• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chiến Thần Phục Thù (4 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46: Muốn nộp tiền nộp mạng thì tôi nhận lấy vậy!

Trương Khởi Lâm không lớn tiếng, nhưng sự hống hách ngạo mạn ẩn chứa trong đó rõ ràng là điều không cần bàn cãi.

Năm năm trước, Lục Tử Ca mới chỉ là sinh viên năm nhất của Học viện Hý kịch Trung Hải, lúc đó Trương Khởi Lâm có con mắt tinh đời đã phát hiện ra tài năng này, đồng thời ký hợp đồng năm năm với Lục Tử Ca với số tiền là năm trăm nghìn tệ.

Khi đó Lục Tử Ca chỉ là một ma mới từ nông thôn ra, cộng thêm việc gia đình nợ nần chồng chất, nên đương nhiên cô ta đồng ý.

Chỉ là sau này, thành tích của cô ta đã vượt xa sự mong đợi của tất cả mọi người, bao gồm cả chính bản thân Lục Tử Ca.

Trong năm năm qua, Trương Khởi Lâm đã siết chặt giá trị của Lục Tử Ca hết mức có thể, bắt cô ta nhận quảng cáo cả ngày lẫn đêm. Dựa vào cái cây hái ra tiền Lục Tử Ca này, ông ta đã kiếm được hàng trăm triệu tệ lợi nhuận. Ông ta cũng dùng số tiền này để mở rộng các mối quan hệ, đồng thời mở một phòng tập quyền anh trong thế giới ngầm, trở thành đại ca sàn đấu ngầm ở thành phố Trung Hải.

Khi quyền lực của Trương Khởi Lâm tiếp tục lớn mạnh, ông ta càng bức ép Lục Tử Ca hơn mà không hề kiêng dè.

Sau khi nghe vậy, vẻ mặt Lục Tử Ca rất khó coi: "Sếp Trương, năm năm qua, tôi vẫn luôn thực hiện tốt hợp đồng trước đây của chúng ta. Cho dù ông có áp đặt thêm rất nhiều các bữa tiệc xã giao và đại diện phát ngôn không giống như trong hợp đồng ban đầu, tôi vẫn luôn phối hợp với ông. Bây giờ hợp đồng đã hết hạn, mong ông thực hiện theo hợp đồng mà chấm dứt hợp đồng như bình thường".

Chị Béo cũng tức giận nói: "Sếp Trương, trong năm năm qua, ông đã ép chị Ca làm việc với khối lượng công việc gấp năm lần so với các nghệ sĩ khác. Ông còn ép chị Ca phải làm đại diện phát ngôn riêng cho mình, lợi nhuận ông kiếm đủ rồi. Năm năm qua, chị Ca cũng gọi là tận tâm tận lực với ông rồi. Bây giờ hợp đồng của chị Ca hết hạn, lẽ nào sếp Trương còn định làm khó sao?”

Trương Khởi Lâm châm một điếu xì gà lớn và hút một hơi với vẻ thích thú, vẻ mặt bất chấp: "Tận tâm tận lực? Nói như này hơi quá đáng rồi. Năm năm trước gia đình Lục Tử Ca phải gánh trên mình một khoản nợ khổng lồ, nếu không phải tôi hỗ trợ cho cô ta năm trăm nghìn tệ, sợ rằng cô ta chỉ có thể đi đến bước đường bán thân để kiếm tiền trả nợ mà thôi. Ân tình như vậy, thời gian năm năm là có thể trả hết được hay sao? Mấy người cũng ngây thơ quá rồi đấy!”

Chị Béo nói: "Ông Trương, trong năm năm qua chị Ca đã làm việc cật lực, ông đã lấy đi chín mươi phần trăm số tiền mà chị ấy kiếm được. Chị Ca cũng đảm nhận nhiều việc không thuộc phạm vi công việc của chị ấy. Trái tim con người ta cũng là máu là thịt, đến với nhau trong tốt đẹp thì cũng ra đi trong êm thắm, không tốt hay sao?”

Trương Khởi Lâm mỉm cười: "Tôi đưa ra chín mươi triệu tệ làm cái giá để chấm dứt hợp đồng, như thế đã là nể mặt cô rồi, cũng là hợp tan vui vẻ với cô rồi”.

Chị Béo cứng họng, đứng im tại chỗ không nói được lời nào. Chị ta cũng là một người từng trải dày dạn kinh nghiệm, làm sao có thể không nhận ra được hôm nay Trương Khởi Lâm đã quyết tâm nuốt chửng Lục Tử Ca chứ?

Lúc này Trần Cường tiến lên một bước: "Sếp Trương, tốt hơn hết là ông đừng làm chuyện trở mặt với nhau. Giờ nói gì thì chị Ca cũng là minh tinh số một trong nước, năng lượng chị ấy có thể huy động được cũng không nhỏ đâu. Đứng phía sau chị ấy cũng là các ông lớn và các công ty lớn chống lưng đó".

Trương Khởi Lâm liếc nhìn Trần Cường: "Cậu là cái thá gì mà dám uy hiếp tôi?”

Trần Cường nói: "Tôi là đội trưởng đội vệ sĩ của chị Ca. Gắn bó với nhau trong vui vẻ và ra đi trong vui vẻ đều là chuyện tốt đối với tất cả mọi người. Nếu mà trở mặt với nhau, e rằng sếp Trương ông cũng chưa chắc sẽ không phải chịu tổn thất”.

"Một đội trưởng đội vệ sĩ mà dám lên tiếng ở địa bàn của tôi sao? Được thôi!”, Trương Khởi Lâm ngồi trên cao, chỉ tay phải về phía Tiêu Ức Tình bên cạnh: "Nếu cậu có thể đánh bại Tiêu Ức Tình, thì tôi sẽ không lấy chín mươi triệu tệ này nữa, tôi sẽ ngay lập tức bổ sung thêm một thỏa thuận bằng văn bản để chấm dứt hợp đồng. Nếu cậu thua, chưa nói đến việc tôi sẽ không quan tâm đến sự sống chết của cậu, mà cậu còn phải thêm một khoản gọi là khoản phí xuất hiện cho Tiêu Ức Tình”.

