Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68-70
Chương 68: Nể mặt anh mới đi chợ đấy
Sự việc xảy ra tại bệnh viện Bình An khiến bà cụ Tô rất xúc động.
Sau khi nghe Tô Thần báo cáo, bà Cụ Tô không khỏi đầy vẻ khó chịu: "Cậu Lăng đích thân ra mặt để giúp đỡ cho Duệ Hân ư? Còn chỉ định bệnh viện Bình An là cơ sở y tế của Công đoàn Trung Hải sao? Cậu Lăng còn muốn tự mình đến bệnh viện Bình An khám bệnh?”
Tô Thần nghiến răng tỏ vẻ không vui: "Đúng vậy, cháu đã tai nghe mắt thấy. Đôi cánh của em Hân giờ càng ngày càng cứng hơn rồi, có cậu Lăng chống lưng, ngay cả nhà họ Tô chúng ta cũng không làm gì được em ấy nữa rồi. Bà nội, nếu cứ tiếp tục để mặc Duệ Hân phát triển tiếp như vậy, e rằng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với nhà họ Tô chúng ta mất.
Bà cụ Tô là người có hiểu biết, bà ta bình tĩnh nói: "Cũng chưa đến mức như vậy. Nhà họ Tô chúng ta đã đứng vững ở thành phố Trung Hải mấy chục năm rồi. Doanh thu hàng năm hơn một tỷ tệ, đã hình thành nên chuỗi ngành dược phẩm hoàn chỉnh. Ngoài nhà họ Hàn ra, tập đoàn dược phẩm ở thành phố Trung Hải có thể sánh ngang hàng với chúng ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một bệnh viện Bình An cỏn con, chỉ là thứ rác rưởi loại B mà thôi. Cho dù bệnh viện đó có lớn mạnh gấp hàng trăm lần cũng không phải đối thủ của nhà họ Tô chúng ta”.
Nghe vậy, Tô Thần thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Tô nói tiếp: "Giờ bà không lo lắng về bệnh viện Bình An, mà là cậu Lăng đứng sau Duệ Hân kia”.
Tô Thần đột nhiên căng thẳng hẳn lên: "Cậu Lăng thì sao ạ?”
Bà cụ Tô nói: "Trước hết, có thể chắc chắn một điều, Duệ Hân đã trở thành bồ nhí của cậu Lăng. Năm lần bảy lượt cậu Lăng giúp Duệ Hân ra mặt, chứng tỏ hai người đang yêu nhau nồng thắm, trong lòng cậu Lăng, Duệ Hân rất quan trọng. Quan hệ của Duệ Hân và nhà họ Tô chúng ta không tốt, bà lo liệu cậu Lăng có đối phó với nhà họ Tô chúng ta hay không”.
Tô Thần nói: "Nếu cậu Lăng muốn đối phó với nhà họ Tô chúng ta thì chúng ta xong đời rồi”.
Bà cụ Tô nói: "Đúng vậy. Điều khiến bà lo lắng hơn cả là hiện giờ chúng ta vẫn không biết cậu Lăng này là ai. Bà đã sử dụng rất nhiều mối quan hệ nhưng vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì về người gọi là cậu Lăng này”.
Tô Thần nói: "Bà nội, chúng ta có cần thử nhờ thế giới ngầm không?”
Bà nội Tô híp mắt: "Thế giới ngầm?”
Tô Thần gật đầu nói: "Không phải bà nội biết Trần Bưu sao? Trần Bưu là người trong thế giới quyền anh ngầm. Nếu bà đưa cho Trần Bưu một số tiền lớn, có khi có thể nghe ngóng được thông tin liên quan đến cậu Lăng. Dù sao trong thành phố Trung Hải, những thế lực có thể đối kháng với Công đoàn Trung Hải không nhiều, nhưng Công hội quyền anh ngầm lại nằm trong số đó”.
Bà cụ Tô gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi”.
Trương Khởi Lâm và Hổ gia từng bị Mã Đằng công khai chặt đứt tay chân.
Nhưng Mã Đằng chỉ là dạy cho họ một bài học, không hề giấu chân tay của họ đi, cũng không gây ra vết thương nghiêm trọng khác ở miệng vết thương. Sau hơn nửa tháng điều trị, tay chân của Trương Khởi Lâm và Hổ gia đã được lấy lại, và họ có thể thực hiện một số hoạt động chân tay đơn giản.
Nhưng sự căm ghét của hai người đối với Lăng Khôi ngày càng tăng lên, đến mức gần như phát điên.
Một ngày nọ, Trương Khởi Lâm và Hổ gia trở về sơn trang Thủy Nguyệt để nghỉ ngơi.
Mặc dù vẫn nằm trên giường không dậy nổi nhưng Trương Khởi Lâm là người có tiền, đã tự trang bị bác sĩ riêng, có điều kiện về nhà để phục hồi sức khỏe.
Một người đàn ông trung niên lực lưỡng trong bộ vest màu đỏ mang theo một người đàn ông dáng người khỏe mạnh cường tráng cao khoảng hai mét vào trong sơn trang Thủy Nguyệt.
"Xin chào sư phụ Trần”.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, tất cả các võ sĩ của Boxing Khởi Lâm trong sơn trang Thủy Nguyệt đều lần lượt cúi xuống chào hỏi.
“Ừ”, sư phụ Trần chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại. Cụ ta đưa người đàn ông lực lưỡng lên tầng, vào phòng thăm Trương Khởi Lâm.
“Thầy, cuối cùng thì thầy cũng đến rồi”, Trương Khởi Lâm cố gắng đứng dậy chào, vật lộn hồi lâu mà vẫn thất bại liền cảm thấy có lỗi: “Học trò xin lỗi, con không thể cúi chào thầy được”.
“Đừng để tâm đến mấy thứ lễ tiết giả tạo này”, sư phụ Trần xua xua tay. Người đàn ông lực lưỡng hai mét phía sau cụ ta ngồi xổm xuống, còn sư phụ Trần thản nhiên ngồi lên hai chân của người đàn ông đó.
Người đàn ông lực lưỡng đứng tấn, có một người khác đang ngồi trên đùi hắn, nhưng hắn không hề nhúc nhích.
Sư phụ Trần đầy vẻ tức giận, giọng nói lạnh như dao: "Phòng tập quyền anh Khởi Lâm đã đóng cửa hơn nửa tháng, tổn thất không nhỏ, nếu tiếp tục đóng cửa sẽ mất tư cách xin gia nhập Công hội quyền anh. Con nghĩ sao?”
