Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-267
Chương 267: Dừng tay lại cho tôi
Lực tay của Dương Thanh quá mạnh, ấn mạnh đầu gã quản lý nhà hàng xuống đất, khiến mặt ông ta bị đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Tiếng hét thảm thiết như tiếng heo bị cắt tiết, gã quản lý nhà hàng mặt bê bết máu, không biết gãy bao nhiêu chiếc răng.
Trên miệng và trên mặt toàn là đống đồ ăn bị giẫm nát lúc nãy.
Cả nhà hàng Bắc Viên Xuân không có âm thanh nào ngoài tiếng rống thảm thiết của ông ta.
Hạ Hà sững sờ, đây là "không nặng tay" mà anh nói à?
Đột nhiên cô ta nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng thúc giục: "Dương Thanh, anh mau đi đi, nếu không thì không kịp nữa đâu!"
Mặc dù vừa đi làm được mấy ngày, nhưng cô ta cũng ý thức được một số việc, nhà hàng Bắc Viên Xuân này còn có giang hồ bảo kê.
Dương Thanh đánh gã quản lý nhà hàng, mấy tên giang hồ kia nhất định sẽ không để yên.
Nhưng khi Hạ Hà nói ra câu này cũng đã muộn rồi.
"Đánh người rồi đòi đi à? Đi nổi không?"
Một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên.
Người ta thấy bảy, tám người đàn ông vạm vỡ lao ra từ phòng bao bên cạnh, ngay lập tức vây lấy Dương Thanh.
Sắc mặt Hạ Hà tái nhợt, trong lòng kinh hãi, lo lắng đến mức chảy nước mắt, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy góc áo của Dương Thanh.
"Không ngờ đến Đại Miêu cũng ra mặt luôn rồi!"
"Đại Miêu là ai vậy? Ghê gớm lắm à?"
"Ngay cả Đại Miêu mà cậu cũng không biết à? Cả sản nghiệp của nhà hạ Tô, gia tộc giàu nhất Giang Hải, đều do một tay Đại Miêu trông nom đấy. Cậu nói xem có ghê gớm không?"
"Khiếp! Thế chẳng phải anh chàng này sắp toi rồi sao?"
"Toi là cái chắc rồi, một thanh niên mới ra đời có thể đắc tội được với người như thế sao?"
Những vị khách xung quanh ai nấy đều toát mồ hôi hột thay cho Dương Thanh, họ lo lắng nhìn người đàn ông trung niên đô con đứng ở giữa.
"Anh Miêu, anh phải làm chủ cho em!"
Gã quản lý nhà hàng mặt bê bết máu, lè nhè nói.
Đối với tình trạng thương tích của gã quản lý, Đại Miêu không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, mà chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Hà đang đứng bên cạnh Dương Thanh.
Đôi mắt vốn đã không to gì rồi, nên khi gã híp lại, hai mắt chỉ còn là hai đường thẳng.
Hạ Hà cũng nhận ra rằng Đại Miêu đang nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân run lên vì sợ hãi, vô thức nấp sau Dương Thanh.
"Dám đánh người của tao trên địa bàn của Đại Miêu tao, phải nói rằng mày can đảm lắm đấy nhóc".
Đại Miêu cười híp mắt, ai không biết còn tưởng nụ cười của gã là nụ cười thánh thiện nữa đấy.
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Nếu con chó của ông không sủa bậy thì sao tôi phải ra tay?"
"Mẹ kiếp! Thằng nhóc này điên rồi chắc?"
"Dám mắng người của Đại Miêu là chó trước mặt ông ta!"
"Như này là đang tìm cái chết rồi còn gì?"
"Đáng nhẽ anh ta vẫn còn con đường sống đấy, nhưng giờ chỉ còn đường chết thôi!"
Nghe Dương Thanh nói vậy, mọi người ai nấy đều kinh hãi không thôi.
Vẻ mặt của Đại Miêu vẫn như cũ, vẫn là nụ cười đó.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng gã sẽ tức giận thì gã lại đột nhiên bật cười.
"Này nhóc, mày cũng kiêu ngạo quá đấy! Thật sự không biết chữ chết viết như thế nào à?"
Đại Miêu bật cười nói, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ dữ tợn.
"Anh Miêu, anh đã thấy chưa? Đến anh mà nó còn không coi ra gì mà, loại người này nên đem đi làm mồi cho cá!"
Trên mặt gã quản lý lộ ra nụ cười điên cuồng.
Vốn dĩ ông ta lo là Đại Miêu sẽ bỏ qua cho Dương Thanh, nhưng không ngờ rằng đến cả Đại Miêu mà Dương Thanh cũng không coi ra gì. Dựa vào sự hiểu biết của ông ta về Đại Miêu thì Dương Thanh chỉ có một con đường chết mà thôi.
Ngụy Minh Nguyệt ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra ý cười đắc ý.
Cô ta hiểu rất rõ Đại Miêu, biết gã cực kỳ háo sắc, cũng biết vừa hay hôm nay gã cũng có mặt ở đây.
Nếu Dương Thanh đã muốn ra mặt giúp Hạ Hà, vậy thì chỉ cần dụ Đại Miêu ra, chắc chắn gã sẽ thèm Hạ Hà nhỏ cả dãi, cứ như vậy Dương Thanh đắc tội Đại Miêu là cái chắc.
Còn tên đàn ông ngồi đối diện cô ta, cậu ta sớm đã bị dọa tè ra quần rồi.
Bạn trai của cô ta vốn không phải là cậu chủ nhà giàu gì, mà chỉ là một cậu sinh viên trường đại học thể thao được cô ta bao nuôi mà thôi, chỉ đơn giản là cậu ta rất đẹp trai và hợp khẩu vị của cô ta.
Một cậu sinh viên còn chưa bước chân ra khỏi cổng trường đại học, nào đã được chứng kiến cảnh tượng như vậy bao giờ?
"Này nhóc, mày vẫn còn rất trẻ, con đường phía trước còn dài, nể mặt bạn gái mày, tao sẽ để mày đi!"
Đại Miêu không hề giấu giếm mục đích của mình, híp mắt nói.
"Vậy cảm ơn ông nhiều nhé!"
Dương Thanh cố ý không hiểu ý tứ trong câu nói của Đại Miêu, anh nắm tay Hạ Hà nói: "Đi thôi!"
Hạ Hà đã bị dọa cho ngây người rồi, lúc này cô ta để mặc Dương Thanh dắt mình đi.
Tuy nhiên, họ vừa đi được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng quát phía sau: "Đứng lại cho tao!"
Là Đại Miêu, lúc này, cuối cùng sắc mặt gã cũng có chút biến đổi, biểu cảm của gã rõ ràng rất là không vui.
"Còn có chuyện gì à?"
Dương Thanh nhẹ giọng hỏi.
"Nhóc, mày thật sự không hiểu?"
"Hay giả vờ không hiểu?"
"Tao bảo mày đi, chứ không phải bảo mày dắt cô gái này đi!"
"Nếu không phải vì mày có cô bạn gái xinh đẹp như thế này thì tao có thể thả mày đi yên ổn như vậy sao?"
Đại Miêu cười mỉa mai nói, rồi híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Hà: "Người đẹp, theo anh thấy em rất yêu bạn trai của mình nhỉ? Chắc em không muốn nhìn thấy cậu ta bị thương đâu, đúng không?"
"Chỉ cần em ở cùng anh một đêm, anh lập tức thả cậu ta đi, thế nào?"
Hạ Hà vô cùng phẫn nộ: "Vô liêm sỉ!"
"Ha ha! Cảm ơn lời khen của em!", Đại Miêu không biết xấu hổ cười lớn.
"Đại Miêu phải không? Tôi khuyên ông nên ngậm cái mồm thối của mình lại! Nếu không, ông sẽ không biết mình chết như thế nào đâu!"
Cuối cùng Dương Thanh cũng muốn giết người rồi.
Một tên giang hồ dám chiếm đoạt con gái nhà lành ở nơi công cộng. Với anh, đây là tội chết!
Rõ ràng, Đại Miêu đã không ít lần làm những việc tương tự, không ai biết gã đã hãm hại bao nhiêu cô gái rồi.
Loại cặn bã này cho dù có chết đi sống lại cả trăm lần cũng không đủ để rửa sạch tội lỗi.
"Thằng nhóc, mày chán sống rồi!"
Gã quản lý lập tức quát lớn.
Đôi mắt nhỏ của Đại Miêu ngập tràn ý muốn giết người.
Trong giang hồ, người ta còn gọi gã là “Hổ mặt cười”, bởi vì hắn cười mọi lúc mọi nơi.
Ấy thế mà lúc này, trên mặt gã hiện lên một chút tức giận, có thể tưởng tượng được Đại Miêu đã tức giận như thế nào.
"Yên tâm, tao sẽ không để mày chết đâu, tao chỉ nghiền nát tứ chi của mày, khiến mày sống không được mà chết cũng không xong thôi!"
"Sau đó tao sẽ chơi con đàn bà của mày trước mặt mày!"
"Tao muốn xem, lúc đó mày còn có thể cứng mồm như bây giờ nữa không?"
Vẻ mặt vô cùng dữ tợn, cũng có chút hưng phấn, dường như gã chỉ ước là có thể thực hiện ngay chuyện mình vừa nói.
Vẻ mặt của những gã to con vạm vỡ phía sau Đại Miêu đầy giễu cợt, nhìn Dương Thanh như nhìn một kẻ vô dụng trói gà không chặt.
"Về nhà mà ngủ với mẹ ông kia kìa!"
Dương Thanh đột nhiên tức giận.
Mặc dù Hạ Hà không phải là người phụ nữ của anh, nhưng cô ta là một người bạn rất quan trọng với anh.
Bây giờ bị Đại Miêu sỉ nhục như vậy, anh thấy Đại Miêu không còn lý do gì để tồn tại trên đời này nữa rồi.
"Hỗn láo!"
Bị Dương Thanh mắng, Đại Miêu hoàn toàn nổi giận, lập tức đứng dậy, rống lên: "Đánh thằng nhóc này đến tàn phế cho tao, tao muốn nó sống không bằng chết!"
Bảy tám gã đàn ông lực lưỡng lập tức lao về phía Dương Thanh.
Ngụy Minh Nguyệt bên cạnh hít drama nãy giờ, hai mắt sáng rỡ đầy mong chờ.
Nhìn Dương Thanh bị tra tấn là thú vui của cô ta.
"Dừng tay lại cho tôi!"
Đúng vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát tức giận đột nhiên vang lên.
- ---------------------------
Lực tay của Dương Thanh quá mạnh, ấn mạnh đầu gã quản lý nhà hàng xuống đất, khiến mặt ông ta bị đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Tiếng hét thảm thiết như tiếng heo bị cắt tiết, gã quản lý nhà hàng mặt bê bết máu, không biết gãy bao nhiêu chiếc răng.
Trên miệng và trên mặt toàn là đống đồ ăn bị giẫm nát lúc nãy.
Cả nhà hàng Bắc Viên Xuân không có âm thanh nào ngoài tiếng rống thảm thiết của ông ta.
Hạ Hà sững sờ, đây là "không nặng tay" mà anh nói à?
Đột nhiên cô ta nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng thúc giục: "Dương Thanh, anh mau đi đi, nếu không thì không kịp nữa đâu!"
Mặc dù vừa đi làm được mấy ngày, nhưng cô ta cũng ý thức được một số việc, nhà hàng Bắc Viên Xuân này còn có giang hồ bảo kê.
Dương Thanh đánh gã quản lý nhà hàng, mấy tên giang hồ kia nhất định sẽ không để yên.
Nhưng khi Hạ Hà nói ra câu này cũng đã muộn rồi.
"Đánh người rồi đòi đi à? Đi nổi không?"
Một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên.
Người ta thấy bảy, tám người đàn ông vạm vỡ lao ra từ phòng bao bên cạnh, ngay lập tức vây lấy Dương Thanh.
Sắc mặt Hạ Hà tái nhợt, trong lòng kinh hãi, lo lắng đến mức chảy nước mắt, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy góc áo của Dương Thanh.
"Không ngờ đến Đại Miêu cũng ra mặt luôn rồi!"
"Đại Miêu là ai vậy? Ghê gớm lắm à?"
"Ngay cả Đại Miêu mà cậu cũng không biết à? Cả sản nghiệp của nhà hạ Tô, gia tộc giàu nhất Giang Hải, đều do một tay Đại Miêu trông nom đấy. Cậu nói xem có ghê gớm không?"
"Khiếp! Thế chẳng phải anh chàng này sắp toi rồi sao?"
"Toi là cái chắc rồi, một thanh niên mới ra đời có thể đắc tội được với người như thế sao?"
Những vị khách xung quanh ai nấy đều toát mồ hôi hột thay cho Dương Thanh, họ lo lắng nhìn người đàn ông trung niên đô con đứng ở giữa.
"Anh Miêu, anh phải làm chủ cho em!"
Gã quản lý nhà hàng mặt bê bết máu, lè nhè nói.
Đối với tình trạng thương tích của gã quản lý, Đại Miêu không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, mà chỉ híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Hà đang đứng bên cạnh Dương Thanh.
Đôi mắt vốn đã không to gì rồi, nên khi gã híp lại, hai mắt chỉ còn là hai đường thẳng.
Hạ Hà cũng nhận ra rằng Đại Miêu đang nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân run lên vì sợ hãi, vô thức nấp sau Dương Thanh.
"Dám đánh người của tao trên địa bàn của Đại Miêu tao, phải nói rằng mày can đảm lắm đấy nhóc".
Đại Miêu cười híp mắt, ai không biết còn tưởng nụ cười của gã là nụ cười thánh thiện nữa đấy.
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Nếu con chó của ông không sủa bậy thì sao tôi phải ra tay?"
"Mẹ kiếp! Thằng nhóc này điên rồi chắc?"
"Dám mắng người của Đại Miêu là chó trước mặt ông ta!"
"Như này là đang tìm cái chết rồi còn gì?"
"Đáng nhẽ anh ta vẫn còn con đường sống đấy, nhưng giờ chỉ còn đường chết thôi!"
Nghe Dương Thanh nói vậy, mọi người ai nấy đều kinh hãi không thôi.
Vẻ mặt của Đại Miêu vẫn như cũ, vẫn là nụ cười đó.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng gã sẽ tức giận thì gã lại đột nhiên bật cười.
"Này nhóc, mày cũng kiêu ngạo quá đấy! Thật sự không biết chữ chết viết như thế nào à?"
Đại Miêu bật cười nói, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ dữ tợn.
"Anh Miêu, anh đã thấy chưa? Đến anh mà nó còn không coi ra gì mà, loại người này nên đem đi làm mồi cho cá!"
Trên mặt gã quản lý lộ ra nụ cười điên cuồng.
Vốn dĩ ông ta lo là Đại Miêu sẽ bỏ qua cho Dương Thanh, nhưng không ngờ rằng đến cả Đại Miêu mà Dương Thanh cũng không coi ra gì. Dựa vào sự hiểu biết của ông ta về Đại Miêu thì Dương Thanh chỉ có một con đường chết mà thôi.
Ngụy Minh Nguyệt ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra ý cười đắc ý.
Cô ta hiểu rất rõ Đại Miêu, biết gã cực kỳ háo sắc, cũng biết vừa hay hôm nay gã cũng có mặt ở đây.
Nếu Dương Thanh đã muốn ra mặt giúp Hạ Hà, vậy thì chỉ cần dụ Đại Miêu ra, chắc chắn gã sẽ thèm Hạ Hà nhỏ cả dãi, cứ như vậy Dương Thanh đắc tội Đại Miêu là cái chắc.
Còn tên đàn ông ngồi đối diện cô ta, cậu ta sớm đã bị dọa tè ra quần rồi.
Bạn trai của cô ta vốn không phải là cậu chủ nhà giàu gì, mà chỉ là một cậu sinh viên trường đại học thể thao được cô ta bao nuôi mà thôi, chỉ đơn giản là cậu ta rất đẹp trai và hợp khẩu vị của cô ta.
Một cậu sinh viên còn chưa bước chân ra khỏi cổng trường đại học, nào đã được chứng kiến cảnh tượng như vậy bao giờ?
"Này nhóc, mày vẫn còn rất trẻ, con đường phía trước còn dài, nể mặt bạn gái mày, tao sẽ để mày đi!"
Đại Miêu không hề giấu giếm mục đích của mình, híp mắt nói.
"Vậy cảm ơn ông nhiều nhé!"
Dương Thanh cố ý không hiểu ý tứ trong câu nói của Đại Miêu, anh nắm tay Hạ Hà nói: "Đi thôi!"
Hạ Hà đã bị dọa cho ngây người rồi, lúc này cô ta để mặc Dương Thanh dắt mình đi.
Tuy nhiên, họ vừa đi được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng quát phía sau: "Đứng lại cho tao!"
Là Đại Miêu, lúc này, cuối cùng sắc mặt gã cũng có chút biến đổi, biểu cảm của gã rõ ràng rất là không vui.
"Còn có chuyện gì à?"
Dương Thanh nhẹ giọng hỏi.
"Nhóc, mày thật sự không hiểu?"
"Hay giả vờ không hiểu?"
"Tao bảo mày đi, chứ không phải bảo mày dắt cô gái này đi!"
"Nếu không phải vì mày có cô bạn gái xinh đẹp như thế này thì tao có thể thả mày đi yên ổn như vậy sao?"
Đại Miêu cười mỉa mai nói, rồi híp mắt nhìn chằm chằm Hạ Hà: "Người đẹp, theo anh thấy em rất yêu bạn trai của mình nhỉ? Chắc em không muốn nhìn thấy cậu ta bị thương đâu, đúng không?"
"Chỉ cần em ở cùng anh một đêm, anh lập tức thả cậu ta đi, thế nào?"
Hạ Hà vô cùng phẫn nộ: "Vô liêm sỉ!"
"Ha ha! Cảm ơn lời khen của em!", Đại Miêu không biết xấu hổ cười lớn.
"Đại Miêu phải không? Tôi khuyên ông nên ngậm cái mồm thối của mình lại! Nếu không, ông sẽ không biết mình chết như thế nào đâu!"
Cuối cùng Dương Thanh cũng muốn giết người rồi.
Một tên giang hồ dám chiếm đoạt con gái nhà lành ở nơi công cộng. Với anh, đây là tội chết!
Rõ ràng, Đại Miêu đã không ít lần làm những việc tương tự, không ai biết gã đã hãm hại bao nhiêu cô gái rồi.
Loại cặn bã này cho dù có chết đi sống lại cả trăm lần cũng không đủ để rửa sạch tội lỗi.
"Thằng nhóc, mày chán sống rồi!"
Gã quản lý lập tức quát lớn.
Đôi mắt nhỏ của Đại Miêu ngập tràn ý muốn giết người.
Trong giang hồ, người ta còn gọi gã là “Hổ mặt cười”, bởi vì hắn cười mọi lúc mọi nơi.
Ấy thế mà lúc này, trên mặt gã hiện lên một chút tức giận, có thể tưởng tượng được Đại Miêu đã tức giận như thế nào.
"Yên tâm, tao sẽ không để mày chết đâu, tao chỉ nghiền nát tứ chi của mày, khiến mày sống không được mà chết cũng không xong thôi!"
"Sau đó tao sẽ chơi con đàn bà của mày trước mặt mày!"
"Tao muốn xem, lúc đó mày còn có thể cứng mồm như bây giờ nữa không?"
Vẻ mặt vô cùng dữ tợn, cũng có chút hưng phấn, dường như gã chỉ ước là có thể thực hiện ngay chuyện mình vừa nói.
Vẻ mặt của những gã to con vạm vỡ phía sau Đại Miêu đầy giễu cợt, nhìn Dương Thanh như nhìn một kẻ vô dụng trói gà không chặt.
"Về nhà mà ngủ với mẹ ông kia kìa!"
Dương Thanh đột nhiên tức giận.
Mặc dù Hạ Hà không phải là người phụ nữ của anh, nhưng cô ta là một người bạn rất quan trọng với anh.
Bây giờ bị Đại Miêu sỉ nhục như vậy, anh thấy Đại Miêu không còn lý do gì để tồn tại trên đời này nữa rồi.
"Hỗn láo!"
Bị Dương Thanh mắng, Đại Miêu hoàn toàn nổi giận, lập tức đứng dậy, rống lên: "Đánh thằng nhóc này đến tàn phế cho tao, tao muốn nó sống không bằng chết!"
Bảy tám gã đàn ông lực lưỡng lập tức lao về phía Dương Thanh.
Ngụy Minh Nguyệt bên cạnh hít drama nãy giờ, hai mắt sáng rỡ đầy mong chờ.
Nhìn Dương Thanh bị tra tấn là thú vui của cô ta.
"Dừng tay lại cho tôi!"
Đúng vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát tức giận đột nhiên vang lên.
- ---------------------------
Bình luận facebook