Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-105
Chương 101: Mới năm chiêu đã thua rồi
Trần Lâm đưa tay chỉ Lăng Khôi và nói: "Đây là cậu Lăng. Lần này có thắng lợi hay không có liên quan đến lợi ích và thể diện của cậu Lăng, cậu đừng làm cậu Lăng thấy vọng, cũng đừng khiến tôi phải khó xử”.
Tỉnh Thượng Xuân chắp tay cung kính cúi chào Lăng Khôi, sau đó nói: "Tỉnh Thượng Xuân nhất định không phụ sự kỳ vọng của cậu Lăng, càng không để sếp Trần phải khó xử”.
Lăng Khôi gật đầu: "Anh giỏi nhất ở điểm gì?”
Tỉnh Thượng Xuân nói: "Giỏi nhất về đánh đòn bằng chân, tôi dùng một chân có thể đá chết một con trâu”.
Phép ẩn dụ này đã rất đáng sợ rồi.
Lăng Khôi hỏi lại: "Trần Tử Long giỏi nhất cái gì?”
Tỉnh Thượng Xuân nói: "Tôi chưa đấu với ông ta, nhưng tôi đã xem trận đấu của ông ta. Ông ta giỏi về sử dụng tay và quyền thuật”.
Lăng Khôi nói: "Những người giỏi dùng chân thì chưa chắc đã thông thạo về nắm đấm, còn những người giỏi dùng tay và quyền thuật thì chưa chắc đã không giỏi dùng chân. Anh đừng vội vàng xuất chiêu, càng không được để lộ ngón nghề của mình”.
Tỉnh Thượng Xuân hơi bất bình: "Tôi là võ sĩ bạch kim đã chiến đấu lâu năm trên chiến trường, còn hiểu biết về chiến trường hơn cậu Lăng, mong cậu Lăng cứ tin tưởng ở tôi là được”.
Mặc dù Trần Lâm cảm thấy những gì hắn nói không được thỏa đáng cho lắm nhưng cũng không nói nhiều. Đẳng cấp của võ sĩ bạch kim vốn đã rất cao, mặc dù Trần Lâm là ông chủ của Boxing Ngô Lâm, nhưng cũng phải nhún nhường Tỉnh Thượng Xuân vài phần.
Lăng Khôi thở dài, uống một tách trà và không nói gì nữa.
Tỉnh Thượng Xuân lại càng không vui, vẻ mặt tức giận bỏ đi.
Vừa bước tới cửa, hắn đã nghe thấy Lăng Khôi thở dài trong phòng: “Trần Lâm, Tỉnh Thượng Xuân thua chắc rồi!”
"Tôi sẽ không thua. Anh cũng xem thường người quá đáng rồi đấy. Cứ chờ mà xem”, Tỉnh Thượng Xuân ném lại một câu rồi hùng hổ rời đi.
Trần Lâm đầy vẻ ngượng ngùng: "Cậu Lăng, thực sự ngại quá. Kiểu người thô lỗ như Tỉnh Thượng Xuân nói chuyện hơi bốc đồng, cộng với việc địa vị thân phận cậu ta không tầm thường nên tôi cũng không tiện nói gì nhiều”.
Lăng Khôi lắc đầu: "Chuyện này không trách ông, là tâm thái của chính bản thân anh ta không tốt thôi. Cuộc chiến tiếp theo chắc chắn thua rồi”.
“Không phải chứ?”, Trần Lâm rất ngạc nhiên: “Mặc dù tỷ lệ chiến thắng của cậu ta tương đối thấp. Tuy nhiên, chiến trường biến hóa khôn lường, chưa chắc cậu ta đã hết hi vọng”.
“Anh ta có thể đấu được tám chiêu với Trần Tử Long xem như là mạng lớn lắm rồi”, Lăng Khôi chậm rãi nói.
Lúc này, những tiếng hét chói tai vang lên từ đấu trường quyền anh.
Hai võ sĩ mạnh mẽ lần lượt lên sàn đấu. Giữa những tiếng hò reo, họ tiến đến chính giữa sàn đấu.
Người chủ trì trận đấu quyền anh này không ai khác chính là Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh mặc một chiếc quần tây đen bó sát và một chiếc áo sơ mi trắng bán trong suốt để lộ phần vai, tác phong chuyên nghiệp. Cô ta giới thiệu sơ qua về đời sống của hai bên. Cuối cùng, cô ta nói: "Trận đấu quyền anh bạch kim rất được mong đợi cuối cùng cũng sắp bắt đầu. Đây là trận quyền anh bạch kim thứ sáu trong năm nay. Hai bên đều là võ sĩ bạch kim hai sao. Kết quả sẽ thế nào đây? Chúng ta hãy cùng chờ xem nhé!"
"Bắt đầu!”
Nói xong, Lý Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi sàn đấu.
Trên sân khấu, chỉ còn lại Trần Tử Long và Tỉnh Thượng Xuân.
Trần Tử Long lạnh lùng nói: "Tỉnh Thượng Xuân, cậu chẳng qua chỉ là một võ sĩ bạch kim rác rưởi mới thăng cấp, hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, hãy đầu hàng luôn đi”.
Tỉnh Thượng Xuân lạnh lùng nói: "Loại kiêu ngạo ngu dốt, đừng tưởng rằng mình thành danh đã lâu là có thể tỏ vẻ. Tầm này đang là thiên hạ của thanh niên, hôm nay tôi sẽ ở đây đánh cho ông sấp mặt”.
Nói xong, Tỉnh Thượng Xuân nhanh chóng lao về phía trước, dùng chân đá một cước, sau đó quét chân, tốc độ tấn công cực nhanh.
Còn Trần Tử Long cứ đứng yên tại chỗ, tránh mọi đòn tấn công của Tỉnh Thượng Xuân.
Bóng hai bên giao chiến, hào khí ngút trời.
Phải nói rằng đôi chân của Tỉnh Thượng Xuân quả thực rất tốt, hắn đã giành được sự cổ vũ đồng lòng của hầu hết mọi người trong và ngoài sân.
"Tỉnh Thượng Xuân không hổ danh là một võ sĩ bạch kim mới. Kiểu ra đòn chân này rất ngầu, chỉ cần bị quẹt trúng một đòn thì không chết cũng sẽ bị thương”.
"Công kích mạnh mẽ như vậy, liên tục như vậy. Mặc dù Trần Tử Long nổi danh từ lâu, nhưng tôi cảm thấy ông ấy rất khó để né tránh tất cả chúng, đây chính là viễn cảnh chuẩn bị thua đây mà!”
"Trần Tử Long không nên cứ phòng thủ mãi như vậy, vì điều này sẽ làm mất đi cơ hội. Tôi nghĩ cơ hội chiến thắng của Trần Tử Long đã không còn lớn nữa”.
"…"
Mọi người đều nghĩ Trần Tử Long sẽ thua.
Kết quả là khi Tỉnh Thượng Xuân thực hiện đến chiêu thức thứ năm, Trần Tử Long bất ngờ nói: "Quyền chân chỉ là bề nổi", rồi dùng tay phải đỡ một cú đá, đầu gối chặn một cú quét”.
Lúc này, Lăng Khôi trong phòng VIP vừa uống xong ngụm trà cuối cùng, đứng dậy rời đi: "Mới có năm chiêu đã thua rồi”.
Lăng Khôi bỏ lại câu nói rồi đi thẳng.
Vẻ mặt Trần Lâm đầy xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía sàn thi đấu và lẩm bẩm: "Bây giờ đòn tấn công của Tỉnh Thượng Xuân rất dữ dội và đang dẫn trước. Làm sao cậu ta có thể thua được?”
Trần Lâm không thể hiểu được.
Đúng lúc đó.
"Không ổn!”
Tỉnh Thượng Xuân trên võ đài hét lên, mơ hồ cảm thấy không được ổn nên đang định rút lui về phía sau.
“Muộn rồi”, Trần Tử Long lao ra như một con hổ, dùng tay phải khóa cổ họng và trực tiếp bóp chặt họng Tỉnh Thượng Xuân.
Khóa cổ họng.
"Rắc rắc!”
Yết hầu ngay lập tức bị nghiền nát, toàn thân hắn bị Trần Tử Long đè luôn xuống đất.
Hắn nôn ra máu tươi, hơi thở thoi thóp.
“Chà, chỉ cần năm chiêu đã quyết định thắng thua, Trần Tử Long thắng”, giọng của Lý Tinh Tinh vang vọng khắp khán đài.
Trần Lâm hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: "Mới được năm chiêu mà đã thua rồi? Cậu Lăng quả đúng là liệu sự như thần!”
Từ khi Lăng Khôi đứng dậy và rời đi, cho đến khi Tỉnh Thượng Xuân bị đánh bại cũng chỉ mất hai hoặc ba nhịp thở mà thôi.
Khi Trần Lâm chạy ra khỏi phòng đuổi theo thì đã thấy Lăng Khôi đi rất xa rồi.
Người thanh niên này rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Tại sao chuyện như vậy cũng có thể dự đoán được?
Trần Lâm nhất thời chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: "Việc đã thất bại, mảnh đất này cũng phải dâng tay nhường lại cho người ta rồi. Trần Lâm mình cuối cùng vẫn làm cho cậu Lăng phải thất vọng. Vừa rồi cậu Lăng rời đi trước như vậy chắc là rất thất vọng về mình. Haizz”.
Chương 102: Đấu thầu
Hai ngày nay, tin tức nổi nhất ở thành phố Trung Hải là quận Ngô Giang cắt ra một mảnh đất để xây bệnh viện.
Thêm vào đó, tập đoàn Trần Thị trước giờ đang cạnh tranh đấu thầu với tập đoàn Hàn Thị bỗng nhiên im lặng và rút lui, kết quả là tập đoàn Hàn Thị thắng thầu.
Sau đó tập đoàn Hàn Thị tuyên bố sẽ đầu tư một tỷ hai trăm triệu tệ vào xây dựng bệnh viện đa khoa top ba với quy mô lớn để mang lại phúc lợi cho người dân quận Ngô Giang.
Tin này đang hot trên khắp toàn quận Ngô Giang.
Hai người Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đích thân đến xem buổi đấu thầu.
Sau khi rời đi, trong lòng hai người đều cảm thấy thất vọng đến kỳ lạ.
Ngô Giai Giai thở dài: “Tập đoàn Hàn Thị toàn thắng, tập đoàn Trần Thị bỏ cuộc giữa chừng, thật khó hiểu. Xem ra đến người đứng sau là anh Lăng cũng không làm gì được tập đoàn Hàn Thị rồi. Thế nhưng nghĩ kỹ thì cũng bình thường thôi, tập đoàn Hàn Thị vẫn là tập đoàn y dược lớn nhất thành phố Trung Hải, hơn nữa lại là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, anh Lăng muốn áp chế một thế lực lớn như vậy, tất nhiên là điều không thể rồi”.
Tô Duệ Hân cũng cạn lời: “Cậu ý, đừng nghĩ linh tinh nữa, có thể Trần Lâm bỗng nhiên không muốn cạnh tranh nữa, dù sao ông ta cũng không có nguồn tài nguyên gì về y dược, có thắng thầu cũng khó có thể đáp ứng được những điều khoản quy hoạch”.
Ngô Giai Giai thất vọng nói: “Trước đây ở quận Ngô Giang không có tập đoàn dược phẩm quy mô lớn. Hầu hết là các tổ chức ý tế địa phương và các công ty dược phẩm nhỏ. Trong môi trường này, chúng ta vẫn còn cơ hội. Bây giờ có ‘con cá mập lớn’ là tập đoàn Hàn Thị chen chân vào quận Ngô Giang, tương lai của bệnh viện Bình An chúng ta ngày càng mù mịt rồi”.
Tô Duệ Hân mặt mày ủ rũ nói: “Đúng rồi, con cá sấu lớn Hàn Thị mà chen chân vào quận Ngô Giang, sẽ khiến cho việc mở rộng bệnh viện Bình An của chúng ta trở nên rất khó khăn, thế nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khách nữa”.
Ngô Giai Giai nói: “Có cần tìm anh Lăng giúp đỡ không?”
Tô Duệ Hân ngập ngừng nói: “Bây giờ mình không biết anh Lăng là ai, cũng không biết làm thế nào để liên lạc với anh Lăng”.
Ngô Giai Giai nói: “Tìm Trần Lâm, ông ta có thể liên lạc với anh Lăng?”
Tô Duệ Hân nói: “Như vậy không hay lắm thì phải?”
“Điều này có gì mà không hay, đi thôi, mình đi cùng cậu”, Ngô Giai Giai kéo Tô Duệ Hân đi: “Nghe mình đi, hơn trăm miệng ăn ở bệnh viện đang đợi tiền kìa, nếu bệnh viện không phát triển được, trách nhiệm của chúng ta rất lớn, lúc này còn để ý gì đến thể diện nữa”.
Nghe nói sau khi Trần Lần quay về tòa nhà Trần Thị, tâm trạng rất sầu não.
Lục Hải Siêu ở bên cạnh rót cho ông ta một cốc trà, an ủi nói: “Sếp Trần, cậu cũng đừng nản lòng. Tập đoàn Hàn Thị vẫn là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, là ông lớn trong toàn thành phố. Chúng ta chẳng qua chỉ xưng bá ở quận Ngô Giang mà thôi. Lần này bại dưới tay tập đoàn Hàn Thị thực ra cũng sớm nằm trong dự đoán”.
Trần Lâm thở một hơi dài nói: “Đúng rồi, tôi sớm đã dự đoán được kết quả. Điều tôi cảm thấy đáng tiếc là tôi không nên nói trước với cậu Lăng, việc chưa xong đã nói trước với cậu ta, như này cho thấy tôi thật vô dụng. Nếu trước đó tôi không nói những lời kia, bây giờ cậu Lăng cũng không thất vọng về tôi như này”.
Lục Hải Siêu nói: “Tôi không nghĩ vậy”.
Mắt Trần Lâm sáng rực: “Tức là sao?”
Lúc Hải Siêu nói: “Cậu nói ra là một chuyện tốt, ít ra cũng để cho cậu Lăng biết chúng ta rất quan tâm đến việc của cậu ta, vì cậu ta mà cố gắng làm hết mình. Câu Lăng không phải người ép buộc người khác, cậu ta sẽ ghi lòng tạc dạ”.
Trần Lâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Cái này cũng tính là trong tin xấu cũng có tin tốt chứ nhỉ. Cậu Lăng là hy vọng phất lên của nhà họ Trần, tôi cố gắng cả đời cũng không thể gia nhập Công đoàn Trung Hải, thế nhưng đối với cậu Lăng, chỉ cần nói một câu thôi là có thể thành hiện thực. Việc của cậu Lăng nhất định phải được ưu tiên, chỉ là lần này, tôi không có năng lực rồi”.
Đúng lúc này, một tên đàn em đi vào nói: “Sếp Trần, Tô Duệ Hân muốn gặp ông”.
“Mau mời vào”, Trần Lâm vội vàng đứng dậy.
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai vừa bước vào, Trần Lâm đích thân pha trà, mỉm cười thân thiện nói: “Cô Tô, sao cô lại đến đây?”
Tô Duệ Hân ấp úng nói không nên lời.
Ngô Giai Giai tiếp lời: “Sếp Trần, tôi biết chúng tôi không nên đến đây. Thế nhưng sự việc ngày hôm nay ông đều thấy cả rồi. Dự án đầu thầu đất xây dựng y tế quan trọng nhất của quận Ngô Giang đã rơi vào tay tập đoàn Hàn Thị. Điều này gây bất lợi cho bệnh viện Bình An phát triển, cũng không có lợi với sếp Trần. Dù sao, quận Ngô Giang không có ông trùm nào cả, trước kia mảnh đất này ông nói là được, thế nhưng tập đoàn Hàn Thị chen chân vào, khiến cho đại cục rối ren”.
Trần Lâm mỉm cười nói: “Có điều gì cô cứ nói không cần khách sáo”.
Ngô Giai Giai nói tiếp: “Chúng tôi muốn nhờ ông tiến cử chúng tôi với anh Lăng. Chúng tôi muốn gặp anh Lăng”.
Lời nói của Ngô Giai Giai khiến Trần Lâm giật nảy mình.
Chẳng nhẽ Tô Duệ Hân không biết cậu Lăng là Lăng Khôi ư?
Điều này.
Cũng hài hước quá đi thôi!
Xem ra cậu Lăng rất xem trọng địa vị của mình, đến vợ mình còn giấu giếm.
Trần Lâm cũng không lăn tăn nhiều về vấn đề này, thay vào đó ông ta nói: “Các cô vì mảnh đất đấu thầu đó mà đến đây à?”
Ngô Giai Giai nói: “Đúng vậy, ngoài ra anh Lăng còn thường xuyên giúp đỡ chúng tôi vô điều kiện, chúng tôi cũng muốn gặp mặt để cám ơn, mong sếp Trần giúp đỡ”.
Trần Lâm nói: “Có thể, nhưng cậu Lăng rất bận, tôi cần hẹn trước. Hay là các cô cứ quay về trước đi, nếu tôi hẹn được thời gian gặp mặt, tôi sẽ bảo Hải Siêu thông báo cho các cô. Thế nhưng tôi nói trước, tôi không chắc chắn có thể hẹn được cậu Lăng”.
“Cám ơn sếp Trần rất nhiều, vậy chúng tôi về trước đây”, lúc Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân rời đi, tâm trạng rất vui vẻ.
Họ nghĩ rằng, việc mà Trần Lâm đồng ý, vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Chương 103: Ba ngày sau, tôi sẽ đến tận nhà gặp mặt
Lăng Khôi quay về nhà hàng Á Vận, xem tin trên báo và ti vi, biết được tin tức miếng đất đấu thầu hot nhất quận Ngô Giang đã lọt vào tay tập đoàn Hàn Thị.
Còn thấy Hàn Thiên Hào phát biểu một bài diễn văn dõng dạc, khí thế hùng hồn.
Tắt ti vi, Lăng Khôi liền nhận được cuộc gọi từ Trần Lâm.
Trong điện thoại, Trần Lâm nói Tô Duệ Hân muốn gặp anh, muốn trực tiếp bày tỏ sự cảm ơn. Bên cạnh có còn nhắc đến nguyện vọng muốn lấy được mảnh đất kia của Tô Duệ Hân.
Lăng Khôi nghe xong, liền nói một câu: “Tôi biết rồi”, sau đó tắt máy.
Tập đoàn Hàn Thị, không thể xem thường.
Lăng Khôi có thể dựa vào thế lực của Mã Đằng để chèn ép tập đoàn Hàn Thị, đó là vì tập đoàn Hàn Thị là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, về lợi ích đang bị Mã Đằng kìm hãm. Nếu thực muốn đấu, thế lực tập đoàn Hàn Thị vẫn khá mạnh.
Một lúc sau, Giang Nhược Ly đến trước mặt Lăng Khôi, cung kính nói: “Anh Lăng, anh tìm tôi”.
Lăng Khôi vứt tờ báo đăng tin tập đoàn Hàn Thị trúng thầu miếng đất ở quận Ngô Giang ra trước mặt Giang Nhược Ly, nhẹ nhàng nói: “Miếng đất này, vợ tôi muốn có nó”.
Giang Nhược Ly lập tức hiểu ý Lăng Khôi, cô ấy nói: “Anh Lăng muốn mua miếng đất này à?”
Lăng Khôi nói: “Tập đoàn Hàn Thị là ông lớn trong ngành ý dược, họ có ưu thế trời cho, muốn lấy miếng đất này từ tay của họ, e rằng cần phải chi một khoản tiền lớn”.
Giang Nhược Ly nói: “Chỉ cần anh Lăng muốn, chúng tôi mua lại là được”.
Lăng Khôi nói: “Không, bọn họ không xứng đáng có được nhiều tiền thế, e là một cắc cũng không xứng”.
Giang Nhược Ly nói: “Vậy ý anh Lăng là?”
Lăng Khôi nói: “Cô đi nhắc nhở Hàn Thiên Hào, nói là cậu Lăng muốn có miếng đất này, xem ông trả lời ra sao”.
Giang Nhược Ly nói: “Nếu ông ta tình nguyên dâng hai tay, vậy gia tộc Hàn Thị có thể tiếp tục sống cuộc sống an nhàn ở thành phố Trung Hải. Nếu Hàn Thiên Hào không sẵn lòng nể mặt anh Lăng, vậy nhà họ Hàn sẽ sống trong nhục nhã rồi”.
Lăng Khôi gật đầu: “Vất vả rồi”.
Giang Nhược Ly nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi nhắc nhở ông ta một câu, tôi sẽ không nói gì thêm, hoàn toàn để cho Hàn Thiên Hào tự quyết định”.
Sau khi Giang Nhược Ly rời đi, Lăng Khôi pha một cốc trà, đứng cạnh cửa sổ ngắm xe chạy đi chạy lại.
Lần này, Tô Duệ Hân tìm đến Trần Lâm muốn gặp mặt anh Lăng, tất nhiên Lăng Khôi sẽ không ra mặt.
Thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Duệ Hân, xin lỗi em.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Khôi bị đánh thức bởi tiếng gõ của của Lâm Vân.
“Anh Lăng, có người đến phá đám”.
Lâm Vân thở hồng hộc, mặt trắng bệch.
“Ừ?”
Bây giờ người người thật ngạo mạn rồi? Dám đến chỗ tôi làm loạn?
Lăng Khôi vội vàng mặc quần áo và đi xuống tầng.
Vừa xuống đến tầng một, nhìn thấy trong ngoài sảnh chật kín người, ai nấy cũng rất cường tráng, cao to vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn là biết đều là cao thủ.
Người cầm đầu là Trần Nguyên.
Đầu gối Trần Nguyên được cố định bằng gỗ tấm, băng bó bằng vải, ngồi trên xe lăn, cả người trông gầy rộc hẳn đi, chắc hẳn chịu không ít đau đớn.
Xung quanh có rất nhiều nhân viên của nhà hàng Á Vận đứng khép nép ở góc nhà, vẻ mặt đều rất hoảng sợ, họ không dám xuất hiện trong tầm nhìn của đám người Trần Nguyên.
Trên mặt đất là bát đĩa bàn ghế bị đập nát, nghĩa là vừa có mâu thuẫn kịch liệt ở đây.
“Lăng Khôi, cuối cùng cậu cũng cũng xuất hiện rồi”, Trần Nguyên tay cầm thanh sắt, vừa đập bàn ghế xung quanh vừa nói: “Tôi cứ tưởng cậu là con rùa rụt cổ cơ chứ”.
Lăng Khôi cau mày nói: “Ý gì? Nghĩ rằng mình sống lâu quá rồi à?”
Trần Nguyên vô cùng ngang ngược nói: “Cậu sai rồi, người đoản mệnh là cậu. Việc lần trước, khiến cho phó quản lý phòng tập boxing - Trần Tử Long vô cùng tức giận. Phó quản lý phòng tập boxing tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Lần này, tôi đem thư tay của phó quản lý Trần đến cho cậu”.
Một tay cầm một tấm thiệp đưa cho Lăng Khôi.
Lăng Khôi mở ra xem, chỉ nhìn thấy mấy chữ rồng bay phượng múa viết to rất bắt mắt: “Ở hồ Bạch Thúy, sủa như chó một ngày, nếu không Trần Tử Long tao sẽ lấy cái mạng chó của mày”.
Một tấm thiệp viết rất hống hách.
Lăng Khôi nhìn mà không nhịn được cười liền nói: “Trần Tử Long, đây tức là chán sống rồi đúng không?”
Trần Nguyên tức giận nói: “Hỗn láo, không được vô lễ với phó quản lý Trần”.
Lăng Khôi rút ra chiếc bật lửa, châm điếu thuốc, sau đó một mồi lửa đốt tấm thiệp thành tro.
“Lăng Khôi, cậu dám công khai đốt thiệp của phó quản lý Trần, như này là vô cùng bất kính với phó quản lý Trần”, Trần Nguyên vô cùng tức giận
Lăng Khôi cười lạnh lùng và nói: “Trần Nguyên, xem ra tôi đúng là nhân từ quá rồi, quay về nói với Trần Tử Long, bảo ông ta rửa sạch cái cổ của mình, ba ngày sau, Lăng Khôi tôi sẽ đích thân đến gặp tận nơi”.
“Lăng Khôi, phó quản lý Trần bảo cậu sủa như chó ở hồ Bạch Thúy một ngày thì sẽ bỏ qua việc này. Nếu cậu muốn đến tận nơi để xin lỗi, phó quản lý Trần cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”, Trần Nguyên hống hách nói: “Việc mà phó quản lý Trần muốn cậu làm, cậu có quỳ gối xin tha cũng vô ích, nếu trách thì trách bản thân ngay từ đầu đã quá ngang ngược. Nếu sớm biết có ngày này, trước kia đã không nên làm vậy nhỉ?”
Đến bây giờ Trần Nguyên vẫn nghĩ Lăng Khôi muốn đích thân đến là để xin lỗi Trần Tử Long.
“Ông sai rồi”, Lăng Khôi ngậm chặt điếu thuốc nói: “Lần này tôi đến Boxing Trần Thị, là để xóa sổ phòng tập boxing của mấy người khỏi thế giới này”.
“Bây giờ, mấy người có thể cút đi được rồi”, Lăng Khôi xoay người rời đi: “Lâm Vân, bảo họ bồi thường gấp mười lần số bàn ghế bị hỏng”.
Lâm Văn tức giận hỏi: “Nếu họ không bồi thường thì làm thế nào?”
Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Vậy thì lấy mạng của Trần Nguyên bồi thường”.
Lời Lăng Khôi nói không to, nhưng không biết vì sao, Trần Nguyên lại cảm thấy lạnh hết sống lưng, trong lòng bất giác run rẩy.
“Sư phụ Trần, chúng ta cũng chỉ đập vỡ mấy cái bàn cái ghế của họ, Tại sao lại phải bồi thường?”
“Đúng đấy, có thể bị chúng ta đập nát bàn ghế, cũng là vinh hạnh của bọn họ, chúng tôi ủng hộ thầy, hắn không dám làm gì thầy đâu”.
...
Mấy tên đệ tử sau lưng Trần Nguyên lần lượt bày tỏ ý không muốn bồ thường.
Trần Nguyên cũng muốn hống hách nói mấy chữ ‘không bồi thường’, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mặt lạnh như băng của Lăng Khôi, ông ta lại không có dũng khí để nói nữa.
Cuối cùng, Trần Nguyên cắn răng, nói từng chữ một: “Bồi thường, Trần Nguyên tôi là một người biết lý lẽ. Lăng Khôi cậu hống hách quá rồi đấy. Ba ngày nữa, tôi ở Boxing Trần Thị giúp cậu dọn xác”.
Chương 104: Ai cho nó tiền?
Biệt thự số 99 Vân Đỉnh.
Trong biệt thự nhà họ Tô, mọi người quây quần cùng ăn cơm uống rượu, bầu không khí cực kì hài hòa.
Dự án y học thảo dược tiến triển ngày càng thuận lợi, danh tiếng nhà họ Tô càng được nâng cao, Tô Thần với tư cách là chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô kiêm người phụ trách dự án y học thảo dược nghiễm nhiên trở thành ngôi sao sáng nhất, ai ai cũng nịnh bợ, hết lòng khen ngợi.
“Anh Tô Thần thật giỏi. Sau khi phụ trách dự án y học thảo dược, chỉ trong một thời gian ngắn mà dự án đã tiến triển rất thuận lợi. Anh Tô Thần là trụ cột tương lai của nhà họ Tô chúng ta”.
“Anh Tô Thần còn trẻ thế mà đã nắm quyền cả tập đoàn Tô Thị rồi, còn xuất sắc như vậy nữa. Trong thế hệ trẻ của thành phố Trung Hải thì cũng được coi là nhân tài số một. Trong tương lai nhất định có thể sánh với cậu ấm nhà giàu như Hàn Phá”.
“Đó là điều đương nhiên, anh Tô Thần xuất sắc nhất. Chúng em kính anh một ly”.
...
Mọi người lần lượt chúc rượu.
Tô Thần uống hơi nhiều, cả người đã cảm thấy hơi lâng lâng: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến, thành tựu của Tô Thần cháu hôm nay không thể thiếu được sự bồi dưỡng của bà nội, cháu kính bà một ly”.
Bà cụ Tô rất phấn chấn, vui mừng uống một hớp rượu, cười vui vẻ nói: “Tốt, tốt lắm. Tô Thần có thể có thành tựu lớn như thế này cũng nhờ nỗ lực của bản thân. Bây giờ nhà họ Tô chúng ta có niềm vui lớn, cháu xuất sắc như thế, nhà họ Tô sau này có người thừa kế rồi. Tương lai nhà họ Tô bà giao lại cho cháu cũng có thể yên tâm được rồi”.
Lời nói này đã làm tấ cả mọi người đều kinh ngạc.
Theo ý của bà cụ Tô, rõ ràng đã muốn giao cả nhà họ Tô cho Tô Thần.
Bà cụ Tô muốn bồi dưỡng Tô Thần trở thành người thừa kế.
Câu nói này đã khiến mọi người rất kinh ngạc.
Phải biết rằng, năm đó trước khi ông cụ Tô qua đời không lâu mới quyết định cho bà cụ Tô nắm quyền.
Bây giờ bà cụ Tô vẫn còn khỏe mạnh, tự nhiên lại muốn xác định người thừa kế?
Có thể thấy bà cụ Tô rất coi trọng Tô Thần.
Trái lại Tô Thần cực kì vui vẻ: “Cảm ơn bà đã đề bạt cháu, Tô Thần nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của bà, nỗ lực trưởng thành, tương lai sẽ tiến xa hơn nữa”.
Bà cụ Tô rất hài lòng: “Tốt lắm, bảy ngày sau là ngày ra mắt sản phẩm mới của dự án y học thảo dược của chúng ta, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Sau ngày công bố, tất cả số tiền đầu tư của nhà Tô chúng ta sẽ thu về gấp trăm gấp mười lần trăm lần. Tương lai sẽ càng thuận lợi hơn nữa”.
Mọi người lần lượt chúc mừng.
Bữa tiệc rượu cũng đi đến hồi kết.
Lúc này Tô Toàn nói một câu: “Mẹ, nhà họ Tô chúng ta đã tổ chức nhiều buổi tụ họp gia tộc, nhưng cả nhà ba người nhà Tô Duệ Hân lại không đến góp vui. Thái độ như vậy rất không tốt”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người nhao nhao lên tiếng quở trách Tô Duệ Hân, càng nói càng khó nghe, câu gì cũng nói ra được.
“Tô Duệ Hân thì lợi hại rồi, ôm lấy đùi của anh Lăng, dễ dàng chiếm bệnh viện Bình An làm của riêng. Từ đó tới nay rất ít khi tham gia buổi tụ họp của gia tộc. Đại khái là cảm thấy bản thân bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, nên không cần gia tộc nữa”.
“Ngày trước cô ta sinh ra và lớn lên ở nhà họ Tô, từ bé đến lớn ăn uống đều do nhà họ Tô chu cấp. Hiện giờ cô ta có chút thành tựu liền bắt đầu rời bỏ nhà họ Tô. Đúng là vong ân bội nghĩa”.
“Đâu chỉ là vong ân bội nghĩa, rõ ràng là vô liêm sỉ. Trước đây Lăng Khôi ra ngoài tìm tình nhân thì đã đành, bây giờ Tô Duệ Hân vì muốn dựa dẫm kẻ có tiền cũng trở thành tình nhân của người khác, mặt mũi nhà họ Tô chúng ta đều bị đôi nam nữ chó má này làm mất sạch rồi”.
“Bà, với loại người như Duệ Hân, không phạt không được. Nếu không, mỗi người nhà họ Tô chúng ta nếu bám theo kẻ có tiền đều bỏ nhà họ Tô đi mất. Như vậy không phải sẽ phá hỏng hết cả nề nếp gia đình hay sao?”
...
Sắc mặt bà cụ Tô tối sầm lại, nói với vẻ sâu xa: “Điều các cháu nói bà sẽ suy nghĩ. Đợi buổi ra mắt sản phẩm của chúng ta kết thúc, bà sẽ gọi Tô Duệ Hân tới đây, đến lúc đó mọi người có thể trước mặt nó nói gì thì nói, muốn góp ý gì thì góp ý”.
Tâm trạng của mọi người lúc này mới tốt hơn.
Buổi tiệc kết thúc, Tô Thần đích thân đưa bà cụ Tô về phòng, chủ động đưa cho bà cụ Tô trà giải rượu, sau đó nói: “Bà à, vấn đề vay tiền của Tô Duệ Hân lần trước đã được giải quyết rồi”.
Bà cụ Tô thắc mắc: “Ai cho nó tiền?”
Tô Thần nói: “Là Trần Lâm. Lúc trước cháu đưa cho Lý Long mấy triệu tệ, để Ngân hàng Hoa Hồng cắt khoản vay của bệnh viện Bình An. Nhưng sau khi Trần Lâm ra mặt, khiến Ngân hàng Hoa Hồng phá sản, còn bảo Lý Long đích thân tự mình đưa năm mươi triệu tệ cho Tô Duệ Hân. Quan trọng hơn là, cậu Lăng lại thông qua mối quan hệ của mình để Công đoàn Trung Hải cấp giấy phép tài chính cho Trần Lâm, Trần Lâm mở cửa ngân hàng Lâm Thị, cho bệnh viện Bình An vay ba trăm triệu tệ không lấy lãi, bây giờ trong sổ sách của bệnh viện Bình An có ít nhất ba trăm năm mươi triệu tệ tiền mặt. Đã vượt xa số tiền dự trữ của một bệnh viện hạng hai”.
Sổ sách của một bệnh viện hạng hai có nhiều tiền như thế, quả là không hề bình thường chút nào.
Nụ cười trên mặt của bà cụ Tô dần tắt: “Chỉ là một bệnh viện Bình An thôi mà, là sản nghiệp mà nhà họ Tô chúng ta không cần đến. Nay tự nhiên lại được nó làm đâu ra đấy, ngược lại bà lại coi thường nó”.
Tô Thần nói: “Điều cháu ngạc nhiên là em Hân đã có mặt trong buổi bán đấu giá đất ở quận Ngô Giang. Cháu đã quan sát biểu hiện của nó, có vẻ như nó còn muốn lấy mảnh đất này”.
Bà cụ Tô cười nhạt nói: “Gần đây Duệ Hân hơi bành trướng rồi. Dựa vào cái bệnh viện Bình An giẻ rách đó của nó mà cũng muốn tham dự cuộc bán đấu giá đất ở Ngô Giang sao? Nó đánh giá cao bản thân quá rồi nhỉ. Ngay cả nhà họ Tô chúng ta còn không đấu giá được. Nó là cái thá gì chứ?”
Tô Thần phụ họa theo: “Bà nói đúng lắm ạ, cháu cũng nghĩ như vậy. Lần này nhà họ Tô dốc toàn lực mà còn không đủ để giành lấy mảnh đất kia. Cuối cùng lại rơi vào tay của gia tộc Hàn Thị. Điều cháu lo lắng là cậu Lăng sau lưng em gái Hân sẽ không vì nó mà có mưu đồ giành mảnh đất này chứ?”
Chương 105: Uy hiếp
Bà cụ Tô lắc đầu nói: “Không thể nào. Hàn Thiên Hào đã gióng trống khua chiêng tuyên bố tiến vào Ngô Giang rồi. Kiên quyết sẽ đầu tư vào mảnh đất này, cho dù cậu Lăng có ra mặt, cũng không thể làm Hàn Thiên Hào thay đổi được tình hình”.
Tô Thần rất kinh ngạc: “Nhưng chẳng phải lúc trước cậu Lăng có thể sai khiến được lãnh đạo lớn như Mã Đằng sao. Lần này...”
Bà cụ Tô khẳng định chắc chắn: “Lần này và lần trước khác nhau. Lần trước Mã Đằng tới chúc thọ bà, chỉ là nể mặt cậu Lăng thôi. Nhưng lần này, lại có liên quan về lợi ích mật thiết với Hàn Thiên Hào. Mã Đằng không thể ra mặt được. Nếu không là công khai trở mặt với nhà họ Hàn. Mã Đằng không có tí lợi ích nào sẽ không lật mặt với thành viên đoàn chủ tịch như gia tộc Hàn Thị đâu”.
Tô Thần nghe xong cũng thả lỏng: “Vẫn là bà nhìn xa trông rộng. Gia tộc Hàn Thị lấy được mảnh đất Ngô Giang này, nghĩa là nhà họ Hàn muốn đánh vào quận Ngô Giang rồi. Như vậy sẽ không phải là tin tốt đối với các doanh nghiệp y dược ở quận Ngô Giang. Đặc biệt là với bệnh viện Bình An, sau này sẽ khó mà phát triển được”.
Bà cụ Tô nói: “Đúng vậy, nói thẳng ra thì đây cũng là chuyện tốt. Sự thật sẽ khiến Tô Duệ Hân hiểu rõ, rời khỏi sự che chở của nhà họ Tô thì nó sẽ chẳng thể làm được gì nên hồn”.
...
Trần Nguyên kể lại với Trần Tử Long về từng câu từng chữ của Lăng Khôi.
Trần Tử Long cực kì tức giận, đấm mạnh lên bàn làm việc bằng gỗ khiến nó bị nứt toác: “Gan chó lớn quá nhỉ, ngay cả Trần Tử Long tôi mà cũng dám không nể mặt. Cậu ta chỉ là một thằng Lăng Khôi bé nhỏ, có tư cách gì mà đến nhà chào hỏi? Boxing Trần Thị là nơi hắn muốn tới thì tới sao?”
Trần Nguyên cố nén cơn đau dưới chân, cúi người nói: “Sư huynh Trần, tên Lăng Khôi này quá kiêu ngạo hống hách. Ngày trước hắn phá hỏng danh tiếng của Boxing Trần Thị, khiến Boxing Trần Thị chúng ta trở thành trò cười của sàn đấu ngầm. Bây giờ hắn lại không nhận lỗi với chúng ta còn muốn tới cửa chào hỏi, tung tin muốn khiến Boxing Trần Thị của chúng ta biến mất khỏi thế giới. Đâu ra cái lý lẽ đó chứ”.
Trần Tử Long gầm lên: “Được lắm, ba ngày sau, tập hợp tất cả võ sĩ quyền anh của Boxing Trần Thị, đợi cậu ta ở đại sảnh. Đến lúc đó tôi muốn mỗi người trong Boxing Trần Thị này đều nhìn thấy cảnh Lăng Khôi quỳ xuống cầu xin chúng ta như thế nào. Không đánh gãy hai chân cậu ta thì tôi không phải Trần Tử Long!”
“Quản lý Trần oai phong sáng suốt!”
“Quản lý Trần thiên hạ vô địch!”
“Con quạ Lăng Khôi đó, ba ngày sau nhất định phải khiến hắn thân bại danh liệt, rơi vào chỗ chết!”
“...”
Tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm Lăng Khôi.
Đúng lúc này, Hàn Thiên Hào dẫn theo Hàn Phá tiến vào.
Trần Tử Long lập tức đứng dậy ra đón: “Anh Hào, cơn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Hàn Thiên Hào là cổ đông của Boxing Khởi Lâm, cũng là cổ đông lớn của Boxing Trần Thị. Bao năm nay, Boxing Trần Thị có thể phát triển mạnh mẽ như ngày hôm nay, một phần là do nền tảng vững chắc, có được lòng tin của mọi người, ngoài ra một phần cũng là do nhận được sự ủng hộ của tập đoàn tài chính như gia tộc Hàn Thị.
Trần Tử Long chủ động nhường chỗ cho Hàn Thiên Hào, Hàn Thiên Hào cũng không khách khí ngồi xuống: “Lần này biểu hiện của Tử Long thật sự dũng cảm phi phàm, giúp tôi giành được mảnh đất ở Ngô Giang. Tôi rất hài lòng, đặc biệt tới đây đặng quà cho cậu”.
Ông ta vẫy tay, Hàn Phá liền đưa một phần quà tặng.
Bên trên có vô số món quà tặng giá trị. Trần Tử Long nhìn thấy liền cực kì cảm động, chắp tay nói: “Cảm ơn anh Hào đã tặng quà”.
Trần Thiên Hào cười nhạt nói: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo. Tỉnh Thượng Xuân bị cậu đánh phải nhập viện nhiều ngày vẫn chưa hồi phục, trong lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái”.
Mọi người trò chuyện một lúc, cười nói vui vẻ.
Lúc này, một võ sĩ quyền anh vội vội vàng vàng tiến vào: “Anh Hào, có một người tên là Giang Nhược Ly muốn gặp anh”.
“Giang Nhược Ly? Cô ta tới đây làm gì?”, Hàn Thiên Hào hơi cau mày.
Giang Nhược Ly là thư ký trưởng của Công đoàn Trung Hải, là người mà Mã Đằng tin tưởng nhất, nhà họ Giang cũng là gia tộc giàu có đỉnh cấp của thành phố Trung Hải. Tuy rằng Hàn Thiên Hào cũng là người có quyền, nhưng cũng không dám coi thường.
“Cho cô ta vào đi”.
Hàn Thiên Hào đứng dậy tiếp đón, thấy Giang Nhược Ly bước vào cửa liền tiến lên hai bước, cười nhạt nói: “Thư ký Giang, cô tìm tôi có việc sao?”
Giang Nhược Ly mặc bộ đồng phục, chiếc váy bó sát ôm lấy đôi chân thon dài tuyệt đẹp, khiến người ta rạo rực.
Nhưng không có ai dám có ý nghĩ như vậy đối với người phụ nữ này.
Muốn chết à?
Giang Nhược Ly thoải mái tự nhiên, đối mặt với Hàn Thiên Hào: “Sếp Hàn, tôi tới có lời muốn chuyển tới ông”.
Cũng chỉ có Giang Nhược Ly mới dám to gan dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Hàn Thiên Hào. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ lúc đó Hàn Thiên Hào sẽ nổi giận mất.
“Hội trưởng Mã tìm tôi sao?”, Hàn Thiên Hào ngờ vực hỏi.
Giang Nhược Ly lắc đầu: “Không phải hội trưởng Mã, mà là anh Lăng”.
“Cậu Lăng?”, Hàn Thiên Hào thắc mắc: “Tôi và cậu Lăng chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết. Không biết cậu Lăng tìm tôi có chuyện gì?”
Lại là cậu Lăng?
Hàn Thiên Hào không có tí thiện cảm nào với cậu Lăng này.
Nhưng trong lòng cũng không dám coi thường, ngay cả hội trưởng Mã Đằng còn cực kì nể mặt cậu Lăng nên Hàn Thiên Hào cũng không dám ra vẻ.
Giang Nhược Ly nói: “Anh Lăng bảo tôi chuyển lời với ông một câu - anh Lăng đã nhìn trúng mảnh đất ở Ngô Giang rồi. Mảnh đất này đang trong tay ông, mời ông xem giải quyết thế nào”.
Sắc mặt Hàn Thiên Hào bỗng tái nhợt.
Người khác có thể sẽ không hiểu ý của Giang Nhược Ly, nhưng ông ta vừa nghe đã hiểu.
Anh Lăng đang uy hiếp ông ta.
Lúc này Trần Tử Long đứng dậy nói: “Thư ký Giang, mảnh đất này là anh Hào bỏ nhiều công sức ra giá cao mới lấy được nó. Bây giờ đã công bố kế hoạch đầu tư rồi. Cho dù cậu Lăng có bản lĩnh lớn thế nào cũng không thể cưỡng ép phải không?”
Giang Nhược Ly nói: “Tôi chỉ phụ trách chuyển lời của anh Lăng, bây giờ đã chuyển lời xong rồi. Sếp Hàn lựa chọn thế nào mời ông tự mình quyết định. Mong ông cho tôi câu trả lời trong vòng ba ngày”.
Dứt lời, Giang Nhược Ly quay người rời đi.
“Đợi đã”, Hàn Thiên Hào đanh mặt lại, lạnh lùng nói: “Cậu Lăng muốn mảnh đất đó, được thôi. Tôi có thể bán nguyên giá cho cậu ta. Bất cứ lúc nào cũng có thể giao dịch”.
Hàn Thiên Hào rất không thoải mái.
Đưa ra quyết định như vậy, đã là giới hạn cuối cùng của ông ta rồi.
Nếu không nghĩ đến mối quan hệ của cậu Lăng và Mã Đằng thì cho dù có ra giá gấp ba lần Hàn Thiên Hào cũng không bán.
Giang Nhược Ly không tỏ vẻ gì: “Đây là câu trả lời cuối cùng của ông sao?”
Hàn Thiên Hào lạnh lùng nói: “Đúng”.
“Tôi sẽ chuyển đúng lời của ông tới anh Lăng. Tạm biệt”, Giang Nhược Ly quay người đi thẳng.
Lúc sắp rời đi cô ấy còn thở dài.
Trần Lâm đưa tay chỉ Lăng Khôi và nói: "Đây là cậu Lăng. Lần này có thắng lợi hay không có liên quan đến lợi ích và thể diện của cậu Lăng, cậu đừng làm cậu Lăng thấy vọng, cũng đừng khiến tôi phải khó xử”.
Tỉnh Thượng Xuân chắp tay cung kính cúi chào Lăng Khôi, sau đó nói: "Tỉnh Thượng Xuân nhất định không phụ sự kỳ vọng của cậu Lăng, càng không để sếp Trần phải khó xử”.
Lăng Khôi gật đầu: "Anh giỏi nhất ở điểm gì?”
Tỉnh Thượng Xuân nói: "Giỏi nhất về đánh đòn bằng chân, tôi dùng một chân có thể đá chết một con trâu”.
Phép ẩn dụ này đã rất đáng sợ rồi.
Lăng Khôi hỏi lại: "Trần Tử Long giỏi nhất cái gì?”
Tỉnh Thượng Xuân nói: "Tôi chưa đấu với ông ta, nhưng tôi đã xem trận đấu của ông ta. Ông ta giỏi về sử dụng tay và quyền thuật”.
Lăng Khôi nói: "Những người giỏi dùng chân thì chưa chắc đã thông thạo về nắm đấm, còn những người giỏi dùng tay và quyền thuật thì chưa chắc đã không giỏi dùng chân. Anh đừng vội vàng xuất chiêu, càng không được để lộ ngón nghề của mình”.
Tỉnh Thượng Xuân hơi bất bình: "Tôi là võ sĩ bạch kim đã chiến đấu lâu năm trên chiến trường, còn hiểu biết về chiến trường hơn cậu Lăng, mong cậu Lăng cứ tin tưởng ở tôi là được”.
Mặc dù Trần Lâm cảm thấy những gì hắn nói không được thỏa đáng cho lắm nhưng cũng không nói nhiều. Đẳng cấp của võ sĩ bạch kim vốn đã rất cao, mặc dù Trần Lâm là ông chủ của Boxing Ngô Lâm, nhưng cũng phải nhún nhường Tỉnh Thượng Xuân vài phần.
Lăng Khôi thở dài, uống một tách trà và không nói gì nữa.
Tỉnh Thượng Xuân lại càng không vui, vẻ mặt tức giận bỏ đi.
Vừa bước tới cửa, hắn đã nghe thấy Lăng Khôi thở dài trong phòng: “Trần Lâm, Tỉnh Thượng Xuân thua chắc rồi!”
"Tôi sẽ không thua. Anh cũng xem thường người quá đáng rồi đấy. Cứ chờ mà xem”, Tỉnh Thượng Xuân ném lại một câu rồi hùng hổ rời đi.
Trần Lâm đầy vẻ ngượng ngùng: "Cậu Lăng, thực sự ngại quá. Kiểu người thô lỗ như Tỉnh Thượng Xuân nói chuyện hơi bốc đồng, cộng với việc địa vị thân phận cậu ta không tầm thường nên tôi cũng không tiện nói gì nhiều”.
Lăng Khôi lắc đầu: "Chuyện này không trách ông, là tâm thái của chính bản thân anh ta không tốt thôi. Cuộc chiến tiếp theo chắc chắn thua rồi”.
“Không phải chứ?”, Trần Lâm rất ngạc nhiên: “Mặc dù tỷ lệ chiến thắng của cậu ta tương đối thấp. Tuy nhiên, chiến trường biến hóa khôn lường, chưa chắc cậu ta đã hết hi vọng”.
“Anh ta có thể đấu được tám chiêu với Trần Tử Long xem như là mạng lớn lắm rồi”, Lăng Khôi chậm rãi nói.
Lúc này, những tiếng hét chói tai vang lên từ đấu trường quyền anh.
Hai võ sĩ mạnh mẽ lần lượt lên sàn đấu. Giữa những tiếng hò reo, họ tiến đến chính giữa sàn đấu.
Người chủ trì trận đấu quyền anh này không ai khác chính là Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh mặc một chiếc quần tây đen bó sát và một chiếc áo sơ mi trắng bán trong suốt để lộ phần vai, tác phong chuyên nghiệp. Cô ta giới thiệu sơ qua về đời sống của hai bên. Cuối cùng, cô ta nói: "Trận đấu quyền anh bạch kim rất được mong đợi cuối cùng cũng sắp bắt đầu. Đây là trận quyền anh bạch kim thứ sáu trong năm nay. Hai bên đều là võ sĩ bạch kim hai sao. Kết quả sẽ thế nào đây? Chúng ta hãy cùng chờ xem nhé!"
"Bắt đầu!”
Nói xong, Lý Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi sàn đấu.
Trên sân khấu, chỉ còn lại Trần Tử Long và Tỉnh Thượng Xuân.
Trần Tử Long lạnh lùng nói: "Tỉnh Thượng Xuân, cậu chẳng qua chỉ là một võ sĩ bạch kim rác rưởi mới thăng cấp, hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, hãy đầu hàng luôn đi”.
Tỉnh Thượng Xuân lạnh lùng nói: "Loại kiêu ngạo ngu dốt, đừng tưởng rằng mình thành danh đã lâu là có thể tỏ vẻ. Tầm này đang là thiên hạ của thanh niên, hôm nay tôi sẽ ở đây đánh cho ông sấp mặt”.
Nói xong, Tỉnh Thượng Xuân nhanh chóng lao về phía trước, dùng chân đá một cước, sau đó quét chân, tốc độ tấn công cực nhanh.
Còn Trần Tử Long cứ đứng yên tại chỗ, tránh mọi đòn tấn công của Tỉnh Thượng Xuân.
Bóng hai bên giao chiến, hào khí ngút trời.
Phải nói rằng đôi chân của Tỉnh Thượng Xuân quả thực rất tốt, hắn đã giành được sự cổ vũ đồng lòng của hầu hết mọi người trong và ngoài sân.
"Tỉnh Thượng Xuân không hổ danh là một võ sĩ bạch kim mới. Kiểu ra đòn chân này rất ngầu, chỉ cần bị quẹt trúng một đòn thì không chết cũng sẽ bị thương”.
"Công kích mạnh mẽ như vậy, liên tục như vậy. Mặc dù Trần Tử Long nổi danh từ lâu, nhưng tôi cảm thấy ông ấy rất khó để né tránh tất cả chúng, đây chính là viễn cảnh chuẩn bị thua đây mà!”
"Trần Tử Long không nên cứ phòng thủ mãi như vậy, vì điều này sẽ làm mất đi cơ hội. Tôi nghĩ cơ hội chiến thắng của Trần Tử Long đã không còn lớn nữa”.
"…"
Mọi người đều nghĩ Trần Tử Long sẽ thua.
Kết quả là khi Tỉnh Thượng Xuân thực hiện đến chiêu thức thứ năm, Trần Tử Long bất ngờ nói: "Quyền chân chỉ là bề nổi", rồi dùng tay phải đỡ một cú đá, đầu gối chặn một cú quét”.
Lúc này, Lăng Khôi trong phòng VIP vừa uống xong ngụm trà cuối cùng, đứng dậy rời đi: "Mới có năm chiêu đã thua rồi”.
Lăng Khôi bỏ lại câu nói rồi đi thẳng.
Vẻ mặt Trần Lâm đầy xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía sàn thi đấu và lẩm bẩm: "Bây giờ đòn tấn công của Tỉnh Thượng Xuân rất dữ dội và đang dẫn trước. Làm sao cậu ta có thể thua được?”
Trần Lâm không thể hiểu được.
Đúng lúc đó.
"Không ổn!”
Tỉnh Thượng Xuân trên võ đài hét lên, mơ hồ cảm thấy không được ổn nên đang định rút lui về phía sau.
“Muộn rồi”, Trần Tử Long lao ra như một con hổ, dùng tay phải khóa cổ họng và trực tiếp bóp chặt họng Tỉnh Thượng Xuân.
Khóa cổ họng.
"Rắc rắc!”
Yết hầu ngay lập tức bị nghiền nát, toàn thân hắn bị Trần Tử Long đè luôn xuống đất.
Hắn nôn ra máu tươi, hơi thở thoi thóp.
“Chà, chỉ cần năm chiêu đã quyết định thắng thua, Trần Tử Long thắng”, giọng của Lý Tinh Tinh vang vọng khắp khán đài.
Trần Lâm hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: "Mới được năm chiêu mà đã thua rồi? Cậu Lăng quả đúng là liệu sự như thần!”
Từ khi Lăng Khôi đứng dậy và rời đi, cho đến khi Tỉnh Thượng Xuân bị đánh bại cũng chỉ mất hai hoặc ba nhịp thở mà thôi.
Khi Trần Lâm chạy ra khỏi phòng đuổi theo thì đã thấy Lăng Khôi đi rất xa rồi.
Người thanh niên này rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Tại sao chuyện như vậy cũng có thể dự đoán được?
Trần Lâm nhất thời chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc: "Việc đã thất bại, mảnh đất này cũng phải dâng tay nhường lại cho người ta rồi. Trần Lâm mình cuối cùng vẫn làm cho cậu Lăng phải thất vọng. Vừa rồi cậu Lăng rời đi trước như vậy chắc là rất thất vọng về mình. Haizz”.
Chương 102: Đấu thầu
Hai ngày nay, tin tức nổi nhất ở thành phố Trung Hải là quận Ngô Giang cắt ra một mảnh đất để xây bệnh viện.
Thêm vào đó, tập đoàn Trần Thị trước giờ đang cạnh tranh đấu thầu với tập đoàn Hàn Thị bỗng nhiên im lặng và rút lui, kết quả là tập đoàn Hàn Thị thắng thầu.
Sau đó tập đoàn Hàn Thị tuyên bố sẽ đầu tư một tỷ hai trăm triệu tệ vào xây dựng bệnh viện đa khoa top ba với quy mô lớn để mang lại phúc lợi cho người dân quận Ngô Giang.
Tin này đang hot trên khắp toàn quận Ngô Giang.
Hai người Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai đích thân đến xem buổi đấu thầu.
Sau khi rời đi, trong lòng hai người đều cảm thấy thất vọng đến kỳ lạ.
Ngô Giai Giai thở dài: “Tập đoàn Hàn Thị toàn thắng, tập đoàn Trần Thị bỏ cuộc giữa chừng, thật khó hiểu. Xem ra đến người đứng sau là anh Lăng cũng không làm gì được tập đoàn Hàn Thị rồi. Thế nhưng nghĩ kỹ thì cũng bình thường thôi, tập đoàn Hàn Thị vẫn là tập đoàn y dược lớn nhất thành phố Trung Hải, hơn nữa lại là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, anh Lăng muốn áp chế một thế lực lớn như vậy, tất nhiên là điều không thể rồi”.
Tô Duệ Hân cũng cạn lời: “Cậu ý, đừng nghĩ linh tinh nữa, có thể Trần Lâm bỗng nhiên không muốn cạnh tranh nữa, dù sao ông ta cũng không có nguồn tài nguyên gì về y dược, có thắng thầu cũng khó có thể đáp ứng được những điều khoản quy hoạch”.
Ngô Giai Giai thất vọng nói: “Trước đây ở quận Ngô Giang không có tập đoàn dược phẩm quy mô lớn. Hầu hết là các tổ chức ý tế địa phương và các công ty dược phẩm nhỏ. Trong môi trường này, chúng ta vẫn còn cơ hội. Bây giờ có ‘con cá mập lớn’ là tập đoàn Hàn Thị chen chân vào quận Ngô Giang, tương lai của bệnh viện Bình An chúng ta ngày càng mù mịt rồi”.
Tô Duệ Hân mặt mày ủ rũ nói: “Đúng rồi, con cá sấu lớn Hàn Thị mà chen chân vào quận Ngô Giang, sẽ khiến cho việc mở rộng bệnh viện Bình An của chúng ta trở nên rất khó khăn, thế nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khách nữa”.
Ngô Giai Giai nói: “Có cần tìm anh Lăng giúp đỡ không?”
Tô Duệ Hân ngập ngừng nói: “Bây giờ mình không biết anh Lăng là ai, cũng không biết làm thế nào để liên lạc với anh Lăng”.
Ngô Giai Giai nói: “Tìm Trần Lâm, ông ta có thể liên lạc với anh Lăng?”
Tô Duệ Hân nói: “Như vậy không hay lắm thì phải?”
“Điều này có gì mà không hay, đi thôi, mình đi cùng cậu”, Ngô Giai Giai kéo Tô Duệ Hân đi: “Nghe mình đi, hơn trăm miệng ăn ở bệnh viện đang đợi tiền kìa, nếu bệnh viện không phát triển được, trách nhiệm của chúng ta rất lớn, lúc này còn để ý gì đến thể diện nữa”.
Nghe nói sau khi Trần Lần quay về tòa nhà Trần Thị, tâm trạng rất sầu não.
Lục Hải Siêu ở bên cạnh rót cho ông ta một cốc trà, an ủi nói: “Sếp Trần, cậu cũng đừng nản lòng. Tập đoàn Hàn Thị vẫn là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, là ông lớn trong toàn thành phố. Chúng ta chẳng qua chỉ xưng bá ở quận Ngô Giang mà thôi. Lần này bại dưới tay tập đoàn Hàn Thị thực ra cũng sớm nằm trong dự đoán”.
Trần Lâm thở một hơi dài nói: “Đúng rồi, tôi sớm đã dự đoán được kết quả. Điều tôi cảm thấy đáng tiếc là tôi không nên nói trước với cậu Lăng, việc chưa xong đã nói trước với cậu ta, như này cho thấy tôi thật vô dụng. Nếu trước đó tôi không nói những lời kia, bây giờ cậu Lăng cũng không thất vọng về tôi như này”.
Lục Hải Siêu nói: “Tôi không nghĩ vậy”.
Mắt Trần Lâm sáng rực: “Tức là sao?”
Lúc Hải Siêu nói: “Cậu nói ra là một chuyện tốt, ít ra cũng để cho cậu Lăng biết chúng ta rất quan tâm đến việc của cậu ta, vì cậu ta mà cố gắng làm hết mình. Câu Lăng không phải người ép buộc người khác, cậu ta sẽ ghi lòng tạc dạ”.
Trần Lâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Cái này cũng tính là trong tin xấu cũng có tin tốt chứ nhỉ. Cậu Lăng là hy vọng phất lên của nhà họ Trần, tôi cố gắng cả đời cũng không thể gia nhập Công đoàn Trung Hải, thế nhưng đối với cậu Lăng, chỉ cần nói một câu thôi là có thể thành hiện thực. Việc của cậu Lăng nhất định phải được ưu tiên, chỉ là lần này, tôi không có năng lực rồi”.
Đúng lúc này, một tên đàn em đi vào nói: “Sếp Trần, Tô Duệ Hân muốn gặp ông”.
“Mau mời vào”, Trần Lâm vội vàng đứng dậy.
Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai vừa bước vào, Trần Lâm đích thân pha trà, mỉm cười thân thiện nói: “Cô Tô, sao cô lại đến đây?”
Tô Duệ Hân ấp úng nói không nên lời.
Ngô Giai Giai tiếp lời: “Sếp Trần, tôi biết chúng tôi không nên đến đây. Thế nhưng sự việc ngày hôm nay ông đều thấy cả rồi. Dự án đầu thầu đất xây dựng y tế quan trọng nhất của quận Ngô Giang đã rơi vào tay tập đoàn Hàn Thị. Điều này gây bất lợi cho bệnh viện Bình An phát triển, cũng không có lợi với sếp Trần. Dù sao, quận Ngô Giang không có ông trùm nào cả, trước kia mảnh đất này ông nói là được, thế nhưng tập đoàn Hàn Thị chen chân vào, khiến cho đại cục rối ren”.
Trần Lâm mỉm cười nói: “Có điều gì cô cứ nói không cần khách sáo”.
Ngô Giai Giai nói tiếp: “Chúng tôi muốn nhờ ông tiến cử chúng tôi với anh Lăng. Chúng tôi muốn gặp anh Lăng”.
Lời nói của Ngô Giai Giai khiến Trần Lâm giật nảy mình.
Chẳng nhẽ Tô Duệ Hân không biết cậu Lăng là Lăng Khôi ư?
Điều này.
Cũng hài hước quá đi thôi!
Xem ra cậu Lăng rất xem trọng địa vị của mình, đến vợ mình còn giấu giếm.
Trần Lâm cũng không lăn tăn nhiều về vấn đề này, thay vào đó ông ta nói: “Các cô vì mảnh đất đấu thầu đó mà đến đây à?”
Ngô Giai Giai nói: “Đúng vậy, ngoài ra anh Lăng còn thường xuyên giúp đỡ chúng tôi vô điều kiện, chúng tôi cũng muốn gặp mặt để cám ơn, mong sếp Trần giúp đỡ”.
Trần Lâm nói: “Có thể, nhưng cậu Lăng rất bận, tôi cần hẹn trước. Hay là các cô cứ quay về trước đi, nếu tôi hẹn được thời gian gặp mặt, tôi sẽ bảo Hải Siêu thông báo cho các cô. Thế nhưng tôi nói trước, tôi không chắc chắn có thể hẹn được cậu Lăng”.
“Cám ơn sếp Trần rất nhiều, vậy chúng tôi về trước đây”, lúc Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân rời đi, tâm trạng rất vui vẻ.
Họ nghĩ rằng, việc mà Trần Lâm đồng ý, vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Chương 103: Ba ngày sau, tôi sẽ đến tận nhà gặp mặt
Lăng Khôi quay về nhà hàng Á Vận, xem tin trên báo và ti vi, biết được tin tức miếng đất đấu thầu hot nhất quận Ngô Giang đã lọt vào tay tập đoàn Hàn Thị.
Còn thấy Hàn Thiên Hào phát biểu một bài diễn văn dõng dạc, khí thế hùng hồn.
Tắt ti vi, Lăng Khôi liền nhận được cuộc gọi từ Trần Lâm.
Trong điện thoại, Trần Lâm nói Tô Duệ Hân muốn gặp anh, muốn trực tiếp bày tỏ sự cảm ơn. Bên cạnh có còn nhắc đến nguyện vọng muốn lấy được mảnh đất kia của Tô Duệ Hân.
Lăng Khôi nghe xong, liền nói một câu: “Tôi biết rồi”, sau đó tắt máy.
Tập đoàn Hàn Thị, không thể xem thường.
Lăng Khôi có thể dựa vào thế lực của Mã Đằng để chèn ép tập đoàn Hàn Thị, đó là vì tập đoàn Hàn Thị là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, về lợi ích đang bị Mã Đằng kìm hãm. Nếu thực muốn đấu, thế lực tập đoàn Hàn Thị vẫn khá mạnh.
Một lúc sau, Giang Nhược Ly đến trước mặt Lăng Khôi, cung kính nói: “Anh Lăng, anh tìm tôi”.
Lăng Khôi vứt tờ báo đăng tin tập đoàn Hàn Thị trúng thầu miếng đất ở quận Ngô Giang ra trước mặt Giang Nhược Ly, nhẹ nhàng nói: “Miếng đất này, vợ tôi muốn có nó”.
Giang Nhược Ly lập tức hiểu ý Lăng Khôi, cô ấy nói: “Anh Lăng muốn mua miếng đất này à?”
Lăng Khôi nói: “Tập đoàn Hàn Thị là ông lớn trong ngành ý dược, họ có ưu thế trời cho, muốn lấy miếng đất này từ tay của họ, e rằng cần phải chi một khoản tiền lớn”.
Giang Nhược Ly nói: “Chỉ cần anh Lăng muốn, chúng tôi mua lại là được”.
Lăng Khôi nói: “Không, bọn họ không xứng đáng có được nhiều tiền thế, e là một cắc cũng không xứng”.
Giang Nhược Ly nói: “Vậy ý anh Lăng là?”
Lăng Khôi nói: “Cô đi nhắc nhở Hàn Thiên Hào, nói là cậu Lăng muốn có miếng đất này, xem ông trả lời ra sao”.
Giang Nhược Ly nói: “Nếu ông ta tình nguyên dâng hai tay, vậy gia tộc Hàn Thị có thể tiếp tục sống cuộc sống an nhàn ở thành phố Trung Hải. Nếu Hàn Thiên Hào không sẵn lòng nể mặt anh Lăng, vậy nhà họ Hàn sẽ sống trong nhục nhã rồi”.
Lăng Khôi gật đầu: “Vất vả rồi”.
Giang Nhược Ly nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi nhắc nhở ông ta một câu, tôi sẽ không nói gì thêm, hoàn toàn để cho Hàn Thiên Hào tự quyết định”.
Sau khi Giang Nhược Ly rời đi, Lăng Khôi pha một cốc trà, đứng cạnh cửa sổ ngắm xe chạy đi chạy lại.
Lần này, Tô Duệ Hân tìm đến Trần Lâm muốn gặp mặt anh Lăng, tất nhiên Lăng Khôi sẽ không ra mặt.
Thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Duệ Hân, xin lỗi em.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Khôi bị đánh thức bởi tiếng gõ của của Lâm Vân.
“Anh Lăng, có người đến phá đám”.
Lâm Vân thở hồng hộc, mặt trắng bệch.
“Ừ?”
Bây giờ người người thật ngạo mạn rồi? Dám đến chỗ tôi làm loạn?
Lăng Khôi vội vàng mặc quần áo và đi xuống tầng.
Vừa xuống đến tầng một, nhìn thấy trong ngoài sảnh chật kín người, ai nấy cũng rất cường tráng, cao to vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn là biết đều là cao thủ.
Người cầm đầu là Trần Nguyên.
Đầu gối Trần Nguyên được cố định bằng gỗ tấm, băng bó bằng vải, ngồi trên xe lăn, cả người trông gầy rộc hẳn đi, chắc hẳn chịu không ít đau đớn.
Xung quanh có rất nhiều nhân viên của nhà hàng Á Vận đứng khép nép ở góc nhà, vẻ mặt đều rất hoảng sợ, họ không dám xuất hiện trong tầm nhìn của đám người Trần Nguyên.
Trên mặt đất là bát đĩa bàn ghế bị đập nát, nghĩa là vừa có mâu thuẫn kịch liệt ở đây.
“Lăng Khôi, cuối cùng cậu cũng cũng xuất hiện rồi”, Trần Nguyên tay cầm thanh sắt, vừa đập bàn ghế xung quanh vừa nói: “Tôi cứ tưởng cậu là con rùa rụt cổ cơ chứ”.
Lăng Khôi cau mày nói: “Ý gì? Nghĩ rằng mình sống lâu quá rồi à?”
Trần Nguyên vô cùng ngang ngược nói: “Cậu sai rồi, người đoản mệnh là cậu. Việc lần trước, khiến cho phó quản lý phòng tập boxing - Trần Tử Long vô cùng tức giận. Phó quản lý phòng tập boxing tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Lần này, tôi đem thư tay của phó quản lý Trần đến cho cậu”.
Một tay cầm một tấm thiệp đưa cho Lăng Khôi.
Lăng Khôi mở ra xem, chỉ nhìn thấy mấy chữ rồng bay phượng múa viết to rất bắt mắt: “Ở hồ Bạch Thúy, sủa như chó một ngày, nếu không Trần Tử Long tao sẽ lấy cái mạng chó của mày”.
Một tấm thiệp viết rất hống hách.
Lăng Khôi nhìn mà không nhịn được cười liền nói: “Trần Tử Long, đây tức là chán sống rồi đúng không?”
Trần Nguyên tức giận nói: “Hỗn láo, không được vô lễ với phó quản lý Trần”.
Lăng Khôi rút ra chiếc bật lửa, châm điếu thuốc, sau đó một mồi lửa đốt tấm thiệp thành tro.
“Lăng Khôi, cậu dám công khai đốt thiệp của phó quản lý Trần, như này là vô cùng bất kính với phó quản lý Trần”, Trần Nguyên vô cùng tức giận
Lăng Khôi cười lạnh lùng và nói: “Trần Nguyên, xem ra tôi đúng là nhân từ quá rồi, quay về nói với Trần Tử Long, bảo ông ta rửa sạch cái cổ của mình, ba ngày sau, Lăng Khôi tôi sẽ đích thân đến gặp tận nơi”.
“Lăng Khôi, phó quản lý Trần bảo cậu sủa như chó ở hồ Bạch Thúy một ngày thì sẽ bỏ qua việc này. Nếu cậu muốn đến tận nơi để xin lỗi, phó quản lý Trần cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”, Trần Nguyên hống hách nói: “Việc mà phó quản lý Trần muốn cậu làm, cậu có quỳ gối xin tha cũng vô ích, nếu trách thì trách bản thân ngay từ đầu đã quá ngang ngược. Nếu sớm biết có ngày này, trước kia đã không nên làm vậy nhỉ?”
Đến bây giờ Trần Nguyên vẫn nghĩ Lăng Khôi muốn đích thân đến là để xin lỗi Trần Tử Long.
“Ông sai rồi”, Lăng Khôi ngậm chặt điếu thuốc nói: “Lần này tôi đến Boxing Trần Thị, là để xóa sổ phòng tập boxing của mấy người khỏi thế giới này”.
“Bây giờ, mấy người có thể cút đi được rồi”, Lăng Khôi xoay người rời đi: “Lâm Vân, bảo họ bồi thường gấp mười lần số bàn ghế bị hỏng”.
Lâm Văn tức giận hỏi: “Nếu họ không bồi thường thì làm thế nào?”
Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Vậy thì lấy mạng của Trần Nguyên bồi thường”.
Lời Lăng Khôi nói không to, nhưng không biết vì sao, Trần Nguyên lại cảm thấy lạnh hết sống lưng, trong lòng bất giác run rẩy.
“Sư phụ Trần, chúng ta cũng chỉ đập vỡ mấy cái bàn cái ghế của họ, Tại sao lại phải bồi thường?”
“Đúng đấy, có thể bị chúng ta đập nát bàn ghế, cũng là vinh hạnh của bọn họ, chúng tôi ủng hộ thầy, hắn không dám làm gì thầy đâu”.
...
Mấy tên đệ tử sau lưng Trần Nguyên lần lượt bày tỏ ý không muốn bồ thường.
Trần Nguyên cũng muốn hống hách nói mấy chữ ‘không bồi thường’, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mặt lạnh như băng của Lăng Khôi, ông ta lại không có dũng khí để nói nữa.
Cuối cùng, Trần Nguyên cắn răng, nói từng chữ một: “Bồi thường, Trần Nguyên tôi là một người biết lý lẽ. Lăng Khôi cậu hống hách quá rồi đấy. Ba ngày nữa, tôi ở Boxing Trần Thị giúp cậu dọn xác”.
Chương 104: Ai cho nó tiền?
Biệt thự số 99 Vân Đỉnh.
Trong biệt thự nhà họ Tô, mọi người quây quần cùng ăn cơm uống rượu, bầu không khí cực kì hài hòa.
Dự án y học thảo dược tiến triển ngày càng thuận lợi, danh tiếng nhà họ Tô càng được nâng cao, Tô Thần với tư cách là chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô kiêm người phụ trách dự án y học thảo dược nghiễm nhiên trở thành ngôi sao sáng nhất, ai ai cũng nịnh bợ, hết lòng khen ngợi.
“Anh Tô Thần thật giỏi. Sau khi phụ trách dự án y học thảo dược, chỉ trong một thời gian ngắn mà dự án đã tiến triển rất thuận lợi. Anh Tô Thần là trụ cột tương lai của nhà họ Tô chúng ta”.
“Anh Tô Thần còn trẻ thế mà đã nắm quyền cả tập đoàn Tô Thị rồi, còn xuất sắc như vậy nữa. Trong thế hệ trẻ của thành phố Trung Hải thì cũng được coi là nhân tài số một. Trong tương lai nhất định có thể sánh với cậu ấm nhà giàu như Hàn Phá”.
“Đó là điều đương nhiên, anh Tô Thần xuất sắc nhất. Chúng em kính anh một ly”.
...
Mọi người lần lượt chúc rượu.
Tô Thần uống hơi nhiều, cả người đã cảm thấy hơi lâng lâng: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến, thành tựu của Tô Thần cháu hôm nay không thể thiếu được sự bồi dưỡng của bà nội, cháu kính bà một ly”.
Bà cụ Tô rất phấn chấn, vui mừng uống một hớp rượu, cười vui vẻ nói: “Tốt, tốt lắm. Tô Thần có thể có thành tựu lớn như thế này cũng nhờ nỗ lực của bản thân. Bây giờ nhà họ Tô chúng ta có niềm vui lớn, cháu xuất sắc như thế, nhà họ Tô sau này có người thừa kế rồi. Tương lai nhà họ Tô bà giao lại cho cháu cũng có thể yên tâm được rồi”.
Lời nói này đã làm tấ cả mọi người đều kinh ngạc.
Theo ý của bà cụ Tô, rõ ràng đã muốn giao cả nhà họ Tô cho Tô Thần.
Bà cụ Tô muốn bồi dưỡng Tô Thần trở thành người thừa kế.
Câu nói này đã khiến mọi người rất kinh ngạc.
Phải biết rằng, năm đó trước khi ông cụ Tô qua đời không lâu mới quyết định cho bà cụ Tô nắm quyền.
Bây giờ bà cụ Tô vẫn còn khỏe mạnh, tự nhiên lại muốn xác định người thừa kế?
Có thể thấy bà cụ Tô rất coi trọng Tô Thần.
Trái lại Tô Thần cực kì vui vẻ: “Cảm ơn bà đã đề bạt cháu, Tô Thần nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của bà, nỗ lực trưởng thành, tương lai sẽ tiến xa hơn nữa”.
Bà cụ Tô rất hài lòng: “Tốt lắm, bảy ngày sau là ngày ra mắt sản phẩm mới của dự án y học thảo dược của chúng ta, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Sau ngày công bố, tất cả số tiền đầu tư của nhà Tô chúng ta sẽ thu về gấp trăm gấp mười lần trăm lần. Tương lai sẽ càng thuận lợi hơn nữa”.
Mọi người lần lượt chúc mừng.
Bữa tiệc rượu cũng đi đến hồi kết.
Lúc này Tô Toàn nói một câu: “Mẹ, nhà họ Tô chúng ta đã tổ chức nhiều buổi tụ họp gia tộc, nhưng cả nhà ba người nhà Tô Duệ Hân lại không đến góp vui. Thái độ như vậy rất không tốt”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người nhao nhao lên tiếng quở trách Tô Duệ Hân, càng nói càng khó nghe, câu gì cũng nói ra được.
“Tô Duệ Hân thì lợi hại rồi, ôm lấy đùi của anh Lăng, dễ dàng chiếm bệnh viện Bình An làm của riêng. Từ đó tới nay rất ít khi tham gia buổi tụ họp của gia tộc. Đại khái là cảm thấy bản thân bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, nên không cần gia tộc nữa”.
“Ngày trước cô ta sinh ra và lớn lên ở nhà họ Tô, từ bé đến lớn ăn uống đều do nhà họ Tô chu cấp. Hiện giờ cô ta có chút thành tựu liền bắt đầu rời bỏ nhà họ Tô. Đúng là vong ân bội nghĩa”.
“Đâu chỉ là vong ân bội nghĩa, rõ ràng là vô liêm sỉ. Trước đây Lăng Khôi ra ngoài tìm tình nhân thì đã đành, bây giờ Tô Duệ Hân vì muốn dựa dẫm kẻ có tiền cũng trở thành tình nhân của người khác, mặt mũi nhà họ Tô chúng ta đều bị đôi nam nữ chó má này làm mất sạch rồi”.
“Bà, với loại người như Duệ Hân, không phạt không được. Nếu không, mỗi người nhà họ Tô chúng ta nếu bám theo kẻ có tiền đều bỏ nhà họ Tô đi mất. Như vậy không phải sẽ phá hỏng hết cả nề nếp gia đình hay sao?”
...
Sắc mặt bà cụ Tô tối sầm lại, nói với vẻ sâu xa: “Điều các cháu nói bà sẽ suy nghĩ. Đợi buổi ra mắt sản phẩm của chúng ta kết thúc, bà sẽ gọi Tô Duệ Hân tới đây, đến lúc đó mọi người có thể trước mặt nó nói gì thì nói, muốn góp ý gì thì góp ý”.
Tâm trạng của mọi người lúc này mới tốt hơn.
Buổi tiệc kết thúc, Tô Thần đích thân đưa bà cụ Tô về phòng, chủ động đưa cho bà cụ Tô trà giải rượu, sau đó nói: “Bà à, vấn đề vay tiền của Tô Duệ Hân lần trước đã được giải quyết rồi”.
Bà cụ Tô thắc mắc: “Ai cho nó tiền?”
Tô Thần nói: “Là Trần Lâm. Lúc trước cháu đưa cho Lý Long mấy triệu tệ, để Ngân hàng Hoa Hồng cắt khoản vay của bệnh viện Bình An. Nhưng sau khi Trần Lâm ra mặt, khiến Ngân hàng Hoa Hồng phá sản, còn bảo Lý Long đích thân tự mình đưa năm mươi triệu tệ cho Tô Duệ Hân. Quan trọng hơn là, cậu Lăng lại thông qua mối quan hệ của mình để Công đoàn Trung Hải cấp giấy phép tài chính cho Trần Lâm, Trần Lâm mở cửa ngân hàng Lâm Thị, cho bệnh viện Bình An vay ba trăm triệu tệ không lấy lãi, bây giờ trong sổ sách của bệnh viện Bình An có ít nhất ba trăm năm mươi triệu tệ tiền mặt. Đã vượt xa số tiền dự trữ của một bệnh viện hạng hai”.
Sổ sách của một bệnh viện hạng hai có nhiều tiền như thế, quả là không hề bình thường chút nào.
Nụ cười trên mặt của bà cụ Tô dần tắt: “Chỉ là một bệnh viện Bình An thôi mà, là sản nghiệp mà nhà họ Tô chúng ta không cần đến. Nay tự nhiên lại được nó làm đâu ra đấy, ngược lại bà lại coi thường nó”.
Tô Thần nói: “Điều cháu ngạc nhiên là em Hân đã có mặt trong buổi bán đấu giá đất ở quận Ngô Giang. Cháu đã quan sát biểu hiện của nó, có vẻ như nó còn muốn lấy mảnh đất này”.
Bà cụ Tô cười nhạt nói: “Gần đây Duệ Hân hơi bành trướng rồi. Dựa vào cái bệnh viện Bình An giẻ rách đó của nó mà cũng muốn tham dự cuộc bán đấu giá đất ở Ngô Giang sao? Nó đánh giá cao bản thân quá rồi nhỉ. Ngay cả nhà họ Tô chúng ta còn không đấu giá được. Nó là cái thá gì chứ?”
Tô Thần phụ họa theo: “Bà nói đúng lắm ạ, cháu cũng nghĩ như vậy. Lần này nhà họ Tô dốc toàn lực mà còn không đủ để giành lấy mảnh đất kia. Cuối cùng lại rơi vào tay của gia tộc Hàn Thị. Điều cháu lo lắng là cậu Lăng sau lưng em gái Hân sẽ không vì nó mà có mưu đồ giành mảnh đất này chứ?”
Chương 105: Uy hiếp
Bà cụ Tô lắc đầu nói: “Không thể nào. Hàn Thiên Hào đã gióng trống khua chiêng tuyên bố tiến vào Ngô Giang rồi. Kiên quyết sẽ đầu tư vào mảnh đất này, cho dù cậu Lăng có ra mặt, cũng không thể làm Hàn Thiên Hào thay đổi được tình hình”.
Tô Thần rất kinh ngạc: “Nhưng chẳng phải lúc trước cậu Lăng có thể sai khiến được lãnh đạo lớn như Mã Đằng sao. Lần này...”
Bà cụ Tô khẳng định chắc chắn: “Lần này và lần trước khác nhau. Lần trước Mã Đằng tới chúc thọ bà, chỉ là nể mặt cậu Lăng thôi. Nhưng lần này, lại có liên quan về lợi ích mật thiết với Hàn Thiên Hào. Mã Đằng không thể ra mặt được. Nếu không là công khai trở mặt với nhà họ Hàn. Mã Đằng không có tí lợi ích nào sẽ không lật mặt với thành viên đoàn chủ tịch như gia tộc Hàn Thị đâu”.
Tô Thần nghe xong cũng thả lỏng: “Vẫn là bà nhìn xa trông rộng. Gia tộc Hàn Thị lấy được mảnh đất Ngô Giang này, nghĩa là nhà họ Hàn muốn đánh vào quận Ngô Giang rồi. Như vậy sẽ không phải là tin tốt đối với các doanh nghiệp y dược ở quận Ngô Giang. Đặc biệt là với bệnh viện Bình An, sau này sẽ khó mà phát triển được”.
Bà cụ Tô nói: “Đúng vậy, nói thẳng ra thì đây cũng là chuyện tốt. Sự thật sẽ khiến Tô Duệ Hân hiểu rõ, rời khỏi sự che chở của nhà họ Tô thì nó sẽ chẳng thể làm được gì nên hồn”.
...
Trần Nguyên kể lại với Trần Tử Long về từng câu từng chữ của Lăng Khôi.
Trần Tử Long cực kì tức giận, đấm mạnh lên bàn làm việc bằng gỗ khiến nó bị nứt toác: “Gan chó lớn quá nhỉ, ngay cả Trần Tử Long tôi mà cũng dám không nể mặt. Cậu ta chỉ là một thằng Lăng Khôi bé nhỏ, có tư cách gì mà đến nhà chào hỏi? Boxing Trần Thị là nơi hắn muốn tới thì tới sao?”
Trần Nguyên cố nén cơn đau dưới chân, cúi người nói: “Sư huynh Trần, tên Lăng Khôi này quá kiêu ngạo hống hách. Ngày trước hắn phá hỏng danh tiếng của Boxing Trần Thị, khiến Boxing Trần Thị chúng ta trở thành trò cười của sàn đấu ngầm. Bây giờ hắn lại không nhận lỗi với chúng ta còn muốn tới cửa chào hỏi, tung tin muốn khiến Boxing Trần Thị của chúng ta biến mất khỏi thế giới. Đâu ra cái lý lẽ đó chứ”.
Trần Tử Long gầm lên: “Được lắm, ba ngày sau, tập hợp tất cả võ sĩ quyền anh của Boxing Trần Thị, đợi cậu ta ở đại sảnh. Đến lúc đó tôi muốn mỗi người trong Boxing Trần Thị này đều nhìn thấy cảnh Lăng Khôi quỳ xuống cầu xin chúng ta như thế nào. Không đánh gãy hai chân cậu ta thì tôi không phải Trần Tử Long!”
“Quản lý Trần oai phong sáng suốt!”
“Quản lý Trần thiên hạ vô địch!”
“Con quạ Lăng Khôi đó, ba ngày sau nhất định phải khiến hắn thân bại danh liệt, rơi vào chỗ chết!”
“...”
Tất cả đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm Lăng Khôi.
Đúng lúc này, Hàn Thiên Hào dẫn theo Hàn Phá tiến vào.
Trần Tử Long lập tức đứng dậy ra đón: “Anh Hào, cơn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Hàn Thiên Hào là cổ đông của Boxing Khởi Lâm, cũng là cổ đông lớn của Boxing Trần Thị. Bao năm nay, Boxing Trần Thị có thể phát triển mạnh mẽ như ngày hôm nay, một phần là do nền tảng vững chắc, có được lòng tin của mọi người, ngoài ra một phần cũng là do nhận được sự ủng hộ của tập đoàn tài chính như gia tộc Hàn Thị.
Trần Tử Long chủ động nhường chỗ cho Hàn Thiên Hào, Hàn Thiên Hào cũng không khách khí ngồi xuống: “Lần này biểu hiện của Tử Long thật sự dũng cảm phi phàm, giúp tôi giành được mảnh đất ở Ngô Giang. Tôi rất hài lòng, đặc biệt tới đây đặng quà cho cậu”.
Ông ta vẫy tay, Hàn Phá liền đưa một phần quà tặng.
Bên trên có vô số món quà tặng giá trị. Trần Tử Long nhìn thấy liền cực kì cảm động, chắp tay nói: “Cảm ơn anh Hào đã tặng quà”.
Trần Thiên Hào cười nhạt nói: “Đều là người mình cả, không cần khách sáo. Tỉnh Thượng Xuân bị cậu đánh phải nhập viện nhiều ngày vẫn chưa hồi phục, trong lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái”.
Mọi người trò chuyện một lúc, cười nói vui vẻ.
Lúc này, một võ sĩ quyền anh vội vội vàng vàng tiến vào: “Anh Hào, có một người tên là Giang Nhược Ly muốn gặp anh”.
“Giang Nhược Ly? Cô ta tới đây làm gì?”, Hàn Thiên Hào hơi cau mày.
Giang Nhược Ly là thư ký trưởng của Công đoàn Trung Hải, là người mà Mã Đằng tin tưởng nhất, nhà họ Giang cũng là gia tộc giàu có đỉnh cấp của thành phố Trung Hải. Tuy rằng Hàn Thiên Hào cũng là người có quyền, nhưng cũng không dám coi thường.
“Cho cô ta vào đi”.
Hàn Thiên Hào đứng dậy tiếp đón, thấy Giang Nhược Ly bước vào cửa liền tiến lên hai bước, cười nhạt nói: “Thư ký Giang, cô tìm tôi có việc sao?”
Giang Nhược Ly mặc bộ đồng phục, chiếc váy bó sát ôm lấy đôi chân thon dài tuyệt đẹp, khiến người ta rạo rực.
Nhưng không có ai dám có ý nghĩ như vậy đối với người phụ nữ này.
Muốn chết à?
Giang Nhược Ly thoải mái tự nhiên, đối mặt với Hàn Thiên Hào: “Sếp Hàn, tôi tới có lời muốn chuyển tới ông”.
Cũng chỉ có Giang Nhược Ly mới dám to gan dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Hàn Thiên Hào. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ lúc đó Hàn Thiên Hào sẽ nổi giận mất.
“Hội trưởng Mã tìm tôi sao?”, Hàn Thiên Hào ngờ vực hỏi.
Giang Nhược Ly lắc đầu: “Không phải hội trưởng Mã, mà là anh Lăng”.
“Cậu Lăng?”, Hàn Thiên Hào thắc mắc: “Tôi và cậu Lăng chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết. Không biết cậu Lăng tìm tôi có chuyện gì?”
Lại là cậu Lăng?
Hàn Thiên Hào không có tí thiện cảm nào với cậu Lăng này.
Nhưng trong lòng cũng không dám coi thường, ngay cả hội trưởng Mã Đằng còn cực kì nể mặt cậu Lăng nên Hàn Thiên Hào cũng không dám ra vẻ.
Giang Nhược Ly nói: “Anh Lăng bảo tôi chuyển lời với ông một câu - anh Lăng đã nhìn trúng mảnh đất ở Ngô Giang rồi. Mảnh đất này đang trong tay ông, mời ông xem giải quyết thế nào”.
Sắc mặt Hàn Thiên Hào bỗng tái nhợt.
Người khác có thể sẽ không hiểu ý của Giang Nhược Ly, nhưng ông ta vừa nghe đã hiểu.
Anh Lăng đang uy hiếp ông ta.
Lúc này Trần Tử Long đứng dậy nói: “Thư ký Giang, mảnh đất này là anh Hào bỏ nhiều công sức ra giá cao mới lấy được nó. Bây giờ đã công bố kế hoạch đầu tư rồi. Cho dù cậu Lăng có bản lĩnh lớn thế nào cũng không thể cưỡng ép phải không?”
Giang Nhược Ly nói: “Tôi chỉ phụ trách chuyển lời của anh Lăng, bây giờ đã chuyển lời xong rồi. Sếp Hàn lựa chọn thế nào mời ông tự mình quyết định. Mong ông cho tôi câu trả lời trong vòng ba ngày”.
Dứt lời, Giang Nhược Ly quay người rời đi.
“Đợi đã”, Hàn Thiên Hào đanh mặt lại, lạnh lùng nói: “Cậu Lăng muốn mảnh đất đó, được thôi. Tôi có thể bán nguyên giá cho cậu ta. Bất cứ lúc nào cũng có thể giao dịch”.
Hàn Thiên Hào rất không thoải mái.
Đưa ra quyết định như vậy, đã là giới hạn cuối cùng của ông ta rồi.
Nếu không nghĩ đến mối quan hệ của cậu Lăng và Mã Đằng thì cho dù có ra giá gấp ba lần Hàn Thiên Hào cũng không bán.
Giang Nhược Ly không tỏ vẻ gì: “Đây là câu trả lời cuối cùng của ông sao?”
Hàn Thiên Hào lạnh lùng nói: “Đúng”.
“Tôi sẽ chuyển đúng lời của ông tới anh Lăng. Tạm biệt”, Giang Nhược Ly quay người đi thẳng.
Lúc sắp rời đi cô ấy còn thở dài.
Bình luận facebook