-
Chương 190-195
Chương 190: Đoạn ghi âm
Giọng nói của Lăng Khôi đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám người nhà họ Đường ai nấy đều phẫn nộ liếc nhìn anh.
Lần trước Lăng Khôi đã thoát khỏi vòng vây lớn của nhà họ Đường, mang theo con dấu rời khỏi nhà họ Đường.
Trên dưới nhà họ Đường sao có thể không hận Lăng Khôi được chứ?
Sau khi Đường Thục Hòa dập đầu xong, liền bước tới trước mặt Đường Xuyên Bách kiêu ngạo nói: “Bố, chính hắn đã đánh con, vậy mà lại dám đến viếng ông nội nữa, còn to mồm nói để hắn nhấc quan tài ông nội đi. Loại người này cứ đánh chết ném cho chó ăn là được”.
“Thằng khốn, mày chết chắc rồi. Bố tao đánh chết mày là chuyện dễ như trở bàn tay”, Đường Thục Hòa vẫn chưa hiểu chuyện gì, hùng hùng hổ hổ chống hông, chỉ vào Lăng Khôi lớn tiếng nói.
“Mày câm miệng”, Đường Xuyên Bách quát lên.
“Bố, chẳng phải bố đã nói sẽ lấy lại công bằng cho con sao? Bố đã nói nhất định sẽ khiến kẻ đã đánh con phải trả giá mà? Bây giờ hắn đang đứng trước mặt, đánh hắn đi bố”.
Đường Thục Hòa vẫn còn lớn tiếng.
“Tao bảo mày im mồm, mày không nghe thấy sao?”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói.
“Bố, bố sợ hắn sao? Hắn chẳng qua chỉ là một thằng ranh thối tha, có gì đáng sợ chứ?”, Đường Thục Hòa không chịu khuất phục, nói.
Đường Nghiêu ôm bên má đỏ ửng in hắn bàn tay nói: “Thủ đoạn của hắn rất lợi hại, tôi không đánh lại hắn, nhưng nếu hắn đã đến rồi thì nhất định phải đánh hắn”.
“Câm mồm!”, Đường Xuyên Bách không nhìn tiếp được nữa liền gầm lên.
Thấy Đường Xuyên Bách đang tức giận, hai người mới ngậm miệng lại. Bọn họ nhìn trước nhìn sau, thấy đám người nhà họ Đường đều đang nhìn Lăng Khôi với ánh mắt phẫn nộ.
Bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Chuyện gì vậy?
Hai người mờ mịt.
Đường Xuyên Bách nói: “Lăng Khôi, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ cậu lại là kẻ đầu sỏ đánh con trai tôi. Tôi càng không ngờ rằng cậu chính là thẳng ở rể vô dụng của nhà họ Tô. Hôm nay cậu còn dám tới đây, là tôi đã coi thường cậu rồi”.
“Nói được làm được”, Lăng Khôi đáp: “Tất cả mâu thuẫn giữa hai chúng ta để sau khi an táng xong cho ông cụ Đường rồi hẵng nói, giờ tôi sẽ dẫn đầu đưa tang cho ông cụ”.
“Từ lúc nào đã đến lượt cậu làm chủ đưa tang bố tôi chứ? Cậu có tư cách sao?”, ba anh em Đường Xuyên Bách đồng thời lên tiếng phản đối.
Lăng Khôi lấy con dấu nhà họ Đường từ trong hộp gấm ra, đặt trong lòng bàn tay rồi giơ lên cao nói: “Con dấu ở đây, ai dám không nghe theo?”
Tất cả mọi người cúi người hành lễ, không dám phản đối.
Con dấu nhà họ Đường là thứ quyết định cuối cùng tất cả những dự án khổng lồ của nhà họ Đường, cũng là chìa khóa điều động tất cả tài nguyên của nhà họ Đường, càng tượng trưng cho tinh thần nhà họ Đường và là linh hồn kế thừa của nhà họ Đường.
Người người cúi đầu, không ai dám bất kính.
Lăng Khôi bước tới trước linh cữu, cúi người dập đầu rồi đứng lên nói: “Nâng quan tài, đưa tang”.
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Người khiêng quan tài lại không dám cử động.
Lúc này Đường Lâm nói: “Con dấu ở đây, nghe theo lời cậu Lăng đi. Không được làm lỡ giờ hoàng đạo đưa tang”.
Có Đường Lâm mở lời, Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà đều ngầm đồng ý. Dù sao trước giờ bọn họ không coi Lăng Khôi là đối thủ, nếu để một trong ba người họ dẫn đoàn đưa tang thì chi bằng để Lăng Khôi làm còn hơn.
Ba ông lớn không phản đối, nên những người khác tất nhiên sẽ không phản đối, người khiêng quan tài cũng vậy.
Lăng Khôi cầm theo con dấu của ông cụ Đường trong tay, đỡ lấy quan tài đi đầu tiên, dẫn đường đoàn đưa tang.
Đoàn người dẫn nhau rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, đi thẳng tới núi Hồ Điệp.
Trên đường đi, xe cộ dừng lại, đưa mắt tiễn theo.
Nơi chôn cất của ông cụ Đường ở ngay bên cạnh ngôi mộ của ông cụ Tô.
Giờ lành đã đến, tiến hành hạ thổ.
Trên núi Hồ Điệp, cảnh tượng bi thương sướt mướt.
Đến giữa trưa mới xong các nghi lễ phức tạp.
Lăng Khôi cúi người nói: “Ông cụ Đường, lên đường bình an, tươi cười nơi chín suối. Những việc ông nhờ tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành. Ông muốn nhà họ Đường hùng mạnh, tôi nhất định sẽ giúp sức”.
Lăng Khôi dẫn đoàn người quay trở về biệt thự nhà họ Đường, cùng ăn trưa với mọi người.
Lễ nghi coi như xong.
Trên bàn ăn, Đường Xuyên Bách mở miệng: “Lăng Khôi, bố tôi đã an táng xong, bây giờ cậu có thể giao con dấu ra rồi đấy”.
Đường Xuyên Hà lập tức nói theo: “Đúng, con dấu nhà họ Đường vốn không phải của cậu. Bố tôi trước lúc lâm chung nhất thời hồ đồ mới bị cậu lừa. Bây giờ cậu phải trả vật về với chủ, ngoài ra còn phải xin lỗi nhà họ Đường chúng tôi. Chúng tôi sẽ nể mặt bố mà không làm khó cậu”.
Lăng Khôi ngồi ở vị trí chính giữa, yên lặng dùng bữa.
Trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói mà ông cụ Đường đã nói với anh trước lúc lâm chung.
Mỗi câu nói đều tạc ghi trong lòng.
Đám người nhà họ Đường đều bày tỏ thái độ, một lòng tranh đoạt với Lăng Khôi.
Duy chỉ có Đường Thục Thanh đứng ra, gương mặt vẫn còn nước mắt nói: “Mọi người đều là con cháu của ông nội, lúc ông nội còn sống thì cung kính lễ độ. Sau khi ông đi rồi thì mọi người lại làm trái với lời trăn trối trước lúc lâm chung của ông sao?”
“Trước khi lâm chung ông nội đã giao lại tất cả những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đường cho Lăng Khôi trước mặt cháu và bố cháu. Còn đích thân đưa con dấu cho Lăng Khôi. Gia chủ mới của nhà họ Đường nhất định phải do Lăng Khôi đảm nhiệm”, Đường Thục Thanh đứng trước áp lực bị cả gia tộc mắng mỏ và thù địch mà nói ra những lời này.
Đáp lại Đường Thục Thanh là vô số những lời mắng nhiếc và chỉ trích.
Lời gì cũng có, hết sức khó nghe.
Nhưng Đường Thục Thanh vẫn kiên trì.
Lúc này Đường Lâm mới lên tiếng: “Đường Thục Thanh, cháu nói trước lúc lâm chung anh cả đã đưa con dấu cho Lăng Khôi, để cậu ta làm gia chủ mới à, cháu có bằng chứng không? Lúc đó chỉ có cháu và Đường Xuyên Thủy ở trong phòng, biết đâu hai người đã trao đổi với Lăng Khôi về lợi ích gì đó, lời nói không có chứng cứ thì không đáng tin”.
“Cháu có ghi âm, lúc đó cháu biết chuyện này có liên quan rất lớn, nên đã ghi âm lại. Mọi người không tin thì cháu cho mọi người nghe”, Đường Thục Thanh liền phát lại đoạn ghi âm đó.
Trong đoạn ghi âm có câu nói của ông cụ Đường với Lăng Khôi trước khi lâm chung.
Mở đầu là đoạn khi ông cụ Đường nhập ngũ gặp gỡ ông cụ Tô, còn câu chuyện về Dương Kiệt và Lăng Hiêu thì không được ghi lại. Dù sao lúc đó Đường Thục Thanh không ngờ ông cụ đường đột nhiên giao chuyện lớn như vậy cho Lăng Khôi.
Trong đoạn ghi âm chỉ ghi lại câu nói cuối cùng cầu xin Lăng Khôi giữ lấy con dấu nhà họ Đường của ông cụ Đường.
Đoạn ghi âm đã hết.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trong đó có tin tức cực kì quan trọng, đó là ông cụ Đường cầu xin Lăng Khôi nhận lấy con dấu này.
Là cầu xin.
Cuối cùng còn có âm thanh ông cụ Đường cố hết sức tự mình ngồi dậy cúi đầu trước Lăng Khôi.
Người nhà họ Đường nghe xong liền chấn động.
Do ông cụ Đường mất trí hay Lăng Khôi có thân phận đáng sợ gì không thể nói ra?
Thân phận tôn quý như ông cụ Đường lại quỳ xuống cầu xin Lăng Khôi nhận lấy con dấu?
Điều này đã khiến cho đám người nhà họ Đường không thể chấp nhận được!
“Bây giờ mọi người đã tin chưa?”, Đường Thục Thanh lau nước mắt lớn tiếng nói.
Đường Xuyên Bách cau chặt mày, nghĩ ngợi không lên tiếng.
Đoạn ghi âm này phát ra đã được coi là bằng chứng thép rồi, ai dám nghi ngờ sự lời nhờ vả của ông cụ Đường nữa chứ?
Kể cả có nghi ngờ, thì cũng không được lòng mọi người, càng sẽ bị chụp cái mũ bất kính với ông cụ Đường.
Tất cả chết lặng, bầu không khí hết sức nặng nề.
Chương 191: Đặt cược
Đường Lâm phá vỡ sự im lặng nói: “Theo lý mà nói, trước khi lâm chung nếu anh cả lập một bản di chúc thì tôi không thể nói gì hơn. Nhưng chuyện này có liên quan đến sống chết của nhà họ Đường chúng ta. Chuyện sống chết này mà lại giao cho một người ngoài không liên quan được sao? Người đã chết, người sống vẫn phải sống, tương lai nhà họ Đường chúng ta phải do người nhà họ Đường làm chủ”.
Đường Xuyên Bách lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, tương lai sống chết của nhà họ Đường phải do chúng ta làm chủ”.
Có Đường Lâm và Đường Xuyên Bách mở màn, tất cả mọi người đều lên tiếng hưởng ứng.
Hai người Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy rõ ràng yếu thế hơn, khó mà chống đỡ được.
Lúc này Lăng Khôi vẫn đang dùng bữa.
Lục Hải Siêu cung kính đứng bên cạnh Lăng Khôi, không nói một lời.
Lăng Khôi ăn xong, lấy giấy ăn lau dầu mỡ dính bên khóe miệng rồi mới đứng lên.
“Cảm ơn cô, Đường Thục Thanh”, Lăng Khôi vỗ vai Đường Thục Thanh, sau đó nói với Đường Xuyên Thủy: “Chú Thủy, cảm ơn chú. Ông cụ Đường đã đúng đắn khi chọn hai người làm nhân chứng cho di nguyện cuối cùng”.
Đường Thục Thanh cắn răng nói: “Lăng Khôi, xin lỗi anh, tôi không thể làm gì hơn với sự nhờ vả của ông nội, thực lực của tôi nhỏ bé quá”.
Lăng Khôi lắc đầu: “Cô đã làm rất tốt rồi, nhưng có một chuyện cô không biết, đó là cô có đưa thêm nhiều chứng cứ ra thì bọn họ cũng sẽ giả điếc giả mù, vô ích thôi. Việc nắm giữ nhà họ Đường không phải cô có chứng cứ là được. Xung đột lợi ích không đổ máu không chiến đấu thì không có kết cục mới”.
Lăng Khôi ngẩng đầu, liếc nhìn những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường, nói từng câu từng chữ: “Nếu đã không hiểu lý lẽ, thì không cần nói nữa. Bảy ngày trước tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tới đây chỉ vì hai chuyện, thứ nhất, tiễn đưa ông cụ Đường, bây giờ chuyện này đã kết thúc, vậy thì chỉ còn lại một chuyện, đó là quản lý nhà họ Đường”.
Đường Xuyên Bách cười khẩy nói: “Lăng Khôi, không phải cậu thật sự cho rằng chỉ cần dựa vào con dấu là có thể nắm giữ được nhà họ Đường đấy chứ?”
Đường Xuyên Hà nói: “Nực cười, trên dưới nhà họ Đường không ai để tâm tới cậu, lòng người không phục. Cậu định lãnh đạo thế nào đây?”
Đường Thục Hạo nói chen vào: “Một thằng ở rể vô dụng nhà họ Tô, bản thân đã không ra gì mà còn mơ mộng viễn vông muốn nắm quyền nhà họ Đường? Cậu nghĩ nhà họ Đường chúng tôi là gì?”, Lăng Khôi chắp tay nói: “Lòng người và không phục là hai chuyện khác nhau. Lòng người thì có thể từ từ thay đổi. Hôm nay tôi sẽ khiến các người phải khuất phục”.
Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Thằng rác rưởi cậu chưa mọc đủ lông có tư cách gì bắt chúng tôi phải phục tùng chứ? Bất kì ai trong nhà họ Đường tôi cũng lợi hại hơn cậu gấp trăm lần”.
“Vốn nghe nói nhà họ Đường coi trọng việc kinh doanh, nhưng cũng âm thầm coi trọng võ thuật. Năm xưa Đường Lâm cùng ông cụ Đường thành lập gia tộc, trên con đường này phải chịu nhiều cảnh tàn sát khốc liệt, mới có được nhà họ Đường đức cao vọng trọng như ngày nay. Tôi còn nghe nói Đường Lâm nối nghiệp đại sư Tôn Lộc để trở thành đại sư và có thực lực của đại sư”, ánh mắt của Lăng Khôi dừng trên người Đường Lâm: “Hôm nay, tôi muốn lĩnh giáo một chút”.
Dứt lời, tất cả bùng nổ.
Đường Lâm là đại sư võ thuật.
Cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của nhà họ Đường.
Nếu không thì bao nhiêu năm nay những mạng lưới vận tải khổng lồ của nhà họ Đường sao có thể an toàn vận hành chứ?
Đều dựa vào sức mạnh quyền uy của Đường Lâm và Tôn Lộc.
Bất kì mỗi lãnh đạo cấp cao nào của nhà họ Đường đều biết rằng, Đường Lâm là thần hộ mệnh của nhà họ Đường, bất kì ai trong nhà họ Đường đều không thể bất kính với vị đại sư này.
Cho dù Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà có là ông lớn, thì khi đối mặt với Đường Lâm cũng phải lễ phép cung kính.
Nếu không liên quan tới việc tranh giành vị trí gia chủ mới thì bọn họ không bao giờ buông lời bất kính với người này.
Đường Xuyên Hà đột nhiên cười phá lên, làm động tác ngoáy tai nói: “Tôi có nghe nhầm không, cậu muốn lĩnh giáo với chú hai ư? Ha ha ha, đúng là chuyện nực cười”.
“Lúc hai mươi tuổi chú hai đã cùng bố tôi phiêu bạt giang hồ. Học trò kế nghiệp đại sư Tôn Lộc, võ thuật vô cùng lợi hại, một địch trăm, trấn áp bốn phương, giữ vững mạng lưới vận tải của nhà họ Đường hơn bốn mươi năm nay. Chú hai tôi cũng không thích hư danh, nếu không thì đã trở thành đại sư thứ sáu của Trung Hải từ lâu rồi”, Đường Xuyên Bách không keo kiệt buông lời khen ngợi: “Sự tồn tại đẳng cấp này, cậu có tư cách lĩnh giáo sao?”
Lăng Khôi nắm chặt con dấu nhà họ Đường trong tay, quét nhìn đám người nói rõ ràng: “Đây là tư cách”.
Sau đó, Lăng Khôi đưa con dấu cho Đường Thục Thanh: “Tôi dùng con dấu đánh cược. Nếu Đường Lâm có thể thắng, tôi sẽ đích thân dâng con dấu trả lại cho nhà họ Đường”.
Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà vui mừng.
Một kẻ lông còn chưa mọc đủ sao có thể đánh thắng Đường Lâm được đây?
Đường Lâm cười nói: “Cậu rất có khí phách, chỉ tiếc là nếu không có thực lực thì khí phách chỉ là chuyện cười”.
Lăng Khôi nói: “Nếu thua, ông đặt cược gì?”
Đường Lâm nói: “Cậu nói đi”.
Lăng Khôi nói: “Nếu ông thua, tôi muốn cả nhà họ Đường phải phục tùng tôi, nhà họ Đường sẽ do tôi nắm giữ. Trên dưới nhà họ Đường không được bàn tán lại chuyện này nữa”.
Đường Lâm trầm mặc.
Mặc dù cụ ta rất tự tin, nhưng chuyện lớn như vậy nhất định phải được Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà đồng ý.
Đường Xuyên Bách nói: “Chú hai, cháu đồng ý đặt cược”.
Đường Xuyên Hà nói: “Cháu cũng đồng ý”.
Đường Lâm gật đầu nói: “Lăng Khôi, tôi đồng ý đặt cược”.
Đây là kết quả mà người nhà họ Đường đều hi vọng nhìn thấy. Dù sao thì Lăng Khôi cũng được ông cụ Đường nhờ vả, mọi người nếu cướp đoạt con dấu từ tay Lăng Khôi thì sẽ mất đi lòng tin và lòng người, kế này không hay lắm.
Nếu Lăng Khôi có thể chủ động đưa con dấu ra thì mới là kế hay.
“Chuyện này vẫn cần có giấy trắng mực đen, tránh việc sau này có người chơi xấu”, Lăng Khôi lấy bốn tờ giấy thỏa thuận từ tay Lục Hải Siêu ra đưa cho Đường Lâm: “Đây là giấy thỏa thuận, tôi đã ký tên lên đó rồi, nếu ba người các ông đều đồng ý thì mời kí tên”.
Ba người cầm lấy giấy thỏa thuận xem qua nội dung, ghi rất đơn giản: “Lăng Khôi và Đường Lâm đấu một trận phân thắng bại. Nếu Lăng Khôi thua thì giao lại con dấu, không được hỏi đến chuyện nhà họ Đường nữa. Nếu Lăng Khôi thắng, trên dưới nhà họ Đường quy phục, không bàn tán thêm”.
Ba người không nghĩ ngợi gì liền ký tên ngay lập tức.
Bốn tờ giấy thỏa thuận, nhà họ Đường giữ ba, Lăng Khôi giữ một.
Đường Xuyên Hà rất vui mừng nói: “Có giấy thỏa thuận rồi, Lăng Khôi, cậu muốn chối cãi thế nào cũng không được nữa đâu. Chú hai, chú yên tâm ra tay đi ạ”.
Đường Lâm gật đầu nói: “Mời mọi người lùi ra sau, tôi đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, hôm nay vừa hay có cơ hội vận động một chút”.
Mọi người vội vàng tránh ra, tạo thành một không gian rộng lớn.
Đường Lâm chắp tay ra sau, đứng ở vị trí trung tâm dõng dạc nói: “Lăng Khôi, cái loại kiến hôi như cậu không có tư cách để tôi phải ra tay, nhưng nể tình cậu sẵn lòng giao con dấu nhà họ Đường ra, tôi sẽ cho cậu lĩnh ngộ thế nào là bản lĩnh của đại sư”.
Chương 192: Cao thủ ngoại kình
Đường Lâm đã ở giữa sân đợi sẵn để đọ sức với Lăng Khôi.
Cụ ta đứng sừng sững mạnh mẽ, rất có phong thái của một đại sư.
Lục Hải Siêu đứng bên cạnh nhìn thấy tư thái này của cụ ta, không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Cậu Lăng, Đường Lâm này phong thái hơn người, khí thế mạnh mẽ, quả thực là đại sư võ thuật. Ông ta có rất nhiều thành tựu lớn trong giới võ thuật, tôi thấy hay là chúng ta nghĩ cách khác xem sao?”
“Sao thế? Sợ tôi thua à?”, Lăng Khôi hỏi ngược lại một câu.
Lục Hải Siêu nói: “Không phải như vậy, chỉ là tôi cảm thấy cậu Lăng là một người tài giỏi, không đáng phải động tay động chân với loại người sắp sửa gần đất xa trời như này. Dù cậu Lăng không ra tay thì cũng chưa hẳn không thể quản lý nhà họ Đường”.
Lăng Khôi lắc đầu: “Lục Hải Siêu, ông sai rồi. Nhà họ Đường không giống với những gia tộc khác. Ngành vận tải đặc biệt phụ thuộc vào sự bảo hộ và hộ tống của lực chiến đấu. Nhà họ Đường bên ngoài coi trọng kinh doanh nhưng thực chất lại coi trọng võ lực. Mỗi một người nhà họ Đường đều có sự kính trọng và ngưỡng mộ cường giả xuất phát từ trong linh hồn. Muốn nắm giữ nhà họ Đường thì dùng quyền thế hay tiền bạc thôi vẫn không đủ, nhất định phải đánh bại vị thần bảo hộ cao nhất trong lòng bọn họ thì bọn họ mới quy phục tôi”.
Lục Hải Siêu chấn động: “Cậu Lăng quả là nhìn xa trông rộng, do tầm nhìn của Lục Hải Siêu tôi còn hạn hẹp”.
Lăng Khôi gật đầu: “Ông đứng một bên xem là được rồi”.
“Vâng. Cậu Lăng bảo trọng, nếu như khó đánh bại đối thủ thì xin cậu đừng miễn cưỡng bản thân”, Lục Hải Siêu lùi sang một bên, không nói thêm gì nữa.
Lăng Khôi đang định tiến tới chính giữa sân thì Đường Thục Thanh đột nhiên tiến lên giữ lấy tay Lăng Khôi: “Lăng Khôi, sao anh lại kích động như thế? Sao chưa gì đã đồng ý cá cược với ông Đường Lâm? Ông ấy là cường giả, là học trò của Tôn Lộc đấy”.
“Không đổ máu, không chiến đấu thì lấy đâu ra kết cục mới”, Lăng Khôi bình thản nói.
“Nhưng anh cũng không thể biết là không được mà vẫn cố làm. Ông ấy là đại sư võ thuật, một mình địch lại một trăm người, một ngón tay thôi cũng đủ để đâm xuyên qua đá, là cường giả ngoại kình thật sự đấy. Đội bảo vệ nhà họ Đường chính là do một tay ông Đường Lâm đào tạo ra. Bao nhiêu năm nay, đội bảo vệ vẫn luôn hộ tống bảo đảm cho mạng lưới vận tải lớn của nhà họ Đường. Người ngoài gặp phải đội bảo vệ nhà họ Đường thì đều sợ mất mật. Tiếng tăm vang dội này đều là do một mình ông ấy gây dựng nên”, Đường Thục Thanh vẫn không chịu buông tay: “Trong thi đấu võ thuật, nắm đấm không có mắt. Ông ấy có tiếng giết người quyết đoán, anh không thắng nổi đâu, hơn nữa còn có thể bị trọng thương”.
Đường Xuyên Thuỷ cũng tiến lên trước, nói: “Lăng Khôi, hay là thôi bỏ đi. Dù cho cậu chủ động giao con dấu của nhà họ Đường cho Đường Lâm thì cũng không thể mạo hiểm tính mạng của bản thân mình”.
Lăng Khôi nghe vậy thì trong lòng cảm động, nhoẻn miệng cười: “Mọi người cảm thấy ông cụ Đường là một người hồ đồ sao?”
“Đương nhiên không phải. Bố (ông nội) tiếng tăm lừng lẫy, trên đời này hiếm có được một người như thế”, hai người đồng thời phản đối.
Lăng Khôi lại hỏi: “Vậy mấy người cảm thấy lúc ông cụ Đường hấp hối không còn tỉnh táo hay sao?”
“Không phải”, hai người cùng lên tiếng.
“Vậy thì đúng rồi, cứ tin vào lựa chọn của ông cụ Đường đi”, Lăng Khôi gỡ tay Đường Thục Thanh ra, hai tay chắp sau lưng, từng bước tiến về chính giữa sân.
Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thuỷ đều ngơ ngác.
Câu nói cuối cùng của Lăng Khôi đã làm dấy lên một ngọn sóng lớn trong lòng hai người họ, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.
“Bố, ý của anh ấy là sao? Lẽ nào anh ấy thật sự cho rằng bản thân có thể chiến thắng ông Đường Lâm sao?”, Đường Thục Thanh không thể tin nổi nói.
Đường Xuyên Thuỷ nói: “Không thể nào, Lăng Khôi mới hơn hai mươi tuổi, võ thuật là quá trình tích luỹ lâu dài, cậu ấy còn trẻ như vậy, không thể có thành tựu quá lớn”.
“Vậy mà anh ấy vẫn dám đi?”, Đường Thục Thanh vô cùng lo lắng.
Đường Xuyên Thuỷ lại thở dài: “Mặc dù lí trí nói với bố rằng cậu ấy không thể chiến thắng chú hai, thế nhưng bố thích lời mà cậu ấy nói, chúng ta phải tin tưởng vào lựa chọn của ông nội”.
Xung quanh, vô số người đều nhìn theo bóng lưng của Lăng Khôi, miệng nở nụ cười lạnh lùng.
“Thằng nhóc này hoặc là một kẻ chán đời hoặc là một kẻ điên. Vậy mà lại dám ngạo mạn đến mức muốn đấu võ với Đường Lâm? Nếu muốn nổi tiếng thì cũng không ai làm như vậy”.
“Đâu chỉ là muốn nổi tiếng, rõ ràng là đang tìm đến cái chết. Một đòn của Đường Lâm đã đủ để đánh chết cậu ta. Nếu như cậu ta có thể chịu được một đòn thì tên của tôi sẽ viết ngược lại”.
“Một đòn? Anh cũng quá xem trọng cậu ta rồi đấy. Nếu như cậu ta có thể đỡ được nửa đòn thì tôi đi đầu xuống đất”.
“…”
Đường Lâm rất hưởng thụ những lời cười nhạo Lăng Khôi của mọi người xung quanh, mở miệng nói: “Lăng Khôi, tôi vẫn chưa ra tay mà mọi người đã dị nghị về kết cục thê thảm của cậu rồi kìa”.
Lăng Khôi điềm nhiên nói: “Người đời không biết gì, hơn nữa mọi người thường thích dùng con mắt quá khứ để nhìn nhận vấn đề, chưa biết chừng hôm nay, tam quan của bọn họ sẽ bị tôi thay đổi”.
“Lúc tôi hơn hai mươi tuổi, mặc dù hơi ngạo mạn nhưng cũng không dám khiêu chiến đại sư. Cậu còn trẻ người non dạ, không biết sự đáng sợ của đại sư. Hôm nay tôi sẽ cho cậu một bài học, để cậu hiểu được nên cụp đuôi xuống mà làm người”, Đường Lâm cười lớn, sau đó tiến lên phía trước: “Để tôi tiễn cậu về trời bằng một đòn ngoại kình”.
“Rầm”.
Mỗi một bước chân cụ ta giẫm xuống đều khiến cho lớp gạch nền bị lún xuống một tấc.
Sau mười bước, trên nền gạch lưu lại đúng mười vết lõm.
Lăng Khôi từng dùng tay không đánh một người lọt vào trong đá cẩm thạch, hôm nay Đường Lâm cũng làm được như vậy.
Quả nhiên là cao thủ ngoại kình.
Thật sự có thực lực của một đại sư.
Sau khi tăng tốc mười bước, tốc độ của Đường Lâm càng nhanh hơn, kéo theo một cái bóng, khoảnh khắc cụ ta tung cú đấm ra giống như một chiếc xe máy đang phóng như bay, lao thẳng về phía Lăng Khôi.
Người vẫn chưa đến mà gió lớn đã ập tới.
Lăng Khôi đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, chậm rãi giơ tay phải lên đặt trước ngực, dùng cánh tay đỡ lấy.
“Rầm!”
Lăng Khôi chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu, cơ thể không tự chủ lùi về sau mười mấy bước, đụng trúng hai chiếc bàn tròn sau lưng.
Những mảnh mùn cưa vương vãi khắp nơi.
Uy lực của cú đấm quá khủng khiếp.
“Hả? Vậy mà lại không làm sao? Còn có thể đỡ được?”, mặt Đường Lâm đỏ bừng, thở hổn hển. Thấy Lăng Khôi chỉ lùi về sau mười mấy bước và không hề hấn gì trước đòn đánh của mình thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trong số các đại sư ở Trung Hải, có rất ít người có thể đỡ được đòn đánh này. Dù là người đứng đầu trong số mười ba võ sư hạng kim cương - Trương Thiết Hùng thì cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí là chết thẳng cẳng nếu trúng phải đòn này.
Thế nhưng, cậu thanh niên trước mặt lại có thể đỡ được?
Không chỉ Đường Lâm ngạc nhiên mà tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Đường đang có mặt cũng đồng loạt biến sắc.
Không một ai trong nhà họ Đường có thể đỡ được một đấm này. Nếu như buộc phải nói có thì cũng chỉ có mấy cao thủ của đội bảo vệ mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Xem ra Lăng Khôi cũng có chút bản lĩnh.
Chương 193: Nhanh quá rồi đấy
Lăng Khôi nhổ nước bọt xuống đất, lại đứng thẳng tắp như cũ: “Tiếp đi”.
Cuối cùng, Lăng Khôi cũng đã sôi máu.
Ba năm nay, đây là lần đầu có người kích thích được nhiệt huyết trong người anh.
Gân cốt, bắp thịt, khí huyết đã lâu không dùng đến đều bắt đầu trở nên linh hoạt.
“Ban nãy tôi chỉ thử chút thôi, vẫn chưa thật sự dùng lực. Đòn thứ hai sẽ không đơn giản như thế nữa đâu”, Đường Lâm nghiến răng hét lớn, lại bắt đầu tấn công.
Lần tấn công này, cụ ta dùng mười lăm bước tăng tốc, mỗi bước giẫm lên mặt đất đều để lại vết hõm sâu hơn lần trước.
Sau khi tăng tốc, khí thế cũng mạnh hơn, khoảnh khắc tung cú đấm ra, không khí cũng phát ra một tiếng kêu sắc lẹm đinh tai nhức óc.
Giống như âm thanh cây roi quất vào khoảng không khiến cho không khí bị dồn nén lại tạo thành.
Uy thế mạnh mẽ khiến cho người ta khiếp sợ.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều hít sâu một hơi.
Thủ đoạn ngang tàng như vậy, dù có là một con voi lớn cũng sẽ bị đánh bay chỉ trong nháy mắt. Dù có là một khối đá dày cả mấy mét phía trước cũng sẽ bị đánh cho nát vụn.
Ai có thể chống đỡ được đây?
Lăng Khôi sao?
Không thể nào.
Đường Xuyên Bách kích động nói: “Lần này chú hai mới ra tay thật. Uy lực cường bạo như thế khéo phải gấp đôi so với ban nãy. Thằng nhóc Lăng Khôi này căn bản không thể chống đỡ nổi đâu”.
Đường Xuyên Hà nói: “Lần này chú hai thật sự nghiêm túc rồi, ngoại kình bạo phát thì cơ thể người bình thường tuyệt đối không thể chống đỡ nổi. Lần này Lăng Khôi chết chắc rồi”.
Đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Đường đều lộ ra vẻ hào hứng, giống như đã nhìn thấy kết cục Lăng Khôi bị đánh thê thảm.
Thế nhưng.
Lăng Khôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ tay phải lên đặt trước ngực, đối chọi với cú đấm này.
“Rầm!”
Sức lực cực mạnh như muốn bùng nổ.
Cơ thể Lăng Khôi lại lùi về sau mười lăm bước, để lại mười mấy dấu chân lõm sâu vô cùng bắt mắt trên nền gạch.
Sau mười lăm bước, Lăng Khôi lại đứng vững, không hề có bất cứ tổn hại nào, ngược lại khoé miệng còn nhếch lên nụ cười nhạt.
Lăng Khôi ngạc nhiên phát hiện ra, mặc dù cơ thể mình rất đau đớn, nhưng không hề bị trọng thương quá nghiêm trọng, điều khiến Lăng Khôi vui mừng hơn là nhiệt huyết sục sôi bên trong cơ thể, cơ bắp linh hoạt, gân cốt rắn chắc, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị kích thích.
Đây là cảm giác ba năm rồi anh chưa có được.
Giống như ao tù nước đọng dần dần lấy lại sức sống.
“Đến đi”, Lăng Khôi đứng thẳng người, ngoắc ngón tay về phía Đường Lâm: “Nếu như ông chỉ có trình độ này thì đúng là khiến tôi thất vọng”.
“Vậy mà lại không sao ư?”, trong lòng Đường Lâm vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Khôi cũng thay đổi hoàn toàn.
Chuyện này sao có thể chứ?
Cụ ta đã phát huy năm phần thực lực của bản thân, vốn dĩ cho rằng dù Lăng Khôi có đỡ được đòn đầu tiên thì tới đòn thứ hai kiểu gì cũng có thể đánh bại được cậu ta.
Vậy mà lại đỡ được?
Đường Lâm cảm thấy rất mất mặt, gầm lên một tiếng, lại bày ra tư thế tấn công mãnh liệt hơn, ra đòn thứ ba.
Cú đấm này, cụ ta đã dùng tới bảy phần thực lực, uy lực cực lớn khiến cho người ta sợ hãi không nói nên lời.
Lăng Khôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, dùng tay phải chống đỡ.
“Ầm!”
Cú đấm thứ ba mạnh hơn đã đánh trúng, Lăng Khôi lùi về sau mười sáu bước, sau đó lại bình thường như không.
“Chuyện này sao có thể chứ!”
Hai mắt Đường Lâm đỏ ngầu, tung ra cú đấm thứ tư, dùng hết mười phần sức lực.
Cụ ta dồn hết tất cả thực lực vào đòn đánh, nếu như là người bình thường đối diện với nguy cơ sinh tử thì thường sẽ không làm như vậy.
Giống như một mình lái xe, nếu không vì gặp phải nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng thì sẽ không thể đạp ga suốt cả chặng đường.
Thế nhưng Đường Lâm vẫn làm như vậy.
Cụ ta tốt xấu gì cũng là trụ cột của nhà họ Đường, là đỉnh cao không thể vượt qua trong lòng người nhà họ Đường. Nếu như trước mặt mọi người ngay cả một tên Lăng Khôi cũng không xử lý được thì sau này cụ ta đâu còn mặt mũi ở lại nhà họ Đường được nữa?
Uy lực của đòn thứ tư đạt tới đỉnh cao chưa từng có.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lăng Khôi vẫn dùng tay phải chống đỡ, lùi về sau mười sáu bước.
Anh không hề bị thương.
“Thế này cũng quá đáng sợ rồi đi”, Đường Lâm không khỏi nhìn kỹ Lăng Khôi lại từ đầu.
Cậu thanh niên này tuyệt đối không đơn giản.
Ít nhất cũng là cao thủ ngoại kình.
Hơn nữa thực lực cũng không hề kém hơn mình, nếu như bản thân còn coi thường cậu ta nữa thì e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Đến nữa đi”, Lăng Khôi vẫn ngoắc tay với Đường Lâm như cũ.
Đường Lâm đã không thể vui được nữa, ra đòn nào bị chặn lại đòn đấy. Thế nhưng trong lòng vẫn không phục, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ khiêu khích đầy hống hách của Lăng Khôi thì càng điên máu hơn.
Đường Lâm mang theo sự phẫn nộ tung ra đòn thứ năm.
Vẫn là mười phần lực công kích.
Lần này vẫn bị Lăng Khôi đỡ được chỉ với một tay.
Hơn nữa, Lăng Khôi chỉ lùi về sau mười ba bước, ít hơn so với lần trước ba bước chân.
Sự biến đổi rất nhỏ đó đương nhiên lọt vào trong mắt Đường Lâm.
Đường Lâm không tin, tiếp tục ra đòn thứ sáu.
Kết quả Lăng Khôi vẫn dùng một tay chống đỡ, lùi về sau mười một bước.
Đường Lâm càng thêm tức giận, tung ra hết đòn này tới đòn khác.
Mỗi lần, Lăng Khôi đều dùng một tay đỡ lấy, số bước lùi về sau càng lúc càng ít hơn.
Sau hai mươi ba đòn, Đường Lâm đã thở dốc, mặt đỏ bừng, cả người hơi run rẩy.
Vào lúc cụ ta tung ra đòn thứ hai mươi tư, Lăng Khôi đứng nguyên tại chỗ, một tay đỡ lấy, không hề bị thương, hơn nữa còn không lùi về sau dù chỉ một bước!
Mặt Đường Lâm trắng bệch, ngơ ngác nói: “Chuyện này không thể nào. Dù sư phụ tôi có ở đây, muốn chịu một đòn của tôi mà không lùi ra sau bước nào thì cũng cần tiêu tốn không ít sức lực, vậy mà cậu có thể nhẹ nhàng đứng nguyên tại chỗ để chống đỡ như vậy ư?”
“Ông chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?”, Lăng Khôi phủi bỏ lớp bụi trên người, nhìn Đường Lâm với vẻ mặt thú vị: “Nếu như ông không có chiêu trò gì khác thì đến lượt tôi ra tay”.
Đường Lâm gầm lên một tiếng: “Cậu có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi. Tôi tiếp hết”.
Lăng Khôi lắc đầu: “Đối phó với ông thì không cần thủ đoạn, một đấm là đủ rồi”.
Nói xong, nửa thân trên của Lăng Khôi đột nhiên uốn cong ra sau tạo thành hình cánh cung.
Ban đầu góc độ cong vẫn không lớn, thế nhưng khi sức lực của Lăng Khôi không ngừng dồn vào phần eo thì độ cong càng lớn hơn, còn phát ra những tiếng “rắc rắc rắc”.
Như thể một người khổng lồ đang kéo căng dây cung.
Chỉ ít lâu sau, cánh cung dồn đủ lực.
Ngay lập tức bắn ra phía trước, cơ thể của Lăng Khôi như một mũi tên lạc hướng bay vọt tới, lao nhanh về phía Đường Lâm.
Khoảnh khắc Lăng Khôi rời khỏi mặt đất, mặt đất chợt trở nên chấn động.
“Sao có thể nhanh và mạnh như thế chứ?”, Đường Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt trợn tròn, quay người bỏ chạy mà chẳng buồn suy nghĩ.
Năng lực ngoại kình mà Lăng Khôi bộc lộ ra lúc này đã vượt xa so với suy đoán của Đường Lâm. Đường Lâm có tự tin thế nào thì cũng biết rất rõ rằng nếu như bị cú đấm này đánh trúng thì không chết cũng sẽ bị thương.
“Thực lực của cậu thanh niên này sao lại mạnh mẽ đến thế, e rằng chỉ có sư phụ ra mặt thì mới áp chế nổi”, trong đầu Đường Lâm loạn hết cả lên.
Cụ ta nhảy vọt về phía sau, kéo dài khoảng cách ra xa mấy chục mét.
Lúc này Đường Lâm mới thở phào một hơi, thầm nghĩ may mà bản thân vừa chọn quay đầu tháo chạy, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Thế nhưng vào lúc này.
Chỉ thấy sau khi cơ thể của Lăng Khôi bắn vọt lên không trung thì nhanh chóng đáp đất rồi lao về phía Đường Lâm.
“Còn có thân pháp như vậy nữa sao?”, Đường Lâm vội vàng định tháo chạy thêm lần nữa, thế nhưng đã không còn kịp nữa.
Nhanh quá rồi đấy!
Lăng Khôi giống như một viên đạn hình người, bắn trúng người Đường Lâm với một sức mạnh cực lớn.
Chương 194: Cậu lại giở trò gì vậy?
“A!”
Tiếng hét thất thanh vang lên.
Một người toàn thân đẫm máu bay xa mười mét.
Đường Lâm bay ra xa, rơi xuống đất tạo thành một cái hố sâu nửa mét, sau đó trượt về phía sau thêm mười mấy mét nữa, rồi đập vào con sư tử đá cẩm thạch dưới mái hiên.
“Rắc!”
Viên đá cẩm thạch được chạm khắc hình con sư tử vỡ tan.
Mảnh vỡ chôn vùi nửa cơ thể của Đường Lâm.
Những mảnh vỡ nhuốm màu máu đỏ.
Chết lặng.
Toàn thể mọi người chết lặng.
Miệng mỗi người nhà họ Đường đều há hốc thành hình chữ O, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Không thể, tuyệt đối không thể. Đường Lâm là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Đường chúng ta, có sức chiến đấu của đại sư, đã từng một mình chọi một trăm, trấn thủ một phương, sao có thể bị tên ranh con hai mươi tuổi Lăng Khôi đánh bại chỉ với một cú đấm chứ?”
Đường Thục Hòa kinh ngạc ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt: “Thế này cũng thật là khoa trương quá? Chẳng phải hắn chỉ là một tên vô dụng thôi ư? Sao có thể trở nên lợi hại vậy chứ?”
Đường Thục Hòa hoảng loạn, nghĩ đến việc bị Lăng Khôi đánh một trận ở nhà hàng lẩu lần trước, hắn còn cao giọng dọa giết Lăng Khôi.
Bây giờ nghĩ lại, đây đúng là chuyện nực cười.
Nhắc đến chuyện hắn từng có ý định dòm ngó vợ Lăng Khôi, hắn càng thêm sợ hãi.
Cũng may là ngày đó thật sự đã không làm điều gì quá đáng với Tô Duệ Hân, nếu không e rằng giờ hắn đã trở thành một cái xác khô rồi.
Hắn vẫn có thể sống đến bây giờ, quả thực là may mắn.
Lăng Khôi vẫn quá nhân từ.
Nghĩ đến đây, miệng lưỡi Đường Thục Hòa khô khốc, trong lòng sắp không chịu nổi nữa.
Đường Nghiêu cũng sợ hãi ngồi phịch dưới đất, lúc nãy hắn và Đường Thục Hòa còn cho rằng Lăng Khôi đến nhà họ Đường, chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng không ngờ ngay cả chiến thần như Đường Lâm cũng bị Lăng Khôi đánh bại chỉ bằng một cú đấm.
Nghĩ lại mọi chuyện như trò cười vậy.
Đường Thục Hạo lùi về phía sau: “Có khoa trương quá không vậy? Cậu ta thực sự đánh bại ông Lâm sao?”
Hắn cũng là thanh niên hai mươi tuổi, nhưng khoảng cách giữa bản thân hắn và người này lại quá lớn.
Đã có lúc Đường Thục Hạo cũng nghĩ rằng mình là đứa con cưng của trời. Nhưng trước mặt Lăng Khôi, hắn phát hiện ra bản thân mình chỉ là một tên hề.
Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách run rẩy nhìn nhau, không nói lời nào.
Nhà họ Đường thật sự sẽ rơi vào tay người này sao?
Lăng Khôi đứng chắp tay, như một thanh kiếm sắc bén dưới bầu trời, chấn động bốn phương.
“Khụ, khụ”.
Đường Lâm ho khan trong đống đất đá, một lúc lâu sau mới gượng dậy được.
Lúc này, quần áo cụ ta đã rách tả tơi, máu me đầm đìa.
Đường Lâm cố đứng vững, chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Khôi, quỳ xuống nói: “Đa tạ cậu Lăng đã tha mạng, công phu của cậu Lăng quá cao siêu, Đường Lâm tôi tâm phục khẩu phục”.
Ông ta dập đầu xuống đất.
Bụp bụp!
Cảnh tượng này khiến mọi người náo động.
Nhà họ Đường thua rồi.
Cuộc tranh giành vị trí gia chủ mới của nhà họ Đường đã kết thúc.
Lăng Khôi liếc nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người nhà họ Đường, nếu có ai không phục thì có thể bước lên thách đấu với tôi”.
Người nhà họ Đường liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Thậm chí, bọn họ còn không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Khôi.
“Nếu còn ai không phục thì cứ đứng ra đây”, Lăng Khôi hỏi lại một lần nữa.
Nhưng vẫn không ai dám đứng ra.
Lăng Khôi nói: “Tốt lắm, nếu không có ai thách đấu nữa thì cứ làm theo giao hẹn, từ nay về sau, tôi sẽ cai quản nhà họ Đường. Về sau, nếu có ai dám dị nghị chuyện tôi nắm giữ con dấu nhà họ Đường thì sẽ như con sư tử này”.
Lăng Khôi bước đến chỗ con sư tử đá khác, tung một cú đấm.
Rầm.
Sư tử đá vỡ tan tành, khói bụi mịt mù.
Đám người nhà họ Đường sợ đến mức tim như ngừng đập.
Đường Xuyên Bách cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Lăng quả nhiên có năng lực phi thường. Nhưng việc cai quản nhà họ Đường là việc hệ trọng, tôi nghi ngờ cậu không có năng lực này”.
Đường Xuyên Hà nói: “Đúng vậy, nếu nhà họ Đường sa sút trong tay cậu thì cậu có chịu trách nhiệm nổi không? Cậu có mặt mũi nào giải thích với bố tôi dưới suối vàng không?”
Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Ồ? Vậy các người vẫn không phục tôi sao?”
Đường Xuyên Bách nói: “Không phải không phục, mà là đang tìm cách tốt nhất để quản lý nhà họ Đường. Cậu đã thắng, nắm giữ được con dấu nhà họ Đường, tôi không có gì để nói. Nhưng mạng lưới vận tải đường bộ do tôi phụ trách, cậu không được can thiệp vào”.
Đường Xuyên Hà nói: “Mạng lưới vận tải đường biển do tôi phụ trách, cậu cũng không được can thiệp”.
Lăng Khôi nhíu mày.
Mặc dù Lăng Khôi đã biết hai tên này vô cùng xảo quyệt và không biết xấu hổ, nhưng không ngờ bọn họ lại có thể vô liêm sỉ đến vậy.
Bề ngoài đồng ý cho anh nắm giữ nhà họ Đường, nhưng lại không chịu giao quyền lực, đây chẳng phải là muốn Lăng Khôi làm tướng không binh sao?
Hơn nữa, bọn họ mỗi người nắm một nhánh, tương đương với việc phân chia quyền lực của nhà họ Đường, từ đó nội bộ nhà họ Đường sẽ bị chia rẽ, thế lực cũng sẽ không lớn mạnh như trước.
Một khi suy bại thì không thể vực dậy được.
Lăng Khôi nghiến răng nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Đường Xuyên Bách nói: “Tôi điều khiển vận tải đường bộ hơn mười năm, cho dù bây giờ cậu nắm giữ con dấu nhà họ Đường thì cũng không thể đoạt được quyền lực của mạng lưới vận tải đường bộ khỏi tay tôi được. Cho dù cậu không chịu thì cũng vô dụng thôi”.
Đường Xuyên Hà nói: “Tôi cũng đã phụ trách mạng lưới vận tải đường biển hơn mười năm, cậu không thể cướp đi được”.
Hai người họ đều vô cùng kiên quyết.
Lăng Khôi quay đầu nhìn Đường Lâm nằm trên mặt đất: “Đường Lâm, ông thì sao?”
Đường Lâm nói: “Tôi thua cậu rồi, cậu nắm giữ con dấu, tôi không có gì để nói. Nhưng tôi đã phụ trách mạng lưới vận tải đường hàng không hơn bốn mươi năm, còn nắm trong tay hai đội bảo vệ nhà họ Đường. Hai thứ này, tôi sẽ không giao cho cậu”.
Bọn họ đều rất xảo quyệt. Làm như vậy quả thực là không vi phạm giao hẹn.
Hơn nữa, bọn họ còn dám chống lại ý của Lăng Khôi, nghĩ rằng Lăng Khôi không dám giết bọn họ.
Một khi Lăng Khôi giết một trong ba người thì nhất định sẽ khơi dậy lòng thù hận trong lòng người nhà họ Đường, như vậy thì Lăng Khôi muốn quản lý nhà họ Đường cũng không được nữa.
Bên cạnh đó, phía sau bọn họ còn có một đại sư Tôn Lộc, nên trong lòng ba ông lớn nhà họ Đường đều biết Lăng Khôi cũng không dám làm bừa.
Lăng Khôi không tranh luận với bọn nữa mà lướt nhìn xung quanh: “Những người nhà họ Đường có mặt ở đây đều là nhân chứng. Bây giờ tôi hỏi lại các người một lần nữa, có ai bằng lòng ủng hộ tôi không?”
Không ai trả lời.
Lăng Khôi lớn tiếng hỏi lại: “Có ai bằng lòng ủng hộ tôi không?”
Mọi người vẫn nhìn nhau, không ai nói gì.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Tôi bằng lòng”, giọng của một cô gái vang lên.
Đường Thục Thanh đứng ra trước: “Tôi sẵn sàng hỗ trợ anh Lăng”.
Lăng Khôi vốn đang tuyệt vọng, nhìn thấy Đường Thục Thanh đứng lên, ánh mắt trở nên sáng ngời: “Tại sao?”
Đường Thục Thanh nói: “Anh từng nói muốn tôi tin tưởng sự lựa chọn của ông nội. Nếu ông nội đã chọn anh thì tôi cũng sẽ chọn tin tưởng anh”.
“Tôi nữa, tôi cũng sẵn sàng hỗ trợ cậu”, Đường Xuyên Thủy đứng dậy.
Lăng Khôi vui vẻ nói: “Tốt, tốt lắm. Nhà họ Đường có mấy trăm người, cuối cùng cũng có hai người hiểu chuyện”.
“Thục Thanh”, Lăng Khôi gọi.
Đường Thục Thanh nói: “Sao vậy?”
“Tôi khát rồi, cô có thể pha cho tôi một tách trà được không?”, Lăng Khôi nói một câu kỳ quái.
Đường Thục Thanh hơi mơ hồ: “Ở đây sao?”
“Ừ, ở đây”, Lăng Khôi tìm một chiếc bàn chưa bị đập vỡ, hất tay một cái, tất cả bát đĩa trên bàn ăn đều rơi xuống đất, sau đó ngồi xuống.
Đường Thục Thanh quay về phòng lấy bộ ấm chén, pha trà cho Lăng Khôi trước mặt mọi người.
Mặc dù cô ta không biết Lăng Khôi muốn làm gì, nhưng nếu Lăng Khôi đã lên tiếng thì cô ta sẽ làm theo.
Thời gian từ từ trôi qua, mọi người không dám rời đi, tò mò nhìn chàng thanh niên trước mặt.
Lăng Khôi cứ như không có chuyện gì xảy ra, anh yên lặng yên uống trà, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời.
Đường Xuyên Bách nhịn không nổi nữa: “Lăng Khôi, cậu lại giở trò gì vậy?”
Chương 195: Tặng quà
Lăng Khôi cầm tách trà lên, uống một ngụm rồi chậm rãi nói: “Trước khi tới đây tôi đã chuẩn bị cho mấy người ba món quà, vốn tôi không định tặng đâu, nhưng giờ mấy người không chịu giao quyền hành ra, nên tôi phải tặng ba món quà này rồi. Tính theo thời gian thì có lẽ ba phần quà này sắp tới rồi, quý vị đợi đi”.
Quà ư?
Đường Xuyên Bách chỉ thấy vô lý: “Xằng bậy. Tôi không phản đối việc giờ cậu đã là gia chủ nhà họ Đường, nhưng biệt thự nhà họ Đường này là chỗ riêng tư, cậu có thể đi rồi, nơi này không chào đón cậu”.
Đường Xuyên Hà cũng lạnh lùng nói: “Đúng đấy, cho dù cậu có là gia chủ thì cũng không có quyền ở lại chỗ riêng tư của nhà họ Đường. Cậu cầm theo con dấu nhà họ Đường đi đi”.
“Sao hả? Giờ các người bắt tôi đi ư?”, Lăng Khôi bật cười: “Một lát nữa mấy người đừng có cầu xin tôi quay lại đó”.
“Nực cười, nhà họ Đường đã duy trì suốt mấy chục năm nay, có bao giờ cầu xin ai đâu chứ?”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói.
Lúc này, một đệ tử của nhà họ Đường vội vã từ ngoài chạy vào, lớn tiếng nói: “Có chuyện không hay rồi”.
Đường Xuyên Bách không thèm để tâm, chỉ thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?"
Đứa con cháu đó nói: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua một quyết sách khẩn – đóng băng tất cả hoạt động tín dụng vốn trong ngân hàng của nhà họ Đường. Giờ các ngành nghề, các chi nhánh đang điên cuồng thúc giục chúng ta giải quyết vấn đề vốn”.
Soạt!
Mọi người đều hít sâu một hơi!
Đối với khối tài sản kếch xù như này của nhà họ Đường, mỗi năm lợi nhuận mà họ kiếm được đều là khối tài sản khổng lồ. Đương nhiên nhà họ Đường sẽ không giữ lại bằng tiền mặt mà sẽ cho vào ngân hàng và được dùng để cho vay, đầu tư, uỷ thác, những khoản quỹ khác, v.v...
Tuy Công đoàn Trung Hải không có quyền can thiệp vào mạng lưới vận tải của nhà họ Đường, nhưng lại có thể kìm hãm tất cả ngân hàng vùng Trung Hải.
Tức là gián tiếp bóp chẹt cổ nhà họ Đường.
Đường Xuyên Bách sợ mất mật: “Có phải cậu nói nhầm rồi không?”
Người đó lại kể lại lần nữa.
“Nói nhảm, không thể nào có chuyện đó được, từ trước tới giờ Công đoàn Trung Hải luôn sợ nhà họ Đường chúng ta. Bao năm nay nhà họ Đường muốn vay bao nhiêu tiền, Công đoàn Trung Hải cũng không can thiệp. Cho dù là chuyện nhà họ Đường làm trái với điều ước ngân hàng, Công đoàn Trung Hải cũng chưa hề hỏi tới. Sao giờ lại có thể tuỳ tiện đưa ra quyết định như này chứ?”, Đường Xuyên Hà tức giận gào mồm lên, rồi xông tới chỗ tên đó vả vào mặt hắn hai cái bạt tai: “Nếu lại nói xằng nói bậy thì tôi sẽ xé rách miệng cậu”.
Tên đó quỳ trên đất: “Lời tôi nói đều là thật”.
Ngay sau đó, điện thoại của tất cả lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường đều đổ chuông.
Đều là người phụ trách chi nhánh gọi tới hỏi thăm tình hình, thúc giục tiền bạc.
Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách cũng nhận nhiều cuộc điện thoại hệt như vậy.
Lúc này mọi người mới tin sự thật này.
Đường Xuyên Bách trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, là do cậu làm phải không?”
Lăng Khôi vẫn cứ uống trà, tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Đừng gấp, đây chỉ là món quà đầu tiên tôi tặng mấy người. Còn hai món quà nữa, cứ đợi đi”.
Trong lòng Đường Xuyên Bách cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên.
Lăng Khôi càng tỏ ra bình tĩnh thì bọn họ càng lo sợ.
Không lâu sau, một tên đệ tử của nhà họ Đường tiến vào, thở dốc nói: “Có chuyện lớn rồi”.
Đường Xuyên Bách không dám lơ là, nhanh chóng nắm cổ áo hắn và quát hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Tên đó nói: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua quyết sách khẩn thứ hai – thu hồi tất cả giấy phép của tài xế vận tải, thuỷ thủ, phi công và tiếp viên hàng không làm việc cho nhà họ Đường chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, bất kể nhân viên vận tải nào của nhà họ Đường đều không có đủ tư cách để làm công việc vận tải”.
Ừng ực.
Đường Xuyên Bách nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy: “Công đoàn Trung Hải điên rồi hả? Sao lại thông qua quyết sách này được chứ? Đây là đi ngược lại dự tính ban đầu khi thành lập Công đoàn Trung Hải rồi. Công đoàn Trung Hải không có quyền hạn này”.
Tên đó nói: “Hội trưởng Công đoàn Trung Hải vừa ký lệnh hội trưởng, tuyên bố tình trạng khẩn cấp mà Công đoàn Trung Hải đang bước vào và khởi động những quy trình khẩn. Hai quyết sách này được đưa ra trong hoàn cảnh như vậy”.
Quả thật trong tình huống bình thường, Công đoàn Trung Hải không có quyền này.
Nhưng cũng đã tuyên bố tiến vào tình trạng khẩn cấp rồi.
Trước đây, khoảnh khắc Mã Đằng đá Hàn Thiên Hào ra khỏi Công đoàn Trung Hải cũng làm như vậy.
Hàn Thiên Hào đứng trong đám người, cả người run rẩy, cảnh Lăng Khôi từng đối phó với nhà họ Hàn hiện lên trong tâm trí ông ta.
Giờ Lăng Khôi muốn dùng thủ đoạn y hệt để đối phó với nhà họ Đường ư?
Thật sự khiến người khác rùng mình!
Đường Xuyên Hà gào thét: “Lăng Khôi, đây lại là chuyện tốt mà cậu làm phải không?”
Lăng Khôi nhấp ngụm trà: “Đừng giận dữ như vậy, đây chỉ mới là món quà thứ hai thôi. Còn có món quà cuối cùng nữa mà, mấy người không tò mò sao?”
Đám người nhà họ Đường đều ngơ ngác, sởn tóc gáy.
Không biết vì sao mọi người thấy cảnh Lăng Khôi ngồi giữa sân bình tĩnh uống trà, bọn họ càng thấy sợ hơn.
Sau nửa tiếng, lại một tên đệ tử nhà họ Đường tiến vào: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua quyết sách khẩn thứ ba – thu hồi tất cả tư cách vận hành xí nghiệp dưới trướng nhà họ Đường. Giờ hơn chín mươi phần trăm các xí nghiệp dưới trướng nhà họ Đường phải tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh”.
Rầm!
Lời này vừa nói ra, phân nửa nhà họ Đường ở trong sân đều sợ tới mức ngã phịch dưới đất.
Nhà họ Đường xong rồi.
Đường Xuyên Bách sợ tới mức lùi lại liên tục. Ông ta dựa vào tường mới gắng gượng đứng vững được: “Cậu, cậu Lăng, vậy mà cậu lại có thể khiến Công đoàn Trung Hải bất chấp tất cả để đối phó nhà họ Đường chúng tôi. Cậu, cậu thật độc ác”.
“Chẳng phải vừa rồi mấy người muốn đuổi tôi đi sao? Quà tặng xong rồi, sao giờ không đuổi tôi tiếp nữa đi?”
Lăng Khôi bình tĩnh uống ngụm trà, liếc nhìn Hàn Thiên Hào ở giữa đám đông: “Hàn Thiên Hào, tôi nói cho ông một chuyện, mục tiêu trong ba quyết sách của Công đoàn Trung Hải mà bọn họ vừa báo cũng bao gồm cả nhà họ Hàn đó”.
“Lạch cạch”.
Hàn Thiên Hào ngã xụi lơ dưới đất, tóc cũng ướt nhẹp.
Đường Xuyên Bách kích động, gần như phát điên nói: “Lăng Khôi, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng dựa vào Công đoàn Trung Hải là có thể chèn ép nhà họ Đường chúng tôi sao?”
“Nếu ông muốn tranh đấu thì có thể thử”, Lăng Khôi cầm ấm trà lên, nhẹ nhàng rót trà vào tách.
Nước trà màu cam sẫm tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi vào trong tách, tạo ra tiếng róc rách.
Đường Xuyên Hà nói: “Lăng Khôi, cậu đã được bố tôi giao cho việc quản lý nhà họ Đường, cậu làm như vậy chẳng lẽ không sợ nhà họ Đường sẽ bị diệt vong sao?”
Lăng Khôi vẫn rót trà như cũ, không cho là như vậy, nói: “Tôi chỉ khiến nhà họ Đường tạm ngừng kinh doanh mà thôi, không hề làm hại nhà họ Đường. Nếu mấy người không đồng ý chuyển giao quyền hành thì nhà họ Đường sẽ bị diệt vong. Nói cho cùng, nếu nhà họ Đường thật sự bị diệt vong thì mấy người mới là kẻ đầu sỏ”.
Hai người Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà đều thấy sống lưng ớn lạnh.
Tới lúc này rồi, bọn họ mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của Lăng Khôi này.
Thủ đoạn mạnh mẽ chèn ép Đường Lâm; bày mưu tính kế cẩn thận, chặt chẽ; ngồi vững ở trên cao và có tâm tư như ma quỷ.
Vừa ra tay đã kẹp chết nhà họ Đường.
Lăng Khôi chậm rãi uống hết ngụm trà cuối cùng, thưởng thức mùi vị trong đó.
“Trà uống xong rồi, tôi cũng nên đi rồi”, Lăng Khôi đặt tách trà xuống, mùi thơm còn vương vấn bên khóe môi, rồi đứng dậy rời đi.
Khi bước được nửa chân ra cửa thì đột nhiên Lăng Khôi dừng lại, nhìn lại người nhà họ Đường: “Nếu mấy người muốn nhà họ Đường khôi phục lại thì đến cửa cầu xin tôi. Cầu xin đến khi tôi thấy hài lòng mới thôi”.
Sau khi để lại những lời này thì người đã đi xa.
Giọng nói của Lăng Khôi đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám người nhà họ Đường ai nấy đều phẫn nộ liếc nhìn anh.
Lần trước Lăng Khôi đã thoát khỏi vòng vây lớn của nhà họ Đường, mang theo con dấu rời khỏi nhà họ Đường.
Trên dưới nhà họ Đường sao có thể không hận Lăng Khôi được chứ?
Sau khi Đường Thục Hòa dập đầu xong, liền bước tới trước mặt Đường Xuyên Bách kiêu ngạo nói: “Bố, chính hắn đã đánh con, vậy mà lại dám đến viếng ông nội nữa, còn to mồm nói để hắn nhấc quan tài ông nội đi. Loại người này cứ đánh chết ném cho chó ăn là được”.
“Thằng khốn, mày chết chắc rồi. Bố tao đánh chết mày là chuyện dễ như trở bàn tay”, Đường Thục Hòa vẫn chưa hiểu chuyện gì, hùng hùng hổ hổ chống hông, chỉ vào Lăng Khôi lớn tiếng nói.
“Mày câm miệng”, Đường Xuyên Bách quát lên.
“Bố, chẳng phải bố đã nói sẽ lấy lại công bằng cho con sao? Bố đã nói nhất định sẽ khiến kẻ đã đánh con phải trả giá mà? Bây giờ hắn đang đứng trước mặt, đánh hắn đi bố”.
Đường Thục Hòa vẫn còn lớn tiếng.
“Tao bảo mày im mồm, mày không nghe thấy sao?”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói.
“Bố, bố sợ hắn sao? Hắn chẳng qua chỉ là một thằng ranh thối tha, có gì đáng sợ chứ?”, Đường Thục Hòa không chịu khuất phục, nói.
Đường Nghiêu ôm bên má đỏ ửng in hắn bàn tay nói: “Thủ đoạn của hắn rất lợi hại, tôi không đánh lại hắn, nhưng nếu hắn đã đến rồi thì nhất định phải đánh hắn”.
“Câm mồm!”, Đường Xuyên Bách không nhìn tiếp được nữa liền gầm lên.
Thấy Đường Xuyên Bách đang tức giận, hai người mới ngậm miệng lại. Bọn họ nhìn trước nhìn sau, thấy đám người nhà họ Đường đều đang nhìn Lăng Khôi với ánh mắt phẫn nộ.
Bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Chuyện gì vậy?
Hai người mờ mịt.
Đường Xuyên Bách nói: “Lăng Khôi, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ cậu lại là kẻ đầu sỏ đánh con trai tôi. Tôi càng không ngờ rằng cậu chính là thẳng ở rể vô dụng của nhà họ Tô. Hôm nay cậu còn dám tới đây, là tôi đã coi thường cậu rồi”.
“Nói được làm được”, Lăng Khôi đáp: “Tất cả mâu thuẫn giữa hai chúng ta để sau khi an táng xong cho ông cụ Đường rồi hẵng nói, giờ tôi sẽ dẫn đầu đưa tang cho ông cụ”.
“Từ lúc nào đã đến lượt cậu làm chủ đưa tang bố tôi chứ? Cậu có tư cách sao?”, ba anh em Đường Xuyên Bách đồng thời lên tiếng phản đối.
Lăng Khôi lấy con dấu nhà họ Đường từ trong hộp gấm ra, đặt trong lòng bàn tay rồi giơ lên cao nói: “Con dấu ở đây, ai dám không nghe theo?”
Tất cả mọi người cúi người hành lễ, không dám phản đối.
Con dấu nhà họ Đường là thứ quyết định cuối cùng tất cả những dự án khổng lồ của nhà họ Đường, cũng là chìa khóa điều động tất cả tài nguyên của nhà họ Đường, càng tượng trưng cho tinh thần nhà họ Đường và là linh hồn kế thừa của nhà họ Đường.
Người người cúi đầu, không ai dám bất kính.
Lăng Khôi bước tới trước linh cữu, cúi người dập đầu rồi đứng lên nói: “Nâng quan tài, đưa tang”.
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Người khiêng quan tài lại không dám cử động.
Lúc này Đường Lâm nói: “Con dấu ở đây, nghe theo lời cậu Lăng đi. Không được làm lỡ giờ hoàng đạo đưa tang”.
Có Đường Lâm mở lời, Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà đều ngầm đồng ý. Dù sao trước giờ bọn họ không coi Lăng Khôi là đối thủ, nếu để một trong ba người họ dẫn đoàn đưa tang thì chi bằng để Lăng Khôi làm còn hơn.
Ba ông lớn không phản đối, nên những người khác tất nhiên sẽ không phản đối, người khiêng quan tài cũng vậy.
Lăng Khôi cầm theo con dấu của ông cụ Đường trong tay, đỡ lấy quan tài đi đầu tiên, dẫn đường đoàn đưa tang.
Đoàn người dẫn nhau rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, đi thẳng tới núi Hồ Điệp.
Trên đường đi, xe cộ dừng lại, đưa mắt tiễn theo.
Nơi chôn cất của ông cụ Đường ở ngay bên cạnh ngôi mộ của ông cụ Tô.
Giờ lành đã đến, tiến hành hạ thổ.
Trên núi Hồ Điệp, cảnh tượng bi thương sướt mướt.
Đến giữa trưa mới xong các nghi lễ phức tạp.
Lăng Khôi cúi người nói: “Ông cụ Đường, lên đường bình an, tươi cười nơi chín suối. Những việc ông nhờ tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành. Ông muốn nhà họ Đường hùng mạnh, tôi nhất định sẽ giúp sức”.
Lăng Khôi dẫn đoàn người quay trở về biệt thự nhà họ Đường, cùng ăn trưa với mọi người.
Lễ nghi coi như xong.
Trên bàn ăn, Đường Xuyên Bách mở miệng: “Lăng Khôi, bố tôi đã an táng xong, bây giờ cậu có thể giao con dấu ra rồi đấy”.
Đường Xuyên Hà lập tức nói theo: “Đúng, con dấu nhà họ Đường vốn không phải của cậu. Bố tôi trước lúc lâm chung nhất thời hồ đồ mới bị cậu lừa. Bây giờ cậu phải trả vật về với chủ, ngoài ra còn phải xin lỗi nhà họ Đường chúng tôi. Chúng tôi sẽ nể mặt bố mà không làm khó cậu”.
Lăng Khôi ngồi ở vị trí chính giữa, yên lặng dùng bữa.
Trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói mà ông cụ Đường đã nói với anh trước lúc lâm chung.
Mỗi câu nói đều tạc ghi trong lòng.
Đám người nhà họ Đường đều bày tỏ thái độ, một lòng tranh đoạt với Lăng Khôi.
Duy chỉ có Đường Thục Thanh đứng ra, gương mặt vẫn còn nước mắt nói: “Mọi người đều là con cháu của ông nội, lúc ông nội còn sống thì cung kính lễ độ. Sau khi ông đi rồi thì mọi người lại làm trái với lời trăn trối trước lúc lâm chung của ông sao?”
“Trước khi lâm chung ông nội đã giao lại tất cả những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đường cho Lăng Khôi trước mặt cháu và bố cháu. Còn đích thân đưa con dấu cho Lăng Khôi. Gia chủ mới của nhà họ Đường nhất định phải do Lăng Khôi đảm nhiệm”, Đường Thục Thanh đứng trước áp lực bị cả gia tộc mắng mỏ và thù địch mà nói ra những lời này.
Đáp lại Đường Thục Thanh là vô số những lời mắng nhiếc và chỉ trích.
Lời gì cũng có, hết sức khó nghe.
Nhưng Đường Thục Thanh vẫn kiên trì.
Lúc này Đường Lâm mới lên tiếng: “Đường Thục Thanh, cháu nói trước lúc lâm chung anh cả đã đưa con dấu cho Lăng Khôi, để cậu ta làm gia chủ mới à, cháu có bằng chứng không? Lúc đó chỉ có cháu và Đường Xuyên Thủy ở trong phòng, biết đâu hai người đã trao đổi với Lăng Khôi về lợi ích gì đó, lời nói không có chứng cứ thì không đáng tin”.
“Cháu có ghi âm, lúc đó cháu biết chuyện này có liên quan rất lớn, nên đã ghi âm lại. Mọi người không tin thì cháu cho mọi người nghe”, Đường Thục Thanh liền phát lại đoạn ghi âm đó.
Trong đoạn ghi âm có câu nói của ông cụ Đường với Lăng Khôi trước khi lâm chung.
Mở đầu là đoạn khi ông cụ Đường nhập ngũ gặp gỡ ông cụ Tô, còn câu chuyện về Dương Kiệt và Lăng Hiêu thì không được ghi lại. Dù sao lúc đó Đường Thục Thanh không ngờ ông cụ đường đột nhiên giao chuyện lớn như vậy cho Lăng Khôi.
Trong đoạn ghi âm chỉ ghi lại câu nói cuối cùng cầu xin Lăng Khôi giữ lấy con dấu nhà họ Đường của ông cụ Đường.
Đoạn ghi âm đã hết.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trong đó có tin tức cực kì quan trọng, đó là ông cụ Đường cầu xin Lăng Khôi nhận lấy con dấu này.
Là cầu xin.
Cuối cùng còn có âm thanh ông cụ Đường cố hết sức tự mình ngồi dậy cúi đầu trước Lăng Khôi.
Người nhà họ Đường nghe xong liền chấn động.
Do ông cụ Đường mất trí hay Lăng Khôi có thân phận đáng sợ gì không thể nói ra?
Thân phận tôn quý như ông cụ Đường lại quỳ xuống cầu xin Lăng Khôi nhận lấy con dấu?
Điều này đã khiến cho đám người nhà họ Đường không thể chấp nhận được!
“Bây giờ mọi người đã tin chưa?”, Đường Thục Thanh lau nước mắt lớn tiếng nói.
Đường Xuyên Bách cau chặt mày, nghĩ ngợi không lên tiếng.
Đoạn ghi âm này phát ra đã được coi là bằng chứng thép rồi, ai dám nghi ngờ sự lời nhờ vả của ông cụ Đường nữa chứ?
Kể cả có nghi ngờ, thì cũng không được lòng mọi người, càng sẽ bị chụp cái mũ bất kính với ông cụ Đường.
Tất cả chết lặng, bầu không khí hết sức nặng nề.
Chương 191: Đặt cược
Đường Lâm phá vỡ sự im lặng nói: “Theo lý mà nói, trước khi lâm chung nếu anh cả lập một bản di chúc thì tôi không thể nói gì hơn. Nhưng chuyện này có liên quan đến sống chết của nhà họ Đường chúng ta. Chuyện sống chết này mà lại giao cho một người ngoài không liên quan được sao? Người đã chết, người sống vẫn phải sống, tương lai nhà họ Đường chúng ta phải do người nhà họ Đường làm chủ”.
Đường Xuyên Bách lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, tương lai sống chết của nhà họ Đường phải do chúng ta làm chủ”.
Có Đường Lâm và Đường Xuyên Bách mở màn, tất cả mọi người đều lên tiếng hưởng ứng.
Hai người Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy rõ ràng yếu thế hơn, khó mà chống đỡ được.
Lúc này Lăng Khôi vẫn đang dùng bữa.
Lục Hải Siêu cung kính đứng bên cạnh Lăng Khôi, không nói một lời.
Lăng Khôi ăn xong, lấy giấy ăn lau dầu mỡ dính bên khóe miệng rồi mới đứng lên.
“Cảm ơn cô, Đường Thục Thanh”, Lăng Khôi vỗ vai Đường Thục Thanh, sau đó nói với Đường Xuyên Thủy: “Chú Thủy, cảm ơn chú. Ông cụ Đường đã đúng đắn khi chọn hai người làm nhân chứng cho di nguyện cuối cùng”.
Đường Thục Thanh cắn răng nói: “Lăng Khôi, xin lỗi anh, tôi không thể làm gì hơn với sự nhờ vả của ông nội, thực lực của tôi nhỏ bé quá”.
Lăng Khôi lắc đầu: “Cô đã làm rất tốt rồi, nhưng có một chuyện cô không biết, đó là cô có đưa thêm nhiều chứng cứ ra thì bọn họ cũng sẽ giả điếc giả mù, vô ích thôi. Việc nắm giữ nhà họ Đường không phải cô có chứng cứ là được. Xung đột lợi ích không đổ máu không chiến đấu thì không có kết cục mới”.
Lăng Khôi ngẩng đầu, liếc nhìn những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường, nói từng câu từng chữ: “Nếu đã không hiểu lý lẽ, thì không cần nói nữa. Bảy ngày trước tôi đã nói rồi, hôm nay tôi tới đây chỉ vì hai chuyện, thứ nhất, tiễn đưa ông cụ Đường, bây giờ chuyện này đã kết thúc, vậy thì chỉ còn lại một chuyện, đó là quản lý nhà họ Đường”.
Đường Xuyên Bách cười khẩy nói: “Lăng Khôi, không phải cậu thật sự cho rằng chỉ cần dựa vào con dấu là có thể nắm giữ được nhà họ Đường đấy chứ?”
Đường Xuyên Hà nói: “Nực cười, trên dưới nhà họ Đường không ai để tâm tới cậu, lòng người không phục. Cậu định lãnh đạo thế nào đây?”
Đường Thục Hạo nói chen vào: “Một thằng ở rể vô dụng nhà họ Tô, bản thân đã không ra gì mà còn mơ mộng viễn vông muốn nắm quyền nhà họ Đường? Cậu nghĩ nhà họ Đường chúng tôi là gì?”, Lăng Khôi chắp tay nói: “Lòng người và không phục là hai chuyện khác nhau. Lòng người thì có thể từ từ thay đổi. Hôm nay tôi sẽ khiến các người phải khuất phục”.
Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói: “Thằng rác rưởi cậu chưa mọc đủ lông có tư cách gì bắt chúng tôi phải phục tùng chứ? Bất kì ai trong nhà họ Đường tôi cũng lợi hại hơn cậu gấp trăm lần”.
“Vốn nghe nói nhà họ Đường coi trọng việc kinh doanh, nhưng cũng âm thầm coi trọng võ thuật. Năm xưa Đường Lâm cùng ông cụ Đường thành lập gia tộc, trên con đường này phải chịu nhiều cảnh tàn sát khốc liệt, mới có được nhà họ Đường đức cao vọng trọng như ngày nay. Tôi còn nghe nói Đường Lâm nối nghiệp đại sư Tôn Lộc để trở thành đại sư và có thực lực của đại sư”, ánh mắt của Lăng Khôi dừng trên người Đường Lâm: “Hôm nay, tôi muốn lĩnh giáo một chút”.
Dứt lời, tất cả bùng nổ.
Đường Lâm là đại sư võ thuật.
Cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của nhà họ Đường.
Nếu không thì bao nhiêu năm nay những mạng lưới vận tải khổng lồ của nhà họ Đường sao có thể an toàn vận hành chứ?
Đều dựa vào sức mạnh quyền uy của Đường Lâm và Tôn Lộc.
Bất kì mỗi lãnh đạo cấp cao nào của nhà họ Đường đều biết rằng, Đường Lâm là thần hộ mệnh của nhà họ Đường, bất kì ai trong nhà họ Đường đều không thể bất kính với vị đại sư này.
Cho dù Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà có là ông lớn, thì khi đối mặt với Đường Lâm cũng phải lễ phép cung kính.
Nếu không liên quan tới việc tranh giành vị trí gia chủ mới thì bọn họ không bao giờ buông lời bất kính với người này.
Đường Xuyên Hà đột nhiên cười phá lên, làm động tác ngoáy tai nói: “Tôi có nghe nhầm không, cậu muốn lĩnh giáo với chú hai ư? Ha ha ha, đúng là chuyện nực cười”.
“Lúc hai mươi tuổi chú hai đã cùng bố tôi phiêu bạt giang hồ. Học trò kế nghiệp đại sư Tôn Lộc, võ thuật vô cùng lợi hại, một địch trăm, trấn áp bốn phương, giữ vững mạng lưới vận tải của nhà họ Đường hơn bốn mươi năm nay. Chú hai tôi cũng không thích hư danh, nếu không thì đã trở thành đại sư thứ sáu của Trung Hải từ lâu rồi”, Đường Xuyên Bách không keo kiệt buông lời khen ngợi: “Sự tồn tại đẳng cấp này, cậu có tư cách lĩnh giáo sao?”
Lăng Khôi nắm chặt con dấu nhà họ Đường trong tay, quét nhìn đám người nói rõ ràng: “Đây là tư cách”.
Sau đó, Lăng Khôi đưa con dấu cho Đường Thục Thanh: “Tôi dùng con dấu đánh cược. Nếu Đường Lâm có thể thắng, tôi sẽ đích thân dâng con dấu trả lại cho nhà họ Đường”.
Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà vui mừng.
Một kẻ lông còn chưa mọc đủ sao có thể đánh thắng Đường Lâm được đây?
Đường Lâm cười nói: “Cậu rất có khí phách, chỉ tiếc là nếu không có thực lực thì khí phách chỉ là chuyện cười”.
Lăng Khôi nói: “Nếu thua, ông đặt cược gì?”
Đường Lâm nói: “Cậu nói đi”.
Lăng Khôi nói: “Nếu ông thua, tôi muốn cả nhà họ Đường phải phục tùng tôi, nhà họ Đường sẽ do tôi nắm giữ. Trên dưới nhà họ Đường không được bàn tán lại chuyện này nữa”.
Đường Lâm trầm mặc.
Mặc dù cụ ta rất tự tin, nhưng chuyện lớn như vậy nhất định phải được Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà đồng ý.
Đường Xuyên Bách nói: “Chú hai, cháu đồng ý đặt cược”.
Đường Xuyên Hà nói: “Cháu cũng đồng ý”.
Đường Lâm gật đầu nói: “Lăng Khôi, tôi đồng ý đặt cược”.
Đây là kết quả mà người nhà họ Đường đều hi vọng nhìn thấy. Dù sao thì Lăng Khôi cũng được ông cụ Đường nhờ vả, mọi người nếu cướp đoạt con dấu từ tay Lăng Khôi thì sẽ mất đi lòng tin và lòng người, kế này không hay lắm.
Nếu Lăng Khôi có thể chủ động đưa con dấu ra thì mới là kế hay.
“Chuyện này vẫn cần có giấy trắng mực đen, tránh việc sau này có người chơi xấu”, Lăng Khôi lấy bốn tờ giấy thỏa thuận từ tay Lục Hải Siêu ra đưa cho Đường Lâm: “Đây là giấy thỏa thuận, tôi đã ký tên lên đó rồi, nếu ba người các ông đều đồng ý thì mời kí tên”.
Ba người cầm lấy giấy thỏa thuận xem qua nội dung, ghi rất đơn giản: “Lăng Khôi và Đường Lâm đấu một trận phân thắng bại. Nếu Lăng Khôi thua thì giao lại con dấu, không được hỏi đến chuyện nhà họ Đường nữa. Nếu Lăng Khôi thắng, trên dưới nhà họ Đường quy phục, không bàn tán thêm”.
Ba người không nghĩ ngợi gì liền ký tên ngay lập tức.
Bốn tờ giấy thỏa thuận, nhà họ Đường giữ ba, Lăng Khôi giữ một.
Đường Xuyên Hà rất vui mừng nói: “Có giấy thỏa thuận rồi, Lăng Khôi, cậu muốn chối cãi thế nào cũng không được nữa đâu. Chú hai, chú yên tâm ra tay đi ạ”.
Đường Lâm gật đầu nói: “Mời mọi người lùi ra sau, tôi đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, hôm nay vừa hay có cơ hội vận động một chút”.
Mọi người vội vàng tránh ra, tạo thành một không gian rộng lớn.
Đường Lâm chắp tay ra sau, đứng ở vị trí trung tâm dõng dạc nói: “Lăng Khôi, cái loại kiến hôi như cậu không có tư cách để tôi phải ra tay, nhưng nể tình cậu sẵn lòng giao con dấu nhà họ Đường ra, tôi sẽ cho cậu lĩnh ngộ thế nào là bản lĩnh của đại sư”.
Chương 192: Cao thủ ngoại kình
Đường Lâm đã ở giữa sân đợi sẵn để đọ sức với Lăng Khôi.
Cụ ta đứng sừng sững mạnh mẽ, rất có phong thái của một đại sư.
Lục Hải Siêu đứng bên cạnh nhìn thấy tư thái này của cụ ta, không khỏi lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Cậu Lăng, Đường Lâm này phong thái hơn người, khí thế mạnh mẽ, quả thực là đại sư võ thuật. Ông ta có rất nhiều thành tựu lớn trong giới võ thuật, tôi thấy hay là chúng ta nghĩ cách khác xem sao?”
“Sao thế? Sợ tôi thua à?”, Lăng Khôi hỏi ngược lại một câu.
Lục Hải Siêu nói: “Không phải như vậy, chỉ là tôi cảm thấy cậu Lăng là một người tài giỏi, không đáng phải động tay động chân với loại người sắp sửa gần đất xa trời như này. Dù cậu Lăng không ra tay thì cũng chưa hẳn không thể quản lý nhà họ Đường”.
Lăng Khôi lắc đầu: “Lục Hải Siêu, ông sai rồi. Nhà họ Đường không giống với những gia tộc khác. Ngành vận tải đặc biệt phụ thuộc vào sự bảo hộ và hộ tống của lực chiến đấu. Nhà họ Đường bên ngoài coi trọng kinh doanh nhưng thực chất lại coi trọng võ lực. Mỗi một người nhà họ Đường đều có sự kính trọng và ngưỡng mộ cường giả xuất phát từ trong linh hồn. Muốn nắm giữ nhà họ Đường thì dùng quyền thế hay tiền bạc thôi vẫn không đủ, nhất định phải đánh bại vị thần bảo hộ cao nhất trong lòng bọn họ thì bọn họ mới quy phục tôi”.
Lục Hải Siêu chấn động: “Cậu Lăng quả là nhìn xa trông rộng, do tầm nhìn của Lục Hải Siêu tôi còn hạn hẹp”.
Lăng Khôi gật đầu: “Ông đứng một bên xem là được rồi”.
“Vâng. Cậu Lăng bảo trọng, nếu như khó đánh bại đối thủ thì xin cậu đừng miễn cưỡng bản thân”, Lục Hải Siêu lùi sang một bên, không nói thêm gì nữa.
Lăng Khôi đang định tiến tới chính giữa sân thì Đường Thục Thanh đột nhiên tiến lên giữ lấy tay Lăng Khôi: “Lăng Khôi, sao anh lại kích động như thế? Sao chưa gì đã đồng ý cá cược với ông Đường Lâm? Ông ấy là cường giả, là học trò của Tôn Lộc đấy”.
“Không đổ máu, không chiến đấu thì lấy đâu ra kết cục mới”, Lăng Khôi bình thản nói.
“Nhưng anh cũng không thể biết là không được mà vẫn cố làm. Ông ấy là đại sư võ thuật, một mình địch lại một trăm người, một ngón tay thôi cũng đủ để đâm xuyên qua đá, là cường giả ngoại kình thật sự đấy. Đội bảo vệ nhà họ Đường chính là do một tay ông Đường Lâm đào tạo ra. Bao nhiêu năm nay, đội bảo vệ vẫn luôn hộ tống bảo đảm cho mạng lưới vận tải lớn của nhà họ Đường. Người ngoài gặp phải đội bảo vệ nhà họ Đường thì đều sợ mất mật. Tiếng tăm vang dội này đều là do một mình ông ấy gây dựng nên”, Đường Thục Thanh vẫn không chịu buông tay: “Trong thi đấu võ thuật, nắm đấm không có mắt. Ông ấy có tiếng giết người quyết đoán, anh không thắng nổi đâu, hơn nữa còn có thể bị trọng thương”.
Đường Xuyên Thuỷ cũng tiến lên trước, nói: “Lăng Khôi, hay là thôi bỏ đi. Dù cho cậu chủ động giao con dấu của nhà họ Đường cho Đường Lâm thì cũng không thể mạo hiểm tính mạng của bản thân mình”.
Lăng Khôi nghe vậy thì trong lòng cảm động, nhoẻn miệng cười: “Mọi người cảm thấy ông cụ Đường là một người hồ đồ sao?”
“Đương nhiên không phải. Bố (ông nội) tiếng tăm lừng lẫy, trên đời này hiếm có được một người như thế”, hai người đồng thời phản đối.
Lăng Khôi lại hỏi: “Vậy mấy người cảm thấy lúc ông cụ Đường hấp hối không còn tỉnh táo hay sao?”
“Không phải”, hai người cùng lên tiếng.
“Vậy thì đúng rồi, cứ tin vào lựa chọn của ông cụ Đường đi”, Lăng Khôi gỡ tay Đường Thục Thanh ra, hai tay chắp sau lưng, từng bước tiến về chính giữa sân.
Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thuỷ đều ngơ ngác.
Câu nói cuối cùng của Lăng Khôi đã làm dấy lên một ngọn sóng lớn trong lòng hai người họ, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.
“Bố, ý của anh ấy là sao? Lẽ nào anh ấy thật sự cho rằng bản thân có thể chiến thắng ông Đường Lâm sao?”, Đường Thục Thanh không thể tin nổi nói.
Đường Xuyên Thuỷ nói: “Không thể nào, Lăng Khôi mới hơn hai mươi tuổi, võ thuật là quá trình tích luỹ lâu dài, cậu ấy còn trẻ như vậy, không thể có thành tựu quá lớn”.
“Vậy mà anh ấy vẫn dám đi?”, Đường Thục Thanh vô cùng lo lắng.
Đường Xuyên Thuỷ lại thở dài: “Mặc dù lí trí nói với bố rằng cậu ấy không thể chiến thắng chú hai, thế nhưng bố thích lời mà cậu ấy nói, chúng ta phải tin tưởng vào lựa chọn của ông nội”.
Xung quanh, vô số người đều nhìn theo bóng lưng của Lăng Khôi, miệng nở nụ cười lạnh lùng.
“Thằng nhóc này hoặc là một kẻ chán đời hoặc là một kẻ điên. Vậy mà lại dám ngạo mạn đến mức muốn đấu võ với Đường Lâm? Nếu muốn nổi tiếng thì cũng không ai làm như vậy”.
“Đâu chỉ là muốn nổi tiếng, rõ ràng là đang tìm đến cái chết. Một đòn của Đường Lâm đã đủ để đánh chết cậu ta. Nếu như cậu ta có thể chịu được một đòn thì tên của tôi sẽ viết ngược lại”.
“Một đòn? Anh cũng quá xem trọng cậu ta rồi đấy. Nếu như cậu ta có thể đỡ được nửa đòn thì tôi đi đầu xuống đất”.
“…”
Đường Lâm rất hưởng thụ những lời cười nhạo Lăng Khôi của mọi người xung quanh, mở miệng nói: “Lăng Khôi, tôi vẫn chưa ra tay mà mọi người đã dị nghị về kết cục thê thảm của cậu rồi kìa”.
Lăng Khôi điềm nhiên nói: “Người đời không biết gì, hơn nữa mọi người thường thích dùng con mắt quá khứ để nhìn nhận vấn đề, chưa biết chừng hôm nay, tam quan của bọn họ sẽ bị tôi thay đổi”.
“Lúc tôi hơn hai mươi tuổi, mặc dù hơi ngạo mạn nhưng cũng không dám khiêu chiến đại sư. Cậu còn trẻ người non dạ, không biết sự đáng sợ của đại sư. Hôm nay tôi sẽ cho cậu một bài học, để cậu hiểu được nên cụp đuôi xuống mà làm người”, Đường Lâm cười lớn, sau đó tiến lên phía trước: “Để tôi tiễn cậu về trời bằng một đòn ngoại kình”.
“Rầm”.
Mỗi một bước chân cụ ta giẫm xuống đều khiến cho lớp gạch nền bị lún xuống một tấc.
Sau mười bước, trên nền gạch lưu lại đúng mười vết lõm.
Lăng Khôi từng dùng tay không đánh một người lọt vào trong đá cẩm thạch, hôm nay Đường Lâm cũng làm được như vậy.
Quả nhiên là cao thủ ngoại kình.
Thật sự có thực lực của một đại sư.
Sau khi tăng tốc mười bước, tốc độ của Đường Lâm càng nhanh hơn, kéo theo một cái bóng, khoảnh khắc cụ ta tung cú đấm ra giống như một chiếc xe máy đang phóng như bay, lao thẳng về phía Lăng Khôi.
Người vẫn chưa đến mà gió lớn đã ập tới.
Lăng Khôi đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, chậm rãi giơ tay phải lên đặt trước ngực, dùng cánh tay đỡ lấy.
“Rầm!”
Lăng Khôi chỉ cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu, cơ thể không tự chủ lùi về sau mười mấy bước, đụng trúng hai chiếc bàn tròn sau lưng.
Những mảnh mùn cưa vương vãi khắp nơi.
Uy lực của cú đấm quá khủng khiếp.
“Hả? Vậy mà lại không làm sao? Còn có thể đỡ được?”, mặt Đường Lâm đỏ bừng, thở hổn hển. Thấy Lăng Khôi chỉ lùi về sau mười mấy bước và không hề hấn gì trước đòn đánh của mình thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trong số các đại sư ở Trung Hải, có rất ít người có thể đỡ được đòn đánh này. Dù là người đứng đầu trong số mười ba võ sư hạng kim cương - Trương Thiết Hùng thì cũng sẽ bị trọng thương, thậm chí là chết thẳng cẳng nếu trúng phải đòn này.
Thế nhưng, cậu thanh niên trước mặt lại có thể đỡ được?
Không chỉ Đường Lâm ngạc nhiên mà tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Đường đang có mặt cũng đồng loạt biến sắc.
Không một ai trong nhà họ Đường có thể đỡ được một đấm này. Nếu như buộc phải nói có thì cũng chỉ có mấy cao thủ của đội bảo vệ mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Xem ra Lăng Khôi cũng có chút bản lĩnh.
Chương 193: Nhanh quá rồi đấy
Lăng Khôi nhổ nước bọt xuống đất, lại đứng thẳng tắp như cũ: “Tiếp đi”.
Cuối cùng, Lăng Khôi cũng đã sôi máu.
Ba năm nay, đây là lần đầu có người kích thích được nhiệt huyết trong người anh.
Gân cốt, bắp thịt, khí huyết đã lâu không dùng đến đều bắt đầu trở nên linh hoạt.
“Ban nãy tôi chỉ thử chút thôi, vẫn chưa thật sự dùng lực. Đòn thứ hai sẽ không đơn giản như thế nữa đâu”, Đường Lâm nghiến răng hét lớn, lại bắt đầu tấn công.
Lần tấn công này, cụ ta dùng mười lăm bước tăng tốc, mỗi bước giẫm lên mặt đất đều để lại vết hõm sâu hơn lần trước.
Sau khi tăng tốc, khí thế cũng mạnh hơn, khoảnh khắc tung cú đấm ra, không khí cũng phát ra một tiếng kêu sắc lẹm đinh tai nhức óc.
Giống như âm thanh cây roi quất vào khoảng không khiến cho không khí bị dồn nén lại tạo thành.
Uy thế mạnh mẽ khiến cho người ta khiếp sợ.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều hít sâu một hơi.
Thủ đoạn ngang tàng như vậy, dù có là một con voi lớn cũng sẽ bị đánh bay chỉ trong nháy mắt. Dù có là một khối đá dày cả mấy mét phía trước cũng sẽ bị đánh cho nát vụn.
Ai có thể chống đỡ được đây?
Lăng Khôi sao?
Không thể nào.
Đường Xuyên Bách kích động nói: “Lần này chú hai mới ra tay thật. Uy lực cường bạo như thế khéo phải gấp đôi so với ban nãy. Thằng nhóc Lăng Khôi này căn bản không thể chống đỡ nổi đâu”.
Đường Xuyên Hà nói: “Lần này chú hai thật sự nghiêm túc rồi, ngoại kình bạo phát thì cơ thể người bình thường tuyệt đối không thể chống đỡ nổi. Lần này Lăng Khôi chết chắc rồi”.
Đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Đường đều lộ ra vẻ hào hứng, giống như đã nhìn thấy kết cục Lăng Khôi bị đánh thê thảm.
Thế nhưng.
Lăng Khôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ tay phải lên đặt trước ngực, đối chọi với cú đấm này.
“Rầm!”
Sức lực cực mạnh như muốn bùng nổ.
Cơ thể Lăng Khôi lại lùi về sau mười lăm bước, để lại mười mấy dấu chân lõm sâu vô cùng bắt mắt trên nền gạch.
Sau mười lăm bước, Lăng Khôi lại đứng vững, không hề có bất cứ tổn hại nào, ngược lại khoé miệng còn nhếch lên nụ cười nhạt.
Lăng Khôi ngạc nhiên phát hiện ra, mặc dù cơ thể mình rất đau đớn, nhưng không hề bị trọng thương quá nghiêm trọng, điều khiến Lăng Khôi vui mừng hơn là nhiệt huyết sục sôi bên trong cơ thể, cơ bắp linh hoạt, gân cốt rắn chắc, lục phủ ngũ tạng đều giống như bị kích thích.
Đây là cảm giác ba năm rồi anh chưa có được.
Giống như ao tù nước đọng dần dần lấy lại sức sống.
“Đến đi”, Lăng Khôi đứng thẳng người, ngoắc ngón tay về phía Đường Lâm: “Nếu như ông chỉ có trình độ này thì đúng là khiến tôi thất vọng”.
“Vậy mà lại không sao ư?”, trong lòng Đường Lâm vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Khôi cũng thay đổi hoàn toàn.
Chuyện này sao có thể chứ?
Cụ ta đã phát huy năm phần thực lực của bản thân, vốn dĩ cho rằng dù Lăng Khôi có đỡ được đòn đầu tiên thì tới đòn thứ hai kiểu gì cũng có thể đánh bại được cậu ta.
Vậy mà lại đỡ được?
Đường Lâm cảm thấy rất mất mặt, gầm lên một tiếng, lại bày ra tư thế tấn công mãnh liệt hơn, ra đòn thứ ba.
Cú đấm này, cụ ta đã dùng tới bảy phần thực lực, uy lực cực lớn khiến cho người ta sợ hãi không nói nên lời.
Lăng Khôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, dùng tay phải chống đỡ.
“Ầm!”
Cú đấm thứ ba mạnh hơn đã đánh trúng, Lăng Khôi lùi về sau mười sáu bước, sau đó lại bình thường như không.
“Chuyện này sao có thể chứ!”
Hai mắt Đường Lâm đỏ ngầu, tung ra cú đấm thứ tư, dùng hết mười phần sức lực.
Cụ ta dồn hết tất cả thực lực vào đòn đánh, nếu như là người bình thường đối diện với nguy cơ sinh tử thì thường sẽ không làm như vậy.
Giống như một mình lái xe, nếu không vì gặp phải nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng thì sẽ không thể đạp ga suốt cả chặng đường.
Thế nhưng Đường Lâm vẫn làm như vậy.
Cụ ta tốt xấu gì cũng là trụ cột của nhà họ Đường, là đỉnh cao không thể vượt qua trong lòng người nhà họ Đường. Nếu như trước mặt mọi người ngay cả một tên Lăng Khôi cũng không xử lý được thì sau này cụ ta đâu còn mặt mũi ở lại nhà họ Đường được nữa?
Uy lực của đòn thứ tư đạt tới đỉnh cao chưa từng có.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lăng Khôi vẫn dùng tay phải chống đỡ, lùi về sau mười sáu bước.
Anh không hề bị thương.
“Thế này cũng quá đáng sợ rồi đi”, Đường Lâm không khỏi nhìn kỹ Lăng Khôi lại từ đầu.
Cậu thanh niên này tuyệt đối không đơn giản.
Ít nhất cũng là cao thủ ngoại kình.
Hơn nữa thực lực cũng không hề kém hơn mình, nếu như bản thân còn coi thường cậu ta nữa thì e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Đến nữa đi”, Lăng Khôi vẫn ngoắc tay với Đường Lâm như cũ.
Đường Lâm đã không thể vui được nữa, ra đòn nào bị chặn lại đòn đấy. Thế nhưng trong lòng vẫn không phục, đặc biệt là khi nhìn thấy thái độ khiêu khích đầy hống hách của Lăng Khôi thì càng điên máu hơn.
Đường Lâm mang theo sự phẫn nộ tung ra đòn thứ năm.
Vẫn là mười phần lực công kích.
Lần này vẫn bị Lăng Khôi đỡ được chỉ với một tay.
Hơn nữa, Lăng Khôi chỉ lùi về sau mười ba bước, ít hơn so với lần trước ba bước chân.
Sự biến đổi rất nhỏ đó đương nhiên lọt vào trong mắt Đường Lâm.
Đường Lâm không tin, tiếp tục ra đòn thứ sáu.
Kết quả Lăng Khôi vẫn dùng một tay chống đỡ, lùi về sau mười một bước.
Đường Lâm càng thêm tức giận, tung ra hết đòn này tới đòn khác.
Mỗi lần, Lăng Khôi đều dùng một tay đỡ lấy, số bước lùi về sau càng lúc càng ít hơn.
Sau hai mươi ba đòn, Đường Lâm đã thở dốc, mặt đỏ bừng, cả người hơi run rẩy.
Vào lúc cụ ta tung ra đòn thứ hai mươi tư, Lăng Khôi đứng nguyên tại chỗ, một tay đỡ lấy, không hề bị thương, hơn nữa còn không lùi về sau dù chỉ một bước!
Mặt Đường Lâm trắng bệch, ngơ ngác nói: “Chuyện này không thể nào. Dù sư phụ tôi có ở đây, muốn chịu một đòn của tôi mà không lùi ra sau bước nào thì cũng cần tiêu tốn không ít sức lực, vậy mà cậu có thể nhẹ nhàng đứng nguyên tại chỗ để chống đỡ như vậy ư?”
“Ông chỉ có chút bản lĩnh thế thôi à?”, Lăng Khôi phủi bỏ lớp bụi trên người, nhìn Đường Lâm với vẻ mặt thú vị: “Nếu như ông không có chiêu trò gì khác thì đến lượt tôi ra tay”.
Đường Lâm gầm lên một tiếng: “Cậu có thủ đoạn gì thì cứ dùng hết đi. Tôi tiếp hết”.
Lăng Khôi lắc đầu: “Đối phó với ông thì không cần thủ đoạn, một đấm là đủ rồi”.
Nói xong, nửa thân trên của Lăng Khôi đột nhiên uốn cong ra sau tạo thành hình cánh cung.
Ban đầu góc độ cong vẫn không lớn, thế nhưng khi sức lực của Lăng Khôi không ngừng dồn vào phần eo thì độ cong càng lớn hơn, còn phát ra những tiếng “rắc rắc rắc”.
Như thể một người khổng lồ đang kéo căng dây cung.
Chỉ ít lâu sau, cánh cung dồn đủ lực.
Ngay lập tức bắn ra phía trước, cơ thể của Lăng Khôi như một mũi tên lạc hướng bay vọt tới, lao nhanh về phía Đường Lâm.
Khoảnh khắc Lăng Khôi rời khỏi mặt đất, mặt đất chợt trở nên chấn động.
“Sao có thể nhanh và mạnh như thế chứ?”, Đường Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt trợn tròn, quay người bỏ chạy mà chẳng buồn suy nghĩ.
Năng lực ngoại kình mà Lăng Khôi bộc lộ ra lúc này đã vượt xa so với suy đoán của Đường Lâm. Đường Lâm có tự tin thế nào thì cũng biết rất rõ rằng nếu như bị cú đấm này đánh trúng thì không chết cũng sẽ bị thương.
“Thực lực của cậu thanh niên này sao lại mạnh mẽ đến thế, e rằng chỉ có sư phụ ra mặt thì mới áp chế nổi”, trong đầu Đường Lâm loạn hết cả lên.
Cụ ta nhảy vọt về phía sau, kéo dài khoảng cách ra xa mấy chục mét.
Lúc này Đường Lâm mới thở phào một hơi, thầm nghĩ may mà bản thân vừa chọn quay đầu tháo chạy, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Thế nhưng vào lúc này.
Chỉ thấy sau khi cơ thể của Lăng Khôi bắn vọt lên không trung thì nhanh chóng đáp đất rồi lao về phía Đường Lâm.
“Còn có thân pháp như vậy nữa sao?”, Đường Lâm vội vàng định tháo chạy thêm lần nữa, thế nhưng đã không còn kịp nữa.
Nhanh quá rồi đấy!
Lăng Khôi giống như một viên đạn hình người, bắn trúng người Đường Lâm với một sức mạnh cực lớn.
Chương 194: Cậu lại giở trò gì vậy?
“A!”
Tiếng hét thất thanh vang lên.
Một người toàn thân đẫm máu bay xa mười mét.
Đường Lâm bay ra xa, rơi xuống đất tạo thành một cái hố sâu nửa mét, sau đó trượt về phía sau thêm mười mấy mét nữa, rồi đập vào con sư tử đá cẩm thạch dưới mái hiên.
“Rắc!”
Viên đá cẩm thạch được chạm khắc hình con sư tử vỡ tan.
Mảnh vỡ chôn vùi nửa cơ thể của Đường Lâm.
Những mảnh vỡ nhuốm màu máu đỏ.
Chết lặng.
Toàn thể mọi người chết lặng.
Miệng mỗi người nhà họ Đường đều há hốc thành hình chữ O, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Không thể, tuyệt đối không thể. Đường Lâm là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Đường chúng ta, có sức chiến đấu của đại sư, đã từng một mình chọi một trăm, trấn thủ một phương, sao có thể bị tên ranh con hai mươi tuổi Lăng Khôi đánh bại chỉ với một cú đấm chứ?”
Đường Thục Hòa kinh ngạc ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt: “Thế này cũng thật là khoa trương quá? Chẳng phải hắn chỉ là một tên vô dụng thôi ư? Sao có thể trở nên lợi hại vậy chứ?”
Đường Thục Hòa hoảng loạn, nghĩ đến việc bị Lăng Khôi đánh một trận ở nhà hàng lẩu lần trước, hắn còn cao giọng dọa giết Lăng Khôi.
Bây giờ nghĩ lại, đây đúng là chuyện nực cười.
Nhắc đến chuyện hắn từng có ý định dòm ngó vợ Lăng Khôi, hắn càng thêm sợ hãi.
Cũng may là ngày đó thật sự đã không làm điều gì quá đáng với Tô Duệ Hân, nếu không e rằng giờ hắn đã trở thành một cái xác khô rồi.
Hắn vẫn có thể sống đến bây giờ, quả thực là may mắn.
Lăng Khôi vẫn quá nhân từ.
Nghĩ đến đây, miệng lưỡi Đường Thục Hòa khô khốc, trong lòng sắp không chịu nổi nữa.
Đường Nghiêu cũng sợ hãi ngồi phịch dưới đất, lúc nãy hắn và Đường Thục Hòa còn cho rằng Lăng Khôi đến nhà họ Đường, chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng không ngờ ngay cả chiến thần như Đường Lâm cũng bị Lăng Khôi đánh bại chỉ bằng một cú đấm.
Nghĩ lại mọi chuyện như trò cười vậy.
Đường Thục Hạo lùi về phía sau: “Có khoa trương quá không vậy? Cậu ta thực sự đánh bại ông Lâm sao?”
Hắn cũng là thanh niên hai mươi tuổi, nhưng khoảng cách giữa bản thân hắn và người này lại quá lớn.
Đã có lúc Đường Thục Hạo cũng nghĩ rằng mình là đứa con cưng của trời. Nhưng trước mặt Lăng Khôi, hắn phát hiện ra bản thân mình chỉ là một tên hề.
Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách run rẩy nhìn nhau, không nói lời nào.
Nhà họ Đường thật sự sẽ rơi vào tay người này sao?
Lăng Khôi đứng chắp tay, như một thanh kiếm sắc bén dưới bầu trời, chấn động bốn phương.
“Khụ, khụ”.
Đường Lâm ho khan trong đống đất đá, một lúc lâu sau mới gượng dậy được.
Lúc này, quần áo cụ ta đã rách tả tơi, máu me đầm đìa.
Đường Lâm cố đứng vững, chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Khôi, quỳ xuống nói: “Đa tạ cậu Lăng đã tha mạng, công phu của cậu Lăng quá cao siêu, Đường Lâm tôi tâm phục khẩu phục”.
Ông ta dập đầu xuống đất.
Bụp bụp!
Cảnh tượng này khiến mọi người náo động.
Nhà họ Đường thua rồi.
Cuộc tranh giành vị trí gia chủ mới của nhà họ Đường đã kết thúc.
Lăng Khôi liếc nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người nhà họ Đường, nếu có ai không phục thì có thể bước lên thách đấu với tôi”.
Người nhà họ Đường liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Thậm chí, bọn họ còn không dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Khôi.
“Nếu còn ai không phục thì cứ đứng ra đây”, Lăng Khôi hỏi lại một lần nữa.
Nhưng vẫn không ai dám đứng ra.
Lăng Khôi nói: “Tốt lắm, nếu không có ai thách đấu nữa thì cứ làm theo giao hẹn, từ nay về sau, tôi sẽ cai quản nhà họ Đường. Về sau, nếu có ai dám dị nghị chuyện tôi nắm giữ con dấu nhà họ Đường thì sẽ như con sư tử này”.
Lăng Khôi bước đến chỗ con sư tử đá khác, tung một cú đấm.
Rầm.
Sư tử đá vỡ tan tành, khói bụi mịt mù.
Đám người nhà họ Đường sợ đến mức tim như ngừng đập.
Đường Xuyên Bách cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Lăng quả nhiên có năng lực phi thường. Nhưng việc cai quản nhà họ Đường là việc hệ trọng, tôi nghi ngờ cậu không có năng lực này”.
Đường Xuyên Hà nói: “Đúng vậy, nếu nhà họ Đường sa sút trong tay cậu thì cậu có chịu trách nhiệm nổi không? Cậu có mặt mũi nào giải thích với bố tôi dưới suối vàng không?”
Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Ồ? Vậy các người vẫn không phục tôi sao?”
Đường Xuyên Bách nói: “Không phải không phục, mà là đang tìm cách tốt nhất để quản lý nhà họ Đường. Cậu đã thắng, nắm giữ được con dấu nhà họ Đường, tôi không có gì để nói. Nhưng mạng lưới vận tải đường bộ do tôi phụ trách, cậu không được can thiệp vào”.
Đường Xuyên Hà nói: “Mạng lưới vận tải đường biển do tôi phụ trách, cậu cũng không được can thiệp”.
Lăng Khôi nhíu mày.
Mặc dù Lăng Khôi đã biết hai tên này vô cùng xảo quyệt và không biết xấu hổ, nhưng không ngờ bọn họ lại có thể vô liêm sỉ đến vậy.
Bề ngoài đồng ý cho anh nắm giữ nhà họ Đường, nhưng lại không chịu giao quyền lực, đây chẳng phải là muốn Lăng Khôi làm tướng không binh sao?
Hơn nữa, bọn họ mỗi người nắm một nhánh, tương đương với việc phân chia quyền lực của nhà họ Đường, từ đó nội bộ nhà họ Đường sẽ bị chia rẽ, thế lực cũng sẽ không lớn mạnh như trước.
Một khi suy bại thì không thể vực dậy được.
Lăng Khôi nghiến răng nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Đường Xuyên Bách nói: “Tôi điều khiển vận tải đường bộ hơn mười năm, cho dù bây giờ cậu nắm giữ con dấu nhà họ Đường thì cũng không thể đoạt được quyền lực của mạng lưới vận tải đường bộ khỏi tay tôi được. Cho dù cậu không chịu thì cũng vô dụng thôi”.
Đường Xuyên Hà nói: “Tôi cũng đã phụ trách mạng lưới vận tải đường biển hơn mười năm, cậu không thể cướp đi được”.
Hai người họ đều vô cùng kiên quyết.
Lăng Khôi quay đầu nhìn Đường Lâm nằm trên mặt đất: “Đường Lâm, ông thì sao?”
Đường Lâm nói: “Tôi thua cậu rồi, cậu nắm giữ con dấu, tôi không có gì để nói. Nhưng tôi đã phụ trách mạng lưới vận tải đường hàng không hơn bốn mươi năm, còn nắm trong tay hai đội bảo vệ nhà họ Đường. Hai thứ này, tôi sẽ không giao cho cậu”.
Bọn họ đều rất xảo quyệt. Làm như vậy quả thực là không vi phạm giao hẹn.
Hơn nữa, bọn họ còn dám chống lại ý của Lăng Khôi, nghĩ rằng Lăng Khôi không dám giết bọn họ.
Một khi Lăng Khôi giết một trong ba người thì nhất định sẽ khơi dậy lòng thù hận trong lòng người nhà họ Đường, như vậy thì Lăng Khôi muốn quản lý nhà họ Đường cũng không được nữa.
Bên cạnh đó, phía sau bọn họ còn có một đại sư Tôn Lộc, nên trong lòng ba ông lớn nhà họ Đường đều biết Lăng Khôi cũng không dám làm bừa.
Lăng Khôi không tranh luận với bọn nữa mà lướt nhìn xung quanh: “Những người nhà họ Đường có mặt ở đây đều là nhân chứng. Bây giờ tôi hỏi lại các người một lần nữa, có ai bằng lòng ủng hộ tôi không?”
Không ai trả lời.
Lăng Khôi lớn tiếng hỏi lại: “Có ai bằng lòng ủng hộ tôi không?”
Mọi người vẫn nhìn nhau, không ai nói gì.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Tôi bằng lòng”, giọng của một cô gái vang lên.
Đường Thục Thanh đứng ra trước: “Tôi sẵn sàng hỗ trợ anh Lăng”.
Lăng Khôi vốn đang tuyệt vọng, nhìn thấy Đường Thục Thanh đứng lên, ánh mắt trở nên sáng ngời: “Tại sao?”
Đường Thục Thanh nói: “Anh từng nói muốn tôi tin tưởng sự lựa chọn của ông nội. Nếu ông nội đã chọn anh thì tôi cũng sẽ chọn tin tưởng anh”.
“Tôi nữa, tôi cũng sẵn sàng hỗ trợ cậu”, Đường Xuyên Thủy đứng dậy.
Lăng Khôi vui vẻ nói: “Tốt, tốt lắm. Nhà họ Đường có mấy trăm người, cuối cùng cũng có hai người hiểu chuyện”.
“Thục Thanh”, Lăng Khôi gọi.
Đường Thục Thanh nói: “Sao vậy?”
“Tôi khát rồi, cô có thể pha cho tôi một tách trà được không?”, Lăng Khôi nói một câu kỳ quái.
Đường Thục Thanh hơi mơ hồ: “Ở đây sao?”
“Ừ, ở đây”, Lăng Khôi tìm một chiếc bàn chưa bị đập vỡ, hất tay một cái, tất cả bát đĩa trên bàn ăn đều rơi xuống đất, sau đó ngồi xuống.
Đường Thục Thanh quay về phòng lấy bộ ấm chén, pha trà cho Lăng Khôi trước mặt mọi người.
Mặc dù cô ta không biết Lăng Khôi muốn làm gì, nhưng nếu Lăng Khôi đã lên tiếng thì cô ta sẽ làm theo.
Thời gian từ từ trôi qua, mọi người không dám rời đi, tò mò nhìn chàng thanh niên trước mặt.
Lăng Khôi cứ như không có chuyện gì xảy ra, anh yên lặng yên uống trà, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời.
Đường Xuyên Bách nhịn không nổi nữa: “Lăng Khôi, cậu lại giở trò gì vậy?”
Chương 195: Tặng quà
Lăng Khôi cầm tách trà lên, uống một ngụm rồi chậm rãi nói: “Trước khi tới đây tôi đã chuẩn bị cho mấy người ba món quà, vốn tôi không định tặng đâu, nhưng giờ mấy người không chịu giao quyền hành ra, nên tôi phải tặng ba món quà này rồi. Tính theo thời gian thì có lẽ ba phần quà này sắp tới rồi, quý vị đợi đi”.
Quà ư?
Đường Xuyên Bách chỉ thấy vô lý: “Xằng bậy. Tôi không phản đối việc giờ cậu đã là gia chủ nhà họ Đường, nhưng biệt thự nhà họ Đường này là chỗ riêng tư, cậu có thể đi rồi, nơi này không chào đón cậu”.
Đường Xuyên Hà cũng lạnh lùng nói: “Đúng đấy, cho dù cậu có là gia chủ thì cũng không có quyền ở lại chỗ riêng tư của nhà họ Đường. Cậu cầm theo con dấu nhà họ Đường đi đi”.
“Sao hả? Giờ các người bắt tôi đi ư?”, Lăng Khôi bật cười: “Một lát nữa mấy người đừng có cầu xin tôi quay lại đó”.
“Nực cười, nhà họ Đường đã duy trì suốt mấy chục năm nay, có bao giờ cầu xin ai đâu chứ?”, Đường Xuyên Bách lạnh lùng nói.
Lúc này, một đệ tử của nhà họ Đường vội vã từ ngoài chạy vào, lớn tiếng nói: “Có chuyện không hay rồi”.
Đường Xuyên Bách không thèm để tâm, chỉ thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?"
Đứa con cháu đó nói: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua một quyết sách khẩn – đóng băng tất cả hoạt động tín dụng vốn trong ngân hàng của nhà họ Đường. Giờ các ngành nghề, các chi nhánh đang điên cuồng thúc giục chúng ta giải quyết vấn đề vốn”.
Soạt!
Mọi người đều hít sâu một hơi!
Đối với khối tài sản kếch xù như này của nhà họ Đường, mỗi năm lợi nhuận mà họ kiếm được đều là khối tài sản khổng lồ. Đương nhiên nhà họ Đường sẽ không giữ lại bằng tiền mặt mà sẽ cho vào ngân hàng và được dùng để cho vay, đầu tư, uỷ thác, những khoản quỹ khác, v.v...
Tuy Công đoàn Trung Hải không có quyền can thiệp vào mạng lưới vận tải của nhà họ Đường, nhưng lại có thể kìm hãm tất cả ngân hàng vùng Trung Hải.
Tức là gián tiếp bóp chẹt cổ nhà họ Đường.
Đường Xuyên Bách sợ mất mật: “Có phải cậu nói nhầm rồi không?”
Người đó lại kể lại lần nữa.
“Nói nhảm, không thể nào có chuyện đó được, từ trước tới giờ Công đoàn Trung Hải luôn sợ nhà họ Đường chúng ta. Bao năm nay nhà họ Đường muốn vay bao nhiêu tiền, Công đoàn Trung Hải cũng không can thiệp. Cho dù là chuyện nhà họ Đường làm trái với điều ước ngân hàng, Công đoàn Trung Hải cũng chưa hề hỏi tới. Sao giờ lại có thể tuỳ tiện đưa ra quyết định như này chứ?”, Đường Xuyên Hà tức giận gào mồm lên, rồi xông tới chỗ tên đó vả vào mặt hắn hai cái bạt tai: “Nếu lại nói xằng nói bậy thì tôi sẽ xé rách miệng cậu”.
Tên đó quỳ trên đất: “Lời tôi nói đều là thật”.
Ngay sau đó, điện thoại của tất cả lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường đều đổ chuông.
Đều là người phụ trách chi nhánh gọi tới hỏi thăm tình hình, thúc giục tiền bạc.
Đường Xuyên Hà và Đường Xuyên Bách cũng nhận nhiều cuộc điện thoại hệt như vậy.
Lúc này mọi người mới tin sự thật này.
Đường Xuyên Bách trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, là do cậu làm phải không?”
Lăng Khôi vẫn cứ uống trà, tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Đừng gấp, đây chỉ là món quà đầu tiên tôi tặng mấy người. Còn hai món quà nữa, cứ đợi đi”.
Trong lòng Đường Xuyên Bách cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên.
Lăng Khôi càng tỏ ra bình tĩnh thì bọn họ càng lo sợ.
Không lâu sau, một tên đệ tử của nhà họ Đường tiến vào, thở dốc nói: “Có chuyện lớn rồi”.
Đường Xuyên Bách không dám lơ là, nhanh chóng nắm cổ áo hắn và quát hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Tên đó nói: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua quyết sách khẩn thứ hai – thu hồi tất cả giấy phép của tài xế vận tải, thuỷ thủ, phi công và tiếp viên hàng không làm việc cho nhà họ Đường chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, bất kể nhân viên vận tải nào của nhà họ Đường đều không có đủ tư cách để làm công việc vận tải”.
Ừng ực.
Đường Xuyên Bách nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy: “Công đoàn Trung Hải điên rồi hả? Sao lại thông qua quyết sách này được chứ? Đây là đi ngược lại dự tính ban đầu khi thành lập Công đoàn Trung Hải rồi. Công đoàn Trung Hải không có quyền hạn này”.
Tên đó nói: “Hội trưởng Công đoàn Trung Hải vừa ký lệnh hội trưởng, tuyên bố tình trạng khẩn cấp mà Công đoàn Trung Hải đang bước vào và khởi động những quy trình khẩn. Hai quyết sách này được đưa ra trong hoàn cảnh như vậy”.
Quả thật trong tình huống bình thường, Công đoàn Trung Hải không có quyền này.
Nhưng cũng đã tuyên bố tiến vào tình trạng khẩn cấp rồi.
Trước đây, khoảnh khắc Mã Đằng đá Hàn Thiên Hào ra khỏi Công đoàn Trung Hải cũng làm như vậy.
Hàn Thiên Hào đứng trong đám người, cả người run rẩy, cảnh Lăng Khôi từng đối phó với nhà họ Hàn hiện lên trong tâm trí ông ta.
Giờ Lăng Khôi muốn dùng thủ đoạn y hệt để đối phó với nhà họ Đường ư?
Thật sự khiến người khác rùng mình!
Đường Xuyên Hà gào thét: “Lăng Khôi, đây lại là chuyện tốt mà cậu làm phải không?”
Lăng Khôi nhấp ngụm trà: “Đừng giận dữ như vậy, đây chỉ mới là món quà thứ hai thôi. Còn có món quà cuối cùng nữa mà, mấy người không tò mò sao?”
Đám người nhà họ Đường đều ngơ ngác, sởn tóc gáy.
Không biết vì sao mọi người thấy cảnh Lăng Khôi ngồi giữa sân bình tĩnh uống trà, bọn họ càng thấy sợ hơn.
Sau nửa tiếng, lại một tên đệ tử nhà họ Đường tiến vào: “Công đoàn Trung Hải vừa thông qua quyết sách khẩn thứ ba – thu hồi tất cả tư cách vận hành xí nghiệp dưới trướng nhà họ Đường. Giờ hơn chín mươi phần trăm các xí nghiệp dưới trướng nhà họ Đường phải tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh”.
Rầm!
Lời này vừa nói ra, phân nửa nhà họ Đường ở trong sân đều sợ tới mức ngã phịch dưới đất.
Nhà họ Đường xong rồi.
Đường Xuyên Bách sợ tới mức lùi lại liên tục. Ông ta dựa vào tường mới gắng gượng đứng vững được: “Cậu, cậu Lăng, vậy mà cậu lại có thể khiến Công đoàn Trung Hải bất chấp tất cả để đối phó nhà họ Đường chúng tôi. Cậu, cậu thật độc ác”.
“Chẳng phải vừa rồi mấy người muốn đuổi tôi đi sao? Quà tặng xong rồi, sao giờ không đuổi tôi tiếp nữa đi?”
Lăng Khôi bình tĩnh uống ngụm trà, liếc nhìn Hàn Thiên Hào ở giữa đám đông: “Hàn Thiên Hào, tôi nói cho ông một chuyện, mục tiêu trong ba quyết sách của Công đoàn Trung Hải mà bọn họ vừa báo cũng bao gồm cả nhà họ Hàn đó”.
“Lạch cạch”.
Hàn Thiên Hào ngã xụi lơ dưới đất, tóc cũng ướt nhẹp.
Đường Xuyên Bách kích động, gần như phát điên nói: “Lăng Khôi, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng dựa vào Công đoàn Trung Hải là có thể chèn ép nhà họ Đường chúng tôi sao?”
“Nếu ông muốn tranh đấu thì có thể thử”, Lăng Khôi cầm ấm trà lên, nhẹ nhàng rót trà vào tách.
Nước trà màu cam sẫm tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp trong không trung rồi rơi vào trong tách, tạo ra tiếng róc rách.
Đường Xuyên Hà nói: “Lăng Khôi, cậu đã được bố tôi giao cho việc quản lý nhà họ Đường, cậu làm như vậy chẳng lẽ không sợ nhà họ Đường sẽ bị diệt vong sao?”
Lăng Khôi vẫn rót trà như cũ, không cho là như vậy, nói: “Tôi chỉ khiến nhà họ Đường tạm ngừng kinh doanh mà thôi, không hề làm hại nhà họ Đường. Nếu mấy người không đồng ý chuyển giao quyền hành thì nhà họ Đường sẽ bị diệt vong. Nói cho cùng, nếu nhà họ Đường thật sự bị diệt vong thì mấy người mới là kẻ đầu sỏ”.
Hai người Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà đều thấy sống lưng ớn lạnh.
Tới lúc này rồi, bọn họ mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của Lăng Khôi này.
Thủ đoạn mạnh mẽ chèn ép Đường Lâm; bày mưu tính kế cẩn thận, chặt chẽ; ngồi vững ở trên cao và có tâm tư như ma quỷ.
Vừa ra tay đã kẹp chết nhà họ Đường.
Lăng Khôi chậm rãi uống hết ngụm trà cuối cùng, thưởng thức mùi vị trong đó.
“Trà uống xong rồi, tôi cũng nên đi rồi”, Lăng Khôi đặt tách trà xuống, mùi thơm còn vương vấn bên khóe môi, rồi đứng dậy rời đi.
Khi bước được nửa chân ra cửa thì đột nhiên Lăng Khôi dừng lại, nhìn lại người nhà họ Đường: “Nếu mấy người muốn nhà họ Đường khôi phục lại thì đến cửa cầu xin tôi. Cầu xin đến khi tôi thấy hài lòng mới thôi”.
Sau khi để lại những lời này thì người đã đi xa.
Bình luận facebook