• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chiến Thần Sở Bắc - Lạc Mai - Sơn Tiếu (2 Viewers)

  • Chương 205-208

Chương 205: Nói lại lần nữa!

“Bồi thường?”

Thanh niên áo đỏ cười lớn một hồi, vẻ mặt hắn ta cười nhạo nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt tươi cười mang theo vẻ lỗ mãng.

“Muốn bồi thường đúng không? Được thôi! Đến khách sạn với anh đây, anh đây sẽ bồi thường hậu hĩnh cho!”

Nói đến đây, hắn ta chỉ vào mấy tên côn đồ đi cùng mình, hung hăng cười một tiếng.

“Còn có mấy cậu anh em của tao, bọn họ sẽ bồi thường cho ra trò!”

Thanh niên áo đỏ vừa dứt lời, mấy tên côn đồ phía trước cũng đều cười nham hiểm.

“Đại ca nói không sai, chỉ cần cô đi khách sạn với chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô ra trò!”

“Chậc chậc, anh đây không đợi kịp nữa rồi!”

“Nếu cô có gan thì cứ đi theo chúng tôi đi!”

Nghe thấy những lời dơ bẩn của thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ kia, vẻ mặt Lạc Tuyết trở nên trắng nhợt, tức đến run người.

“Các anh, các anh thật quá đáng!”

Lạc Tuyết chỉ vào mấy người bên thanh niên áo đỏ, tức giận nói.

“Quá đáng?”

Nghe thấy lời của Lạc Tuyết, vẻ mặt tươi cười của thanh niên áo đỏ bỗng biến mất, trở nên u ám hơn.

“Mấy anh đây bị cái thứ tạp chủng Dương Ân lừa một trăm mấy chục nghìn tệ, bây giờ cô muốn chúng tôi bồi thường, thật sự nghĩ anh em chúng tôi ăn chay à?”

Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, Lạc Tuyết cắn răng cắn lợi, lớn giọng nói: “Người nợ tiền các anh là Dương Ân, không liên quan gì đến tôi, oan có đầu nợ có chủ, tại sao các anh lại muốn tìm tôi?”

Thanh niên áo đỏ không nói gì, vẻ mặt u ám đi đến trước mặt Dương Ân, một tay kéo Dương Ân lên từ dưới đất.

“Dương Ân, mày đến nói cho cô ta biết, tại sao bọn tao lại đến tìm cô ta?”

Dương Ân run rẩy trong lòng, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Dương Ân khổ sở nhìn Lạc Tuyết, cầu xin nói: “Chị Tuyết, xem như em cầu xin chị đi, chị cứ giúp em trả tiền này đi, nếu không trả tiền thì bọn họ sẽ đánh chết em đấy”.

Đối với cầu xin của Dương Ân, Lạc Tuyết lại quay đầu đi, trực tiếp bỏ qua.

Dương Ân thấy vậy thì biết Lạc Tuyết đã quyết tâm không giúp mình rồi, sắc mặt bất giác trở nên trắng nhợt.

Thanh niên áo đỏ ở bên cạnh thấy vậy, vẻ mặt u ám nhìn Dương Ân, cười lạnh một tiếng.

“Dương Ân, xem ra người ta không muốn giúp anh trả tiền, anh nói chuyện này nên làm thế nào đây?”

Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, vẻ mặt Dương Ân lập tức trở nên trắng bệch.

Cậu ta cắn răng, lại quỳ gối với Lạc Tuyết.

“Chị Tuyết, chị cứ giúp em một lần cuối đi, em cam đoan, đây chính là lần cuối cùng, sau này em chắc chắn sẽ không làm phiền đến chị, cầu xin chị!”

Lạc Tuyết ngây người.

Cô không ngờ, Dương Ân lại thẳng thừng quỳ với cô như vậy.

Tuy ngoài miệng cô nói không giúp, nhưng cô cũng biết, nếu Dương Ân làm ầm ĩ chuyện này đến chỗ mẹ cô, người chịu thiệt vẫn lại là cô.

Thế nhưng, đối phương lại muốn một trăm năm mươi nghìn, chứ không phải mười lăm nghìn thôi đâu, hơn nữa những người này còn đập phá tiệm cô, chỉ trong chốc lát thế này, cô cũng không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy!

Nghĩ đến đây, cô nhìn Dương Ân, vẻ mặt đành chịu nói: “Bây giờ tôi thật sự không có tiền, cho dù tôi muốn giúp cậu thì tôi cũng có lòng mà vô lực”.

Nghe thấy lời của Lạc Tuyết, Dương Ân ngây người.

Sau đó, cậu ta đảo mắt, chỉ vào Sở Bắc, nói: “Chị Tuyết, cho dù chị không có tiền, Sở Bắc chắc chắn có tiền, chị giúp em nói tốt vài câu để Sở Bắc giúp em trả tiền đi!”

Thấy Dương Ân lại chuyển mục tiên sang Sở Bắc, vẻ mặt Lạc Tuyết lập tức trở nên khó coi.

“Sở Bắc vừa mới mua xe, bây giờ căn bản không còn bao nhiêu tiền, cậu đừng chuyển mục tiêu sang anh ấy nữa!”

Nói xong, không đợi Dương Ân nói gì, cô quay người nhìn thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ.

“Nếu các anh còn muốn tiền thì đi tìm Dương Ân đi, bây giờ, xin các anh bồi thường tổn thất cho tiệm tôi!”

Mấy người thanh niên áo đỏ vẫn còn mang theo bộ dạng hóng chuyện, lúc này nghe thấy lời của Lạc Tuyết, vẻ mặt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

“Cô muốn bồi thường đúng không? Được thôi, vậy cô nói xem, muốn chúng tôi bồi thường bao nhiêu tiền?”

Vẻ mặt thanh niên áo đỏ châm chọc nhìn Lạc Tuyết hỏi.

Lạc Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Hàng tôi nhập vào, còn có đồ trang trí trong cửa hàng tốn hết chừng một trăm nghìn rồi, các anh bồi thường cho tôi một trăm nghìn là được rồi”.

“Cái gì! Một trăm nghìn?”

Lạc Tuyết vừa nói xong, một tên côn đồ tóc vàng sau lưng thanh niên áo đỏ khoa trương thốt lên.

“Tiệm đồ chơi nát này của cô mà muốn chúng tôi bồi thường một trăm nghìn? Cô chiêu à, cô không nhầm chứ?”

Người này vừa nói xong, một tên côn đồ khác lại nói theo: “Đúng vậy, chỉ chút đồ chơi nát này, muốn lấy của bọn ta một trăm nghìn, đúng thật không biết ai cho cô em cái gan này?”

Nghe thấy lời mấy tên côn đồ này, vẻ mặt Lạc Tuyết trở nên tái mét

Thực tế, để mở cửa tiệm này, hiện tại cô đã tiêu hết không chỉ một trăm nghìn.

Vừa nãy cô nói giá một trăm nghìn là đã nói giảm đi nhiều rồi, nhưng cô không ngờ, mấy tên côn đồ này chẳng những không cảm kích, mà trái lại còn nói châm chọc khó nghe như vậy!

“Làm theo lời cô ấy nói”.

Cô đang định nói thì lúc này, Sở Bắc bỗng lên tiếng.

Lạc Tuyết lập tức ngây người, mấy người thanh niên áo đỏ cũng sửng sốt.

Một lúc sau, thanh niên áo đỏ định thần lại, vẻ mặt chế giễu nhìn Sở Bắc, cười lạnh một tiếng.

“Ranh con! Vừa nãy mày nói gì, nói lại lần nữa, ông đây nghe không rõ!”

Lời của hắn ta lập tức khiến mấy tên côn đồ sau lưng cười vang một trận.

Thế nhưng, đối mặt với trận cười của bọn họ, Sở Bắc chỉ cười nhạt.

“Cho bọn mày một cơ hội, trong vòng một phút, bồi thường cho vợ tao, sau đó quét dọn tiệm cho sạch sẽ, sau đó thì bọn mày có thể rời đi”.

Nghe thấy lời của Sở Bắc, thanh niên áo đỏ ngừng cười, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.

“Thằng ôn! Mày nghĩ mày là ai mà dám nói với ông đây như vậy? Hôm nay ông đây sẽ dỡ cái tiệm này luôn, đừng nói là một phút, cho dù một trăm phút, một ngày hay một năm, ông đây cũng sẽ không bồi thường, ông đây muốn xem xem, mày có thể làm gì được ông đây?”

Mấy tên côn đồ sau lưng cậu tư cũng bỡn cợt hùa theo, nói mấy lời đe dọa và khó nghe.

Sở Bắc nghe vậy, im lặng một lúc, rồi lạnh nhạt lắc đầu.

“Cơ hội tao đã cho rồi, nếu bọn mày đã không muốn, vậy đừng trách tao không khách sáo”.

Không khách sáo?

Nghe thấy lời của Sở Bắc, mấy người thanh niên áo đỏ lập tức cười lớn.

Bọn họ cười rất hống hách, ánh mắt nhìn Sở Bắc như thể đang nhìn một tên ngốc.

“Ranh con! Tao lại muốn xem thử mày không khách sáo với tụi này thế nào?”

Mấy người thanh niên áo đỏ đều mang theo vẻ mặt thản nhiên không lo sợ.

“Bọn mày sẽ biết ngay thôi”.

Nói xong, Sở Bắc lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại.

Thế nhưng, ngay lúc này, một tên côn đồ cường tráng sau lưng thanh niên áo đỏ lập tức lao lên, muốn cướp điện thoại trong tay anh.

“Nhóc con! Không được mấy anh đây cho phép, ai cho mày cái gan gọi điện thoại thế hả!”
Chương 206: Cậu cũng có phần!

Tên lưu manh kia hung ác rống lên, đưa tay muốn cướp điện thoại di động trong tay Sở Bắc.

“Sở Bắc, cẩn thận!”

Lạc Tuyết nhìn thấy cảnh này thì giật nảy mình, vội vàng nhắc nhở.

Nhưng đúng lúc này, Sở Bắc giơ gậy trúc trong tay lên, hung hăng đập vào cánh tay tên lưu manh kia.

“A!”

Tên lưu manh kia vốn đang cười gằn đưa tay về phía điện thoại di động trong tay Sở Bắc, lúc này đột nhiên bị Sở Bắc dùng gậy trúc đập cho một phát, lập tức hét lên thảm thiết, tỏ vẻ đau đớn ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên.

Thanh niên áo đỏ thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong mấy người bọn họ, tên lưu manh này cũng được coi là có bản lĩnh cao cường, tương đối biết đánh nhau.

Nhưng mà, đối phương có bản lĩnh như vậy, thế mà lại bị Sở Bắc dễ dàng đánh bại, quả thật không thể tin nổi.

Nhìn tên lưu manh ngồi dưới đất kêu rên liên tục, ánh mắt thanh niên áo đỏ nhìn Sở Bắc lập tức trở nên nham hiểm.

“Nhóc con! Mày dám đánh người của ông đây? Có phải chán sống rồi hay không?”

Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, Sở Bắc lắc đầu.

“Tao nói rồi, vừa rồi tao đã cho bọn mày cơ hội, nhưng bọn mày không biết trân trọng, bây giờ, bọn mày phải hứng chịu cơn giận của tao”.

“Cơn giận của mày?”

Thanh niên áo đỏ giận quá hóa cười, hừ lạnh một tiếng: “Đánh anh em của ông đây, lại còn dám lên tiếng uy hiếp ông đây, mày quả nhiên rất ngông cuồng!”

Nói đến đây, thanh niên áo đỏ đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng, trong mắt hắn ta lộ vẻ tàn nhẫn.

“Chỉ là không biết, thực lực của mày có lợi hại giống như sự ngông cuồng này của mày hay không!”

Nói xong, hắn ta giơ tay lên, ra hiệu với mấy tên lưu manh sau lưng.

Ngay sau đó, chỉ thấy mấy tên lưu manh này đều vô cùng ăn ý gật đầu, sau đó bọn họ cùng nhau tiến lên, xông về phía Sở Bắc.

“Sở Bắc, anh cẩn thận chút, những người này đều là dân liều mạng!”

Lạc Tuyết thấy vậy thì lo lắng nhắc nhở.

Sở Bắc mỉm cười, xua tay an ủi: “Yên tâm đi, mấy tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, còn chưa xứng được anh để ý tới”.

Nói xong, anh cũng xông về phía mấy tên lưu manh.

“Con mẹ nó, các anh em! Nhóc con này đủ ngông cuồng! Ra tay thật ác cho tao!”

Một tên trong đám lưu manh nhìn thấy Sở Bắc lại chủ động xông về phía bọn họ, lập tức gầm lên giận dữ, trên khuôn mặt lộ đầy tàn ác độc địa.

Thật ra không cần hắn ta nói, mấy tên lưu manh còn lại cũng tức giận ra tay độc ác với Sở Bắc.

Sở Bắc vốn còn muốn giơ cao đánh khẽ, nhưng giờ phút này, anh cảm thấy sát ý lạnh lẽo từ trên người mấy tên lưu manh, trong lòng lập tức gạt đi suy nghĩ nương tay.

Anh giơ gậy trúc trong tay lên, không ngừng gõ xuống.

Mỗi khi gậy trúc của anh vung ra thì sẽ có một tên lưu manh kêu thảm thiết ngã xuống mặt đất, đã mất đi khả năng hành động.

Chưa đầy ba mươi giây, chỉ thấy mấy tên lưu manh vốn hung hăng hùng hổ đều ngã xuống mặt đất kêu rên thảm thiết.

Mà Sở Bắc là người trong cuộc, nhưng trên mặt vẫn không mảy may dao động, vẫn là dáng vẻ nhẹ như gió mây.

Thanh niên áo đỏ thấy cảnh này, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Trong ánh mắt hắn ta nhìn Sở Bắc cũng lộ ra sợ sệt.

Nhưng mà, chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại trong lòng khiến hắn ta chống đỡ không quỳ xuống cầu xin Sở Bắc.

Sở Bắc không để ý mấy tên lưu manh nằm dưới đất, mà đưa mặt về phía thanh niên áo đỏ.

“Đàn em của mày đều nằm ở đây, có phải bây giờ đến lượt mày rồi không?”

Nghe thấy lời của Sở Bắc, sắc mặt thanh niên áo đỏ đột nhiên thay đổi.

Nhất là khi hắn ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của mấy tên lưu manh, trong lòng chợt run lên bần bật.

Hắn ta cắn răng, nhìn Sở Bắc, trên mặt nặn ra nụ cười vui vẻ.

“Ừ thì, hôm nay tao nể mặt mày, Dương Ân nợ tiền bọn tao, hôm khác bọn tao sẽ đòi, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ, mày xem thế nào?”

Xóa bỏ?

Sở Bắc cười nhạt, chỉ vào cửa hàng đồ chơi lộn xộn.

“Bọn mày đập cửa hàng của vợ tao thành thế này, giờ lại muốn rời đi như vậy, nghĩ êm quá nhỉ?”

Sắc mặt thanh niên áo đỏ cứng lại, thoáng nhìn cửa hàng đồ chơi, trong lòng hối hận xanh ruột.

Nếu sớm biết Sở Bắc không dễ chọc vào như vậy, đánh chết hắn ta cũng không để những tên lưu manh này đập phá cửa hàng.

Bây giờ, hắn ta đã là đâm lao phải theo lao rồi.

Dương Ân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này lập tức sợ ngây người.

Dù thế nào cậu ta cũng không ngờ, Sở Bắc bình thường trông khúm na khúm núm, không thích nói chuyện, thế mà lại lợi hại như vậy.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cậu ta quả thật không thể nào tin nổi tất cả những gì trước mắt đều là Sở Bắc làm.

Phải biết, Sở Bắc chỉ là một tên mù lòa mà thôi.

Một tên mù lòa lợi hại như vậy, điều này khiến cậu ta thật sự khó mà giải thích được.

Nhưng ngay sau đó, thoáng nhìn mấy tên lưu manh nằm dưới đất, con ngươi của cậu ta đảo một vòng, sau đó lớn tiếng gào với thanh niên áo đỏ.

“Có nhìn thấy không? Anh ta chính là chồng của chị họ tôi, nếu như sau này anh còn muốn tìm tôi đòi tiền, tôi sẽ bảo anh rể tôi xử lý các anh!”

Thanh niên áo đỏ thay đổi sắc mặt, hắn ta không ngờ Dương Ân lại vô sỉ như vậy.

Nhưng có một điều Dương Ân nói không sai, Sở Bắc là anh rể của cậu ta, nếu như Sở Bắc thật sự muốn che chở Dương Ân, hắn ta cũng không có cách nào.

Nếu đã như vậy, còn không bằng bán cho Sở Bắc một ân tình.

Nghĩ đến đây, hắn ta tỏ vẻ nịnh nọt nhìn Sở Bắc, nói: “Nếu Dương Ân đã là em họ của mày, vậy nợ nần giữa tao và cậu ta xóa bỏ”.

Dương Ân nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Vừa rồi cậu ta cũng chỉ ôm ngựa chết coi như ngựa sống, nhưng cậu ta không ngờ một chiêu này lại có hiệu quả như vậy.

Cậu ta thoáng nhìn Sở Bắc, lần đầu tiên cảm thấy Sở Bắc trông thuận mắt như vậy.

Nhưng mà, không đợi cậu ta vui vẻ bao lâu, Sở Bắc lại lắc đầu, nói một câu khiến cậu ta sụp đổ.

“Cậu ta là cậu ta, tôi là tôi, tranh chấp giữa các anh tự các anh giải quyết, tôi sẽ không nhúng tay vào”.

Thanh niên áo đỏ sửng sốt, ngay sau đó cũng hiểu rõ.

Xem ra, quan hệ giữa Dương Ân và người anh rể này cũng không được tốt lắm.

Nếu không, Sở Bắc cũng không nói lời như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn ta nhìn Dương Ân với ánh mắt không tốt.

Dương Ân thấy vậy, trong lòng chợt run lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Cậu ta không ngờ Sở Bắc lại không hề nể tình như vậy.

“Sở Bắc, anh…”

Càng nghĩ càng giận, cậu ta nhìn Sở Bắc, nói một câu như vậy.

Nhưng đúng lúc này, Sở Bắc lại lên tiếng trước.

“Dương Ân, hôm nay là cậu dẫn bọn họ đến, chuyện phá cửa hàng này, cậu cũng có phần”.

Sắc mặt Dương Ân đột nhiên thay đổi, vội vàng lớn tiếng cãi chày cãi cối.

“Sở Bắc, anh phải tin tưởng tôi, mặc dù tôi dẫn bọn họ đến, nhưng hoàn toàn không bảo bọn họ đập phá cửa hàng, tất cả đều là bọn họ tự quyết định, không hề liên quan đến tôi”.

Bốp!

Cậu ta vừa dứt lời, thanh niên áo đỏ đã chớp nhoáng vọt đến trước mặt cậu ta, hung hăng tát một phát vào mặt cậu ta.
Chương 207: Tôi biết nên làm như thế nào!

“Dương Ân, thằng chó chết, mẹ nó nếu không phải mày, mấy người ông đây cũng không tổn thất hơn trăm nghìn, mày còn không biết xấu hổ đứng đây đùn đẩy trách nhiệm?”

Bị thanh niên áo đỏ tát một phát, Dương Ân nhất thời choáng váng.

Cậu ta đột nhiên hừ lạnh một tiếng, muốn nói lời hung ác, nhưng khi cậu ta nhìn thấy vẻ mặt tàn độc của thanh niên áo đỏ thì lập tức sợ hãi.

“Anh… cho dù như vậy, anh cũng không thể đánh tôi, tôi chính là em họ của Sở Bắc, nếu anh còn dám đánh tôi, tôi… tôi bảo Sở Bắc đánh anh tàn phế!”

Rơi vào đường cùng, cậu ta chỉ có thể lấy Sở Bắc ra làm bia đỡ đạn.

Bởi vì cậu ta phát hiện, bây giờ thanh niên áo đỏ vô cùng e ngại Sở Bắc.

Quả nhiên, cậu ta vừa nói dứt lời, chỉ thấy sắc mặt thanh niên áo đỏ đột nhiên thay đổi.

Trong ánh mắt hắn ta nhìn Sở Bắc lộ ra hoảng sợ sâu sắc.

Sở Bắc thấy Dương Ân lại lấy mình làm bia đỡ đạn, trong mắt lập tức toát vẻ không vui.

Nhưng anh cũng không phá hỏng tính toán của Dương Ân nữa.

Dù sao, mấy tên lưu manh trước mắt cũng không phải hạng người tốt lành gì.

Hơn nữa bọn họ dám đập phá cửa hàng, quả thật là không biết sống chết!

“Được rồi, chuyện giữa các người thì tự mà giải quyết, bây giờ bồi thường tiền, sau đó dọn dẹp quét tước sạch sẽ nơi này, xong xuôi các người có thể cút đi!”

Nghe thấy lời của Sở Bắc, sắc mặt vốn trắng bệch của thanh niên áo đỏ và mấy tên lưu manh lập tức trở nên khó coi hơn.

Sở dĩ bọn họ tìm Dương Ân đòi tiền là bởi vì sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, bọn họ đã không còn nhiều tiền.

Bằng không, bọn họ cũng không ép Dương Ân dẫn bọn họ đến nơi này đòi tiền.

Nhưng bây giờ, lời Sở Bắc nói với bọn họ chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại giá vì sương.

“Anh… anh Sở, chúng tôi thật sự không có tiền, anh có thể…”

Thanh niên áo đỏ nhìn Sở Bắc, ánh mắt lộ vẻ khó xử.

Nhưng mà, hắn ta còn chưa nói hết lời đã bị Sở Bắc cắt ngang.

“Sao vậy, các người muốn quỵt?”

Sở Bắc thản nhiên nói.

Đồng thời, một luồng sát khí không hề che giấu từ trên người Sở Bắc tỏa ra, ập về phía mấy người thanh niên áo đỏ.

“A!”

Cảm nhận sát ý từ trên người Sở Bắc truyền đến, sắc mặt mấy người thanh niên áo đỏ lập tức thay đổi.

Lúc này trong mắt bọn họ, Sở Bắc đã trở thành tu la sát thần trở về từ địa ngục.

Sở Bắc chỉ đứng ở đó đã mang lại cho bọn họ cảm giác sợ hãi cực độ.

Thanh niên áo đỏ lộ vẻ van nài nhìn Sở Bắc, nói: “Đại ca, chúng tôi thật sự không có tiền, lần này là chúng tôi sai rồi, cầu xin anh tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, về sau tuyệt đối không tái phạm nữa”.

Sở Bắc thấy vậy, chẳng muốn để ý đến những người này, mà dứt khoát gọi điện thoại cho Thanh Vũ.

“Trong vòng mười phút, dẫn người đến cửa hàng đồ chơi”.

Nói xong, anh cúp điện thoại, sau đó đi đến một chiếc ghế còn nguyên không bị đập phá, ngồi xuống.

“Hôm nay, các anh không bồi thường số tiền này thì cũng không cần rời khỏi nơi này!”

Nghe thấy lời Sở Bắc nói, sắc mặt mấy người thanh niên áo đỏ càng thêm khó coi.

Nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy được, lúc này trong mắt bọn họ đều xuất hiện vẻ sợ hãi và hối hận.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bọn mày mau xem trên người còn bao nhiêu tiền thì lấy hết ra đi, mọi người góp lại với nhau!”

Thấy Sở Bắc quyết tâm muốn bọn họ bồi thường, sắc mặt thanh niên áo đỏ rất khó coi, rống lên với mấy tên lưu manh.

Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên lưu manh lần lượt khóc lóc kể lể.

“Đại ca, tiền của em hôm qua đã bồi thường cho ông chủ khách sạn rồi, bây giờ trên người em căn bản không có bao nhiêu tiền”.

“Đúng vậy đại ca, em cũng không có tiền, anh bảo em lấy tiền, bây giờ em căn bản không lấy ra nổi”.

“Đại ca, anh cũng biết tình huống của em, em vốn không có bao nhiêu tiền, hôm qua đã đưa hết cho anh, bây giờ trên người không còn đồng nào”.

Nghe thấy lời của mấy tên lưu manh, sắc mặt thanh niên áo đỏ khó coi cực độ.

Nhưng mà hắn ta cũng biết, lời bọn họ nói đều là sự thật.

Đừng nói là bọn họ, cho dù là hắn ta, bây giờ trong thời gian ngắn hắn ta cũng không lấy ra được bao nhiêu.

Do dự một lát, thanh niên áo đỏ đi đến trước mặt Sở Bắc, cúi người thật sâu với Sở Bắc.

“Đại ca! Anh cũng thấy rồi đấy, chúng tôi thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy, lần này anh tha cho chúng tôi đi, anh bảo chúng tôi làm gì cũng được”.

Nhưng mà, đối mặt với than thở của hắn ta, Sở Bắc lại không hề bị lay động.

“Không lấy được tiền ra?”

Sở Bắc cười lạnh một tiếng: “Vậy khi các anh đập phá cửa hàng của vợ tôi có từng nghĩ đến vấn đề này hay không?”

Thanh niên áo đỏ nghẹn lời.

Trước khi Sở Bắc chưa xuất hiện, hắn ta ỷ vào người đông thế mạnh, lại thêm Lạc Tuyết là một người phụ nữ, hắn ta căn bản coi thường không quan tâm.

Nhưng dù thế nào hắn ta cũng không ngờ Sở Bắc lại khó chọc đến vậy, nếu sớm biết như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ không cho người đập phá cửa hàng.

Nhưng bây giờ, bọn họ muốn hối hận thì đã không kịp rồi.

“Đại ca, tôi…”

Thanh niên áo đỏ há to miệng, vốn còn muốn nói điều gì, nhưng đúng lúc này, chợt thấy một chiếc xe lái đến chỗ này.

Sau khi xe dừng lại, một cô gái cực kỳ xinh đẹp từ trên xe đi xuống.

Cô gái cực kỳ xinh đẹp này chính là Thanh Vũ, thuộc hạ của Sở Bắc.

Sau lưng Thanh Vũ có bốn người đàn ông cường tráng.

Thấy cảnh này, sắc mặt thanh niên áo đỏ hơi thay đổi, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm giác không ổn.

Nhất là khi hắn ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Bắc, cảm giác không ổn càng thêm mãnh liệt.

Quả nhiên, cô gái và mấy người đàn ông cường tráng đi đến trước mặt Sở Bắc, khom người thật sâu cúi chào Sở Bắc.

“Thưa cậu”.

Thanh Vũ và mấy người đàn ông cường tráng cùng nhau cúi chào Sở Bắc.

Sở Bắc khẽ gật đầu.

“Thanh Vũ, giao mấy người này cho cô, cô hẳn phải biết nên làm như thế nào”.

Thanh Vũ thoáng nhìn thanh niên áo đỏ và mấy tên lưu manh, gật đầu.

“Cậu yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào”.

Thanh niên áo đỏ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Nhất là ánh mắt Thanh Vũ vừa nhìn hắn ta kia, nó khiến hắn ta có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Hắn ta lập tức hiểu rõ, có lẽ mấy người trước mắt này còn đáng sợ hơn Sở Bắc.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta bị loại sợ hãi cực độ bao phủ.

Ngay sau đó, hắn ta quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.

“Anh… anh Sở, tôi biết sai rồi, cầu anh cho tôi một cơ hội, tôi bằng lòng bồi thường tổn thất của cửa hàng đồ chơi”.

Nói đến đây, hắn ta gào lên với mấy tên lưu manh đang ngây ra như phỗng kia.

“Mẹ nó bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua đây xin lỗi anh Sở!”

Nghe thấy lời nói của thanh niên áo đỏ, mấy tên lưu manh lập tức phản ứng, ai nấy đều gắng gượng bò dậy quỳ xuống trước mặt Sở Bắc.

“Anh Sở, là chúng tôi sai rồi, xin anh cho chúng tôi một cơ hội”.

Sở Bắc không nói gì, mà đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Lạc Tuyết, kéo tay Lạc Tuyết nói.

“Tiểu Tuyết, chúng ta đi đón Vũ Tâm đi”.
Chương 208: Thủ đoạn của Thanh Vũ

“Nhưng cửa hàng thì phải làm sao?”

Lạc Tuyết nghe Sở Bắc nói thì cứ do dự.

Cửa hàng đồ chơi đã bị mấy tên côn đồ đó đập phá ra thế kia rồi nên cô chẳng còn tâm trạng để làm việc gì khác nữa.

Sở Bắc vỗ nhẹ tay cô, nói: “Em yên tâm, Thanh Vũ sẽ giải quyết chuyện ở đây”.

Lạc Tuyết nghe Sở Bắc nói thế thì cuối cùng cũng gật đầu.

Sau đó họ đã lên xe rời đi mà không thèm đếm xỉa đến Dương Ân và mấy tên côn đồ đó.

Thôi xong rồi!

Thanh niên áo đỏ nhìn thấy Sở Bắc rời khỏi thì vô cùng tuyệt vọng.

Chính vào lúc đó, Thanh Vũ bước đến trước mặt hắn ta.

Thanh niên áo đỏ ngẩng đầu lên, lúc hắn ta bắt gặp đôi mắt lạnh lùng vô tình của Thanh Vũ thì tim bỗng đập loạn nhịp.

Hắn ta đang định lên tiếng thì Thanh Vũ đã đạp lên người hắn ta một đạp.

“Tao không kiên nhẫn như cậu chủ đâu, cho các người mười phút, nếu không móc ra đủ tiền bồi thường thì bọn mày không cần phải nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu”.

Ầm.

Lời của Thanh Vũ cứ như một cú nổ lớn, nổ tung trong đầu của thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đó.

Người đẹp đanh đá trước mắt này đang muốn lấy mạng của bọn họ.

Bỗng dưng trong lòng bọn họ đều ngập tràn cảm giác sợ hãi.

Dương Ân đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó cũng phải hoảng hồn.

Cậu ta không ngờ Sở Bắc với vẻ ngoài vô hại thế kia lại có một thuộc hạ đáng gờm thế.

Có vẻ như những người này vô cùng tôn kính Sở Bắc, một sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng chứ không phải chỉ là ngoài mặt.

Hơn nữa, Dương Ân có cảm giác những lời mà cô gái xinh đẹp này nói lúc nãy không phải chỉ là nói chơi.

Nếu như thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đó không làm được thì rất có khả năng cô sẽ giết bọn họ thật.

Cậu ta nghĩ đến chuyện đấy thì tim liền đập loạn nhịp.

Nhưng tiếp ngay đó, ánh mắt lo lắng khi nhìn thanh niên áo đỏ và đám côn đồ liền biến mất, hắn ta đảo mắt rồi lập tức đứng thẳng lưng.

Hắn ta bước đến trước mặt thanh niên áo đỏ, nhìn đối phương bằng ánh mắt của kẻ cơ trên và nụ cười châm biếm.

“Sao hả? Phục chưa? Ông nói cho bọn mày biết, ông là người có gốc gác, chỉ với mấy tên nhãi nhép bọn mày mà muốn đòi tiền ông đây à? Cũng không biết tự lượng sức mình thử”.

Lúc này, vẻ mặt hắn ta đầy đắc ý, khiến người ta có cảm giác như đang dựa hơi.

Thanh Vũ nhìn dáng vẻ hống hách, đắc ý của Dương Ân thì chau mày.

“Anh là ai?”

Dương Ân nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thanh Vũ thì giật mình.

Cậu ta quay lại nhìn Thanh Vũ, nở nụ cười nịnh hót trên mặt rồi vội nói: “Chào người đẹp, tôi là em họ của Lạc Tuyết, tên là Dương Ân, cửa hàng của Tiểu Tuyết là do bọn họ đập phá, nhất định cô phải trừng trị bọn họ cho thích đáng”.

Thanh Vũ nghe Dương Ân nói thì ánh mắt liền thoáng qua sát ý, nhưng chỉ trong tích tắc, nó đã bị cô giấu đi.

Cô từng nghe Sở Bắc nói, đồng thời cô cũng biết nhân phẩm của Dương Ân nên đương nhiên trong lòng không có chút ấn tượng tốt nào với Dương Ân.

Có điều, dù gì thì Dương Ân cũng là em họ của Lạc Tuyết nên cô cũng không thể làm gì quá đáng.

Thanh Vũ nghĩ đến đây thì lạnh lùng đáp: “Nếu như anh không có việc gì thì xin mời rời khỏi đây”.

Rời khỏi hả?

Nếu như là lúc nãy thì Dương Ân sẽ rất mong được rời khỏi nhưng bây giờ khó khăn lắm cậu ta mới được ra vẻ ta đây, sao có thể dễ dàng rời khỏi được?

Cậu ta nở nụ cười trên khuôn mặt, chỉ về thanh niên áo đỏ đang quỳ dưới đất và mấy tên côn đồ rồi giận dữ nói: “Mấy tên này bắt cóc tôi tống tiền, nhất định mọi người phải cho bọn họ biết mặt mới được”.

Vốn dĩ thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đã rất hoảng sợ, giờ nghe Dương Ân nói vậy nữa thì lại càng tuyệt vọng hơn.

Thanh niên áo đỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Ân, nói: “Họ Dương kia, mày đừng có quá đáng, mày lừa tiền của bọn tao, bây giờ lại còn quay sang cắn ngược lại bọn tao, mày có còn là con người không?”

“Qúa đáng sao?”

Dương Ân cười đắc ý: “Tao cứ quá đáng đó, mày làm gì được tao. Tao nói cho mày biết, Sở Bắc là anh rể tao, có anh ta bảo vệ cho tao thì tao chả sợ ai cả”.

Mặt thanh niên áo đỏ bừng.

Hắn ta giận dữ nhìn Dương Ân, đang định nói thì đột nhiên trợn to mắt, nuốt mấy lời đang muốn nói ngược vào lại.

Bốp!

Thanh Vũ bất ngờ tát cho Dương Ân một bạt tai.

Dương Ân lảo đảo, ngã nhào xuống đất, thét lên với vẻ đầy đau đớn.

Cậu ta không quan tâm đến cơn đau trên mặt, lập tức ngẩng đầu, nhìn Thanh Vũ với vẻ không sao tin nổi, cao giọng chất vấn cô:

“Cô, cô điên rồi sao? Tôi là em họ của Sở Bắc đấy, cô chỉ là thuộc hạ của anh ta mà lại dám đánh tôi sao?”

Thanh Vũ cười lạnh lùng.

“Tên của cậu Sở không phải là thứ mà kẻ tiểu nhân như anh có thể gọi, nếu anh dám nói thêm câu nào nữa thì tôi sẽ cho anh biết tay”.

Dương Ân cảm nhận được sát ý lạnh lùng trong câu nói của Thanh Vũ thì không dám hó hé, ấm ức ngậm miệng lại.

Xem như cậu ta cũng đã nhìn ra được người phụ nữ trước mặt chính là một người phụ nữ điên, cậu ta lo lắng nếu như chọc giận đối phương thì rất có thể sẽ bị đối phương giết chết.

Thanh niên áo đỏ nhìn bộ dạng thê thảm của Dương Ân thì trong lòng liền có cảm giác sảng khoái chưa từng có.

Nhưng tiếp ngay đó, câu nói của Thanh Vũ đã khiến vẻ mặt hắn ta chuyển sang khiếp sợ.

“Còn tám phút nữa”.

Mặt thanh niên áo đỏ biến sắc, hắn ta không dám chậm trễ thêm mà hét ngay vào mặt mấy người còn lại.

“Mẹ nó, không muốn chết thì mau gọi điện gom tiền cho tao!”

Mấy tên côn đồ nghe thanh niên áo đỏ nói thì mặt liền biến sắc, nhanh chóng rút điện thoại ra, bắt đầu gọi điện với bộ dạng kinh hãi.

Cuối cùng thì sau bảy phút bọn họ cũng đã gom đủ tiền.

“Chị đại, bọn tôi đã gom đủ tiền rồi, bây giờ bọn tôi đã đi được chưa?”

Sau khi thanh niên áo đỏ đưa tiền cho Thanh Vũ thì thảng thốt hỏi.

Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì Thanh Vũ đã lắc đầu.

Cô chỉ vào cửa hàng đồ chơi, lạnh lùng nói: “Chừng nào bọn mày dọn dẹp hết chỗ này thì mới được đi”.

Mặt thanh niên áo đỏ biến sắc.

Lúc này hắn ta mới nhớ ra lời của Sở Bắc nói trước đó, đúng là trước khi Sở Bắc rời khỏi, anh đã bảo bọn họ phải dọn dẹp sạch chỗ này.

Đã bồi thường đủ tiền cho người ta rồi, dọn dẹp thêm chỗ này thì cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận được.

Quan trọng nhất là bản thân hắn ta cũng biết nếu như hắn ta từ chối thì nhất định sẽ không có kết cục tốt.

Vì vậy sau khi Thanh Vũ nói dứt câu, hắn ta chỉ do dự một chút rồi liền cùng mấy tên côn đồ khác vào trong cửa hàng đồ chơi, bắt đầu ra sức dọn dẹp.

Dương Ân tự thấy đợi ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì nên bỏ đi.

Nhưng chính vào lúc đó, hai thanh niên cao to đột nhiên chặn cậu ta lại.

Dương Ân ngây ra, cậu ta lập tức quay lại, nhìn Thanh Vũ với vẻ mặt và ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.

“Các người làm vậy là sao?”

Thanh Vũ chỉ vào cửa hàng đồ chơi, lạnh lùng nói: “Là anh đã dắt bọn họ đến đây đập phá cửa hàng, anh cũng vào dọn dẹp cùng đi”.

Gì cơ?

Dương Ân nghe Thanh Vũ nói thì liền bực bội.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần Sở Bắc
Chiến Thần Sở Khanh
  • Đang cập nhật..
Link FULL
Chiến thần điện hạ
Ác Ma Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 16-20
Thiết Soái Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Chương 91-95

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom