Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-438
Chương 438: Có lẽ vì tình yêu
Dương Thanh cũng không ngờ Vương Dũng lại móc tiền túi của mình ra cho anh mua vé sau khi bạn gái anh ta nhất quyết không cho vé thừa cho anh.
Vương Dũng cũng không ngờ bạn gái không nể mặt mình như vậy, sỉ nhục mình trước mặt mọi người. Chẳng phải cô ta đang công khai nói Vương Dũng là đồ ăn bám sao?
“La Viên Viên cô nói gì?”
Vương Dũng đỏ bừng mặt, chuẩn bị nổi trận lôi đình.
“Sao hả? Tôi nói anh ăn bám tôi, chẳng lẽ là sai sao?”
“Bao nhiêu năm nay, nếu không nhờ nhà tôi bố thí, anh có ngày hôm nay sao?”
“Trước kia anh ăn chơi đàng điếm, tôi cũng nhắm mắt cho qua vì anh phải làm việc, phải xã giao. Nhưng hôm nay anh lại dám đưa tiền của tôi cho thằng nghèo kiết xác này, anh coi tôi không tồn tại sao?”
La Viên Viên không kìm được cơn giận, kích động hét lên, còn đẩy Vương Dũng một cái.
“Vương Dũng, anh có bạn gái như Viên Viên là phúc ba đời, không biết quý trọng thì thôi, lại còn bắt nạt cậu ấy như vậy, anh có xứng với cậu ấy không?”
Cô gái trang điểm lòe loẹt bên cạnh La Viên Viên cũng châm chọc vài câu.
Vương Dũng dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, cúi đầu không nói lời nào.
“Người anh em, xin lỗi cậu, tôi…”
Một lúc sau, Vương Dũng mới ngẩng đầu, áy náy nhìn Dương Thanh.
Anh ta chưa nói hết câu, Dương Thanh đã lắc đầu cười nói: “Cậu không nợ tôi gì cả, sao lại phải xin lỗi?”
“Cậu yên tâm, tôi thực sự có thể tự vào hội võ được, chắc chắn không ngu tới mức lẻn vào đâu”.
“Cậu với bạn gái vào trước đi! Lát nữa tôi vào tìm cậu sau”.
Thái độ của Dương Thanh rất mềm mỏng.
La Viên Viên hừ lạnh một tiếng: “Thật sự tưởng muốn vào hội võ hôm nay dễ như vậy sao?”
“Phải đó! Tốt nhất ai đó phải tự biết mình là ai. Hội võ hôm nay do hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương cùng tổ chức đấy”.
“Nghe nói dẫn đầu là Hiệp hội Võ thuật, một thế lực khổng lồ”.
“Anh mà vào được, tôi sẽ ăn tấm vé này”.
Cô gái trang điểm lòe loẹt không ngừng chế giễu Dương Thanh.
Dứt lời, cô ta còn cố ý giơ tấm vé ra, đắc ý nói: “Thấy không? Vé trung tâm này bị bọn phe vé độn giá lên ba trăm nghìn rồi đấy”.
“Một vé vào cửa đã ba trăm nghìn, đủ để thằng nghèo kiết xác như anh tiêu cả đời ấy nhỉ?”
Cô ta trắng trợn khiêu khích Dương Thanh.
“Đủ rồi Từ Lệ!”
Vương Dũng không nhịn được nữa, giận dữ quát lớn.
Từ Lệ cười lạnh hỏi: “Sao hả? Anh còn định ra mặt cho anh ta?”
“Câm miệng!”
Vương Dũng cả giận nói: “Cô còn dám sỉ nhục bạn tôi thêm một câu, đừng trách tôi không khách sáo!”
“Viên Viên, cậu nhìn đi, Vương Dũng bắt nạt tớ!”
Từ Lệ làm bộ đáng thương nói với La Viên Viên.
La Viên Viên hừ lạnh một tiếng: “Anh ta dám chắc!”
Cô ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, kéo tay Từ Lệ nói: “Chúng ta vào trong đi!”
Sau khi hai cô gái bỏ đi, Vương Dũng mới áy náy nói: “Dương Thanh, tôi…”
“Được rồi, chúng ta quen nhau bao lâu, tôi còn không biết tính cậu sao? Đừng lo cho tôi, cứ vào trước đi. Lát nữa tôi sẽ tìm cậu sau”.
Dương Thanh bật cười vỗ một cái vào ngực Vương Dũng.
Thấy Dương Thanh không tức giận, sắc mặt Vương Dũng mới tốt lên một chút, cười gượng nói: “Được, tôi chờ cậu!”
Nhìn theo bóng lưng của Vương Dũng, Dương Thanh không khỏi cảm thán.
Anh thực sự không hiểu tại sao người kiêu ngạo như Vương Dũng lại trở nên ngoan ngoãn nhẫn nhịn như vậy.
“Có lẽ là vì tình yêu!”
Dương Thanh chợt nghĩ tới bản thân, lắc đầu cười chua xót.
Bây giờ mới chín rưỡi, nửa tiếng nữa hội võ mới bắt đầu.
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, có người thân mật gọi anh.
Dương Thanh cũng không ngờ Vương Dũng lại móc tiền túi của mình ra cho anh mua vé sau khi bạn gái anh ta nhất quyết không cho vé thừa cho anh.
Vương Dũng cũng không ngờ bạn gái không nể mặt mình như vậy, sỉ nhục mình trước mặt mọi người. Chẳng phải cô ta đang công khai nói Vương Dũng là đồ ăn bám sao?
“La Viên Viên cô nói gì?”
Vương Dũng đỏ bừng mặt, chuẩn bị nổi trận lôi đình.
“Sao hả? Tôi nói anh ăn bám tôi, chẳng lẽ là sai sao?”
“Bao nhiêu năm nay, nếu không nhờ nhà tôi bố thí, anh có ngày hôm nay sao?”
“Trước kia anh ăn chơi đàng điếm, tôi cũng nhắm mắt cho qua vì anh phải làm việc, phải xã giao. Nhưng hôm nay anh lại dám đưa tiền của tôi cho thằng nghèo kiết xác này, anh coi tôi không tồn tại sao?”
La Viên Viên không kìm được cơn giận, kích động hét lên, còn đẩy Vương Dũng một cái.
“Vương Dũng, anh có bạn gái như Viên Viên là phúc ba đời, không biết quý trọng thì thôi, lại còn bắt nạt cậu ấy như vậy, anh có xứng với cậu ấy không?”
Cô gái trang điểm lòe loẹt bên cạnh La Viên Viên cũng châm chọc vài câu.
Vương Dũng dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, cúi đầu không nói lời nào.
“Người anh em, xin lỗi cậu, tôi…”
Một lúc sau, Vương Dũng mới ngẩng đầu, áy náy nhìn Dương Thanh.
Anh ta chưa nói hết câu, Dương Thanh đã lắc đầu cười nói: “Cậu không nợ tôi gì cả, sao lại phải xin lỗi?”
“Cậu yên tâm, tôi thực sự có thể tự vào hội võ được, chắc chắn không ngu tới mức lẻn vào đâu”.
“Cậu với bạn gái vào trước đi! Lát nữa tôi vào tìm cậu sau”.
Thái độ của Dương Thanh rất mềm mỏng.
La Viên Viên hừ lạnh một tiếng: “Thật sự tưởng muốn vào hội võ hôm nay dễ như vậy sao?”
“Phải đó! Tốt nhất ai đó phải tự biết mình là ai. Hội võ hôm nay do hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương cùng tổ chức đấy”.
“Nghe nói dẫn đầu là Hiệp hội Võ thuật, một thế lực khổng lồ”.
“Anh mà vào được, tôi sẽ ăn tấm vé này”.
Cô gái trang điểm lòe loẹt không ngừng chế giễu Dương Thanh.
Dứt lời, cô ta còn cố ý giơ tấm vé ra, đắc ý nói: “Thấy không? Vé trung tâm này bị bọn phe vé độn giá lên ba trăm nghìn rồi đấy”.
“Một vé vào cửa đã ba trăm nghìn, đủ để thằng nghèo kiết xác như anh tiêu cả đời ấy nhỉ?”
Cô ta trắng trợn khiêu khích Dương Thanh.
“Đủ rồi Từ Lệ!”
Vương Dũng không nhịn được nữa, giận dữ quát lớn.
Từ Lệ cười lạnh hỏi: “Sao hả? Anh còn định ra mặt cho anh ta?”
“Câm miệng!”
Vương Dũng cả giận nói: “Cô còn dám sỉ nhục bạn tôi thêm một câu, đừng trách tôi không khách sáo!”
“Viên Viên, cậu nhìn đi, Vương Dũng bắt nạt tớ!”
Từ Lệ làm bộ đáng thương nói với La Viên Viên.
La Viên Viên hừ lạnh một tiếng: “Anh ta dám chắc!”
Cô ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, kéo tay Từ Lệ nói: “Chúng ta vào trong đi!”
Sau khi hai cô gái bỏ đi, Vương Dũng mới áy náy nói: “Dương Thanh, tôi…”
“Được rồi, chúng ta quen nhau bao lâu, tôi còn không biết tính cậu sao? Đừng lo cho tôi, cứ vào trước đi. Lát nữa tôi sẽ tìm cậu sau”.
Dương Thanh bật cười vỗ một cái vào ngực Vương Dũng.
Thấy Dương Thanh không tức giận, sắc mặt Vương Dũng mới tốt lên một chút, cười gượng nói: “Được, tôi chờ cậu!”
Nhìn theo bóng lưng của Vương Dũng, Dương Thanh không khỏi cảm thán.
Anh thực sự không hiểu tại sao người kiêu ngạo như Vương Dũng lại trở nên ngoan ngoãn nhẫn nhịn như vậy.
“Có lẽ là vì tình yêu!”
Dương Thanh chợt nghĩ tới bản thân, lắc đầu cười chua xót.
Bây giờ mới chín rưỡi, nửa tiếng nữa hội võ mới bắt đầu.
“Anh Thanh!”
Đúng lúc này, có người thân mật gọi anh.
Bình luận facebook