Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80-83
Chương 80: Bái phục!
“Các người…”
Hai bố con nhà đó tung hứng với nhau, còn Lạc Tuyết chỉ lẻ loi một mình.
Cô tức đến mức lồng ngực phập phồng, nhưng không nói được một câu nào.
Bố con Lạc Mai chẳng những đổi trắng thay đen mà còn đổ ngược lỗi lại cho cô?
Trên đời lại có loại người không biết xấu hổ đến vậy sao?
“Ông ơi, bố con bác cả đang lừa ông đấy, sự thật không phải như thế đâu ạ!”
Lạc Tuyết cuống lên, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận!
Lạc Vinh Quang ngẩng đầu lên rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Đủ rồi đấy Lạc Tuyết, cháu tưởng ông lẫn rồi chắc? Chuyện đúng sai thế nào chẳng lẽ ông không biết sao?”
“Ông đã nhân nhượng với cháu rồi, nhưng nếu cháu còn ăn nói hàm hồ nữa thì đừng có trách!”
Lạc Vinh Quang đột nhiên nghiêm giọng, khiến trái tim Lạc Tuyết như rơi xuống vực thẳm.
Cô hoàn toàn chết lặng!
Không phải Lạc Vinh Quang không nghi ngờ về chuyện này.
Mà so với Lạc Tuyết, ông ta đương nhiên sẽ tin tưởng bố con Lạc Mai hơn.
Có lẽ dù cô có làm gì đi chẳng nữa thì ông nội cũng sẽ không bao giờ đánh giá cao cô.
“Lạc Tuyết, tôi biết cô vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét với tôi, nhưng nếu cô định dùng cách bỉ ổi đó thì hơi quá đáng rồi đấy!”
Được Lạc Vinh Quang ủng hộ, Lạc Mai lập tức vênh váo với vẻ đắc ý.
Từng câu từng chữ của ả ta như những mũi kim đâm vào tìm Lạc Tuyết đau nhói.
Cô thật sự không ngờ chuyện lại thành ra thế này.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi!”
Lạc Vinh Quang lắc đầu nói: “Tiểu Mai, cháu yên tâm, nếu còn có lần sau thì ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Lạc Mai mừng thầm, nhưng vẫn giả bộ xua tay.
“Ông ơi, bỏ qua đi ạ! Dẫu sao chúng cháu cũng là chị em trong nhà với nhau, Tiểu Tuyết ghen tỵ với cháu cũng là chuyện bình thường, cháu thấy mình cho qua chuyện này đi ạ!”
Câu nói đầy sự độ lượng của Lạc Mai chỉ khiến Lạc Tuyết thấy bị chế nhạo.
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, song vẫn không quên lườm Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, cháu đã nghe thấy chưa? Không mau cảm ơn chị họ đi”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cắn chặt hàm răng, ánh mắt chứa đầy vẻ không cam tâm!
Lạc Mai vu oan cho cô, cướp công của cô, đã thế còn không ngừng lên tiếng châm chọc cô.
Giờ cô lại phải cảm ơn ả ta ư?
Đúng là vô lý!
Song, Lạc Mai lại mỉm cười xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu làm chị nên chịu thiệt một chút cũng không sao ạ”.
“Sau này tốt nhất em họ hãy biết điều một chút, không thì tổng giám đốc là chị đây sẽ khó xử đấy!”
Lạc Mai nhìn Lạc Tuyết với vẻ đầy khiêu khích.
Lạc Tuyết nghiến răng, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cô không phục, rất không cam tâm!
Nhưng hơn hết là sự bất lực.
“Cháu gái ngoan, có phải đang thấy không phục không?”
Lạc Viễn Hà thấy thế thì híp mắt lại, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét.
Nếu Lạc Tuyết không biết điều thì ông ta sẵn sàng tống cổ cô ra khỏi công ty ngay.
“Tôi…”
“Phục, phục quá đi chứ!”
Ngay khi giọng nói ấy cất lên, mọi người ở đây đều cau mày lại.
Vì chủ nhân của giọng nói ấy chính là Sở Bắc vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ.
“Sở Bắc, anh nói gì thế hả?”
Lạc Tuyết cất giọng với vẻ không vui.
Sở Bắc không đáp lời, mà chỉ hướng ánh nhìn về phía hai bố con Lạc Mai.
“Thủ đoạn bỉ ổi thế mà bố con ông cũng dùng được, tôi thấy phục sát đất luôn”.
“Sở Bắc, cậu nói thế là sao hả?”
Lạc Mai lạnh mặt rồi trừng mắt.
Lạc Viễn Hà cũng khinh bỉ hừ một tiếng rồi nói: “Cậu là cái thá gì hả? Ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng, biến ngay!”
Hai bố con họ lại phụ hoạ cho nhau, đến Lạc Vinh Quang cũng phải nhăn mặt lại.
“Sở Bắc, đây là chuyện của công ty, cậu là người ngoài mà lại tham gia vào là có ý gì?”
Lạc Mai cười lạnh nói: “Lạc Tuyết, cô làm thế này là không được đâu, nhỡ các chuyện bí mật của cô bị đào xới lên thì cô chính là tội đồ của nhà mình đấy”.
Nghe ba bọn họ nói vậy, Lạc Tuyết nhắm mắt lại với vẻ cay đắng.
Có lẽ cô đã trở thành người ngoài trong mắt họ rồi.
“Thôi Sở Bắc, chúng ta về thôi!”
Lạc Tuyết đã hoàn toàn thất vọng, cô quay người kéo Sở Bắc định rời đi.
“Biết sợ là được rồi, sau này nhớ chút ý một chút, kẻo không tôi chẳng ngại vì nghĩa quên tình nhà đâu”.
Lạc Mai cười lạnh, Lạc Vinh Quang thì cứ ngồi đó, không hề có ý giữ Lạc Tuyết lại.
Vành mắt Lạc Tuyết đỏ lên, cô cắn răng cất bước.
Bóng lưng cô đơn của cô khiến người ta thấy mà đau lòng.
Lạc Tuyết vừa đi, Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đã mỉm cười đắc ý.
Sau đó họ cùng nhìn về phía Sở Bắc mà không nói gì.
Sở Bắc vẫn không biến sắc mặt, mà chỉ khẽ lắc đầu.
“Chỉ là một hợp đồng thôi mà, không sợ tự rước hoạ vào thân thì cứ lấy đi”.
Dứt lời, Sở Bắc không chút do dự mà quay người bước đi.
Cộc cộc!
Tiếng gậy trúc xa dần.
“Vớ vẩn!”
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, không hề bận tâm với lời nhắc nhở của Sở Bắc.
Còn Lạc Vinh Quang thì vẫn dán mắt vào bản hợp đồng.
“Thôi kệ cái thằng ăn hại ấy đi, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng liên hệ với tập đoàn Lý Thị để đưa công ty vượt qua khó khăn trước mắt đã”.
“Còn nữa, mau gọi cho cậu Dương đi, sắp đến ngày đấu thầu rồi”.
Hai bố con Lạc Viễn Hà nghe thấy vậy thì gật đầu như gà mổ thóc.
“Bố, chuyện này bố cứ giao cho chúng con. Bố yên tâm, con đảm bảo sẽ xử lý ổn thoả”.
Có hợp đồng của tập đoàn Lý Thị rồi, hai bố con Lạc Viễn Hà thấy vô cùng tự tin.
Hai bố con họ nhìn nhau, thậm chí còn đang nghĩ cách để giành lấy chiếc ghế chủ tịch.
…
“Tiểu Tuyết, em yên tâm, không ai có thể cướp mất thứ thuộc về em đâu!”
Rời khỏi công ty, thấy Lạc Tuyết vẫn buồn phiền, Sở Bắc không nhịn được an ủi một câu.
Nhưng Lạc Tuyết chỉ lắc đầu như thể đã hoàn toàn thoái chí.
“Tôi về trước đây, tôi đi đón Vũ Tâm!”
Dứt lời, Lạc Tuyết bắt taxi rồi đi trước.
Sở Bắc quay người lại về phía tập đoàn Lạc Thị rồi lắc đầu.
Có nhiều người không biết sống chết là gì.
Lúc này, đột nhiên có một chiếc MayBach đỗ ngay cạnh anh.
Sở Bắc mở xe rồi ngồi vào trong.
“Thưa cậu, hình như chuyện năm đó có liên quan đến Long Hổ Môn!”
Sở Bắc vừa ngồi lên xe thì Thanh Vũ ở bên ghế lái đã nhỏ giọng thông báo.
Soạt!
Bầu không khí trong xe chợt ngưng đọng.
“Long Hổ Môn à, thú vị đấy!”
Thanh Vũ nhíu mày: “Cậu chủ, theo tin tình báo thì tối nay, thủ lĩnh của Long Hổ Môn sẽ mở tiệc chiêu đãi Dương Xuyên, tôi có thể bắt hắn bất cứ lúc nào”.
“Dương Xuyên! Nhà họ Dương cũng dính líu tới chuyện này à?”
Thanh Vũ khẽ lắc đầu: “Giờ chưa có bằng chứng cụ thể”.
Sở Bắc dựa lưng vào ghế rồi nói: “Điều tra tiếp đi”.
“Vâng!”
Ngay sau đó, khoé miệng Sở Bắc cong lên: “Nhưng nếu không đến tham gia buổi tiệc náo nhiệt này thì tiếc lắm nhỉ!”
“Tôi hiểu rồi ạ!”
Thanh Vũ gật đầu rồi khởi động xe, hướng về phía trung tâm thành phố.
Lúc này, có người buồn, nhưng cũng có kẻ vui. Nhà họ Lạc đang hân hoan mong chờ ngày thành công rực rỡ.
Còn nhà họ Lưu thì răng đầy mây đen u ám.
“Gia chủ, chúng ta đã bỏ ra nốt một triệu vốn lưu động cuối cùng rồi, nhưng cổ phiểu vẫn giảm hai điểm, cứ thế này thì không qua nổi đêm nay sẽ sập mất”.
Nghe thấy thế, gia chủ Lưu Hoằng Quang của nhà họ Lưu ngồi phịch xuống đất.
Gương mặt vốn tái nhợt lập tức xám xịt.
Chương 81: San bằng luôn!
Từ chiều hôm qua đến giờ.
Cổ phiếu của tập đoàn Lưu Thị luôn rớt giá thảm hại.
Những cách gì có thể dùng được thì Lưu Tông Tín đã thử hết rồi.
Xem có cố vớt vát được gì không.
Giá cổ phiếu mà vẫn tiếp tục giảm thì nguồn vốn của cả tập đoàn sẽ bị rút cạn mất.
Mà không có vốn thì tập đoàn sẽ vận hành bằng cách nào đây?
Cùng lắm chưa tới mười ngày nữa, họ sẽ rơi vào tình trạng ngừng trệ rồi chỉ còn cách tuyên bố phá sản.
Vì vậy, Lưu Tông Tín không tiếc tiền để duy trì giới hạn xuống của cổ phiếu.
Song, ông ta đổ cả mấy trăm triệu vào rồi mà vẫn không ăn thua.
Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta đã liên lạc hết với những người bạn lâu năm và chạy tới tất cả các ngân hàng từng hợp tác.
Tuy nhiên, không một ai dám bỏ ra một đồng nào để giúp ông ta giải quyết khó khăn trước mắt.
Lý do rất đơn giản, vì người đã xuống tay với tập đoàn Lưu Thị chính là tập đoàn Bắc Dã.
Đó là tập đoàn tài chính lớn mạnh nhất ở Long Quốc.
Bất kể là tầm nhìn, tiền bạc hay thực lực của tập đoàn này đều đứng đầu Long Quốc.
Mấy ngày trước, tập đoàn Bắc Dã đã đến Tân Hải, Lưu Tông Tín định móc nối quan hệ một chút, nhưng đã bị họ từ chối thẳng thừng.
Ai ngờ đâu, hành động đầu tiên của Bắc Dã khi đến Tân Hải chính là đốt nhà họ Lưu.
Những người khác có lẽ không biết gì, nhưng Lưu Tông Tín thì biết rõ ràng.
Tất cả đều vì người thanh niên đó.
Sở Bắc!
“Bố…”
Cửa phòng khách bị đẩy mở, Lưu Phong hớt hải chạy vào.
“Tra ra rồi ạ, Sở Bắc đó đang ở rể nhà họ Lưu”.
“Nhà họ Lưu? Nhà họ Lưu nào? Đừng nói là thằng rể ăn bám của nhà Lưu Vinh Quang đấy nhé?”
Lưu Tông Tín đứng bật dậy, trong giọng nói của ông ta còn có vẻ khó tin.
Năm năm trước, Lạc Vinh Quang tuyển rể, trong buổi tiệc, ông ta chỉ mong thông báo cho cả Tân Thành biết.
Nhưng sau đó, đã có tin đồn ông ta tuyển được một chàng rể vô dụng.
Quá xấu hổ nên nhà họ Lạc định giấu nhẹm chuyện này đi.
Lưu Tông Tín đã đoán rất nhiều khả năng về thân phận của Sở Bắc.
Nhưng không ngờ chàng trai trẻ uy nghiêm, kiêu ngạo ấy lại chính là chàng rể ăn hại của nhà họ Lạc, ông ta thật sự không dám nghĩ đến.
“Đúng ạ, chính là cháu rể của Lạc Vinh Quang!”
Lưu Phong gật mạnh đầu, sau đó để lộ biểu cảm kỳ lạ.
“Nhưng mấy hôm trước, chẳng hiểu sao lễ cưới của cô cả nhà họ Lạc và Sở Bắc đã bị huỷ bỏ”.
“Vả lại, cô thứ nhà họ Lạc không chồng mà chửa, mà bố của đứa bé lại là Sở Bắc, loạn hết cả lên…”
Lưu Phong khoanh tay với vẻ dở khóc dở cười.
Lúc nghe được tin này, hắn thấy tam quan của mình rối loạn.
“Thế à…”
Lưu Tông Tín cau mày như có điều suy nghĩ.
“Đúng rồi, nhà họ La! Để lấy lòng nhà họ La, hình như Lạc Vinh Quang định cho con cháu hai nhà lấy nhau phải không?”
Lưu Phong ngẩn ra rồi khẽ gật đầu: “Vâng, nhưng nhà họ La không còn, lẽ nào…”
Như nghĩ ra điều gì đó, Lưu Phong chợt khựng lại.
Hắn trợn tròn mắt với vẻ hoảng sợ và khó tin.
“Bố, ý của bố là…”
Lưu Tông Tín gật đầu với vẻ nhăn nhó.
“Nếu bố đoán không nhầm thì nhà họ La cũng bị Sở Bắc xử lý đấy!”
“Vậy…”
Lưu Phong ngẩn ra với vẻ hoảng hốt.
Dù nhà họ La chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng cũng đã biến mất hoàn toàn chỉ sau một đêm.
E rằng đến nhà họ Lưu cũng không thể làm như vậy được.
Nếu đúng là Sở Bắc làm thì chẳng phải nhà họ Lưu nguy to rồi sao?
Dường như đã đoán ra được suy nghĩ của con trai mình, Lưu Tông Tín thở dài một hơi.
“Lạc Vinh Quang rất cáo già, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vì lợi ích thôi! Đương nhiên ông ta gán ghép cháu mình cho Sở Bắc cũng có mục đích cả”.
“Dù bố không biết trong năm năm qua đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn thân phận của Sở Bắc không hề đơn giản đâu!”
Nhưng Lưu Tông Tín không nói cho Lưu Phong biết Sở Bắc có thể khiến tập đoàn Bắc Dã nhắm vào tập đoàn nhà họ.
Khả năng của Sở Bắc khủng khiếp hơn họ nghĩ nhiều.
Thậm chí, ông ta còn vô thức thay đổi cách gọi với anh.
“Bố, thế giờ mình phải làm sao? Hay đi xin lỗi Lạc Vinh Quang?”
“Đầu óc con có vấn đề à?”
Lưu Phong vừa nói dứt câu, Lưu Tông Tín đã lườm hắn.
“Hình như cậu Sở với Lạc Vinh Quang không hợp nhau, giờ chúng ta đi xin lỗi Lạc Vinh Quang chẳng phải càng chọc giận Sở Bắc sao?”
Nghĩ đến đây, Lưu Tông Tín đảo mắt.
“Có biết cậu Sở đang ở đâu không?”
Lưu Phong gật đầu: “Có ạ, anh Sở vừa đến Tụ Hiền Lâu! Tối nay, thủ lĩnh của Long Hổ Mon sẽ tiếp đón anh Dương ở đó”.
“Không ít nhân vật lớn ở Tân Hải cũng được mời, chắc sẽ náo nhiệt lắm đấy ạ”.
Nghe thấy thế, Lưu Tông Tín lập tức trầm mặc.
Ông ta nhíu chặt hàng lông mày lại rồi ngẩn ngơ.
Cậu Dương, Long Hổ Môn?
Toàn những nhân vật và thế lực có máu mặt ở Tân Thành cả.
Hơn nữa, buổi đấu thầu đã tới gần, chắc chắn Long Hổ Môn mời cậu Dương là có chủ đích cả.
Nhưng chắn hẳn Sở Bắc đến đó không để góp vui.
Lưu Tông Tín chợt có một dự cảm.
Có lẽ Tân Hải sắp có biến lớn rồi.
“Thay đồ đi rồi ra ngoài với bố!”
Lưu Tông Tín suy nghĩ rồi ra một quyết định.
Lưu Phong mù mờ: “Đi đâu ạ?”
Lưu Tông Tín ngẩng đầu lên, ánh mắt loé sáng.
“Đến Tụ Hiền Lâu chứ đâu, buổi tiệc vui như thế thì sao thiếu nhà chúng ta được”.
…
Nơi tụ hội của các anh tài.
Đó là ý nghĩa trong tên gọi của Tụ Hiền Lâu.
Tên này do Long Hổ Môn chọn.
Thật khó tưởng tượng một thế lực xưng bá trong thế giới ngầm ở Tân Hải lại chỉ mới ra đời được năm năm.
Nhưng hiện giờ, họ đã xếp ngang hàng với các gia tộc hàng đầu ở đây rồi.
Mà Tụ Hiền Lâu là một trong các cứ điểm của Long Hổ Môn.
“Thưa cậu, đến nơi rồi ạ!”
Gió đêm mát mẻ, đèn đuốc sáng choang.
Sở Bắc chống gậy trúc, đứng lặng yên trên con phố thương nghiệp.
Thanh Vũ đang đứng phía sau anh.
Phía trước họ chính là Tụ Hiền Lâu có năm tầng.
Toà nhà với lối kiến trúc phục cổ, nguyên liệu chính được sử dụng là gỗ.
Nhưng cách bày trí hoa lệ đã che khuất vẻ mộc mạc vốn có của nơi này.
Bên ngoài vàng ngọc, bên trong đồi truỵ.
Dù đứng cách khá xa, nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cụng ly.
Xa hoa cũng chỉ đến thế là cùng.
“Tụ Hiền Lâu, đúng là náo nhiệt thật!”
“Nhưng người đến đây là hiền tài hay đạo tặc thì vẫn chưa biết được”.
Sở Bắc nhếch miệng cười rồi cất giọng bình thản.
Thanh Vũ ở phía sau bắt đầu giới thiệu.
“Cậu chủ, nghe nói Tụ Hiền Lâu là nơi xa hoa và đắt đỏ nhất Tân Hải”.
“Năm tầng của nơi này được chia theo cấp bậc đón tiếp khách”.
“Tầng một thì cứ có tiền là vào được”.
“Nhưng tầng thứ năm thì khéo đến chủ tịch thành phố cũng đừng mong đặt chân tới”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc bật cười.
“Đã gọi là nơi tụ họp của nhân tài mà còn chia cấp bậc, đúng là vớ vẩn!”
Nói rồi, Sở Bắc cất bước tiến lên phía trước.
“Đi thôi, chúng ta vào đó xem Tụ Hiền Lâu này có gì đặc biệt”.
“Tôi muốn biết trên tầng năm có điều bí mật gì!”
“Nếu tôi mà không lên được thì san bằng nơi này luôn đi”.
Chương 82: Dùng máu tươi rửa sạch!
Màn đêm dần buông xuống!
Tụ Hiền Lâu sớm đã đầy ắp cảnh tượng xa hoa trụy lạc, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt!
Sở Bắc chống gậy, dẫn theo Thanh Vũ bước về phía trước.
Chỉ là, còn chưa bước vào sảnh lầu một thì đã bị nhân viên tiếp đón ở chặn lại.
“Hai vị, xin hỏi có hẹn trước không ạ?”
Nhân viên tiếp đón mặc đồ vest màu xanh, gương mặt tươi cười chuyên nghiệp tiến lên hỏi.
Sở Bắc khẽ lắc đầu: “Nếu không có, thì không thể vào sao?”
Với chuyện này thì nhân viên tiếp đón lại khẽ cười lắc đầu!
“Đương nhiên có thể, làm thẻ hội viên là được, nhưng…”
“Nhưng, thẻ hội viên được kích hoạt thì ít nhất phải cần năm trăm nghìn tiền mặt, nếu hai vị không có chuyện gì quan trọng thì không cần thiết phải vào Tụ Hiền Lâu!”
“Từ chỗ này đi vào rẽ trái có một con phố ẩm thực, đồ ăn cũng không tệ!”
Nhân viên tiếp đón chỉ về phía không xa, khóe miệng khẽ cười, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng ngừng.
Nghe thấy lời này, Sở Bắc đột nhiên bật cười!
“Không hổ là nhà hàng đứng đầu của Tân Hải, chỉ mỗi cái miệng của anh thôi cũng có thể thấy là ếch ngồi đáy giếng rồi!”
Nhân viên tiếp đón này rõ ràng là không coi trọng bọn họ, nhưng lời nói lại dễ nghe như vậy!
Tài ăn nói này cũng hiếm có!
“Anh chê cười rồi, tôi chỉ là nói lời chân thật mà thôi!”
Nhân viên tiếp đón khẽ lắc đầu, ra hiệu sắp xếp ra bên ngoài cửa.
“Hai vị, mời!”
Sở Bắc khẽ cười, cũng không có ý rời đi.
“Tôi không có hẹn trước, cũng không có tiền làm thẻ hội viên, nhưng tôi vẫn cứ muốn vào, có được hay không?”
Ai ngờ, nhân viên tiếp đón lại gật đầu ngoài dự liệu.
“Đương nhiên có thế! Nhưng, tôi khuyên hai vị đừng nên như vậy, bởi vì hậu quả hai người sẽ không gánh nổi!”
“Càn rỡ!”
Thanh Vũ lập tức nhíu mày, vừa muốn tiến lên thì đã bị Sở Bắc ngăn lại.
“Thú vị đấy, nhưng tôi thật sự muốn xem thử hậu quả thế nào mà ngay cả tôi cũng không gánh nổi!”
Sở Bắc cười ngẩng đầu, gậy trúc gõ một cái, muốn bước vào!”
“Thưa anh, anh chắc chắn muốn như vậy sao?”
Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của nhân viên tiếp tân cuối cùng cũng biến mất.
“Mặc dù chúng tôi không thích ức hiếp người tàn tật, nhưng nếu anh vượt quá giới hạn, chỉ sợ rằng ngay cả cơ hội làm người tàn tật cũng không còn nữa!”
“Tôi khuyên hai người nên rời đi sớm, nếu như tuổi còn trẻ khỏe mạnh mà mất sớm thì càng không tốt!”
Giọng điệu của nhân viên thoáng chốc đã lạnh lùng hơn.
Lời nói không hề che giấu sự đe dọa!
Thế nhưng, Sở Bắc lại không quan tâm đến anh ta, chân vẫn không dừng.
Mắt thấy anh sắp bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp đón kia tiến lên trước một bước, lập tức đứng ngăn trước mặt anh.
“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nhân viên tức giận nhìn Sở Bắc, gương mặt vốn hiền hòa đã hoàn toàn biến mất, để lộ biểu cảm hung tợn.
“Nếu anh đã không muốn đi ra, vậy tôi chỉ có thể tìm người ném anh ra ngoài thôi!”
Nói xong, chỉ thấy anh ta hung hăng vung tay, trong sảnh thoáng chốc đã có bốn năm thanh niên đi ra!
Tóc tai nhuộm đủ màu, đeo khuyên tai, xăm đủ hình.
Quần jean rách bên hông căng phồng, rõ ràng có giấu vũ khí.
Một đám nóng lòng muốn hành động, dùng ánh mắt không tốt nhìn Sở Bắc.
“Anh vẫn còn một cơ hội cuối cùng, hoặc là tự mình cút đi, không thì mấy anh em này của tôi ném anh ra ngoài!”
“Chọn một trong hai, chọn đi!”
Nhân viên tiếp đón không trực tiếp ra tay, mà chỉ lạnh mặt ra đưa ra tối hậu thư.
Dù sao, tình hình bên trong hôm nay cũng khá đặc biệt, có thể không ra tay thì không cần phải hành động!
Nếu không, theo như tính tình lúc trước, chắc Sở Bắc đã sớm bị đánh một trận ném đi ra ngoài rồi!
A!
Mà Sở Bắc vẫn không hề sợ hãi như cũ, thậm chí khóe miệng còn cười lạnh.
“Vốn muốn tiên lễ hậu binh nhưng nếu đã như vậy rồi, tôi cũng không để ý việc dùng máu của các người trước để rửa sạch đất này!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Thanh Vũ đứng phía sau chợt lóe lên lạnh lùng nguy hiểm.
Chỉ cần Sở Bắc ra lệnh một câu, sẽ lập tức ra tay nhanh chóng!
“Hừ, nói khoác không biết ngượng!”
Nghe vậy, sắc mặt nhân viên tiếp đón cũng hoàn toàn u ám.
“Ra tay, nam thì đánh một trận rồi ném đi, còn nữ thì tùy các anh xử lý!”
Lời này vừa nói ra, bốn năm tên côn đồ lập tức cười vui vẻ ra mặt!
Trước lúc đi ra, bọn họ đã phát hiện Thanh Vũ sau lưng Sở Bắc.
Đây chính là mỹ nữ hiếm có đấy!
Một câu tùy ý xử lý của nhân viên tiếp đón, đã nói trúng tiếng lòng của bọn họ rồi.
Ai mắt cũng sáng rực, sắp chảy cả nước miếng rồi.
Đương nhiên, trước đó, phải giải quyết Sở Bắc một trận mới được!
Mà nhân viên tiếp đón nói xong thì muốn quay người rời đi!
Giải quyết một tên mù này mà thôi, dễ như trở bàn tay!
Cho dù có đánh chết Sở Bắc ở đây, chắc chắn cũng không ai dám nói gì.
“Dừng tay, dừng tay hết cho tôi!”
Mắt thấy mấy tên côn đồ sắp ra tay, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên!
Nhân viên tiếp đón nhíu mày, nhìn người đến, khóe miệng lập tức tươi cười, vội vàng lên đón!
“Thì ra là ông Lưu, cậu Lưu, hai vị là khách quý, mời đi bên này!”
Nhìn hai cha con Lưu Tông Tín và Lưu Phong trước mặt, nhân viên tiếp đón khẽ khom người, cười tươi roi rói.
Lưu Tông Tín cũng xem như là nhân vật lớn ở Tân Hải, đương nhiên là khách thường xuyên của Tụ Hiền Lâu rồi!
Thế nhưng, đối với chào đón của anh ta, hai cha con lại chỉ có biểu cảm thống khổ.
Họ không đi vào mà ánh mắt hướng về phía Sở Bắc, biểu cảm phức tạp.
Nhân viên tiếp đón thấy vậy, lập tức đưa tay mời vào.
“Hai vị không cần quan tâm, chỉ là một tên quê mùa không biết chui ra từ đâu mà thôi! Phòng vip lầu bốn mà ông thường dùng vẫn còn trống, có thể vào ngồi bất kỳ lúc nào!”
Nói xong, còn không quên phất tay với mấy tên côn đồ kia!
“Các anh còn ngây người làm gì? Mau đuổi người ra đi, đừng chắn đường khách quý!”
Mấy tên côn đồ vừa nghe, lúc này không dừng lại nữa!
Tên nào cũng hăm he xắn tay áo, vây quanh Sở Bắc!
“Mẹ nó, dừng tay cho tôi, không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Thế nhưng, Lưu Tông Tín lập tức bỏ qua lời mời của nhân viên tiếp đón!
Mắt thấy mấy tên kia còn muốn đuổi người, lập tức đứng không nổi nữa.
Cũng không tâm sợ hãi, dẫn theo con trai vội đứng chắn trước mặt Sở Bắc.
Chuyện này…
Cảnh này, không chỉ khiến mấy tên côn đồ ngây người, mà ngay cả nhân viên tiếp đón cũng sững sờ.
“Ông Lưu, ông đây là…”
“Cậu Bắc chính là khách quý, các anh lại muốn đuổi cậu ấy đi à? Đúng là nực cười!”
Lưu Tông Tín trợn tròn mắt, nhìn tư thế, tựa như có thể vì Sở Bắc mà làm tới cùng với Tụ Hiền Lâu!
“Khách quý?”
Mà ông ta vừa nói ra, nhân viên tiếp đón và mấy tên côn đồ đều ngây người.
Tên mù này, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng chưa đến một trăm tệ này?
Anh ta lại chính là khách quý?
Mà Lưu Tông Tín cũng chẳng thèm quan tâm phản ứng của bọn họ, ông ta quay người, gương mặt tươi cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc, nhìn Sở Bắc!
“Cậu Sở, thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lúc nói chuyện, giọng điệu Lưu Tông Tín ngoài xu nịnh thì cũng có chút sợ hãi!
Người đàn ông trước mặt này, chỉ cần một câu nói, đã khiến tập đoàn Lưu thị đi đến bờ vực phá sản rồi!
Lúc này, trong lòng ông ta đối với Sở Bắc quả thực là sợ sệt đến cực điểm!
Còn Lưu Phong, chỉ dám rụt rè sợ hãi trốn sau lưng Lưu Tông Tín.
Liếc nhìn Sở Bắc một cái cũng không dám!
“Đúng là khéo thật, nhưng, mọi người chắc không phải là đi theo họ Sở tôi đến đây chứ?”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh, lọt vào trong tay Lưu Tông Tín lại không khác gì sấm sét!
“Không có không có, tôi tuyệt đối không đi theo cậu Sở, đây, đây thật sự là chuyện trùng hợp mà thôi!”
Chương 83: Thần tiên đánh nhau, người phàm chịu thiệt
Lưu Tông Tín thật sự bị dọa sợ, vội huơ tay muốn giải thích.
Bây giờ ông ta nhìn thấy Sở Bắc giống như chuột thấy mèo vậy.
Nếu để Sở Bắc biết ông ta điều tra anh thì nhà họ Lưu sẽ sụp đổ hoàn toàn!
“Không có là tốt, họ Sở tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, chẳng lữ ông lại chột dạ?”
Sở Bắc định thần lại, gương mặt tươi cười ẩn ý.
Mỗi một câu của anh, mỗi một ánh mắt của anh lọt vào mắt Lưu Tông Tín đều tựa như thần chết đang vẫy tay với ông ta.
Ông ta bây giờ mới hiểu, người trẻ tuổi này quá đáng sợ!
Hôm qua có thể sống sót xuống núi Thiên Linh đũng thật là kỳ tích!
“Không có không có! Cậu Sở nghĩ nhiều, họ Lưu tôi... tôi chỉ là kích động mà thôi!”
Lưu Tông Tín vội cười theo, còn Lưu Phong sau lưng ông ta cũng sợ hãi đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nói xong, Lưu Tông Tín vội ngẩng đầu, ánh mắt trừng nhìn nhân viên tiếp đãi ở phía sau đang trợn mắt với mấy tên côn đồ kia!
“Vừa nãy các người làm gì vậy? Cậu Sở là khách quý, mà các người lại dám đuổi cậu Sở ra ngoài?”
Ánh mắt Lưu Tông Tín không tốt, lời này là ông ta cố ý nói cho Sở Bắc nghe.
Dù sao, cơ hội được ôm đùi tốt như vậy, sao ông ta có thể bỏ qua được?
“Lưu gia chủ, tên này không hẹn trước, cũng không có thẻ hội viên…”
Nhân viên tiếp đón lập tức ngây người, cẩn thận dè dặt giải thích!
“Im miệng, tôi không muốn nghe cậu giải thích!”
Lưu Tông Tín quát một tiếng, lập tức cắt ngang!
“Với thân phận của cậu Sở, có thể đến Tụ Hiền Lâu là đã nể mặt các người rồi, các người thật không biết điều!”
“Bây giờ tôi muốn đưa cậu Sở và bạn anh ấy đi vào, anh có ý kiến gì không?”
Lời này vừa thốt ra, nhân viên tiếp đón lập tức lúng túng!
“Lưu gia chủ, chuyện này chỉ sợ là không hợp quy định?”
“Cái gì không hợp quy định!”
Lưu Tông Tín lập tức quát một tiếng: “Ông đây là gia chủ nhà họ Lưu, còn có thẻ hội viên VVIP, có muốn gọi anh Long ra không, tôi nói chuyện với anh ta cho ra lẽ?”
Nghe thấy lời này, nhân viên tiếp đón thoáng chốc biến sắc, liếc nhìn Sở Bắc một cái, nghiến chặt răng, chỉ có thể đưa tay ra mời!
“Xin mời các vị!”
Hừ, xem như các anh thức thời!
Lưu Tông Tín hài lòng gật đầu, lúc nhìn sang Sở Bắc, lập tức thay đổi vẻ mặt!
“Cậu Sở, mời!”
Sở Bắc khẽ nhếch miệng cười nhạt, lắc đầu, dẫn đầu đi vào!
Thanh Vũ không chần chừ dừng lại, cũng đi theo sau!
Không thể không nói, vận may của nhân viên tiếp đón và mấy tên côn đồ kia cũng không tệ!
Nếu không, Sở Bắc cũng không để ý việc phải thấy máu đâu.
Lưu Tông Tín hừ một tiếng, trừng mắt nhìn, vội vàng dẫn con trai đi theo.
“Mẹ nó, công cốc rồi, mẹ nó đúng là xui rủi!”
Nhìn thấy mỹ nữ đến tay lại bị tuột mấy, mấy tên côn đồ mắng chửi vài câu, nhắc đến lại càng cụt hứng!
“Được rồi, mau đi nhanh đi, nói nhiều làm gì!”
Nhân viên tiếp đón bĩu môi, trong lòng anh ta cũng không dễ chịu!
Trong lòng đầy tức giận với Sở Bắc, nhưng lại không biết, bọn họ đã đến bên rìa bờ vực sinh tử rồi!
…
“Cậu Sở, cậu cứ đi về trước!”
Đi vào sảnh, Lưu Tông Tín vội vàng tiến lên, dẫn đường về phía trước!
Sở Bắc chống gậy, lẳng lặng đi theo theo sau, không nói lời nào.
Trên đường lên lầu hai, Lưu Tông Tín không hề dừng lại, vội vàng dẫn Sở Bắc đi lên.
“Cậu Sở, Tụ Hiền Lâu này tuy có chút cũ kỹ, nhưng món ăn phục vụ bên trong thì không tệ!”
Lưu Tông Tín vừa dẫn đường vừa lên tiếng giới thiệu.
“Nhưng, với thân phận của cậu, thế nào thì cũng phải lên lầu bốn mới được!”
Nghe thấy lời này, Sở Bắc như vô ý hỏi một câu.
“Lầu bốn? Nhưng mà, họ Sở tôi lại muốn đến lầu năm xem thử!”
Nghe thấy vậy, Lưu Tông Tín chợt ngây người, nhưng cũng không quá bất ngờ.
“Đúng vậy, với thân phận của cậu, cũng chỉ có lầu năm mới xứng đáng thôi!”
Nói thì như vậy, nhưng Lưu Tông Tín cũng lo lắng trong lòng.
Dù sao, với thân phận của ông ta, muốn lên lầu năm cũng không dễ dàng như vậy.
Huống hồ, trường hợp hôm nay lại có chút đặc biệt!
“Sao vậy, có vấn đề?”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu có chút trêu đùa.
Lưu Tông Tín vừa nghe đã vội vàng gật đầu.
“Không có không có, nếu cậu muốn lên thì họ Lưu tôi tất nhiên sẽ mở đường!”
Sở Bắc nghe thấy thì khẽ cười, gật đầu một cái,
“Nếu đã như vậy, thì làm phiền Lưu gia chủ rồi!”
“Không phiền không phiền, đều là chuyện tôi nên làm!”
Lưu Tông Tín vội cười xòa, trong lòng lại cay đắng trăm nghìn lần!
Nhưng vừa nghĩ đến mục đích đến đây của mình, chỉ có thể cắn răng, đi về phía lầu năm!
...
Tại lầu năm!
Không khí tại đây, lại hòa nhã hơn so với Lưu Tông Tín nghĩ nhiều.
Lầu năm, tuy là lầu cao nhất, nhưng chỉ có một phòng bao lớn.
Trang trí phong cách cổ xưa, đồ trang trí gì cần thì đều có cả.
Không chỉ là bàn ăn, mà ngay cả phòng vệ sinh, phòng nghỉ ngơi đều có đủ.
Đừng nói là ăn cơm, dù ngủ ở đây cũng không là vấn đề/
Tuy lầu năm không cao, bởi vì vị trí nên có thể nhìn thấy cảnh đêm của phân nửa Tân Hải!
Ăn cơm ở đây, không chỉ sầm uất, mà quan trọng hơn, là biểu tượng của địa vị!
Lúc này, bên bàn gỗ lim hình tròn rộng lớn, có chưa tới mười người đang ngồi.
Tuy không nhiều nhưng đều là nhân vật lớn chỉ tùy tiện giẫm chân một cái, thì đất Tân Hải này cũng run rẩy.
Những người khác tạm không nhắc đến, hai ông lớn Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông đều có mặt
Thế nhưng, cũng chỉ ngồi ở vị trí thứ mà thôi.
Trên chủ vị, Dương Xuyên mặc đồ vest màu xanh, tóc tai gọn gàng chỉnh tề!
Khóe miệng khẽ cười tự tin, khí thế hăm hở.
Đối diện với hắn ta, là một người đàn ông trung niên trông không quá bốn mươi!
Người đàn ông vóc dáng hơi mập, mặc đồ thoải máu, rõ ràng có phần tùy ý!
Gương mặt khá tròn chỉ là vết sẹo khóe mắt tạo cảm giác hung dữ hơn nhiều!
“Ha ha, cậu Dương có thể đến Tụ Hiền Lâu, đúng là vinh hạnh của Long Tam tôi! Nào, chúng ta uống một ly!”
Người trung niên tự gọi mình là Long Tam cười ha ha, nâng ly rượu với Dương Xuyên!
“anh Long mời đến, sao bổn thiếu có thể không đến? Ly rượu này, nên để tôi kính anh Long mới phải!”
Dương Xuyên nâng ly rượu, hành động cử chỉ không nịnh không kiêu, thành thục điêu luyện!
Người đàn ông trung niên tự gọi mình là Long Tam, nhưng ngay cả Dương Xuyên, cũng không dám tùy tiện gọi thẳng cái tên này!
Bởi vì, người này chính là lại đãi của Long Hổ Môn - anh Long!
Đừng thấy mặt mũi ông ta hiền hậu, nhưng nếu thật sự ra tay thì tuyệt tình như lang sói!
“Ha ha, cậu Dương khách sáo rồi, nào nào, mọi người cùng nâng ly đi!”
Long Tam cười ha ha, ánh mắt lóe sáng.
Dương Xuyên này lại có thể không nịnh không kiêu khi đối mặt với mình, đúng là nhân vật lớn!
Long Tam đã mở miệng rồi, mọi người cũng đều nâng ly, uống cạn một hơi!
Lúc uống rượu, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Mặc dù đều là nhân vật số một, số hai tại Tân Hải, nhưng giữa bọn họ và Long Tam không qua lại quá nhiều!
Nhưng tối nay, Long Tam mời tiệc Dương Xuyên thì thôi, nhưng gã gọi cả bọn họ đến.
Chuyện này khiến người ta cũng phải thắc mắc.
Dù sao, thế cục hiện tại của Tân Hải cũng quá nhạy cảm.
Nếu Long Tam và Dương Xuyên bắt tay nhau thì thành một phe rồi.
Vậy đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện tốt!
Huống hò, càng quan trọng hơn là, vị kia vẫn còn ở Tân Hải!
Chuyện này mà làm không tốt, thì chính là thần tiên đánh nhau, người phàm chịu thiệt!
