• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chiến Thần Phục Thù (8 Viewers)

  • Chương 27-30

Chương 27: Bà cụ Tô mời khách

Lăng Khôi bình tĩnh đưa hộp gấm trong tay ra: “Thứ Hàn Phá thiếu đang ở chỗ tôi. Nếu bây giờ làm phẫu thuật vẫn có thể nối lại”.

Bốn vệ sĩ lập tức lùi ra sau một bước, thái độ của Hàn Thiên Hào cũng hòa hoãn lại: “Cậu muốn gì?”

Lăng Khôi mỉm cười nói: “Vợ tôi tìm ông ba lần, ông lại từ chối không gặp”.

Hàn Thiên Hào cố nén cơn giận, xoay người nhìn Tô Duệ Hân: “Xin lỗi, bây giờ tôi có thể đồng ý với việc hợp tác mà cô tìm tôi bàn bạc, nhường dự án nghiên cứu y học thảo dược của Đại học Y khoa thành phố Trung Hải cho nhà họ Tô các cô”.

Câu nói này khiến Tô Duệ Hân tê rần cả người, cảm giác mọi uất ức trước kia đều tan biến trong nháy mắt. Mũi của cô cay cay, mắt nhòe đi.

“Ông cũng rộng rãi đấy, nếu không nối lại được thì có thể đến tìm tôi”, Lăng Khôi đưa hộp gấm qua, sau đó lặng lẽ nổ máy xe đời cũ năm mươi, phóng ra khỏi cửa.

Tô Duệ Hân nhìn theo bóng hình đó, tâm trạng rất phức tạp, hồi lâu không nói lời nào.

Trần Giang đỏ bừng mặt, vô cùng ngượng ngùng. Cùng lúc đó, trong mắt anh ta cũng ngập tràn vẻ hung ác.

Tô Duệ Hân mang theo hợp đồng đã kí xong về đến văn phòng, không đợi được mà gọi điện thoại cho bà cụ Tô, báo cáo lại sự việc.

Bà cụ Tô chỉ “ừ” một tiếng rồi cúp máy.

Tô Duệ Hân duỗi lưng, thả lỏng toàn thân, cảm giác thế giới xung quanh trở nên vô cùng tốt đẹp. Trên bàn làm việc còn có một hộp cơm.

Cô mở ra xem, trong hộp là canh cá.

Tô Duệ Hân đã mấy ngày ăn không được ngon bỗng nổi cơn thèm ăn, bưng canh lên uống hết một hơi: “Lăng Khôi, cám ơn anh”.

Lần đầu tiên Tô Duệ Hân cảm thấy người chồng sớm tối có nhau với mình ba năm lại chứa đựng vài phần bí ẩn, hơn nữa đã có chút khí chất đàn ông.

Ly hôn sao?

Lần đầu tiên ý nghĩ này bị dao động trong lòng Tô Duệ Hân.

Trước đây, cô chỉ mong cắt đứt quan hệ với Lăng Khôi, điều này xuất phát từ sự thất vọng cực độ và sự ghét bỏ cực đoan của cô với Lăng Khôi. Nhưng bây giờ cô không còn thất vọng nữa, cũng không ghét bỏ như trước nữa.

Thậm chí còn là lần đầu cô có chút thiện cảm với Lăng Khôi.

Chẳng mấy chốc bà cụ Tô lại gọi điện tới, bảo Tô Duệ Hân tối nay đến biệt thự Vân Đỉnh ăn cơm.

Tô Duệ Hân phấn khởi không thôi, nhận lời ngay.

Tộ Duệ Hân gửi tin nhắn cho Lăng Khôi, nói anh tối nay đi cùng cô đến biệt thự Vân Đỉnh ăn cơm.

Lần này có thể khiến nhà họ Hàn đồng ý hợp tác chủ yếu vẫn là nhờ công lao của Lăng Khôi, mình coi như đã cướp công của Lăng Khôi, ít nhiều cũng cảm thấy hơi áy náy. Cô làm như vậy có lẽ là để giảm bớt sự áy náy trong lòng.

Biệt thự Vân Đỉnh, căn số hai mươi mốt.

Đây là nơi Tề Hành ở. Trên toàn thành phố Trung Hải, người có tư cách vào ở trong biệt thự này cộng lại cũng không nhiều.

Lúc này, Hàn Thiên Hào mang theo quà lớn đến biệt thự thăm Tề Hành.

Sau một phen hàn huyên, Tề Hành nói: “Tiểu Hào, thương tích của Hàn Phá thế nào rồi?”

Trong mắt Hàn Thiên Hào hiện lên vẻ lạnh lẽo, cố kìm nén nói: “Lăng Khôi gửi trả tay rồi, bây giờ đã nối lại, trong vài tháng không dùng tay phải bình thường được”.

Tề Hành khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, chỉ cần không tàn tật là may lắm rồi”.

“Thưa thầy, con xin hỏi rốt cuộc Lăng Khôi này có lai lịch như thế nào mà ngay cả ông lớn như thầy cũng đứng về phía cậu ta?”, Hàn Thiên Hào không cam tâm. Trước kia ở cổng biệt thự, nếu không phải suy xét đến chuyện Tề Hành đứng về phía Lăng Khôi ở nhà hàng Á Vận thì Hàn Thiên Hào đã ra tay với Lăng Khôi.

Tề Hành lắc đầu: “Cậu ta cũng chẳng có lai lịch gì, chỉ là nhà thẩm định mà nhà Lý Mặc chuyên dùng. Trước kia tôi thẩm định thật giả cho một thứ đồ cổ, cậu ta đã giúp tôi rất nhiều. Hôm qua thấy nhà hàng của cậu ta gặp phải rắc rối, tôi qua đó giúp đỡ cậu ta coi như trả ơn này, chỉ là không khéo gặp phải Hàn Phá”.

Hàn Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm: “Nói như vậy là con có thể tùy ý trút giận cho Hàn Phá rồi phải không?”

Tề Hành nói: “Có thể, tôi cũng không thích cậu ta. Nếu cậu ta biến mất, lòng tôi cũng được thoải mái hơn”.

“Có câu này của thầy thì con yên tâm rồi. Cậu ta khiến Phá Nhi phải đau đớn, con sẽ đòi lại gấp trăm lần”, Hàn Thiên Hào lạnh lùng nói: “Lại còn dám lấy tay của Phá Nhi đổi lấy thỏa thuận hợp tác cho nhà họ Tô, làm như vậy chẳng khác nào xát muối vào vết thương của Phá Nhi, con sẽ khiến cả nhà họ Tô phải nếm hậu quả như rơi vào địa ngục”.

Trước cổng biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín.

Bảy, tám chiếc xe xa hoa đỗ lại, rất là náo nhiệt.

Bên cạnh chiếc Magotan màu trắng, Tô Duệ Hân mặc chiếc đầm body dài màu be sốt ruột nhìn trái ngó phải.

“Vợ, anh đến rồi”.

Lăng Khôi dừng xe máy, thở hổn hển chạy tới.

“Lăng Khôi, anh không thể mặc đồ ra dáng một chút được sao?”, Tô Duệ Hân nhìn thấy trên quần áo của Lăng Khôi vẫn có hai chỗ vá thì hết nói nổi.

Lăng Khôi lúng túng cười đáp: “Đi vội quá, không kịp thay quần áo”.

“Được rồi, hôm nay không dễ gì bà nội mời chúng ta ăn cơm, lát nữa anh đừng nói bậy bạ, đừng đắc tội với người ta có biết không?”, Tô Duệ Hân nghiêm túc nhắc nhở.

“Ừ”.

Lăng Khôi đi theo Tô Duệ Hân vào trong biệt thự.

Phòng tiệc đã đầy người từ lâu, không ít người nhìn thấy Tô Duệ Hân đến thì lần lượt tiến lên chào hỏi.

Còn Lăng Khôi cứ như không khí, hoàn toàn bị người ta phớt lờ, không ai để ý đến anh. May là Lăng Khôi cũng không để ý, một mình lặng lẽ ngồi ở trong góc, ăn thức ăn vặt, hoa quả ở trên bàn một cách rất hưởng thụ.

Thật ra Lăng Khôi cũng không phải người ham vui, một mình ăn thức ăn vặt thơm ngon cũng là một việc hay.

Thế nhưng luôn có một vài người không muốn để Lăng Khôi yên ổn.

“Ồ? Không phải cậu đã ly hôn với Duệ Hân rồi à? Sao còn có mặt mũi đến nhà họ Tô ăn chùa thế?”, lúc này Tô Thần đi tới, lớn tiếng nói: “Nếu cậu muốn đến ăn chùa, nhà họ Tô chúng tôi hoàn toàn có thể bố thí cho cậu một ít thức ăn. Nhưng mọi người chưa ai động đũa mà cậu đã ăn trước thế sao? Có hiểu phép lịch sự không vậy? Cút ra ngoài cho tôi!”

