Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-78
Chương 78: Quân bỉ ổi
Dương Thanh hơi do dự rồi nói: "Nếu đã chuyển nhà thì hay là đón cả bố mẹ và Y Y qua đó luôn. Dù sao thì biệt thự rộng lớn, nếu bố mẹ vẫn cãi nhau như bây giờ thì cũng không nghe được".
Biệt thự Vân Phong là biệt thự cao cấp nhất cả Giang Hải, hiệu quả cách âm trong phòng cực kỳ tốt.
Tần Thanh Tâm lại dứt khoác lắc đầu: "Chúng ta dọn ra ngoài là để Tiêu Tiêu có môi trường thoải mái và yên tĩnh".
Bây giờ Tần Thanh Tâm thấy lòng rối như tơ vò. Dọn ra thì lo lắng cho em gái, không dọn ra thì lo lắng cho Tiêu Tiêu.
"Nếu em vẫn chưa quyết định được thì suy nghĩ thêm một thời gian nữa, lúc nào em có lựa chọn thì nói với anh", Dương Thanh nói.
"Được!"
Một đêm tịch mịch, sáng sớm hôm sau, Dương Thanh đưa Tần Thanh Tâm đến công ty xong thì định tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Vừa đỗ xe xong đã nhìn thấy một người đàn ông đang quấy rối Tần Y ở trước cổng công ty. Người đó chính là Vương Ngạn Quân mà Tần Y đã theo đuổi lúc học đại học.
Bây giờ anh ta đã kết hôn với Dương Liễu của nhà họ Dương ở Châu Thành, lần trước Tần Y mời Dương Thanh ăn cơm còn chạm mặt anh ta.
Lúc này, Vương Ngạn Quân đang bám lấy Tần Y nói gì đó.
"Y Y, anh còn tưởng em hiểu anh, không ngờ em không hiểu gì về anh hết".
"Vương Ngạn Quân, trước đây đúng là mắt tôi bị mù nên mới thích anh, không ngờ anh lại là con người ghê tởm đến vậy".
"Y Y, anh vẫn luôn yêu em, xin em đấy, làm người yêu anh nhé?"
Vương Ngạn Quân cực kỳ kích động, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Tần Y, định ôm cô ta.
"Tránh ra!"
Tần Y hoảng sợ quát lên rồi tát cho Vương Ngạn Quân một bạt tai, tức giận nói: "Thằng khốn này, cút đi cho bà!"
"Y Y, dù em có đánh chết anh anh cũng không đi, trừ khi em đồng ý làm người yêu của anh", Vương Ngạn Quân cực kỳ mặt dày.
"Vương Ngạn Quân, tư tưởng của anh đặc biệt thật đấy. Yêu tôi nên mới đi cưới người khác à? Yêu tôi nên mới muốn tôi làm người yêu của anh dù anh đã kết hôn? Anh xem tôi là thứ gì? Con giáp thứ mười ba chắc?", Tần Y mỉa mai, cực kỳ tức giận rống lên với Vương Ngạn Quân.
"Y Y, em tin anh đi, cho anh thêm nửa năm nữa thôi, anh hoàn thành dự án lần này sẽ có một số tiền lớn. Cuối năm nay anh sẽ ly hôn với con đàn bà kia, đến lúc đó anh sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng anh xin em, bây giờ đừng rời xa anh, có được không em?", Vương Ngạn Quân cứ như thằng rồ, nắm cánh tay Tần Y mãi không buông.
"Anh mau thả tay tôi ra, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy", mặt Tần Y khổ đắng.
"Em không đồng ý với anh thì anh không buông đâu", Vương Ngạn Quân trơ tráo nói.
Bây giờ đang là giờ cao điểm vào làm, nhiều người tới đều nhìn thấy cảnh này.
Tần Y chợt thẹn quá hóa giận nhưng bị Vương Ngạn Quân nắm chặt, không thể nào giằng ra được.