Trương Khởi Lâm tỏ vẻ chua xót: "Thưa thầy, cơ thể con đã thành ra như thế này rồi, đương nhiên không có cách nào lo liệu chuyện của Boxing Khởi Lâm được. Thầy có ơn tái tạo con, con bằng lòng dâng tặng Boxing Khởi Lâm cho thầy để cảm tạ công ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua của thầy đối với con”.
Sư phụ Trần cũng không khách sáo: "Nếu con đã có lòng thì thầy sẽ nhận lấy. Nghe nói chân của con bị Mã Đằng cắt đứt phải không?”
Trương Khởi Lâm nói: "Vâng”.
Sư phụ Trần nói: "Nếu như là người khác làm vậy, chắc chắn thầy sẽ giúp con báo mối thù này. Nhưng thầy không đánh lại được Mã Đằng. Không những thầy mà ngay cả mấy người siêu cao thủ của Công hội quyền anh cũng không làm gì được Mã Đằng”.
Trương Khởi Lâm than thở rất thê lương: "Con hiểu. Con cũng chưa từng nghĩ sẽ đánh lại Mã Đằng. Nhưng có một người khác, con muốn xin thầy ra tay phế bỏ hắn”.
Sư phụ trần nói: "Con cứ nói, thầy nhất định sẽ giúp con phế bỏ hắn”.
Trương Khởi Lâm vô cùng tức giận: "Lăng Khôi-một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô. Hắn mới là chủ mưu gây ra thương tích này cho con”.
Sư phụ Trần nói: "Được, thầy sẽ đi phế bỏ hắn. Sắp đến đại hội năm của Công hội quyền anh rồi, thầy phế bỏ hắn coi như giúp con báo thù. Lúc đó con tham gia đại hội năm cũng không đến mức quá mất mặt”.
Trương Khởi Lâm vội nói: "Cảm ơn thầy”.
“Con giữ gìn sức khỏe cho tốt, chờ thầy đem tay chân của hắn mang đến đây cho con”, sư phụ Trần đứng dậy rời đi, người đàn ông lực lưỡng đứng dậy, hai chân không hề bị mỏi, vội theo cụ ta ra ngoài.
Thiếu Khuynh và Tiêu Ức Tình từ bên ngoài bước vào: "Sếp Trương, có sư phụ Trần Nguyên ra mặt, Lăng Khôi sẽ bị tàn phế là cái chắc. Ông cũng coi như báo được thù lớn rồi”.
Chương 69: Giúp con trả thù
Trương Khởi Lâm thở dài: "Lăng Khôi hại tôi nhà tan cửa nát, cơ thể tàn phế. Ngay cả Boxing Khởi Lâm tôi cũng không giữ được. Cho dù hắn có bị đánh cho tàn phế cũng không thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng tôi”.
Tiêu Ức Tình nói: "Công hội quyền anh bao gồm tất cả các võ sĩ hàng đầu trong và ngoài thành phố Trung Hải. Tên đó chỉ là một tên mọt giang hồ, còn sư phụ Trần là võ sĩ hạng nhất. Nghe nói chỉ còn hai trận đấu quyền anh là có thể đạt được cấp võ sĩ bạch kim rồi. Lăng Khôi chắc chắn không phải đối thủ của cụ ấy”.
Ánh mắt Trương Khởi Lâm rất hung dữ: "Hừ, mối thù của tôi cũng chính là mối thù của cậu. Giờ tôi đã tặng Boxing Khởi Lâm cho thầy rồi mà cậu vẫn bằng lòng đi theo tôi, đúng là đã có lòng rồi”.
Tiêu Ức Tình bị Lăng Khôi đập xuống dưới đất, ngất xỉu tại chỗ, sau này đã được chữa khỏi.
Thực ra chấn thương của hắn đã sớm nằm trong sự tính toán của Lăng Khôi, chỉ là Lăng Khôi không muốn giết hắn mà thôi.
Tiêu Ức Tình nói: "Mạng của tôi là do sếp Trương cứu giúp, tôi thề chết đi theo sếp Trương”.
Tô Duệ Hân vội vàng vứt bỏ công việc và ra chợ.
Bản thân cô không biết mình bị làm sao nữa, suốt dọc đường côtự phê bình bản thân mình một cách nghiêm khắc.
Rõ rằng Lăng Khôi là một tên cặn bã, sở khanh, dan díu với Lý Lưu Tô và Lục Tử Ca, thậm chí còn dính vào cả Giang Nhược Ly, nhưng tại sao bản thân cô vẫn không thể quên được anh ta chứ?
Mình bị bệnh rồi à?
Mẫu thuẫn giữa tình cảm và lý trí đan xen với nhau.
Chiếc xe của Tô Duệ Hân là chiếc Magotan đời cũ. Khi cô đến chợ, nhìn thấy Lăng Khôi trong bộ quần áo vá víu đang đứng ở cổng đợi mình, lon ton chạy đến mở cửa cho Tô Duệ Hân: "Vợ à, em đến rồi đấy à”.
Tô Duệ Hân xuống xe và bắt đầu quở trách: "Lăng Khôi, giờ anh đủ lông đủ cánh rồi, dám không trả lời điện thoại và tin nhắn của tôi. Có phải cuộc sống ở bên ngoài rất sung sướng hay không?”
Lăng Khôi cười nói: "Làm gì có chuyện đó chứ. Nơi nào không có em thì có mặt trời cũng vẫn lạnh lẽo”.
“Xem như anh dẻo miệng”, trong lòng Tô Duệ Hân có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Lăng Khôi nhìn vào khu chợ thực phẩm không lấy làm sạch sẽ gì và nói: "Vợ à, hay em đợi anh trên xe đi, nói cho anh biết em muốn ăn gì, anh sẽ mua cho em”.
Trong ba năm qua, Tô Duệ Hân chưa từng đi chợ.
Tô Duệ Hân nói: "Không cần, hôm nay tôi nể mặt anh, sẽ đi chợ với anh”.
Lăng Khôi nghe vậy thì cảm thấy hơi xúc động.
Khi một người phụ nữ bằng lòng chiều theo bạn, điều đó có nghĩa là trong lòng cô ấy đã có bạn.
Trước đây, cô rất ghét đi chợ. Ba năm qua đều là Lăng Khôi đi chợ mua đồ và nấu ăn, Tô Duệ Hân thậm chí chưa bao giờ hỏi tới.
Hôm nay, cô lại cố chịu đựng mùi ở khu chợ và đi theo Lăng Khôi vào trong đó.
Khu chợ vốn dĩ yên bình, bởi vì Tô Duệ Hân đến, nó đột nhiên trở nên rất sống động.
Ánh mắt của vô số đàn ông và phụ nữ đều bị Tô Duệ Hân thu hút.
Người phụ nữ cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng và váy đen này có dáng người hấp dẫn, đôi chân dài cân đối ẩn trong đôi tất đen, mỗi bước đi của cô đều khiến trái tim của biết bao người không ngừng thổn thức.
"Thật là một người phụ nữ xinh đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Cô ấy là ngôi sao nào vậy?”
"Vớ vẩn, cô ấy đẹp hơn rất nhiều so với các ngôi sao. Các ngôi sao trên TV đều trang điểm, người nổi tiếng thực sự đâu có đẹp như vậy được?”
"Mẹ kiếp, cái gã tệ hại mặc quần áo vá đó là ai vậy? Sao lại có thể kiếm được cô bạn gái đẹp như thế nhỉ?”
Lăng Khôi nghe vậy liền cười gượng gạo.
“Trông anh tệ hại đến thế sao?”, Lăng Khôi không khỏi quay đầu lại hỏi Tô Duệ Hân.
"Giờ anh mới biết à?”
…
Họ mua đồ rồi về nhà nấu nướng, gặp đúng lúc Chu Lam không có nhà, hai người liền ăn một bữa thịnh soạn rồi Lăng Khôi rửa bát, thu dọn bãi chiến trường.
Tô Duệ Hân đang dựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông đang ngồi thành thạo, nói như bị ma sai quỷ khiến: "Lăng Khôi, hay là anh chuyển về nhà ở đi!”
Vừa dứt lời, Tô Duệ Hân liền đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận.
Chuyện ngoại tình của cái tên cặn bã này vẫn còn chưa nói rõ ràng nữa. Còn vô số chuyện dan díu dây mơ rễ má khác cũng chưa làm rõ, thế mà sao mình lại có thể bảo anh ta về nhà ở chứ?
Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, mày lại thấp hèn đến thế hay sao?
Lăng Khôi vui vẻ rửa tay và định đồng ý. Tô Duệ Hân đột nhiên nói: "Không muốn thì thôi, hừ!”
Lăng Khôi ngẩn ra.
Ôi mẹ ơi, chuyện gì vậy ta?
Mình cứ để mất đi cơ hội bày tỏ như vậy sao?
Lại còn không cho người ta cơ hội để nói?
Lăng Khôi cũng hiểu rằng là một người đàn ông, không bao giờ có thể lý luận với phụ nữ, bởi vì logic của phụ nữ rất kỳ lạ và lý do còn nhiều hơn đàn ông. Khi kết thúc cuộc nói chuyện, ngay cả ông trời cũng không thể phán xét được.
Có vô số cặp đôi đã chia tay vì cứ nói đạo lý với nhau.
Sau khi suy nghĩ, Lăng Khôi đã thay đổi cách nói của mình: "Không phải là anh không muốn quay lại, mà anh cảm thấy giờ vẫn chưa phải lúc”.
Tô Duệ Hân chợt bốc hỏa, đã cho anh thể diện rồi mà còn không thèm à?
Tô Duệ Hân lạnh lùng nói: "Vậy anh cảm thấy lúc nào mới được?”
Lăng Khôi nói: "Chờ anh giành chức vô địch, rạng danh trở về, mang lại cho em sự vinh quang suốt đời”.
Tô Duệ Hân gần như muốn bật cười, nhưng trong lòng cũng hơi cảm động, cô thản nhiên nói: “Giọng điệu cũng lớn gớm nhỉ. Được thôi, vậy tôi chờ tới ngày đó”.
Hai người trò chuyện một lúc, và Lăng Khôi đứng dậy rời đi.
Tô Duệ Hân đột nhiên nói: "Tối mai tôi sẽ có một cuộc hội ngộ với bạn học. Anh có muốn đi cùng không?”
Vừa dứt lời, Tô Duệ Hân lại cảm thấy hơi hối hận.
Trên thương trường cô rất quyết đoán cứng rắn, bản lĩnh mạnh mẽ. Nhưng khi đối mặt với Lăng Khôi, cũng chẳng hiểu tại sao cứ luôn đưa ra những quyết định khiến mình phải hối hận.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân khẽ khịt mũi: "Không đi thì…”
“Anh đi!”, Lăng Khôi vội nói.
Vừa rồi anh đã mất đi cơ hội để thể hiện, lần này Lăng Khôi đã khôn lanh hơn rồi.
“Ngày mai anh ăn mặc cho đàng hoàng chút, đừng làm tôi mất mặt quá, biết chưa hả?”, Tô Duệ Hân đã rất để ý đến cảm nhận của Lăng Khôi rồi.
Cô không nói đừng làm cô mất mặt.
Mà nói là đừng có làm tôi mất mặt quá.
Nói cách khác, cô đã chấp nhận chuyện Lăng Khôi khiến cô phải mất mặt rồi.
Vẻ mặt Lăng Khôi không nói nên lời.
Chương 70: Gặp người nhà họ Đường
Sau nửa tháng tự tu dưỡng, vết thương của Lăng Khôi do trước đây cố tình lấy viên đạn ra vềcơ bản đã lành lại.
Sau khi trở về chỗ ở và hoàn thành lần thay thuốc cuối cùng, Lăng Khôi cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục rất nhiều so với trước đây.
"Ba năm qua mình bị thương nặng cả bên trong lẫn bên ngoài, cơ thể vẫn luôn rất yếu ớt. Lần này Huyết Vũ giúp mình lấy ra ba mươi bảy viên đạn, quả thực đã cải thiện rất nhiều”, Lăng Khôi thay một bộ quần áo rộng rãi và đi bộ một mình đến hồ Bạch Túy.
Trước đó, mỗi ngày vào buổi sáng sớm và buổi đêm, Lăng Khôi có thói quen đến hồ Bạch Túy để tập thể dục.
Có điều do cơ thể yếu ớt, cái gọi là luyện tập của Lăng Khôi chỉ đơn giản là chạy bộ và vận động gân cốt mà thôi.
Giờ đây, chấn thương đã được cải thiện rất nhiều, Lăng Khôi thấy rằng anh có thể làm được nhiều hơn thế.
Sau khi chạy một vài vòng quanh hồ Bạch Túy, toàn thân anh nóng ran và đổ mồ hôi, lúc này anh mới dừng lại để đi bộ.
Hồ Bạch Túy vào lúc chạng vạng tối rất đẹp, hoàng hôn buông xuống in bóng xuống mặt hồ. Một số bà cô đã bắt đầu khiêu vũ, một số cặp đôi nắm tay nhau thể hiện tình cảm.
Cũng có một số cặp đôi đang oằn mình trong khu rừng rậm, không biết họ có đang làm chuyện đó hay không.
Lăng Khôi tận hưởng sự yên tĩnh này, anh đi dạo giữa sông núi, bước dưới những bóng cây.
Khi đi ngang qua một căn chòi hẻo lánh, Lăng Khôi đột ngột dừng lại.
Trong căn chòi, một ông cụ và một phụ nữ xinh đẹp đang tập Thái Cực Quyền.
Quyền pháp chậm rãi, chậm chạp như kiến bò nhưng lại có cảm giác hòa quyện với cảnh vật xung quanh. Người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy buồn tẻ, nhưng Lăng Khôi đã dành nửa giờ nán lại bên ngoài căn chòi.
"Này, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Tôi biết tôi đẹp, nhưng làm ơn đừng thô lỗ như vậy?”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa và mặc quần áo yoga lao tới và chỉ vào mũi của Lăng Khôi quát mắng.
Lăng Khôi phớt lờ lời quát nạt của người đẹp, mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông cụ đang tập quyền trong căn chòi, anh khẽ nói: “Giơ tay lên là Thái Dương, ngũ quan hướng lên trời, bảy huyệt hợp lại, chân khí sôi trào, hít thở đều, hít vào vừa phải, chỉ là tiết tấu hơi loạn. Thật đáng tiếc!”
Cuối cùng, Lăng Khôi lắc đầu rồi quay người rời đi.
“Người anh em xin hãy dừng bước”, ông cụ lập tức dừng lại, vội vàng đuổi theo và đứng trước mặt Lăng Khôi.
Ông cụ chừng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, khí chất ngời ngời, thoạt nhìn đã thấy là người chăm chỉ luyện tập gìn giữ sức khỏe. Hơn nữa trong mắt ông cụ còn hiện lên một tia sắc bén hiếm thấy, rõ ràng là đã từng trải qua mưa gió sát phạt.
Một người như vậy nhất định không hề tầm thường.
Trước đây vô số người đã từng đi bộ qua nơi này, ông cụ chưa từng nhìn họ lấy một cái. Nhưng lúc này lại vì vài câu nói của Lăng Khôi mà chủ động dừng lại giữa chừng và đuổi theo anh.
Cô gái xinh đẹp kia cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lăng Khôi nói: "Có chuyện gì sao?”
Ông cụ cười ha ha nói: "Người anh em tùy tiện bình phẩm, mà câu nào câu nấy đều nói trúng phóc tâm can của tôi. Chỉ là lão già này có chuyện này không hiểu, mong được chỉ giáo!”
Thái độ của ông cụ khá tốt nên Lăng Khôi cũng không vội vàng rời đi: "Cụ cứ nói!”
Ông cụ khiêm tốn nói: "Vừa rồi người anh em có nói là tôi bị loạn tiết tấu bên trong, là có ý gì?”
Lăng Khôi nói: "Thái Cực Quyền là sự dung hòa giữa âm và dương, lúc nhu lúc cương. Ngoại địch mạnh thì lấy nhu khắc cương, ngoại địch yếu thì lấy cương chế nhu. Nhưng cũng không phải nhất mực cứng nhắc, nếu không sẽ khó trở thành cao thủ. Bây giờ là giữa mùa hè, quyền pháp của cụ nên cứng và mạnh hơn một chút mới phải, như vậy mới có thể kết hợp sức mạnh bên trong và bên ngoài, tăng thêm uy lực gấp nhiều lần”.
Ông cụ chợt kinh ngạc, miệng lẩm bẩm. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt ông cụ nhìn Lăng Khôi đã có sự thay đổi lớn, cứ như nhìn thấy cao nhân. Ông cụ nắm chặt tay mình và nói: “Người anh em thật đúng là cao nhân, lão già này xin bái phục”.
Lăng Khôi xua tay và nói: "Chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi. Nội thương của cụ vẫn chưa lành hẳn, vẫn nên ít luyện quyền pháp thì hơn, nếu không để bị thương đến lục phủ ngũ tạng thì không hay đâu”.
Người này nhìn thoáng qua mà biết mình bị thương?
Ông cụ càng kinh ngạc hơn.
Cô gái xinh đẹp vội bước tới mà không nể nang gì Lăng Khôi: "Làm sao anh biết ông nội tôi bị nội thương? Có phải anh biết chuyện gì không?”
"Thục Thanh...Không được vô lễ với cậu ấy”, ông cụ quở trách.
Lăng Khôi mỉm cười: "Quyền pháp bề ngoài của ông cụ tuy rằng rất mượt mà, nhưng thực ra vết thương nội tạng đã dẫn đến việc hô hấp không thuận. Tôi nhìn cái là biết ngay, hiểu không?”
Thục Thanh đột nhiên xấu hổ cúi đầu, trong lòng không khỏi coi trọng Lăng Khôi.
Ông cụ càng thêm kinh ngạc, thái độ cũng kính nể hơn: "Cậu đây thật đúng là cao nhân, xin hỏi vết thương của tôi có thể phục hồi hoàn toàn được không?”
Lăng Khôi lắc đầu: "Sau này thì may ra có thể, nhưng bây giờ e là khó đấy”.
Những gì Lăng Khôi nói khá dè dặt, anh không hoàn toàn bác bỏ. Điều này làm cho hai mắt ông cụ trừng lớn, ông cụ kìm lại sự vui mừng và nói: “Xin hỏi có thể mời cậu đến nhà trò chuyện được không?”
Lăng Khôi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tôi còn có việc!”
Thục Thanh đột nhiên không vui nói: "Giỏi lắm, anh đúng là không biết tốt xấu gì. Được ông nội tôi mời là chuyện mà tất cả mọi người ở Trung Hải này đều mong muốn ước ao đấy. Vậy mà anh lại dám từ chối?”
“Im miệng”, ông cụ mắng, sau đó rất lễ phép nói với Lăng Kiệt: “Nếu như cậu đã có việc thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Hay là cậu để lại tên tuổi, để sau này lúc nào rảnh tôi đến nhà thăm hỏi”.
Thấy Lăng Khôi không nói gì, ông cụ lại nói: "Tôi họ Đường”.
Ông cụ Đường thái độ rất khiêm tốn, Lăng Khôi cũng không giấu giếm nữa: "Lăng Khôi”.
Dứt lời, Lăng Khôi chắp tay phía sau và bước đi, bóng dáng anh khuất xa dần, cuối cùng biến mất dưới ánh hoàng hôn.
Sự việc xảy ra tại bệnh viện Bình An khiến bà cụ Tô rất xúc động.
Sau khi nghe Tô Thần báo cáo, bà Cụ Tô không khỏi đầy vẻ khó chịu: "Cậu Lăng đích thân ra mặt để giúp đỡ cho Duệ Hân ư? Còn chỉ định bệnh viện Bình An là cơ sở y tế của Công đoàn Trung Hải sao? Cậu Lăng còn muốn tự mình đến bệnh viện Bình An khám bệnh?”
Tô Thần nghiến răng tỏ vẻ không vui: "Đúng vậy, cháu đã tai nghe mắt thấy. Đôi cánh của em Hân giờ càng ngày càng cứng hơn rồi, có cậu Lăng chống lưng, ngay cả nhà họ Tô chúng ta cũng không làm gì được em ấy nữa rồi. Bà nội, nếu cứ tiếp tục để mặc Duệ Hân phát triển tiếp như vậy, e rằng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với nhà họ Tô chúng ta mất.
Bà cụ Tô là người có hiểu biết, bà ta bình tĩnh nói: "Cũng chưa đến mức như vậy. Nhà họ Tô chúng ta đã đứng vững ở thành phố Trung Hải mấy chục năm rồi. Doanh thu hàng năm hơn một tỷ tệ, đã hình thành nên chuỗi ngành dược phẩm hoàn chỉnh. Ngoài nhà họ Hàn ra, tập đoàn dược phẩm ở thành phố Trung Hải có thể sánh ngang hàng với chúng ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một bệnh viện Bình An cỏn con, chỉ là thứ rác rưởi loại B mà thôi. Cho dù bệnh viện đó có lớn mạnh gấp hàng trăm lần cũng không phải đối thủ của nhà họ Tô chúng ta”.
Nghe vậy, Tô Thần thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Tô nói tiếp: "Giờ bà không lo lắng về bệnh viện Bình An, mà là cậu Lăng đứng sau Duệ Hân kia”.
Tô Thần đột nhiên căng thẳng hẳn lên: "Cậu Lăng thì sao ạ?”
Bà cụ Tô nói: "Trước hết, có thể chắc chắn một điều, Duệ Hân đã trở thành bồ nhí của cậu Lăng. Năm lần bảy lượt cậu Lăng giúp Duệ Hân ra mặt, chứng tỏ hai người đang yêu nhau nồng thắm, trong lòng cậu Lăng, Duệ Hân rất quan trọng. Quan hệ của Duệ Hân và nhà họ Tô chúng ta không tốt, bà lo liệu cậu Lăng có đối phó với nhà họ Tô chúng ta hay không”.
Tô Thần nói: "Nếu cậu Lăng muốn đối phó với nhà họ Tô chúng ta thì chúng ta xong đời rồi”.
Bà cụ Tô nói: "Đúng vậy. Điều khiến bà lo lắng hơn cả là hiện giờ chúng ta vẫn không biết cậu Lăng này là ai. Bà đã sử dụng rất nhiều mối quan hệ nhưng vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì về người gọi là cậu Lăng này”.
Tô Thần nói: "Bà nội, chúng ta có cần thử nhờ thế giới ngầm không?”
Bà nội Tô híp mắt: "Thế giới ngầm?”
Tô Thần gật đầu nói: "Không phải bà nội biết Trần Bưu sao? Trần Bưu là người trong thế giới quyền anh ngầm. Nếu bà đưa cho Trần Bưu một số tiền lớn, có khi có thể nghe ngóng được thông tin liên quan đến cậu Lăng. Dù sao trong thành phố Trung Hải, những thế lực có thể đối kháng với Công đoàn Trung Hải không nhiều, nhưng Công hội quyền anh ngầm lại nằm trong số đó”.
Bà cụ Tô gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi”.
Trương Khởi Lâm và Hổ gia từng bị Mã Đằng công khai chặt đứt tay chân.
Nhưng Mã Đằng chỉ là dạy cho họ một bài học, không hề giấu chân tay của họ đi, cũng không gây ra vết thương nghiêm trọng khác ở miệng vết thương. Sau hơn nửa tháng điều trị, tay chân của Trương Khởi Lâm và Hổ gia đã được lấy lại, và họ có thể thực hiện một số hoạt động chân tay đơn giản.
Nhưng sự căm ghét của hai người đối với Lăng Khôi ngày càng tăng lên, đến mức gần như phát điên.
Một ngày nọ, Trương Khởi Lâm và Hổ gia trở về sơn trang Thủy Nguyệt để nghỉ ngơi.
Mặc dù vẫn nằm trên giường không dậy nổi nhưng Trương Khởi Lâm là người có tiền, đã tự trang bị bác sĩ riêng, có điều kiện về nhà để phục hồi sức khỏe.
Một người đàn ông trung niên lực lưỡng trong bộ vest màu đỏ mang theo một người đàn ông dáng người khỏe mạnh cường tráng cao khoảng hai mét vào trong sơn trang Thủy Nguyệt.
"Xin chào sư phụ Trần”.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, tất cả các võ sĩ của Boxing Khởi Lâm trong sơn trang Thủy Nguyệt đều lần lượt cúi xuống chào hỏi.
“Ừ”, sư phụ Trần chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại. Cụ ta đưa người đàn ông lực lưỡng lên tầng, vào phòng thăm Trương Khởi Lâm.
“Thầy, cuối cùng thì thầy cũng đến rồi”, Trương Khởi Lâm cố gắng đứng dậy chào, vật lộn hồi lâu mà vẫn thất bại liền cảm thấy có lỗi: “Học trò xin lỗi, con không thể cúi chào thầy được”.
“Đừng để tâm đến mấy thứ lễ tiết giả tạo này”, sư phụ Trần xua xua tay. Người đàn ông lực lưỡng hai mét phía sau cụ ta ngồi xổm xuống, còn sư phụ Trần thản nhiên ngồi lên hai chân của người đàn ông đó.
Người đàn ông lực lưỡng đứng tấn, có một người khác đang ngồi trên đùi hắn, nhưng hắn không hề nhúc nhích.
Sư phụ Trần đầy vẻ tức giận, giọng nói lạnh như dao: "Phòng tập quyền anh Khởi Lâm đã đóng cửa hơn nửa tháng, tổn thất không nhỏ, nếu tiếp tục đóng cửa sẽ mất tư cách xin gia nhập Công hội quyền anh. Con nghĩ sao?”
Trương Khởi Lâm tỏ vẻ chua xót: "Thưa thầy, cơ thể con đã thành ra như thế này rồi, đương nhiên không có cách nào lo liệu chuyện của Boxing Khởi Lâm được. Thầy có ơn tái tạo con, con bằng lòng dâng tặng Boxing Khởi Lâm cho thầy để cảm tạ công ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua của thầy đối với con”.
Sư phụ Trần cũng không khách sáo: "Nếu con đã có lòng thì thầy sẽ nhận lấy. Nghe nói chân của con bị Mã Đằng cắt đứt phải không?”
Trương Khởi Lâm nói: "Vâng”.
Sư phụ Trần nói: "Nếu như là người khác làm vậy, chắc chắn thầy sẽ giúp con báo mối thù này. Nhưng thầy không đánh lại được Mã Đằng. Không những thầy mà ngay cả mấy người siêu cao thủ của Công hội quyền anh cũng không làm gì được Mã Đằng”.
Trương Khởi Lâm than thở rất thê lương: "Con hiểu. Con cũng chưa từng nghĩ sẽ đánh lại Mã Đằng. Nhưng có một người khác, con muốn xin thầy ra tay phế bỏ hắn”.
Sư phụ trần nói: "Con cứ nói, thầy nhất định sẽ giúp con phế bỏ hắn”.
Trương Khởi Lâm vô cùng tức giận: "Lăng Khôi-một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô. Hắn mới là chủ mưu gây ra thương tích này cho con”.
Sư phụ Trần nói: "Được, thầy sẽ đi phế bỏ hắn. Sắp đến đại hội năm của Công hội quyền anh rồi, thầy phế bỏ hắn coi như giúp con báo thù. Lúc đó con tham gia đại hội năm cũng không đến mức quá mất mặt”.
Trương Khởi Lâm vội nói: "Cảm ơn thầy”.
“Con giữ gìn sức khỏe cho tốt, chờ thầy đem tay chân của hắn mang đến đây cho con”, sư phụ Trần đứng dậy rời đi, người đàn ông lực lưỡng đứng dậy, hai chân không hề bị mỏi, vội theo cụ ta ra ngoài.
Thiếu Khuynh và Tiêu Ức Tình từ bên ngoài bước vào: "Sếp Trương, có sư phụ Trần Nguyên ra mặt, Lăng Khôi sẽ bị tàn phế là cái chắc. Ông cũng coi như báo được thù lớn rồi”.
Chương 69: Giúp con trả thù
Trương Khởi Lâm thở dài: "Lăng Khôi hại tôi nhà tan cửa nát, cơ thể tàn phế. Ngay cả Boxing Khởi Lâm tôi cũng không giữ được. Cho dù hắn có bị đánh cho tàn phế cũng không thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng tôi”.
Tiêu Ức Tình nói: "Công hội quyền anh bao gồm tất cả các võ sĩ hàng đầu trong và ngoài thành phố Trung Hải. Tên đó chỉ là một tên mọt giang hồ, còn sư phụ Trần là võ sĩ hạng nhất. Nghe nói chỉ còn hai trận đấu quyền anh là có thể đạt được cấp võ sĩ bạch kim rồi. Lăng Khôi chắc chắn không phải đối thủ của cụ ấy”.
Ánh mắt Trương Khởi Lâm rất hung dữ: "Hừ, mối thù của tôi cũng chính là mối thù của cậu. Giờ tôi đã tặng Boxing Khởi Lâm cho thầy rồi mà cậu vẫn bằng lòng đi theo tôi, đúng là đã có lòng rồi”.
Tiêu Ức Tình bị Lăng Khôi đập xuống dưới đất, ngất xỉu tại chỗ, sau này đã được chữa khỏi.
Thực ra chấn thương của hắn đã sớm nằm trong sự tính toán của Lăng Khôi, chỉ là Lăng Khôi không muốn giết hắn mà thôi.
Tiêu Ức Tình nói: "Mạng của tôi là do sếp Trương cứu giúp, tôi thề chết đi theo sếp Trương”.
Tô Duệ Hân vội vàng vứt bỏ công việc và ra chợ.
Bản thân cô không biết mình bị làm sao nữa, suốt dọc đường côtự phê bình bản thân mình một cách nghiêm khắc.
Rõ rằng Lăng Khôi là một tên cặn bã, sở khanh, dan díu với Lý Lưu Tô và Lục Tử Ca, thậm chí còn dính vào cả Giang Nhược Ly, nhưng tại sao bản thân cô vẫn không thể quên được anh ta chứ?
Mình bị bệnh rồi à?
Mẫu thuẫn giữa tình cảm và lý trí đan xen với nhau.
Chiếc xe của Tô Duệ Hân là chiếc Magotan đời cũ. Khi cô đến chợ, nhìn thấy Lăng Khôi trong bộ quần áo vá víu đang đứng ở cổng đợi mình, lon ton chạy đến mở cửa cho Tô Duệ Hân: "Vợ à, em đến rồi đấy à”.
Tô Duệ Hân xuống xe và bắt đầu quở trách: "Lăng Khôi, giờ anh đủ lông đủ cánh rồi, dám không trả lời điện thoại và tin nhắn của tôi. Có phải cuộc sống ở bên ngoài rất sung sướng hay không?”
Lăng Khôi cười nói: "Làm gì có chuyện đó chứ. Nơi nào không có em thì có mặt trời cũng vẫn lạnh lẽo”.
“Xem như anh dẻo miệng”, trong lòng Tô Duệ Hân có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Lăng Khôi nhìn vào khu chợ thực phẩm không lấy làm sạch sẽ gì và nói: "Vợ à, hay em đợi anh trên xe đi, nói cho anh biết em muốn ăn gì, anh sẽ mua cho em”.
Trong ba năm qua, Tô Duệ Hân chưa từng đi chợ.
Tô Duệ Hân nói: "Không cần, hôm nay tôi nể mặt anh, sẽ đi chợ với anh”.
Lăng Khôi nghe vậy thì cảm thấy hơi xúc động.
Khi một người phụ nữ bằng lòng chiều theo bạn, điều đó có nghĩa là trong lòng cô ấy đã có bạn.
Trước đây, cô rất ghét đi chợ. Ba năm qua đều là Lăng Khôi đi chợ mua đồ và nấu ăn, Tô Duệ Hân thậm chí chưa bao giờ hỏi tới.
Hôm nay, cô lại cố chịu đựng mùi ở khu chợ và đi theo Lăng Khôi vào trong đó.
Khu chợ vốn dĩ yên bình, bởi vì Tô Duệ Hân đến, nó đột nhiên trở nên rất sống động.
Ánh mắt của vô số đàn ông và phụ nữ đều bị Tô Duệ Hân thu hút.
Người phụ nữ cao lớn trong chiếc áo sơ mi trắng và váy đen này có dáng người hấp dẫn, đôi chân dài cân đối ẩn trong đôi tất đen, mỗi bước đi của cô đều khiến trái tim của biết bao người không ngừng thổn thức.
"Thật là một người phụ nữ xinh đẹp, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Cô ấy là ngôi sao nào vậy?”
"Vớ vẩn, cô ấy đẹp hơn rất nhiều so với các ngôi sao. Các ngôi sao trên TV đều trang điểm, người nổi tiếng thực sự đâu có đẹp như vậy được?”
"Mẹ kiếp, cái gã tệ hại mặc quần áo vá đó là ai vậy? Sao lại có thể kiếm được cô bạn gái đẹp như thế nhỉ?”
Lăng Khôi nghe vậy liền cười gượng gạo.
“Trông anh tệ hại đến thế sao?”, Lăng Khôi không khỏi quay đầu lại hỏi Tô Duệ Hân.
"Giờ anh mới biết à?”
…
Họ mua đồ rồi về nhà nấu nướng, gặp đúng lúc Chu Lam không có nhà, hai người liền ăn một bữa thịnh soạn rồi Lăng Khôi rửa bát, thu dọn bãi chiến trường.
Tô Duệ Hân đang dựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông đang ngồi thành thạo, nói như bị ma sai quỷ khiến: "Lăng Khôi, hay là anh chuyển về nhà ở đi!”
Vừa dứt lời, Tô Duệ Hân liền đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận.
Chuyện ngoại tình của cái tên cặn bã này vẫn còn chưa nói rõ ràng nữa. Còn vô số chuyện dan díu dây mơ rễ má khác cũng chưa làm rõ, thế mà sao mình lại có thể bảo anh ta về nhà ở chứ?
Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, mày lại thấp hèn đến thế hay sao?
Lăng Khôi vui vẻ rửa tay và định đồng ý. Tô Duệ Hân đột nhiên nói: "Không muốn thì thôi, hừ!”
Lăng Khôi ngẩn ra.
Ôi mẹ ơi, chuyện gì vậy ta?
Mình cứ để mất đi cơ hội bày tỏ như vậy sao?
Lại còn không cho người ta cơ hội để nói?
Lăng Khôi cũng hiểu rằng là một người đàn ông, không bao giờ có thể lý luận với phụ nữ, bởi vì logic của phụ nữ rất kỳ lạ và lý do còn nhiều hơn đàn ông. Khi kết thúc cuộc nói chuyện, ngay cả ông trời cũng không thể phán xét được.
Có vô số cặp đôi đã chia tay vì cứ nói đạo lý với nhau.
Sau khi suy nghĩ, Lăng Khôi đã thay đổi cách nói của mình: "Không phải là anh không muốn quay lại, mà anh cảm thấy giờ vẫn chưa phải lúc”.
Tô Duệ Hân chợt bốc hỏa, đã cho anh thể diện rồi mà còn không thèm à?
Tô Duệ Hân lạnh lùng nói: "Vậy anh cảm thấy lúc nào mới được?”
Lăng Khôi nói: "Chờ anh giành chức vô địch, rạng danh trở về, mang lại cho em sự vinh quang suốt đời”.
Tô Duệ Hân gần như muốn bật cười, nhưng trong lòng cũng hơi cảm động, cô thản nhiên nói: “Giọng điệu cũng lớn gớm nhỉ. Được thôi, vậy tôi chờ tới ngày đó”.
Hai người trò chuyện một lúc, và Lăng Khôi đứng dậy rời đi.
Tô Duệ Hân đột nhiên nói: "Tối mai tôi sẽ có một cuộc hội ngộ với bạn học. Anh có muốn đi cùng không?”
Vừa dứt lời, Tô Duệ Hân lại cảm thấy hơi hối hận.
Trên thương trường cô rất quyết đoán cứng rắn, bản lĩnh mạnh mẽ. Nhưng khi đối mặt với Lăng Khôi, cũng chẳng hiểu tại sao cứ luôn đưa ra những quyết định khiến mình phải hối hận.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân khẽ khịt mũi: "Không đi thì…”
“Anh đi!”, Lăng Khôi vội nói.
Vừa rồi anh đã mất đi cơ hội để thể hiện, lần này Lăng Khôi đã khôn lanh hơn rồi.
“Ngày mai anh ăn mặc cho đàng hoàng chút, đừng làm tôi mất mặt quá, biết chưa hả?”, Tô Duệ Hân đã rất để ý đến cảm nhận của Lăng Khôi rồi.
Cô không nói đừng làm cô mất mặt.
Mà nói là đừng có làm tôi mất mặt quá.
Nói cách khác, cô đã chấp nhận chuyện Lăng Khôi khiến cô phải mất mặt rồi.
Vẻ mặt Lăng Khôi không nói nên lời.
Chương 70: Gặp người nhà họ Đường
Sau nửa tháng tự tu dưỡng, vết thương của Lăng Khôi do trước đây cố tình lấy viên đạn ra vềcơ bản đã lành lại.
Sau khi trở về chỗ ở và hoàn thành lần thay thuốc cuối cùng, Lăng Khôi cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục rất nhiều so với trước đây.
"Ba năm qua mình bị thương nặng cả bên trong lẫn bên ngoài, cơ thể vẫn luôn rất yếu ớt. Lần này Huyết Vũ giúp mình lấy ra ba mươi bảy viên đạn, quả thực đã cải thiện rất nhiều”, Lăng Khôi thay một bộ quần áo rộng rãi và đi bộ một mình đến hồ Bạch Túy.
Trước đó, mỗi ngày vào buổi sáng sớm và buổi đêm, Lăng Khôi có thói quen đến hồ Bạch Túy để tập thể dục.
Có điều do cơ thể yếu ớt, cái gọi là luyện tập của Lăng Khôi chỉ đơn giản là chạy bộ và vận động gân cốt mà thôi.
Giờ đây, chấn thương đã được cải thiện rất nhiều, Lăng Khôi thấy rằng anh có thể làm được nhiều hơn thế.
Sau khi chạy một vài vòng quanh hồ Bạch Túy, toàn thân anh nóng ran và đổ mồ hôi, lúc này anh mới dừng lại để đi bộ.
Hồ Bạch Túy vào lúc chạng vạng tối rất đẹp, hoàng hôn buông xuống in bóng xuống mặt hồ. Một số bà cô đã bắt đầu khiêu vũ, một số cặp đôi nắm tay nhau thể hiện tình cảm.
Cũng có một số cặp đôi đang oằn mình trong khu rừng rậm, không biết họ có đang làm chuyện đó hay không.
Lăng Khôi tận hưởng sự yên tĩnh này, anh đi dạo giữa sông núi, bước dưới những bóng cây.
Khi đi ngang qua một căn chòi hẻo lánh, Lăng Khôi đột ngột dừng lại.
Trong căn chòi, một ông cụ và một phụ nữ xinh đẹp đang tập Thái Cực Quyền.
Quyền pháp chậm rãi, chậm chạp như kiến bò nhưng lại có cảm giác hòa quyện với cảnh vật xung quanh. Người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy buồn tẻ, nhưng Lăng Khôi đã dành nửa giờ nán lại bên ngoài căn chòi.
"Này, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế? Tôi biết tôi đẹp, nhưng làm ơn đừng thô lỗ như vậy?”, cô gái buộc tóc đuôi ngựa và mặc quần áo yoga lao tới và chỉ vào mũi của Lăng Khôi quát mắng.
Lăng Khôi phớt lờ lời quát nạt của người đẹp, mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông cụ đang tập quyền trong căn chòi, anh khẽ nói: “Giơ tay lên là Thái Dương, ngũ quan hướng lên trời, bảy huyệt hợp lại, chân khí sôi trào, hít thở đều, hít vào vừa phải, chỉ là tiết tấu hơi loạn. Thật đáng tiếc!”
Cuối cùng, Lăng Khôi lắc đầu rồi quay người rời đi.
“Người anh em xin hãy dừng bước”, ông cụ lập tức dừng lại, vội vàng đuổi theo và đứng trước mặt Lăng Khôi.
Ông cụ chừng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, khí chất ngời ngời, thoạt nhìn đã thấy là người chăm chỉ luyện tập gìn giữ sức khỏe. Hơn nữa trong mắt ông cụ còn hiện lên một tia sắc bén hiếm thấy, rõ ràng là đã từng trải qua mưa gió sát phạt.
Một người như vậy nhất định không hề tầm thường.
Trước đây vô số người đã từng đi bộ qua nơi này, ông cụ chưa từng nhìn họ lấy một cái. Nhưng lúc này lại vì vài câu nói của Lăng Khôi mà chủ động dừng lại giữa chừng và đuổi theo anh.
Cô gái xinh đẹp kia cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lăng Khôi nói: "Có chuyện gì sao?”
Ông cụ cười ha ha nói: "Người anh em tùy tiện bình phẩm, mà câu nào câu nấy đều nói trúng phóc tâm can của tôi. Chỉ là lão già này có chuyện này không hiểu, mong được chỉ giáo!”
Thái độ của ông cụ khá tốt nên Lăng Khôi cũng không vội vàng rời đi: "Cụ cứ nói!”
Ông cụ khiêm tốn nói: "Vừa rồi người anh em có nói là tôi bị loạn tiết tấu bên trong, là có ý gì?”
Lăng Khôi nói: "Thái Cực Quyền là sự dung hòa giữa âm và dương, lúc nhu lúc cương. Ngoại địch mạnh thì lấy nhu khắc cương, ngoại địch yếu thì lấy cương chế nhu. Nhưng cũng không phải nhất mực cứng nhắc, nếu không sẽ khó trở thành cao thủ. Bây giờ là giữa mùa hè, quyền pháp của cụ nên cứng và mạnh hơn một chút mới phải, như vậy mới có thể kết hợp sức mạnh bên trong và bên ngoài, tăng thêm uy lực gấp nhiều lần”.
Ông cụ chợt kinh ngạc, miệng lẩm bẩm. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt ông cụ nhìn Lăng Khôi đã có sự thay đổi lớn, cứ như nhìn thấy cao nhân. Ông cụ nắm chặt tay mình và nói: “Người anh em thật đúng là cao nhân, lão già này xin bái phục”.
Lăng Khôi xua tay và nói: "Chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi. Nội thương của cụ vẫn chưa lành hẳn, vẫn nên ít luyện quyền pháp thì hơn, nếu không để bị thương đến lục phủ ngũ tạng thì không hay đâu”.
Người này nhìn thoáng qua mà biết mình bị thương?
Ông cụ càng kinh ngạc hơn.
Cô gái xinh đẹp vội bước tới mà không nể nang gì Lăng Khôi: "Làm sao anh biết ông nội tôi bị nội thương? Có phải anh biết chuyện gì không?”
"Thục Thanh...Không được vô lễ với cậu ấy”, ông cụ quở trách.
Lăng Khôi mỉm cười: "Quyền pháp bề ngoài của ông cụ tuy rằng rất mượt mà, nhưng thực ra vết thương nội tạng đã dẫn đến việc hô hấp không thuận. Tôi nhìn cái là biết ngay, hiểu không?”
Thục Thanh đột nhiên xấu hổ cúi đầu, trong lòng không khỏi coi trọng Lăng Khôi.
Ông cụ càng thêm kinh ngạc, thái độ cũng kính nể hơn: "Cậu đây thật đúng là cao nhân, xin hỏi vết thương của tôi có thể phục hồi hoàn toàn được không?”
Lăng Khôi lắc đầu: "Sau này thì may ra có thể, nhưng bây giờ e là khó đấy”.
Những gì Lăng Khôi nói khá dè dặt, anh không hoàn toàn bác bỏ. Điều này làm cho hai mắt ông cụ trừng lớn, ông cụ kìm lại sự vui mừng và nói: “Xin hỏi có thể mời cậu đến nhà trò chuyện được không?”
Lăng Khôi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tôi còn có việc!”
Thục Thanh đột nhiên không vui nói: "Giỏi lắm, anh đúng là không biết tốt xấu gì. Được ông nội tôi mời là chuyện mà tất cả mọi người ở Trung Hải này đều mong muốn ước ao đấy. Vậy mà anh lại dám từ chối?”
“Im miệng”, ông cụ mắng, sau đó rất lễ phép nói với Lăng Kiệt: “Nếu như cậu đã có việc thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Hay là cậu để lại tên tuổi, để sau này lúc nào rảnh tôi đến nhà thăm hỏi”.
Thấy Lăng Khôi không nói gì, ông cụ lại nói: "Tôi họ Đường”.
Ông cụ Đường thái độ rất khiêm tốn, Lăng Khôi cũng không giấu giếm nữa: "Lăng Khôi”.
Dứt lời, Lăng Khôi chắp tay phía sau và bước đi, bóng dáng anh khuất xa dần, cuối cùng biến mất dưới ánh hoàng hôn.
Bình luận facebook