Hắn vừa hét lên như vậy, cả hiện trường lập tức vỡ òa!
Chương 29: Cướp công

Câu nói của Tô Thần thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Lăng Khôi cũng vì thế mà trở thành tiêu điểm tại bữa tối.

“Haiz, tôi tưởng rằng đứa ở rể như Lăng Khôi sớm đã ly hôn với Tô Duệ Hân, cút ra khỏi nhà họ Tô rồi chứ. Không ngờ vẫn xuất hiện ở đây”.

“Ăn bám nhà họ Tô ba năm cũng đã đành. Nghe nói còn lăng nhăng ở bên ngoài, cái thứ không bằng cầm thú mà còn dám đến ăn uống miễn phí ở bữa tiệc của bà cụ Tô à? Điều này cũng mất mặt quá rồi, ăn mày còn biết xấu hổ đấy”.



Một loạt lời châm chọc và những cặp mắt đang nhìn anh như nhìn thứ đồ rác rưởi.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội của Chu Lam giáng lên mặt Lăng Khôi: “Đồ cặn bã, ai cho mày tư cách đến đây hả? Biến đi cho tao!”

Chu Lam chịu đựng tên vô dụng này đủ rồi.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”, Tô Duệ Hân bước lên ngăn Chu Lam lại, sau đó liếc nhìn Lăng Khôi: “Đã bảo anh đừng đắc tội lung tung với người khác. Sao anh vẫn không có chừng mực như vậy. Lát nữa anh cứ đứng bên cạnh sảnh tiệc đi. Đừng để bọn họ châm chọc anh nữa”.

Lăng Khôi im lặng rất lâu.

Đổi lại là người khác làm như vậy thì anh đã muốn giết người rồi.

Nhưng vì Tô Duệ Hân, anh vẫn nên cố chịu đựng.

“Ồ”.

Lăng Khôi cũng không phản bác, lặng lẽ đứng trong góc của sảnh tiệc.

Mọi người nhìn Tô Duệ Hân giải vây cho Lăng Khôi thì không tiếp tục soi mói Lăng Khôi nữa mà chỉ nhìn Lăng Khôi như nhìn một con khỉ.

“Em Hân, không phải gia tộc bảo em ly hôn với Lăng Khôi, rồi gả cho Trần Giang à? Sao em vẫn chưa làm thủ tục ly hôn thế?”, Tô Thần chỉ trích: “Trần Giang đã làm rất nhiều chuyện vì em, có tình cảm sâu đậm với em, em như vậy sẽ khiến nhà họ Trần khó chịu và hủy bỏ hợp tác với nhà chúng ta đấy”.

Chu Lam nói: “Không phải con gái tôi không muốn ly hôn, mà tại cái thằng cặn bã này vẫn cứ chần chừ dây dưa mãi, không chịu làm thủ tục ly hôn. Cậu yên tâm, ngày mai tôi nhất định bảo nó làm thủ tục”.

Lúc này sắc mặt Tô Thần mới tốt hơn: “Vẫn là thím hiểu chuyện, một Trần Giang hơn hẳn mười nghìn tên Lăng Khôi. Em Hân gả qua đó thì có thể bảo đảm cả đời hưởng vinh hoa phú quý”.

Đúng vào lúc mọi người bàn tán sôi nổi, bà cụ Tô mặc sườn xám màu đen chống gậy bước ra.

Theo bên cạnh bà cụ Tô là một người đàn ông mập mạp tuổi đã hơn năm mươi - Tô Toàn, cũng chính là bố của Tô Ba, địa vị ở nhà họ Tô cũng tạm được.

Hai người này vừa xuất hiện, toàn hội trường lập tức yên tĩnh lại, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Mọi người đừng dè dặt quá, ngồi hết cả đi”, bà cụ Tô vẫy tay với mọi người, sau đó chậm rãi ngồi vào vị trí ghế chủ tọa: “Hôm nay mời mọi người dùng bữa là có hai chuyện. Thứ nhất, nhờ Tô Thần vất vả làm việc, trước đây nhà họ Hàn luôn chèn ép dự án y học thảo dược của chúng ta cuối cùng cũng cho qua rồi. Đương nhiên trong đó cũng có chút sức lực của Duệ Hân. Thứ hai, dự án này được Công đoàn Trung Hải trợ giúp nguồn một tỷ tệ, là một dự án lớn, một cơ hội chuyển mình tốt đối với tập đoàn Tô Thị, buộc phải có một người có sức nặng để dẫn đầu đẩy mạnh dự án này. Mọi người thảo luận một chút xem cử ai phụ trách thì thích hợp nhất”.

Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, Tô Thần cũng nhận được vô số lời khen ngợi.

Nhưng đầu óc của Tô Duệ Hân lại hoàn toàn trống rỗng, chẳng phải dự án này là mình đứng ra đàm phán sao? Không phải công lao của Lăng Khôi à? Sao đến miệng bà cụ Tô lại biến thành công lao của Tô Thần rồi? Mà mình chỉ bỏ ra chút sức lực?

Vốn dĩ còn nghĩ lần này mình lập được công lớn, sẽ có được sự đồng ý và khen ngợi của gia tộc, nhưng cuối cùng mình cũng chỉ là một người làm phông nền.

Cho dù mình cố gắng thế nào cũng chỉ là làm nền cho người khác thôi sao.

Tô Duệ Hân không cam tâm, cô tức giận, nhưng lại bất lực và tủi thân nhiều hơn.

Chỉ là toàn hội trường không ai quan tâm đến tâm trạng của Tô Duệ Hân, cũng không ai để ý thực hư của sự việc. Bọn họ đều tin dự án lớn như vậy chắc chắn là do Tô Thần đứng ra bàn bạc mới có được.

“Nếu đã là Tô Thần đứng ra đàm phán thì đương nhiên là Tô Thần dẫn đầu sẽ thích hợp nhất rồi.

“Không sai, nhà họ Tô chúng ta ngoài Tô Thần được việc ra, thì còn có ai nữa chứ?”

Mọi người nhao nhao tiến cử Tô Thần.

Tô Thần rất thích thú đáp: “Bà nội, cháu tin cháu có thể làm tốt chuyện lần này. Nhất định mang đến lợi ích vô hạn cho gia tộc, giúp gia tộc tiến thêm một bước”.

Mặt mày bà cụ Tô vui mừng rạng rỡ, rất hài lòng chỉ vào Tô Thần: “Nếu cháu đã có tự tin như vậy, thì ngày mai cầm tài liệu đến tìm Công đoàn Trung Hải chính thức ký hợp đồng, sau đó đến bộ tài vụ của tập đoàn ứng trước một tỷ tiền vốn rồi khởi động dự án đi”.

Nguồn vốn hỗ trợ của bên ngoài cần phải có thời gian mới đến tay, nếu nhà họ Tô nôn nóng muốn khởi động dự án ngay thì cần ứng trước toàn bộ số vốn.

Nhưng uy tín và thế lực của Công đoàn Trung Hải đã định trước sẽ không nuốt lời.

Một tỷ tiền vốn gần như chiếm một nửa tiền mặt mà nhà họ Tô có trong sổ sách.

Tô Thần gật đầu lia lịa, đột nhiên nhớ ra gì đó, liền nói: “Bà nội, lần này khiến nhà họ Hàn bỏ qua thì em Hân cũng bỏ ra chút sức lực”.

Bà cụ Tô gật đầu khen ngợi: “Cháu vẫn biết khiêm nhường đấy, không tệ. Duệ Hân, lần này cháu cũng làm tốt lắm. Bà tuyên bố, chính thức khôi phục chức vị tổng giám đốc bệnh viện Bình An của cháu. Hy vọng cháu mau sớm làm thủ tục ly hôn với Lăng Khôi, và kết hôn với Trần Giang”.

Tô Duệ Hân ngây người như phỗng, lỗ tai ong ong vang dội, căn bản không hề nghe thấy gì nên cũng chẳng trả lời lại.

Mọi chuyện cứ thế qua đi.

Sau khi ra bữa tiệc, Lăng Khôi lái chiếc xe máy đời cũ rời khỏi biệt thự, trở về nhà hàng Á Vận ngủ một giấc thoải mái.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Lăng Khôi ăn mặc đơn giản rồi lái chiếc Chevrolet Camaro ra ngoài.

Đến cổng lớn, anh nhìn thấy Tô Ba đang cắt tỉa hoa cỏ ở bên ngoài.

“Chào anh Lăng”, Tô Ba bỏ kéo xuống, khom người chào hỏi rất cung kính.

Ban đầu lúc đến đây rửa bát, trong lòng Tô Ba rất không cam tâm. Nhưng từ sau lần trước nhìn thấy ông trùm như Tề Hành cũng ra mặt giúp Lăng Khôi, hắn lại cảm thấy vinh dự bởi công việc làm thêm này.

“Ừ”.

Lăng Khôi gật đầu, sau đó lái xe rời đi.

Thành phố Trung Hải là một thành phố lớn kinh tế vô cùng phát triển với mười triệu dân, thế lực nhà giàu đếm không xuể, nhưng thế lực nào lớn nhất?

Không nơi nào khác mà chính là Công đoàn Trung Hải.
Chương 30: Đánh gãy một chân

Công đoàn Trung Hải không những lôi kéo được tất cả thế lực đỉnh cao của thành phố Trung Hải. Chi phối mọi nghiệp vụ như thu thuế, vận tải biển, vận tải đường bộ, thương mại, ngoại giao, nghiên cứu khoa học và giải trí.

Điều quan trọng hơn là Công đoàn Trung Hải có thể trực tiếp lập ra trật tự và sách lược của thành phố Trung Hải.

Công đoàn Trung Hải chính là một mảnh bầu trời của tất cả những người đứng đầu thành phố Trung Hải.

Tòa cao ốc của Công đoàn Trung Hải cao bốn trăm năm mươi mét với một trăm linh tám tầng. Là công trình kiến trúc xây dựng cao nhất và có diện tích lớn nhất ở thành phố Trung Hải.

Tám tầng bên dưới là cửa hàng quy mô lớn, một trăm tầng phía trên, toàn bộ là văn phòng nghiệp vụ của Công đoàn Trung Hải.

Có thể tưởng tượng được, thế lực của Công đoàn Trung Hải to lớn đến mức nào.

Mà càng ở tầng trên thì có nghĩa địa vị ở Công đoàn Trung Hải càng cao. Đến tầng thứ một trăm thì chính là khu vực làm việc nghỉ ngơi của thành viên của những lãnh đạo cấp cao của Công đoàn Trung Hải. Như nhà họ Hàn, nhà họ Lý, ở tầng một trăm họ đều có văn phòng nghiệp vụ của mình.

Tầng 106 là khu vực văn phòng của ba phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải.

Tầng 107 là khu vực của hội trưởng Công đoàn Trung Hải.

Mà tầng 108 là nơi thần bí nhất, trừ hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải thì e rằng không ai biết bên trong kia là ai.

Mã Đằng là nhân vật cấp cao của giới kinh doanh thành phố Trung Hải, gia tộc Mã Thị là thế gia hàng đầu được công nhận của thành phố Trung Hải, nhà quyền thế bậc nhất chân chính, nắm quyền thế giới, một mệnh lệnh đưa ra thì Trung Hải sẽ phải thay đổi.

Ngay cả ông trùm như Tề Hành cũng là đàn em khi ở trước mặt Mã Đằng.

Lăng Khôi dừng xe ở bãi đỗ ngầm, sau đó đi thẳng quẹt thẻ thang máy.

“Tinh tinh”.

Sau khi quẹt thẻ, thang máy từ từ đi lên, càng ngày càng nhanh.

Đây là thang máy nhanh nhất đi thẳng lên tầng 100, không dừng lại giữa chừng.

Theo ánh đèn lập lòe, con số 100 trên tường cửa thang máy sáng lên nhanh chóng.

Nhưng thang máy chưa dừng lại mà tiếp tục lên từ từ.

Số 101 sáng lên.

Vẫn chưa dừng.

Số 102 sáng lên, vẫn chưa dừng.

Số 106 sáng lên, tầng này là khu vực làm việc của ba phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải, bình thường chỉ có thẻ thang máy của ba phó hội trưởng mới có quyền đến tầng này. Nếu người khác không có hẹn trước thì không thể tự ý vào.

Nhưng thang máy vẫn chưa dừng lại, tiếp tục đi lên.

Số 107 đã sáng.

Đây đã là quyền hạn mà thẻ thang máy của hội trưởng Công đoàn Trung Hải - Mã Đằng mới có.

Thang máy, vẫn chưa dừng lại!

Tiếp tục đi lên.

Một tiếng “Tinh” vang lên, cùng lúc số 108 lóe sáng.

Nơi này là nơi thần bí nhất của thành phố Trung Hải.

Nơi mà ngay cả Mã Đằng cũng không có quyền vào.

Nhưng Lăng Khôi cứ như về nhà mình, anh ra khỏi thang máy rất tự nhiên.

Bên ngoài thang máy là cửa bảo vệ thép ròng vừa dày vừa nặng, anh quẹt thẻ, cánh cửa từ từ mở ra.

Đây là một không gian rộng rãi ước chừng có mười nghìn mét vuông.

Bên trong bày trí vô số tượng điêu khắc.

Vừa nhìn qua, chỉ thấy năm mươi nghìn tượng gỗ cỡ người thật được bày trí gọn gàng, mỗi pho tượng đều có thần thái và tướng mạo khác nhau, sống động như thật.

Nếu nhìn kĩ, bên ngoài tượng gỗ còn tráng men màu, toàn bộ đều mặc quân phục, mà trên ký hiệu tay áo của mỗi chiến sĩ đều có một hàm răng sắc bén to lớn, có vẻ như là một loại biểu tượng thiêng liêng nào đó.

Giống như một đội quân tinh nhuệ năm mươi nghìn người, khí thế mạnh mẽ, thống trị Cửu Châu.

Quả thật thậm chí còn nguy nga hơn so với đội quân đất nung của Tấn Hoàng.

Nhìn thấy những cảnh này, khuôn mặt Lăng Khôi hết sức đau buồn.

Anh bước từng bước đi qua lối giữa, mỗi bước về phía trước, biểu cảm của Lăng Khôi lại nặng nề một phần, đi đến cuối cùng, mặt Lăng Khôi đã đầy nước mắt, giọng nói cũng run rẩy: “Năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha chôn xương ở núi Tuyết Long, ngổn ngang xương máu, biến thành phản đồ của đất nước trong một đêm. Xin lỗi các anh em”.

Lăng Khôi đi đến điểm cuối cùng, cúi thấp người với năm mươi nghìn tượng binh.

“Tôi gánh vác năm mươi nghìn mối thù sâu nặng, gánh vác việc lấy lại vinh quang cho năm mươi nghìn anh em nên mới sống tạm đến hôm nay”, Lăng Khôi tự lẩm bẩm: “Ba năm nay, nhiều lần tôi đứng ở bờ sông Vọng Cổ, muốn chết đi cho xong. Lúc nào cũng bị ác mộng đánh thức, tự trách áy náy. Chuyện duy nhất tôi có thể làm là dựa vào ký ức của tôi, điêu khắc ra từng hình bóng dáng vẻ lúc còn sống của mọi người. Tôi tự nói với chính mình, mỗi một người anh em đều là một khoản nợ máu. Chỉ có khắc ghi món nợ máu và nỗi nhục này, tôi mới có động lực sống tiếp”.

Hồi lâu sau, tâm trạng của Lăng Khôi đã bình tĩnh hơn nhiều, anh ngồi trên ghế thái sư, tay trái cầm một khúc gỗ màu vàng, tay phải cầm một con dao.

Chỉ thấy năm ngón tay phải của anh thon dài điêu luyện, điều khiển dao không ngừng tới lui trên khúc gỗ, dao lướt như rồng rắn múa lượn, nước chảy mây bay, thoáng chốc khúc gỗ trên tay anh đã biến thành một thanh niên tư thế hiên ngang oai hùng.

Sống động như thật!

Sau khi một dao cuối cùng lướt qua miệng, anh cất dao và cầm tượng gỗ lên quan sát cẩn thận, khóe miệng không kiềm được lộ ra nụ cười: “Dương Kiệt, năm đó chúng ta vào sinh ra tử, cưỡi ngựa vượt núi sông. Cậu là anh em tốt nhất của tôi. Ba năm trước, cậu vì yểm trợ tôi mà mãi nằm lại ở núi Tuyết Long, tôi nợ cậu một mạng. Cậu yên tâm, từ nay về sau, em gái của cậu chính là em gái của tôi, người nhà của cậu chính là người nhà của tôi. Tôi nhất định sẽ tìm được họ, để chăm lo báo hiếu cho họ, bảo vệ họ cả đời bình an”.

Nước mặt rơi trên con dao, bắn lên những giọt nước.

Lăng Khôi từng cưỡi ngựa dẫn quân, san bằng một nước.

Cũng từng phong tướng trên đài cao, trấn giữ Cửu Châu.

Thế nhưng một lần bại trận ở núi Tuyết, anh hùng hết thời, tình thế thay đổi, tiếng xấu một đời. Anh dưỡng thương ba năm sống tạm bợ đến tận bây giờ.

Tất cả những người từng đi cùng anh đều đã tan thành mây khói.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Mã Đằng đã hơn năm mươi tuổi, chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Khôi, khom người nói: “Cậu Lăng, Tô Thần mang theo tài liệu, đến ký hợp đồng dự án nghiên cứu y học thảo dược, chúng ta nên xử lý thế nào ạ?”

Lăng Khôi không cần nghĩ, nói thẳng: “Đánh gãy một chân, vứt ra ngoài!”

“Rõ”.
Chương 30: Không ai chịu ra mặt

Biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín.

Bà cụ Tô triệu tập thành viên cốt cán của nhà họ Tô đến biệt thự để họp.

Tô Thần chống nạng, vừa tức giận vừa xấu hổ nói: “Bà nội, người của Công đoàn Trung Hải kiêu ngạo quá. Nhà họ Hàn đã ký hợp đồng chuyển nhượng dự án với chúng ta, cháu mang hợp đồng đến trụ sở của Công đoàn Trung Hải, thế mà họ không nghe giải thích đã đánh gãy chân cháu, còn tống cổ cháu ra khỏi tòa cao ốc. Rõ ràng Công đoàn Trung Hải đang chống đối với nhà họ Tô. Bà nội, bà nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu”.

Những người nhà họ Tô khác cũng không dám nói gì, ai mà không biết địa vị của Công đoàn Trung Hải ở thành phố Trung Hải chứ?

Nhà họ Tô dám đi đòi công bằng cho Tô Thần à?

“Công đoàn Trung Hải là ông trời ở thành phố Trung Hải. Dù cháu có bị đánh gãy chân, nhà họ Tô chúng ta cũng không thể đòi lại công bằng cho cháu, cháu cứ cho qua đi”, bà cụ Tô xua tay nói: “Dự án này rất quan trọng với nhà họ Tô, tuy lần này gặp trở ngại nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục thương lượng. Trong đây ai tình nguyện đến Công đoàn Trung Hải để bàn chuyện ký hợp đồng?”

Mọi người đều lùi lại mấy bước, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ngay cả phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị - Tô Thần đã bị đánh gãy chân, ném ra khỏi cửa thì ai mà còn dám đi thương lượng nữa chứ?

“Mặc dù lần này Tô Thần đàm phán thất bại, còn bị đánh gãy chân nhưng lòng can đảm của nó là tấm gương cho tất cả người nhà họ Tô. Mọi người cũng không thể nấp dưới đôi cánh bảo vệ của nhà họ Tô mãi được, phải làm gì đó cho nhà họ Tô mới phải”, thấy không ai tình nguyện đứng ra, bà cụ Tô đành phải làm công tác tư tưởng.

Tô Thần thở dài: “Tuy tôi bị đánh gãy chân nhưng tôi vẫn muốn dốc sức vì nhà họ Tô, chỉ tiếc là giờ chân của tôi đi đứng bất tiện, ra ngoài cũng ảnh hưởng đến hình tượng của nhà họ Tô”.

Bà cụ Tô gật đầu: “Ừ, Tô Thần đã làm đủ rồi, quả thật không tiện đi thêm nữa. Ngày thường các người hưởng thụ ăn uống no đủ, bây giờ nhà họ Tô cần các người thì không ai chịu ra mặt hết sao?”

Mọi người nhìn nhau, vẫn không có ai muốn đi.

Bà cụ Tô rất tức giận.

Lúc này Tô Thần bỗng nói: “Bà nội, cháu có một người thích hợp lắm. Lúc trước đàm phán với nhà họ Hàn, Duệ Hân cũng góp sức. Nó cũng hiểu khá rõ tình hình của dự án này, có thể bảo nó đi thử xem”.

“Tô Thần, anh làm vậy là đang đẩy tôi vào hố lửa sao?”, Tô Duệ Hân kinh ngạc thốt lên.

Trước giờ cô vẫn rất ghét Tô Thần, lúc trước hắn vừa khôi phục lại chức tổng giám đốc cho cô vừa âm thầm lấy tiền của bệnh viện, sống hai mặt, Tô Duệ Hân đã thấy rất phiền rồi.

Nhưng đó cũng không phải là chuyện gì to tát.

Bây giờ chuyện liên quan đến nhân vật tầm cỡ như Công đoàn Trung Hải, Tô Thần cũng đẩy sang cho cô, vậy cũng độc ác quá.

Ngộ nhỡ Tô Duệ Hân cũng bị đánh gãy chân thì làm sao mà sống đây?

“Duệ Hân, trước kia Lăng Khôi phạm sai lầm, nhà họ Tô đã khôi phục lại chức vụ cho em, có ơn lớn như đại dương với em. Bây giờ em cũng nên trả ơn đi chứ”, Tô Thần tỏ vẻ đoan chính nói.

Tô Duệ Hân đang định từ chối thì bà cụ Tô đã mất kiên nhẫn xua tay: “Đừng nói nữa, Duệ Hân, cháu đừng quên bố cháu là con riêng của nhà họ Tô. Nhà họ Tô đã rộng lượng chấp nhận cả nhà cháu, ơn nghĩa lớn bằng trời, cháu cũng nên trả ơn rồi. Hôm nay cháu phải đến Công đoàn Trung Hải bàn chuyện hợp tác”.

Nói xong bà cụ Tô đứng dậy rời đi, không cho Tô Duệ Hân bất kỳ cơ hội phản bác nào.

Tô Thần nở nụ cười ẩn ý sâu xa: “Duệ Hân, đừng làm bà nội thất vọng đấy”.

Về đến nhà, tâm trạng Tô Duệ Hân cực kỳ tệ, vô cùng khó chịu.

Cô biết đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, cô còn không biết nên bàn bạc thế nào. Đồng thời cũng lo lắng Công đoàn Trung Hải sẽ đánh gãy chân mình.

Mặt khác, cô cảm thấy nhà họ Tô không hề coi cô ra gì. Dù mình có cố gắng thế nào, nhà họ Tô cũng sẽ không xem trọng mình.

Ngoài ra, bà cụ Tô công khai nói đến chuyện bố cô là con riêng càng chạm đến giới hạn cuối cùng của Tô Duệ Hân.

Người ta nói máu mủ tình thâm là tình cảm gia đình nhưng tình cảm gia đình cũng sẽ bị bào mòn.

Chu Lam cũng buồn rầu nói: “Cái thằng Tô Thần này thật xấu xa, nó bị đánh gãy chân thì đã đành, vậy mà còn đẩy con vào đó. Chẳng phải là cố ý muốn xem con làm trò cười sao? Hay là tìm Trần Giang giúp đi. Trước đó cậu ấy giới thiệu con làm quen với Hàn Thiên Hào nên mới bàn bạc được hợp đồng, Trần Giang rất có năng lực”.

Tô Duệ Hân tức giận nói: “Trần Giang không giúp được chuyện đó, cuối cùng là Lăng Khôi ra mặt mới khiến Hàn Thiên Hào đồng ý ký hợp đồng”.

Chu Lam phủ nhận ngay: “Không thể nào, cái thằng vô dụng Lăng Khôi đó, ngay cả tư cách gặp Hàn Thiên Hào cũng không có, sao có thể giúp được chuyện đó chứ? Chắc chắn là vì Trần Giang, chẳng qua Lăng Khôi chỉ ăn may thôi”.

Trong lòng Tô Duệ Hân cũng có nghi ngờ này, hôm đó Lăng Khôi chỉ giao cho Hàn Thiên Hào một cái hộp, Hàn Thiên Hào đã đồng ý luôn sao?

Lẽ nào đây là ảo giác? Thật sự là công của Trần Giang ư?

Theo lý mà nói thì Lăng Khôi đúng là không có khả năng này, nếu quy về công của Trần Giang thì mới có thể giải thích được. Nhưng Tô Duệ Hân vẫn thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.

Đầu óc Tô Duệ Hân rối bời, cô không thể hiểu nổi chuyện này.

“Con còn ngây ra đó làm gì? Gọi điện đi. Bây giờ con gặp khó khăn, cũng chỉ có Trần Giang có lòng với con, không tìm Trần Giang thì còn tìm ai đây? Lẽ nào tìm cái thằng vô dụng Lăng Khôi đó sao?”, Chu Lam giật lấy điện thoại của Tô Duệ Hân, không hề do dự gọi cho Trần Giang.

Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Giang nhiệt tình hỏi thăm trước, quan tâm đến Tô Duệ Hân. Sau khi nghe Tô Duệ Hân nói, thái độ của Trần Giang khác hẳn, chỉ đơn giản nói một câu nhất định sẽ cố gắng tìm người giúp, sau đó vội vã cúp máy.

Chu Lam nói: “Vẫn là Trần Giang có lòng với con, chuyện khó khăn như vậy cũng giúp được. Con gái à, con tuyệt đối đừng phụ lòng cậu ấy nhé”.

Tô Duệ Hân rất thất vọng, cô về phòng của mình, tắm rửa rồi đi ngủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom