Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Chương 41: Kiệt tác pháo hoa
Trên miếng gỗ điêu khắc sống động xuất hiện một tòa tháp, bên dưới tòa tháp còn có vô số dòng người, sông nước. Với công nghệ khắc vi mô đỉnh cao, thể hiện một phác họa về con người, sông nước và biển cả.
Điêu khắc tượng gỗ, chân trời ngay trước mắt, nhân gian gói gọn trong ba tấc!
Mà trên đỉnh tòa tháp, có một người đứng đó, tầm nhìn hướng về phía chân trời!
Không gian lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, Lý Lưu Tô mới mở miệng: “Một Mình Trên Lầu Tây, hướng về chân trời. Chỉ có thể là đại sư Cổ Dương mới có thể làm cho sự tinh túy và tinh tế của câu nói này được thể hiện một cách sống động trên tác phẩm điêu khắc. Đây là tác phẩm “Một Mình Trên Lầu Tây” cuối cùng của đại sư Cổ Dương. Nửa năm trước ra mắt với giá trên trời là chín mươi triệu tệ mà không ít các nhà giàu có muốn mua cũng không được. Bố tôi từng nói với những người trong giới chơi đồ cổ, ông ấy bằng lòng bỏ ra hai trăm triệu tệ để mua “Một Mình Trên Lầu Tây” này, vậy mà vẫn không mua được”.
Lặng im!
Không gian yên lặng như tờ!
Lý Lưu Tô là bà trùm đẳng cấp trong giới chơi đồ cổ, vậy nên lời nói không thể sai được, hơn nữa những gì được thể hiện trên cái tháp điêu khắc này cũng đủ khiến người ta phải kinh ngạc, ngay cả người bình thường cũng nhìn ra được tháp điêu khắc này là một tác phẩm cấp sử thi.
Loại cảm giác này, giống như một người lần đầu nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành, lần đầu nhìn thấy Tử Cấm Thành, nhìn thấy vườn cây cảnh Tô Châu.
Tuyệt đối không thể là đồ giả.
Lý Mặc ra giá hai trăm triệu tệ, mà vẫn không mua được sao?
Đây là món quà Lăng Khôi tặng ư?
Tô Thần thấy miệng lưỡi khô khốc, trời đất quay cuồng: “Cô Lưu Tô, có phải cô nhầm rồi không? Lăng Khôi chỉ là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi, bình thường mỗi tháng đều phải dựa vào hai nghìn tệ mà em Hân bố thí để sống qua ngày, sao có thể có được món quà như này chứ?”
Lý Mặc sớm đã yêu thích tòa tháp điêu khắc này: “Nếu mọi người cho rằng món này là giả, vậy thì bây giờ tôi có thể trả giá hai trăm triệu để mua nó”.
Ầm ầm!
Tô Thần như bị mắc xương cá trong cổ họng, biểu cảm không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Bà cụ Tô muốn Tô Thần lấy lại món quà, nhưng lại cảm thấy e ngại.
Lúc này, ngoài cửa lại lần nữa vang lên giọng nói vang dội: “Hồ Diệu Huy đến từ gia tộc Hồ Thị, nhận lời mời của cậu Lăng đến đây chúc thọ, kính tặng Ngọc Thạch San Hô”.
Hai vệ sĩ bưng Ngọc Thạch San Hô cao khoảng một mét đi vào trong.
Vừa nãy Tô Mộng Như tặng một chiếc vòng ngọc đã có trị giá vài triệu tệ, mà giờ cái ngọc san hô này to hơn vòng tay kia bao nhiêu lần, vậy phải có giá trị bao tiền đây?
Mọi người nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Bà cụ Tô một lần nữa đứng dậy ra nghênh đón: “Rất vui mừng vì có sự xuất hiện của ông, mau mau mời ngồi”.
Sau khi ngồi vào chỗ, Hồ Diệu Huy chẳng thèm để ý tới bà cụ Tô đang nhiệt tình niềm nở, mà hàn huyên với Lý Mặc vài câu, sau đó hỏi: “Tôi nhận được lời mời của cậu Lăng để đây chúc thọ. Không biết vị nào là cậu Lăng?”
Lý Mặc lúng túng lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.
Hồ Diệu Huy cạn lời.
Lúc này, cuối cùng đám người nhà họ Tô cũng chú ý đến cậu Lăng mà bọn họ nhắc tới.
Cậu Lăng là ai thế?
Đúng lúc đó, ngoài cửa lại có âm thanh vọng vào.
“Hàn Thiên Hào của tập đoàn Hàn Thị được cậu Lăng mời đến chúc thọ. Đặc biệt tặng mười triệu tiền mặt”.
Hàn Thiên Hào bước từng bước lớn đi vào, không đợi bà cụ Tô lên tiếng hoan nghênh, mà đến ngồi thẳng cạnh Hồ Diệu Huy: “Anh Hồ, anh Lý, xin hỏi cậu Lăng là vị nào?”
Hai người họ lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Lúc này mọi người đều hoang mang.
Lúc bắt đầu mọi người đều cho rằng bọ họ đến đây vì bà cụ Tô, hóa ra không phải vậy, mà là do cậu Lăng mời họ đến.
“Phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải - Tề Hành được cậu Lăng mời đến chúc thọ, gửi tặng món quà ba mươi triệu tiền mặt”.
Tề Hành tiến vào với sắc mặt không mấy vui vẻ, phớt lờ bà cụ Tô, rồi hỏi Hàn Thiên Hào: “Thiên Hào, cậu Lăng là vị nào vậy?”
Hàn Thiên Hào lắc đầu.
Toàn bộ người nhà họ Tô không dám lên tiếng.
Ngay cả phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải cũng đến cả rồi sao?
Đám người nhà họ Tô có nghĩ cũng không dám nghĩ tới cảnh tượng này. Mỗi người bọn họ đều hiểu rõ, những người này đến đây hoàn toàn không phải vì nhà họ Tô, mà vì cậu Lăng.
Nhưng ai là cậu Lăng?
“Hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải được cậu Lăng mời đến, đặc biệt gửi tặng món quà tiền mặt một trăm triệu”.
Giọng nói này vừa dứt, tất cả mọi người một lần nữa đứng dậy.
Đồng thời quay về phía cửa lớn chắp tay cúi người.
Chỉ thấy Mã Đằng dẫn theo Giang Nhược Ly sải bước tiến vào.
Bà cụ Tô miệng đắng lưỡi khô, hai chân run rẩy, không nói được lời nào.
Đây đều là những người có quyền lực nhất ở thành phố Trung Hải, vậy mà lại đến đây vì cậu Lăng.
Mã Đằng đi về phía bà cụ Tô nói: “Bà cụ Tô, Mã Đằng tôi đến chúc thọ bà, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”.
“Cảm ơn hội trưởng Mã! Mời, mời ngồi”, bà cụ Tô không còn sự đắc ý như trước, mà thay vào đó cứ giống như đang đi trên lớp băng mỏng. Mỗi một người ở đây đều có thể dễ dàng ép chết nhà họ Tô.
Tề Hành nói: “Hội trưởng Mã, lúc trước ông gọi cho chúng tôi, mời chúng tôi tới đây chúc thọ. Mọi người đã đều tới rồi, nhưng lại không thấy cậu Lăng đâu cả”.
Mã Đằng liếc nhìn một lượt, rồi cười nói: “Cậu Lăng có thể không thích náo nhiệt nên rời đi rồi. Có điều cậu Lăng muốn tôi đưa thứ này cho Tô Duệ Hân”.
Nói xong, Mã Đằng lấy ra một hộp gấm, cung kính đặt lên mặt bàn trước mặt Tô Duệ Hân.
Cả người Tô Duệ Hân mơ hồ, không mở cái hộp gấm đó ra.
“Con gái con sao vậy. Mau mở nó ra”, Chu Lam nôn nóng muốn mở món quà, sau đó cả người hít vào một hơi khí lạnh, đứng yên lặng.
Tô Thần tò mò đến xem thử.
Sau đó, sắc mặt hắn đanh lại, rồi trở nên sợ hãi, không thể tin được, cuối cùng cả người ngồi xuống ghế “phịch” một tiếng.
Mọi người đều im lặng.
“Món quà gì mà lại khiến mọi người kinh sợ vậy?”, Lý Lưu Tô đến gần liếc một cái, xong cả người cũng kinh sợ, con ngươi cũng giãn to.
Mọi người xung quanh càng ngạc nhiên hơn!
Lý Mặc cũng tò mò hỏi một câu: “Lưu Tô, thứ gì vậy? Sao con có vẻ kinh ngạc thế?”
Lý Lưu Tô lẩm bẩm nói: “Đây đây chính là vật truyền kỳ mà bố dùng một tỷ để đấu giá vẫn không mua được, bộ sưu tập đỉnh cao chưa được công bố “Kiệt Tác Pháo Hoa” của đại sư Cổ Dương!”
Nửa năm trước khi mà “Một Mình Trên Lầu Tây” được bán với giá chín mươi triệu, thì “Kiệt Tác Pháo Hoa” được bán với giá hai tỉ, có điều cuối cùng đại sư Cổ Dương không muốn bán nữa nên đã thu hồi lại.
Nếu nói “Một Mình Trên Lầu Tây” chính là một tác phẩm nghệ thuật, thì “Kiệt Tác Pháo Hoa” chính là vật truyền kỳ.
Tô Duệ Hân cũng tò mò tiến lại xem, sau đó cả người run rẩy, trong đầu không ngừng nhớ đến câu nói lúc nãy của Lăng Khôi:
Nguyện em như ‘Kiệt Tác Pháo Hoa’, vẫn luôn giữ vững ý chí kiên cường!
Chương 42: Đến nhầm chỗ
Mặc dù nhà họ Tô cũng là một gia tộc không tệ, từng phát triển vô cùng hưng thịnh trong tay ông cụ Tô. Nhưng cả đời này người nhà họ Tô cũng chưa từng được chứng kiến cảnh tượng nào hoành tráng như thế.
Mấy ông lớn nhận lời mời của cậu Lăng tới chúc thọ, ai cũng là nhân vật mà bọn họ không thể với tới.
Bây giờ đột nhiên lại đến đây hết chỉ vì cậu Lăng.
Món quà Lăng Khôi tặng bị Chu Lam vứt dưới đất, cuối cùng lại được Lý Lưu Tô nhặt lên, phát hiện bên trong chính là tác phẩm cất giấu tuyệt đỉnh của đại sư Cổ Dương – “Một Mình Trên Lầu Tây”.
Hội trưởng Công đoàn Trung Hải - Mã Đằng đích thân đến tận nơi chúc thọ, tặng cho Tô Duệ Hân món quà có giá một tỷ: “Kiệt Tác Pháo Hoa”.
Điều này đã làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của tất cả mọi người.
Chỉ cần một câu nói của cậu Lăng thần bí này đã có thể khiến nhiều người chịu đến chúc thọ như vậy, thậm chí ngay cả một nhân vật quyền thế hàng đầu như Mã Đằng cũng phải đích thân tìm tới.
Thế lực của cậu Lăng lớn tới mức nào, mọi người không có cách nào tưởng tượng nổi.
Bà cụ Tô lấy hết dũng khí, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Mã Đằng, khom lưng chín mươi độ, nói: “Hội trưởng Mã, xin hỏi cậu Lăng mà mấy người nhắc tới là ai vậy?”
