Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 986
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi tạm thời không so đo chuyện ông phái người ám sát, nhưng nếu ông không làm tốt chuyện này, hai bố con ông cũng không còn tác dụng với tôi”.
Tiết Nguyên Bá cắn răng nói: “Cậu yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”
Dù ông ta không cam lòng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Dương Thanh.
“Thông báo cho chủ nhà họ Tôn với chủ mấy gia tộc kia nửa tiếng nữa tới khách sạn Đế Đô ăn mừng!”
Tiết Nguyên Bá gọi một cuộc điện thoại.
“Tôi đã làm như cậu bảo. Bây giờ cậu tha cho bố con tôi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá gằn giọng hỏi.
“Bốp!”
Ông ta chưa kịp phản ứng đã bị Dương Thanh bóp miệng nhét một viên thuốc vào trong.
“Khụ khụ khụ, cậu đã làm gì tôi?”
Dương Thanh vung tay ra lệnh.
“Vâng!”
Hai gã cao to lập tức lôi Tiết Khải ra ngoài.
“Bố với cứu con với! Con vẫn còn trẻ, không thể chết sớm như vậy được! Bố cứu con!”
Tiết Khải gào thét cầu xin.
“Tôi gọi, tôi gọi ngay đây! Xin các cậu tha cho con tôi!”
Rốt cuộc Tiết Nguyên Bá đã hiểu mình đắc tội người khủng bố cỡ nào.
Dương Thanh xua tay, hai gã cao to kia mới dừng lại.
“Ông phải hiểu, tất cả đều tại ông ép tôi!”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi tạm thời không so đo chuyện ông phái người ám sát, nhưng nếu ông không làm tốt chuyện này, hai bố con ông cũng không còn tác dụng với tôi”.
Tiết Nguyên Bá cắn răng nói: “Cậu yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”
Dù ông ta không cam lòng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Dương Thanh.
“Thông báo cho chủ nhà họ Tôn với chủ mấy gia tộc kia nửa tiếng nữa tới khách sạn Đế Đô ăn mừng!”
Tiết Nguyên Bá gọi một cuộc điện thoại.
“Tôi đã làm như cậu bảo. Bây giờ cậu tha cho bố con tôi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá gằn giọng hỏi.
“Bốp!”
Ông ta chưa kịp phản ứng đã bị Dương Thanh bóp miệng nhét một viên thuốc vào trong.
“Khụ khụ khụ, cậu đã làm gì tôi?”
Tiết Nguyên Bá hốt hoảng tự bóp cổ muốn nôn ra thứ Dương Thanh vừa nhét vào.
Nhưng viên thuốc đã trôi xuống bụng sao có thể phun ra?
“Đây là Phệ Tâm Hoàn, cứ cách ba tháng sẽ xuất hiện cơn đau nhức như bị cắn xé trái tim”.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Sau này ba tháng tìm tôi một lần, tôi cho ông thuốc giải. Đương nhiên ông cũng có thể không tìm. Nhưng nếu quá hạn, uống thuốc giải cũng vô dụng!”
Nghe vậy, Tiết Nguyên Bá kinh hãi hỏi: “Cậu muốn khống chế tôi sao?”
Tiết Nguyên Bá thật sự hoảng sợ. Nếu Phệ Tâm Hoàn Dương Thanh đút cho ông ta là thật thì sau này cách ba tháng ông ta sẽ phải tìm Dương Thanh lấy thuốc giải, chẳng phải có nghĩa anh nói gì ông ta phải nghe theo sao?
Dương Thanh không thèm trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ lạnh lùng nói: “Ông không còn giá trị ở Yến Đô nữa, cút đi được rồi đấy!”
Chủ của các gia tộc đều âm thầm kinh hãi. Xem ra Dương Thanh thật sự có thể khống chế Tiết Nguyên Bá.
Nghĩa là sau này người thừa kế của một Vương tộc sẽ phải nghe lời Dương Thanh răm rắp sao?
Không ít người đều thấy kinh hoàng.
Có lẽ thế lực Dương Thanh đang nắm giữ đã có thể sánh với Vương tộc.
Tiết Nguyên Bá cắn răng nói: “Cậu yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”
Dù ông ta không cam lòng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Dương Thanh.
“Thông báo cho chủ nhà họ Tôn với chủ mấy gia tộc kia nửa tiếng nữa tới khách sạn Đế Đô ăn mừng!”
Tiết Nguyên Bá gọi một cuộc điện thoại.
“Tôi đã làm như cậu bảo. Bây giờ cậu tha cho bố con tôi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá gằn giọng hỏi.
“Bốp!”
Ông ta chưa kịp phản ứng đã bị Dương Thanh bóp miệng nhét một viên thuốc vào trong.
“Khụ khụ khụ, cậu đã làm gì tôi?”
Dương Thanh vung tay ra lệnh.
“Vâng!”
Hai gã cao to lập tức lôi Tiết Khải ra ngoài.
“Bố với cứu con với! Con vẫn còn trẻ, không thể chết sớm như vậy được! Bố cứu con!”
Tiết Khải gào thét cầu xin.
“Tôi gọi, tôi gọi ngay đây! Xin các cậu tha cho con tôi!”
Rốt cuộc Tiết Nguyên Bá đã hiểu mình đắc tội người khủng bố cỡ nào.
Dương Thanh xua tay, hai gã cao to kia mới dừng lại.
“Ông phải hiểu, tất cả đều tại ông ép tôi!”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi tạm thời không so đo chuyện ông phái người ám sát, nhưng nếu ông không làm tốt chuyện này, hai bố con ông cũng không còn tác dụng với tôi”.
Tiết Nguyên Bá cắn răng nói: “Cậu yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”
Dù ông ta không cam lòng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Dương Thanh.
“Thông báo cho chủ nhà họ Tôn với chủ mấy gia tộc kia nửa tiếng nữa tới khách sạn Đế Đô ăn mừng!”
Tiết Nguyên Bá gọi một cuộc điện thoại.
“Tôi đã làm như cậu bảo. Bây giờ cậu tha cho bố con tôi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá gằn giọng hỏi.
“Bốp!”
Ông ta chưa kịp phản ứng đã bị Dương Thanh bóp miệng nhét một viên thuốc vào trong.
“Khụ khụ khụ, cậu đã làm gì tôi?”
Tiết Nguyên Bá hốt hoảng tự bóp cổ muốn nôn ra thứ Dương Thanh vừa nhét vào.
Nhưng viên thuốc đã trôi xuống bụng sao có thể phun ra?
“Đây là Phệ Tâm Hoàn, cứ cách ba tháng sẽ xuất hiện cơn đau nhức như bị cắn xé trái tim”.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Sau này ba tháng tìm tôi một lần, tôi cho ông thuốc giải. Đương nhiên ông cũng có thể không tìm. Nhưng nếu quá hạn, uống thuốc giải cũng vô dụng!”
Nghe vậy, Tiết Nguyên Bá kinh hãi hỏi: “Cậu muốn khống chế tôi sao?”
Tiết Nguyên Bá thật sự hoảng sợ. Nếu Phệ Tâm Hoàn Dương Thanh đút cho ông ta là thật thì sau này cách ba tháng ông ta sẽ phải tìm Dương Thanh lấy thuốc giải, chẳng phải có nghĩa anh nói gì ông ta phải nghe theo sao?
Dương Thanh không thèm trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ lạnh lùng nói: “Ông không còn giá trị ở Yến Đô nữa, cút đi được rồi đấy!”
Chủ của các gia tộc đều âm thầm kinh hãi. Xem ra Dương Thanh thật sự có thể khống chế Tiết Nguyên Bá.
Nghĩa là sau này người thừa kế của một Vương tộc sẽ phải nghe lời Dương Thanh răm rắp sao?
Không ít người đều thấy kinh hoàng.
Có lẽ thế lực Dương Thanh đang nắm giữ đã có thể sánh với Vương tộc.
Bình luận facebook