“Các người…”
Hai bố con nhà đó tung hứng với nhau, còn Lạc Tuyết chỉ lẻ loi một mình.
Cô tức đến mức lồng ngực phập phồng, nhưng không nói được một câu nào.
Bố con Lạc Mai chẳng những đổi trắng thay đen mà còn đổ ngược lỗi lại cho cô?
Trên đời lại có loại người không biết xấu hổ đến vậy sao?
“Ông ơi, bố con bác cả đang lừa ông đấy, sự thật không phải như thế đâu ạ!”
Lạc Tuyết cuống lên, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận!
Lạc Vinh Quang ngẩng đầu lên rồi nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Đủ rồi đấy Lạc Tuyết, cháu tưởng ông lẫn rồi chắc? Chuyện đúng sai thế nào chẳng lẽ ông không biết sao?”
“Ông đã nhân nhượng với cháu rồi, nhưng nếu cháu còn ăn nói hàm hồ nữa thì đừng có trách!”
Lạc Vinh Quang đột nhiên nghiêm giọng, khiến trái tim Lạc Tuyết như rơi xuống vực thẳm.
Cô hoàn toàn chết lặng!
Không phải Lạc Vinh Quang không nghi ngờ về chuyện này.
Mà so với Lạc Tuyết, ông ta đương nhiên sẽ tin tưởng bố con Lạc Mai hơn.
Có lẽ dù cô có làm gì đi chẳng nữa thì ông nội cũng sẽ không bao giờ đánh giá cao cô.
“Lạc Tuyết, tôi biết cô vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét với tôi, nhưng nếu cô định dùng cách bỉ ổi đó thì hơi quá đáng rồi đấy!”
Được Lạc Vinh Quang ủng hộ, Lạc Mai lập tức vênh váo với vẻ đắc ý.
Từng câu từng chữ của ả ta như những mũi kim đâm vào tìm Lạc Tuyết đau nhói.
Cô thật sự không ngờ chuyện lại thành ra thế này.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây đi!”
Lạc Vinh Quang lắc đầu nói: “Tiểu Mai, cháu yên tâm, nếu còn có lần sau thì ông sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Lạc Mai mừng thầm, nhưng vẫn giả bộ xua tay.
“Ông ơi, bỏ qua đi ạ! Dẫu sao chúng cháu cũng là chị em trong nhà với nhau, Tiểu Tuyết ghen tỵ với cháu cũng là chuyện bình thường, cháu thấy mình cho qua chuyện này đi ạ!”
Câu nói đầy sự độ lượng của Lạc Mai chỉ khiến Lạc Tuyết thấy bị chế nhạo.
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, song vẫn không quên lườm Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, cháu đã nghe thấy chưa? Không mau cảm ơn chị họ đi”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cắn chặt hàm răng, ánh mắt chứa đầy vẻ không cam tâm!
Lạc Mai vu oan cho cô, cướp công của cô, đã thế còn không ngừng lên tiếng châm chọc cô.
Giờ cô lại phải cảm ơn ả ta ư?
Đúng là vô lý!
Song, Lạc Mai lại mỉm cười xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu làm chị nên chịu thiệt một chút cũng không sao ạ”.
“Sau này tốt nhất em họ hãy biết điều một chút, không thì tổng giám đốc là chị đây sẽ khó xử đấy!”
Lạc Mai nhìn Lạc Tuyết với vẻ đầy khiêu khích.
Lạc Tuyết nghiến răng, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cô không phục, rất không cam tâm!
Nhưng hơn hết là sự bất lực.
“Cháu gái ngoan, có phải đang thấy không phục không?”
Lạc Viễn Hà thấy thế thì híp mắt lại, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét.
Nếu Lạc Tuyết không biết điều thì ông ta sẵn sàng tống cổ cô ra khỏi công ty ngay.
“Tôi…”
“Phục, phục quá đi chứ!”
Ngay khi giọng nói ấy cất lên, mọi người ở đây đều cau mày lại.
Vì chủ nhân của giọng nói ấy chính là Sở Bắc vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ.
“Sở Bắc, anh nói gì thế hả?”
Lạc Tuyết cất giọng với vẻ không vui.
Sở Bắc không đáp lời, mà chỉ hướng ánh nhìn về phía hai bố con Lạc Mai.
“Thủ đoạn bỉ ổi thế mà bố con ông cũng dùng được, tôi thấy phục sát đất luôn”.
“Sở Bắc, cậu nói thế là sao hả?”
Lạc Mai lạnh mặt rồi trừng mắt.
Lạc Viễn Hà cũng khinh bỉ hừ một tiếng rồi nói: “Cậu là cái thá gì hả? Ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng, biến ngay!”
Hai bố con họ lại phụ hoạ cho nhau, đến Lạc Vinh Quang cũng phải nhăn mặt lại.
“Sở Bắc, đây là chuyện của công ty, cậu là người ngoài mà lại tham gia vào là có ý gì?”
Lạc Mai cười lạnh nói: “Lạc Tuyết, cô làm thế này là không được đâu, nhỡ các chuyện bí mật của cô bị đào xới lên thì cô chính là tội đồ của nhà mình đấy”.
Nghe ba bọn họ nói vậy, Lạc Tuyết nhắm mắt lại với vẻ cay đắng.
Có lẽ cô đã trở thành người ngoài trong mắt họ rồi.
“Thôi Sở Bắc, chúng ta về thôi!”
Lạc Tuyết đã hoàn toàn thất vọng, cô quay người kéo Sở Bắc định rời đi.
“Biết sợ là được rồi, sau này nhớ chút ý một chút, kẻo không tôi chẳng ngại vì nghĩa quên tình nhà đâu”.
Lạc Mai cười lạnh, Lạc Vinh Quang thì cứ ngồi đó, không hề có ý giữ Lạc Tuyết lại.
Vành mắt Lạc Tuyết đỏ lên, cô cắn răng cất bước.
Bóng lưng cô đơn của cô khiến người ta thấy mà đau lòng.
Lạc Tuyết vừa đi, Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đã mỉm cười đắc ý.
Sau đó họ cùng nhìn về phía Sở Bắc mà không nói gì.
Sở Bắc vẫn không biến sắc mặt, mà chỉ khẽ lắc đầu.
“Chỉ là một hợp đồng thôi mà, không sợ tự rước hoạ vào thân thì cứ lấy đi”.
Dứt lời, Sở Bắc không chút do dự mà quay người bước đi.
Cộc cộc!
Tiếng gậy trúc xa dần.
“Vớ vẩn!”
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, không hề bận tâm với lời nhắc nhở của Sở Bắc.
Còn Lạc Vinh Quang thì vẫn dán mắt vào bản hợp đồng.
“Thôi kệ cái thằng ăn hại ấy đi, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng liên hệ với tập đoàn Lý Thị để đưa công ty vượt qua khó khăn trước mắt đã”.
“Còn nữa, mau gọi cho cậu Dương đi, sắp đến ngày đấu thầu rồi”.
Hai bố con Lạc Viễn Hà nghe thấy vậy thì gật đầu như gà mổ thóc.
“Bố, chuyện này bố cứ giao cho chúng con. Bố yên tâm, con đảm bảo sẽ xử lý ổn thoả”.
Có hợp đồng của tập đoàn Lý Thị rồi, hai bố con Lạc Viễn Hà thấy vô cùng tự tin.
Hai bố con họ nhìn nhau, thậm chí còn đang nghĩ cách để giành lấy chiếc ghế chủ tịch.
…
“Tiểu Tuyết, em yên tâm, không ai có thể cướp mất thứ thuộc về em đâu!”
Rời khỏi công ty, thấy Lạc Tuyết vẫn buồn phiền, Sở Bắc không nhịn được an ủi một câu.
Nhưng Lạc Tuyết chỉ lắc đầu như thể đã hoàn toàn thoái chí.
“Tôi về trước đây, tôi đi đón Vũ Tâm!”
Dứt lời, Lạc Tuyết bắt taxi rồi đi trước.
Sở Bắc quay người lại về phía tập đoàn Lạc Thị rồi lắc đầu.
Có nhiều người không biết sống chết là gì.
Lúc này, đột nhiên có một chiếc MayBach đỗ ngay cạnh anh.
Sở Bắc mở xe rồi ngồi vào trong.
“Thưa cậu, hình như chuyện năm đó có liên quan đến Long Hổ Môn!”
Sở Bắc vừa ngồi lên xe thì Thanh Vũ ở bên ghế lái đã nhỏ giọng thông báo.
Soạt!
Bầu không khí trong xe chợt ngưng đọng.
“Long Hổ Môn à, thú vị đấy!”
Thanh Vũ nhíu mày: “Cậu chủ, theo tin tình báo thì tối nay, thủ lĩnh của Long Hổ Môn sẽ mở tiệc chiêu đãi Dương Xuyên, tôi có thể bắt hắn bất cứ lúc nào”.
“Dương Xuyên! Nhà họ Dương cũng dính líu tới chuyện này à?”
Thanh Vũ khẽ lắc đầu: “Giờ chưa có bằng chứng cụ thể”.
Sở Bắc dựa lưng vào ghế rồi nói: “Điều tra tiếp đi”.
“Vâng!”
Ngay sau đó, khoé miệng Sở Bắc cong lên: “Nhưng nếu không đến tham gia buổi tiệc náo nhiệt này thì tiếc lắm nhỉ!”
“Tôi hiểu rồi ạ!”
Thanh Vũ gật đầu rồi khởi động xe, hướng về phía trung tâm thành phố.
Lúc này, có người buồn, nhưng cũng có kẻ vui. Nhà họ Lạc đang hân hoan mong chờ ngày thành công rực rỡ.
Còn nhà họ Lưu thì răng đầy mây đen u ám.
“Gia chủ, chúng ta đã bỏ ra nốt một triệu vốn lưu động cuối cùng rồi, nhưng cổ phiểu vẫn giảm hai điểm, cứ thế này thì không qua nổi đêm nay sẽ sập mất”.
Nghe thấy thế, gia chủ Lưu Hoằng Quang của nhà họ Lưu ngồi phịch xuống đất.
Gương mặt vốn tái nhợt lập tức xám xịt.
Chương 81: San bằng luôn!
Từ chiều hôm qua đến giờ.
Cổ phiếu của tập đoàn Lưu Thị luôn rớt giá thảm hại.
Những cách gì có thể dùng được thì Lưu Tông Tín đã thử hết rồi.
Xem có cố vớt vát được gì không.
Giá cổ phiếu mà vẫn tiếp tục giảm thì nguồn vốn của cả tập đoàn sẽ bị rút cạn mất.
Mà không có vốn thì tập đoàn sẽ vận hành bằng cách nào đây?
Cùng lắm chưa tới mười ngày nữa, họ sẽ rơi vào tình trạng ngừng trệ rồi chỉ còn cách tuyên bố phá sản.
Vì vậy, Lưu Tông Tín không tiếc tiền để duy trì giới hạn xuống của cổ phiếu.
Song, ông ta đổ cả mấy trăm triệu vào rồi mà vẫn không ăn thua.
Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta đã liên lạc hết với những người bạn lâu năm và chạy tới tất cả các ngân hàng từng hợp tác.
Tuy nhiên, không một ai dám bỏ ra một đồng nào để giúp ông ta giải quyết khó khăn trước mắt.
Lý do rất đơn giản, vì người đã xuống tay với tập đoàn Lưu Thị chính là tập đoàn Bắc Dã.
Đó là tập đoàn tài chính lớn mạnh nhất ở Long Quốc.
Bất kể là tầm nhìn, tiền bạc hay thực lực của tập đoàn này đều đứng đầu Long Quốc.
Mấy ngày trước, tập đoàn Bắc Dã đã đến Tân Hải, Lưu Tông Tín định móc nối quan hệ một chút, nhưng đã bị họ từ chối thẳng thừng.
Ai ngờ đâu, hành động đầu tiên của Bắc Dã khi đến Tân Hải chính là đốt nhà họ Lưu.
Những người khác có lẽ không biết gì, nhưng Lưu Tông Tín thì biết rõ ràng.
Tất cả đều vì người thanh niên đó.
Sở Bắc!
“Bố…”
Cửa phòng khách bị đẩy mở, Lưu Phong hớt hải chạy vào.
“Tra ra rồi ạ, Sở Bắc đó đang ở rể nhà họ Lưu”.
“Nhà họ Lưu? Nhà họ Lưu nào? Đừng nói là thằng rể ăn bám của nhà Lưu Vinh Quang đấy nhé?”
Lưu Tông Tín đứng bật dậy, trong giọng nói của ông ta còn có vẻ khó tin.
Năm năm trước, Lạc Vinh Quang tuyển rể, trong buổi tiệc, ông ta chỉ mong thông báo cho cả Tân Thành biết.
Nhưng sau đó, đã có tin đồn ông ta tuyển được một chàng rể vô dụng.
Quá xấu hổ nên nhà họ Lạc định giấu nhẹm chuyện này đi.
Lưu Tông Tín đã đoán rất nhiều khả năng về thân phận của Sở Bắc.
Nhưng không ngờ chàng trai trẻ uy nghiêm, kiêu ngạo ấy lại chính là chàng rể ăn hại của nhà họ Lạc, ông ta thật sự không dám nghĩ đến.
“Đúng ạ, chính là cháu rể của Lạc Vinh Quang!”
Lưu Phong gật mạnh đầu, sau đó để lộ biểu cảm kỳ lạ.
“Nhưng mấy hôm trước, chẳng hiểu sao lễ cưới của cô cả nhà họ Lạc và Sở Bắc đã bị huỷ bỏ”.
“Vả lại, cô thứ nhà họ Lạc không chồng mà chửa, mà bố của đứa bé lại là Sở Bắc, loạn hết cả lên…”
Lưu Phong khoanh tay với vẻ dở khóc dở cười.
Lúc nghe được tin này, hắn thấy tam quan của mình rối loạn.
“Thế à…”
Lưu Tông Tín cau mày như có điều suy nghĩ.
“Đúng rồi, nhà họ La! Để lấy lòng nhà họ La, hình như Lạc Vinh Quang định cho con cháu hai nhà lấy nhau phải không?”
Lưu Phong ngẩn ra rồi khẽ gật đầu: “Vâng, nhưng nhà họ La không còn, lẽ nào…”
Như nghĩ ra điều gì đó, Lưu Phong chợt khựng lại.
Hắn trợn tròn mắt với vẻ hoảng sợ và khó tin.
“Bố, ý của bố là…”
Lưu Tông Tín gật đầu với vẻ nhăn nhó.
“Nếu bố đoán không nhầm thì nhà họ La cũng bị Sở Bắc xử lý đấy!”
“Vậy…”
Lưu Phong ngẩn ra với vẻ hoảng hốt.
Dù nhà họ La chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng cũng đã biến mất hoàn toàn chỉ sau một đêm.
E rằng đến nhà họ Lưu cũng không thể làm như vậy được.
Nếu đúng là Sở Bắc làm thì chẳng phải nhà họ Lưu nguy to rồi sao?
Dường như đã đoán ra được suy nghĩ của con trai mình, Lưu Tông Tín thở dài một hơi.
“Lạc Vinh Quang rất cáo già, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vì lợi ích thôi! Đương nhiên ông ta gán ghép cháu mình cho Sở Bắc cũng có mục đích cả”.
“Dù bố không biết trong năm năm qua đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn thân phận của Sở Bắc không hề đơn giản đâu!”
Nhưng Lưu Tông Tín không nói cho Lưu Phong biết Sở Bắc có thể khiến tập đoàn Bắc Dã nhắm vào tập đoàn nhà họ.
Khả năng của Sở Bắc khủng khiếp hơn họ nghĩ nhiều.
Thậm chí, ông ta còn vô thức thay đổi cách gọi với anh.
“Bố, thế giờ mình phải làm sao? Hay đi xin lỗi Lạc Vinh Quang?”
“Đầu óc con có vấn đề à?”
Lưu Phong vừa nói dứt câu, Lưu Tông Tín đã lườm hắn.
“Hình như cậu Sở với Lạc Vinh Quang không hợp nhau, giờ chúng ta đi xin lỗi Lạc Vinh Quang chẳng phải càng chọc giận Sở Bắc sao?”
Nghĩ đến đây, Lưu Tông Tín đảo mắt.
“Có biết cậu Sở đang ở đâu không?”
Lưu Phong gật đầu: “Có ạ, anh Sở vừa đến Tụ Hiền Lâu! Tối nay, thủ lĩnh của Long Hổ Mon sẽ tiếp đón anh Dương ở đó”.
“Không ít nhân vật lớn ở Tân Hải cũng được mời, chắc sẽ náo nhiệt lắm đấy ạ”.
Nghe thấy thế, Lưu Tông Tín lập tức trầm mặc.
Ông ta nhíu chặt hàng lông mày lại rồi ngẩn ngơ.
Cậu Dương, Long Hổ Môn?
Toàn những nhân vật và thế lực có máu mặt ở Tân Thành cả.
Hơn nữa, buổi đấu thầu đã tới gần, chắc chắn Long Hổ Môn mời cậu Dương là có chủ đích cả.
Nhưng chắn hẳn Sở Bắc đến đó không để góp vui.
Lưu Tông Tín chợt có một dự cảm.
Có lẽ Tân Hải sắp có biến lớn rồi.
“Thay đồ đi rồi ra ngoài với bố!”
Lưu Tông Tín suy nghĩ rồi ra một quyết định.
Lưu Phong mù mờ: “Đi đâu ạ?”
Lưu Tông Tín ngẩng đầu lên, ánh mắt loé sáng.
“Đến Tụ Hiền Lâu chứ đâu, buổi tiệc vui như thế thì sao thiếu nhà chúng ta được”.
…
Nơi tụ hội của các anh tài.
Đó là ý nghĩa trong tên gọi của Tụ Hiền Lâu.
Tên này do Long Hổ Môn chọn.
Thật khó tưởng tượng một thế lực xưng bá trong thế giới ngầm ở Tân Hải lại chỉ mới ra đời được năm năm.
Nhưng hiện giờ, họ đã xếp ngang hàng với các gia tộc hàng đầu ở đây rồi.
Mà Tụ Hiền Lâu là một trong các cứ điểm của Long Hổ Môn.
“Thưa cậu, đến nơi rồi ạ!”
Gió đêm mát mẻ, đèn đuốc sáng choang.
Sở Bắc chống gậy trúc, đứng lặng yên trên con phố thương nghiệp.
Thanh Vũ đang đứng phía sau anh.
Phía trước họ chính là Tụ Hiền Lâu có năm tầng.
Toà nhà với lối kiến trúc phục cổ, nguyên liệu chính được sử dụng là gỗ.
Nhưng cách bày trí hoa lệ đã che khuất vẻ mộc mạc vốn có của nơi này.
Bên ngoài vàng ngọc, bên trong đồi truỵ.
Dù đứng cách khá xa, nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng cụng ly.
Xa hoa cũng chỉ đến thế là cùng.
“Tụ Hiền Lâu, đúng là náo nhiệt thật!”
“Nhưng người đến đây là hiền tài hay đạo tặc thì vẫn chưa biết được”.
Sở Bắc nhếch miệng cười rồi cất giọng bình thản.
Thanh Vũ ở phía sau bắt đầu giới thiệu.
“Cậu chủ, nghe nói Tụ Hiền Lâu là nơi xa hoa và đắt đỏ nhất Tân Hải”.
“Năm tầng của nơi này được chia theo cấp bậc đón tiếp khách”.
“Tầng một thì cứ có tiền là vào được”.
“Nhưng tầng thứ năm thì khéo đến chủ tịch thành phố cũng đừng mong đặt chân tới”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc bật cười.
“Đã gọi là nơi tụ họp của nhân tài mà còn chia cấp bậc, đúng là vớ vẩn!”
Nói rồi, Sở Bắc cất bước tiến lên phía trước.
“Đi thôi, chúng ta vào đó xem Tụ Hiền Lâu này có gì đặc biệt”.
“Tôi muốn biết trên tầng năm có điều bí mật gì!”
“Nếu tôi mà không lên được thì san bằng nơi này luôn đi”.
Chương 82: Dùng máu tươi rửa sạch!
Màn đêm dần buông xuống!
Tụ Hiền Lâu sớm đã đầy ắp cảnh tượng xa hoa trụy lạc, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt!
Sở Bắc chống gậy, dẫn theo Thanh Vũ bước về phía trước.
Chỉ là, còn chưa bước vào sảnh lầu một thì đã bị nhân viên tiếp đón ở chặn lại.
“Hai vị, xin hỏi có hẹn trước không ạ?”
Nhân viên tiếp đón mặc đồ vest màu xanh, gương mặt tươi cười chuyên nghiệp tiến lên hỏi.
Sở Bắc khẽ lắc đầu: “Nếu không có, thì không thể vào sao?”
Với chuyện này thì nhân viên tiếp đón lại khẽ cười lắc đầu!
“Đương nhiên có thể, làm thẻ hội viên là được, nhưng…”
“Nhưng, thẻ hội viên được kích hoạt thì ít nhất phải cần năm trăm nghìn tiền mặt, nếu hai vị không có chuyện gì quan trọng thì không cần thiết phải vào Tụ Hiền Lâu!”
“Từ chỗ này đi vào rẽ trái có một con phố ẩm thực, đồ ăn cũng không tệ!”
Nhân viên tiếp đón chỉ về phía không xa, khóe miệng khẽ cười, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng ngừng.
Nghe thấy lời này, Sở Bắc đột nhiên bật cười!
“Không hổ là nhà hàng đứng đầu của Tân Hải, chỉ mỗi cái miệng của anh thôi cũng có thể thấy là ếch ngồi đáy giếng rồi!”
Nhân viên tiếp đón này rõ ràng là không coi trọng bọn họ, nhưng lời nói lại dễ nghe như vậy!
Tài ăn nói này cũng hiếm có!
“Anh chê cười rồi, tôi chỉ là nói lời chân thật mà thôi!”
Nhân viên tiếp đón khẽ lắc đầu, ra hiệu sắp xếp ra bên ngoài cửa.
“Hai vị, mời!”
Sở Bắc khẽ cười, cũng không có ý rời đi.
“Tôi không có hẹn trước, cũng không có tiền làm thẻ hội viên, nhưng tôi vẫn cứ muốn vào, có được hay không?”
Ai ngờ, nhân viên tiếp đón lại gật đầu ngoài dự liệu.
“Đương nhiên có thế! Nhưng, tôi khuyên hai vị đừng nên như vậy, bởi vì hậu quả hai người sẽ không gánh nổi!”
“Càn rỡ!”
Thanh Vũ lập tức nhíu mày, vừa muốn tiến lên thì đã bị Sở Bắc ngăn lại.
“Thú vị đấy, nhưng tôi thật sự muốn xem thử hậu quả thế nào mà ngay cả tôi cũng không gánh nổi!”
Sở Bắc cười ngẩng đầu, gậy trúc gõ một cái, muốn bước vào!”
“Thưa anh, anh chắc chắn muốn như vậy sao?”
Thấy vậy, vẻ mặt tươi cười của nhân viên tiếp tân cuối cùng cũng biến mất.
“Mặc dù chúng tôi không thích ức hiếp người tàn tật, nhưng nếu anh vượt quá giới hạn, chỉ sợ rằng ngay cả cơ hội làm người tàn tật cũng không còn nữa!”
“Tôi khuyên hai người nên rời đi sớm, nếu như tuổi còn trẻ khỏe mạnh mà mất sớm thì càng không tốt!”
Giọng điệu của nhân viên thoáng chốc đã lạnh lùng hơn.
Lời nói không hề che giấu sự đe dọa!
Thế nhưng, Sở Bắc lại không quan tâm đến anh ta, chân vẫn không dừng.
Mắt thấy anh sắp bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp đón kia tiến lên trước một bước, lập tức đứng ngăn trước mặt anh.
“Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nhân viên tức giận nhìn Sở Bắc, gương mặt vốn hiền hòa đã hoàn toàn biến mất, để lộ biểu cảm hung tợn.
“Nếu anh đã không muốn đi ra, vậy tôi chỉ có thể tìm người ném anh ra ngoài thôi!”
Nói xong, chỉ thấy anh ta hung hăng vung tay, trong sảnh thoáng chốc đã có bốn năm thanh niên đi ra!
Tóc tai nhuộm đủ màu, đeo khuyên tai, xăm đủ hình.
Quần jean rách bên hông căng phồng, rõ ràng có giấu vũ khí.
Một đám nóng lòng muốn hành động, dùng ánh mắt không tốt nhìn Sở Bắc.
“Anh vẫn còn một cơ hội cuối cùng, hoặc là tự mình cút đi, không thì mấy anh em này của tôi ném anh ra ngoài!”
“Chọn một trong hai, chọn đi!”
Nhân viên tiếp đón không trực tiếp ra tay, mà chỉ lạnh mặt ra đưa ra tối hậu thư.
Dù sao, tình hình bên trong hôm nay cũng khá đặc biệt, có thể không ra tay thì không cần phải hành động!
Nếu không, theo như tính tình lúc trước, chắc Sở Bắc đã sớm bị đánh một trận ném đi ra ngoài rồi!
A!
Mà Sở Bắc vẫn không hề sợ hãi như cũ, thậm chí khóe miệng còn cười lạnh.
“Vốn muốn tiên lễ hậu binh nhưng nếu đã như vậy rồi, tôi cũng không để ý việc dùng máu của các người trước để rửa sạch đất này!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Thanh Vũ đứng phía sau chợt lóe lên lạnh lùng nguy hiểm.
Chỉ cần Sở Bắc ra lệnh một câu, sẽ lập tức ra tay nhanh chóng!
“Hừ, nói khoác không biết ngượng!”
Nghe vậy, sắc mặt nhân viên tiếp đón cũng hoàn toàn u ám.
“Ra tay, nam thì đánh một trận rồi ném đi, còn nữ thì tùy các anh xử lý!”
Lời này vừa nói ra, bốn năm tên côn đồ lập tức cười vui vẻ ra mặt!
Trước lúc đi ra, bọn họ đã phát hiện Thanh Vũ sau lưng Sở Bắc.
Đây chính là mỹ nữ hiếm có đấy!
Một câu tùy ý xử lý của nhân viên tiếp đón, đã nói trúng tiếng lòng của bọn họ rồi.
Ai mắt cũng sáng rực, sắp chảy cả nước miếng rồi.
Đương nhiên, trước đó, phải giải quyết Sở Bắc một trận mới được!
Mà nhân viên tiếp đón nói xong thì muốn quay người rời đi!
Giải quyết một tên mù này mà thôi, dễ như trở bàn tay!
Cho dù có đánh chết Sở Bắc ở đây, chắc chắn cũng không ai dám nói gì.
“Dừng tay, dừng tay hết cho tôi!”
Mắt thấy mấy tên côn đồ sắp ra tay, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên!
Nhân viên tiếp đón nhíu mày, nhìn người đến, khóe miệng lập tức tươi cười, vội vàng lên đón!
“Thì ra là ông Lưu, cậu Lưu, hai vị là khách quý, mời đi bên này!”
Nhìn hai cha con Lưu Tông Tín và Lưu Phong trước mặt, nhân viên tiếp đón khẽ khom người, cười tươi roi rói.
Lưu Tông Tín cũng xem như là nhân vật lớn ở Tân Hải, đương nhiên là khách thường xuyên của Tụ Hiền Lâu rồi!
Thế nhưng, đối với chào đón của anh ta, hai cha con lại chỉ có biểu cảm thống khổ.
Họ không đi vào mà ánh mắt hướng về phía Sở Bắc, biểu cảm phức tạp.
Nhân viên tiếp đón thấy vậy, lập tức đưa tay mời vào.
“Hai vị không cần quan tâm, chỉ là một tên quê mùa không biết chui ra từ đâu mà thôi! Phòng vip lầu bốn mà ông thường dùng vẫn còn trống, có thể vào ngồi bất kỳ lúc nào!”
Nói xong, còn không quên phất tay với mấy tên côn đồ kia!
“Các anh còn ngây người làm gì? Mau đuổi người ra đi, đừng chắn đường khách quý!”
Mấy tên côn đồ vừa nghe, lúc này không dừng lại nữa!
Tên nào cũng hăm he xắn tay áo, vây quanh Sở Bắc!
“Mẹ nó, dừng tay cho tôi, không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Thế nhưng, Lưu Tông Tín lập tức bỏ qua lời mời của nhân viên tiếp đón!
Mắt thấy mấy tên kia còn muốn đuổi người, lập tức đứng không nổi nữa.
Cũng không tâm sợ hãi, dẫn theo con trai vội đứng chắn trước mặt Sở Bắc.
Chuyện này…
Cảnh này, không chỉ khiến mấy tên côn đồ ngây người, mà ngay cả nhân viên tiếp đón cũng sững sờ.
“Ông Lưu, ông đây là…”
“Cậu Bắc chính là khách quý, các anh lại muốn đuổi cậu ấy đi à? Đúng là nực cười!”
Lưu Tông Tín trợn tròn mắt, nhìn tư thế, tựa như có thể vì Sở Bắc mà làm tới cùng với Tụ Hiền Lâu!
“Khách quý?”
Mà ông ta vừa nói ra, nhân viên tiếp đón và mấy tên côn đồ đều ngây người.
Tên mù này, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng chưa đến một trăm tệ này?
Anh ta lại chính là khách quý?
Mà Lưu Tông Tín cũng chẳng thèm quan tâm phản ứng của bọn họ, ông ta quay người, gương mặt tươi cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc, nhìn Sở Bắc!
“Cậu Sở, thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lúc nói chuyện, giọng điệu Lưu Tông Tín ngoài xu nịnh thì cũng có chút sợ hãi!
Người đàn ông trước mặt này, chỉ cần một câu nói, đã khiến tập đoàn Lưu thị đi đến bờ vực phá sản rồi!
Lúc này, trong lòng ông ta đối với Sở Bắc quả thực là sợ sệt đến cực điểm!
Còn Lưu Phong, chỉ dám rụt rè sợ hãi trốn sau lưng Lưu Tông Tín.
Liếc nhìn Sở Bắc một cái cũng không dám!
“Đúng là khéo thật, nhưng, mọi người chắc không phải là đi theo họ Sở tôi đến đây chứ?”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh, lọt vào trong tay Lưu Tông Tín lại không khác gì sấm sét!
“Không có không có, tôi tuyệt đối không đi theo cậu Sở, đây, đây thật sự là chuyện trùng hợp mà thôi!”
Chương 83: Thần tiên đánh nhau, người phàm chịu thiệt
Lưu Tông Tín thật sự bị dọa sợ, vội huơ tay muốn giải thích.
Bây giờ ông ta nhìn thấy Sở Bắc giống như chuột thấy mèo vậy.
Nếu để Sở Bắc biết ông ta điều tra anh thì nhà họ Lưu sẽ sụp đổ hoàn toàn!
“Không có là tốt, họ Sở tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, chẳng lữ ông lại chột dạ?”
Sở Bắc định thần lại, gương mặt tươi cười ẩn ý.
Mỗi một câu của anh, mỗi một ánh mắt của anh lọt vào mắt Lưu Tông Tín đều tựa như thần chết đang vẫy tay với ông ta.
Ông ta bây giờ mới hiểu, người trẻ tuổi này quá đáng sợ!
Hôm qua có thể sống sót xuống núi Thiên Linh đũng thật là kỳ tích!
“Không có không có! Cậu Sở nghĩ nhiều, họ Lưu tôi... tôi chỉ là kích động mà thôi!”
Lưu Tông Tín vội cười theo, còn Lưu Phong sau lưng ông ta cũng sợ hãi đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nói xong, Lưu Tông Tín vội ngẩng đầu, ánh mắt trừng nhìn nhân viên tiếp đãi ở phía sau đang trợn mắt với mấy tên côn đồ kia!
“Vừa nãy các người làm gì vậy? Cậu Sở là khách quý, mà các người lại dám đuổi cậu Sở ra ngoài?”
Ánh mắt Lưu Tông Tín không tốt, lời này là ông ta cố ý nói cho Sở Bắc nghe.
Dù sao, cơ hội được ôm đùi tốt như vậy, sao ông ta có thể bỏ qua được?
“Lưu gia chủ, tên này không hẹn trước, cũng không có thẻ hội viên…”
Nhân viên tiếp đón lập tức ngây người, cẩn thận dè dặt giải thích!
“Im miệng, tôi không muốn nghe cậu giải thích!”
Lưu Tông Tín quát một tiếng, lập tức cắt ngang!
“Với thân phận của cậu Sở, có thể đến Tụ Hiền Lâu là đã nể mặt các người rồi, các người thật không biết điều!”
“Bây giờ tôi muốn đưa cậu Sở và bạn anh ấy đi vào, anh có ý kiến gì không?”
Lời này vừa thốt ra, nhân viên tiếp đón lập tức lúng túng!
“Lưu gia chủ, chuyện này chỉ sợ là không hợp quy định?”
“Cái gì không hợp quy định!”
Lưu Tông Tín lập tức quát một tiếng: “Ông đây là gia chủ nhà họ Lưu, còn có thẻ hội viên VVIP, có muốn gọi anh Long ra không, tôi nói chuyện với anh ta cho ra lẽ?”
Nghe thấy lời này, nhân viên tiếp đón thoáng chốc biến sắc, liếc nhìn Sở Bắc một cái, nghiến chặt răng, chỉ có thể đưa tay ra mời!
“Xin mời các vị!”
Hừ, xem như các anh thức thời!
Lưu Tông Tín hài lòng gật đầu, lúc nhìn sang Sở Bắc, lập tức thay đổi vẻ mặt!
“Cậu Sở, mời!”
Sở Bắc khẽ nhếch miệng cười nhạt, lắc đầu, dẫn đầu đi vào!
Thanh Vũ không chần chừ dừng lại, cũng đi theo sau!
Không thể không nói, vận may của nhân viên tiếp đón và mấy tên côn đồ kia cũng không tệ!
Nếu không, Sở Bắc cũng không để ý việc phải thấy máu đâu.
Lưu Tông Tín hừ một tiếng, trừng mắt nhìn, vội vàng dẫn con trai đi theo.
“Mẹ nó, công cốc rồi, mẹ nó đúng là xui rủi!”
Nhìn thấy mỹ nữ đến tay lại bị tuột mấy, mấy tên côn đồ mắng chửi vài câu, nhắc đến lại càng cụt hứng!
“Được rồi, mau đi nhanh đi, nói nhiều làm gì!”
Nhân viên tiếp đón bĩu môi, trong lòng anh ta cũng không dễ chịu!
Trong lòng đầy tức giận với Sở Bắc, nhưng lại không biết, bọn họ đã đến bên rìa bờ vực sinh tử rồi!
…
“Cậu Sở, cậu cứ đi về trước!”
Đi vào sảnh, Lưu Tông Tín vội vàng tiến lên, dẫn đường về phía trước!
Sở Bắc chống gậy, lẳng lặng đi theo theo sau, không nói lời nào.
Trên đường lên lầu hai, Lưu Tông Tín không hề dừng lại, vội vàng dẫn Sở Bắc đi lên.
“Cậu Sở, Tụ Hiền Lâu này tuy có chút cũ kỹ, nhưng món ăn phục vụ bên trong thì không tệ!”
Lưu Tông Tín vừa dẫn đường vừa lên tiếng giới thiệu.
“Nhưng, với thân phận của cậu, thế nào thì cũng phải lên lầu bốn mới được!”
Nghe thấy lời này, Sở Bắc như vô ý hỏi một câu.
“Lầu bốn? Nhưng mà, họ Sở tôi lại muốn đến lầu năm xem thử!”
Nghe thấy vậy, Lưu Tông Tín chợt ngây người, nhưng cũng không quá bất ngờ.
“Đúng vậy, với thân phận của cậu, cũng chỉ có lầu năm mới xứng đáng thôi!”
Nói thì như vậy, nhưng Lưu Tông Tín cũng lo lắng trong lòng.
Dù sao, với thân phận của ông ta, muốn lên lầu năm cũng không dễ dàng như vậy.
Huống hồ, trường hợp hôm nay lại có chút đặc biệt!
“Sao vậy, có vấn đề?”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu có chút trêu đùa.
Lưu Tông Tín vừa nghe đã vội vàng gật đầu.
“Không có không có, nếu cậu muốn lên thì họ Lưu tôi tất nhiên sẽ mở đường!”
Sở Bắc nghe thấy thì khẽ cười, gật đầu một cái,
“Nếu đã như vậy, thì làm phiền Lưu gia chủ rồi!”
“Không phiền không phiền, đều là chuyện tôi nên làm!”
Lưu Tông Tín vội cười xòa, trong lòng lại cay đắng trăm nghìn lần!
Nhưng vừa nghĩ đến mục đích đến đây của mình, chỉ có thể cắn răng, đi về phía lầu năm!
...
Tại lầu năm!
Không khí tại đây, lại hòa nhã hơn so với Lưu Tông Tín nghĩ nhiều.
Lầu năm, tuy là lầu cao nhất, nhưng chỉ có một phòng bao lớn.
Trang trí phong cách cổ xưa, đồ trang trí gì cần thì đều có cả.
Không chỉ là bàn ăn, mà ngay cả phòng vệ sinh, phòng nghỉ ngơi đều có đủ.
Đừng nói là ăn cơm, dù ngủ ở đây cũng không là vấn đề/
Tuy lầu năm không cao, bởi vì vị trí nên có thể nhìn thấy cảnh đêm của phân nửa Tân Hải!
Ăn cơm ở đây, không chỉ sầm uất, mà quan trọng hơn, là biểu tượng của địa vị!
Lúc này, bên bàn gỗ lim hình tròn rộng lớn, có chưa tới mười người đang ngồi.
Tuy không nhiều nhưng đều là nhân vật lớn chỉ tùy tiện giẫm chân một cái, thì đất Tân Hải này cũng run rẩy.
Những người khác tạm không nhắc đến, hai ông lớn Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông đều có mặt
Thế nhưng, cũng chỉ ngồi ở vị trí thứ mà thôi.
Trên chủ vị, Dương Xuyên mặc đồ vest màu xanh, tóc tai gọn gàng chỉnh tề!
Khóe miệng khẽ cười tự tin, khí thế hăm hở.
Đối diện với hắn ta, là một người đàn ông trung niên trông không quá bốn mươi!
Người đàn ông vóc dáng hơi mập, mặc đồ thoải máu, rõ ràng có phần tùy ý!
Gương mặt khá tròn chỉ là vết sẹo khóe mắt tạo cảm giác hung dữ hơn nhiều!
“Ha ha, cậu Dương có thể đến Tụ Hiền Lâu, đúng là vinh hạnh của Long Tam tôi! Nào, chúng ta uống một ly!”
Người trung niên tự gọi mình là Long Tam cười ha ha, nâng ly rượu với Dương Xuyên!
“anh Long mời đến, sao bổn thiếu có thể không đến? Ly rượu này, nên để tôi kính anh Long mới phải!”
Dương Xuyên nâng ly rượu, hành động cử chỉ không nịnh không kiêu, thành thục điêu luyện!
Người đàn ông trung niên tự gọi mình là Long Tam, nhưng ngay cả Dương Xuyên, cũng không dám tùy tiện gọi thẳng cái tên này!
Bởi vì, người này chính là lại đãi của Long Hổ Môn - anh Long!
Đừng thấy mặt mũi ông ta hiền hậu, nhưng nếu thật sự ra tay thì tuyệt tình như lang sói!
“Ha ha, cậu Dương khách sáo rồi, nào nào, mọi người cùng nâng ly đi!”
Long Tam cười ha ha, ánh mắt lóe sáng.
Dương Xuyên này lại có thể không nịnh không kiêu khi đối mặt với mình, đúng là nhân vật lớn!
Long Tam đã mở miệng rồi, mọi người cũng đều nâng ly, uống cạn một hơi!
Lúc uống rượu, Lý Hải Đông và Trương Hồng Viễn đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Mặc dù đều là nhân vật số một, số hai tại Tân Hải, nhưng giữa bọn họ và Long Tam không qua lại quá nhiều!
Nhưng tối nay, Long Tam mời tiệc Dương Xuyên thì thôi, nhưng gã gọi cả bọn họ đến.
Chuyện này khiến người ta cũng phải thắc mắc.
Dù sao, thế cục hiện tại của Tân Hải cũng quá nhạy cảm.
Nếu Long Tam và Dương Xuyên bắt tay nhau thì thành một phe rồi.
Vậy đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện tốt!
Huống hò, càng quan trọng hơn là, vị kia vẫn còn ở Tân Hải!
Chuyện này mà làm không tốt, thì chính là thần tiên đánh nhau, người phàm chịu thiệt!