiếu trong tay lên, cười ha hả nói với cô: "Đây là chi phiếu anh Hào đưa, anh ta nói anh ta rất ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta, cho nên tặng năm triệu coi như tiền mừng!"
Dương Thanh vừa thốt ra những lời này, đám Trần Anh Hào đều hết sức kinh ngạc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tần Thanh Tâm cũng ngơ ngác. Khi thấy Dương Thanh nháy mắt với mình, cô lập tức hiểu ra, chắc chắn tình hình không như những gì Dương Thanh vừa nói.
"Anh Hào, vậy cảm ơn anh nhé!"
Tần Thanh Tâm mỉm cười nhìn về phía Trần Anh Hào, nói lời cảm ơn.
"Tôi..."
Trần Anh Hào đỏ bừng cả mặt, chỉ lắp bắp nói được một tiếng "Tôi" rồi á khẩu, không thể nói thêm gì nữa.
Trần Anh Hào cho Dương Thanh năm triệu là để anh rời xa Tần Thanh Tâm.
Nhưng qua lời Dương Thanh lại thành tiền mừng hạnh phúc của anh với Tần Thanh Tâm.
Mọi người trong phòng lúc này đều trợn to mắt nhìn Dương Thanh.
"Mẹ nó chứ, đấy là tiền anh Hào đưa mày để..."
Sau vài giây ngây người, gã chó săn hung hăng nhất khi nãy lập tức quay sang phía Dương Thanh sủa ầm lên.
"Câm mồm!"
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu đã bị Trần Anh Hào quát bảo dừng lại.
"Anh Hào, nó..."
Gã kia đang trong cơn giận, muốn ồn ào thêm đôi câu, Trần Anh Hào cả giận quát: "Tao bảo mày câm mồm, mày không hiểu tiếng người à?"
Trần Anh Hào vốn đang tức muốn nổ phổi, không có chỗ xả ra, mà gã chó săn này lại cứ muốn chọc vào họng súng.
Bấy giờ gã chó săn mới ý thức được mình vừa mới nịnh bợ nhầm chỗ, vô tình đã chọc giận Trần Anh Hào rồi.
Những kẻ khác không ai dám nói một lời, im thin thít chờ Trần Anh Hào trút giận.
Trần Anh Hào cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, sau đó mới lên tiếng: "Dương Thanh, cậu nên biết, có vài thứ có thể lấy, nhưng cũng có vài thứ không cầm nổi đâu, cầm lên là sẽ mang họa vào thân đấy!"
Lời nói của anh ta đầy ý đe dọa.
Nếu muốn anh ta tự mình nói rõ, chi phiếu năm triệu này là khoản anh ta đưa cho Dương Thanh để Dương Thanh rời xa Tần Thanh Tâm thì đúng là chuyện không thể.
Tần Thanh Tâm vừa phối hợp với Dương Thanh, trông thấy cảnh tượng này lại bắt đầu căng thẳng. Đồng thời cô cũng hơi hối hận, bản thân cô biết rõ năm triệu này không phải tiền mừng gì đâu, nhưng cô vẫn cứ vờ như mình thật sự tin.
Dù sao đây cũng là Châu Thành, Trần Anh Hào lại là người thừa kế của gia tộc đứng đầu nơi đây, có thể nói, Châu Thành này chính là sân nhà của anh ta.
"Chồng à, hay là mình trả lại tiền cho anh ta đi!"
Tần Thanh Tâm níu chặt góc áo Dương Thanh, khẽ nói.
Tuy cô đã hạ giọng rất nhỏ nhưng trong căn phòng đang hoàn toàn chìm trong yên lặng thế này, người khác vẫn nghe rõ mồn một.
Dương Thanh không đáp lại, anh chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm Trần Anh Hào: "Anh đang đe dọa tôi đấy à?"
"Cậu có thể hiểu như vậy cũng được!"
Trần Anh Hào bình thản nói.
Bỗng anh ta ngồi xuống, tay phải đặt lên bàn, ngón trỏ liên tục gõ lên mặt bàn, tạo ra một chuỗi âm thanh lanh lảnh, như là đang thúc giục Dương Thanh trả lại chi phiếu.
Ngay khi tất cả mọi người chờ Dương Thanh trả lại chi phiếu, Dương Thanh bỗng nhiên nhét tấm chi phiếu năm triệu kia vào trong túi mình.
Chứng kiến hành vi khiêu khích của anh, đôi mắt Trần Anh Hào chợt lóe lên hai tia sáng lạnh.
"Con người tôi đây có một thói quen cực kì xấu, đó chính là không ưa bị đe dọa cưỡng ép, chỉ thích thái độ mềm mỏng. Nếu người ta hạ thấp mình năn nỉ cầu xin tôi, có lẽ tôi còn có thể nể mặt người ta đôi chút. Nhưng nếu có kẻ muốn buộc tôi làm gì đó, vậy thì xin lỗi nhé, tôi sẽ không để cho hắn ta được toại nguyện đâu".
Dương Thanh nắm tay Tần Thanh Tâm, cùng ngồi xuống.
"Chồng!"
Tần Thanh Tâm lo lắng muốn chết, cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Dương Thanh siết chặt bàn tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng: "Vợ yên tâm, anh sẽ không để em rơi vào tình thế nguy hiểm".
- ---------------------------
Dương Thanh cầm tờ chi phiếu lên xem, môi bỗng nở nụ cười.
"Mày cười gì?"
Trần Anh Hào nhíu mày.
"Tôi cười nhà họ Trần thật đáng thương! Cháu trưởng của Trần Hưng Hải lại là một thứ rác rưởi có tầm nhìn hạn hẹp, nếu nhà họ Trần thực sự để anh lên làm chủ nhà thì sớm muộn gì cũng suy tàn thôi!"
Dương Thanh vừa cười vừa nói.
"Rầm!"
Trần Anh Hào nện một quyền xuống bàn, cả giận quát: "Láo xược! Mày dám nhục mạ nhà họ Trần tao thế à, mày tin tao cho mày khỏi nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai luôn không?"
Sắc mặt anh ta hung tợn đe dọa, những kẻ khác cũng đã đứng lên.
Mặc dù biết thân thủ của Dương Thanh hơn người, nhưng vào thời điểm thế này, dù có bị gãy chân gãy tay thì họ cũng phải đứng về phe Trần Anh Hào.
Dương Thanh giễu cợt: "Tôi cũng muốn xem thử, một thằng ăn hại của nhà họ Trần có thể làm gì được tôi?"
Thấy Dương Thanh bình thản như vậy, lòng Trần Anh Hào giận đến sôi gan.
Lúc này, anh ta bỗng có cảm giác đâm lao phải theo lao.
"Anh bớt ngạo mạn, ngoan ngoãn ngồi xuống đi! Bằng không, anh sẽ thật sự không thấy được ánh mặt trời của ngày mai đâu!"
Dương Thanh nhấc ấm trà, rót cho mình một tách trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng, nhẹ nhàng nhấp một hớp, nheo mắt nhìn Trần Anh Hào rồi nói.
Tuy Dương Thanh chỉ có một mình, nhưng lúc này khí thế trên người anh quá mạnh, làm đám Trần Anh Hào không một ai dám tiến lên.
"Các người làm gì thế?"
Đúng vào lúc này, Tần Thanh Tâm và Trịnh Mỹ Linh đã về đến phòng ăn. Thấy người trong phòng đều đã đứng dậy, hằm hằm nhìn về phía Dương Thanh, Tần Thanh Tâm lập tức giật mình kinh sợ.
Dương Thanh nhìn về phía Tần Thanh Tâm, nở nụ cười dịu dàng, anh giơ tấm chi phiếu trong tay lên, cười ha hả nói với cô: "Đây là chi phiếu anh Hào đưa, anh ta nói anh ta rất ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta, cho nên tặng năm triệu coi như tiền mừng!"
Dương Thanh vừa thốt ra những lời này, đám Trần Anh Hào đều hết sức kinh ngạc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tần Thanh Tâm cũng ngơ ngác. Khi thấy Dương Thanh nháy mắt với mình, cô lập tức hiểu ra, chắc chắn tình hình không như những gì Dương Thanh vừa nói.
"Anh Hào, vậy cảm ơn anh nhé!"
Tần Thanh Tâm mỉm cười nhìn về phía Trần Anh Hào, nói lời cảm ơn.
"Tôi..."
Trần Anh Hào đỏ bừng cả mặt, chỉ lắp bắp nói được một tiếng "Tôi" rồi á khẩu, không thể nói thêm gì nữa.
Trần Anh Hào cho Dương Thanh năm triệu là để anh rời xa Tần Thanh Tâm.
Nhưng qua lời Dương Thanh lại thành tiền mừng hạnh phúc của anh với Tần Thanh Tâm.
Mọi người trong phòng lúc này đều trợn to mắt nhìn Dương Thanh.
"Mẹ nó chứ, đấy là tiền anh Hào đưa mày để..."
Sau vài giây ngây người, gã chó săn hung hăng nhất khi nãy lập tức quay sang phía Dương Thanh sủa ầm lên.
"Câm mồm!"
Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu đã bị Trần Anh Hào quát bảo dừng lại.
"Anh Hào, nó..."
Gã kia đang trong cơn giận, muốn ồn ào thêm đôi câu, Trần Anh Hào cả giận quát: "Tao bảo mày câm mồm, mày không hiểu tiếng người à?"
Trần Anh Hào vốn đang tức muốn nổ phổi, không có chỗ xả ra, mà gã chó săn này lại cứ muốn chọc vào họng súng.
Bấy giờ gã chó săn mới ý thức được mình vừa mới nịnh bợ nhầm chỗ, vô tình đã chọc giận Trần Anh Hào rồi.
Những kẻ khác không ai dám nói một lời, im thin thít chờ Trần Anh Hào trút giận.
Trần Anh Hào cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, sau đó mới lên tiếng: "Dương Thanh, cậu nên biết, có vài thứ có thể lấy, nhưng cũng có vài thứ không cầm nổi đâu, cầm lên là sẽ mang họa vào thân đấy!"
Lời nói của anh ta đầy ý đe dọa.
Nếu muốn anh ta tự mình nói rõ, chi phiếu năm triệu này là khoản anh ta đưa cho Dương Thanh để Dương Thanh rời xa Tần Thanh Tâm thì đúng là chuyện không thể.
Tần Thanh Tâm vừa phối hợp với Dương Thanh, trông thấy cảnh tượng này lại bắt đầu căng thẳng. Đồng thời cô cũng hơi hối hận, bản thân cô biết rõ năm triệu này không phải tiền mừng gì đâu, nhưng cô vẫn cứ vờ như mình thật sự tin.
Dù sao đây cũng là Châu Thành, Trần Anh Hào lại là người thừa kế của gia tộc đứng đầu nơi đây, có thể nói, Châu Thành này chính là sân nhà của anh ta.
"Chồng à, hay là mình trả lại tiền cho anh ta đi!"
Tần Thanh Tâm níu chặt góc áo Dương Thanh, khẽ nói.
Tuy cô đã hạ giọng rất nhỏ nhưng trong căn phòng đang hoàn toàn chìm trong yên lặng thế này, người khác vẫn nghe rõ mồn một.
Dương Thanh không đáp lại, anh chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm Trần Anh Hào: "Anh đang đe dọa tôi đấy à?"
"Cậu có thể hiểu như vậy cũng được!"
Trần Anh Hào bình thản nói.
Bỗng anh ta ngồi xuống, tay phải đặt lên bàn, ngón trỏ liên tục gõ lên mặt bàn, tạo ra một chuỗi âm thanh lanh lảnh, như là đang thúc giục Dương Thanh trả lại chi phiếu.
Ngay khi tất cả mọi người chờ Dương Thanh trả lại chi phiếu, Dương Thanh bỗng nhiên nhét tấm chi phiếu năm triệu kia vào trong túi mình.
Chứng kiến hành vi khiêu khích của anh, đôi mắt Trần Anh Hào chợt lóe lên hai tia sáng lạnh.
"Con người tôi đây có một thói quen cực kì xấu, đó chính là không ưa bị đe dọa cưỡng ép, chỉ thích thái độ mềm mỏng. Nếu người ta hạ thấp mình năn nỉ cầu xin tôi, có lẽ tôi còn có thể nể mặt người ta đôi chút. Nhưng nếu có kẻ muốn buộc tôi làm gì đó, vậy thì xin lỗi nhé, tôi sẽ không để cho hắn ta được toại nguyện đâu".
Dương Thanh nắm tay Tần Thanh Tâm, cùng ngồi xuống.
"Chồng!"
Tần Thanh Tâm lo lắng muốn chết, cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Dương Thanh siết chặt bàn tay cô, mỉm cười nhẹ nhàng: "Vợ yên tâm, anh sẽ không để em rơi vào tình thế nguy hiểm".
- ---------------------------
Bình luận facebook