"Không muốn chết thì thả cô ấy ra!"
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, Tần Y vui mừng hết lớn. Trước đây cô ta đã nhờ Dương Thanh giả làm bạn trai trước mặt Vương Ngạn Quân.
"Vương Ngạn Quân, mau thả tôi ra, đừng ép bạn trai tôi đánh anh", Tần Y hậm hực nói.
Vương Ngạn Quân thả cánh tay Tần Y ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thanh: "Tôi đã điều tra rồi, anh không phải bạn trai của Y Y, anh là anh rể của cô ấy".
Dương Thanh nhíu mày nhìn Tần Y: "Em vào làm trước đi".
Tần Y nhìn Dương Thanh với ánh mắt phức tạp rồi quay người vào công ty.
Vương Ngạn Quân còn định tới ngăn cản nhưng bị Dương Thanh chặn lại, không thể nào qua được.
"Tôi cảnh cáo anh, đừng chọc giận tôi, nếu không tôi không tha cho anh đâu", ánh mắt Vương Ngạn Quân tràn ngập lửa giận.
Dương Thanh cười lạnh: "Cậu đã có vợ rồi còn tới quấy rầy Tần Y, không sợ vợ cậu biết à?"
"Đó là chuyện của tôi, liên quan quái gì đến anh?", Vương Ngạn Quân điên tiết quát.
"Không liên quan đến tôi, nhưng cậu quấy rầy Y Y thì có liên quan đến tôi rồi. Bây giờ cút đi, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không đừng trách tôi nặng tay", Dương Thanh hờ hững nói, mắt ánh lên tia tàn khốc.
"Nực cười!"
Vương Ngạn Quân không hề sợ hãi, phì cười: "Chẳng qua anh chỉ là một thằng anh rể ăn nhờ ở đậu nhà Tần Y mà thôi, có tư cách gì quản chuyện của tôi?"
"Tôi cho cậu mười giây, nếu cậu không biến đi thì tôi sẽ cho người nhà họ Dương tới bê cậu đi", Dương Thanh bình thản nói.
Vương Ngạn Quân cười ha hả: "Thằng oắt, mày tưởng mày là nhân vật có máu mặt gì thật chắc? Mày có quen người nhà họ Dương không?"
Dương Thanh không để ý tới anh ta, nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại ra gọi: "Thông báo cho người nhà họ Dương ở Châu Thành mười phút sau đến trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh bế con chó của nhà họ đi, nếu không tôi không ngại đến nhà họ Dương một chuyến đâu".
Vương Ngạn Quân nhìn Dương Thanh gọi điện thoại một cách nghiêm chỉnh thì bỗng thấy lo, nhưng chẳng mấy chốc, nỗi lo đó lập tức biến mất.
Anh ta bám riết lấy Tần Y là vì anh ta đã điều tra, mấy năm nay Tần Y không hề có bạn trai, còn Dương Thanh chỉ là anh rể của cô ta thôi.
"Mày ra vẻ gọi điện thoại cho ai thế? Không phải là 1080 đấy chứ? Ha ha...", Vương Ngạn Quân mỉa mai.
Dương Thanh cười khẽ: "Nếu mày không muốn đi thì đợi người nhà họ Dương đích thân tới bê mày đi, đừng hối hận là được".
"Hối hận cái đầu mày!", Vương Ngạn Quân thẹn quá hóa giận.
"Bịch!"
Anh ta vừa mắng một câu đã bị Dương Thanh đá một phát bay mười mấy mét, va đập mạnh khiến anh ta phun ra một búng máu.
Sắc mặt của Dương Thanh chợt u ám đến cực điểm, từng bước đi tới trước người Vương Ngạn Quân, nhìn từ trên cao xuống: "Nếu còn để tao thấy mày tới quấy rầy Tần Y, tao sẽ cho mày bốc hơi khỏi thế giới này ngay lập tức. Tuyệt đối đừng xem lời tao nói như gió thoảng qua tai, nếu không sẽ chết mà không biết mình chết thế nào đâu".
