Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95-97
Chương 95: Không có lần sau!
Sở Bắc nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng Lý Nham lại nghe ra giống hệt như sét đánh ngang tai.
Mặc dù Sở Bắc là một tên phế vật bị mù.
Nhưng đôi lúc ngay cả gia chủ nhà họ Lạc cũng không dám động vào.
Bây giờ anh còn được cậu chủ Lưu chống lưng, e là sẽ còn gây ra nhiều chuyện điên rồ hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Nham càng cảm thấy khó chịu.
Hắn vừa nghiến răng vừa cúi người, dập đầu xuống đất.
"Cậu Sở, tôi đã dập đầu rồi, thế được chưa?"
Lý Nham nghiến răng nói.
Sự oán hận đối với Sở Bắc cũng càng ngày càng mạnh.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng phải dập đầu với ai như thế.
"Tôi không bao giờ làm khó người khác, nếu anh đã không tình nguyện thì thôi vậy".
Sở Bắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy nhìn Lưu Phong.
"Cần làm gì, có cần tôi dạy không?"
"Không, không, không! Anh Sở, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng!"
Lưu Phong sợ tới mức gật đầu lia lịa, chỉ cần có thể xoa dịu cơn giận của Sở Bắc là được.
Đừng nói là giết Lý Nham, cho dù có phải diệt cả nhà họ Lý cũng không thành vấn đề!
"Chuyện này......"
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Nham không khỏi sửng sốt.
Hắn không sợ Sở Bắc, nhưng không có nghĩa là không sợ Lưu Phong.
"Đừng, đừng, tôi biết sai rồi, tôi lạy, đều là do cái miệng của tôi, Sở Bắc, xin cậu hãy niệm tình cũ!"
Lý Nham thực sự sợ hãi, nhìn bóng dáng Sở Bắc sắp rời khỏi phòng riêng.
Hắn ta lập tức chạy tới cửa, dứt khoát quỳ xuống.
Vừa dập đầu vừa lấy tay vả miệng!
Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn tát còn mạnh hơn lúc Lưu Phong làm.
Cứ thế dập đầu xuống đất.
Sau vài lần lặp đi lặp lại, trán hắn đã ửng đỏ cả một mảng.
Nhưng nếu Sở Bắc không lên tiếng, hắn thực sự cũng không dám đứng dậy.
"Sở Bắc, coi như vì nhà họ Lạc, mong cậu giơ cao đánh khẽ!"
"Cậu chủ Lưu, đây thật sự là hiểu lầm, tôi biết sai rồi, cho tôi thêm một cơ hội đi!"
Lý Nham sắp khóc đến nơi!
Không ngờ chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà suýt chút nữa đã hại cả nhà họ Lý.
Nếu như phải chết oan thì Lý Nham sẽ không còn chỗ nào để khóc nữa!
Lưu Phong hoàn toàn làm ngơ trước sự cầu xin của Lý Nham.
Nực cười, bây giờ đến hắn còn không thể bảo vệ được mình.
Nếu còn đứng ra giúp Lý nham, nhà họ Lưu của hắn sẽ đi đời mất.
Huống chi, đây còn do tên Lý Nham này tự gây ra chuyện, cho nên cũng chẳng có lý do nào để giúp hắn.
Thấy Lưu Phong không lên tiếng, Lý Nham có hơi chùng xuống.
Lý Nham nghiến răng nhìn Sở Bắc, cả người quỳ dưới mặt đất, không hề động đậy.
"Cậu Sở, Lý Nham tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào cậu chịu thì thôi!"
"Thế à?"
Sở Bắc ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười.
"Dập đầu mấy cái là đủ rồi!"
"Nhưng nếu anh muốn quỳ thì cứ tiếp tục quỳ đi, chỉ mười tiếng thôi, tôi tin cậu chủ Lý sẽ chịu được!"
Mẹ kiếp!
Lý Nham vừa nghe xong, suýt chút nữa đã lên tiếng mắng!
Sở Bắc rõ ràng là đang cố ý.
Nhưng hắn lại không thể làm gì Sở Bắc.
Sắc mặt Lý Nham đỏ bừng, nhưng hắn cũng chỉ có thể quỳ xuống.
Sở Bắc không thèm quan tâm, sau đó nhìn sang Lưu Phong.
"Cậu canh chừng, mười tiếng, nếu thiếu một giây nào thì cậu cũng biết nên làm gì rồi đó!"
