Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 973
Ông ta thuận lợi qua vòng soát vé. Lúc sắp bước lên toa tàu lại nghe thấy một giọng nói châm chọc vang lên phía sua.
“Đường đường là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết trở thành con chuột nhắt từ bao giờ vậy?”
Lông tơ toàn thân Tiết Nguyên Bá đều dựng đứng. Ông ta ngó lơ đối phương, cố bước lên tàu.
Nhưng áo bị người ta nắm lấy. Nếu ông ta không giãy ra thì không thể tiến lên phía trước.
“Chàng trai trẻ không biết kính già yêu trẻ chú nào!”
Tiết Nguyên Bá vờ đáng thương kêu cứu với mọi người xung quanh: “Ối giời ơi! Đánh người rồi! Cứu tôi với!”
Dương Thanh hứng thú nhìn ông ta diễn trò.
“Mau thả ông ấy ra!”
“Cậu thanh niên này sao lại bắt nạt ông cụ già? Cậu có còn là người không?”
“Thằng nhóc này mau buông ông ấy ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
…
Hành khách bốn phía thấy một ông già bị chàng trai trẻ bắt nạt đều chỉ trỏ chê trách Dương Thanh. Có mấy người trẻ tuổi còn định tới ngăn cản.
“Vừa nãy tôi chỉ sơ ý giẫm lên giày của cậu thôi, sao cậu không chịu tha cho tôi. Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Tiết Nguyên Bá mếu máo như sắp quỳ xuống: “Chẳng lẽ phải để tôi quỳ xuống xin tha cậu mới chịu buông tha tôi sao?”
“Thì ra là ông lão đáng thương này không cẩn thận giẫm lên giày cậu ta. Thế mà cậu ta muốn đánh ông ấy trước mặt mọi người, đúng là súc sinh!”
“Chàng trai trẻ, sống trên đời phải biết khoan dung độ lượng. Cậu bắt nạt người già không sợ nghiệp quật sao?”
Mọi người nghe Tiết Nguyên Bá kể lể lại càng tức giận.
“Diễn xong chưa?”
Dương Thanh chờ ông ta ngậm miệng mới bật cười nói: “Diễn xong rồi thì đi với tôi một chuyến!”
“Xin lỗi cậu, tôi không nên giẫm lên giày của cậu, tôi sai rồi. Xin cậu tha cho tôi. Tôi quỳ xuống xin cậu thả tôi đi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá khẩn khoản nói, hai chân khuỵu xuống định quỳ.
“Này ông ơi, đừng quỳ xuống!”
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bỗng bước tới ngăn cản Tiết Nguyên Bá đang định quỳ xuống.
Ông ta lập tức bật khóc, vừa lau vừa mắt vừa nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cháu. Nhưng nếu ông không quỳ, cậu ta không thả ông đi đâu”.
“Quê ông ở thành phố Trường Hà, tới Yến Đô vay tiền họ hàng. Vợ ông nhập viện rồi, vẫn đang đợi ông mang tiền về chạy chữa”.
“Khó khăn lắm ông mới mua được một cái vé tàu để về nhà. Nếu lỡ chuyến này vợ ông sẽ bị bệnh viện ngừng trị liệu”.
“Cháu gái đừng lo cho ông. Cứ để ông quỳ đi, cậu ta sẽ tha cho ông”.
Tiết Nguyên Bá diễn rất đạt, nhiều người đều căm tức nhìn chằm chằm Dương Thanh, muốn xông lên cho anh no đòn.
Cô gái nghe rất tức giận, đứng chắn trước người Tiết Nguyên Bá, nhìn Dương Thanh hét lên: “Anh sinh ra làm người lại mất hết tính người bắt nạt một ông lão. Tôi không cho phép anh bắt nạt ông ấy, có gì thì nói với tôi đây này!”
Tiết Nguyên Bá mếu máo như sắp quỳ xuống: “Chẳng lẽ phải để tôi quỳ xuống xin tha cậu mới chịu buông tha tôi sao?”
“Thì ra là ông lão đáng thương này không cẩn thận giẫm lên giày cậu ta. Thế mà cậu ta muốn đánh ông ấy trước mặt mọi người, đúng là súc sinh!”
“Chàng trai trẻ, sống trên đời phải biết khoan dung độ lượng. Cậu bắt nạt người già không sợ nghiệp quật sao?”
Mọi người nghe Tiết Nguyên Bá kể lể lại càng tức giận.
“Diễn xong chưa?”
Dương Thanh chờ ông ta ngậm miệng mới bật cười nói: “Diễn xong rồi thì đi với tôi một chuyến!”
“Xin lỗi cậu, tôi không nên giẫm lên giày của cậu, tôi sai rồi. Xin cậu tha cho tôi. Tôi quỳ xuống xin cậu thả tôi đi được chưa?”
“Đường đường là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết trở thành con chuột nhắt từ bao giờ vậy?”
Lông tơ toàn thân Tiết Nguyên Bá đều dựng đứng. Ông ta ngó lơ đối phương, cố bước lên tàu.
Nhưng áo bị người ta nắm lấy. Nếu ông ta không giãy ra thì không thể tiến lên phía trước.
“Chàng trai trẻ không biết kính già yêu trẻ chú nào!”
Tiết Nguyên Bá vờ đáng thương kêu cứu với mọi người xung quanh: “Ối giời ơi! Đánh người rồi! Cứu tôi với!”
Dương Thanh hứng thú nhìn ông ta diễn trò.
“Mau thả ông ấy ra!”
“Cậu thanh niên này sao lại bắt nạt ông cụ già? Cậu có còn là người không?”
“Thằng nhóc này mau buông ông ấy ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
…
Hành khách bốn phía thấy một ông già bị chàng trai trẻ bắt nạt đều chỉ trỏ chê trách Dương Thanh. Có mấy người trẻ tuổi còn định tới ngăn cản.
“Vừa nãy tôi chỉ sơ ý giẫm lên giày của cậu thôi, sao cậu không chịu tha cho tôi. Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Tiết Nguyên Bá mếu máo như sắp quỳ xuống: “Chẳng lẽ phải để tôi quỳ xuống xin tha cậu mới chịu buông tha tôi sao?”
“Thì ra là ông lão đáng thương này không cẩn thận giẫm lên giày cậu ta. Thế mà cậu ta muốn đánh ông ấy trước mặt mọi người, đúng là súc sinh!”
“Chàng trai trẻ, sống trên đời phải biết khoan dung độ lượng. Cậu bắt nạt người già không sợ nghiệp quật sao?”
Mọi người nghe Tiết Nguyên Bá kể lể lại càng tức giận.
“Diễn xong chưa?”
Dương Thanh chờ ông ta ngậm miệng mới bật cười nói: “Diễn xong rồi thì đi với tôi một chuyến!”
“Xin lỗi cậu, tôi không nên giẫm lên giày của cậu, tôi sai rồi. Xin cậu tha cho tôi. Tôi quỳ xuống xin cậu thả tôi đi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá khẩn khoản nói, hai chân khuỵu xuống định quỳ.
“Này ông ơi, đừng quỳ xuống!”
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bỗng bước tới ngăn cản Tiết Nguyên Bá đang định quỳ xuống.
Ông ta lập tức bật khóc, vừa lau vừa mắt vừa nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cháu. Nhưng nếu ông không quỳ, cậu ta không thả ông đi đâu”.
“Quê ông ở thành phố Trường Hà, tới Yến Đô vay tiền họ hàng. Vợ ông nhập viện rồi, vẫn đang đợi ông mang tiền về chạy chữa”.
“Khó khăn lắm ông mới mua được một cái vé tàu để về nhà. Nếu lỡ chuyến này vợ ông sẽ bị bệnh viện ngừng trị liệu”.
“Cháu gái đừng lo cho ông. Cứ để ông quỳ đi, cậu ta sẽ tha cho ông”.
Tiết Nguyên Bá diễn rất đạt, nhiều người đều căm tức nhìn chằm chằm Dương Thanh, muốn xông lên cho anh no đòn.
Cô gái nghe rất tức giận, đứng chắn trước người Tiết Nguyên Bá, nhìn Dương Thanh hét lên: “Anh sinh ra làm người lại mất hết tính người bắt nạt một ông lão. Tôi không cho phép anh bắt nạt ông ấy, có gì thì nói với tôi đây này!”
Tiết Nguyên Bá mếu máo như sắp quỳ xuống: “Chẳng lẽ phải để tôi quỳ xuống xin tha cậu mới chịu buông tha tôi sao?”
“Thì ra là ông lão đáng thương này không cẩn thận giẫm lên giày cậu ta. Thế mà cậu ta muốn đánh ông ấy trước mặt mọi người, đúng là súc sinh!”
“Chàng trai trẻ, sống trên đời phải biết khoan dung độ lượng. Cậu bắt nạt người già không sợ nghiệp quật sao?”
Mọi người nghe Tiết Nguyên Bá kể lể lại càng tức giận.
“Diễn xong chưa?”
Dương Thanh chờ ông ta ngậm miệng mới bật cười nói: “Diễn xong rồi thì đi với tôi một chuyến!”
“Xin lỗi cậu, tôi không nên giẫm lên giày của cậu, tôi sai rồi. Xin cậu tha cho tôi. Tôi quỳ xuống xin cậu thả tôi đi được chưa?”
Bình luận facebook