Dứt lời, Dương Thanh xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Dương Thanh, hai mắt Vương Ngạn Quân đầy rẫy sự hung tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Y là của tao, đừng ai hòng ngăn cô ấy về bên tao".
Dương Thanh vừa đi, một chiếc Audi A8 đã dừng lại ngay trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Uy vội vàng bước từ trên xe xuống.
"Anh, sao anh lại đến đây?", nhìn thấy Dương Uy, vẻ tức giận trên mặt Vương Ngạn Quân lập tức tan biến, vội vàng chạy tới hỏi.
Dương Uy còn đang suy nghĩ thử xem rốt cuộc ai ở nhà họ Dương dám tới trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh gây sự. Nhìn thấy Vương Ngạn Quân nhếch nhác thế này, anh ta đã hiểu tất cả.
"Bốp!"
Dương Uy tát cho Vương Ngạn Quân một cái, tức giận quát: "Ai bảo mày tới gây chuyện trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh?"
Vương Ngạn Quân bị đánh ngơ cả người, đột nhiên nhớ lại cuộc điện thoại của Dương Thanh vừa nãy, sắc mặt hắn lập tức tái mét.
"Anh, em xin lỗi, em sai rồi!", Vương Ngạn Quân cúi gằm mặt nhưng vẻ mặt lại vô cùng hung tợn.
Lúc này, anh ta chỉ có thể xin lỗi, nếu nói thật với Dương Uy là anh ta tới đây tìm Tần Y thì e rằng cả đời này anh ta cũng đừng hòng bước được vào cửa nhà họ Dương.
"Nói cho tao biết, rốt cuộc mày đã làm gì? Ông nội đã đích thân gọi điện thoại cho tao bảo tao tới trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh đón người đấy", Dương Uy giận dữ hỏi Vương Ngạn Quân.
- ---------------------------
Dương Thanh hơi do dự rồi nói: "Nếu đã chuyển nhà thì hay là đón cả bố mẹ và Y Y qua đó luôn. Dù sao thì biệt thự rộng lớn, nếu bố mẹ vẫn cãi nhau như bây giờ thì cũng không nghe được".
Biệt thự Vân Phong là biệt thự cao cấp nhất cả Giang Hải, hiệu quả cách âm trong phòng cực kỳ tốt.
Tần Thanh Tâm lại dứt khoác lắc đầu: "Chúng ta dọn ra ngoài là để Tiêu Tiêu có môi trường thoải mái và yên tĩnh".
Bây giờ Tần Thanh Tâm thấy lòng rối như tơ vò. Dọn ra thì lo lắng cho em gái, không dọn ra thì lo lắng cho Tiêu Tiêu.
"Nếu em vẫn chưa quyết định được thì suy nghĩ thêm một thời gian nữa, lúc nào em có lựa chọn thì nói với anh", Dương Thanh nói.
"Được!"
Một đêm tịch mịch, sáng sớm hôm sau, Dương Thanh đưa Tần Thanh Tâm đến công ty xong thì định tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Vừa đỗ xe xong đã nhìn thấy một người đàn ông đang quấy rối Tần Y ở trước cổng công ty. Người đó chính là Vương Ngạn Quân mà Tần Y đã theo đuổi lúc học đại học.
Bây giờ anh ta đã kết hôn với Dương Liễu của nhà họ Dương ở Châu Thành, lần trước Tần Y mời Dương Thanh ăn cơm còn chạm mặt anh ta.
Lúc này, Vương Ngạn Quân đang bám lấy Tần Y nói gì đó.
"Y Y, anh còn tưởng em hiểu anh, không ngờ em không hiểu gì về anh hết".
"Vương Ngạn Quân, trước đây đúng là mắt tôi bị mù nên mới thích anh, không ngờ anh lại là con người ghê tởm đến vậy".
"Y Y, anh vẫn luôn yêu em, xin em đấy, làm người yêu anh nhé?"
Vương Ngạn Quân cực kỳ kích động, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Tần Y, định ôm cô ta.
"Tránh ra!"
Tần Y hoảng sợ quát lên rồi tát cho Vương Ngạn Quân một bạt tai, tức giận nói: "Thằng khốn này, cút đi cho bà!"
"Y Y, dù em có đánh chết anh anh cũng không đi, trừ khi em đồng ý làm người yêu của anh", Vương Ngạn Quân cực kỳ mặt dày.
"Vương Ngạn Quân, tư tưởng của anh đặc biệt thật đấy. Yêu tôi nên mới đi cưới người khác à? Yêu tôi nên mới muốn tôi làm người yêu của anh dù anh đã kết hôn? Anh xem tôi là thứ gì? Con giáp thứ mười ba chắc?", Tần Y mỉa mai, cực kỳ tức giận rống lên với Vương Ngạn Quân.
"Y Y, em tin anh đi, cho anh thêm nửa năm nữa thôi, anh hoàn thành dự án lần này sẽ có một số tiền lớn. Cuối năm nay anh sẽ ly hôn với con đàn bà kia, đến lúc đó anh sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng anh xin em, bây giờ đừng rời xa anh, có được không em?", Vương Ngạn Quân cứ như thằng rồ, nắm cánh tay Tần Y mãi không buông.
"Anh mau thả tay tôi ra, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy", mặt Tần Y khổ đắng.
"Em không đồng ý với anh thì anh không buông đâu", Vương Ngạn Quân trơ tráo nói.
Bây giờ đang là giờ cao điểm vào làm, nhiều người tới đều nhìn thấy cảnh này.
Tần Y chợt thẹn quá hóa giận nhưng bị Vương Ngạn Quân nắm chặt, không thể nào giằng ra được.
"Không muốn chết thì thả cô ấy ra!"
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, Tần Y vui mừng hết lớn. Trước đây cô ta đã nhờ Dương Thanh giả làm bạn trai trước mặt Vương Ngạn Quân.
"Vương Ngạn Quân, mau thả tôi ra, đừng ép bạn trai tôi đánh anh", Tần Y hậm hực nói.
Vương Ngạn Quân thả cánh tay Tần Y ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thanh: "Tôi đã điều tra rồi, anh không phải bạn trai của Y Y, anh là anh rể của cô ấy".
Dương Thanh nhíu mày nhìn Tần Y: "Em vào làm trước đi".
Tần Y nhìn Dương Thanh với ánh mắt phức tạp rồi quay người vào công ty.
Vương Ngạn Quân còn định tới ngăn cản nhưng bị Dương Thanh chặn lại, không thể nào qua được.
"Tôi cảnh cáo anh, đừng chọc giận tôi, nếu không tôi không tha cho anh đâu", ánh mắt Vương Ngạn Quân tràn ngập lửa giận.
Dương Thanh cười lạnh: "Cậu đã có vợ rồi còn tới quấy rầy Tần Y, không sợ vợ cậu biết à?"
"Đó là chuyện của tôi, liên quan quái gì đến anh?", Vương Ngạn Quân điên tiết quát.
"Không liên quan đến tôi, nhưng cậu quấy rầy Y Y thì có liên quan đến tôi rồi. Bây giờ cút đi, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nếu không đừng trách tôi nặng tay", Dương Thanh hờ hững nói, mắt ánh lên tia tàn khốc.
"Nực cười!"
Vương Ngạn Quân không hề sợ hãi, phì cười: "Chẳng qua anh chỉ là một thằng anh rể ăn nhờ ở đậu nhà Tần Y mà thôi, có tư cách gì quản chuyện của tôi?"
"Tôi cho cậu mười giây, nếu cậu không biến đi thì tôi sẽ cho người nhà họ Dương tới bê cậu đi", Dương Thanh bình thản nói.
Vương Ngạn Quân cười ha hả: "Thằng oắt, mày tưởng mày là nhân vật có máu mặt gì thật chắc? Mày có quen người nhà họ Dương không?"
Dương Thanh không để ý tới anh ta, nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại ra gọi: "Thông báo cho người nhà họ Dương ở Châu Thành mười phút sau đến trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh bế con chó của nhà họ đi, nếu không tôi không ngại đến nhà họ Dương một chuyến đâu".
Vương Ngạn Quân nhìn Dương Thanh gọi điện thoại một cách nghiêm chỉnh thì bỗng thấy lo, nhưng chẳng mấy chốc, nỗi lo đó lập tức biến mất.
Anh ta bám riết lấy Tần Y là vì anh ta đã điều tra, mấy năm nay Tần Y không hề có bạn trai, còn Dương Thanh chỉ là anh rể của cô ta thôi.
"Mày ra vẻ gọi điện thoại cho ai thế? Không phải là 1080 đấy chứ? Ha ha...", Vương Ngạn Quân mỉa mai.
Dương Thanh cười khẽ: "Nếu mày không muốn đi thì đợi người nhà họ Dương đích thân tới bê mày đi, đừng hối hận là được".
"Hối hận cái đầu mày!", Vương Ngạn Quân thẹn quá hóa giận.
"Bịch!"
Anh ta vừa mắng một câu đã bị Dương Thanh đá một phát bay mười mấy mét, va đập mạnh khiến anh ta phun ra một búng máu.
Sắc mặt của Dương Thanh chợt u ám đến cực điểm, từng bước đi tới trước người Vương Ngạn Quân, nhìn từ trên cao xuống: "Nếu còn để tao thấy mày tới quấy rầy Tần Y, tao sẽ cho mày bốc hơi khỏi thế giới này ngay lập tức. Tuyệt đối đừng xem lời tao nói như gió thoảng qua tai, nếu không sẽ chết mà không biết mình chết thế nào đâu".
Dứt lời, Dương Thanh xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Dương Thanh, hai mắt Vương Ngạn Quân đầy rẫy sự hung tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Y là của tao, đừng ai hòng ngăn cô ấy về bên tao".
Dương Thanh vừa đi, một chiếc Audi A8 đã dừng lại ngay trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh, Dương Uy vội vàng bước từ trên xe xuống.
"Anh, sao anh lại đến đây?", nhìn thấy Dương Uy, vẻ tức giận trên mặt Vương Ngạn Quân lập tức tan biến, vội vàng chạy tới hỏi.
Dương Uy còn đang suy nghĩ thử xem rốt cuộc ai ở nhà họ Dương dám tới trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh gây sự. Nhìn thấy Vương Ngạn Quân nhếch nhác thế này, anh ta đã hiểu tất cả.
"Bốp!"
Dương Uy tát cho Vương Ngạn Quân một cái, tức giận quát: "Ai bảo mày tới gây chuyện trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh?"
Vương Ngạn Quân bị đánh ngơ cả người, đột nhiên nhớ lại cuộc điện thoại của Dương Thanh vừa nãy, sắc mặt hắn lập tức tái mét.
"Anh, em xin lỗi, em sai rồi!", Vương Ngạn Quân cúi gằm mặt nhưng vẻ mặt lại vô cùng hung tợn.
Lúc này, anh ta chỉ có thể xin lỗi, nếu nói thật với Dương Uy là anh ta tới đây tìm Tần Y thì e rằng cả đời này anh ta cũng đừng hòng bước được vào cửa nhà họ Dương.
"Nói cho tao biết, rốt cuộc mày đã làm gì? Ông nội đã đích thân gọi điện thoại cho tao bảo tao tới trước cổng tập đoàn Nhạn Thanh đón người đấy", Dương Uy giận dữ hỏi Vương Ngạn Quân.
- ---------------------------
Bình luận facebook