Bà cụ Tô vô cùng lo sợ cậu Lăng mà mấy ông lớn này nhắc tới chính là Lăng Khôi.
Nếu đúng là như thế, vậy thì nhà họ Tô thật sự đã phạm phải sai lầm tày trời khi bỏ qua một Cửu Thiên Chân Long.
Rất đông các ông lớn đang có mặt cũng đồng loạt đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Mã Đằng. Bọn họ đến chúc thọ theo lời của Mã Đằng, cũng rất tò mò cậu Lăng này là nhân vật lớn thế nào mà có thể mời được Mã Đằng tới?
E rằng cả căn phòng cũng chỉ có một mình Mã Đằng biết về thân phận của cậu Lăng.
Nhưng Lăng Khôi đã dặn dò, Mã Đằng đương nhiên sẽ không nói ra thân phận. Vả lại theo đúng hẹn thì Lăng Khôi sẽ có mặt ở đây, thế nhưng không thể ngờ được nhà họ Tô lại đuổi cổ Lăng Khôi đi.
Trời đất ơi!
Nhà họ Tô vậy mà đã đuổi cậu Lăng đi mất rồi?
Mã Đằng từng gặp nhiều chuyện kinh khủng, nhưng chưa từng gặp chuyện nào đáng sợ như thế này.
Bọn họ dám đuổi Lăng Khôi đi, Lăng Khôi cũng công khai nói ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Tô, vậy thì còn chúc thọ cái quái gì nữa chứ.
Lúc này, Mã Đằng giả vờ nhận điện thoại.
“Khụ khụ!”
Sau khi ho hai tiếng, Mã Đằng khó xử nói: “Thật xin lỗi, tôi đến nhầm chỗ rồi. Những món quà này tôi mang về trước vậy”.
Mặc dù bà cụ Tô rất thất vọng nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cậu Lăng không phải là Lăng Khôi. Biết ngay mà, cái loại phế vật như Lăng Khôi sao có thể khiến cho nhiều ông lớn chịu lộ diện vì mình như thế chứ.
E là không chỉ có một mình bà cụ Tô có cảm giác như vậy, ngoài trừ Tô Duệ Hân ra, tất cả đám người nhà họ Tô đều có cảm giác thích thú cười trên nỗi đau của người khác.
“Có điều bức “Kiệt Tác Pháo Hoa” này thật sự do cậu Lăng chỉ định tặng cho cô Tô Duệ Hân”, Mã Đằng đặc biệt nhấn mạnh trọng điểm, sau đó ông ta dẫn theo Giang Nhược Ly vội vã rời đi.
Tề Hành cũng rất mất hứng xua tay rời đi: “Hóa ra là nhầm chỗ, tôi đã nói mà, chỉ là một nhà họ Tô thì sao mà có được sự giúp đỡ từ nhân vật vĩ đại như thế chứ?”
“Xúi quẩy, hóa ra là nhầm chỗ”, Hồ Diệu Huy cũng khó chịu chửi rủa hai câu rồi rời đi theo.
Mấy người Hàn Thiên Hào, Lý Mặc cũng lần lượt rời đi với vẻ mặt u ám.
Một loạt các ông lớn rời đi như nước thủy triều rút.
Bà cụ Tô hít sâu vào một hơi khí lạnh, lúc này mới cảm thấy không khí xung quanh trở nên dễ thở như cũ, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Trò cười ban nãy hóa ra là do bọn họ nhầm người”.
Tô Thần cũng dần hoàn hồn trở lại: “Tôi đã nói mà, cả phòng này chỉ có một người họ Lăng. Mà cái loại phế vật như Lăng Khôi thì sao có thể là cậu Lăng mà mấy ông lớn này nhắc tới? Hóa ra là một trò cười. Ha ha”.
Những người khác cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí của căn phòng lại thoải mái và náo nhiệt trở lại.
Bà cụ Tô khẽ cười, nói: “Người họ Lăng trên cõi đời này nhiều vô kể, cậu Lăng mà mấy ông lớn kia nhắc tới đương nhiên không thể nào là Lăng Khôi. Nhưng mà cũng có thể thấy cậu Lăng này có ý với Duệ Hân nhà chúng ta. Không chỉ giao “Một Mình Trên Lầu Tây” cho Duệ Hân để làm quà tặng tôi mà còn tặng riêng cho Duệ Hân “Kiệt Tác Pháo Hoa”. Nhà họ Tô chúng ta sắp phất lên rồi”.
Trước đó khi Mã Đằng thay mặt cậu Lăng công khai tặng “Kiệt Tác Pháo Hoa”, bà cụ Tô cho rằng vốn dĩ Tô Duệ Hân giao cho Lăng Khôi bảo quản bức “Một Mình Trên Lầu Tây” cũng là nhận từ cậu Lăng.
Lăng Khôi có thể mua được món quà tốt như vậy sao?
Đúng thật là trò đùa.
Thái độ của Tô Thần đối với Tô Duệ Hân cũng thay đổi rất lớn, trong đó có thêm mấy phần nịnh bợ: “Em Hân, không ngờ quan hệ của em với cậu Lăng lại tốt như thế. Sự phát triển của nhà họ Tô sau này phải nhờ cậy nhiều vào em rồi”.
“Bà cụ Tô, vậy lời cầu hôn của tôi thì tính sao đây?”, Trần Giang bị phớt lờ ở một góc đã rất lâu, ban nãy có nhiều ông lớn có mặt ở đây như vậy, anh ta cũng không dám lên tiếng.
Bà cụ Tô khẽ cười, nói: “Chuyện quan trọng như hôn nhân vẫn nên được xây dựng từ tình cảm đôi bên mới tốt. Nếu như Duệ Hân bằng lòng thì tôi cũng không có gì để nói. Nhưng nếu Duệ Hân không đồng ý, vậy thì tôi cũng không thể tự ý sắp đặt được”.
Mặt Trần Giang tối sầm lại, rõ ràng ban nãy bà không hề nói như vậy.
“Duệ Hân, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh, anh nhất định sẽ đối tốt với em”, Trần Giang bày tỏ với Tô Duệ Hân bằng ánh mắt đắm đuối.
“Tôi không muốn gả cho anh”, Tô Duệ Hân thốt ra một câu, cũng không quan tâm tới chuyện Chu Lam phản đối, cô cầm theo “Kiệt Tác Pháo Hoa” lao thẳng ra khỏi cửa, trong lòng thầm nghĩ: “Lăng Khôi, anh Lăng chính là anh có đúng không?”
Một trận mưa rả rích kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm.
Nhá nhem tối ngày hôm nay, Tô Duệ Hân tan làm trở về nhà với cơ thể mệt mỏi, sau khi ăn bữa tối thịnh soạn do Chu Lam chuẩn bị, hai mẹ con ngồi ở phòng khách xem tivi.
Nhìn ngôi nhà trống trải này, Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng mất mát, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lăng Khôi: “Đã bảy ngày rồi không thể liên lạc được với anh, anh đã đi đâu vậy?”
“Con gái, không phải con vẫn còn nhung nhớ cái tên phế vật Lăng Khôi đấy chứ?”, Chu Lam nhét một quả nho vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Cái thằng vô dụng đấy thì có cái gì để nhớ. Có thời gian rảnh thì chi bằng liên lạc cho cậu Lăng kia đi”.
Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
Cậu Lăng.
Mặc dù tất cả người nhà họ Tô đều chưa từng gặp người thật, nhưng cậu Lăng đã để lại cho mọi người ấn tượng quá sâu sắc trong buổi tiệc của bà cụ Tô ngày đó.
Một câu nói của cậu Lăng đã có thể khiến cho một nhân vật đáng sợ như hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải dẫn theo một loạt các ông lớn tới chúc thọ bà cụ Tô. Mặc dù cuối cùng Mã Đằng nói nhận nhầm người, nhưng vẫn xác định “Kiệt Tác Pháo Hoa” là do cậu Lăng đặc biệt tặng cho Tô Duệ Hân.
Có thể thấy được cậu Lăng có ý với Tô Duệ Hân.
Giờ phút này, từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều cho rằng sau lưng Tô Duệ Hân đã móc nối được với cậu Lăng, có cậu Lăng chống lưng cho, thái độ của bà cụ Tô cũng tốt lên rất nhiều. Bà ta tình nguyện dùng thái độ thương lượng để bàn bạc rất nhiều chuyện lớn của gia tộc với Tô Duệ Hân.
Chu Lam đương nhiên cũng động lòng trước cậu Lăng. Nếu như Tô Duệ Hân có thể gả cho cậu Lăng thì đúng là một bước đổi đời.
Tô Duệ Hân chán nản, không muốn đáp lời.
Chu Lam càng nói càng hào hứng: “Mẹ thấy cậu Lăng đối đãi với con rất khác thường, không chỉ chuẩn bị cho con “Một Mình Trên Lầu Tây”, giúp con nhận được sự tán thưởng từ mọi người mà còn nhờ người tặng riêng cho con “Kiệt Tác Pháo Hoa”. Con có thể tận dụng cơ hội mời cậu Lăng ăn cơm, cảm ơn người ta cho tử tế. Đến lúc đó mẹ sẽ kiểm định cho con, nếu như cậu Lăng không xấu không già thì chính là một mối nhân duyên tốt”.
Tô Duệ Hân trừng mắt nhìn Chu Lam: “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh cái gì thế? Đến tận bây giờ con vẫn không biết anh Lăng này là ai, càng không có số điện thoại liên lạc của anh ta”.
Chu Lam ngạc nhiên: “Con không biết cậu Lăng là ai sao?”
Tô Duệ Hân lắc đầu.
Chu Lam càng hoài nghi: “Hộp gấm đựng “Một Mình Trên Lầu Tây” mà con bảo Lăng Khôi giữ khi trước không phải do cậu Lăng chuẩn bị cho con sao?”
Tô Duệ Hân lắc đầu: “Chiếc hộp đó là quà do Lăng Khôi chuẩn bị, trước đó con hoàn toàn không biết gì cả”.
Chu Lam nghe vậy thì càng chấn động không thôi: “Lẽ nào cậu Lăng này thật sự có liên quan tới Lăng Khôi? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể. Đồ vô dụng chỉ biết ăn bám như Lăng Khôi căn bản không thể có dính líu gì tới cậu Lăng được”.
“Con đi ngủ đây”, Tô Duệ Hân đã không buồn trả lời nữa, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.
Trước khi ngủ còn vô thức mở điện thoại lên, Lăng Khôi vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy một cảm giác hơi mất mát.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tô Duệ Hân bị gọi tới trụ sở chính của tập đoàn Tô Thị từ rất sớm.
Bà cụ Tô chủ trì cuộc họp, mấy người Tô Toàn, Tô Ba, Tô Mộng Như và Tô Thần đều có mặt. Thậm chí ngay cả hiệu trưởng Tôn Bác của Đại học Y khoa Trung Hải cũng tới.
Nhìn thấy Tô Duệ Hân bước vào, bà cụ Tô gật đầu với cô rồi lên tiếng: “Nếu mọi người đã đến đủ cả rồi thì tôi nói luôn. Dự án nghiên cứu thảo mộc lần này của chúng ta rất thuận lợi và đã bắt đầu đi vào sản xuất thương mại hóa. Bây giờ chúng ta cần tìm một ngôi sao đến để làm người đại diện phát ngôn cho các loại thuốc thảo mộc của mình, mở rộng tầm ảnh hưởng của sản phẩm. Bước đầu chúng ta đã phác thảo được ba phương án”.
“Thứ nhất, tìm một ngôi sao lớn có danh tiếng tốt làm người đại diện phát ngôn. Hiện nay, ngôi sao nổi tiếng nhất thành phố Trung Hải chính là Lục Tử Ca. Cô ấy là ngôi sao nữ hàng đầu trong nước, bộ phim điện ảnh vừa lên sóng cũng đạt được hơn mười tỷ lượt yêu thích. Danh tiếng cũng rất tốt, chỉ có điều ra giá hơi cao, cần tám mươi triệu cho ba năm làm đại diện phát ngôn”.
“Thứ hai, tìm một ngôi sao mới có tiềm năng làm người đại diện phát ngôn. Lựa chọn tốt nhất trước mắt chính là Hồ Tịnh. Có gia tộc Hồ Thị chống lưng, mặc dù vẫn chưa tốt nghiệp nhưng Hồ Tịnh đã bộc lộ được tài năng, hai đến ba năm tới nhất định sẽ nổi tiếng. Mức giá cho ba năm đại diện phát ngôn là mười triệu tệ. Chúng ta có thể mượn cơ hội này để dựa vào cây đại thụ là tập đoàn Hồ Thị, ích lợi đem lại chắc chắn sẽ không ít. Phương án cuối cùng là tìm một người mới không có danh tiếng gì nhưng có tiềm năng đại diện phát ngôn. Như vậy thì chỉ cần bỏ ra hơn một triệu mà thôi. Mọi người có ý kiến gì thì cứ việc lên tiếng”.
Bà cụ Tô thuật lại tình hình khái quát một lần rồi vô thức nhìn sang Tô Thần: “Tô Thần, cháu nghĩ sao?”
Tô Thần nói: “Bà nội, cháu cho rằng dự án thảo mộc có liên quan đến danh tiếng và địa vị trong tương lai của cả nhà họ Tô chúng ta. Thanh thế càng lớn càng tốt. Lục Tử Ca dù đắt nhất nhưng sẽ phù hợp nhất với phương hướng của chúng ta”.
Bà cụ Tô hài lòng gật đầu rồi lại hỏi Tô Duệ Hân một câu cho có lệ: “Duệ Hân, cháu nghĩ thế nào?”
Tô Duệ Hân hơi ngạc nhiên khi được hỏi tới: “Cháu cho rằng điều quan trọng nhất của dược phẩm vẫn là hiệu quả nó mang lại. Khí chất của người đại diện phát ngôn khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng là được rồi chứ không nhất thiết phải tốn quá nhiều tiền. Hai lựa chọn sau có phần tốt hơn, dùng số tiền còn lại để cải tiến dược phẩm sẽ thích hợp hơn đấy ạ”.
Ánh mắt bà cụ Tô chợt lóe lên vẻ không vui, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ chậm rãi nói: “Những gì Duệ Hân nói không phải không có đạo lý, nhưng mà dự án này từ đầu tới cuối đều do Tô Thần phụ trách, vậy thì cứ làm theo ý của Tô Thần đi”.
Tô Thần vô cùng vui sướng, nói: “Bà nội thật sáng suốt, bây giờ cháu sẽ cho người đi liên hệ với Lục Tử Ca ngay để ký kết hợp đồng với cô ấy trong hai ngày tới”.
Đêm muộn ngày hôm đó, Lăng Khôi rời nhà hàng Á Vận, đi dọc theo hồ Bạch Thúy.
Từ sau lần bị đuổi khỏi cửa trong bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Tô, Lăng Khôi đã tạm thời ở lại nhà hàng Á Vận. Nhà hàng Á Vận nằm ở thị trấn Hoa Hồng, cũng chính là phần giáp biên của quận Ngô Giang, đi thêm vài trăm mét về phía trước chính là hồ Bạch Thúy.
Hồ Bạch Thúy nằm sát cạnh Học viện Hý Kịch Trung Hải. Mỗi ngày có vô số cô gái xinh đẹp tới đây đi dạo và hẹn hò. Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì Lăng Khôi sẽ tới đây vận động.
Từ sau khi cơ thể bị chấn thương nặng vào ba năm trước, Lăng Khôi vẫn luôn uống thuốc, gần đây mới dừng thuốc để bắt đầu tăng cường rèn luyện.
Hồ Bạch Thúy thoáng đãng trong lành là một nơi lý tưởng để chạy bộ.
Lúc này mới là tờ mờ sáng, hồ Bạch Thúy mang trong mình vẻ tối tăm với rừng cây âm u, dường như không có người nào cả.
Lăng Khôi mặc một chiếc quần đùi và áo ba lỗ, đã chạy tới mức đầm đìa mồ hôi.
Đúng lúc này anh chợt nghe thấy tiếng cầu cứu của một người phụ nữ.
“Ô? Có chuyện gì vậy?”, Lăng Khôi cau mày, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía rừng cây đen kịt đằng trước.
Gạt bỏ một lùm cỏ dày đã nhìn thấy ngay một người đàn ông mặc áo dài chạm trổ hình rồng vàng đang nằm đè lên một người phụ nữ. Đôi chân dài trắng nõn của người phụ nữ đó đang vùng vẫy kịch liệt.
Gần đó còn có bốn gã đàn ông cao lớn mặc đồ tây màu đen đang đứng xung quanh, nhìn dáng vẻ thì có lẽ chính là vệ sĩ của người đàn ông kia.
“Dừng tay!”, Lăng Khôi quát lớn.
Gã đàn ông kia không ngờ lại có người tới, sững sờ một lúc sau đó mới hoàn hồn trở lại, độc ác trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Dám làm phiền chuyện tốt của Hổ gia tao sao? Muốn chết à? Mau cút đi cho tao!”
Nói xong, gã đàn ông tự xưng Hổ gia lại tiếp tục đè lên người phụ nữ, xé rách quần áo của cô ta.
Bốn gã vệ sĩ lực lưỡng cũng xông đến ngăn Lăng Khôi lại.
“Cứu tôi! Tôi là Lục Tử Ca mới tốt nghiệp Học viện Hý kịch Trung Hải hu hu hu...”, người phụ nữ còn chưa kịp nói xong đã bị Hổ gia bịt miệng lại.
Chương 44: Điện thoại đen trắng
Xung quanh đây không một bóng người, ngay cả đèn đường cũng cách khu rừng rậm này một đoạn xa, chỉ có vài ánh màu vàng yếu ớt le lói.
Qua ánh sáng mờ ảo có thể thấy loáng thoáng thân hình một người phụ nữ mềm mại uyển chuyển, các đường cong gần như hoàn mỹ.
Sau khi mắng Lăng Khôi xong, Hổ gia vẫn muốn tiếp tục xuống tay.
Lăng Khôi cau mày: “Ồ? Lời nói của tôi không có tác dụng gì sao?”
Dứt lời, Lăng Khôi bỗng nhiên tiến về phía trước một bước.
Anh như hổ đói vồ mồi, bốn gã đàn ông vạm vỡ bị đánh bay thẳng ra ngoài, ngã khuỵu dưới đất hồi lâu không dậy nổi.
Hổ gia sững sờ tại chỗ.
Quay đầu ngạc nhiên nhìn Lăng Khôi, trong lòng vô cùng sửng sốt: “Sao có thể chứ? Bốn vệ sĩ này đều là cao thủ, lúc trước ở thế giới ngầm đều từng thi đấu quyền anh. Thế mà lại bị một thanh niên dễ dàng đánh cho ngất luôn vậy sao?”
Sau khi buông Lục Tử Ca ra, Hổ gia mặc lại quần áo, lạnh lùng, kiêu căng nhìn Lăng Khôi: “Dám đánh người của tao, mày có biết tao là ai không?”
“Tôi không hề có hứng thú với tên tuổi của anh, cút”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Mày to gan thật, dám ăn nói như vậy với Hổ gia đây, mày có tin bây giờ tao gọi người đến xử mày luôn không?”, Hổ gia còn chưa nói dứt câu đã bị đánh bay ra ngoài, ngã sõng soài trên mắt đất, bất động.
Đùa chắc?
Lăng Khôi là ai chứ?
Vua của các vị tướng tinh nhuệ hàng đầu đất nước, là huyền thoại truyền khắp chín tầng trời. Dù ba năm trước chịu một trận thập tử nhất sinh, đến giờ thương tích chưa lành, nhưng anh ra tay đến đâu thì nơi đó sẽ biến thành địa ngục.
Hổ gia ngoại trừ thân hình mập mạp thì chả có ưu điểm gì.
Đừng nói là một Hổ gia, cho dù có mười Hổ gia hợp lại thì cũng sẽ bị đánh bay.
“Cô không sao chứ?”, Lăng Khôi cởi áo của mình, che lên người Lục Tử Ca.
Lục Tử Ca thấy có người cứu mình mới từ từ bình tĩnh lại, Lăng Khôi đỡ cô ta dậy, đi đến bên lề đường. Nhìn kỹ mới phát hiện cô gái này có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đường nét gương mặt hài hòa thanh tú, khá giống với câu hồng nhan họa thủy. Đêm hôm ăn mặc gợi cảm như vậy cũng chả trách lại khiến kẻ khác nảy sinh ý đồ xấu.
“Cảm ơn anh, vừa nãy nếu không có anh ra tay giúp đỡ thì e rằng tôi...”, Lục Tử Ca vừa nói, vừa không nén nổi nước mắt.
“Giờ chẳng phải đã ổn rồi sao”, Lăng Khôi an ủi.
Hai người nói tên của nhau cho đối phương, cùng trò chuyện một lát, Lăng Khôi mới biết người đẹp này một mình lái xe, bị kẻ khác theo dõi, lúc đi ngang qua hồ Bạch Thúy thì bị chặn lại kéo vào bãi cỏ này giở trò quấy rối.
Có vẻ như cô gái này là người nổi tiếng.
Lăng Khôi vô thức nghĩ đến điều gì đó, quay lại chỗ mấy tên vệ sĩ đã hôn mê tìm thấy một chiếc máy quay phim, sau khi phá hủy nó liền nói với Lục Tử Ca: “Xem ra có người ác ý định công kích cô. Con gái ra ngoài một mình nên cẩn thận thì hơn”.
“Cảm ơn anh!”, Lục Tử Ca đứng thẳng người, cúi đầu hành lễ với Lăng Khôi: “Tôi là ngôi sao nổi tiếng, nếu video ban nãy truyền bị tung lên mạng thì tương lai của tôi sẽ bị hủy hoại”.
Lăng Khôi xua tay nói: “Không có gì, gặp nhau cũng duyên số. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về”.
“Vâng”, Lục Tử Ca nhìn bốn bề hoang vu, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra vẫn chưa hết hoảng sợ, ở cạnh Lăng Khôi mới có chút cảm giác an toàn.
Hai người cùng nhau đi bộ trên con đường dẫn đến cửa khách sạn năm sao ở cổng Học viện Hý kịch Trung Hải.
“Tới rồi”, Lục Tử Ca xoay người cảm kích nhìn Lăng Khôi.
Lăng Khôi cũng rất lễ độ nói: “Vậy tôi về đây”.
Lăng Khôi không hỏi về thân phận của Lục Tử Ca, cũng không cần trao đổi thông tin liên lạc.
Điều này khiến Lục Tử Ca cảm thấy hơi mất mát, một ngôi sao tuyến đầu trong nước như cô ta, hễ là người quan tâm một chút đến các tin tức mới cập nhật thì đều biết.
