-
Chương 115 :
Chương 115: Lục Tử Ca mời cơm
Cô gái xinh xắn khác cũng không vui nói: “Đúng vậy, phó đạo diễn người ta từng sản xuất phim truyền hình, rất có tiếng trong giới. Nếu có thể móc nối quan hệ với ông ấy, sau này cậu có thể nhận phim trong thời gian còn đang học. Nếu cậu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sau này rất khó có lại được”.
Dương Nguyệt áy náy nói: “Trịnh Bình, Quách Tiểu Nghệ, mình không đến bữa ăn tối nay được, các cậu xin lỗi với lớp trưởng hộ mình”.
Cô gái vóc dáng cao đó, cũng chính là Trịnh Bình kéo mạnh Dương Nguyệt lại: “Dương Nguyệt, cậu điên rồi, có biết bao người cầu mà không được cơ hội tốt như vậy đấy, cậu chỉ vì người đàn ông này mà muốn từ bỏ sao? Anh ta là bạn trai của cậu hay là gì?”
Quách Tiểu Nghệ với vóc dáng nhỏ nhắn cũng không vui nhìn Lăng Khôi, nhỏ giọng nói: “Dương Nguyệt, bộ đồ trên người cái tên này cộng lại cũng chưa đến hai trăm tệ, cậu giao du với bạn trai không có tương lai vậy à? Lớp trưởng đang theo đuổi cậu rồi, cậu đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà đánh mất lợi ích lớn chứ”.
Hai người liên tục khuyên răn Dương Nguyệt, khiến Dương Nguyệt cảm thấy khó xử.
Lăng Khôi chỉ lặng lẽ đứng một bên, không hề giục mà lẳng lặng đợi câu trả lời của Dương Nguyệt.
Dương Nguyệt còn đang do dự thì Trịnh Bình kéo cô ấy lại: “Dương Nguyệt, Tiểu Nghệ nói đúng đấy, cậu đừng làm lỡ tương lai của mình. Bây giờ tỉ lệ cạnh tranh ở khoa Biểu diễn rất lớn, không phải là cậu có kỹ năng diễn xuất là được đâu. Nếu không có quan hệ đủ rộng thì không thể nhận được phim”.
Dương Nguyệt cắn răng áy náy nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, hôm nay thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời anh đi ăn”.
“Được”, Lăng Khôi rất rộng lượng xua tay, mắt nhìn ba người Dương Nguyệt rời đi.
Nhưng chưa đi được bao xa thì Trịnh Bình bỗng quay lại, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Lăng Khôi: “Này anh kia, anh là bạn trai của Dương Nguyệt à? Nếu anh thật sự thích cậu ấy thì chia tay đi, đừng có mà quấn lấy cậu ấy nữa”.
Lăng Khôi muốn giải thích nhưng Trịnh Bình nói quá nhanh, hoàn toàn không cho anh cơ hội xen vào để giải thích: “Sự nghiệp của Dương Nguyệt đang thăng tiến, rất nhiều công ty nghệ sĩ và ông lớn chọn cậu ấy. Tương lai cậu ấy sẽ trở thành nghệ sĩ hàng đầu như Lục Tử Ca vậy. Bạn trai của cậu ấy cũng phải là người xuất sắc, chứ không phải là một tên nghèo hèn như anh. Anh hiểu rồi chứ?”
“Hơn nữa, lớp trưởng lớp chúng tôi – Hàn Bách đang theo đuổi Dương Nguyệt. Hàn Bách là em họ của Hàn Phá – con trai trưởng của gia tộc Hàn Thị, là nhà giàu hàng thật giá thật. Ở trước mặt lớp trưởng Hàn Bách, anh chỉ là một tên nhà quê xấu xí, đừng xuất hiện làm mất thể diện nữa”.
Trịnh Bình lạnh lùng vứt lại một câu, sau đó sải bước rời đi.
Lăng Khôi đứng tại chỗ lắc đầu.
Thói đời càng ngày khó hiểu.
Lòng người không còn như xưa.
Lăng Khôi đang định rời đi thì bỗng có một chiếc Rolls-Royce Phantom màu bạc dừng bên cạnh Lăng Khôi. Cánh cửa bên ghế phụ hạ xuống, một cái đầu chui ra ngoài.
Một người phụ nữ kiều diễm mặc chiếc váy ngắn màu đỏ, mái tóc đen bồng bềnh, đeo kính râm, môi đỏ mọng khiến người ta thèm muốn.
Lục Tử Ca.
“Lăng Khôi, sao anh ở đây”, Lục Tử Ca nở nụ cười rất rạng rỡ.
Dường như cô ta quên mất chuyện xấu hổ ở nhà hàng Á Vận lần trước.
“Tôi đến tìm một người bạn”, Lăng Khôi thành thật nói.
Trước giờ gạt người khác không phải là thói quen của Lăng Khôi.
Lục Tử Ca tháo kính râm xuống để lộ ra nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành: “Anh tìm được chưa?”
Lăng Khôi gật đầu nói: “Tìm được rồi nhưng cô ấy có hẹn nên…”
“Hóa ra là bị người ta cho leo cây. Lên xe đi, tôi mời anh ăn cơm”, Lục Tử Ca tự nhiên nói.
Hôm nay tâm trạng của Lăng Khôi rất nặng nề, dù là người đẹp tuyệt sắc như Lục Tử Ca mời đi ăn, anh cũng không có tâm tư. Đang định từ chối thì chị Béo ngồi ở vị trí ghế lái bỗng lạnh lùng nói: “Chị Ca mời anh ăn cơm là nể mặt anh lắm rồi. Hơn nữa, bây giờ anh còn là vệ sĩ của chị Ca, anh đừng có mà phá hoại tâm trạng của chị Ca”.
“Trước đây để báo đáp anh nên chị Ca đã đồng ý miễn phí tiền làm đại diện ba năm cho nhà họ Tô. Chẳng lẽ anh lại bạc tình bạc nghĩa như vậy à?”, chị Béo nói những lời khá là khó nghe.
Lăng Khôi bất lực nhún vai, đành phải lên xe.
Hôm nay tâm trạng của Lục Tử Ca có vẻ rất tốt, ở trên xe cũng nói chuyện vui vẻ với Lăng Khôi.
Lúc này Lăng Khôi mới biết lần này về thành phố Trung Hải, Lục Tử Ca muốn giải quyết hợp đồng người đại diện với Trương Khởi Lâm. Vấn đề khó khăn này đã được giải quyết nhờ sự giúp đỡ của Lăng Khôi.
Ngoài ra Lục Tử Ca còn muốn mở công ty điện ảnh và truyền thông ở thành phố Trung Hải, thúc đẩy ngành văn hóa điện ảnh của thành phố Trung Hải phát triển.
Xem như là làm việc có ích cho quê hương.
Nghe cô ta nói vậy, Lăng Khôi không khỏi càng thêm ngưỡng mộ Lục Tử Ca.
Chị Béo nói: “Muốn mở công ty điện ảnh và truyền thông ở thành phố Trung Hải thì phải được Công đoàn Trung Hải phê duyệt mới có thể lấy được giấy phép. Chị Ca không có quan hệ ở bên này nên đành phải đi đường vòng, mua lại một công ty điện ảnh và truyền thông cũ để lấy được giấy phép của nó. Trước mắt, chúng tôi đã chọn được một công ty dưới trướng của Hàn Mộ Hoa. Bữa cơm hôm nay là chị Ca mời Hàn Mộ Hoa, mục đích là muốn bàn bạc ổn thỏa về chuyện này”.
Nghe đến ba chữ Hàn Mộ Hoa, Lăng Khôi rất ngạc nhiên.
Anh biết Hàn Mộ Hoa là em gái của Hàn Thiên Hào, là người của tập đoàn Hàn Thị.
Nhưng người này rất có năng lực, dựa vào tài năng trong kinh doanh của mình đã độc quyền cả ngành truyền thông của thành phố Trung Hải, lập được nhiều thành tựu lớn trong lĩnh vực điện ảnh, còn là ‘ông lớn’ hàng đầu giống như Hàn Thiên Hào, một trong hai trụ cột của tập đoàn Hàn Thị.
Trước đây lúc bệnh viện Bình An mở cửa trở lại, Tổng biên tập Lý Văn – người cố ý bôi xấu bệnh viện Bình An chính là người dưới trướng của Hàn Mộ Hoa.
Hàn Bách là con trai ruột của Hàn Mộ Hoa.
“Chẳng phải cô hết tiền rồi sao? Lấy đâu ra tiền để mua công ty?”, Lăng Khôi buột miệng hỏi Lục Tử Ca một câu. Trước đây ở trước mặt Trương Khởi Lâm, Lục Tử Ca không lấy ra được đồng tiền nào.
Chị Béo nói: “Chị Ca vay một số tiền lớn dưới danh nghĩa phòng làm việc của mình, không nhiều, năm mươi triệu tệ thôi. Vừa đúng số tiền có thể mua lại công ty điện ảnh cũ đó của Hàn Mộ Hoa”.
Lăng Khôi gật đầu: “Thì ra là vậy”.
Nói chuyện một hồi, xe cũng đã đến nhà hàng hàng đầu ở gần đó.
Nhà hàng Bạch Vân.
Đây là nhà hàng thuộc vào nhà hàng top của khu lân cận, mức giá chi trả thấp nhất ở đây là hai nghìn tám trăm tám mươi tám tệ. Tầng lớp làm công ăn lương và nhân viên văn phòng rất khó để chi trả nổi một bữa ăn ở đây, chỉ có mừng lễ tết mới nỡ ăn một bữa ở đây.
Lục Tử Ca đặt phòng VIP số hai.
Ba người đi trên hành lang, lúc định vào phòng VIP thì Lăng Khôi thấy cửa phòng VIP số ba bên cạnh hé ra một khe hở, Dương Nguyệt đang ngồi ăn trong đó. Nhìn có vẻ như mọi người đang thi nhau rót rượu cho Dương Nguyệt, cô ấy đã uống khá nhiều rồi.
Cô gái xinh xắn khác cũng không vui nói: “Đúng vậy, phó đạo diễn người ta từng sản xuất phim truyền hình, rất có tiếng trong giới. Nếu có thể móc nối quan hệ với ông ấy, sau này cậu có thể nhận phim trong thời gian còn đang học. Nếu cậu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sau này rất khó có lại được”.
Dương Nguyệt áy náy nói: “Trịnh Bình, Quách Tiểu Nghệ, mình không đến bữa ăn tối nay được, các cậu xin lỗi với lớp trưởng hộ mình”.
Cô gái vóc dáng cao đó, cũng chính là Trịnh Bình kéo mạnh Dương Nguyệt lại: “Dương Nguyệt, cậu điên rồi, có biết bao người cầu mà không được cơ hội tốt như vậy đấy, cậu chỉ vì người đàn ông này mà muốn từ bỏ sao? Anh ta là bạn trai của cậu hay là gì?”
Quách Tiểu Nghệ với vóc dáng nhỏ nhắn cũng không vui nhìn Lăng Khôi, nhỏ giọng nói: “Dương Nguyệt, bộ đồ trên người cái tên này cộng lại cũng chưa đến hai trăm tệ, cậu giao du với bạn trai không có tương lai vậy à? Lớp trưởng đang theo đuổi cậu rồi, cậu đừng vì những thứ nhỏ nhặt mà đánh mất lợi ích lớn chứ”.
Hai người liên tục khuyên răn Dương Nguyệt, khiến Dương Nguyệt cảm thấy khó xử.
Lăng Khôi chỉ lặng lẽ đứng một bên, không hề giục mà lẳng lặng đợi câu trả lời của Dương Nguyệt.
Dương Nguyệt còn đang do dự thì Trịnh Bình kéo cô ấy lại: “Dương Nguyệt, Tiểu Nghệ nói đúng đấy, cậu đừng làm lỡ tương lai của mình. Bây giờ tỉ lệ cạnh tranh ở khoa Biểu diễn rất lớn, không phải là cậu có kỹ năng diễn xuất là được đâu. Nếu không có quan hệ đủ rộng thì không thể nhận được phim”.
Dương Nguyệt cắn răng áy náy nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, hôm nay thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời anh đi ăn”.
“Được”, Lăng Khôi rất rộng lượng xua tay, mắt nhìn ba người Dương Nguyệt rời đi.
Nhưng chưa đi được bao xa thì Trịnh Bình bỗng quay lại, một tay chống nạnh một tay chỉ vào Lăng Khôi: “Này anh kia, anh là bạn trai của Dương Nguyệt à? Nếu anh thật sự thích cậu ấy thì chia tay đi, đừng có mà quấn lấy cậu ấy nữa”.
Lăng Khôi muốn giải thích nhưng Trịnh Bình nói quá nhanh, hoàn toàn không cho anh cơ hội xen vào để giải thích: “Sự nghiệp của Dương Nguyệt đang thăng tiến, rất nhiều công ty nghệ sĩ và ông lớn chọn cậu ấy. Tương lai cậu ấy sẽ trở thành nghệ sĩ hàng đầu như Lục Tử Ca vậy. Bạn trai của cậu ấy cũng phải là người xuất sắc, chứ không phải là một tên nghèo hèn như anh. Anh hiểu rồi chứ?”
“Hơn nữa, lớp trưởng lớp chúng tôi – Hàn Bách đang theo đuổi Dương Nguyệt. Hàn Bách là em họ của Hàn Phá – con trai trưởng của gia tộc Hàn Thị, là nhà giàu hàng thật giá thật. Ở trước mặt lớp trưởng Hàn Bách, anh chỉ là một tên nhà quê xấu xí, đừng xuất hiện làm mất thể diện nữa”.
Trịnh Bình lạnh lùng vứt lại một câu, sau đó sải bước rời đi.
Lăng Khôi đứng tại chỗ lắc đầu.
Thói đời càng ngày khó hiểu.
Lòng người không còn như xưa.
Lăng Khôi đang định rời đi thì bỗng có một chiếc Rolls-Royce Phantom màu bạc dừng bên cạnh Lăng Khôi. Cánh cửa bên ghế phụ hạ xuống, một cái đầu chui ra ngoài.
Một người phụ nữ kiều diễm mặc chiếc váy ngắn màu đỏ, mái tóc đen bồng bềnh, đeo kính râm, môi đỏ mọng khiến người ta thèm muốn.
Lục Tử Ca.
“Lăng Khôi, sao anh ở đây”, Lục Tử Ca nở nụ cười rất rạng rỡ.
Dường như cô ta quên mất chuyện xấu hổ ở nhà hàng Á Vận lần trước.
“Tôi đến tìm một người bạn”, Lăng Khôi thành thật nói.
Trước giờ gạt người khác không phải là thói quen của Lăng Khôi.
Lục Tử Ca tháo kính râm xuống để lộ ra nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành: “Anh tìm được chưa?”
Lăng Khôi gật đầu nói: “Tìm được rồi nhưng cô ấy có hẹn nên…”
“Hóa ra là bị người ta cho leo cây. Lên xe đi, tôi mời anh ăn cơm”, Lục Tử Ca tự nhiên nói.
Hôm nay tâm trạng của Lăng Khôi rất nặng nề, dù là người đẹp tuyệt sắc như Lục Tử Ca mời đi ăn, anh cũng không có tâm tư. Đang định từ chối thì chị Béo ngồi ở vị trí ghế lái bỗng lạnh lùng nói: “Chị Ca mời anh ăn cơm là nể mặt anh lắm rồi. Hơn nữa, bây giờ anh còn là vệ sĩ của chị Ca, anh đừng có mà phá hoại tâm trạng của chị Ca”.
“Trước đây để báo đáp anh nên chị Ca đã đồng ý miễn phí tiền làm đại diện ba năm cho nhà họ Tô. Chẳng lẽ anh lại bạc tình bạc nghĩa như vậy à?”, chị Béo nói những lời khá là khó nghe.
Lăng Khôi bất lực nhún vai, đành phải lên xe.
Hôm nay tâm trạng của Lục Tử Ca có vẻ rất tốt, ở trên xe cũng nói chuyện vui vẻ với Lăng Khôi.
Lúc này Lăng Khôi mới biết lần này về thành phố Trung Hải, Lục Tử Ca muốn giải quyết hợp đồng người đại diện với Trương Khởi Lâm. Vấn đề khó khăn này đã được giải quyết nhờ sự giúp đỡ của Lăng Khôi.
Ngoài ra Lục Tử Ca còn muốn mở công ty điện ảnh và truyền thông ở thành phố Trung Hải, thúc đẩy ngành văn hóa điện ảnh của thành phố Trung Hải phát triển.
Xem như là làm việc có ích cho quê hương.
Nghe cô ta nói vậy, Lăng Khôi không khỏi càng thêm ngưỡng mộ Lục Tử Ca.
Chị Béo nói: “Muốn mở công ty điện ảnh và truyền thông ở thành phố Trung Hải thì phải được Công đoàn Trung Hải phê duyệt mới có thể lấy được giấy phép. Chị Ca không có quan hệ ở bên này nên đành phải đi đường vòng, mua lại một công ty điện ảnh và truyền thông cũ để lấy được giấy phép của nó. Trước mắt, chúng tôi đã chọn được một công ty dưới trướng của Hàn Mộ Hoa. Bữa cơm hôm nay là chị Ca mời Hàn Mộ Hoa, mục đích là muốn bàn bạc ổn thỏa về chuyện này”.
Nghe đến ba chữ Hàn Mộ Hoa, Lăng Khôi rất ngạc nhiên.
Anh biết Hàn Mộ Hoa là em gái của Hàn Thiên Hào, là người của tập đoàn Hàn Thị.
Nhưng người này rất có năng lực, dựa vào tài năng trong kinh doanh của mình đã độc quyền cả ngành truyền thông của thành phố Trung Hải, lập được nhiều thành tựu lớn trong lĩnh vực điện ảnh, còn là ‘ông lớn’ hàng đầu giống như Hàn Thiên Hào, một trong hai trụ cột của tập đoàn Hàn Thị.
Trước đây lúc bệnh viện Bình An mở cửa trở lại, Tổng biên tập Lý Văn – người cố ý bôi xấu bệnh viện Bình An chính là người dưới trướng của Hàn Mộ Hoa.
Hàn Bách là con trai ruột của Hàn Mộ Hoa.
“Chẳng phải cô hết tiền rồi sao? Lấy đâu ra tiền để mua công ty?”, Lăng Khôi buột miệng hỏi Lục Tử Ca một câu. Trước đây ở trước mặt Trương Khởi Lâm, Lục Tử Ca không lấy ra được đồng tiền nào.
Chị Béo nói: “Chị Ca vay một số tiền lớn dưới danh nghĩa phòng làm việc của mình, không nhiều, năm mươi triệu tệ thôi. Vừa đúng số tiền có thể mua lại công ty điện ảnh cũ đó của Hàn Mộ Hoa”.
Lăng Khôi gật đầu: “Thì ra là vậy”.
Nói chuyện một hồi, xe cũng đã đến nhà hàng hàng đầu ở gần đó.
Nhà hàng Bạch Vân.
Đây là nhà hàng thuộc vào nhà hàng top của khu lân cận, mức giá chi trả thấp nhất ở đây là hai nghìn tám trăm tám mươi tám tệ. Tầng lớp làm công ăn lương và nhân viên văn phòng rất khó để chi trả nổi một bữa ăn ở đây, chỉ có mừng lễ tết mới nỡ ăn một bữa ở đây.
Lục Tử Ca đặt phòng VIP số hai.
Ba người đi trên hành lang, lúc định vào phòng VIP thì Lăng Khôi thấy cửa phòng VIP số ba bên cạnh hé ra một khe hở, Dương Nguyệt đang ngồi ăn trong đó. Nhìn có vẻ như mọi người đang thi nhau rót rượu cho Dương Nguyệt, cô ấy đã uống khá nhiều rồi.
Bình luận facebook