"Mỗi lần tôi lên sàn ở sàn đấu ngầm, phí xuất hiện cơ bản là mười triệu. Tỷ lệ thắng của tôi là chín mươi lăm phần trăm, và tôi có thể nhận thêm năm mươi triệu tiền thưởng cho mỗi lần chiến thắng. Tổng cộng là sáu mươi triệu tệ”, Tiêu Ức Tình chắp tay sau lưng, nói một cách đầy thách thức.

Nói cách khác, nếu Trần Cường thua, Lục Tử Ca không chỉ phải đồng ý làm đại diện phát ngôn cho bà cụ Tô ba năm, mà còn phải chi ra số tiền mặt sáu mươi triệu cho Trương Khởi Lâm.

Số tiền tổng cộng lên đến một trăm năm mươi triệu tệ.

Một trận đấu với số tiền khổng lồ như vậy có thể so sánh với cuộc đấu của những tay đấm huy chương vàng trong sàn đấu ngầm.

Còn Tiêu Ức Tình chỉ là tay đấm chợ đen ở mức huy chương bạc, còn kém tay đấm huy chương vàng một bậc.

Phải nói rằng Trương Khởi Lâm tính toán rất tốt.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh một cách tuyệt đối.

Chị Béo hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Lục Tử Ca để hỏi ý kiến của Lục Tử Ca. Biểu hiện của Lục Tử Ca cũng rất khó xử. Mặc dù cô ta biết lai lịch của Trần Cường không tầm thường, anh ta từng là thành viên ưu tú của đội đặc chủng, khả năng đấu tay đôi thì khỏi phải bàn.

Tuy nhiên, Tiêu Ức Tình cũng là người đi đầu trong sàn đấu ngầm môn quyền anh. Lục Tử Ca và Trương Khởi Lâm đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm nên cô ta cũng có những hiểu biết nhất định về giới quyền anh, đương nhiên cô ta biết tiếng xấu của Tiêu Ức Tình ở bên ngoài.

Lục Tử Ca đang định từ chối Trương Khởi Lâm thì Trần Cường đột nhiên nói: "Để hoàn thành tâm nguyện bao năm nay của chị Ca, tôi đồng ý với ông”.

Trần Cường máu sôi lên tận đỉnh đầu, anh ta đã yêu thầm Lục Tử Ca nhiều năm và luôn mong được Lục Tử Ca để ý. Nếu giờ có thể giải quyết vấn đề lớn này cho Lục Tử Ca, có thể sẽ được ôm mỹ nhân vào lòng rồi.

Trần Cường đương nhiên sẽ không để mất một cơ hội tốt như vậy.

Trương Khởi Lâm không khỏi liếc nhìn Trần Cường, rồi mỉm cười: "Tốt lắm, người trẻ tuổi luôn tràn đầy nhiệt huyết, cứ nhất định phải nộp tiền nộp mạng cho tôi thì tôi đành nhận lấy vậy”.

Sau đó, Trương Khởi Lâm đứng dậy và rời đi.

Mọi người theo ông ta xuống tầng hầm.

Đây là một võ đài quyền anh rất lớn. Xung quanh cũng có nhiều khán đài, tất cả những đồ cần thiết đều đầy đủ cả. Có thể thấy Trương Khởi Lâm rất thích xem người khác đấm bốc ở đây.

Trương Khởi Lâm đương nhiên ngồi ở vị trí chủ nhà, còn bà cụ Tô và Tô Thần với tư cách là khách quý của lần hợp tác này nên đương nhiên cũng được sắp xếp ngồi bên cạnh Trương Khởi Lâm.

Những nhân viên khác cũng lần lượt vào vị trí, kiểm tra thiết bị, v.v.

Một lúc sau, một người dẫn chương trình xinh đẹp trong bộ vest đen cũng tới hiện trường.

Lúc này, bầu không khí đột nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Chương 47: Cùng là người, sao ông lại muốn làm súc sinh?

"Đó là Lý Tinh Tinh, người chủ trì trận tranh đấu huy chương vàng trên sàn đấu quyền anh ngầm của thành phố Trung Hải, không ngờ lại có mặt tại nhà của Trương Khởi Lâm để dẫn chương trình. Lần này có kịch hay để xem rồi”.

"Lý Tinh Tinh dẫn chương trình sự kiện quyền anh kia là người thuộc Công hội quyền anh. Một khi cô ta ra mặt, đồng nghĩa với việc lần đặt cược này sẽ được bảo vệ bởi Công hội quyền anh. Ai muốn gian lận sẽ phải trả giá rất đắt. Trương Khởi Lâm thực sự rất thâm độc đó”.

"Lần này Trần Cường và Lục Tử Ca gặp phiền phức to rồi”.

"Số tiền mà Lục Tử Ca đã kiếm được trong năm năm qua đều bị Trương Khởi Lâm lấy hết, cộng thêm các khoản chi tiêu riêng của cô ấy cũng rất lớn, cô ấy không có nhiều tiền mặt. Một khi Trần Cường thua cuộc, cô ấy sẽ không thể trả được sáu mươi triệu tiền mặt. Sợ rằng vẫn phải tiếp tục làm nô lệ cho Trương Khởi Lâm".

"…"

Nhiều người trên sân lần lượt lên tiếng, một số cảm thấy hả hê.

Mấy người Trần Cường và Lục Tử Ca thì phải chịu áp lực vô cùng lớn.

"Trần Cường, hay là bỏ đi. Tôi miễn cưỡng làm đại diện phát ngôn cho nhà họ Tô thêm ba năm nữa là được. Nếu như cậu thua trận đấu này thì tôi thực sự không có sáu mươi triệu để chi trả”, Lục Tử Ca hơi hối hận nói.

Chị Béo nói: "Bây giờ Lý Tinh Tinh của Công hội quyền anh đến rồi. E rằng có hối hận cũng không kịp nữa rồi”.

“Chị Ca, đừng lo, để chị được tự do, tôi sẽ làm mọi cách để giành chiến thắng”, Trần Cường dứt khoát nói, sau đó quay người bước lên sàn đấu.

Hoan hô!

Khán giả vỗ tay ầm ầm.

Lý Tinh Tinh mặc một bộ vest đen và đeo microphone bên tai, cô ta tường thuật lại nội dung cuộc cá cược bằng một giọng rất lôi cuốn, đồng thời cũng giới thiệu ngắn gọn về cuộc sống của cả hai bên, cuối cùng cô ta nói: "Đấu trường quyền anh chợ đen không tính đến sự sống hay cái chết. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một cuộc cá cược nên hãy dừng tay lại kịp lúc. Có thể làm bị thương nhưng không được giết người”.

"Không có giới hạn thời gian cho trận chiến, không giới hạn thủ đoạn, không giới hạn số trận. Ai rời khỏi võ đài trước, hoặc ngã xuống đất không đứng lên được trong vòng mười giây sẽ bị xử thua", giọng nói của Lý Tinh Tinh to và rõ ràng: "Bây giờ, bắt đầu".

Nói rồi Lý Tinh Tinh rời khỏi sân khấu, nhường chỗ cho Tiêu Ức Tình và Trần Cường.

Tiêu Ức Tình chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Trần Cường: "Này, cậu thật sự tới đây để tặng không tiền đấy à".

"Hừm, trước đây tôi cũng là một nhân vật có tiếng, sàn đấu ngầm thì có gì to tát đâu? Các người đã làm nhục chèn ép nữ thần trong lòng tôi như vậy, hôm nay Trần Cường tôi sẽ vì nữ thần của tôi mà đánh gục anh!", Trần Cường bày thế, đột nhiên toát ra khí thế hiên ngang mãnh liệt, sự sắc bén từng tích lũy trong đội đặc chủng binh được bộc lộ không phải nghi ngờ gì nữa.

Anh ta xông lên ba bước và tung ra cú đấm cực mạnh.

Nắm đấm dữ dội, đầy thâm hậu đánh mạnh vào ngực Tiêu Ức Tình.

"Rầm!"

Ngay cả một chú chó ngao Tây Tạng cũng sẽ bị đẩy lùi bởi cú đấm này.

Tuy nhiên, Tiêu Ức Tình đứng đó bất động, ngực rung lên một phát mà lại chấn động đến mức khiến Trần Cường lùi lại mấy bước "thịch thịch thịch".

“Sao có thể như vậy được?”, Trần Cường sững sờ, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục tấn công hơn chục quả đấm, dùng hết các phương thức tấn công mà mình biết. Kết quả là Tiêu Ức Tình cứ đứng yên bất động nhưng lần nào Trần Cường cũng bị hắn đánh bật ra xa.

Sau một trận công kích kịch liệt, Trần Cường chỉ cảm thấy tay chân mình tê dại cả.

Tiêu Ức Tình này quả thật chính là một bức tường làm bằng đồng mà, làm sao có thể đánh gục được hắn?

“Tôi đã từng nói cậu đến đây là để biếu tiền mà. Giờ tôi sẽ nhận lấy số tiền này”, Tiêu Ức Tình thở dài, xông lên hai bước rồi xoạc chân quét một phát khiến Trần Cường bị quét bay ngược khỏi mặt sàn.

Sau đó hắn bước tới, đấm cú đấm sắt vào ngực Trần Cường.

"Rắc rắc!"

Tiếng gãy xương sườn vang lên. Trần Cường giống như một con diều bị đứt dây, bay ra khỏi võ đài từ độ cao ba mét và nặng nề rơi xuống đất.

Máu văng trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Trần Cường bị thương nặng.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Ức Tình chỉ tung cho một nắm đấm và một cú đá.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh kinh người.

Mãi cho đến khi giọng nói của Lý Tinh Tinh vang lên, mọi người mới hoàn hồn trở lại.

"Tiêu Ức Tình, thắng. Theo thỏa thuận, Lục Tử Ca cần phải trả sáu mươi triệu tiền mặt ngay tại đây. Ngoài ra phải ký hợp đồng làm đại diện phát ngôn miễn phí cho tập đoàn Tô Thị trong ba năm ngay tại đây", giọng nói lạnh lùng của Lý Tinh Tinh vang dội khắp hội trường.

Trương Khởi Lâm hút một hơi xì gà và nói lớn: "Lục Tử Ca, sẵn sàng đánh cược thì phải chấp nhận thua, trả tiền và ký tên đi".

Lục Tử Ca lảo đảo một hồi, nhờ có chị Béo đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng lên được. Cô ta hít sâu mấy hơi và nói: "Tôi có thể làm đại diện phát ngôn miễn phí cho nhà họ Tô ba năm, nhưng giờ tôi không có sáu mươi triệu ngay ở đây để trả. Có thể thư thư cho tôi mấy hôm để tôi gom tiền được không?”

Năm năm qua Lục Tử Ca đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng hầu hết chúng đều vào túi của Trương Khởi Lâm. Cộng thêm việc bản thân cô là minh tinh hàng đầu nên chi tiêu hàng ngày cũng là một con số vô cùng lớn.

Tiền mặt cô ta có rất ít.

Trương Khởi Lâm nhìn Lục Tử Ca nửa như cười nửa như không: "Đã nói từ trước là trả tiền ngay tại chỗ. Nếu như cô không lấy ra được, tôi còn có một giải pháp khác. Đó là tiếp tục gia hạn hợp đồng năm năm. Tất cả lợi nhuận cô kiếm được, tôi sáu, cô bốn”.

Hợp đồng trước đó là ba - bảy, nhưng lúc đó dù sao Lục Tử Ca cũng chỉ là một đứa trẻ non nớt, không có danh tiếng gì. Bây giờ Lục Tử Ca đã trở thành một minh tinh lớn, một hợp đồng như vậy không khác gì tống tiền.

Lục Tử Ca mặt đã tím tái, cả người run lên, tức giận không nói nên lời.

“Bà cụ Tô, hợp đồng giữa bà và tôi hôm nay có thể hoàn thành rồi. Nào, ta tiếp tục uống trà”, Trương Khởi Lâm chủ động rót trà cho bà cụ Tô, trên mặt nở nụ cười.

Bà cụ Tô cầm tách trà nhấp một ngụm, nở một nụ cười thâm thúy. Vốn dĩ bà ta còn lo lắng dùng chín mươi triệu sẽ không thể ký được hợp đồng với Lục Tử Ca, cho dù có ký được thì cũng sẽ phải thêm nhiều điều ước to lớn. Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu, bà ta mới phát hiện ra hợp đồng của Lục Tử Ca nằm trong tay Trương Khởi Lâm, thông qua Trương Khởi Lâm để ký hợp đồng với Lục Tử Ca dễ dàng hơn nhiều.

“Tôi không đồng ý!”, đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Lăng Khôi mặc một chiếc áo phông trắng xộc xệch bước ra từ sau đám đông: "Cùng là người như nhau, sao ông cứ nhất định phải làm loài súc sinh chứ?”
Chương 48: Tôi trả cho cô sự tự do

Giọng nói thờ ơ, mang đầy sự chế giễu và khinh thường.

“Nói Trương Khởi Lâm là súc sinh ư? Người này điên rồi sao?”

“Từng thấy những kẻ thích đâm đầu vào chỗ chết, nhưng chưa thấy ai đâm đầu vào chỗ chết bằng cách này. Trương Khởi Lâm khác với những ông lớn khác, trong tay ông ấy đã từng nhuốm máu tươi đấy”.

“Mày là ai thế? Sao mày không đi chết đi”.

“…”

Lăng Khôi không để tâm đến lời chế giễu của đám đông, mà bước từng bước đến bên cạnh Lục Tử Ca, đưa tay nắm lấy bờ vai hao gầy của cô ta.

“Tên phế vật kia, đừng đụng vào chị Ca”, chị Béo ra sức giật tay Lăng Khôi ra, nhưng tay Lăng Khôi giống như biến thành cái kềm sắt, kéo thế nào cũng không rời ra.

Trần Cường đang nằm dưới đất nôn ra máu nhìn thấy cảnh này cũng cố sức hét lên: “Thằng nhóc kia, một đứa tay sai như mày cũng dám chạm vào vai của chị Ca à?”

Lục Tử Ca cũng bị hành động đột ngột của Lăng Khôi làm giật nảy mình: “Lăng Khôi, anh làm gì vậy?”

Lăng Khôi nói năng hùng hồn: “Cô tặng tôi điện thoại Iphone, tôi trả cho cô sự tự do”.

Nói xong, Lăng Khôi buông tay ra. Anh cầm lấy hai bản hợp đồng bày trên bàn của bà cụ Tô và Trương Khởi Lâm, xé thành mảnh vụn trước mặt mọi người, ném lên không trung.

“Soạt!”

Giấy vụn tung bay, như lá rụng bị gió thu thổi bay, tuôn rơi lả tả.

Trương Khởi Lâm lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, cậu là ai? To gan thật đấy!”

“Một tờ thỏa thuận chỉ là giấy vụn, tôi mở miệng thì ông phải tuân theo”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, cảm khái: “Ông đã thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, vậy thì tôi sẽ đấu với ông một trận. Chỉ là không biết ông có dám cược với tôi không?”

Trương Khởi Lâm không kìm chế được cơn giận: “Một đứa dân thường như cậu có tư cách gì mà cược với tôi?”

Lúc này Tô Thần cười lớn nói: “Sếp Trương, cậu ta chính là một đứa ở rể bị nhà họ Tô chúng tôi vứt bỏ. Trước kia cậu ta ăn bám ở nhà họ Tô chúng tôi, nói cho cùng cũng chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi. Sếp Trương cứ coi cậu ta như con chó ném ra ngoài là được, không cần để ý”.

Bà cụ Tô cũng khinh thường nhìn Lăng Khôi: “Lăng Khôi, trước kia cậu làm tên hề nhảy nhót trong nhà họ Tô tôi cũng đành, bây giờ lại không biết xấu hổ chạy tới chỗ sếp Trương làm xấu mặt mình. Sao da mặt cậu lại dày đến thế? Ngoài ra, tôi phải cảnh cáo cậu, ly hôn với Duệ Hân xong rồi biến đi cho tôi, đừng xuất hiện trong tầm mắt của nhà họ Tô tôi nữa”.

Trương Khởi Lâm nghe vậy lập tức bật cười: “Hóa ra là một kẻ ở rể ăn bám, có lẽ là bị người ta giẫm đạp dưới đất lâu rồi nên thần kinh có vấn đề thì phải”.

Những người khác cũng cười khẩy: “Một kẻ ở rể nhà họ Tô, quần áo trên người cùng lắm chỉ hai trăm tệ, anh Khởi Lâm của chúng tôi thổi một phát là có thể thổi chết cậu. Cậu còn ảo tưởng muốn đánh cược với anh Khởi Lâm sao? Đúng là không biết tự lượng sức”.

“Đúng vậy, cậu còn không xứng xách giày cho anh Khởi Lâm nữa là, còn ảo tưởng đánh cược với anh Khởi Lâm? Đúng là nực cười”.

“…”

Tất cả mọi người không ngừng cười nhạo.

Lăng Khôi vô cùng bình tĩnh, nói từng câu từng chữ: “Nếu tôi thắng, ông phải trả tự do cho Lục Tử Ca. Nếu tôi thua, ông có thể lấy đầu tôi”.

Giọng nói của Lăng Khôi không lớn nhưng kiên định dứt khoát.

Trương Khởi Lâm hơi dao động: “Chơi thật sao?”

Lăng Khôi nói: “Tôi đã nói ra tuyệt đối không nuốt lời”.

Trương Khởi Lâm gật đầu cười đáp: “Tôi thật sự nhìn cậu rất chướng mắt. Tôi vừa có Lục Tử Ca làm gương mặt đại diện ba năm vừa được sáu mươi triệu tiền mặt, bây giờ còn có thể lấy thêm đầu cậu nữa. Cũng tốt, coi như tôi đang xem một vở hài kịch. Tiêu Ức Tình, khử cậu ta đi!”

Nói xong, Trương Khởi Lâm lại đốt một điếu xì gà, rít một hơi dài: “Bà cụ Tô, cậu ta là thằng cháu rể vô dụng của nhà họ Tô bà, nếu cậu ta gặp chuyện không may ở đây, bà không để bụng chứ?”

Bà cụ Tô cũng là người từng trải, bảy mươi năm qua có chuyện gì mà chưa từng gặp chứ? Bà ta thản nhiên nói: “Tôi không để bụng gì cả. Nó ỷ vào Duệ Hân mãi không chịu ly hôn, làm lỡ chuyện tốt của Duệ Hân nhà chúng tôi với cậu Lăng, tôi đã phát ngán với nó rồi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì không may cũng là điều tốt”.

Trương Khởi Lâm cười nói: “Thế thì tôi yên tâm rồi. Chỉ là cảnh tượng tiếp theo sẽ khá máu me, bà cụ Tô là người có thể diện, tôi nghĩ bà đừng nên nhìn thì hơn. Lát nữa trở về tôi sẽ sai người gửi hợp đồng đến phòng làm việc cho bà được không?”

Bà cụ Tô ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý. Mình là một người có thể diện, loại chuyện ở mặt u tối thế này tốt nhất là đừng liên quan đến mình quá nhiều, ngộ nhỡ đồn ra ngoài tin tức gì đó không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.

“Được, vậy tôi về trước, chờ đợi tin tốt”, bà cụ Tô dẫn theo Tô Thần rời đi. Lúc đi đến cửa chính, bà ta không khỏi quay lại nhìn Lăng Khôi.

“Haizz, trời giáng họa có thể tránh, tự gây họa không thể sống. Lăng Khôi, cậu không nên đeo bám Duệ Hân mãi không buông. Sau này Duệ Hân phải gả cho người tài giỏi như cậu Lăng, trở thành phượng hoàng. Cậu không xứng với nó”.

Bà cụ Tô để lại một câu nói rồi xoay người rời đi. Tô Thần hơi hoảng sợ, đi sát theo sau bà cụ Tô. Tuổi hắn không lớn, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh thật sự. Thấy Lăng Khôi sắp bị Tiêu Ức Tình tiễn xuống Hoàng Tuyền, trong lòng hắn kinh hoàng khiếp sợ, vội vàng bước nhanh rời đi.

Bà cụ Tô vừa đi, bầu không khí ở nơi đây lại càng sôi nổi.

Tiêu Ức Tình lại leo lên sàn đấu một lần nữa trong tiếng hoan hô của đám đông.

Lúc Lăng Khôi định lên sàn, Lục Tử Ca đột nhiên kéo tay anh lại: “Lăng Khôi, bỏ đi. Trương Khởi Lâm là người vô cùng tàn nhẫn, ông ta sẽ lấy mạng anh thật đấy”.

Lúc này Trần Cường lạnh lùng hừ một tiếng: “Lăng Khôi, mày là thằng rác rưởi ăn bám, vốn không có tư cách vào đây. Tao đã làm mất mặt chị Ca, mày còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”

“Không sao, đừng lo cho tôi”, Lăng Khôi không nhìn Trần Cường lấy một cái, đẩy tay Lục Tử Ca ra, bước từng bước lên sàn đấu.

Trên sàn đấu, không gió nổi sóng.

Tiêu Ức Tình kiêu ngạo nói: “Vừa rồi đã có một tên rác rưởi đến cho không tiền, mày lại hay, tặng luôn đầu mình. Đã vậy tao sẽ nhận”.

Lăng Khôi chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Đừng nói trước điều gì”.
Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi

Tiêu Ức Tình chế nhạo: “Sáu tuổi tao đã bắt đầu học võ, mười ba tuổi bắt đầu lăn lộn giang hồ, mười lăm tuổi bắt đầu đánh quyền anh chợ đen. Đến nay đã trải qua một trăm linh tám trận đấu lớn nhỏ, tỉ lệ thắng là chín mươi lăm phần trăm, là tay đấm huy chương bạc của sàn đấu ngầm thành phố Trung Hải. Chỉ cần thắng thêm một trận nữa, tao sẽ trở thành tay đấm huy chương vàng. Sức nặng của chữ huy chương vàng này đáng giá ngàn vàng, một kẻ ở rể vô dụng như mày có thể tưởng tượng được sao?”

Lăng Khôi đột nhiên bật cười: “Chỉ có chút kinh nghiệm như vậy mà cũng dám đem ra khoe khoang?”

Anh đang làm trò cười đấy sao?

Lăng Khôi mười lăm tuổi đã nhập ngũ, mười tám tuổi cưỡi ngựa vượt biên cảnh, san bằng một vùng, được phong tướng sau một trận chiến. Hai mươi tuổi đã thống lĩnh mấy chục nghìn binh lính san bằng một đất nước.

Tay Lăng Khôi đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi. Vó sắt của anh không biết đã san bằng bao nhiêu mảnh đất.

Anh lại khoe khoang lý lịch với tôi?

“Mày lại dám sỉ nhục một tay đấm huy chương vàng trong tương lai? Muốn chết à!”, Tiêu Ức Tình phẫn nộ, lao tới chỗ Lăng Khôi, một động tác quét chân quen thuộc bất thình lình quét tới.

Uy lực của cú quét chân này tựa như sói đói vồ mồi, đáng sợ hơn cả cú đá đánh bay Trần Cường lúc nãy.

“Tên phế vật Lăng Khôi này sắp chết rồi”.

“Một tên rác rưởi yếu đuối sao có thể đỡ được cú đá dũng mãnh như vậy chứ?”

“Haizz, ra vẻ ta đây thì phải trả giá đắt, người này cũng chỉ gây sự chú ý rồi dâng đầu mình cho người ta thôi”.

Mọi người đồng loạt thở dài.

Ngay cả Tiêu Ức Tình cũng thốt ra tiếng thở dài trách trời thương dân, dường như nhìn thấy được kết cục của Lăng Khôi còn thê thảm hơn Trần Cường.

Ngay lúc ấy…

“Bốp!”

Một tiếng tát tai to rõ vang lên.

Tiêu Ức Tình bỗng dưng bị tát bay đi, trên mặt in dấu năm ngón tay đỏ chót.

Chuyện này sao có thể?

Tôi hoàn toàn không nhìn thấy Lăng Khôi ra tay mà?

Rõ ràng anh ta vẫn đứng tại chỗ không động đậy.

Tiêu Ức Tình không thể tin nổi, lại xông lên lần nữa, làm động tác quét chân nhanh hơn lúc nãy. Hắn tin chắc với tốc độ ra tay lần này, Lăng Khôi sẽ không phản ứng kịp.

Kết quả…

“Bốp!”

Lại một cái tát vang lên to rõ, đánh bay Tiêu Ức Tình.

Tiêu Ức Tình vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Khôi cũng đã thay đổi. Nếu nói lần đánh vừa rồi có thể giải thích là ngoài ý muốn thì hai lần liên tiếp xảy ra chuyện quái dị như vậy tuyệt đối không phải do may mắn.

Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào?

Tiếp theo Tiêu Ức Tình lại thử thêm mấy lần nữa, sử dụng đến những thủ đoạn cuối cùng của mình, nhưng kết quả đều bị một cái tát tát bay hết sức kì lạ.

Cả khuôn mặt bị đánh sưng phù.

Tiêu Ức Tình đứng tại chỗ không dám làm gì nữa, nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy ma quỷ.

Hắn tự hỏi mình đã là nhân tài kiệt xuất trong sàn đấu ngầm ở thành phố Trung Hải, cũng đã gặp được một vài tay đấm huy chương vàng. Nhưng khi đối diện với tay đấm huy chương vàng, hắn cũng không cảm thấy áp lực lớn như bây giờ.

Lăng Khôi đứng im tại chỗ, hai tay chắp sau lưng chưa từng động đậy. Mỗi khi mình tiếp cận anh ta trong vòng hai mét sẽ bị tát bay.

Trong lòng Tiêu Ức Tình hết sức khiếp sợ, không dám ra tay nữa.

“Ồ? Sao không đánh nữa?”, Lăng Khôi lạnh lùng lên tiếng: “Đã vậy thì tôi ra tay đây”.

Nói xong, Lăng Khôi sải chân, từng bước tiến đến gần Tiêu Ức Tình.

Thịch!

Thịch thịch!

Anh đi rất chậm, nhưng mỗi một bước chân lại khiến mặt đất phát ra tiếng rung chuyển, tựa như trái tim của người khổng lồ đang đập theo nhịp.

Núi sụp, cây cũng sẽ đổ; gió tới, nước sẽ tự chảy.

Thứ đang đi đến đó dường như không phải một con người, mà là một đoàn quân kiên cường.

Tôi từng rảo bước trong biển máu, cũng từng rong ruổi trên núi thây.

Ngựa sắt, lưỡi mác tung hoành.

Chỗ nào giống người chứ? Rõ ràng là một đoàn quân cưỡi ngựa đi khắp giang sơn.

Tiêu Ức Tình trợn trừng hai mắt, hai chân nhũn ra, không tự chủ mà quỳ xuống. Đầu hắn cúi thấp, không có can đảm nhìn thẳng vào Lăng Khôi: “Tôi, tôi thua rồi! Anh, rốt cuộc anh là ai?”

Lăng Khôi chậm rãi nâng tay phải lên, đặt lên đầu Tiêu Ức Tình, vỗ mạnh xuống: “Trăng hoa trên núi cô độc, nước sông cuồn cuộn chảy, anh không xứng hỏi tên tôi”.

Rầm!

Sàn đấu chấn động, phòng bí mật rung chuyển.

Cơ thể Tiêu Ức Tình bị ấn xuống dưới sàn đấu.

Sàn đấu được xây bằng đá cẩm thạch bị lõm xuống thành một hình người.

Máu bắn tung tóe theo vết lõm ấy, văng đầy đất.

Soạt!

Đám đông ở hiện trường đồng thời đứng dậy.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Bọn họ đã bao giờ chứng kiến thủ đoạn nào đáng sợ như thế đâu chứ?

Phải biết rằng sàn đấu này được xây bằng đá cẩm thạch đấy!

Cho dù anh dùng búa sắt cũng phải đập hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể đập ra được một vết lõm hình người ấy nhỉ?

Thế mà tên này chỉ dùng tay là có thể nhẹ nhàng ấn một người còn sống sờ sờ lõm xuống đá cẩm thạch.

Thủ đoạn đáng sợ cỡ nào?

Cho dù là tay đấm huy chương vàng của sàn đấu ngầm e rằng cũng không có năng lực như vậy.

Trương Khởi Lâm đã từng thấy rất nhiều cao thủ của sàn đấu ngầm, một tay đấm huy chương vàng đủ để khiến ông ta không thể trở mình, huống hồ là một sự tồn tại đáng sợ vượt xa tay đấm huy chương vàng?

Trương Khởi Lâm chạy đến bên cạnh Lăng Khôi như con chó Pug, chắp tay hành lễ, cúi người thật sâu: “Trước kia là Khởi Lâm có mắt không thấy Thái Sơn, mong cậu tha tội. Cậu khoan dung độ lượng, xin đừng so đo với tôi!”

Trương Khởi Lâm vẫn chưa nói xong đã bị tát một cái, ngã đập mình xuống đất.

“Ai cho ông tự tin, để ông cảm thấy mình có tư cách đứng nói chuyện với tôi?”, Lăng Khôi lạnh lùng nói.

Phịch!

Trương Khởi Lâm lập tức quỳ xuống, mồ hôi đầm đìa: “Cậu Lăng Khôi, xin lỗi cậu!”

Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng, thở dài nói: “Tôi đã nói, cùng là người với nhau, vì sao ông cứ phải làm súc vật thế? Chấm dứt hợp đồng như bình thường không được sao?”

“Được, được chứ!”, Trương Khởi Lâm cười còn khó coi hơn khóc, lập tức sai người ký tên chấm dứt hợp đồng ngay tại chỗ, ngoài ra còn dâng lên một tờ chi phiếu mười triệu cho Lăng Khôi: “Mười triệu này là chút lòng thành Khởi Lâm kính biếu cậu, mong cậu nhận cho”.

“Ông không xứng tặng quà cho tôi”, Lăng Khôi ném lại một câu nói rồi đi thẳng về phía cửa.

“Cung tiễn cậu!”, Trương Khởi Lâm nhìn Lăng Khôi không có ý tiếp tục làm khó mình nữa thì vui mừng như được ân xá.

“Nhớ cho kĩ, tôi không muốn có bất cứ ai ngoài nơi này biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay. Nếu không, đầu của ông cũng không cần đặt trên cổ nữa đâu”, Lăng Khôi đã rời đi, nhưng câu nói anh để lại khiến người ta cảm thấy khiếp đảm vô cùng.
Chương 50: Ly hôn thật à?

Dưới cái nắng chói chang của buổi trưa.

Sơn trang Thuỷ Nguyệt chìm trong bầu không khí trầm lặng.

Trương Khởi Lâm vừa cho người đưa Tiêu Ức Tình đi bệnh viện cấp cứu vừa xin lỗi Lục Tử Ca. Không dễ dàng gì mới tiễn được Lục Tử Ca đi, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Hổ gia vội vàng đưa cho Trương Khởi Lâm một điếu xì gà, chủ động châm lửa: “Sếp Trương, người này chính là kẻ làm hỏng kế hoạch của tôi ngày hôm qua”.

Hôm qua Trương Khởi Lâm đã sai Hổ gia bám đuôi Lục Tử Ca với ý định sẽ cưỡng hiếp cô ta ở bên hồ Bạch Thuý, dùng video quay lại cảnh đó để uy hiếp Lục Tử Ca, bắt cô ta hoàn toàn phục tùng mình.

Chỉ có điều bao nhiêu tính toán đến cuối cùng lại bị Lăng Khôi phá hoại hết cả.

“Bốp!”

Trương Khởi Lâm tát mạnh vào mặt Hổ gia: “Cái tên rác rưởi nhà mày, tại sao mày không nói sớm?”

Hổ gia che mặt, ấm ức nói: “Tôi tưởng rằng hắn chỉ có chút võ công, hôm nay có Tiêu Ức Tình ra mặt nhất định có thể đánh cho hắn một trận tơi bời. Nhưng không ngờ người này lại ghê gớm như vậy”.

Bây giờ Trương Khởi Lâm nghĩ lại cũng thấy sợ: “Cao thủ như vậy đã vượt xa so với tay đấm huy chương vàng rồi, có lẽ cũng chỉ có mấy tay đấm huy chương bạch kim mới có thể là đối thủ của hắn. Thành phố Trung Hải có một nhân vật như vậy mà tao lại không biết, đúng là nhục nhã”.

Hổ gia lên tiếng: “Sếp Trương, có cần tôi cho người đi nghe ngóng lai lịch xuất thân của hắn, thuận tiện mời một tay đấm huy chương bạch kim ra mặt diệt quách hắn luôn đi, coi như báo mối thù ngày hôm nay”.

“Bốp!”

Trương Khởi Lâm lại vung tay tát thêm một cái nữa: “Não của mày có phải bị úng nước rồi không hả? Số lượng tay đấm huy chương bạch kim của thành phố Trung Hải cộng vào cũng không quá một bàn tay, mỗi người đều là sự tồn tại vô cùng uy nghiêm, làm gì có chuyện mày muốn mời là có thể mời ngay được? Hơn nữa, nếu như chuyện tay đấm giỏi nhất dưới trướng tao bị người ta đánh cho tàn phế truyền ra bên ngoài, chẳng phải tao sẽ bị người đời khinh thường hay sao?”

Hổ gia vô cùng đau đớn, nhưng không dám lên tiếng.

Trương Khởi Lâm nói tiếp: “Những chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay phải bảo mật tuyệt đối, chỉ nói với bên ngoài Tiêu Ức Tình bị tai nạn xe, cần phải trị liệu, tạm thời sẽ không tham gia thi đấu quyền anh được nữa”.

“Vâng”, Hổ gia ngoan ngoãn gật đầu, không dám phát biểu ý kiến của bản thân.

Trương Khởi Lâm lẩm bẩm: “Vài ngày nữa là tới đại hội thường niên của Công hội quyền anh, vừa hay tao cũng được mời tham gia, đến lúc đó sẽ đi nghe ngóng lai lịch của người này”.

...

Bà cụ Tô mang tâm trạng vui sướng trở về, tổ chức một bữa tiệc chúc mừng nhỏ ngay tại biệt thự.

Lãnh đạo cấp cao và con cháu sống gần đó của nhà họ Tô đều tới tham gia.

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, bà cụ Tô vô cùng vui mừng nói: “Lần này nhà họ Tô chúng ta có thể bỏ ra chín mươi triệu để ký hợp đồng ba năm đại diện phát ngôn với Lục Tử Ca từ tay của Trương Khởi Lâm, vấn đề quảng bá tiếp theo của dự án thảo mộc đã được giải quyết cả rồi. Trong tương lai, dựa vào tầm ảnh hưởng sâu rộng của Lục Tử Ca, dự án thảo mộc nhất định sẽ gặt hái được thành công trên thị trường”.

“Chúc mừng bà nội”.

Mọi người thi nhau ca ngợi.

Bà cụ Tô rất hài lòng với thái độ của mọi người: “Lần này nhà họ Tô nhất định sẽ cất cánh bay cao, tôi rất vui mừng, nhưng điều khiến người ta chán ghét chính là cái tên vô dụng Lăng Khôi lại đi cặp kè với Lục Tử Ca, đúng là quá mức hèn hạ. Loại cặn bã như thế không được phép tồn tại trên cõi đời này mới đúng”.

Buổi tiệc ăn mừng náo nhiệt kéo dài đến tận mười giờ đêm mới kết thúc.

Bà cụ Tô hiếm khi mới vui như vậy nên uống hơi quá chén, lúc này chuẩn bị được Tô Thần dìu về phòng nghỉ ngơi.

“Bà nội”, Tô Duệ Hân đột nhiên đuổi theo: “Gần đây Lăng Khôi ở bên cạnh Lục Tử Ca sao ạ?”

Bà cụ Tô bực bội nói: “Đúng thế, nó còn ôm chặt lấy chân của Lục Tử Ca đấy. Trước đây nó giấu cháu đi tìm tình nhân, sau này đi dan díu với Lý Lưu Tô, bây giờ thì lại dan díu với Lục Tử Ca luôn rồi. Loại người cặn bã như thế đúng là nỗi nhục của nhà họ Tô. May mà nó cũng chỉ đến đây thôi”.

Bàn tay nhỏ của Tô Duệ Hân siết chặt lại, sắc mặt cũng tái nhợt, trong lòng chua xót không thôi.

Hay lắm Lăng Khôi, uổng công tôi còn nhớ nhung anh, anh thì hay rồi, ngày ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi xong Lý Lưu Tô rồi lại đến Lục Tử Ca. Bản lĩnh không nhỏ tí nào!

Nhưng Tô Duệ Hân vẫn nhận ra có gì đó không bình thường, cô hỏi thêm một câu: “Cũng chỉ đến đây thôi là có ý gì vậy bà?”

Bà cụ Tô chế nhạo: “Cái loại cặn bã này vì muốn chiếm được cảm tình của Lục Tử Ca đã chủ động khiêu chiến với tay đấm huy chương bạc của giới quyền anh ngầm thành phố Trung Hải. Cháu nói đây không phải là tự đi tìm đường chết hay sao? Một tên vô dụng mà ai gặp cũng mắng chửi, chết cũng chẳng có ai buồn quan tâm”.

Nói xong câu này, bà cụ Tô say khướt rời đi.

Tô Duệ Hân hoàn toàn chấn động, sau đó quay người chạy ra ngoài.

Cô vừa chạy vừa bấm số của Lăng Khôi. Không đợi có người nhận điện thoại đã bắt đầu mở miệng mắng chửi: “Lăng Khôi cái đồ khốn nạn nhà anh, anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì đã đành lại còn trêu đùa với tính mạng của mình, có phải anh bị điên rồi không hả?”

Những gì Tô Duệ Hân thốt ra đều là lời nói trong lúc tức giận, không hề chú ý rằng điện thoại đã được kết nối, giọng nói của Lăng Khôi truyền tới từ đầu dây bên kia: “A? Anh có thể trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài sao? Cảm ơn vợ bao dung anh như thế”.

“Kết nối rồi à?”, lúc này Tô Duệ Hân hoàn toàn không có tâm trạng để nghe Lăng Khôi trêu đùa, trong giọng nói có thêm cả tiếng khóc thút thít: “Lăng Khôi, anh chết ở đâu rồi?”

“Anh ở nhà trải giường cho em đây”.

“Nói tiếng người đi”.

“Anh thật sự đang trải giường cho em”.

“Nếu dám lừa tôi thì anh xong đời rồi”, Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy tên Lăng Khôi này nói chuyện rất ngả ngớn, trong lòng có cảm giác bị anh trêu đùa, không vui cúp điện thoại rồi lái xe về nhà.

Tô Duệ Hân lái xe rất nhanh, trong đầu đều là hình bóng của Lăng Khôi. Bản thân cô cũng không hiểu được mình đang làm sao. Khi vừa nghe tin Lăng Khôi gặp nguy hiểm, cả đầu cô đều trở nên trống rỗng.

Bây giờ cô đang rất nóng lòng muốn gặp Lăng Khôi.

Từ trước đến nay cô chưa từng có cảm giác muốn gặp một người mạnh mẽ đến thế.

Vừa mở cửa nhà thì quả nhiên nhìn thấy Lăng Khôi đang đeo tạp dề nấu cơm trong bếp, trên người không có bất kỳ vết thương nào.

Lăng Khôi cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vừa nấu cơm vừa nói: “Vợ về rồi à, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi”.

“Lăng Khôi, anh không chỉ là tên cặn bã mà còn là tên ngốc!”, Tô Duệ Hân đột nhiên xông đến trước mặt Lăng Khôi, giơ tay trái lên muốn tát cho Lăng Khôi một bạt tai, thế nhưng dường như nghĩ tới điều gì, cô lại co tay lại thành nắm đấm, đánh loạn xạ lên trên ngực Lăng Khôi.

“Vì muốn có được thiện cảm của Lục Tử Ca mà anh còn đi thách thức luôn cả tay đấm huy chương bạc, anh đúng là đồ ngốc. Vì trêu hoa ghẹo nguyệt mà anh không thiết gì tính mạng nữa hay sao?”

“Ong bướm bên ngoài kia thật sự khiến anh bận tâm như vậy à?”

“Anh không thể đối tốt với tôi một chút được hay sao? Anh có biết gần đây tôi phải chịu bao nhiêu áp lực không, ngay cả một người để kể khổ cũng không tìm được”.

“Tôi gửi tin nhắn cho anh thì anh không trả lời, thế mà lại tình nguyện chết vì người phụ nữ khác bên ngoài, anh có não không thế? Còn định ly hôn với tôi thật đấy à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom