-
Chương 161-165
Chương 161: Chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi
Dù có là tấm sắt dày ba milimet cũng sẽ bị đánh vỡ.
Nhưng đánh vào đầu gối Lăng Khôi thế mà cậu ta lại chẳng hề bị thương tích gì, ngược lại mình còn bị dội ngược về đằng sau.
Đây là cao thủ cấp bậc nào vậy?
Trần Vũ Anh lập tức cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng Trần Vũ Anh rất quả quyết, ông ta biết nếu đã ra tay đánh rồi thì không còn đường lui nữa.
Trần Vũ Anh trở người đứng dậy, lao về phía Lăng Khôi lần nữa.
Tốc độ ra đòn rất nhanh nên cú đấm của ông ta tạo ra một cái bóng.
Tốc độ tấn công gấp năm lần Trương Cự, lao về phía Lăng Khôi như rồng như hổ.
“Tốc độ tấn công nhanh quá!”, nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Nhược Nam cũng ngạc nhiên thốt lên: “Lúc trước lực công kích của Trương Thiết Hùng là thế lớn lực mạnh, nhưng tốc độ tấn công lại không bằng Trần Vũ Anh. Với tốc độ tấn công này thì khó mà phòng ngự được”.
Lý Nhược Nam không khỏi toát mồ hôi lo lắng thay Lăng Khôi.
Thế nhưng cô ấy nhận ra mình lo nghĩ nhiều rồi.
Chỉ thấy cơ thể Lăng Khôi như một con lật đật, hai chân dính chặt dưới đất, nửa người trên có thể tùy ý dịch chuyển lên xuống.
Cho dù tốc độ tấn công của Trần Vũ Anh nhanh thế nào cũng không thể chạm trúng vào góc áo Lăng Khôi.
“Sao lại thế được?”, Lý Nhược Nam há hốc mồm, cứ tưởng mình nhìn lầm nên vội vàng lau mắt thì nhận ra đúng thật là mình không nhìn lầm.
Tốc độ né tránh của Lăng Khôi không phải là rất nhanh, có thể nói khá chậm nhưng mỗi lần tránh đòn đều né được đòn tấn công của đối phương một cách hoàn hảo.
Ung dung, bình tĩnh như đang thong thả dạo bước trong vườn.
Cảnh tượng như vậy khiến Trần Vũ Anh vô cùng hoảng sợ.
“Mình vốn dĩ là võ sư có tốc độ ra đòn nhanh, dù là Trương Thiết Hùng cũng không nhanh bằng mình, thế mà mình lại không thể chạm nổi vào góc áo cậu ta?”, Trần Vũ Anh càng tăng nhanh tốc độ tấn công nhưng vẫn không thể chạm vào Lăng Khôi được.
Sau đó Trần Vũ Anh lợi dụng vị trí để đánh một loạt các đòn tấn công bùng nổ.
Vốn dĩ nghĩ có thể làm Lăng Khôi bị thương nhưng vẫn không thể chạm vào được góc áo Lăng Khôi.
Cảnh tượng này khiến những người ở đó đều kinh ngạc há hốc mồm.
Lý Nhược Nam càng trố mắt, dường như đang nhìn một vị thần.
Cũng là tay đấm thiên về vị trí và tốc độ tấn công nhưng mỗi động tác của Lăng Khôi đều như xuất quỷ nhập thần, hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc.
Sau khi đánh liên tiếp mấy chiêu không có tác dụng, trạng thái của Trần Vũ Anh hơi suy sụp, ông ta dứt khoát không đánh nữa mà lùi về sau ba bước, lớn giọng cầu xin: “Tôi xin lỗi cậu Lăng, xin cậu nể tình sư phụ của tôi mà tha thứ cho tôi đi”.
Người này đáng sợ quá.
Trần Vũ Anh không thể ngờ được mình đã đánh hết sức, kể cả đánh lén mà vẫn không thể làm Lăng Khôi bị thương.
Càng đánh ông ta càng hoảng hốt.
Càng đánh, tâm lý của ông ta càng suy sụp.
“Sao không đánh nữa? Tiếp tục đi chứ”, giọng nói lạnh nhạt của Lăng Khôi khiến người ta dựng tóc gáy.
“Tôi không phải là đối thủ của cậu, tôi không dám đánh với cậu. Nhưng sư phụ tôi là đại sư võ thuật ở nước ngoài, hoành hành ngang dọc, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào nội kình trong truyền thuyết để trở thành một tông sư”, Trần Vũ Anh cầu xin: “Xin cậu hãy nể mặt sư phụ tôi mà tha cho tôi”.
Lăng Khôi đi đến trước mặt ông ta lạnh lùng nói: “Nhắc đến sư phụ của ông để trấn áp tôi à?”
“Tôi không có ý này, nhưng quả thật sư phụ tôi là đại sư ngoại kình, rất có tiếng ở nước ngoài. Nếu cậu giết tôi, sư phụ tôi nhất định sẽ không tha cho cậu”, Trần Vũ Anh còn ôm hy vọng cuối cùng nói: “Nếu cậu tha cho tôi thì có thể đặt một dấu chấm hết tại đây cho thù hận giữa chúng ta. Tôi có thể giới thiệu để cậu trở thành đệ tử của sư phụ tôi!”
Trần Vũ Anh còn chưa nói xong, bàn tay Lăng Khôi đã vỗ lên đầu Trần Vũ Anh.
Đầu ông ta vỡ ra, lập tức chết tại chỗ.
Máu văng ra khắp xung quanh, nhuộm đỏ cả đôi găng tay của Lăng Khôi.
“Thật ra nếu không phải vì để chỉ dạy cho Nhược Nam thì ông có thể sống đến bây giờ sao? Còn giới thiệu cho tôi làm đệ tử của sư phụ ông nữa? Đúng là nực cười”, Lăng Khôi cởi găng tay ra, từng bước đi đến cái bàn trong góc, sau đó bưng ly rượu đã được rót đầy.
Rượu vẫn còn nóng.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người thanh niên này.
“Mục đích ban đầu của giới quyền anh Trung Hải là để phát huy mạnh quyền anh Trung Hải, để trừng trị cái ác, để bảo vệ người dân. Năm người chết, sáu mươi tám người bị thương, đây là nỗi nhục nhã suốt đời của quyền anh Trung Hải”, Lăng Khôi chậm rãi nâng ly rượu lên nói: “Đó cũng là nỗi nhục của nhà họ Tống khi công khai ủng hộ hành vi này”.
“Tại sao tôi phải đứng lên lấy lại công bằng? Vì tôi từng nhìn thấy thi thể của năm người chết đó, tôi từng thấy sáu mươi tám người bị thương kia, nhất là phải nói đến người phụ nữ mang thai tám tháng kia. Đứa con trong bụng cô ấy còn một tháng nữa là cất tiếng khóc chào đời, kết quả một xác hai mạng, máu thịt lẫn lộn. Tôi từng thấy thi thể của đứa trẻ sơ sinh đó, chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này đã phải nói lời tạm biệt”.
“Tại sao tôi phải đứng lên lấy lại công bằng? Bởi vì tôi là một con người bằng xương bằng thịt”.
“Tại sao tôi phải đứng lên lấy lại công bằng? Bởi vì tôi cũng từng lưu lạc đầu đường xó chợ, mặc cho người ta ức hiếp, sỉ nhục. Vì lòng nhiệt huyết của tôi chưa bao giờ tắt, lúc tôi thấy chuyện bất bình thì phải đứng lên lấy lại công bằng cho họ”.
“Các vị ngồi đây đều là những võ sư có danh tiếng, trên đầu có hào quang sáng chói, có người nắm trong tay quyền thế lớn, có người xưng vương một phương. Thế nhưng khi thấy chuyện như thế mà chẳng có lấy một người dám đứng lên chống lại. Đây chính là nỗi nhục của các người”.
“Võ thuật trên thế giới này là vì nước vì dân”.
Nói rồi Lăng Khôi ngẩng đầu lên một hơi uống cạn ly rượu.
Mọi người đều cảm nhận được thứ Lăng Khôi uống không phải là rượu, mà là khí phách ngang trời.
“Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, một dao cắt đứt chuyện cũ. Tháng bảy gió thu tới, cỏ xanh tận chân trời, chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi”.
Lăng Khôi vừa đi vừa nhấp rượu, còn ngân nga bài thơ nào đó, chắp hai tay sau lưng rời đi.
Người đã đi rồi, nhưng hai câu nói cuối của anh đọng lại trong lòng mọi người rất lâu.
Chương 162: Quyền kiểm soát tuyệt đối
Bầu trời mưa rả rích.
Một màn mưa mịt mờ giăng mắc khắp hồ Thất Đảo.
Lăng Khôi đã đi rồi.
Mã Đằng cũng đi rồi.
Trước khi đi, Mã Đằng còn nói với tất cả mọi người một câu: “Chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây, không được truyền ra bên ngoài. Nếu không cậu Lăng nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người. Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi, tạm biệt”.
Trần Lâm đỡ Lục Hải Siêu rời đi.
Lý Nhược Nam cũng cất bước.
Giang Thanh Hải cũng theo sau.
Nhưng những người khác vẫn chưa đi, bởi vì đại hội quyền anh mỗi năm tổ chức một lần chỉ vừa mới bắt đầu, tiếp theo đây vẫn còn rất nhiều quy trình cần thương thảo.
Tống Bác Văn vẫn chưa nói giải tán, bọn họ đâu dám rời đi chứ?
Màn mưa phủ kín mặt sân, mọi người vẫn ngồi trong mưa như cũ, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của Tống Bác Văn.
“Xảy ra chuyện như vậy, đại hội quyền anh lần này có tiếp tục nữa hay không?”
“Tôi thấy không cần thiết phải tiếp tục diễn ra nữa, hôm nay Công hội quyền anh bị cậu Lăng chèn ép triệt để. Công hội quyền anh chúng ta đã không còn chút thể diện nào nữa, còn mở đại hội quyền anh làm gì?”
“Đừng nói linh tinh, vừa nãy hội trưởng đã khai trừ phó hội trưởng thường vụ Giang Thanh Hải. Chuyện này vẫn chưa có kết quả rõ ràng, chung quy vẫn phải thương lượng để quyết định kết quả”.
“Cứ đợi đi, lúc nào hội trưởng ra thì nói tiếp”.
“…”
Mọi người chờ đợi trong mưa, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía căn phòng phía xa.
Mà trong phòng lúc này.
Tống Bác Văn và Tống Tử Đường ngồi bên giường.
Trương Thiết Hùng bị trọng thương hôn mê đang nằm trên giường.
Trên trán Tống Bác Văn có đeo một chiếc khăn, vẻ mặt mệt mỏi.
Tống Tử Đường nói: “Bố, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế. Nếu không thì mặt mũi nhà họ Tống chúng ta còn để đi đâu được nữa?”
Tống Bác Văn dựa trên ghế, hai tay day huyệt thái dương, trầm giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay là sự sỉ nhục, là sự sỉ nhục quá lớn. Từ lúc Tống Bác Văn bố đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Tống đến giờ vẫn chưa từng phải chịu nỗi nhục nào lớn như thế này”.
Tống Tử Đường nghe vậy, trong lòng vô cùng buồn bã.
Trong lòng hắn, bố vẫn luôn là một con người sắt đá cao ngạo xa cách, mưa gió không đổ.
Vậy mà lại bị một mình Lăng Khôi ép đến bước này, chuyện này khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Một lúc sau, Tống Bác Văn mới hoàn hồn trở lại: “Tử Đường, đại hội quyền anh tiếp theo bố không tham dự nữa, con thay mặt bố tham gia đi. Con chăm sóc bọn họ một chút, tương đối rồi thì cho mọi người trở về sớm đi”.
Tống Tử Đường nói: “Nhưng khi trước bố đã sắp xếp mấy chuyện. Nếu như bố không ra mặt thì con cũng không tiện ban bố”.
Tống Bác Văn nói: “Không cần phải ban bố nữa”.
“Trước đó bố đã nói cần thu thêm mười phần trăm tiền hoa hồng, còn nói phải bãi chức Giang Thanh Hải, những chuyện này đều không ban bố nữa sao?”, Tống Tử Đường ngạc nhiên hỏi.
Tống Bác Văn nói: “Trong Công hội có một phần ba số người ủng hộ Giang Thanh Hải, vì nền móng của nhà họ Tống chúng ta, không thể bãi chức Giang Thanh Hải, nếu không nhà họ Tống sẽ mất đi lòng tin của mọi người trong Công hội quyền anh. Còn về chuyện tăng phần trăm tiền hoa hồng thì cũng tạm thời hoãn lại đã”.
“Việc khẩn cấp trước mắt là củng cố lòng người. Nếu không nhà họ Tống chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt”, Tống Bác Văn bày ra vẻ bình tĩnh và tầm nhìn xa trông rộng: “Công hội quyền anh có tốt đến mấy mà không nằm trong tầm kiểm soát tuyệt đối của nhà họ Tống chúng ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Càng vào thời khắc nguy cấp thì càng phải giữ bình tĩnh. Tuyệt đối không được đưa ra quyết định sai lầm. Đây cũng là lý do tại sao bố ở nơi này trầm tư lâu như vậy vẫn không tỏ thái độ, chính là để bản thân bình tĩnh lại, không ra quyết sách một cách nông nổi vào lúc lửa giận ngập đầu”.
“Bố suy nghĩ thật thấu đáo. Bây giờ con sẽ ra ngoài tiếp đãi bọn họ thay bố”, Tống Tử Đường cung kính nói, trong lòng càng thêm nể phục bố mình.
Tống Bác Văn nói: “Từ từ đã, ngoài ra con hãy nói với bọn họ, Tống Bác Văn bố cho phép con thay mặt mình đi thăm viếng năm người đã chết kia, an ủi gia đình của bọn họ, thể hiện sự hối lỗi của Công hội quyền anh chúng ta”.
“Nhà họ Tống chúng ta cao quý như thế nào? Sao có thể xin lỗi mấy người dân tầm thường được chứ?”, Tống Tử Đường không vui nói.
Tống Bác Văn nói: “Lăng Khôi này mặc dù hống hách ngạo mạn nhưng lời cậu ta nói, việc cậu ta làm đều đúng cả. Từ xưa đến tay, hướng về lòng dân mới là kế sách lâu dài nhất. Nhà họ Tống chúng ta muốn đứng vững trong Công hội quyền anh, nắm giữ quyền kiểm soát tuyệt đối đối với Công hội quyền anh thì buộc phải thu phục trái tim của tất cả mọi người trong Công hội quyền anh”.
Tống Tử Đường tranh luận: “Nhưng dù ba người Mã Đằng, Giang Thanh Hải với Lăng Khôi liên kết lại gây khó dễ thì cũng chỉ có một phần ba số thành viên ủng hộ thôi mà, điều này nói lên rằng quyền kiểm soát của nhà họ Tống chúng ta đối với Công hội vẫn vững chắc như cũ”.
“Ngu xuẩn! Nếu như hôm nay số người ủng hộ bọn họ không chỉ là một phần ba thì sao đây? Đạt đến năm mươi hay sáu, bảy mươi phần trăm thì thế nào? Vậy thì cục diện sẽ ra sao? Con dám nghĩ tới không?”, Tống Bác Văn gào lên, khiến cho Tống Tử Đường không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.
Quả thực, nếu như là cục diện như thế thì hắn không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Tống Bác Văn nói: “Thứ bố muốn không phải là quyền kiểm soát thông thường mà là quyền kiểm soát tuyệt đối. Những hành vi mà Lăng Khôi đã làm hôm nay cũng coi như nhắc nhở bố”.
“Con đã hiểu rồi. Bây giờ con sẽ đi làm theo những gì bố dặn dò”, Tống Tử Đường không dám tranh luận thêm nữa, lập tức rời đi.
Cơn mưa rả rích kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Thành phố Trung Hải chìm trong màn mưa mịt mờ, trong vòng ba ngày này đã lan truyền một câu chuyện.
Thời gian này số người tới bệnh viện Bình An đã nhiều hơn trước.
Vô số thành viên Công hội quyền anh đồng loạt mang theo giỏ hoa quả đến thăm hỏi những người bị thương và đã mất của Boxing Ngô Lâm. Sau đó ngay cả Tống Tử Đường cũng công khai tới xin lỗi, đền bù cho gia đình những người đó một khoản tiền khá lớn.
Tô Duệ Hân bị cảnh tượng này làm cho thót cả tim.
Ngày hôm nay vừa mới tới phòng làm việc đã nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng trước cổng bệnh viện thăm hỏi người bị thương và đã mất, vô cùng náo nhiệt.
“Giai Giai, tại sao những nhân vật lớn của Công hội quyền anh Trung Hải lại đến xin lỗi, đền bù cho gia đình những người bị thương và đã mất vậy chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Tô Duệ Hân gọi Ngô Giai Giai tới phòng làm việc hỏi.
Ngô Giai Giai nói: “Chuyện này mà cậu cũng không biết sao?”
Tô Duệ Hân nghi hoặc: “Thì cậu nói luôn đi”.
Ngô Giai Giai nói: “Ba hôm trước không phải là ngày tổ chức đại hội mỗi năm chỉ có một lần của Công hội quyền anh hay sao, trong buổi đại hội đó đã xảy ra một chuyện rất lớn. Những người đã san bằng Boxing Ngô Lâm ban đầu là người sáng lập nên Boxing Trần Thị - Trần Vũ Anh và đồ đệ của ông ta Thuỵ Thanh. Sau này hai người đó đã trở thành cố vấn võ sư cho Công hội quyền anh. Thế nhưng ngày hôm đó anh Lăng cũng tới tham gia”.
Ban đầu Tô Duệ Hân chỉ tuỳ tiện nghe như một câu chuyện bình thường, thế nhưng lúc mà Ngô Giai Giai vừa nhắc đến hai chữ anh Lăng thì mắt Tô Duệ Hân liền sáng bừng lên, cô ngồi thẳng dậy: “Anh Lăng khá có năng lực tại thành phố Trung Hải, được mời tới tham gia đại hội nhà họ Tống cũng là hợp tình hợp lý”.
Ngô Giai Giai liền lắc đầu: “Anh ấy không hề được mời, là tự mình tới đó. Hơn nữa còn công khai giết chết hai người đầu sỏ trong vụ khiến cho năm người chết, sáu mươi tám người bị thương là Trần Vũ Anh và Thuỵ Thanh ngay tại đại hội quyền anh, ép cho nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi. Hiện giờ Công hội quyền anh và nhà họ Tống đồng loạt cử người đến xin lỗi và bồi thường cho gia đình những người đã chết và bị thương đều là vì anh Lăng cả”.
Tô Duệ Hân vô cùng ngạc nhiên: “Anh Lăng có thể chèn ép nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi sao? Thế thì cũng lợi hại quá rồi nhỉ?”
Chương 163: Người sau nối nghiệp, sống mãi không thôi.
Ngô Giai Giai cũng hơi kinh ngạc: “Đúng thế, trước đây mình biết anh Lăng lợi hại nhưng cũng chỉ cho rằng quan hệ của anh ấy với Mã Đằng tốt thôi, không ngờ anh ấy có thể dựa vào sức của chính mình chèn ép cho nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi”.
Hô hấp của Tô Duệ Hân trở nên gấp gáp hơn nhiều.
Ngô Giai Giai nói: “Hơn nữa, ở đại hội quyền anh, anh Lăng đã công khai vạch trần lỗi lầm của Tống Bác Văn – gia chủ nhà họ Tống. Anh ấy mắng chửi Tống Bác Văn một cách thậm tệ, có vài câu mình vẫn còn nhớ rõ”.
Tô Duệ Hân vội vàng hỏi: “Anh ta nói gì?”
Ngô Giai Giai nói: “Anh Lăng nói từ mấy chục năm trước khi quyền anh Trung Hải được thành lập đã tuyên thệ rằng khiến quyền anh Trung Hải phát triển, tuyệt đối không làm hại người vô tội. Nhưng Trần Vũ Anh lại phá hủy Boxing Ngô Lâm, đây là điều nhục nhã của quyền anh Trung Hải, là sự xấu hổ của mỗi võ sĩ, càng là nỗi hổ thẹn của nhà họ Tống”.
Tô Duệ Hân nói: “Anh Lăng này đúng là to gan thật, những lời như vậy mà cũng dám nói, nhưng anh ta nói hay thật”.
Ngô Giai Giai nói: “Anh Lăng còn nói...võ thuật là vì dân vì nước”.
Tô Duệ Hân sững sờ, trong lòng đột nhiên tràn đầy cảm kích, vô cùng ngưỡng mộ anh Lăng.
Ngô Giai Giai nói tiếp: “Câu nói cuối cùng của anh Lăng trước khi đi là: “Tháng bảy gió thu tới, cỏ xanh tận chân trời, chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi”.
Tô Duệ Hân dựa vào ghế, lẩm bẩm những lời này, mãi lâu sau không nói nên lời.
Ngô Giai Giai nói: “Duệ Hân, mình thấy anh Lăng này là một người rất tài giỏi. Anh ấy thích cậu như vậy, sao cậu không dứt khoát ly hôn với Lăng Khôi, rồi đến với anh ấy?”
Nếu là bình thường, Tô Duệ Hân sẽ từ chối thẳng thừng.
Nhưng lúc này, cô không từ chối ngay lập tức, mà lại trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu đã là nhân vật giỏi giang, tương lai nhất định sẽ rộng mở, Tô Duệ Hân mình sao có thể xứng với anh ta chứ?”
Ngô Giai Giai nói: “Cậu thật ngốc, cậu không muốn thì mình muốn. Cho dù anh Lăng này là một ông lão, thì mình cũng sẵn sàng làm người phụ nữ của anh ấy. Đáng tiếc là đến bây giờ mình vẫn chưa gặp anh ấy. Chuyện đại hội quyền anh cũng là do mấy người bạn của mình nghe từ người khác kể lại, chứ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của anh Lăng”.
Tô Duệ Hân nhìn chằm chằm Ngô Giai Giai, không nói nên lời: “Cậu thích thì chiếm lấy đi”.
Mặt Ngô Giai Giai đỏ bừng: “Do mình không tìm được anh ấy thôi, hơn nữa người ta cũng đâu có theo đuổi mình. Nếu theo đuổi mình thì mình sẽ đồng ý ngay”.
Tô Duệ Hân cười gượng: “Đừng nghĩ những chuyện viển vông này nữa. Lần này anh Lăng đã giúp chúng ta rất nhiều. Người của Công hội quyền anh đã đến xin lỗi và bồi thường cho gia đình những người chết và người bị thương. Những người thân trong gia đình họ cũng không gây sự ở bệnh viện nữa, công việc của mình cũng thoải mái hơn nhiều rồi”.
“À, hai ngày nay cậu có nhìn thấy Lăng Khôi không?”, Tô Duệ Hân đột nhiên hỏi.
“Chẳng phải cậu bỏ anh ta rồi sao? Còn nhớ đến anh ta làm gì chứ?”, Ngô Giai Giai phản bác lại.
Tô Duệ Hân nói: “Mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không tính. Da mặt anh ta dày như vậy, đuổi cũng không đi mới phải. Hơn nữa lần trước anh ta còn cầm bản báo cáo chẩn đoán điều trị người chết và bị thương trên bàn của mình, nói là phải khiến người ta trả giá, không biết cả ngày đang nghĩ gì trong đầu nữa”.
“Anh ta như vậy còn muốn bắt người khác trả giá sao? Ngây thơ quá đấy. Anh ta còn không nuôi nổi bản thân. Não của Lăng Khôi càng ngày càng không bình thường rồi”, Ngô Giai Giai nói: “Duệ Hân, nghiêm túc mà nói, cậu phải đưa anh ta đến gặp bác sĩ tâm lý đi”.
Tô Duệ Hân nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là phải vậy thôi”.
Nếu Lăng Khôi nghe được những lời này, e là sẽ phát điên mất.
Tôi có bệnh sao?
Còn muốn đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý?
Có nhầm lẫn gì không?
Một lúc sau, hai người mới nói xong chuyện đại hội quyền anh Trung Hải, Ngô Giai Giai nói: “À, còn có một việc cấp bách khác. Với sự mở rộng về số người và quy mô của bệnh viện Bình An chúng ta thì việc làm ăn của bệnh viện Tam Tỉnh và bệnh viện Hoa Hồng ngày càng kém. Hai bệnh viện này muốn tìm cậu để bàn chuyện hợp tác”.
Tô Duệ Hân nói: “Hợp tác thế nào?”
Ngô Giai Giai nói: “Hai bệnh viện này không thể tiếp tục hoạt động được nữa, bọn họ muốn hợp nhất với chúng ta”.
Tô Duệ Hân nói: “Tỉnh Bằng và Lý Long đều là cáo già, bọn họ cam tâm sáp nhập với chúng ta sao?”
Ngô Giai Giai nói: “Bọn họ đã nói với mình chuyện muốn sáp nhập thành một bệnh viện, sau đó hai người bọn họ sẽ nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần”.
“Thật ngây thơ! Bệnh viện Bình An đang phát triển rất tốt. Đè sập hai bệnh viện của bọn họ là chuyện sớm muộn thôi. Vậy mà bọn họ còn muốn nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần sao? Đúng là mơ mộng hão huyền”, mặc dù Tô Duệ Hân không được thuận lợi về chuyện tình cảm, nhưng cô lại có đầu óc nhạy bén trong công việc.
Ngô Giai Giai nói: “Nhưng mình nghĩ cậu có thể đàm phán với bọn họ. Chuyện sáp nhập đối với chúng ta cũng là chuyện tốt. Một khi hoàn tất việc sáp nhập, bệnh viện Bình An của chúng ta sẽ kiểm soát hoàn toàn thị trường y tế ở thị trấn Hoa Hồng. Quận Ngô Giang có tổng cộng ba thị trấn, sau khi sáp nhập, sức cạnh tranh của chúng ta ở quận Ngô Giang cũng sẽ mạnh hơn”.
Tô Duệ Hân nói: “Vấn đề duy nhất là điều kiện sáp nhập. Được, cậu sắp xếp một buổi tiệc đi, mình sẽ đi đàm phán với bọn họ”.
Ngô Giai Giai đồng ý: “Ok”.
Trên con đường mòn bên cạnh Học viện Hý kịch Trung Hải.
Lăng Khôi tự mình lái một chiếc xe ba bánh có hai cây hoa quế cao hai mét bên trên, chậm rãi đi đến số 33 trong con hẻm nhỏ.
Đến trước cửa, anh nhìn thấy Dương Nguyệt đang dầm mưa, cắt tỉa hai cây hoa quế.
“Anh Lăng Khôi, anh đến rồi”.
Nhìn thấy Lăng Khôi đến, Dương Nguyệt bỏ kéo xuống, lao vào lòng Lăng Khôi.
Lăng Khôi xoa đầu Dương Nguyệt, nở nụ cười ấm áp: “Anh đến thăm em và cô chú”.
“Sao anh lại đi chiếc xe hỏng như vậy đến đây chứ? Còn cả hai cây hoa quế này nữa”, Dương Nguyệt nhìn cây quế, vui mừng hỏi: “Trước đây, anh trai em thích nhất là cây hoa quế”.
“Anh đem đến đây định trồng trước cửa nhà em”, Lăng Khôi bê hai cây quế xuống xe, lấy xẻng trong nhà ra, trồng chúng dưới hai cây to trước cửa.
Sau khi làm xong, Lăng Nguyệt đã mồ hôi nhễ nhại, chống eo nhìn từ xa lại: “Dưới hai cây hoa quế to, trồng hai cây quế nhỏ, trông giống cái gì nhỉ?”
“Người sau nối nghiệp, sống mãi không thôi”, Lăng Khôi nói.
“Thật ý nghĩa. Sau này em sẽ chăm sóc thật tốt cho hai cây quế này, đợi chúng lớn lên”, Dương Nguyệt cười như một đứa trẻ: “Em nghe anh trai nói, hai cây hoa quế này là do anh ấy và người anh em tốt nhất của anh ấy cùng nhau trồng. Bọn họ cùng dầm mưa dãi nắng, cùng nhau trải qua sóng gió, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi trong thăng trầm của cuộc đời, đợi đến lúc hoa quế thơm ngát, sẽ cùng trở về quê hương”.
Mắt Lăng Khôi ươn ướt: “Anh trai em nói hay quá”.
Những lời này là lời Lăng Khôi đã nói với Dương Kiệt lúc dập đầu ba cái kết nghĩa anh em ở dưới cây hoa quế này.
Bọn họ thề hẹn.
Cùng nhau trải qua bão tố.
Cùng nhau trưởng thành theo năm tháng, cùng nhau già đi trong thăng trầm của cuộc đời.
Đợi đến lúc cây hoa quế ngát hương, sẽ cùng về quê.
Dương Kiệt, chúng ta đã từng kết nghĩa dưới gốc cây hoa quế, hôm nay tôi cùng em gái cậu cũng trồng hai cây hoa quế.
Người sau nối nghiệp, sống mãi không thôi.
Dương Kiệt, cậu dưới suối vàng vẫn tốt đấy chứ?
Ở đó có phải cũng đang mưa không?
Cậu có còn nhớ lời thề của chúng ta không?
Chương 164: Nỗi khổ của Dương Nguyệt
Lăng Khôi đứng dưới trời mưa gió, nhìn chằm chằm vào hai cây hoa quế.
“Anh Lăng Khôi, sao anh lại khóc?”, Dương Nguyệt lấy khăn giấy ra định lau nước mắt cho Lăng Khôi.
Lăng Khôi vội quay lại: "Anh có khóc đâu, là nước mưa chảy vào mắt thôi".
"Ồ!"
Dương Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ cất khăn giấy đi. Phải một lúc sau, cô ấy mới nói: "Mưa càng lúc càng to, chúng ta vào trong đi".
Vào đến phòng khách, Dương Nguyệt rót một tách trà nóng cho Lăng Khôi, cô ấy lấy khăn khô lau những giọt nước trên người Lăng Khôi: "Bố em ra ngoài nhặt ve chai còn mẹ đi làm thêm rồi, phải tối mới về cơ”.
Lăng Khôi lấy trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu rồi hít một hơi dài, lúc này cảm xúc của anh mới dịu xuống: “Mẹ em làm thêm gì vậy?”
Dương Nguyệt nói: "Mẹ em là người vụng về nên làm một số công việc nặng nhọc. Trước đây bà ấy từng làm công nhân cho một xưởng giày nhỏ gần đây. Sau này xưởng giày đóng cửa, gần đó lại có một công trường tuyển người, thế là mẹ em lại đi làm”.
“Công trường?”, Lăng Khôi cau mày.
"Đúng thế, là làm nhà cho người ta đó. Một nhà đầu tư xây dựng một khu dân cư mới gần đó. Tính theo ngày thì một ngày được hai trăm tệ, có điều mệt lắm!", Dương Nguyệt nói đến câu cuối thì giọng hơi khàn.
Khỏi phải nói một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi đi làm công trường vất vả đến thế nào.
Công việc nặng nhọc trên công trường, ngay cả thanh niên còn không gánh nổi chứ đừng nói đến một người già?
"Tất cả đều là do em kém cỏi. Nếu không phải vì em thì gia đình tôi đã không khổ như vậy. Em có lỗi với bố mẹ!", Dương Nguyệt nói, đôi mắt ươn ướt: "Lúc trước khi em vào trường y, em đã đã gặp một tên ác ôn, công việc chính của bố mẹ em bị mất, chúng còn đánh què chân bố em. Em vẫn luôn muốn kiếm nhiều tiền để bố mẹ được sống tốt hơn một chút”.
“Anh Lăng Khôi, em thật vô dụng”, Dương Nguyệt vừa khóc vừa nói.
Lăng Khôi ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng nói: "Em vẫn còn trẻ, sau này nhất định sẽ mang lại cho cô chú có cuộc sống thật tốt. Là người thì ai cũng có lúc sai, cuộc đời mỗi người đều có những gánh nặng to lớn, và chỉ có mang trên vai gánh nặng đó bước tiếp mới có thể tiến về phía ánh sáng và gặp được hy vọng. Anh tin là em có thể làm được”.
Khi Lăng Khôi nói những lời này, tay cầm điếu thuốc của anh run lên.
Nếu nói vô dụng thì anh chính là người vô dụng nhất trên thế giới này.
Thân là chủ soái của Long Nha nhưng đã khiến cho năm mươi nghìn binh lính phải chôn vùi xương cốt trong băng tuyết trên núi Tuyết Long chỉ trong một đêm.
Năm mươi nghìn gia đình, năm mươi nghìn người vợ, năm mươi nghìn bậc cha mẹ, và vô số già trẻ gái trai.
Cảm giác tội lỗi về tất cả những điều này, gánh nặng về tất cả những điều này.
Không phải là Lăng Khôi sẽ phải gánh vác tất cả một mình sao?
Trong ba năm, Lăng Khôi luôn sống trong mặc cảm và tự trách bản thân.
“Anh Lăng Khôi, em thật sự có thể làm được sao?”, Dương Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
"Được chứ. Bởi vì em cũng như Dương Kiệt, có bản chất và ý chí kiên cường. Nếu ý chí vẫn luôn còn đó thì mọi chuyện tất sẽ thành", Lăng Khôi nói một cách dứt khoát.
"Vâng".
Dương Nguyệt lau nước mắt, cảm thấy khá hơn rất nhiều: "Sắp chạng vạng rồi, anh ở đây chờ em, em đi ra gần đây mua ít đồ, lát nữa bố mẹ em về anh ở lại ăn cơm nhé”.
Lăng Khôi không từ chối.
Sau khi Dương Nguyệt rời đi, Lăng Khôi một mình nhìn căn nhà cũ nát.
Căn nhà có hai phòng, một phòng khách nhỏ, nhà bếp và phòng vệ sinh rất chặt hẹp.
Căn phòng lớn nhiều ánh sáng thì để cho Dương Nguyệt, còn căn phòng nhỏ vỏn vẹn sáu mét vuông thì Dương Thiết Quải và Tố Lan ở.
Lăng Khôi chậm rãi đi đến phòng của Dương Nguyệt.
Căn phòng tồi tàn được sắp xếp rất gọn gàng.
Một bàn làm việc, một giá sách nhỏ, tiếp đó là giường và tủ quần áo.
Giá sách chất đầy sách, đa số là sách y học, rất ít sách về biểu diễn.
Có thể thấy, thứ mà Dương Nguyệt muốn theo học nhất chính là y học.
Ngoài hai loại này ra thì còn có rất nhiều sách khác. Trong đó có ba cuốn đặc biệt rất bắt mắt: Bá Tế, Quang Minh Thần Ấn, Vương Bài Thần Y.
Chúng là gỗ được chạm khắc.
Lăng Khôi không thể không mở ba cuốn sách ra, anh thấy cô ấy đã ghi chú ở nhiều chỗ trên các trang, có vẻ như cô gái đã đọc chúng nhiều hơn một lần.
Ngoài ra còn có một số bài đọc về phương diện quân sự.
Trong một ô riêng biệt còn có một cuốn sổ đen.
Lăng Khôi mở nó ra và thấy đó là một cuốn nhật ký.
Hàng trăm trang giấy được viết chữ chi chít.
Trang nhật ký mới nhất là về những gì đã xảy ra ở nhà hàng Bạch Vân vài ngày trước. Dương Nguyệt đã ghi lại chi tiết những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, với một câu ở cuối là ‘anh Lăng Khôi cho mình một cảm giác rất quen thuộc. Mặc dù mình chỉ mới gặp anh ấy có hai lần, nhưng anh ấy giống như anh ruột của mình vậy. Từ trên người anh ấy, mình nhìn thấy ánh sáng và hy vọng. Nó đã làm vơi đi niềm mong nhớ của mình đối với anh mình trong những năm qua’.
Nhìn những lời này, Lăng Khôi rất lâu vẫn không thể nguôi ngoai được.
Anh tiếp tục mở thì phát hiện Dương Nguyệt không phải ngày nào cũng viết nhật ký, mà thường chỉ ghi lại những chuyện thú vị đã xảy ra.
Cảnh Trương Lộ mời một vị khách đến ăn tối và Dương Nguyệt gặp Lăng Khôi lần đầu tiên cũng được ghi lại.
Câu cuối cùng là: ‘Sự xuất hiện của Lăng Khôi khiến mình nhớ đến anh trai của mình. Mình tưởng rằng mình có thể nghe ngóng tung tích của anh trai, nhưng mình đã phải thất vọng. Anh ấy chỉ là chiến hữu trước đây của anh trai mình, cũng không biết anh mình có còn trên đời hay không, nếu anh không còn nữa thì không biết mình sẽ ra sao’.
Những câu văn bình thường và những lời giải thích bình thường đã ghi lại những tâm sự của một cô gái trẻ.
Lăng Khôi lại lật mở tiếp, anh thấy rằng Dương Nguyệt là một người rất tốt bụng và nhiệt tình. Nhưng cô vẫn luôn sống rất tự ti, tự trách bản thân và mặc cảm.
Lăng Khôi lật đến một trang nhật ký đã làm khơi dậy sự chú ý của anh.
Đó là chuyện của hai năm trước đây.
Dương Nguyệt đã được nhận vào Đại học Y khoa Trung Hải với số điểm xuất sắc và trở thành một thực tập sinh. Nhưng cô ấy đã gặp một kẻ ác ôn trong trường đại học. Kẻ ác ôn đó là một lãnh đạo của trường đại học. Vì thèm muốn vẻ đẹp của Dương Nguyệt, trong một bữa tiệc hắn đã chuốc cho Dương Nguyệt say xỉn rồi tặng Dương Nguyệt cho một đại ca khác. Tên đại ca đó đã đè Dương Nguyệt xuống đất và làm chuyện đốn mạt, hắn còn quay video tung lên trang web của trường học.
Sau khi Dương Nguyệt biết chuyện, cô đã lên kế hoạch cắt cổ tay tự tử trong phòng nhưng bố cô đã phát hiện ra kịp thời để ngăn cản.
Sau đó Dương Thiết Quải xông vào trường và đánh cho tên ác ôn đó một trận.
Vài ngày sau, một nhóm người mặc đồ đen xông vào nhà và đánh Dương Thiết Quải khiến ông ấy tàn tật suốt đời, chúng cũng đâm thủng một bên tai của Tố Lan. Kết quả là bây giờ Tố Lan chỉ còn một bên tai để nghe âm thanh.
Chương 165: Sau này anh sẽ là anh trai của em
Dưới sự chỉ đạo của tên ác ôn, đơn vị đã trục xuất Tố Lan và Dương Thiết Quải, thẻ căn cước của họ bị đưa vào danh sách đen và các doanh nghiệp chính thống thông thường sẽ không thuê họ. Đây là lý do tại sao Dương Thiết Quải chỉ có thể sống sót bằng cách nhặt ve chai trong khi Tố Lan chỉ có thể đến một số nhà máy đen để làm việc nặng nhọc.
Những doanh nghiệp chính quy không cần họ.
Sau đó, để có tiền chữa trị cho Dương Thiết Quải, Tố Lan đã âm thầm bán máu, và cuối cùng là bán đi một quả thận. Nhưng chân của Dương Thiết Quải vẫn không được chữa khỏi.
Vì bệnh viện chính quy không nhận hồ sơ có vết nhơ.
‘Mấy lần mình đã muốn tự sát, nhưng mình không đành lòng về bố mẹ, mười năm nay anh trai không trở về, nếu mình rời khỏi thế giới này, bố mẹ sẽ phải cô độc đến già, đến cả người đưa tiễn cũng không có’. Dương Nguyệt mình lựa chọn việc sống lay lắt chính là để chăm sóc đàng hoàng cho bố mẹ.
Sau đó, Dương Nguyệt đi học trở lại và được nhận vào Học viện Hí kịch Trung Hải. Ban đầu, trường đại học không nhận cô vì có vết nhơ. Sau đó, nhờ có sự giúp đỡ của Hồ Tịnh, cô ấy mới miễn cưỡng được vào Học viện Hí kịch Trung Hải.
Sau khi nhập học, Dương Nguyệt rất muốn nhận vai diễn. Tuy nhiên, các công ty điện ảnh và truyền hình thông thường không thuê cô, lại là vì vết nhơ.
Sự nghiệp diễn xuất của Dương Nguyệt rất lận đận.
—— Anh ơi, khi nào anh mới về? Một mình em sắp không trụ nổi nữa rồi. Anh là niềm hi vọng để em sống tiếp, em không muốn cứ mãi là gánh nặng của bố mẹ. Một mình em rất mệt mỏi, em khổ lắm, em khó chịu lắm.
—— Anh trai, em nhớ anh rồi. Anh đang ở đâu vậy?
—— Anh trai, em sẽ đợi anh, tiếp tục đợi, tiếp tục đợi. Chờ đợi anh quay lại. Bố mẹ đều đang nhớ anh lắm đấy!
Cầm cuốn sổ và nhìn những dòng chữ trên đó, trái tim của Lăng Khôi như tan nát.
Nước mắt anh lại ứa ra, rơi ‘tí tách tí tách’trên tờ giấy, thấm đẫm những dòng chữ trên đó.
Lăng Khôi luôn muốn tìm ra tên và những thông tin liên quan của kẻ ác ôn kia nhưng lục tung toàn bộ cuốn sổ mà không tìm ra.
Chỉ duy nhất một trang ở giữa đã bị xé bỏ.
Trang giấy rách đó lại chính là mấy ngày mà Dương Nguyệt bị bọn ác ôn ức hiếp.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Lăng Khôi vội đặt cuốn sổ về vị trí cũ rồi lau nước mắt.
“Anh Lăng Khôi, anh làm gì trong phòng em vậy?”, Dương Nguyệt vội vàng xách giỏ rau vào, tò mò hỏi.
“Không có gì đâu, anh chỉ xem nơi thường ngày em học tập thôi”, Lăng Khôi giả vờ nhìn xung quanh.
Dương Nguyệt nói: "Anh không đụng vào đồ của em chứ?”
“Không. Anh giống một người không có tố chất như vậy sao?”, khả năng nói dối của Lăng Khôi quả thực là đỉnh cao, anh không đỏ mặt cũng không thở gấp.
“Nhìn thì không giống”, Dương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Em đi rửa rau nấu cơm. Bố mẹ em sắp về rồi, hay là anh giúp em nhé?”
"Hay là để anh nấu luôn cho!”
“Anh cũng biết nấu ăn à?”, Dương Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô ấy, Lăng Khôi là ông trùm hàng đầu có thể dựa vào sức của chính mình trấn áp gia tộc họ Hàn.
Một ông lớn như vậy mà cũng biết nấu ăn sao?
"Đương nhiên, đồ ăn anh nấu rất ngon đấy, em hỗ trợ anh nhé”, Lăng Khôi nhấc giỏ rau và đi thẳng vào bếp.
Phòng bếp đốt bằng than củi nên việc nấu nướng gặp nhiều bất tiện.
Nhưng Lăng Khôi vẫn làm một bữa tối thịnh soạn với tài nấu ăn ngon của mình.
Dương Nguyệt ngẩn người: "Oa, có đủ cả vị, mùi thơm, màu sắc, anh Lăng Khôi, anh thật lợi hại”.
“Cũng tạm thôi. Đợi cô chú trở về thì có thể ăn cơm được rồi", Lăng Khôi cởi tạp dề, rửa sạch tay và nói chuyện phiếm với Dương Nguyệt trong phòng khách, chờ vợ chồng Tố Lan trở về nhà.
Khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà được chiếu sáng bằng ngọn đèn sợi đốt màu vàng sẫm.
Đến gần chín giờ, Tố Lan giúp Dương Thiết Quải đẩy chiếc xe ba bánh chở đầy phế phẩm vào cổng.
Lăng Khôi và Dương Nguyệt vội vàng bước tới để giúp đỡ.
Hôm nay thu hoạch rất lớn nên tâm trạng của Dương Thiết Quải rất tốt: "Vào những ngày mưa, trên đường có rất ít người nhặt rác. Thu hoạch của chú hôm nay bằng cả mấy ngày trước. Tiểu Nguyệt, Lăng Khôi đến rồi mà con cũng không gọi điện thoại cho bố sớm để bố về sớm một chút”.
“Nói ít thôi, ông mau đi tắm rửa rồi ăn cơm, đừng để Tiểu Khôi đợi lâu nữa”, Tố Lan thúc giục.
Sau khi ăn uống no nê, Dương Nguyệt giúp Tố Lan dọn dẹp bát đĩa, trong khi Dương Thiết Quải ra sân một mình và lấy tẩu hút thuốc ra.
“Chú ơi, hút của cháu này”, Lăng Khôi đưa cho ông ấy một điếu.
Ở niên đại này rồi mà vẫn còn dùng tẩu để hút thuốc, thật khiến người khác phải đau lòng.
"Vậy chú sẽ hút một điếu", Dương Thiết Quải ngậm điếu thuốc vào miệng và hít một hơi thoải mái sau khi châm thuốc: "Tố Lan thấy cháu đến thì vui lắm. Lâu lắm rồi nhà chú không nhộn nhịp như vậy rồi. Tiểu Khôi, người làm chú này ở đây xin được cảm ơn cháu”.
Lăng Khôi nói: "Chú đừng nói lời khách sáo như vậy. Là cháu phải cảm ơn cô chú mới phải”.
Chính là cô chú đã cho cháu cơ hội để báo hiếu giúp Dương Kiệt.
Chính cô chú là những người đã làm cho cảm giác áy náy và tự trách của cháu bớt đi một chút.
Hai người ngồi trong sân, vừa hút thuốc vừa tán gẫu hồi lâu, Lăng Khôi đột nhiên nói: "Chú Thiết này, cháu muốn hỏi chú một chuyện, mong chú đừng để bụng”.
Dương Thiên Quải hơi ngà ngà say, ông nói đầy vẻ phóng khoáng: "Cháu với chú còn khách sáo gì chứ, cháu cứ nói đi, chú không để bụng đâu!”
Lăng Khôi nói: “Tên ác ôn năm xưa đánh gãy chân chú tên là gì vậy ạ?”
"Rầm”.
Dương Thiết Quải chưa kịp trả lời thì đã ngủ gục ngay trên bàn.
Lăng Khôi thở dài, đứng dậy chào tạm biệt Tố Lan và Dương Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, cô Lan, chú uống hơi nhiều, cháu cũng nên về rồi ạ”.
“Tiểu Nguyệt, mau tiễn anh con đi”, Tố Lan căn dặn.
Dương Nguyệt tiễn Lăng Khôi ra khỏi cửa, Lăng Khôi để lại số điện thoại của mình cho cô gái: "Sau này có chuyện gì thì cứ gọi cho anh. Anh trai của em vẫn chưa trở về, từ nay về sau, anh sẽ là anh của em".
"Vâng. Cảm ơn anh, em nhất định sẽ nghe lời anh và mạnh mẽ sống tiếp", Dương Nguyệt rất vui.
Sau khi Lăng Khôi rời đi, Dương Nguyệt đã đứng ngây ở cổng một lúc lâu mới quay vào trong sân.
Nhìn thấy Dương Thiết Quải ngồi dưới mái hiên hút thuốc lá, Dương Nguyệt không khỏi tò mò hỏi: "Vừa rồi không phải bố uống quá nhiều sao?"
Dương Thiết Quải hít một hơi thật sâu: “Làm sao bố có thể uống quá nhiều được chứ, chỉ là bố không muốn trả lời câu hỏi của Lăng Khôi thôi".
Dương Nguyệt rất tò mò: "Anh ấy hỏi bố chuyện gì?”
Dương Thiết Quải lắc đầu: "Không có gì. Cậu ấy muốn cho bố một khoản tiền, bố ngại không thể công khai bác bỏ thể diện của cậu ấy nên giả vờ say cho xong chuyện”.
Dù có là tấm sắt dày ba milimet cũng sẽ bị đánh vỡ.
Nhưng đánh vào đầu gối Lăng Khôi thế mà cậu ta lại chẳng hề bị thương tích gì, ngược lại mình còn bị dội ngược về đằng sau.
Đây là cao thủ cấp bậc nào vậy?
Trần Vũ Anh lập tức cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng Trần Vũ Anh rất quả quyết, ông ta biết nếu đã ra tay đánh rồi thì không còn đường lui nữa.
Trần Vũ Anh trở người đứng dậy, lao về phía Lăng Khôi lần nữa.
Tốc độ ra đòn rất nhanh nên cú đấm của ông ta tạo ra một cái bóng.
Tốc độ tấn công gấp năm lần Trương Cự, lao về phía Lăng Khôi như rồng như hổ.
“Tốc độ tấn công nhanh quá!”, nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Nhược Nam cũng ngạc nhiên thốt lên: “Lúc trước lực công kích của Trương Thiết Hùng là thế lớn lực mạnh, nhưng tốc độ tấn công lại không bằng Trần Vũ Anh. Với tốc độ tấn công này thì khó mà phòng ngự được”.
Lý Nhược Nam không khỏi toát mồ hôi lo lắng thay Lăng Khôi.
Thế nhưng cô ấy nhận ra mình lo nghĩ nhiều rồi.
Chỉ thấy cơ thể Lăng Khôi như một con lật đật, hai chân dính chặt dưới đất, nửa người trên có thể tùy ý dịch chuyển lên xuống.
Cho dù tốc độ tấn công của Trần Vũ Anh nhanh thế nào cũng không thể chạm trúng vào góc áo Lăng Khôi.
“Sao lại thế được?”, Lý Nhược Nam há hốc mồm, cứ tưởng mình nhìn lầm nên vội vàng lau mắt thì nhận ra đúng thật là mình không nhìn lầm.
Tốc độ né tránh của Lăng Khôi không phải là rất nhanh, có thể nói khá chậm nhưng mỗi lần tránh đòn đều né được đòn tấn công của đối phương một cách hoàn hảo.
Ung dung, bình tĩnh như đang thong thả dạo bước trong vườn.
Cảnh tượng như vậy khiến Trần Vũ Anh vô cùng hoảng sợ.
“Mình vốn dĩ là võ sư có tốc độ ra đòn nhanh, dù là Trương Thiết Hùng cũng không nhanh bằng mình, thế mà mình lại không thể chạm nổi vào góc áo cậu ta?”, Trần Vũ Anh càng tăng nhanh tốc độ tấn công nhưng vẫn không thể chạm vào Lăng Khôi được.
Sau đó Trần Vũ Anh lợi dụng vị trí để đánh một loạt các đòn tấn công bùng nổ.
Vốn dĩ nghĩ có thể làm Lăng Khôi bị thương nhưng vẫn không thể chạm vào được góc áo Lăng Khôi.
Cảnh tượng này khiến những người ở đó đều kinh ngạc há hốc mồm.
Lý Nhược Nam càng trố mắt, dường như đang nhìn một vị thần.
Cũng là tay đấm thiên về vị trí và tốc độ tấn công nhưng mỗi động tác của Lăng Khôi đều như xuất quỷ nhập thần, hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc.
Sau khi đánh liên tiếp mấy chiêu không có tác dụng, trạng thái của Trần Vũ Anh hơi suy sụp, ông ta dứt khoát không đánh nữa mà lùi về sau ba bước, lớn giọng cầu xin: “Tôi xin lỗi cậu Lăng, xin cậu nể tình sư phụ của tôi mà tha thứ cho tôi đi”.
Người này đáng sợ quá.
Trần Vũ Anh không thể ngờ được mình đã đánh hết sức, kể cả đánh lén mà vẫn không thể làm Lăng Khôi bị thương.
Càng đánh ông ta càng hoảng hốt.
Càng đánh, tâm lý của ông ta càng suy sụp.
“Sao không đánh nữa? Tiếp tục đi chứ”, giọng nói lạnh nhạt của Lăng Khôi khiến người ta dựng tóc gáy.
“Tôi không phải là đối thủ của cậu, tôi không dám đánh với cậu. Nhưng sư phụ tôi là đại sư võ thuật ở nước ngoài, hoành hành ngang dọc, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào nội kình trong truyền thuyết để trở thành một tông sư”, Trần Vũ Anh cầu xin: “Xin cậu hãy nể mặt sư phụ tôi mà tha cho tôi”.
Lăng Khôi đi đến trước mặt ông ta lạnh lùng nói: “Nhắc đến sư phụ của ông để trấn áp tôi à?”
“Tôi không có ý này, nhưng quả thật sư phụ tôi là đại sư ngoại kình, rất có tiếng ở nước ngoài. Nếu cậu giết tôi, sư phụ tôi nhất định sẽ không tha cho cậu”, Trần Vũ Anh còn ôm hy vọng cuối cùng nói: “Nếu cậu tha cho tôi thì có thể đặt một dấu chấm hết tại đây cho thù hận giữa chúng ta. Tôi có thể giới thiệu để cậu trở thành đệ tử của sư phụ tôi!”
Trần Vũ Anh còn chưa nói xong, bàn tay Lăng Khôi đã vỗ lên đầu Trần Vũ Anh.
Đầu ông ta vỡ ra, lập tức chết tại chỗ.
Máu văng ra khắp xung quanh, nhuộm đỏ cả đôi găng tay của Lăng Khôi.
“Thật ra nếu không phải vì để chỉ dạy cho Nhược Nam thì ông có thể sống đến bây giờ sao? Còn giới thiệu cho tôi làm đệ tử của sư phụ ông nữa? Đúng là nực cười”, Lăng Khôi cởi găng tay ra, từng bước đi đến cái bàn trong góc, sau đó bưng ly rượu đã được rót đầy.
Rượu vẫn còn nóng.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người thanh niên này.
“Mục đích ban đầu của giới quyền anh Trung Hải là để phát huy mạnh quyền anh Trung Hải, để trừng trị cái ác, để bảo vệ người dân. Năm người chết, sáu mươi tám người bị thương, đây là nỗi nhục nhã suốt đời của quyền anh Trung Hải”, Lăng Khôi chậm rãi nâng ly rượu lên nói: “Đó cũng là nỗi nhục của nhà họ Tống khi công khai ủng hộ hành vi này”.
“Tại sao tôi phải đứng lên lấy lại công bằng? Vì tôi từng nhìn thấy thi thể của năm người chết đó, tôi từng thấy sáu mươi tám người bị thương kia, nhất là phải nói đến người phụ nữ mang thai tám tháng kia. Đứa con trong bụng cô ấy còn một tháng nữa là cất tiếng khóc chào đời, kết quả một xác hai mạng, máu thịt lẫn lộn. Tôi từng thấy thi thể của đứa trẻ sơ sinh đó, chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này đã phải nói lời tạm biệt”.
“Tại sao tôi phải đứng lên lấy lại công bằng? Bởi vì tôi là một con người bằng xương bằng thịt”.
“Tại sao tôi phải đứng lên lấy lại công bằng? Bởi vì tôi cũng từng lưu lạc đầu đường xó chợ, mặc cho người ta ức hiếp, sỉ nhục. Vì lòng nhiệt huyết của tôi chưa bao giờ tắt, lúc tôi thấy chuyện bất bình thì phải đứng lên lấy lại công bằng cho họ”.
“Các vị ngồi đây đều là những võ sư có danh tiếng, trên đầu có hào quang sáng chói, có người nắm trong tay quyền thế lớn, có người xưng vương một phương. Thế nhưng khi thấy chuyện như thế mà chẳng có lấy một người dám đứng lên chống lại. Đây chính là nỗi nhục của các người”.
“Võ thuật trên thế giới này là vì nước vì dân”.
Nói rồi Lăng Khôi ngẩng đầu lên một hơi uống cạn ly rượu.
Mọi người đều cảm nhận được thứ Lăng Khôi uống không phải là rượu, mà là khí phách ngang trời.
“Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, một dao cắt đứt chuyện cũ. Tháng bảy gió thu tới, cỏ xanh tận chân trời, chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi”.
Lăng Khôi vừa đi vừa nhấp rượu, còn ngân nga bài thơ nào đó, chắp hai tay sau lưng rời đi.
Người đã đi rồi, nhưng hai câu nói cuối của anh đọng lại trong lòng mọi người rất lâu.
Chương 162: Quyền kiểm soát tuyệt đối
Bầu trời mưa rả rích.
Một màn mưa mịt mờ giăng mắc khắp hồ Thất Đảo.
Lăng Khôi đã đi rồi.
Mã Đằng cũng đi rồi.
Trước khi đi, Mã Đằng còn nói với tất cả mọi người một câu: “Chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây, không được truyền ra bên ngoài. Nếu không cậu Lăng nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người. Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi, tạm biệt”.
Trần Lâm đỡ Lục Hải Siêu rời đi.
Lý Nhược Nam cũng cất bước.
Giang Thanh Hải cũng theo sau.
Nhưng những người khác vẫn chưa đi, bởi vì đại hội quyền anh mỗi năm tổ chức một lần chỉ vừa mới bắt đầu, tiếp theo đây vẫn còn rất nhiều quy trình cần thương thảo.
Tống Bác Văn vẫn chưa nói giải tán, bọn họ đâu dám rời đi chứ?
Màn mưa phủ kín mặt sân, mọi người vẫn ngồi trong mưa như cũ, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của Tống Bác Văn.
“Xảy ra chuyện như vậy, đại hội quyền anh lần này có tiếp tục nữa hay không?”
“Tôi thấy không cần thiết phải tiếp tục diễn ra nữa, hôm nay Công hội quyền anh bị cậu Lăng chèn ép triệt để. Công hội quyền anh chúng ta đã không còn chút thể diện nào nữa, còn mở đại hội quyền anh làm gì?”
“Đừng nói linh tinh, vừa nãy hội trưởng đã khai trừ phó hội trưởng thường vụ Giang Thanh Hải. Chuyện này vẫn chưa có kết quả rõ ràng, chung quy vẫn phải thương lượng để quyết định kết quả”.
“Cứ đợi đi, lúc nào hội trưởng ra thì nói tiếp”.
“…”
Mọi người chờ đợi trong mưa, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía căn phòng phía xa.
Mà trong phòng lúc này.
Tống Bác Văn và Tống Tử Đường ngồi bên giường.
Trương Thiết Hùng bị trọng thương hôn mê đang nằm trên giường.
Trên trán Tống Bác Văn có đeo một chiếc khăn, vẻ mặt mệt mỏi.
Tống Tử Đường nói: “Bố, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như thế. Nếu không thì mặt mũi nhà họ Tống chúng ta còn để đi đâu được nữa?”
Tống Bác Văn dựa trên ghế, hai tay day huyệt thái dương, trầm giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay là sự sỉ nhục, là sự sỉ nhục quá lớn. Từ lúc Tống Bác Văn bố đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Tống đến giờ vẫn chưa từng phải chịu nỗi nhục nào lớn như thế này”.
Tống Tử Đường nghe vậy, trong lòng vô cùng buồn bã.
Trong lòng hắn, bố vẫn luôn là một con người sắt đá cao ngạo xa cách, mưa gió không đổ.
Vậy mà lại bị một mình Lăng Khôi ép đến bước này, chuyện này khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Một lúc sau, Tống Bác Văn mới hoàn hồn trở lại: “Tử Đường, đại hội quyền anh tiếp theo bố không tham dự nữa, con thay mặt bố tham gia đi. Con chăm sóc bọn họ một chút, tương đối rồi thì cho mọi người trở về sớm đi”.
Tống Tử Đường nói: “Nhưng khi trước bố đã sắp xếp mấy chuyện. Nếu như bố không ra mặt thì con cũng không tiện ban bố”.
Tống Bác Văn nói: “Không cần phải ban bố nữa”.
“Trước đó bố đã nói cần thu thêm mười phần trăm tiền hoa hồng, còn nói phải bãi chức Giang Thanh Hải, những chuyện này đều không ban bố nữa sao?”, Tống Tử Đường ngạc nhiên hỏi.
Tống Bác Văn nói: “Trong Công hội có một phần ba số người ủng hộ Giang Thanh Hải, vì nền móng của nhà họ Tống chúng ta, không thể bãi chức Giang Thanh Hải, nếu không nhà họ Tống sẽ mất đi lòng tin của mọi người trong Công hội quyền anh. Còn về chuyện tăng phần trăm tiền hoa hồng thì cũng tạm thời hoãn lại đã”.
“Việc khẩn cấp trước mắt là củng cố lòng người. Nếu không nhà họ Tống chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt”, Tống Bác Văn bày ra vẻ bình tĩnh và tầm nhìn xa trông rộng: “Công hội quyền anh có tốt đến mấy mà không nằm trong tầm kiểm soát tuyệt đối của nhà họ Tống chúng ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Càng vào thời khắc nguy cấp thì càng phải giữ bình tĩnh. Tuyệt đối không được đưa ra quyết định sai lầm. Đây cũng là lý do tại sao bố ở nơi này trầm tư lâu như vậy vẫn không tỏ thái độ, chính là để bản thân bình tĩnh lại, không ra quyết sách một cách nông nổi vào lúc lửa giận ngập đầu”.
“Bố suy nghĩ thật thấu đáo. Bây giờ con sẽ ra ngoài tiếp đãi bọn họ thay bố”, Tống Tử Đường cung kính nói, trong lòng càng thêm nể phục bố mình.
Tống Bác Văn nói: “Từ từ đã, ngoài ra con hãy nói với bọn họ, Tống Bác Văn bố cho phép con thay mặt mình đi thăm viếng năm người đã chết kia, an ủi gia đình của bọn họ, thể hiện sự hối lỗi của Công hội quyền anh chúng ta”.
“Nhà họ Tống chúng ta cao quý như thế nào? Sao có thể xin lỗi mấy người dân tầm thường được chứ?”, Tống Tử Đường không vui nói.
Tống Bác Văn nói: “Lăng Khôi này mặc dù hống hách ngạo mạn nhưng lời cậu ta nói, việc cậu ta làm đều đúng cả. Từ xưa đến tay, hướng về lòng dân mới là kế sách lâu dài nhất. Nhà họ Tống chúng ta muốn đứng vững trong Công hội quyền anh, nắm giữ quyền kiểm soát tuyệt đối đối với Công hội quyền anh thì buộc phải thu phục trái tim của tất cả mọi người trong Công hội quyền anh”.
Tống Tử Đường tranh luận: “Nhưng dù ba người Mã Đằng, Giang Thanh Hải với Lăng Khôi liên kết lại gây khó dễ thì cũng chỉ có một phần ba số thành viên ủng hộ thôi mà, điều này nói lên rằng quyền kiểm soát của nhà họ Tống chúng ta đối với Công hội vẫn vững chắc như cũ”.
“Ngu xuẩn! Nếu như hôm nay số người ủng hộ bọn họ không chỉ là một phần ba thì sao đây? Đạt đến năm mươi hay sáu, bảy mươi phần trăm thì thế nào? Vậy thì cục diện sẽ ra sao? Con dám nghĩ tới không?”, Tống Bác Văn gào lên, khiến cho Tống Tử Đường không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.
Quả thực, nếu như là cục diện như thế thì hắn không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào nữa.
Tống Bác Văn nói: “Thứ bố muốn không phải là quyền kiểm soát thông thường mà là quyền kiểm soát tuyệt đối. Những hành vi mà Lăng Khôi đã làm hôm nay cũng coi như nhắc nhở bố”.
“Con đã hiểu rồi. Bây giờ con sẽ đi làm theo những gì bố dặn dò”, Tống Tử Đường không dám tranh luận thêm nữa, lập tức rời đi.
Cơn mưa rả rích kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Thành phố Trung Hải chìm trong màn mưa mịt mờ, trong vòng ba ngày này đã lan truyền một câu chuyện.
Thời gian này số người tới bệnh viện Bình An đã nhiều hơn trước.
Vô số thành viên Công hội quyền anh đồng loạt mang theo giỏ hoa quả đến thăm hỏi những người bị thương và đã mất của Boxing Ngô Lâm. Sau đó ngay cả Tống Tử Đường cũng công khai tới xin lỗi, đền bù cho gia đình những người đó một khoản tiền khá lớn.
Tô Duệ Hân bị cảnh tượng này làm cho thót cả tim.
Ngày hôm nay vừa mới tới phòng làm việc đã nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng trước cổng bệnh viện thăm hỏi người bị thương và đã mất, vô cùng náo nhiệt.
“Giai Giai, tại sao những nhân vật lớn của Công hội quyền anh Trung Hải lại đến xin lỗi, đền bù cho gia đình những người bị thương và đã mất vậy chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Tô Duệ Hân gọi Ngô Giai Giai tới phòng làm việc hỏi.
Ngô Giai Giai nói: “Chuyện này mà cậu cũng không biết sao?”
Tô Duệ Hân nghi hoặc: “Thì cậu nói luôn đi”.
Ngô Giai Giai nói: “Ba hôm trước không phải là ngày tổ chức đại hội mỗi năm chỉ có một lần của Công hội quyền anh hay sao, trong buổi đại hội đó đã xảy ra một chuyện rất lớn. Những người đã san bằng Boxing Ngô Lâm ban đầu là người sáng lập nên Boxing Trần Thị - Trần Vũ Anh và đồ đệ của ông ta Thuỵ Thanh. Sau này hai người đó đã trở thành cố vấn võ sư cho Công hội quyền anh. Thế nhưng ngày hôm đó anh Lăng cũng tới tham gia”.
Ban đầu Tô Duệ Hân chỉ tuỳ tiện nghe như một câu chuyện bình thường, thế nhưng lúc mà Ngô Giai Giai vừa nhắc đến hai chữ anh Lăng thì mắt Tô Duệ Hân liền sáng bừng lên, cô ngồi thẳng dậy: “Anh Lăng khá có năng lực tại thành phố Trung Hải, được mời tới tham gia đại hội nhà họ Tống cũng là hợp tình hợp lý”.
Ngô Giai Giai liền lắc đầu: “Anh ấy không hề được mời, là tự mình tới đó. Hơn nữa còn công khai giết chết hai người đầu sỏ trong vụ khiến cho năm người chết, sáu mươi tám người bị thương là Trần Vũ Anh và Thuỵ Thanh ngay tại đại hội quyền anh, ép cho nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi. Hiện giờ Công hội quyền anh và nhà họ Tống đồng loạt cử người đến xin lỗi và bồi thường cho gia đình những người đã chết và bị thương đều là vì anh Lăng cả”.
Tô Duệ Hân vô cùng ngạc nhiên: “Anh Lăng có thể chèn ép nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi sao? Thế thì cũng lợi hại quá rồi nhỉ?”
Chương 163: Người sau nối nghiệp, sống mãi không thôi.
Ngô Giai Giai cũng hơi kinh ngạc: “Đúng thế, trước đây mình biết anh Lăng lợi hại nhưng cũng chỉ cho rằng quan hệ của anh ấy với Mã Đằng tốt thôi, không ngờ anh ấy có thể dựa vào sức của chính mình chèn ép cho nhà họ Tống không ngóc đầu lên nổi”.
Hô hấp của Tô Duệ Hân trở nên gấp gáp hơn nhiều.
Ngô Giai Giai nói: “Hơn nữa, ở đại hội quyền anh, anh Lăng đã công khai vạch trần lỗi lầm của Tống Bác Văn – gia chủ nhà họ Tống. Anh ấy mắng chửi Tống Bác Văn một cách thậm tệ, có vài câu mình vẫn còn nhớ rõ”.
Tô Duệ Hân vội vàng hỏi: “Anh ta nói gì?”
Ngô Giai Giai nói: “Anh Lăng nói từ mấy chục năm trước khi quyền anh Trung Hải được thành lập đã tuyên thệ rằng khiến quyền anh Trung Hải phát triển, tuyệt đối không làm hại người vô tội. Nhưng Trần Vũ Anh lại phá hủy Boxing Ngô Lâm, đây là điều nhục nhã của quyền anh Trung Hải, là sự xấu hổ của mỗi võ sĩ, càng là nỗi hổ thẹn của nhà họ Tống”.
Tô Duệ Hân nói: “Anh Lăng này đúng là to gan thật, những lời như vậy mà cũng dám nói, nhưng anh ta nói hay thật”.
Ngô Giai Giai nói: “Anh Lăng còn nói...võ thuật là vì dân vì nước”.
Tô Duệ Hân sững sờ, trong lòng đột nhiên tràn đầy cảm kích, vô cùng ngưỡng mộ anh Lăng.
Ngô Giai Giai nói tiếp: “Câu nói cuối cùng của anh Lăng trước khi đi là: “Tháng bảy gió thu tới, cỏ xanh tận chân trời, chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi”.
Tô Duệ Hân dựa vào ghế, lẩm bẩm những lời này, mãi lâu sau không nói nên lời.
Ngô Giai Giai nói: “Duệ Hân, mình thấy anh Lăng này là một người rất tài giỏi. Anh ấy thích cậu như vậy, sao cậu không dứt khoát ly hôn với Lăng Khôi, rồi đến với anh ấy?”
Nếu là bình thường, Tô Duệ Hân sẽ từ chối thẳng thừng.
Nhưng lúc này, cô không từ chối ngay lập tức, mà lại trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói: “Nếu đã là nhân vật giỏi giang, tương lai nhất định sẽ rộng mở, Tô Duệ Hân mình sao có thể xứng với anh ta chứ?”
Ngô Giai Giai nói: “Cậu thật ngốc, cậu không muốn thì mình muốn. Cho dù anh Lăng này là một ông lão, thì mình cũng sẵn sàng làm người phụ nữ của anh ấy. Đáng tiếc là đến bây giờ mình vẫn chưa gặp anh ấy. Chuyện đại hội quyền anh cũng là do mấy người bạn của mình nghe từ người khác kể lại, chứ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của anh Lăng”.
Tô Duệ Hân nhìn chằm chằm Ngô Giai Giai, không nói nên lời: “Cậu thích thì chiếm lấy đi”.
Mặt Ngô Giai Giai đỏ bừng: “Do mình không tìm được anh ấy thôi, hơn nữa người ta cũng đâu có theo đuổi mình. Nếu theo đuổi mình thì mình sẽ đồng ý ngay”.
Tô Duệ Hân cười gượng: “Đừng nghĩ những chuyện viển vông này nữa. Lần này anh Lăng đã giúp chúng ta rất nhiều. Người của Công hội quyền anh đã đến xin lỗi và bồi thường cho gia đình những người chết và người bị thương. Những người thân trong gia đình họ cũng không gây sự ở bệnh viện nữa, công việc của mình cũng thoải mái hơn nhiều rồi”.
“À, hai ngày nay cậu có nhìn thấy Lăng Khôi không?”, Tô Duệ Hân đột nhiên hỏi.
“Chẳng phải cậu bỏ anh ta rồi sao? Còn nhớ đến anh ta làm gì chứ?”, Ngô Giai Giai phản bác lại.
Tô Duệ Hân nói: “Mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không tính. Da mặt anh ta dày như vậy, đuổi cũng không đi mới phải. Hơn nữa lần trước anh ta còn cầm bản báo cáo chẩn đoán điều trị người chết và bị thương trên bàn của mình, nói là phải khiến người ta trả giá, không biết cả ngày đang nghĩ gì trong đầu nữa”.
“Anh ta như vậy còn muốn bắt người khác trả giá sao? Ngây thơ quá đấy. Anh ta còn không nuôi nổi bản thân. Não của Lăng Khôi càng ngày càng không bình thường rồi”, Ngô Giai Giai nói: “Duệ Hân, nghiêm túc mà nói, cậu phải đưa anh ta đến gặp bác sĩ tâm lý đi”.
Tô Duệ Hân nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là phải vậy thôi”.
Nếu Lăng Khôi nghe được những lời này, e là sẽ phát điên mất.
Tôi có bệnh sao?
Còn muốn đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý?
Có nhầm lẫn gì không?
Một lúc sau, hai người mới nói xong chuyện đại hội quyền anh Trung Hải, Ngô Giai Giai nói: “À, còn có một việc cấp bách khác. Với sự mở rộng về số người và quy mô của bệnh viện Bình An chúng ta thì việc làm ăn của bệnh viện Tam Tỉnh và bệnh viện Hoa Hồng ngày càng kém. Hai bệnh viện này muốn tìm cậu để bàn chuyện hợp tác”.
Tô Duệ Hân nói: “Hợp tác thế nào?”
Ngô Giai Giai nói: “Hai bệnh viện này không thể tiếp tục hoạt động được nữa, bọn họ muốn hợp nhất với chúng ta”.
Tô Duệ Hân nói: “Tỉnh Bằng và Lý Long đều là cáo già, bọn họ cam tâm sáp nhập với chúng ta sao?”
Ngô Giai Giai nói: “Bọn họ đã nói với mình chuyện muốn sáp nhập thành một bệnh viện, sau đó hai người bọn họ sẽ nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần”.
“Thật ngây thơ! Bệnh viện Bình An đang phát triển rất tốt. Đè sập hai bệnh viện của bọn họ là chuyện sớm muộn thôi. Vậy mà bọn họ còn muốn nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần sao? Đúng là mơ mộng hão huyền”, mặc dù Tô Duệ Hân không được thuận lợi về chuyện tình cảm, nhưng cô lại có đầu óc nhạy bén trong công việc.
Ngô Giai Giai nói: “Nhưng mình nghĩ cậu có thể đàm phán với bọn họ. Chuyện sáp nhập đối với chúng ta cũng là chuyện tốt. Một khi hoàn tất việc sáp nhập, bệnh viện Bình An của chúng ta sẽ kiểm soát hoàn toàn thị trường y tế ở thị trấn Hoa Hồng. Quận Ngô Giang có tổng cộng ba thị trấn, sau khi sáp nhập, sức cạnh tranh của chúng ta ở quận Ngô Giang cũng sẽ mạnh hơn”.
Tô Duệ Hân nói: “Vấn đề duy nhất là điều kiện sáp nhập. Được, cậu sắp xếp một buổi tiệc đi, mình sẽ đi đàm phán với bọn họ”.
Ngô Giai Giai đồng ý: “Ok”.
Trên con đường mòn bên cạnh Học viện Hý kịch Trung Hải.
Lăng Khôi tự mình lái một chiếc xe ba bánh có hai cây hoa quế cao hai mét bên trên, chậm rãi đi đến số 33 trong con hẻm nhỏ.
Đến trước cửa, anh nhìn thấy Dương Nguyệt đang dầm mưa, cắt tỉa hai cây hoa quế.
“Anh Lăng Khôi, anh đến rồi”.
Nhìn thấy Lăng Khôi đến, Dương Nguyệt bỏ kéo xuống, lao vào lòng Lăng Khôi.
Lăng Khôi xoa đầu Dương Nguyệt, nở nụ cười ấm áp: “Anh đến thăm em và cô chú”.
“Sao anh lại đi chiếc xe hỏng như vậy đến đây chứ? Còn cả hai cây hoa quế này nữa”, Dương Nguyệt nhìn cây quế, vui mừng hỏi: “Trước đây, anh trai em thích nhất là cây hoa quế”.
“Anh đem đến đây định trồng trước cửa nhà em”, Lăng Khôi bê hai cây quế xuống xe, lấy xẻng trong nhà ra, trồng chúng dưới hai cây to trước cửa.
Sau khi làm xong, Lăng Nguyệt đã mồ hôi nhễ nhại, chống eo nhìn từ xa lại: “Dưới hai cây hoa quế to, trồng hai cây quế nhỏ, trông giống cái gì nhỉ?”
“Người sau nối nghiệp, sống mãi không thôi”, Lăng Khôi nói.
“Thật ý nghĩa. Sau này em sẽ chăm sóc thật tốt cho hai cây quế này, đợi chúng lớn lên”, Dương Nguyệt cười như một đứa trẻ: “Em nghe anh trai nói, hai cây hoa quế này là do anh ấy và người anh em tốt nhất của anh ấy cùng nhau trồng. Bọn họ cùng dầm mưa dãi nắng, cùng nhau trải qua sóng gió, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi trong thăng trầm của cuộc đời, đợi đến lúc hoa quế thơm ngát, sẽ cùng trở về quê hương”.
Mắt Lăng Khôi ươn ướt: “Anh trai em nói hay quá”.
Những lời này là lời Lăng Khôi đã nói với Dương Kiệt lúc dập đầu ba cái kết nghĩa anh em ở dưới cây hoa quế này.
Bọn họ thề hẹn.
Cùng nhau trải qua bão tố.
Cùng nhau trưởng thành theo năm tháng, cùng nhau già đi trong thăng trầm của cuộc đời.
Đợi đến lúc cây hoa quế ngát hương, sẽ cùng về quê.
Dương Kiệt, chúng ta đã từng kết nghĩa dưới gốc cây hoa quế, hôm nay tôi cùng em gái cậu cũng trồng hai cây hoa quế.
Người sau nối nghiệp, sống mãi không thôi.
Dương Kiệt, cậu dưới suối vàng vẫn tốt đấy chứ?
Ở đó có phải cũng đang mưa không?
Cậu có còn nhớ lời thề của chúng ta không?
Chương 164: Nỗi khổ của Dương Nguyệt
Lăng Khôi đứng dưới trời mưa gió, nhìn chằm chằm vào hai cây hoa quế.
“Anh Lăng Khôi, sao anh lại khóc?”, Dương Nguyệt lấy khăn giấy ra định lau nước mắt cho Lăng Khôi.
Lăng Khôi vội quay lại: "Anh có khóc đâu, là nước mưa chảy vào mắt thôi".
"Ồ!"
Dương Nguyệt cũng không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ cất khăn giấy đi. Phải một lúc sau, cô ấy mới nói: "Mưa càng lúc càng to, chúng ta vào trong đi".
Vào đến phòng khách, Dương Nguyệt rót một tách trà nóng cho Lăng Khôi, cô ấy lấy khăn khô lau những giọt nước trên người Lăng Khôi: "Bố em ra ngoài nhặt ve chai còn mẹ đi làm thêm rồi, phải tối mới về cơ”.
Lăng Khôi lấy trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu rồi hít một hơi dài, lúc này cảm xúc của anh mới dịu xuống: “Mẹ em làm thêm gì vậy?”
Dương Nguyệt nói: "Mẹ em là người vụng về nên làm một số công việc nặng nhọc. Trước đây bà ấy từng làm công nhân cho một xưởng giày nhỏ gần đây. Sau này xưởng giày đóng cửa, gần đó lại có một công trường tuyển người, thế là mẹ em lại đi làm”.
“Công trường?”, Lăng Khôi cau mày.
"Đúng thế, là làm nhà cho người ta đó. Một nhà đầu tư xây dựng một khu dân cư mới gần đó. Tính theo ngày thì một ngày được hai trăm tệ, có điều mệt lắm!", Dương Nguyệt nói đến câu cuối thì giọng hơi khàn.
Khỏi phải nói một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi đi làm công trường vất vả đến thế nào.
Công việc nặng nhọc trên công trường, ngay cả thanh niên còn không gánh nổi chứ đừng nói đến một người già?
"Tất cả đều là do em kém cỏi. Nếu không phải vì em thì gia đình tôi đã không khổ như vậy. Em có lỗi với bố mẹ!", Dương Nguyệt nói, đôi mắt ươn ướt: "Lúc trước khi em vào trường y, em đã đã gặp một tên ác ôn, công việc chính của bố mẹ em bị mất, chúng còn đánh què chân bố em. Em vẫn luôn muốn kiếm nhiều tiền để bố mẹ được sống tốt hơn một chút”.
“Anh Lăng Khôi, em thật vô dụng”, Dương Nguyệt vừa khóc vừa nói.
Lăng Khôi ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng nói: "Em vẫn còn trẻ, sau này nhất định sẽ mang lại cho cô chú có cuộc sống thật tốt. Là người thì ai cũng có lúc sai, cuộc đời mỗi người đều có những gánh nặng to lớn, và chỉ có mang trên vai gánh nặng đó bước tiếp mới có thể tiến về phía ánh sáng và gặp được hy vọng. Anh tin là em có thể làm được”.
Khi Lăng Khôi nói những lời này, tay cầm điếu thuốc của anh run lên.
Nếu nói vô dụng thì anh chính là người vô dụng nhất trên thế giới này.
Thân là chủ soái của Long Nha nhưng đã khiến cho năm mươi nghìn binh lính phải chôn vùi xương cốt trong băng tuyết trên núi Tuyết Long chỉ trong một đêm.
Năm mươi nghìn gia đình, năm mươi nghìn người vợ, năm mươi nghìn bậc cha mẹ, và vô số già trẻ gái trai.
Cảm giác tội lỗi về tất cả những điều này, gánh nặng về tất cả những điều này.
Không phải là Lăng Khôi sẽ phải gánh vác tất cả một mình sao?
Trong ba năm, Lăng Khôi luôn sống trong mặc cảm và tự trách bản thân.
“Anh Lăng Khôi, em thật sự có thể làm được sao?”, Dương Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
"Được chứ. Bởi vì em cũng như Dương Kiệt, có bản chất và ý chí kiên cường. Nếu ý chí vẫn luôn còn đó thì mọi chuyện tất sẽ thành", Lăng Khôi nói một cách dứt khoát.
"Vâng".
Dương Nguyệt lau nước mắt, cảm thấy khá hơn rất nhiều: "Sắp chạng vạng rồi, anh ở đây chờ em, em đi ra gần đây mua ít đồ, lát nữa bố mẹ em về anh ở lại ăn cơm nhé”.
Lăng Khôi không từ chối.
Sau khi Dương Nguyệt rời đi, Lăng Khôi một mình nhìn căn nhà cũ nát.
Căn nhà có hai phòng, một phòng khách nhỏ, nhà bếp và phòng vệ sinh rất chặt hẹp.
Căn phòng lớn nhiều ánh sáng thì để cho Dương Nguyệt, còn căn phòng nhỏ vỏn vẹn sáu mét vuông thì Dương Thiết Quải và Tố Lan ở.
Lăng Khôi chậm rãi đi đến phòng của Dương Nguyệt.
Căn phòng tồi tàn được sắp xếp rất gọn gàng.
Một bàn làm việc, một giá sách nhỏ, tiếp đó là giường và tủ quần áo.
Giá sách chất đầy sách, đa số là sách y học, rất ít sách về biểu diễn.
Có thể thấy, thứ mà Dương Nguyệt muốn theo học nhất chính là y học.
Ngoài hai loại này ra thì còn có rất nhiều sách khác. Trong đó có ba cuốn đặc biệt rất bắt mắt: Bá Tế, Quang Minh Thần Ấn, Vương Bài Thần Y.
Chúng là gỗ được chạm khắc.
Lăng Khôi không thể không mở ba cuốn sách ra, anh thấy cô ấy đã ghi chú ở nhiều chỗ trên các trang, có vẻ như cô gái đã đọc chúng nhiều hơn một lần.
Ngoài ra còn có một số bài đọc về phương diện quân sự.
Trong một ô riêng biệt còn có một cuốn sổ đen.
Lăng Khôi mở nó ra và thấy đó là một cuốn nhật ký.
Hàng trăm trang giấy được viết chữ chi chít.
Trang nhật ký mới nhất là về những gì đã xảy ra ở nhà hàng Bạch Vân vài ngày trước. Dương Nguyệt đã ghi lại chi tiết những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, với một câu ở cuối là ‘anh Lăng Khôi cho mình một cảm giác rất quen thuộc. Mặc dù mình chỉ mới gặp anh ấy có hai lần, nhưng anh ấy giống như anh ruột của mình vậy. Từ trên người anh ấy, mình nhìn thấy ánh sáng và hy vọng. Nó đã làm vơi đi niềm mong nhớ của mình đối với anh mình trong những năm qua’.
Nhìn những lời này, Lăng Khôi rất lâu vẫn không thể nguôi ngoai được.
Anh tiếp tục mở thì phát hiện Dương Nguyệt không phải ngày nào cũng viết nhật ký, mà thường chỉ ghi lại những chuyện thú vị đã xảy ra.
Cảnh Trương Lộ mời một vị khách đến ăn tối và Dương Nguyệt gặp Lăng Khôi lần đầu tiên cũng được ghi lại.
Câu cuối cùng là: ‘Sự xuất hiện của Lăng Khôi khiến mình nhớ đến anh trai của mình. Mình tưởng rằng mình có thể nghe ngóng tung tích của anh trai, nhưng mình đã phải thất vọng. Anh ấy chỉ là chiến hữu trước đây của anh trai mình, cũng không biết anh mình có còn trên đời hay không, nếu anh không còn nữa thì không biết mình sẽ ra sao’.
Những câu văn bình thường và những lời giải thích bình thường đã ghi lại những tâm sự của một cô gái trẻ.
Lăng Khôi lại lật mở tiếp, anh thấy rằng Dương Nguyệt là một người rất tốt bụng và nhiệt tình. Nhưng cô vẫn luôn sống rất tự ti, tự trách bản thân và mặc cảm.
Lăng Khôi lật đến một trang nhật ký đã làm khơi dậy sự chú ý của anh.
Đó là chuyện của hai năm trước đây.
Dương Nguyệt đã được nhận vào Đại học Y khoa Trung Hải với số điểm xuất sắc và trở thành một thực tập sinh. Nhưng cô ấy đã gặp một kẻ ác ôn trong trường đại học. Kẻ ác ôn đó là một lãnh đạo của trường đại học. Vì thèm muốn vẻ đẹp của Dương Nguyệt, trong một bữa tiệc hắn đã chuốc cho Dương Nguyệt say xỉn rồi tặng Dương Nguyệt cho một đại ca khác. Tên đại ca đó đã đè Dương Nguyệt xuống đất và làm chuyện đốn mạt, hắn còn quay video tung lên trang web của trường học.
Sau khi Dương Nguyệt biết chuyện, cô đã lên kế hoạch cắt cổ tay tự tử trong phòng nhưng bố cô đã phát hiện ra kịp thời để ngăn cản.
Sau đó Dương Thiết Quải xông vào trường và đánh cho tên ác ôn đó một trận.
Vài ngày sau, một nhóm người mặc đồ đen xông vào nhà và đánh Dương Thiết Quải khiến ông ấy tàn tật suốt đời, chúng cũng đâm thủng một bên tai của Tố Lan. Kết quả là bây giờ Tố Lan chỉ còn một bên tai để nghe âm thanh.
Chương 165: Sau này anh sẽ là anh trai của em
Dưới sự chỉ đạo của tên ác ôn, đơn vị đã trục xuất Tố Lan và Dương Thiết Quải, thẻ căn cước của họ bị đưa vào danh sách đen và các doanh nghiệp chính thống thông thường sẽ không thuê họ. Đây là lý do tại sao Dương Thiết Quải chỉ có thể sống sót bằng cách nhặt ve chai trong khi Tố Lan chỉ có thể đến một số nhà máy đen để làm việc nặng nhọc.
Những doanh nghiệp chính quy không cần họ.
Sau đó, để có tiền chữa trị cho Dương Thiết Quải, Tố Lan đã âm thầm bán máu, và cuối cùng là bán đi một quả thận. Nhưng chân của Dương Thiết Quải vẫn không được chữa khỏi.
Vì bệnh viện chính quy không nhận hồ sơ có vết nhơ.
‘Mấy lần mình đã muốn tự sát, nhưng mình không đành lòng về bố mẹ, mười năm nay anh trai không trở về, nếu mình rời khỏi thế giới này, bố mẹ sẽ phải cô độc đến già, đến cả người đưa tiễn cũng không có’. Dương Nguyệt mình lựa chọn việc sống lay lắt chính là để chăm sóc đàng hoàng cho bố mẹ.
Sau đó, Dương Nguyệt đi học trở lại và được nhận vào Học viện Hí kịch Trung Hải. Ban đầu, trường đại học không nhận cô vì có vết nhơ. Sau đó, nhờ có sự giúp đỡ của Hồ Tịnh, cô ấy mới miễn cưỡng được vào Học viện Hí kịch Trung Hải.
Sau khi nhập học, Dương Nguyệt rất muốn nhận vai diễn. Tuy nhiên, các công ty điện ảnh và truyền hình thông thường không thuê cô, lại là vì vết nhơ.
Sự nghiệp diễn xuất của Dương Nguyệt rất lận đận.
—— Anh ơi, khi nào anh mới về? Một mình em sắp không trụ nổi nữa rồi. Anh là niềm hi vọng để em sống tiếp, em không muốn cứ mãi là gánh nặng của bố mẹ. Một mình em rất mệt mỏi, em khổ lắm, em khó chịu lắm.
—— Anh trai, em nhớ anh rồi. Anh đang ở đâu vậy?
—— Anh trai, em sẽ đợi anh, tiếp tục đợi, tiếp tục đợi. Chờ đợi anh quay lại. Bố mẹ đều đang nhớ anh lắm đấy!
Cầm cuốn sổ và nhìn những dòng chữ trên đó, trái tim của Lăng Khôi như tan nát.
Nước mắt anh lại ứa ra, rơi ‘tí tách tí tách’trên tờ giấy, thấm đẫm những dòng chữ trên đó.
Lăng Khôi luôn muốn tìm ra tên và những thông tin liên quan của kẻ ác ôn kia nhưng lục tung toàn bộ cuốn sổ mà không tìm ra.
Chỉ duy nhất một trang ở giữa đã bị xé bỏ.
Trang giấy rách đó lại chính là mấy ngày mà Dương Nguyệt bị bọn ác ôn ức hiếp.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Lăng Khôi vội đặt cuốn sổ về vị trí cũ rồi lau nước mắt.
“Anh Lăng Khôi, anh làm gì trong phòng em vậy?”, Dương Nguyệt vội vàng xách giỏ rau vào, tò mò hỏi.
“Không có gì đâu, anh chỉ xem nơi thường ngày em học tập thôi”, Lăng Khôi giả vờ nhìn xung quanh.
Dương Nguyệt nói: "Anh không đụng vào đồ của em chứ?”
“Không. Anh giống một người không có tố chất như vậy sao?”, khả năng nói dối của Lăng Khôi quả thực là đỉnh cao, anh không đỏ mặt cũng không thở gấp.
“Nhìn thì không giống”, Dương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Em đi rửa rau nấu cơm. Bố mẹ em sắp về rồi, hay là anh giúp em nhé?”
"Hay là để anh nấu luôn cho!”
“Anh cũng biết nấu ăn à?”, Dương Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô ấy, Lăng Khôi là ông trùm hàng đầu có thể dựa vào sức của chính mình trấn áp gia tộc họ Hàn.
Một ông lớn như vậy mà cũng biết nấu ăn sao?
"Đương nhiên, đồ ăn anh nấu rất ngon đấy, em hỗ trợ anh nhé”, Lăng Khôi nhấc giỏ rau và đi thẳng vào bếp.
Phòng bếp đốt bằng than củi nên việc nấu nướng gặp nhiều bất tiện.
Nhưng Lăng Khôi vẫn làm một bữa tối thịnh soạn với tài nấu ăn ngon của mình.
Dương Nguyệt ngẩn người: "Oa, có đủ cả vị, mùi thơm, màu sắc, anh Lăng Khôi, anh thật lợi hại”.
“Cũng tạm thôi. Đợi cô chú trở về thì có thể ăn cơm được rồi", Lăng Khôi cởi tạp dề, rửa sạch tay và nói chuyện phiếm với Dương Nguyệt trong phòng khách, chờ vợ chồng Tố Lan trở về nhà.
Khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà được chiếu sáng bằng ngọn đèn sợi đốt màu vàng sẫm.
Đến gần chín giờ, Tố Lan giúp Dương Thiết Quải đẩy chiếc xe ba bánh chở đầy phế phẩm vào cổng.
Lăng Khôi và Dương Nguyệt vội vàng bước tới để giúp đỡ.
Hôm nay thu hoạch rất lớn nên tâm trạng của Dương Thiết Quải rất tốt: "Vào những ngày mưa, trên đường có rất ít người nhặt rác. Thu hoạch của chú hôm nay bằng cả mấy ngày trước. Tiểu Nguyệt, Lăng Khôi đến rồi mà con cũng không gọi điện thoại cho bố sớm để bố về sớm một chút”.
“Nói ít thôi, ông mau đi tắm rửa rồi ăn cơm, đừng để Tiểu Khôi đợi lâu nữa”, Tố Lan thúc giục.
Sau khi ăn uống no nê, Dương Nguyệt giúp Tố Lan dọn dẹp bát đĩa, trong khi Dương Thiết Quải ra sân một mình và lấy tẩu hút thuốc ra.
“Chú ơi, hút của cháu này”, Lăng Khôi đưa cho ông ấy một điếu.
Ở niên đại này rồi mà vẫn còn dùng tẩu để hút thuốc, thật khiến người khác phải đau lòng.
"Vậy chú sẽ hút một điếu", Dương Thiết Quải ngậm điếu thuốc vào miệng và hít một hơi thoải mái sau khi châm thuốc: "Tố Lan thấy cháu đến thì vui lắm. Lâu lắm rồi nhà chú không nhộn nhịp như vậy rồi. Tiểu Khôi, người làm chú này ở đây xin được cảm ơn cháu”.
Lăng Khôi nói: "Chú đừng nói lời khách sáo như vậy. Là cháu phải cảm ơn cô chú mới phải”.
Chính là cô chú đã cho cháu cơ hội để báo hiếu giúp Dương Kiệt.
Chính cô chú là những người đã làm cho cảm giác áy náy và tự trách của cháu bớt đi một chút.
Hai người ngồi trong sân, vừa hút thuốc vừa tán gẫu hồi lâu, Lăng Khôi đột nhiên nói: "Chú Thiết này, cháu muốn hỏi chú một chuyện, mong chú đừng để bụng”.
Dương Thiên Quải hơi ngà ngà say, ông nói đầy vẻ phóng khoáng: "Cháu với chú còn khách sáo gì chứ, cháu cứ nói đi, chú không để bụng đâu!”
Lăng Khôi nói: “Tên ác ôn năm xưa đánh gãy chân chú tên là gì vậy ạ?”
"Rầm”.
Dương Thiết Quải chưa kịp trả lời thì đã ngủ gục ngay trên bàn.
Lăng Khôi thở dài, đứng dậy chào tạm biệt Tố Lan và Dương Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, cô Lan, chú uống hơi nhiều, cháu cũng nên về rồi ạ”.
“Tiểu Nguyệt, mau tiễn anh con đi”, Tố Lan căn dặn.
Dương Nguyệt tiễn Lăng Khôi ra khỏi cửa, Lăng Khôi để lại số điện thoại của mình cho cô gái: "Sau này có chuyện gì thì cứ gọi cho anh. Anh trai của em vẫn chưa trở về, từ nay về sau, anh sẽ là anh của em".
"Vâng. Cảm ơn anh, em nhất định sẽ nghe lời anh và mạnh mẽ sống tiếp", Dương Nguyệt rất vui.
Sau khi Lăng Khôi rời đi, Dương Nguyệt đã đứng ngây ở cổng một lúc lâu mới quay vào trong sân.
Nhìn thấy Dương Thiết Quải ngồi dưới mái hiên hút thuốc lá, Dương Nguyệt không khỏi tò mò hỏi: "Vừa rồi không phải bố uống quá nhiều sao?"
Dương Thiết Quải hít một hơi thật sâu: “Làm sao bố có thể uống quá nhiều được chứ, chỉ là bố không muốn trả lời câu hỏi của Lăng Khôi thôi".
Dương Nguyệt rất tò mò: "Anh ấy hỏi bố chuyện gì?”
Dương Thiết Quải lắc đầu: "Không có gì. Cậu ấy muốn cho bố một khoản tiền, bố ngại không thể công khai bác bỏ thể diện của cậu ấy nên giả vờ say cho xong chuyện”.
Bình luận facebook