Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1002
Hai bên thái dương của lão ta cũng nhô lên cao và có những vết chai trên khớp bàn tay già nua.
Rõ ràng, chỉ có những người đắm chìm trong giới võ thuật, luyện võ lâu năm mới có ngoại hình như vậy.
Đôi mắt như chim ưng của Long Đằng sáng quắc, đôi mắt đó không giống của một ông già mà giống của một thanh niên đang tuổi sung sức.
“Long Đằng, sao lão ta lại tới đây vậy?”
Khoảnh khắc Long Đằng xuất hiện, vẻ mặt của đám người Diệp Hoa và Hoàng Chính chợt thay đổi.
“Tôi nghe nói là có người muốn xưng Vương ở Yến Đô?”
Sau khi đi đến bên cạnh Điền Hoa thì Long Đằng mới dừng lại, lão ta nheo mắt liếc nhìn đám người trước mặt.
Điền Hoa vội vàng bước lên trước nói: “Ông chủ Long, đúng là có người không tự lượng sức mình, mưu đồ xưng Vương ở Yến Đô. Nếu như ông đến muộn một phút thôi thì e rằng đối phương đã đạt được mục đích rồi!”
“Hừ!”
Long Đằng cười khẩy: “Ai mà lại to gan như vậy, dám xưng Vương ở Yến Đô? Đã hỏi qua ý kiến của Long Đằng tôi hay chưa?”
Long Đằng chỉ mang theo hai cao thủ, Điền Hoa cũng mang theo hai cao thủ, tuy nhiên lúc này khuôn mặt của Long Đằng và Điền Hoa không hề tỏ ra sợ hãi.
Đối mặt với hàng nghìn cao thủ trước mặt mà họ lại không hề sợ hãi, ngược lại còn đầy vẻ tự tin chất vấn đám đông.
Cứ như thể chỉ dựa vào sáu người bọn họ là đã có thể giải quyết được hàng nghìn cao thủ của mấy gia tộc lớn trước mắt vậy.
“Lão già, ông là cái thá gì mà cũng dám hống hách trước mặt cậu Thanh?”
Đúng lúc này, Trần Anh Hào bên cạnh Trần Hưng Hải chợt duỗi tay ra chỉ vào Long Đằng, giận dữ chất vấn.
Ánh mắt Long Đằng đột nhiên rơi vào Trần Anh Hào đang chỉ vào mình, trong mắt lóe lên một tia sát ý: “Cậu đang muốn chết hay sao?”
Chỉ một lời nói thôi cũng khiến Trần Anh Hào như rơi xuống vực sâu, cơ thể cứng đờ.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Điền Hoa không hề có một gợn sóng nào, ngược lại ông ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt giễu cợt: “Dương Thanh, vừa rồi không phải cậu rất hống hách muốn xưng Vương hay sao? Giờ chủ gia tộc họ Long đến rồi, sao cậu lại làm con rùa rụt cổ thế?”
Dương Thanh không ngờ rằng Điền Hoa lại hướng mũi dùi về phía mình.
Về chuyện Vương của Yến Đô gì gì đó, anh căn bản chưa từng cân nhắc tới.
Nếu như anh thực sự để ý danh hiệu rỗng tuếch này thì thà anh ở lại biên giới phía Bắc, làm Tướng quân ở đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Địa vị của Tướng quân ở bốn vùng biên giới sánh ngang với chủ của Hoàng tộc, chỉ là Vương của một Yến Đô cỏn con có gì đáng để nói đâu chứ?
Ngay cả chủ của Hoàng tộc hay Vương tộc cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Tướng quân.
Bất kể là Hoàng tộc hay Vương tộc, chủ nhân của bọn họ có thể là một người nhánh chính thừa kế gia tộc võ đạo tầm thường, nhưng vị trí Tướng quân của bốn vùng biên giới bắt buộc phải dùng thực lực của chính bản thân mình mới có được.
“Thực sự không ngờ chủ gia tộc họ Điền trước giờ vẫn luôn kín tiếng cũng có lúc hống hách như vậy!”
Dương Thanh nói, giọng điệu còn mang chút châm biếm.
Nếu chỉ dựa vào hai người Điền Hoa và Long Đằng thì họ sẽ không dám đối chọi lại với liên minh các gia tộc lớn do anh dẫn dắt. Trừ khi phía sau họ có sự ủng hộ của nhân vật lớn hơn nữa.
Mà nhân vật lớn ở cấp bậc này chỉ có thể là Hoàng tộc hoặc Vương tộc, hoặc là nhân vật lớn của bốn vùng biên giới. Nếu không họ tuyệt đối không dám chỉ dựa vào sáu người mà dám khiêu chiến hàng nghìn người do Dương Thanh dẫn dắt.
Điền Hoa cười khẩy: “Cậu Thanh đến Yến Đô lâu như vậy rồi mà còn chưa rõ tôi là người như thế nào sao? Thật sự khiến người ta hơi thất vọng đó”.
“Một con rối mà thôi, có gì đáng để tôi phải làm rõ đâu!”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Điền Hoa đột nhiên cứng đờ, câu nói này của Dương Thanh là đang chế giễu ông ta là một con rối.
“Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận!”
Điền Hoa lạnh lùng nói.
“Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘hối hận’ này!”
Rõ ràng, chỉ có những người đắm chìm trong giới võ thuật, luyện võ lâu năm mới có ngoại hình như vậy.
Đôi mắt như chim ưng của Long Đằng sáng quắc, đôi mắt đó không giống của một ông già mà giống của một thanh niên đang tuổi sung sức.
“Long Đằng, sao lão ta lại tới đây vậy?”
Khoảnh khắc Long Đằng xuất hiện, vẻ mặt của đám người Diệp Hoa và Hoàng Chính chợt thay đổi.
“Tôi nghe nói là có người muốn xưng Vương ở Yến Đô?”
Sau khi đi đến bên cạnh Điền Hoa thì Long Đằng mới dừng lại, lão ta nheo mắt liếc nhìn đám người trước mặt.
Điền Hoa vội vàng bước lên trước nói: “Ông chủ Long, đúng là có người không tự lượng sức mình, mưu đồ xưng Vương ở Yến Đô. Nếu như ông đến muộn một phút thôi thì e rằng đối phương đã đạt được mục đích rồi!”
“Hừ!”
Long Đằng cười khẩy: “Ai mà lại to gan như vậy, dám xưng Vương ở Yến Đô? Đã hỏi qua ý kiến của Long Đằng tôi hay chưa?”
Long Đằng chỉ mang theo hai cao thủ, Điền Hoa cũng mang theo hai cao thủ, tuy nhiên lúc này khuôn mặt của Long Đằng và Điền Hoa không hề tỏ ra sợ hãi.
Đối mặt với hàng nghìn cao thủ trước mặt mà họ lại không hề sợ hãi, ngược lại còn đầy vẻ tự tin chất vấn đám đông.
Cứ như thể chỉ dựa vào sáu người bọn họ là đã có thể giải quyết được hàng nghìn cao thủ của mấy gia tộc lớn trước mắt vậy.
“Lão già, ông là cái thá gì mà cũng dám hống hách trước mặt cậu Thanh?”
Đúng lúc này, Trần Anh Hào bên cạnh Trần Hưng Hải chợt duỗi tay ra chỉ vào Long Đằng, giận dữ chất vấn.
Ánh mắt Long Đằng đột nhiên rơi vào Trần Anh Hào đang chỉ vào mình, trong mắt lóe lên một tia sát ý: “Cậu đang muốn chết hay sao?”
Chỉ một lời nói thôi cũng khiến Trần Anh Hào như rơi xuống vực sâu, cơ thể cứng đờ.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Điền Hoa không hề có một gợn sóng nào, ngược lại ông ta nhìn Dương Thanh với vẻ mặt giễu cợt: “Dương Thanh, vừa rồi không phải cậu rất hống hách muốn xưng Vương hay sao? Giờ chủ gia tộc họ Long đến rồi, sao cậu lại làm con rùa rụt cổ thế?”
Dương Thanh không ngờ rằng Điền Hoa lại hướng mũi dùi về phía mình.
Về chuyện Vương của Yến Đô gì gì đó, anh căn bản chưa từng cân nhắc tới.
Nếu như anh thực sự để ý danh hiệu rỗng tuếch này thì thà anh ở lại biên giới phía Bắc, làm Tướng quân ở đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Địa vị của Tướng quân ở bốn vùng biên giới sánh ngang với chủ của Hoàng tộc, chỉ là Vương của một Yến Đô cỏn con có gì đáng để nói đâu chứ?
Ngay cả chủ của Hoàng tộc hay Vương tộc cũng không dám kiêu ngạo trước mặt Tướng quân.
Bất kể là Hoàng tộc hay Vương tộc, chủ nhân của bọn họ có thể là một người nhánh chính thừa kế gia tộc võ đạo tầm thường, nhưng vị trí Tướng quân của bốn vùng biên giới bắt buộc phải dùng thực lực của chính bản thân mình mới có được.
“Thực sự không ngờ chủ gia tộc họ Điền trước giờ vẫn luôn kín tiếng cũng có lúc hống hách như vậy!”
Dương Thanh nói, giọng điệu còn mang chút châm biếm.
Nếu chỉ dựa vào hai người Điền Hoa và Long Đằng thì họ sẽ không dám đối chọi lại với liên minh các gia tộc lớn do anh dẫn dắt. Trừ khi phía sau họ có sự ủng hộ của nhân vật lớn hơn nữa.
Mà nhân vật lớn ở cấp bậc này chỉ có thể là Hoàng tộc hoặc Vương tộc, hoặc là nhân vật lớn của bốn vùng biên giới. Nếu không họ tuyệt đối không dám chỉ dựa vào sáu người mà dám khiêu chiến hàng nghìn người do Dương Thanh dẫn dắt.
Điền Hoa cười khẩy: “Cậu Thanh đến Yến Đô lâu như vậy rồi mà còn chưa rõ tôi là người như thế nào sao? Thật sự khiến người ta hơi thất vọng đó”.
“Một con rối mà thôi, có gì đáng để tôi phải làm rõ đâu!”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Điền Hoa đột nhiên cứng đờ, câu nói này của Dương Thanh là đang chế giễu ông ta là một con rối.
“Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận!”
Điền Hoa lạnh lùng nói.
“Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘hối hận’ này!”
Bình luận facebook