Có vô số người muốn có cách thức liên lạc với cô ta, đàn ông muốn ngủ với cô ta lại càng nhiều hơn.
Vẻ bình thản của Lăng Khôi khiến cô ta rất kinh ngạc.
Anh ấy không biết mình sao?
Hay là biết mình là ai, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh như nước?
Thấy Lăng Khôi sắp đi xa, Lục Tử Ca cắn răng, chủ động lên tiếng: “Có thể đưa di động của anh cho tôi không?”
Lăng Khôi suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy chiếc di động đen trắng kiểu cũ ra.
Lục Tử Ca ngây người.
Thời đại này làm gì có ai không dùng điện thoại thông minh chứ?
Vậy mà vẫn có người dùng kiểu di động bàn phím từ mười năm trước? Lại còn là máy đen trắng á?
Lục Tử Ca nhập số di động của mình vào, sau khi gọi qua, liền trả lại điện thoại cho Lăng Khôi, rồi nhắc nhở anh: “Tên Hổ gia đó là kẻ không đơn giản. Hắn có thế lực lớn làm chỗ dựa. Anh phải cẩn thận, nếu hắn ta đến tìm anh gây sự thì gọi cho tôi, biết chưa?”
Đột nhiên Lăng Khôi cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, mỉm cười nói: “Được”.
“Tôi thấy bản lĩnh của anh không tồi, hay là anh đến làm vệ sĩ của tôi đi?”, lúc Lục Tử Ca nói câu này, mặt hơi ửng hồng.
“Ờ, tôi không quen làm vệ sĩ cho người khác đâu”, quả thật là Lăng Khôi bị lời nói này làm cho choáng váng.
Đùa gì vậy?
Cô bảo Vua của các vị tướng tinh nhuệ đến làm vệ sĩ cho cô sao?
Cho dù cô là ngôi sao hàng đầu trong nước thì cô có chắc là mình đủ tư cách này không?
Thấy sự miễn cưỡng của Lăng Khôi, Lục Tử Ca lập tức nói: “Lần này tôi sẽ ở lại thành phố Trung Hải tầm mấy tháng, anh không nhất thiết phải ở bên cạnh tôi mỗi ngày, chỉ cần những dịp quan trọng khi tôi xuất hiện thì đến là được. Nếu anh đồng ý thì một tháng tôi trả anh năm mươi nghìn tệ”.
Lục Tử Ca vô cùng biết ơn Lăng Khôi vì chuyện hôm nay. Thấy điều kiện cuộc sống của Lăng Khôi tệ đến thế, ngay cả một cái di động tốt hơn cũng không mua nổi nên cô ta muốn tìm cơ hội báo đáp anh.
Lăng Khôi suy nghĩ một lát, dạo này cũng không có việc gì, nói: “Được thôi”.
Lúc này Lục Tử Ca mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ.
Hôm sau, Lăng Khôi nhận được cuộc gọi từ Lục Tử Ca, phải đến sơn trang Thủy Nguyệt một chuyến.
Chuẩn bị qua loa xong, Lăng Khôi đến trước cửa khách sạn, từ xa đã thấy một nhóm fans hâm mộ đứng chắn lối ra vào khách sạn, giơ cao bảng bên trên viết “em yêu Tử Ca” v.v..., cảnh tượng hết sức náo nhiệt.
Chương 45: Chấm dứt hợp đồng
Lục Tử Ca mặc một bộ vest trắng, bên trong là sơ mi màu hồng, cao quý thoát tục, tránh thoát vòng vây của fans hâm mộ, bước lên một chiếc xe thương vụ bảy chỗ.
“Cái này cho anh”, Lục Tử Ca đưa cho Lăng Khôi một chiếc điện thoại Iphone mới tinh: “Làm vệ sĩ của tôi, không thể để người khác xem thường”.
Lăng Khôi bất lực gượng cười, không đưa tay ra nhận lấy.
Không phải Lăng Khôi không mua nổi một chiếc di động tốt hơn, chỉ là anh không chạy theo công nghệ. Bình thường có việc gọi điện liên lạc là được, thói quen rèn luyện từ trong quân đội vẫn giữ y nguyên đến giờ.
“Bình thường chị Ca không đưa đồ cho ai đâu, cho anh di động là coi trọng anh đó, còn không mau nhận đi”, một cô gái mũm mĩm bất chợt nói: “Ngay cả cậu Cường nhà chúng tôi cũng không có cái phúc này đâu”.
“Chị Béo, chị đừng nhắc đến tôi nữa được không”, một người đàn ông vạm vỡ, mặc vest đen, đeo kính râm bên cạnh lạnh lùng nói: “Chị Ca thấy anh ta bủn xỉn quá, không muốn anh ta làm mất mặt thôi”.
Chị Béo là người quản lý của Lục Tử Ca, thường phụ trách thay mặt Lục Tử Ca phát triển nghiệp vụ, quản lý chuyện vụn vặt, có khá nhiều mối quan hệ.
Cậu Cường tên là Trần Cường, là vệ sĩ của Lục Tử Ca từ những ngày đầu, là lính đặc chủng đã giải ngũ. Năm xưa để mời được anh ta về làm vệ sĩ, Lục Tử Ca đã phải trả một cái giá rất cao.
Lục Tử Ca nói: “Lăng Khôi, anh đừng nghĩ nhiều. Tôi không có ý gì đâu. Đây chỉ là để cảm ơn thôi”.
Lăng Khôi đành nhận lấy: “Cảm ơn”.
Trên đường đi, chị Béo nói sơ lược về nội dung ngày hôm nay: “Ông chủ của sơn trang Thủy Nguyệt - Trương Khởi Lâm là một tay quyền anh của thế giới ngầm, thế lực rất lớn. Cũng là nhân vật số một số hai của hai giới trắng đen khắp thành phố Trung Hải. Lúc trước đã ký hợp đồng năm năm với chị Ca, khi sự nghiệp của chị Ca trên đà phát triển, chín mươi phần trăm lợi nhuận đều bị Trương Khởi Lâm lấy mất. Bây giờ hợp đồng đã đến kỳ hạn, chị Ca đến sơn trang Thủy Nguyệt là để hủy bỏ hợp đồng. Nhưng theo như giao kèo trước kia, ông ta có quyền ưu tiên tiếp tục gia hạn hợp đồng với chị Ca. Chúng ta phải tranh thủ chấm dứt hoàn toàn hợp đồng. Chỉ e sẽ sắp có chuyện không vui với Trương Khởi Lâm rồi”.
Thái độ của Trần Cường rất thận trọng: “Nếu Trương Khởi Lâm chơi xỏ, dùng sức ép buộc thì rất khó giải quyết”.
Chị Béo nói: “Tô Thần của tập đoàn Tô Thị liên lạc với tôi, có ý ra giá chín mươi triệu tệ mời chị Ca là người đại diện dự án mới nhất của họ trong vòng ba năm. Nếu không chấm dứt hợp đồng thì ít nhất bảy mươi triệu trong đó sẽ vào túi Trương Khởi Lâm. Việc chị Ca làm vì Trương Khởi Lâm đủ nhiều rồi, lần này tuyệt đối không để ông ta ngồi mát ăn bát vàng nữa. Cậu Cường, e là còn cần cậu ra tay dọa nạt Trương Khởi Lâm đấy”.
Trần Cường kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi. Bao nhiêu năm nay chị Ca đối xử với tôi tốt như vậy, tôi biết nên làm gì mà. Mười người tôi dẫn theo lần này đều là đồng đội trong đội đặc chủng ở quân ngũ, cho dù Trương Khởi Lâm có thế lực tay quyền anh ngầm, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của chúng tôi. Chỉ có điều lần này chúng ta lại mang thừa ra một tên vô dụng, tôi lo Trương Khởi Lâm nhìn thấy tên vô dụng này sẽ xem thường chúng ta”.
Lục Tử Ca nhìn Lăng Khôi, khẽ cau mày.
Giờ đuổi anh ta xuống xe à?
Chị Béo giỏi quan sát sắc mặt người khác, biết Lục Tử Ca có ý muốn bảo vệ Lăng Khôi liền nói: “Không sao, lát nữa để Lăng Khôi ở lại phía sau, đừng nói là vệ sĩ của chị Ca là được”.
Lục Tử Ca gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy”.
Lăng Khôi ngồi ở hàng ghế sau, mỉm cười bất lực.
Sơn trang Thủy Nguyệt là một sân golf, diện tích rộng như một công viên lớn, là của tư nhân. Tuy không nằm trong khu biệt thự Vân Đỉnh, nhưng cũng đủ để thấy được thân phận, địa vị của người sở hữu.
Mọi người đến cổng sơn trang Thủy Nguyệt, chạy xe thêm vài phút về phía trước mới đến một tòa nhà.
Ở tầng trệt tòa nhà có mấy người đang uống trà ở đại sảnh xa hoa.
Ngồi ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên mặc đồ Đường màu tím, ấn đường sung mãn, khí thế hiên ngang, giữa hai hàng lông mày lộ ra một cỗ cảm giác sắc bén. Đó chính là Trương Khởi Lâm.
Đứng bên cạnh Trương Khởi Lâm có hai người, một kẻ tai to mặt lớn là Hổ gia, người còn lại mặc đồ màu xanh, thân hình vạm vỡ, cao hai mét, mắt sao mày kiếm, hạo nhược tinh thần, mắt cao hơn đầu, ngạo nghễ nhìn đời.
Tiêu Ức Tình là cao thủ số một dưới trướng Trương Khởi Lâm, võ sĩ quyền anh hàng đầu thế giới ngầm tung hoành khắp thành phố Trung Hải, mang tiếng hung ác vô cùng. Mỗi năm thu nhập dựa vào đấu quyền anh lên đến hơn trăm triệu, võ sĩ bị hắn đánh tàn phế không đếm nổi.
Mà hai người ngồi đối diện Trương Khởi Lâm, Lăng Khôi không thể nào quen thuộc hơn.
Bà cụ Tô, Tô Thần.
Ba người trò chuyện vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Thấy mấy người Lục Tư Ca đi vào, Trương Khởi Lâm phẩy tay: “Tử Ca, tôi vừa định cử người đi tìm cô, không ngờ cô lại đến rồi. Mời ngồi”.
Lục Tử Ca bước tới ngồi xuống, chị Béo lấy ra một bản hợp đồng cũ, nói thẳng vào vấn đề chính: “Sếp Trương, đây là hợp đồng đại diện mà ông và chị Ca đã ký năm năm trước, hôm nay vừa lúc đến hạn. Lần này chúng tôi đến là để chấm dứt hợp đồng này”.
Thời hạn hợp đồng đến là có thể trực tiếp chấm dứt.
Tuy nhiên chấm dứt hợp đồng cần phải có thỏa thuận bằng văn bản, nếu không hợp đồng sẽ tự động gia hạn thêm một năm khi hợp đồng ban đầu đến thời hạn.
Trương Khởi Lâm xua tay nói: “Không vội, hôm nay hôm nay bà cụ Tô và tôi mới ký một hợp đồng đại diện mới cho một sản phẩm thảo dược, thời hạn là ba năm, phí đại diện là chín mươi triệu tệ. Nếu mấy người bằng lòng trả cho tôi toàn bộ thu nhập từ hợp đồng này thì tôi sẽ đồng ý chấm dứt hợp đồng”.
Trên miếng gỗ điêu khắc sống động xuất hiện một tòa tháp, bên dưới tòa tháp còn có vô số dòng người, sông nước. Với công nghệ khắc vi mô đỉnh cao, thể hiện một phác họa về con người, sông nước và biển cả.
Điêu khắc tượng gỗ, chân trời ngay trước mắt, nhân gian gói gọn trong ba tấc!
Mà trên đỉnh tòa tháp, có một người đứng đó, tầm nhìn hướng về phía chân trời!
Không gian lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, Lý Lưu Tô mới mở miệng: “Một Mình Trên Lầu Tây, hướng về chân trời. Chỉ có thể là đại sư Cổ Dương mới có thể làm cho sự tinh túy và tinh tế của câu nói này được thể hiện một cách sống động trên tác phẩm điêu khắc. Đây là tác phẩm “Một Mình Trên Lầu Tây” cuối cùng của đại sư Cổ Dương. Nửa năm trước ra mắt với giá trên trời là chín mươi triệu tệ mà không ít các nhà giàu có muốn mua cũng không được. Bố tôi từng nói với những người trong giới chơi đồ cổ, ông ấy bằng lòng bỏ ra hai trăm triệu tệ để mua “Một Mình Trên Lầu Tây” này, vậy mà vẫn không mua được”.
Lặng im!
Không gian yên lặng như tờ!
Lý Lưu Tô là bà trùm đẳng cấp trong giới chơi đồ cổ, vậy nên lời nói không thể sai được, hơn nữa những gì được thể hiện trên cái tháp điêu khắc này cũng đủ khiến người ta phải kinh ngạc, ngay cả người bình thường cũng nhìn ra được tháp điêu khắc này là một tác phẩm cấp sử thi.
Loại cảm giác này, giống như một người lần đầu nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành, lần đầu nhìn thấy Tử Cấm Thành, nhìn thấy vườn cây cảnh Tô Châu.
Tuyệt đối không thể là đồ giả.
Lý Mặc ra giá hai trăm triệu tệ, mà vẫn không mua được sao?
Đây là món quà Lăng Khôi tặng ư?
Tô Thần thấy miệng lưỡi khô khốc, trời đất quay cuồng: “Cô Lưu Tô, có phải cô nhầm rồi không? Lăng Khôi chỉ là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi, bình thường mỗi tháng đều phải dựa vào hai nghìn tệ mà em Hân bố thí để sống qua ngày, sao có thể có được món quà như này chứ?”
Lý Mặc sớm đã yêu thích tòa tháp điêu khắc này: “Nếu mọi người cho rằng món này là giả, vậy thì bây giờ tôi có thể trả giá hai trăm triệu để mua nó”.
Ầm ầm!
Tô Thần như bị mắc xương cá trong cổ họng, biểu cảm không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Bà cụ Tô muốn Tô Thần lấy lại món quà, nhưng lại cảm thấy e ngại.
Lúc này, ngoài cửa lại lần nữa vang lên giọng nói vang dội: “Hồ Diệu Huy đến từ gia tộc Hồ Thị, nhận lời mời của cậu Lăng đến đây chúc thọ, kính tặng Ngọc Thạch San Hô”.
Hai vệ sĩ bưng Ngọc Thạch San Hô cao khoảng một mét đi vào trong.
Vừa nãy Tô Mộng Như tặng một chiếc vòng ngọc đã có trị giá vài triệu tệ, mà giờ cái ngọc san hô này to hơn vòng tay kia bao nhiêu lần, vậy phải có giá trị bao tiền đây?
Mọi người nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Bà cụ Tô một lần nữa đứng dậy ra nghênh đón: “Rất vui mừng vì có sự xuất hiện của ông, mau mau mời ngồi”.
Sau khi ngồi vào chỗ, Hồ Diệu Huy chẳng thèm để ý tới bà cụ Tô đang nhiệt tình niềm nở, mà hàn huyên với Lý Mặc vài câu, sau đó hỏi: “Tôi nhận được lời mời của cậu Lăng để đây chúc thọ. Không biết vị nào là cậu Lăng?”
Lý Mặc lúng túng lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.
Hồ Diệu Huy cạn lời.
Lúc này, cuối cùng đám người nhà họ Tô cũng chú ý đến cậu Lăng mà bọn họ nhắc tới.
Cậu Lăng là ai thế?
Đúng lúc đó, ngoài cửa lại có âm thanh vọng vào.
“Hàn Thiên Hào của tập đoàn Hàn Thị được cậu Lăng mời đến chúc thọ. Đặc biệt tặng mười triệu tiền mặt”.
Hàn Thiên Hào bước từng bước lớn đi vào, không đợi bà cụ Tô lên tiếng hoan nghênh, mà đến ngồi thẳng cạnh Hồ Diệu Huy: “Anh Hồ, anh Lý, xin hỏi cậu Lăng là vị nào?”
Hai người họ lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Lúc này mọi người đều hoang mang.
Lúc bắt đầu mọi người đều cho rằng bọ họ đến đây vì bà cụ Tô, hóa ra không phải vậy, mà là do cậu Lăng mời họ đến.
“Phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải - Tề Hành được cậu Lăng mời đến chúc thọ, gửi tặng món quà ba mươi triệu tiền mặt”.
Tề Hành tiến vào với sắc mặt không mấy vui vẻ, phớt lờ bà cụ Tô, rồi hỏi Hàn Thiên Hào: “Thiên Hào, cậu Lăng là vị nào vậy?”
Hàn Thiên Hào lắc đầu.
Toàn bộ người nhà họ Tô không dám lên tiếng.
Ngay cả phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải cũng đến cả rồi sao?
Đám người nhà họ Tô có nghĩ cũng không dám nghĩ tới cảnh tượng này. Mỗi người bọn họ đều hiểu rõ, những người này đến đây hoàn toàn không phải vì nhà họ Tô, mà vì cậu Lăng.
Nhưng ai là cậu Lăng?
“Hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải được cậu Lăng mời đến, đặc biệt gửi tặng món quà tiền mặt một trăm triệu”.
Giọng nói này vừa dứt, tất cả mọi người một lần nữa đứng dậy.
Đồng thời quay về phía cửa lớn chắp tay cúi người.
Chỉ thấy Mã Đằng dẫn theo Giang Nhược Ly sải bước tiến vào.
Bà cụ Tô miệng đắng lưỡi khô, hai chân run rẩy, không nói được lời nào.
Đây đều là những người có quyền lực nhất ở thành phố Trung Hải, vậy mà lại đến đây vì cậu Lăng.
Mã Đằng đi về phía bà cụ Tô nói: “Bà cụ Tô, Mã Đằng tôi đến chúc thọ bà, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”.
“Cảm ơn hội trưởng Mã! Mời, mời ngồi”, bà cụ Tô không còn sự đắc ý như trước, mà thay vào đó cứ giống như đang đi trên lớp băng mỏng. Mỗi một người ở đây đều có thể dễ dàng ép chết nhà họ Tô.
Tề Hành nói: “Hội trưởng Mã, lúc trước ông gọi cho chúng tôi, mời chúng tôi tới đây chúc thọ. Mọi người đã đều tới rồi, nhưng lại không thấy cậu Lăng đâu cả”.
Mã Đằng liếc nhìn một lượt, rồi cười nói: “Cậu Lăng có thể không thích náo nhiệt nên rời đi rồi. Có điều cậu Lăng muốn tôi đưa thứ này cho Tô Duệ Hân”.
Nói xong, Mã Đằng lấy ra một hộp gấm, cung kính đặt lên mặt bàn trước mặt Tô Duệ Hân.
Cả người Tô Duệ Hân mơ hồ, không mở cái hộp gấm đó ra.
“Con gái con sao vậy. Mau mở nó ra”, Chu Lam nôn nóng muốn mở món quà, sau đó cả người hít vào một hơi khí lạnh, đứng yên lặng.
Tô Thần tò mò đến xem thử.
Sau đó, sắc mặt hắn đanh lại, rồi trở nên sợ hãi, không thể tin được, cuối cùng cả người ngồi xuống ghế “phịch” một tiếng.
Mọi người đều im lặng.
“Món quà gì mà lại khiến mọi người kinh sợ vậy?”, Lý Lưu Tô đến gần liếc một cái, xong cả người cũng kinh sợ, con ngươi cũng giãn to.
Mọi người xung quanh càng ngạc nhiên hơn!
Lý Mặc cũng tò mò hỏi một câu: “Lưu Tô, thứ gì vậy? Sao con có vẻ kinh ngạc thế?”
Lý Lưu Tô lẩm bẩm nói: “Đây đây chính là vật truyền kỳ mà bố dùng một tỷ để đấu giá vẫn không mua được, bộ sưu tập đỉnh cao chưa được công bố “Kiệt Tác Pháo Hoa” của đại sư Cổ Dương!”
Nửa năm trước khi mà “Một Mình Trên Lầu Tây” được bán với giá chín mươi triệu, thì “Kiệt Tác Pháo Hoa” được bán với giá hai tỉ, có điều cuối cùng đại sư Cổ Dương không muốn bán nữa nên đã thu hồi lại.
Nếu nói “Một Mình Trên Lầu Tây” chính là một tác phẩm nghệ thuật, thì “Kiệt Tác Pháo Hoa” chính là vật truyền kỳ.
Tô Duệ Hân cũng tò mò tiến lại xem, sau đó cả người run rẩy, trong đầu không ngừng nhớ đến câu nói lúc nãy của Lăng Khôi:
Nguyện em như ‘Kiệt Tác Pháo Hoa’, vẫn luôn giữ vững ý chí kiên cường!
Chương 42: Đến nhầm chỗ
Mặc dù nhà họ Tô cũng là một gia tộc không tệ, từng phát triển vô cùng hưng thịnh trong tay ông cụ Tô. Nhưng cả đời này người nhà họ Tô cũng chưa từng được chứng kiến cảnh tượng nào hoành tráng như thế.
Mấy ông lớn nhận lời mời của cậu Lăng tới chúc thọ, ai cũng là nhân vật mà bọn họ không thể với tới.
Bây giờ đột nhiên lại đến đây hết chỉ vì cậu Lăng.
Món quà Lăng Khôi tặng bị Chu Lam vứt dưới đất, cuối cùng lại được Lý Lưu Tô nhặt lên, phát hiện bên trong chính là tác phẩm cất giấu tuyệt đỉnh của đại sư Cổ Dương – “Một Mình Trên Lầu Tây”.
Hội trưởng Công đoàn Trung Hải - Mã Đằng đích thân đến tận nơi chúc thọ, tặng cho Tô Duệ Hân món quà có giá một tỷ: “Kiệt Tác Pháo Hoa”.
Điều này đã làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của tất cả mọi người.
Chỉ cần một câu nói của cậu Lăng thần bí này đã có thể khiến nhiều người chịu đến chúc thọ như vậy, thậm chí ngay cả một nhân vật quyền thế hàng đầu như Mã Đằng cũng phải đích thân tìm tới.
Thế lực của cậu Lăng lớn tới mức nào, mọi người không có cách nào tưởng tượng nổi.
Bà cụ Tô lấy hết dũng khí, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Mã Đằng, khom lưng chín mươi độ, nói: “Hội trưởng Mã, xin hỏi cậu Lăng mà mấy người nhắc tới là ai vậy?”
Bà cụ Tô vô cùng lo sợ cậu Lăng mà mấy ông lớn này nhắc tới chính là Lăng Khôi.
Nếu đúng là như thế, vậy thì nhà họ Tô thật sự đã phạm phải sai lầm tày trời khi bỏ qua một Cửu Thiên Chân Long.
Rất đông các ông lớn đang có mặt cũng đồng loạt đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Mã Đằng. Bọn họ đến chúc thọ theo lời của Mã Đằng, cũng rất tò mò cậu Lăng này là nhân vật lớn thế nào mà có thể mời được Mã Đằng tới?
E rằng cả căn phòng cũng chỉ có một mình Mã Đằng biết về thân phận của cậu Lăng.
Nhưng Lăng Khôi đã dặn dò, Mã Đằng đương nhiên sẽ không nói ra thân phận. Vả lại theo đúng hẹn thì Lăng Khôi sẽ có mặt ở đây, thế nhưng không thể ngờ được nhà họ Tô lại đuổi cổ Lăng Khôi đi.
Trời đất ơi!
Nhà họ Tô vậy mà đã đuổi cậu Lăng đi mất rồi?
Mã Đằng từng gặp nhiều chuyện kinh khủng, nhưng chưa từng gặp chuyện nào đáng sợ như thế này.
Bọn họ dám đuổi Lăng Khôi đi, Lăng Khôi cũng công khai nói ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Tô, vậy thì còn chúc thọ cái quái gì nữa chứ.
Lúc này, Mã Đằng giả vờ nhận điện thoại.
“Khụ khụ!”
Sau khi ho hai tiếng, Mã Đằng khó xử nói: “Thật xin lỗi, tôi đến nhầm chỗ rồi. Những món quà này tôi mang về trước vậy”.
Mặc dù bà cụ Tô rất thất vọng nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra cậu Lăng không phải là Lăng Khôi. Biết ngay mà, cái loại phế vật như Lăng Khôi sao có thể khiến cho nhiều ông lớn chịu lộ diện vì mình như thế chứ.
E là không chỉ có một mình bà cụ Tô có cảm giác như vậy, ngoài trừ Tô Duệ Hân ra, tất cả đám người nhà họ Tô đều có cảm giác thích thú cười trên nỗi đau của người khác.
“Có điều bức “Kiệt Tác Pháo Hoa” này thật sự do cậu Lăng chỉ định tặng cho cô Tô Duệ Hân”, Mã Đằng đặc biệt nhấn mạnh trọng điểm, sau đó ông ta dẫn theo Giang Nhược Ly vội vã rời đi.
Tề Hành cũng rất mất hứng xua tay rời đi: “Hóa ra là nhầm chỗ, tôi đã nói mà, chỉ là một nhà họ Tô thì sao mà có được sự giúp đỡ từ nhân vật vĩ đại như thế chứ?”
“Xúi quẩy, hóa ra là nhầm chỗ”, Hồ Diệu Huy cũng khó chịu chửi rủa hai câu rồi rời đi theo.
Mấy người Hàn Thiên Hào, Lý Mặc cũng lần lượt rời đi với vẻ mặt u ám.
Một loạt các ông lớn rời đi như nước thủy triều rút.
Bà cụ Tô hít sâu vào một hơi khí lạnh, lúc này mới cảm thấy không khí xung quanh trở nên dễ thở như cũ, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Trò cười ban nãy hóa ra là do bọn họ nhầm người”.
Tô Thần cũng dần hoàn hồn trở lại: “Tôi đã nói mà, cả phòng này chỉ có một người họ Lăng. Mà cái loại phế vật như Lăng Khôi thì sao có thể là cậu Lăng mà mấy ông lớn này nhắc tới? Hóa ra là một trò cười. Ha ha”.
Những người khác cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí của căn phòng lại thoải mái và náo nhiệt trở lại.
Bà cụ Tô khẽ cười, nói: “Người họ Lăng trên cõi đời này nhiều vô kể, cậu Lăng mà mấy ông lớn kia nhắc tới đương nhiên không thể nào là Lăng Khôi. Nhưng mà cũng có thể thấy cậu Lăng này có ý với Duệ Hân nhà chúng ta. Không chỉ giao “Một Mình Trên Lầu Tây” cho Duệ Hân để làm quà tặng tôi mà còn tặng riêng cho Duệ Hân “Kiệt Tác Pháo Hoa”. Nhà họ Tô chúng ta sắp phất lên rồi”.
Trước đó khi Mã Đằng thay mặt cậu Lăng công khai tặng “Kiệt Tác Pháo Hoa”, bà cụ Tô cho rằng vốn dĩ Tô Duệ Hân giao cho Lăng Khôi bảo quản bức “Một Mình Trên Lầu Tây” cũng là nhận từ cậu Lăng.
Lăng Khôi có thể mua được món quà tốt như vậy sao?
Đúng thật là trò đùa.
Thái độ của Tô Thần đối với Tô Duệ Hân cũng thay đổi rất lớn, trong đó có thêm mấy phần nịnh bợ: “Em Hân, không ngờ quan hệ của em với cậu Lăng lại tốt như thế. Sự phát triển của nhà họ Tô sau này phải nhờ cậy nhiều vào em rồi”.
“Bà cụ Tô, vậy lời cầu hôn của tôi thì tính sao đây?”, Trần Giang bị phớt lờ ở một góc đã rất lâu, ban nãy có nhiều ông lớn có mặt ở đây như vậy, anh ta cũng không dám lên tiếng.
Bà cụ Tô khẽ cười, nói: “Chuyện quan trọng như hôn nhân vẫn nên được xây dựng từ tình cảm đôi bên mới tốt. Nếu như Duệ Hân bằng lòng thì tôi cũng không có gì để nói. Nhưng nếu Duệ Hân không đồng ý, vậy thì tôi cũng không thể tự ý sắp đặt được”.
Mặt Trần Giang tối sầm lại, rõ ràng ban nãy bà không hề nói như vậy.
“Duệ Hân, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh, anh nhất định sẽ đối tốt với em”, Trần Giang bày tỏ với Tô Duệ Hân bằng ánh mắt đắm đuối.
“Tôi không muốn gả cho anh”, Tô Duệ Hân thốt ra một câu, cũng không quan tâm tới chuyện Chu Lam phản đối, cô cầm theo “Kiệt Tác Pháo Hoa” lao thẳng ra khỏi cửa, trong lòng thầm nghĩ: “Lăng Khôi, anh Lăng chính là anh có đúng không?”
Một trận mưa rả rích kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm.
Nhá nhem tối ngày hôm nay, Tô Duệ Hân tan làm trở về nhà với cơ thể mệt mỏi, sau khi ăn bữa tối thịnh soạn do Chu Lam chuẩn bị, hai mẹ con ngồi ở phòng khách xem tivi.
Nhìn ngôi nhà trống trải này, Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng mất mát, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lăng Khôi: “Đã bảy ngày rồi không thể liên lạc được với anh, anh đã đi đâu vậy?”
“Con gái, không phải con vẫn còn nhung nhớ cái tên phế vật Lăng Khôi đấy chứ?”, Chu Lam nhét một quả nho vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Cái thằng vô dụng đấy thì có cái gì để nhớ. Có thời gian rảnh thì chi bằng liên lạc cho cậu Lăng kia đi”.
Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
Cậu Lăng.
Mặc dù tất cả người nhà họ Tô đều chưa từng gặp người thật, nhưng cậu Lăng đã để lại cho mọi người ấn tượng quá sâu sắc trong buổi tiệc của bà cụ Tô ngày đó.
Một câu nói của cậu Lăng đã có thể khiến cho một nhân vật đáng sợ như hội trưởng Mã Đằng của Công đoàn Trung Hải dẫn theo một loạt các ông lớn tới chúc thọ bà cụ Tô. Mặc dù cuối cùng Mã Đằng nói nhận nhầm người, nhưng vẫn xác định “Kiệt Tác Pháo Hoa” là do cậu Lăng đặc biệt tặng cho Tô Duệ Hân.
Có thể thấy được cậu Lăng có ý với Tô Duệ Hân.
Giờ phút này, từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều cho rằng sau lưng Tô Duệ Hân đã móc nối được với cậu Lăng, có cậu Lăng chống lưng cho, thái độ của bà cụ Tô cũng tốt lên rất nhiều. Bà ta tình nguyện dùng thái độ thương lượng để bàn bạc rất nhiều chuyện lớn của gia tộc với Tô Duệ Hân.
Chu Lam đương nhiên cũng động lòng trước cậu Lăng. Nếu như Tô Duệ Hân có thể gả cho cậu Lăng thì đúng là một bước đổi đời.
Tô Duệ Hân chán nản, không muốn đáp lời.
Chu Lam càng nói càng hào hứng: “Mẹ thấy cậu Lăng đối đãi với con rất khác thường, không chỉ chuẩn bị cho con “Một Mình Trên Lầu Tây”, giúp con nhận được sự tán thưởng từ mọi người mà còn nhờ người tặng riêng cho con “Kiệt Tác Pháo Hoa”. Con có thể tận dụng cơ hội mời cậu Lăng ăn cơm, cảm ơn người ta cho tử tế. Đến lúc đó mẹ sẽ kiểm định cho con, nếu như cậu Lăng không xấu không già thì chính là một mối nhân duyên tốt”.
Tô Duệ Hân trừng mắt nhìn Chu Lam: “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh cái gì thế? Đến tận bây giờ con vẫn không biết anh Lăng này là ai, càng không có số điện thoại liên lạc của anh ta”.
Chu Lam ngạc nhiên: “Con không biết cậu Lăng là ai sao?”
Tô Duệ Hân lắc đầu.
Chu Lam càng hoài nghi: “Hộp gấm đựng “Một Mình Trên Lầu Tây” mà con bảo Lăng Khôi giữ khi trước không phải do cậu Lăng chuẩn bị cho con sao?”
Tô Duệ Hân lắc đầu: “Chiếc hộp đó là quà do Lăng Khôi chuẩn bị, trước đó con hoàn toàn không biết gì cả”.
Chu Lam nghe vậy thì càng chấn động không thôi: “Lẽ nào cậu Lăng này thật sự có liên quan tới Lăng Khôi? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể. Đồ vô dụng chỉ biết ăn bám như Lăng Khôi căn bản không thể có dính líu gì tới cậu Lăng được”.
“Con đi ngủ đây”, Tô Duệ Hân đã không buồn trả lời nữa, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.
Trước khi ngủ còn vô thức mở điện thoại lên, Lăng Khôi vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy một cảm giác hơi mất mát.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tô Duệ Hân bị gọi tới trụ sở chính của tập đoàn Tô Thị từ rất sớm.
Bà cụ Tô chủ trì cuộc họp, mấy người Tô Toàn, Tô Ba, Tô Mộng Như và Tô Thần đều có mặt. Thậm chí ngay cả hiệu trưởng Tôn Bác của Đại học Y khoa Trung Hải cũng tới.
Nhìn thấy Tô Duệ Hân bước vào, bà cụ Tô gật đầu với cô rồi lên tiếng: “Nếu mọi người đã đến đủ cả rồi thì tôi nói luôn. Dự án nghiên cứu thảo mộc lần này của chúng ta rất thuận lợi và đã bắt đầu đi vào sản xuất thương mại hóa. Bây giờ chúng ta cần tìm một ngôi sao đến để làm người đại diện phát ngôn cho các loại thuốc thảo mộc của mình, mở rộng tầm ảnh hưởng của sản phẩm. Bước đầu chúng ta đã phác thảo được ba phương án”.
“Thứ nhất, tìm một ngôi sao lớn có danh tiếng tốt làm người đại diện phát ngôn. Hiện nay, ngôi sao nổi tiếng nhất thành phố Trung Hải chính là Lục Tử Ca. Cô ấy là ngôi sao nữ hàng đầu trong nước, bộ phim điện ảnh vừa lên sóng cũng đạt được hơn mười tỷ lượt yêu thích. Danh tiếng cũng rất tốt, chỉ có điều ra giá hơi cao, cần tám mươi triệu cho ba năm làm đại diện phát ngôn”.
“Thứ hai, tìm một ngôi sao mới có tiềm năng làm người đại diện phát ngôn. Lựa chọn tốt nhất trước mắt chính là Hồ Tịnh. Có gia tộc Hồ Thị chống lưng, mặc dù vẫn chưa tốt nghiệp nhưng Hồ Tịnh đã bộc lộ được tài năng, hai đến ba năm tới nhất định sẽ nổi tiếng. Mức giá cho ba năm đại diện phát ngôn là mười triệu tệ. Chúng ta có thể mượn cơ hội này để dựa vào cây đại thụ là tập đoàn Hồ Thị, ích lợi đem lại chắc chắn sẽ không ít. Phương án cuối cùng là tìm một người mới không có danh tiếng gì nhưng có tiềm năng đại diện phát ngôn. Như vậy thì chỉ cần bỏ ra hơn một triệu mà thôi. Mọi người có ý kiến gì thì cứ việc lên tiếng”.
Bà cụ Tô thuật lại tình hình khái quát một lần rồi vô thức nhìn sang Tô Thần: “Tô Thần, cháu nghĩ sao?”
Tô Thần nói: “Bà nội, cháu cho rằng dự án thảo mộc có liên quan đến danh tiếng và địa vị trong tương lai của cả nhà họ Tô chúng ta. Thanh thế càng lớn càng tốt. Lục Tử Ca dù đắt nhất nhưng sẽ phù hợp nhất với phương hướng của chúng ta”.
Bà cụ Tô hài lòng gật đầu rồi lại hỏi Tô Duệ Hân một câu cho có lệ: “Duệ Hân, cháu nghĩ thế nào?”
Tô Duệ Hân hơi ngạc nhiên khi được hỏi tới: “Cháu cho rằng điều quan trọng nhất của dược phẩm vẫn là hiệu quả nó mang lại. Khí chất của người đại diện phát ngôn khiến cho người ta có cảm giác tin tưởng là được rồi chứ không nhất thiết phải tốn quá nhiều tiền. Hai lựa chọn sau có phần tốt hơn, dùng số tiền còn lại để cải tiến dược phẩm sẽ thích hợp hơn đấy ạ”.
Ánh mắt bà cụ Tô chợt lóe lên vẻ không vui, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ chậm rãi nói: “Những gì Duệ Hân nói không phải không có đạo lý, nhưng mà dự án này từ đầu tới cuối đều do Tô Thần phụ trách, vậy thì cứ làm theo ý của Tô Thần đi”.
Tô Thần vô cùng vui sướng, nói: “Bà nội thật sáng suốt, bây giờ cháu sẽ cho người đi liên hệ với Lục Tử Ca ngay để ký kết hợp đồng với cô ấy trong hai ngày tới”.
Đêm muộn ngày hôm đó, Lăng Khôi rời nhà hàng Á Vận, đi dọc theo hồ Bạch Thúy.
Từ sau lần bị đuổi khỏi cửa trong bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Tô, Lăng Khôi đã tạm thời ở lại nhà hàng Á Vận. Nhà hàng Á Vận nằm ở thị trấn Hoa Hồng, cũng chính là phần giáp biên của quận Ngô Giang, đi thêm vài trăm mét về phía trước chính là hồ Bạch Thúy.
Hồ Bạch Thúy nằm sát cạnh Học viện Hý Kịch Trung Hải. Mỗi ngày có vô số cô gái xinh đẹp tới đây đi dạo và hẹn hò. Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì Lăng Khôi sẽ tới đây vận động.
Từ sau khi cơ thể bị chấn thương nặng vào ba năm trước, Lăng Khôi vẫn luôn uống thuốc, gần đây mới dừng thuốc để bắt đầu tăng cường rèn luyện.
Hồ Bạch Thúy thoáng đãng trong lành là một nơi lý tưởng để chạy bộ.
Lúc này mới là tờ mờ sáng, hồ Bạch Thúy mang trong mình vẻ tối tăm với rừng cây âm u, dường như không có người nào cả.
Lăng Khôi mặc một chiếc quần đùi và áo ba lỗ, đã chạy tới mức đầm đìa mồ hôi.
Đúng lúc này anh chợt nghe thấy tiếng cầu cứu của một người phụ nữ.
“Ô? Có chuyện gì vậy?”, Lăng Khôi cau mày, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía rừng cây đen kịt đằng trước.
Gạt bỏ một lùm cỏ dày đã nhìn thấy ngay một người đàn ông mặc áo dài chạm trổ hình rồng vàng đang nằm đè lên một người phụ nữ. Đôi chân dài trắng nõn của người phụ nữ đó đang vùng vẫy kịch liệt.
Gần đó còn có bốn gã đàn ông cao lớn mặc đồ tây màu đen đang đứng xung quanh, nhìn dáng vẻ thì có lẽ chính là vệ sĩ của người đàn ông kia.
“Dừng tay!”, Lăng Khôi quát lớn.
Gã đàn ông kia không ngờ lại có người tới, sững sờ một lúc sau đó mới hoàn hồn trở lại, độc ác trừng mắt nhìn Lăng Khôi: “Dám làm phiền chuyện tốt của Hổ gia tao sao? Muốn chết à? Mau cút đi cho tao!”
Nói xong, gã đàn ông tự xưng Hổ gia lại tiếp tục đè lên người phụ nữ, xé rách quần áo của cô ta.
Bốn gã vệ sĩ lực lưỡng cũng xông đến ngăn Lăng Khôi lại.
“Cứu tôi! Tôi là Lục Tử Ca mới tốt nghiệp Học viện Hý kịch Trung Hải hu hu hu...”, người phụ nữ còn chưa kịp nói xong đã bị Hổ gia bịt miệng lại.
Chương 44: Điện thoại đen trắng
Xung quanh đây không một bóng người, ngay cả đèn đường cũng cách khu rừng rậm này một đoạn xa, chỉ có vài ánh màu vàng yếu ớt le lói.
Qua ánh sáng mờ ảo có thể thấy loáng thoáng thân hình một người phụ nữ mềm mại uyển chuyển, các đường cong gần như hoàn mỹ.
Sau khi mắng Lăng Khôi xong, Hổ gia vẫn muốn tiếp tục xuống tay.
Lăng Khôi cau mày: “Ồ? Lời nói của tôi không có tác dụng gì sao?”
Dứt lời, Lăng Khôi bỗng nhiên tiến về phía trước một bước.
Anh như hổ đói vồ mồi, bốn gã đàn ông vạm vỡ bị đánh bay thẳng ra ngoài, ngã khuỵu dưới đất hồi lâu không dậy nổi.
Hổ gia sững sờ tại chỗ.
Quay đầu ngạc nhiên nhìn Lăng Khôi, trong lòng vô cùng sửng sốt: “Sao có thể chứ? Bốn vệ sĩ này đều là cao thủ, lúc trước ở thế giới ngầm đều từng thi đấu quyền anh. Thế mà lại bị một thanh niên dễ dàng đánh cho ngất luôn vậy sao?”
Sau khi buông Lục Tử Ca ra, Hổ gia mặc lại quần áo, lạnh lùng, kiêu căng nhìn Lăng Khôi: “Dám đánh người của tao, mày có biết tao là ai không?”
“Tôi không hề có hứng thú với tên tuổi của anh, cút”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Mày to gan thật, dám ăn nói như vậy với Hổ gia đây, mày có tin bây giờ tao gọi người đến xử mày luôn không?”, Hổ gia còn chưa nói dứt câu đã bị đánh bay ra ngoài, ngã sõng soài trên mắt đất, bất động.
Đùa chắc?
Lăng Khôi là ai chứ?
Vua của các vị tướng tinh nhuệ hàng đầu đất nước, là huyền thoại truyền khắp chín tầng trời. Dù ba năm trước chịu một trận thập tử nhất sinh, đến giờ thương tích chưa lành, nhưng anh ra tay đến đâu thì nơi đó sẽ biến thành địa ngục.
Hổ gia ngoại trừ thân hình mập mạp thì chả có ưu điểm gì.
Đừng nói là một Hổ gia, cho dù có mười Hổ gia hợp lại thì cũng sẽ bị đánh bay.
“Cô không sao chứ?”, Lăng Khôi cởi áo của mình, che lên người Lục Tử Ca.
Lục Tử Ca thấy có người cứu mình mới từ từ bình tĩnh lại, Lăng Khôi đỡ cô ta dậy, đi đến bên lề đường. Nhìn kỹ mới phát hiện cô gái này có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, đường nét gương mặt hài hòa thanh tú, khá giống với câu hồng nhan họa thủy. Đêm hôm ăn mặc gợi cảm như vậy cũng chả trách lại khiến kẻ khác nảy sinh ý đồ xấu.
“Cảm ơn anh, vừa nãy nếu không có anh ra tay giúp đỡ thì e rằng tôi...”, Lục Tử Ca vừa nói, vừa không nén nổi nước mắt.
“Giờ chẳng phải đã ổn rồi sao”, Lăng Khôi an ủi.
Hai người nói tên của nhau cho đối phương, cùng trò chuyện một lát, Lăng Khôi mới biết người đẹp này một mình lái xe, bị kẻ khác theo dõi, lúc đi ngang qua hồ Bạch Thúy thì bị chặn lại kéo vào bãi cỏ này giở trò quấy rối.
Có vẻ như cô gái này là người nổi tiếng.
Lăng Khôi vô thức nghĩ đến điều gì đó, quay lại chỗ mấy tên vệ sĩ đã hôn mê tìm thấy một chiếc máy quay phim, sau khi phá hủy nó liền nói với Lục Tử Ca: “Xem ra có người ác ý định công kích cô. Con gái ra ngoài một mình nên cẩn thận thì hơn”.
“Cảm ơn anh!”, Lục Tử Ca đứng thẳng người, cúi đầu hành lễ với Lăng Khôi: “Tôi là ngôi sao nổi tiếng, nếu video ban nãy truyền bị tung lên mạng thì tương lai của tôi sẽ bị hủy hoại”.
Lăng Khôi xua tay nói: “Không có gì, gặp nhau cũng duyên số. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về”.
“Vâng”, Lục Tử Ca nhìn bốn bề hoang vu, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra vẫn chưa hết hoảng sợ, ở cạnh Lăng Khôi mới có chút cảm giác an toàn.
Hai người cùng nhau đi bộ trên con đường dẫn đến cửa khách sạn năm sao ở cổng Học viện Hý kịch Trung Hải.
“Tới rồi”, Lục Tử Ca xoay người cảm kích nhìn Lăng Khôi.
Lăng Khôi cũng rất lễ độ nói: “Vậy tôi về đây”.
Lăng Khôi không hỏi về thân phận của Lục Tử Ca, cũng không cần trao đổi thông tin liên lạc.
Điều này khiến Lục Tử Ca cảm thấy hơi mất mát, một ngôi sao tuyến đầu trong nước như cô ta, hễ là người quan tâm một chút đến các tin tức mới cập nhật thì đều biết.
Có vô số người muốn có cách thức liên lạc với cô ta, đàn ông muốn ngủ với cô ta lại càng nhiều hơn.
Vẻ bình thản của Lăng Khôi khiến cô ta rất kinh ngạc.
Anh ấy không biết mình sao?
Hay là biết mình là ai, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh như nước?
Thấy Lăng Khôi sắp đi xa, Lục Tử Ca cắn răng, chủ động lên tiếng: “Có thể đưa di động của anh cho tôi không?”
Lăng Khôi suy nghĩ trong chốc lát rồi lấy chiếc di động đen trắng kiểu cũ ra.
Lục Tử Ca ngây người.
Thời đại này làm gì có ai không dùng điện thoại thông minh chứ?
Vậy mà vẫn có người dùng kiểu di động bàn phím từ mười năm trước? Lại còn là máy đen trắng á?
Lục Tử Ca nhập số di động của mình vào, sau khi gọi qua, liền trả lại điện thoại cho Lăng Khôi, rồi nhắc nhở anh: “Tên Hổ gia đó là kẻ không đơn giản. Hắn có thế lực lớn làm chỗ dựa. Anh phải cẩn thận, nếu hắn ta đến tìm anh gây sự thì gọi cho tôi, biết chưa?”
Đột nhiên Lăng Khôi cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, mỉm cười nói: “Được”.
“Tôi thấy bản lĩnh của anh không tồi, hay là anh đến làm vệ sĩ của tôi đi?”, lúc Lục Tử Ca nói câu này, mặt hơi ửng hồng.
“Ờ, tôi không quen làm vệ sĩ cho người khác đâu”, quả thật là Lăng Khôi bị lời nói này làm cho choáng váng.
Đùa gì vậy?
Cô bảo Vua của các vị tướng tinh nhuệ đến làm vệ sĩ cho cô sao?
Cho dù cô là ngôi sao hàng đầu trong nước thì cô có chắc là mình đủ tư cách này không?
Thấy sự miễn cưỡng của Lăng Khôi, Lục Tử Ca lập tức nói: “Lần này tôi sẽ ở lại thành phố Trung Hải tầm mấy tháng, anh không nhất thiết phải ở bên cạnh tôi mỗi ngày, chỉ cần những dịp quan trọng khi tôi xuất hiện thì đến là được. Nếu anh đồng ý thì một tháng tôi trả anh năm mươi nghìn tệ”.
Lục Tử Ca vô cùng biết ơn Lăng Khôi vì chuyện hôm nay. Thấy điều kiện cuộc sống của Lăng Khôi tệ đến thế, ngay cả một cái di động tốt hơn cũng không mua nổi nên cô ta muốn tìm cơ hội báo đáp anh.
Lăng Khôi suy nghĩ một lát, dạo này cũng không có việc gì, nói: “Được thôi”.
Lúc này Lục Tử Ca mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ.
Hôm sau, Lăng Khôi nhận được cuộc gọi từ Lục Tử Ca, phải đến sơn trang Thủy Nguyệt một chuyến.
Chuẩn bị qua loa xong, Lăng Khôi đến trước cửa khách sạn, từ xa đã thấy một nhóm fans hâm mộ đứng chắn lối ra vào khách sạn, giơ cao bảng bên trên viết “em yêu Tử Ca” v.v..., cảnh tượng hết sức náo nhiệt.
Chương 45: Chấm dứt hợp đồng
Lục Tử Ca mặc một bộ vest trắng, bên trong là sơ mi màu hồng, cao quý thoát tục, tránh thoát vòng vây của fans hâm mộ, bước lên một chiếc xe thương vụ bảy chỗ.
“Cái này cho anh”, Lục Tử Ca đưa cho Lăng Khôi một chiếc điện thoại Iphone mới tinh: “Làm vệ sĩ của tôi, không thể để người khác xem thường”.
Lăng Khôi bất lực gượng cười, không đưa tay ra nhận lấy.
Không phải Lăng Khôi không mua nổi một chiếc di động tốt hơn, chỉ là anh không chạy theo công nghệ. Bình thường có việc gọi điện liên lạc là được, thói quen rèn luyện từ trong quân đội vẫn giữ y nguyên đến giờ.
“Bình thường chị Ca không đưa đồ cho ai đâu, cho anh di động là coi trọng anh đó, còn không mau nhận đi”, một cô gái mũm mĩm bất chợt nói: “Ngay cả cậu Cường nhà chúng tôi cũng không có cái phúc này đâu”.
“Chị Béo, chị đừng nhắc đến tôi nữa được không”, một người đàn ông vạm vỡ, mặc vest đen, đeo kính râm bên cạnh lạnh lùng nói: “Chị Ca thấy anh ta bủn xỉn quá, không muốn anh ta làm mất mặt thôi”.
Chị Béo là người quản lý của Lục Tử Ca, thường phụ trách thay mặt Lục Tử Ca phát triển nghiệp vụ, quản lý chuyện vụn vặt, có khá nhiều mối quan hệ.
Cậu Cường tên là Trần Cường, là vệ sĩ của Lục Tử Ca từ những ngày đầu, là lính đặc chủng đã giải ngũ. Năm xưa để mời được anh ta về làm vệ sĩ, Lục Tử Ca đã phải trả một cái giá rất cao.
Lục Tử Ca nói: “Lăng Khôi, anh đừng nghĩ nhiều. Tôi không có ý gì đâu. Đây chỉ là để cảm ơn thôi”.
Lăng Khôi đành nhận lấy: “Cảm ơn”.
Trên đường đi, chị Béo nói sơ lược về nội dung ngày hôm nay: “Ông chủ của sơn trang Thủy Nguyệt - Trương Khởi Lâm là một tay quyền anh của thế giới ngầm, thế lực rất lớn. Cũng là nhân vật số một số hai của hai giới trắng đen khắp thành phố Trung Hải. Lúc trước đã ký hợp đồng năm năm với chị Ca, khi sự nghiệp của chị Ca trên đà phát triển, chín mươi phần trăm lợi nhuận đều bị Trương Khởi Lâm lấy mất. Bây giờ hợp đồng đã đến kỳ hạn, chị Ca đến sơn trang Thủy Nguyệt là để hủy bỏ hợp đồng. Nhưng theo như giao kèo trước kia, ông ta có quyền ưu tiên tiếp tục gia hạn hợp đồng với chị Ca. Chúng ta phải tranh thủ chấm dứt hoàn toàn hợp đồng. Chỉ e sẽ sắp có chuyện không vui với Trương Khởi Lâm rồi”.
Thái độ của Trần Cường rất thận trọng: “Nếu Trương Khởi Lâm chơi xỏ, dùng sức ép buộc thì rất khó giải quyết”.
Chị Béo nói: “Tô Thần của tập đoàn Tô Thị liên lạc với tôi, có ý ra giá chín mươi triệu tệ mời chị Ca là người đại diện dự án mới nhất của họ trong vòng ba năm. Nếu không chấm dứt hợp đồng thì ít nhất bảy mươi triệu trong đó sẽ vào túi Trương Khởi Lâm. Việc chị Ca làm vì Trương Khởi Lâm đủ nhiều rồi, lần này tuyệt đối không để ông ta ngồi mát ăn bát vàng nữa. Cậu Cường, e là còn cần cậu ra tay dọa nạt Trương Khởi Lâm đấy”.
Trần Cường kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi. Bao nhiêu năm nay chị Ca đối xử với tôi tốt như vậy, tôi biết nên làm gì mà. Mười người tôi dẫn theo lần này đều là đồng đội trong đội đặc chủng ở quân ngũ, cho dù Trương Khởi Lâm có thế lực tay quyền anh ngầm, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của chúng tôi. Chỉ có điều lần này chúng ta lại mang thừa ra một tên vô dụng, tôi lo Trương Khởi Lâm nhìn thấy tên vô dụng này sẽ xem thường chúng ta”.
Lục Tử Ca nhìn Lăng Khôi, khẽ cau mày.
Giờ đuổi anh ta xuống xe à?
Chị Béo giỏi quan sát sắc mặt người khác, biết Lục Tử Ca có ý muốn bảo vệ Lăng Khôi liền nói: “Không sao, lát nữa để Lăng Khôi ở lại phía sau, đừng nói là vệ sĩ của chị Ca là được”.
Lục Tử Ca gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy”.
Lăng Khôi ngồi ở hàng ghế sau, mỉm cười bất lực.
Sơn trang Thủy Nguyệt là một sân golf, diện tích rộng như một công viên lớn, là của tư nhân. Tuy không nằm trong khu biệt thự Vân Đỉnh, nhưng cũng đủ để thấy được thân phận, địa vị của người sở hữu.
Mọi người đến cổng sơn trang Thủy Nguyệt, chạy xe thêm vài phút về phía trước mới đến một tòa nhà.
Ở tầng trệt tòa nhà có mấy người đang uống trà ở đại sảnh xa hoa.
Ngồi ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên mặc đồ Đường màu tím, ấn đường sung mãn, khí thế hiên ngang, giữa hai hàng lông mày lộ ra một cỗ cảm giác sắc bén. Đó chính là Trương Khởi Lâm.
Đứng bên cạnh Trương Khởi Lâm có hai người, một kẻ tai to mặt lớn là Hổ gia, người còn lại mặc đồ màu xanh, thân hình vạm vỡ, cao hai mét, mắt sao mày kiếm, hạo nhược tinh thần, mắt cao hơn đầu, ngạo nghễ nhìn đời.
Tiêu Ức Tình là cao thủ số một dưới trướng Trương Khởi Lâm, võ sĩ quyền anh hàng đầu thế giới ngầm tung hoành khắp thành phố Trung Hải, mang tiếng hung ác vô cùng. Mỗi năm thu nhập dựa vào đấu quyền anh lên đến hơn trăm triệu, võ sĩ bị hắn đánh tàn phế không đếm nổi.
Mà hai người ngồi đối diện Trương Khởi Lâm, Lăng Khôi không thể nào quen thuộc hơn.
Bà cụ Tô, Tô Thần.
Ba người trò chuyện vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Thấy mấy người Lục Tư Ca đi vào, Trương Khởi Lâm phẩy tay: “Tử Ca, tôi vừa định cử người đi tìm cô, không ngờ cô lại đến rồi. Mời ngồi”.
Lục Tử Ca bước tới ngồi xuống, chị Béo lấy ra một bản hợp đồng cũ, nói thẳng vào vấn đề chính: “Sếp Trương, đây là hợp đồng đại diện mà ông và chị Ca đã ký năm năm trước, hôm nay vừa lúc đến hạn. Lần này chúng tôi đến là để chấm dứt hợp đồng này”.
Thời hạn hợp đồng đến là có thể trực tiếp chấm dứt.
Tuy nhiên chấm dứt hợp đồng cần phải có thỏa thuận bằng văn bản, nếu không hợp đồng sẽ tự động gia hạn thêm một năm khi hợp đồng ban đầu đến thời hạn.
Trương Khởi Lâm xua tay nói: “Không vội, hôm nay hôm nay bà cụ Tô và tôi mới ký một hợp đồng đại diện mới cho một sản phẩm thảo dược, thời hạn là ba năm, phí đại diện là chín mươi triệu tệ. Nếu mấy người bằng lòng trả cho tôi toàn bộ thu nhập từ hợp đồng này thì tôi sẽ đồng ý chấm dứt hợp đồng”.