Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 957
Lưu Long ngượng ngùng cười đáp: “Chủ tịch Kim đánh giá tôi cao quá rồi. Dạo gần đây công ty tôi cũng gặp phải không ít rắc rối, không có năm mươi tỷ cho ông vay đâu!”
Điện thoại của Lưu Long đột nhiên reo lên. Ông ta vội vàng nghe máy, không biết đối phương nói gì khiến ông ta vô cùng khiếp sợ: “Cậu nói gì? Được, tôi về công ty ngay!”
“Chủ tịch Kim, rất xin lỗi ông. Công ty của tôi cũng gặp chuyện, tôi phải về ngay, ngày khác lại hẹn gặp sau!”
Lưu Long hớt hải chạy ra ngoài.
Chủ tịch Kim ngơ ngác nhìn theo. Lưu Long là đối tác ông ta tin cậy nhất, vậy mà lúc ông ta nhờ vả, Lưu Long lại kiếm cớ bỏ chạy.
“Khốn kiếp!”
Chủ tịch Kim nổi giận gào lên, chỉ muốn đuổi theo Lưu Long.
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Không biết chủ tịch Kim nghĩ thế nào? Có muốn bán lại công ty vật liệu xây dựng Chấn Long cho tôi với giá một trăm tỷ không?”
“Đừng có mơ!”
Chủ tịch Kim cắn răng nói: “Đối với tao, mấy chuyện này chẳng phải phiền phức gì lớn, sẽ giải quyết được nhanh thôi!”
“Nhưng tập đoàn Nhạn Thanh chúng mày không được bọn tao cung ứng vật liệu xây dựng, dự án Thành Cửu Châu có thể kiên trì được bao lâu?”
Dương Thanh cười đáp: “Cái này không cần chủ tịch Kim quan tâm”.
“Sếp Lạc, chủ tịch Kim cảm thấy đây chỉ là phiền phức nhỏ, ông mau tăng thêm mức độ đi, cho ông ta thấy thực lực của chúng ta”.
Dương Thanh lại ra lệnh.
Lạc Bân nhếch miệng cười: “Được!”
Lạc Bân chỉ gọi thêm một cuộc điện thoại. Ngay sau đó một lãnh đạo cấp cao của công ty hốt hoảng chạy vào.
“Chủ tịch Kim, không xong rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vị lãnh đạo kia hét toáng lên.
Chủ tịch Kim có dự cảm rất không tốt, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mẹ nó mau nói đi!”
“Sếp Liễu, sếp Tề, sếp Phùng và cấp dưới của bọn họ đồng loạt xin từ chức!”
Người kia đưa cho chủ tịch Kim một xấp đơn xin từ chức.
Chủ tịch Kim chợt thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt khó tin.
Bởi vì mấy sếp lớn kia đều nắm giữ tài liệu cơ mật của công ty và nhiều dự án lớn.
Có thể nói nếu không có bọn họ, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long sẽ không được như ngày hôm nay.
Giá cổ phiếu bị chèn ép ác ý, công ty vẫn còn đường sống. Nhưng những người giữ vai trò quan trọng nhất trong công ty rời đi mới là tận thế của công ty Chấn Long.
Vào giai đoạn khó khăn nhất, nhiều lãnh đạo cấp cao của công ty lại đồng loạt từ chức, làm sao công ty Chấn Long có thể chống đỡ nổi?
“Là mày!”
Chủ tịch Kim đứng bật dậy chỉ vào mặt Dương Thanh, tức giận nói: “Mày làm hết sao?”
“Có vẻ chủ tịch Kim vẫn chưa tin nhỉ?”
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Hay là để tôi tăng thêm mức độ nhé?”
Lạc Bân cũng cười lạnh: “Kim Chí Bằng, tôi khuyên ông mau giao công ty vật liệu xây dựng Chấn Long ra. Nếu không công ty của ông sẽ phá sản trong vòng ba ngày, người làm chủ tịch như ông cũng sẽ phải gánh món nợ khổng lồ”.
“Chúng mày ác ý chèn ép giá cổ phiếu của công ty tao quá đáng như vậy, tao phải kiện chúng mày ra tòa!”
Kim Chí Bằng gầm lên
“Quá đáng?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Sao lúc đơn phương hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh ông không biết quá đáng?”
“Bây giờ lại nói tôi quá đáng? Ông xứng sao?”
“Muốn thì cứ kiện đi. Tôi cũng muốn xem thử trong vòng ba ngày, ông có thể làm gì được chúng tôi!”
Dứt lời, Dương Thanh đứng dậy nói: “Đi thôi!”
Điện thoại của Lưu Long đột nhiên reo lên. Ông ta vội vàng nghe máy, không biết đối phương nói gì khiến ông ta vô cùng khiếp sợ: “Cậu nói gì? Được, tôi về công ty ngay!”
“Chủ tịch Kim, rất xin lỗi ông. Công ty của tôi cũng gặp chuyện, tôi phải về ngay, ngày khác lại hẹn gặp sau!”
Lưu Long hớt hải chạy ra ngoài.
Chủ tịch Kim ngơ ngác nhìn theo. Lưu Long là đối tác ông ta tin cậy nhất, vậy mà lúc ông ta nhờ vả, Lưu Long lại kiếm cớ bỏ chạy.
“Khốn kiếp!”
Chủ tịch Kim nổi giận gào lên, chỉ muốn đuổi theo Lưu Long.
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Không biết chủ tịch Kim nghĩ thế nào? Có muốn bán lại công ty vật liệu xây dựng Chấn Long cho tôi với giá một trăm tỷ không?”
“Đừng có mơ!”
Chủ tịch Kim cắn răng nói: “Đối với tao, mấy chuyện này chẳng phải phiền phức gì lớn, sẽ giải quyết được nhanh thôi!”
“Nhưng tập đoàn Nhạn Thanh chúng mày không được bọn tao cung ứng vật liệu xây dựng, dự án Thành Cửu Châu có thể kiên trì được bao lâu?”
Dương Thanh cười đáp: “Cái này không cần chủ tịch Kim quan tâm”.
“Sếp Lạc, chủ tịch Kim cảm thấy đây chỉ là phiền phức nhỏ, ông mau tăng thêm mức độ đi, cho ông ta thấy thực lực của chúng ta”.
Dương Thanh lại ra lệnh.
Lạc Bân nhếch miệng cười: “Được!”
Lạc Bân chỉ gọi thêm một cuộc điện thoại. Ngay sau đó một lãnh đạo cấp cao của công ty hốt hoảng chạy vào.
“Chủ tịch Kim, không xong rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vị lãnh đạo kia hét toáng lên.
Chủ tịch Kim có dự cảm rất không tốt, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mẹ nó mau nói đi!”
“Sếp Liễu, sếp Tề, sếp Phùng và cấp dưới của bọn họ đồng loạt xin từ chức!”
Người kia đưa cho chủ tịch Kim một xấp đơn xin từ chức.
Chủ tịch Kim chợt thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, ngồi bệt xuống ghế, vẻ mặt khó tin.
Bởi vì mấy sếp lớn kia đều nắm giữ tài liệu cơ mật của công ty và nhiều dự án lớn.
Có thể nói nếu không có bọn họ, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long sẽ không được như ngày hôm nay.
Giá cổ phiếu bị chèn ép ác ý, công ty vẫn còn đường sống. Nhưng những người giữ vai trò quan trọng nhất trong công ty rời đi mới là tận thế của công ty Chấn Long.
Vào giai đoạn khó khăn nhất, nhiều lãnh đạo cấp cao của công ty lại đồng loạt từ chức, làm sao công ty Chấn Long có thể chống đỡ nổi?
“Là mày!”
Chủ tịch Kim đứng bật dậy chỉ vào mặt Dương Thanh, tức giận nói: “Mày làm hết sao?”
“Có vẻ chủ tịch Kim vẫn chưa tin nhỉ?”
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Hay là để tôi tăng thêm mức độ nhé?”
Lạc Bân cũng cười lạnh: “Kim Chí Bằng, tôi khuyên ông mau giao công ty vật liệu xây dựng Chấn Long ra. Nếu không công ty của ông sẽ phá sản trong vòng ba ngày, người làm chủ tịch như ông cũng sẽ phải gánh món nợ khổng lồ”.
“Chúng mày ác ý chèn ép giá cổ phiếu của công ty tao quá đáng như vậy, tao phải kiện chúng mày ra tòa!”
Kim Chí Bằng gầm lên
“Quá đáng?”
Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Sao lúc đơn phương hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh ông không biết quá đáng?”
“Bây giờ lại nói tôi quá đáng? Ông xứng sao?”
“Muốn thì cứ kiện đi. Tôi cũng muốn xem thử trong vòng ba ngày, ông có thể làm gì được chúng tôi!”
Dứt lời, Dương Thanh đứng dậy nói: “Đi thôi!”
Bình luận facebook