"Vâng vâng, anh Sở yên tâm, em sẽ canh chừng thật tốt!"
Lưu Phong vội vàng gật đầu đảm bảo.
Thấy Sở Bắc chuẩn bị rời đi, hắn mới dùng hết dũng khí nói.
"Anh Sở, đồ ăn dọn lên rồi, anh..."
Hắn mời Sở Bắc dùng bữa cũng chỉ là vì chuyện của gia tộc.
Nếu để Sở Bắc đi khỏi thì khó rồi.
Nhưng chỉ cần Sở Bắc ăn một muỗng cơm, uống một ngụm nước, vậy cũng coi như đã tha thứ cho nhà họ Lưu rồi!
"Không cần!"
Sở Bắc không thèm nhìn lại, khẽ lắc đầu.
"Nhà họ Lưu sẽ không có lần sau!"
Sở Bắc nói xong liền sải bước đi, sẵn tiền liếc sang Lý Nham.
"Bao gồm cả anh!"
Lý Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt trũng sâu của Sở Bắc bên dưới chiếc kính râm, lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Cạch cạch cạch!
Chỉ nghe tiếng gậy trúc vang lên, Sở Bắc cũng dần biến mất.
Cả Lý Nham và Lưu Phong đều thở phào nhẹ nhõm!
Nhất là Lưu Phong, gánh nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng biến mất.
"Lý Nham, tôi muốn nhắc anh một cậu, tốt nhất đừng chọc giận cậu Sở, nếu không thì nhà họ Lý của anh không gánh nổi hậu quả đâu!"
Lưu Phong nói xong còn không thèm để ý đến đồ ăn thức uống trên bàn.
Sau đó lấy quần áo rời đi.
Hắn phải nói tin vui này cho bố mình mới được.
Để lại Lý Nham quỳ một mình ở cửa phòng riêng.
Lý Nham định đứng dậy vài lần, nhưng khi nhớ tới lời cảnh cáo của Sở Bắc lại không dám nữa.
Hắn quỳ mãi!
"Phải làm sao bây giờ, đã lâu vậy rồi mà Sở Bắc còn không quay lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
Trong phòng riêng bên kia, Lạc Tuyết đang lo sốt vó khi thấy Sở Bắc vẫn chưa quay về.
Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Sở Bắc, nhưng cô cũng sẽ không giương mắt nhìn anh gặp nạn!
"Mẹ đã nói rồi, tên mù đó đó không đáng tin cậy chút nào, không biết làm gì lại còn dám đi cùng người ta, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?"
Chu Cầm đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng.
"Con gái, mau đi thôi, nếu bị liên lụy thì chúng ta sẽ đi đời đó".
Bà ta nói xong liền nhanh chóng vớ lấy chiếc túi, định gói lại mấy món đồ đang ăn dở.
Đây là lần đầu tiên bà ta được ăn những thứ sang trọng như vậy.
Chu Cầm hận không thể vét sạch tất cả!
"Mẹ, sao mẹ lại làm vậy? Dù gì anh ấy cũng là bố của Vũ Tâm mà!"
Lạc Tuyết cạn lời, bất giác giải thích một câu.
Chu Cầm vừa nghe xong liền dừng tay.
"Vậy thì sao? Con có thấy nó làm chuyện gì đàng hoàng chưa? Bản thân là phế vật thì thôi đi, đã vậy còn hay gây chuyện!"
"Có đứa con rể như vậy đúng là xúi quẩy tám đời!"
Chu Cầm cứ mắng như vậy, đừng nói là Lạc Tuyết, đến cả hai mắt của Lạc Vũ Tâm cũng bắt đầu đỏ hoe.
Cô bé siết chặt tay lại, tuy không lên tiếng, nhưng cô bé biết rõ bố mình không phải phế vật!
Két!
Cửa phòng riêng bất ngờ bị đẩy ra, khiến cả hai mẹ con giật mình.
Khi nhìn thấy đó là Sở Bắc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!
"Sở Bắc, anh không sao chứ? Bọn họ không làm khó anh đúng không?"
Nhìn thấy Sở Bắc lắc đầu, Lạc Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không sao là tốt rồi!
Chu Cầm liếc sang Sở Bắc với vẻ khó chịu.
"Hừ, lần này coi như cậu ăn may, nếu mà để liên luỵ đến tôi thì tôi sẽ giết cậu!"
Sở Bắc không hề để tâm đến mấy lời mắng nhiếc của mẹ vợ!
"Đã ăn xong chưa? Cũng đã muộn rồi, chúng ta đi thôi!"
Nói xong, anh liền bế con gái đi ra cửa trước!
Nhưng mới đi được vài bước, anh liền nhận ra tay con gái đang siết chặt, hơn nữa còn khóc thút thít.
Sắc mặt Sở Bắc lập tức sa sầm.
Lẽ nào vừa nãy có ai bắt nạt con gái mình sao?
"Tại sao Tâm Nhi lại không vui? Có ai bắt nạt con phải không?"
Tâm Nhi bĩu môi, cương quyết lắc đầu.
"Bố, bố nói cho bà biết bố là đại anh hùng, không phải phế vật, có được không?"
Ngay khi giọng nói nghẹn ngào của con gái phát ra, sắc mặt Sở Bắc liền có chút sững sờ.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng nhìn sang!
Chương 96: Cô đã bị sa thải!
Bầu không khí như trở nên ngưng trệ.
Sắc mặt Sở Bắc cũng có chút phức tạp!
Anh hùng? Phế vật?
Với quốc gia, anh chính là một anh hùng!
Nhập ngũ mấy năm, trấn giữ biên cương, chiến công hiển hách!
Cả Long Quốc này, anh nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất?
Còn gia đình...
Anh sai mất năm năm, bây giờ con gái đã bốn tuổi, nhưng dường như anh vẫn chưa thể làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Năm năm qua, vợ anh đã phải chịu không ít khổ cực, Sở Bắc cũng không thể làm được gì!
Giống như Chu Cầm nói, anh chính là một tên phế vật của gia đình.
"Tâm Nhi, thế con nghĩ bố là người như thế nào?"
Sau khi ổn định suy nghĩ trở lại, Sở Bắc liền cười nhẹ hỏi!
Tâm Nhi siết chặt nắm tay, gần như không do dự.
"Bố là một anh hùng, luôn luôn như vậy!"
Sở Bắc liền bật cười!
Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh được cười hạnh phúc đến thế!
Cho dù mọi người trên thế giới đều nghĩ anh là phế vật, nhưng anh chỉ cần có sự ủng hộ của con gái là đủ rồi!
"Nhưng mẹ và bà không biết!"
Hai mắt Tâm Nhi đỏ hoe!
Đây là chấp niệm của cô bé, bố mãi là anh hùng trong lòng Tâm Nhi!
Cô bé muốn cho cả thế giới biết!
Bố của Lạc Vũ Tâm không phải phế vật, mà là một anh hùng!
Sở Bắc ôm con gái vào lòng, sau đó chạm vào mặt dây chuyền Thiên Long trên cổ cô bé.
Có con gái như vậy, đời này coi như đủ!
"Mẹ sẽ biết thôi!"
...
Tối đến!
Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Dương Xuyên có chút nhếch nhác.
Hắn ngồi ở phía sau chửi bới một hồi.
"Chết tiệt, chỉ vì một tên Sở Bắc mà định đối đầu với nhà họ Dương tôi sao?"
Dương Xuyên nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra vô cùng tức giận.
Sau khi biết nhà họ Lý giúp đỡ cho nhà họ Lạc, Dương Xuyên lập tức tìm đến tận cửa.
Một là để thuyết phục Lý Hải Đông rút tiền tài trợ, để hắn tiếp tục đắc ý dò thám Sở Bắc.
Hai là để hắn mọi ra được thân phận của Sở Bắc.
Nhưng ngay khi Lý Hải Đông nghe thấy ý định đó, đã trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
Thậm chí còn cảnh cáo bọn họ đừng động vào Sở Bắc.
"Chỉ là một tên mù mà thôi, ông đây không thể động vào sao? Đúng là đồ khốn!"
Dương Xuyên nghĩ đến càng thêm tức giận.
Hắn đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương, bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài thì thôi đi.
Chẳng lẽ lại còn không bằng một tên phế vật bị mù sao? Thật nực cười!
"Cậu chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Long Tam đã tuyên bố rút rồi..."
Thuộc hạ thấp giọng nhắc nhở, sắc mặt có chút khó coi!
"Long Tam này lại là biệt danh chó gặm nào, đúng là rác rưởi!"
Dương Xuyên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cứ đợi đấy, tiền của gia tộc tôi đã tích đủ, sau hội nghị đấu thầu, tôi sẽ nắm quyền quản lý giới doanh nghiệp ở Tân Hải, sau đó sẽ từ từ xử lý tất cả! Bao gồm cả Lý Hải Đông và Long Tam!"
Dương Xuyên nghiến răng, chiếc xe nhanh chóng khởi động và biến mất trong bóng tối.
...
Khách sạn Thần Tinh, Lạc Mai vội vàng chạy đến.
Lên đến tầng hai, nhìn thấy Lý Nham đang quỳ một mình trên mặt đất, ả vô cùng sửng sốt.
"Anh yêu bị sao vậy?"
Lạc Mai nhanh chóng tiến đến, cẩn thận đỡ hắn đứng dậy.
"Làm sao nữa? Không phải là do tên phế... hựm, chuyện hôm nay không được kể cho bất kỳ ai, kể cả gia đình em, nếu không..."
Đang nói giữa chừng, Lý Nham đột ngột dừng lại.
Sự đe dọa trong lời nói không sao che giấu được dù chỉ một chút.
"Ôi chào, em mà anh còn không tin à?"
Lạc Mai nhanh chóng gật đầu đồng ý, sau đó đỡ Lý Nham đứng lên.
Nhưng Lý Nham đã quỳ mấy tiếng đồng hồ, hai chân gần như không còn chút sức lực nào, làm sao có thể đứng vững được?
Hắn ngã lăn ra đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
"Sở Bắc chết tiệt, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần!"
Cảm giác được hai chân gần như tê dại, hai mắt Lý Nham đỏ bừng, gần như có thể phóng ra lửa.
Nhìn thấy Lạc Mai vẫn đang đứng yên tại chỗ, trong lòng hắn càng thêm tức giận.
"Còn ngây ra đó làm gì? Sao không gọi xe cấp cứu đi?"
Đêm nay, đúng là kẻ buồn người vui!
Sáng sớm hôm sau, Sở Bắc và Lạc Tuyết cùng nhau đưa con gái đến trường.
Dù sao anh cũng đang rảnh nên theo Lạc Tuyết đến tập đoàn Lạc Thị.
"Anh ở dưới đợi tôi đi, lỡ để đám người Lạc Mai thấy lại ăn mắng".
Lạc Tuyết sắp xếp chỗ cho Sở Bắc bên dưới công ty, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Yên tâm!"
Sở Bắc cười nhẹ nói.
Mọi người đều cho rằng anh bị mù, nhưng người mù như anh lại mạnh hơn người bình thường nhiều, hơn nữa cũng linh hoạt hơn.
Nghe vậy, Lạc Tuyết cũng an tâm hơn.
Vừa quay người chuẩn bị bước vào công ty, liền nhìn thấy Lạc Mai đang tươi cười bước ra với một xấp tài liệu.
"Lạc Tuyết, tại sao bây giờ cô mới đến? Không có chút tích cực nào sao!"
Nhìn thấy Lạc Tuyết, Lạc Mai liền dừng lại châm chọc.
Lạc Tuyết cau mày: "Mười phút nữa mới đến giờ làm cơ mà?"
"Thì sao? Dù sao cô cũng là người nhà họ Lạc, đến sớm một chút thì có sao? Tôi đến được nửa tiếng rồi đấy!"
Lạc Tuyết nghe xong liền bĩu môi cho qua.
Rõ ràng Lạc Mai đang cố tình gây chuyện, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian.
Cô cố ý đẩy người đi qua, nhưng Lạc Mai lại lập tức chặn lại.
"Sao nào, không vừa ý à? Vậy cô nhìn xem đây là cái gì..."
Nói xong, ả liền lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, giơ trước mặt Lạc Tuyết!
Lạc Tuyết vừa nhìn qua, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô nhận ra đây chính là hợp đồng mà mình đã ký với Lý Hải Đông lúc trước.
"Bây giờ tôi phải đi bàn hợp đồng với chủ tịch Lý rồi, sau này tôi sẽ là người xây dựng cơ nghiệp cho nhà họ Lạc, còn cô..."
Lạc Mai cười đắc ý, sau đó nhìn sang Lạc Tuyết với ánh mắt thương hại.
"Còn cô, tự lo lấy thân mình đi, em gái tội nghiệp của chị!"
"Ý chị là sao?"
Lạc Tuyết lập tức nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên linh cảm không tốt.
Lạc Mai lại không hề nói thêm gì.
"Kítt!!!"
Tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc Audi dừng lại trước mặt hai người.
Cửa kính xe kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt của Lạc Viễn Hà.
"Con gái, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!"
Lạc Mai gật đầu, nhưng không lên xe liền, sau đó quay sang nhìn Lạc Tuyết với vẻ khiêu khích.
Lạc Viễn Hà nhìn sang, lúc này mới thấy Lạc Tuyết đang ở cạnh mình.
"Ồ, chẳng phải là cháu gái đây sao? Nếu chưa vào thì khỏi vào luôn cũng được!"
Giọng điệu của Lạc Viễn Hà đầy vẻ châm biếm.
"Bây giờ tôi xin chính thức thông báo, cô đã bị sa thải, từ giờ tập đoàn Lạc Thị sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa".
"Cái gì?"
Chỉ một câu nói của Lạc Viễn Hà, ngay lập tức khiến cho Lạc Tuyết gần như chết lặng.
Mình bị sa thải sao?
Làm sao có thể?
"Bác đừng đùa cháu..."
"Cô nghĩ là tôi giống đùa lắm à?"
Lạc Viễn Hà cười giễu cợt: "Đáng lẽ hôm qua tôi nên nói với cô rồi, nhưng tôi muốn để cho cô ngủ ngon nên lại thôi".
"Bây giờ thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi! Nếu không, tôi cũng không ngại mời bảo vệ tiễn cô đâu!"
"Chỉ là, lúc đó sẽ không được dễ chịu cho lắm".
Chương 97: Cho em tất cả những gì em muốn!
“Chị dựa vào đâu chứ? Tôi không đồng ý, chị không có quyền đuổi tôi!”
Lạc Tuyết cau mày, cô nghiến răng quyết không thoả hiệp.
Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, cô luôn làm việc ở tập đoàn Lạc Thị.
Ngoài con gái ra thì đây là nơi mà cô dồn nhiều tâm huyết nhất.
Nếu không có hợp đồng cô ký kết được với tập đoàn Lý Thị vào mấy hôm trước thì công ty của Lạc Thị đã phá sản rồi.
Nhưng sao bây giờ, cô lại vô cớ bị đuổi việc chứ?
Lấy việc công trả thù riêng?
“Cô không đồng ý cũng không được! Đây là quyết định của công ty, nếu còn muốn giữ thể diện thì tôi khuyên cô nên yên phận mà cuốn xéo đi!”
Lạc Mai cười lạnh rồi cất giọng châm chọc.
“Nếu không đừng nói đến chuyện đuổi việc, tôi còn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lạc đấy!”
Uỳnh!
Giọng nói tuyệt tình như băng tuyết ấy khiến Lạc Tuyết sợ hãi rồi lùi bước.
Mặt cô cắt không còn hạt máu nào.
Dù cô đã biết hai bố con Lạc Mai luôn coi mình là cái gai trong mắt.
Nhưng không ngờ họ lại tuyệt tình đến vậy.
“Các người quá đáng rồi đấy! Tôi phải hỏi ông, trừ khi chính ông đuổi tôi, không thì chẳng ai có tư cách bắt tôi đi đâu hết”.
Lạc Tuyết cắn răng với vẻ đầy bất mãn.
Cô lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của ông nội mình.
Thấy thế, hai bố con Lạc Mai nhìn nhau cười với vẻ nham hiểm.
“Muốn gọi thì cứ việc, nhưng đừng trách tôi chưa nhắc nhở cô, chính ông là người quyết định đuổi việc cô đấy, đến lúc bị ông mắng thì đừng có mà trách tôi!”
Lạc Mai khoanh tay rồi mỉm cười.
Còn Lạc Tuyết thì tái mặt.
Dù cô đã tin lời của Lạc Mai hơn, nhưng nếu chưa nghe chính ông nội đuổi mình thì cô sẽ không đi đâu hết.
“Alo!”
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng nói sang sảng của Lạc Vinh Quang vang lên.
“Ông ơi, cháu Lạc Tuyết đây ạ, cháu…”
Lạc Tuyết định lên tiếng giải thích ngay, nhưng chỉ mới nói được mấy câu thì đầu bên kia đã ngắt lời.
“Không phải phân bua gì nữa, ông biết cháu định hỏi gì rồi”.
“Đúng đấy, chính ông đã ra quyết định đuổi việc cháu, đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi ra về trong vui vẻ đi!”
Dứt lời, Lạc Vinh Quang đã cúp máy ngay mà không cho Lạc Tuyết cơ hội lên tiếng nào nữa.
Cộp!
Lạc Tuyết ngẩn ra, điện thoại rơi xuống đất mà cô vẫn chưa định thần lại.
Giọng nói của Lạc Vinh Quang rất lạnh lùng và bình thản.
Thậm chí còn có vẻ xa cách.
“Tại sao chứ?”
Lạc Tuyết lẩm bẩm một mình, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt.
Cô đã bỏ ra biết bao công sức vì nhà họ Lạc.
Nhưng sao giờ lại bị đẩy tới bước đường này?
Cô thật sự không hiểu.
“Tại sao ư? Cô không biết à?”
Lạc Mai khoanh tay rồi tiếp tục giậu đổ bìm leo.
“Giờ cô hãy mau biến đi, nếu khi tôi quay về còn nhìn thấy cô thì đừng có trách!”
Dứt lời, Lạc Mai trừng mắt lườm Lạc Tuyết với vẻ cảnh cáo.
“Các người thật quá đáng!”
Trong lúc Lạc Tuyết đang không biết mình sai ở đâu thì có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi chắn trước mặt Lạc Tuyết.
“Lại là cái thằng mù dở này, chờ bà đây lấy được hợp đồng với tập đoàn Lý Thị rồi sẽ xử lý mày sau”.
Trông thấy Sở Bắc, Lạc Mai tức muốn điên người.
Nhưng Sở Bắc chỉ ngẩng mặt lên với vẻ bình thản.
“Cái gì cũng có mức độ của nó thôi, tôi khuyên cô nên biết điểm dừng, không thì sẽ tự rước hoạ vào thân đấy!”
“Giờ cô đuổi Tiểu Tuyết đi thì dễ, nhưng sau này muốn mời cô ấy quay trở lại thì khó đấy!”
Sở Bắc cất giọng chậm rãi như nói một chuyện hiển nhiên.
“Mời cô ta quay lại ư? Mày mơ đi nhớ!”
“Còn nữa, thằng mù dở như mày thì có tư cách gì để nói chuyện với tao hả? Tao…”
Thấy Sở Bắc bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của mình, Lạc Mai đang tức điên lên rồi.
Đang định mắng chửi Sở Bắc thì Lạc Viễn Hà đã cản lại.
“Thôi, đừng mất thì giờ tranh cãi với thằng hâm này làm gì! Chờ chúng ta bàn bạc hợp đồng xong rồi xử lý nó cũng không muộn”.
Lạc Mai hừ một tiếng rồi vừa lên xe vừa không quên lườm Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, nhớ lời tôi nói đấy. Nếu khi tôi về mà cô chưa biến đi thì tự gánh vác hậu quả!”
Dứt lời, chiếc xe đã khởi động rồi phóng đi.
Chỉ còn Lạc Tuyết đứng đó với hàng nước mắt lăn dài.
Sự tuyệt vọng khiến cô như rơi xuống vực thẳm.
Cô còn cả một gia đình cần nuôi.
Mà bây giờ, đến công việc cũng không có.
Sau này, mọi người phải sống sao đây?
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết càng thêm bất lực.
Nhất thời, cô cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng.
“Tiểu Tuyết, em đã nhìn rõ chưa?”
Sở Bắc không an ủi mà hỏi ngược lại.
Lạc Tuyết ngẩn ra: “Nhìn rõ gì cơ?”
Sở Bắc đứng đối diện cô với vẻ vô cảm.
“Nhìn rõ bộ mặt của người nhà họ Lạc!”
Lạc Tuyết sững người rồi trầm mặc.
Đúng vậy, cô đã thấy rõ rồi.
Cái gì mà gia tộc với người thân chứ, chẳng có chút tình thương nào cả.
Nếu có thì chỉ là sự lạnh lùng và giễu cợt mà thôi.
Nhưng một người phụ nữ nhỏ bé như cô có thể làm gì được đây?
Sở Bắc khẽ thở dài, vẻ mặt cũng đã dịu hơn.
“Nếu em đã thấy rõ rồi thì đi thôi, em hoàn toàn có thể tự lập một đế chế riêng mà không cần để ý sắc mặt của họ”.
Cuối cùng, Sở Bắc đã nói ra suy nghĩ trong đầu.
Vừa rồi, anh đủ khả năng ngăn cản chuyện Lạc Tuyết bị đuổi việc.
Nhưng anh không làm vậy!
Nếu Lạc Tuyết cứ ở lại nhà họ Lạc thì dù cô có nỗ lực và xuất sắc đến mấy thì vẫn bị dè bỉu thôi.
Cô vẫn sẽ là người có thể bị đá đi bất cứ lúc nào.
Còn nếu cô tự khởi nghiệp thì sao?
Với thực lực và thân phận của Sở Bắc, anh hoàn toàn có thể giúp cô trưởng thành và nhanh chóng ở trên đỉnh cao của sự nghiệp.
“Đi? Tự lập nghiệp ư?”
Lạc Tuyết lẩm bẩm rồi cười tự giễu.
“Sở Bắc ơi Sở Bắc, sao anh có thể nói ra câu ngây thơ như thế?”
“Mất việc rồi thì tôi còn không nuôi mọi người được, chứ đừng nói đến chuyện khởi nghiệp”.
“Sở Bắc, anh nói chuyện buồn cười quá đấy!”
Lạc Tuyết lắc đầu, không quát tháo cũng không khóc lóc.
Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng chứa đầy sự vô lực và tuyệt vọng.
“Anh có thể giúp em!”
Sở Bắc nói với giọng kiên định.
“Đến thân anh còn lo chưa xong mà đòi giúp tôi ư?”
Lạc Tuyết hỏi lại, rõ ràng cô không tin anh.
Sở Bắc thoáng do dự, nhưng thấy vẻ chán trường của cô thì vẫn quyết lên tiếng.
“Anh có thể cho em tất cả những gì em muốn!”
“Tiền, mối quan hệ, quyền lực, chỉ cần em muốn thôi!”
Hả?
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra.
Thấy Sở Bắc không giống đang nói đùa, cô cảm thấy đắn đo.
Cô nhìn anh một lúc lâu rồi thở dài lắc đầu.
“Sở Bắc, cảm ơn anh, anh yên tâm, tôi sẽ vực dậy được thôi!”
“Đi thôi, tôi sẽ coi như đây là một kỳ nghỉ”.
Dứt lời, Lạc Tuyết quay người rời đi.
Cô thấy Sở Bắc chỉ đang an ủi mình thôi.
Sở Bắc đứng yên tại chỗ với vẻ chua xót.
Với thân phận của anh thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Sau đó, Lạc Tuyết sẽ trở nên giàu có và được nhiều người ngưỡng mộ ngay.
Nhưng Sở Bắc không muốn làm vậy!
Một là vì nếu anh công khai thân phận thì không phải chuyện tốt với Lạc Tuyết và con gái của họ.
Hai là vì Lạc Tuyết là một người mạnh mẽ.
Dù cô đang rất muốn chứng tỏ bản thân, nhưng nếu thành công nhanh chóng cũng không phải chuyện hay.
Sở Bắc nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng Lý Nham lại nghe ra giống hệt như sét đánh ngang tai.
Mặc dù Sở Bắc là một tên phế vật bị mù.
Nhưng đôi lúc ngay cả gia chủ nhà họ Lạc cũng không dám động vào.
Bây giờ anh còn được cậu chủ Lưu chống lưng, e là sẽ còn gây ra nhiều chuyện điên rồ hơn nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Nham càng cảm thấy khó chịu.
Hắn vừa nghiến răng vừa cúi người, dập đầu xuống đất.
"Cậu Sở, tôi đã dập đầu rồi, thế được chưa?"
Lý Nham nghiến răng nói.
Sự oán hận đối với Sở Bắc cũng càng ngày càng mạnh.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng phải dập đầu với ai như thế.
"Tôi không bao giờ làm khó người khác, nếu anh đã không tình nguyện thì thôi vậy".
Sở Bắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy nhìn Lưu Phong.
"Cần làm gì, có cần tôi dạy không?"
"Không, không, không! Anh Sở, em nhất định sẽ khiến anh hài lòng!"
Lưu Phong sợ tới mức gật đầu lia lịa, chỉ cần có thể xoa dịu cơn giận của Sở Bắc là được.
Đừng nói là giết Lý Nham, cho dù có phải diệt cả nhà họ Lý cũng không thành vấn đề!
"Chuyện này......"
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Nham không khỏi sửng sốt.
Hắn không sợ Sở Bắc, nhưng không có nghĩa là không sợ Lưu Phong.
"Đừng, đừng, tôi biết sai rồi, tôi lạy, đều là do cái miệng của tôi, Sở Bắc, xin cậu hãy niệm tình cũ!"
Lý Nham thực sự sợ hãi, nhìn bóng dáng Sở Bắc sắp rời khỏi phòng riêng.
Hắn ta lập tức chạy tới cửa, dứt khoát quỳ xuống.
Vừa dập đầu vừa lấy tay vả miệng!
Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn tát còn mạnh hơn lúc Lưu Phong làm.
Cứ thế dập đầu xuống đất.
Sau vài lần lặp đi lặp lại, trán hắn đã ửng đỏ cả một mảng.
Nhưng nếu Sở Bắc không lên tiếng, hắn thực sự cũng không dám đứng dậy.
"Sở Bắc, coi như vì nhà họ Lạc, mong cậu giơ cao đánh khẽ!"
"Cậu chủ Lưu, đây thật sự là hiểu lầm, tôi biết sai rồi, cho tôi thêm một cơ hội đi!"
Lý Nham sắp khóc đến nơi!
Không ngờ chỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà suýt chút nữa đã hại cả nhà họ Lý.
Nếu như phải chết oan thì Lý Nham sẽ không còn chỗ nào để khóc nữa!
Lưu Phong hoàn toàn làm ngơ trước sự cầu xin của Lý Nham.
Nực cười, bây giờ đến hắn còn không thể bảo vệ được mình.
Nếu còn đứng ra giúp Lý nham, nhà họ Lưu của hắn sẽ đi đời mất.
Huống chi, đây còn do tên Lý Nham này tự gây ra chuyện, cho nên cũng chẳng có lý do nào để giúp hắn.
Thấy Lưu Phong không lên tiếng, Lý Nham có hơi chùng xuống.
Lý Nham nghiến răng nhìn Sở Bắc, cả người quỳ dưới mặt đất, không hề động đậy.
"Cậu Sở, Lý Nham tôi sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào cậu chịu thì thôi!"
"Thế à?"
Sở Bắc ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười.
"Dập đầu mấy cái là đủ rồi!"
"Nhưng nếu anh muốn quỳ thì cứ tiếp tục quỳ đi, chỉ mười tiếng thôi, tôi tin cậu chủ Lý sẽ chịu được!"
Mẹ kiếp!
Lý Nham vừa nghe xong, suýt chút nữa đã lên tiếng mắng!
Sở Bắc rõ ràng là đang cố ý.
Nhưng hắn lại không thể làm gì Sở Bắc.
Sắc mặt Lý Nham đỏ bừng, nhưng hắn cũng chỉ có thể quỳ xuống.
Sở Bắc không thèm quan tâm, sau đó nhìn sang Lưu Phong.
"Cậu canh chừng, mười tiếng, nếu thiếu một giây nào thì cậu cũng biết nên làm gì rồi đó!"
"Vâng vâng, anh Sở yên tâm, em sẽ canh chừng thật tốt!"
Lưu Phong vội vàng gật đầu đảm bảo.
Thấy Sở Bắc chuẩn bị rời đi, hắn mới dùng hết dũng khí nói.
"Anh Sở, đồ ăn dọn lên rồi, anh..."
Hắn mời Sở Bắc dùng bữa cũng chỉ là vì chuyện của gia tộc.
Nếu để Sở Bắc đi khỏi thì khó rồi.
Nhưng chỉ cần Sở Bắc ăn một muỗng cơm, uống một ngụm nước, vậy cũng coi như đã tha thứ cho nhà họ Lưu rồi!
"Không cần!"
Sở Bắc không thèm nhìn lại, khẽ lắc đầu.
"Nhà họ Lưu sẽ không có lần sau!"
Sở Bắc nói xong liền sải bước đi, sẵn tiền liếc sang Lý Nham.
"Bao gồm cả anh!"
Lý Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt trũng sâu của Sở Bắc bên dưới chiếc kính râm, lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Cạch cạch cạch!
Chỉ nghe tiếng gậy trúc vang lên, Sở Bắc cũng dần biến mất.
Cả Lý Nham và Lưu Phong đều thở phào nhẹ nhõm!
Nhất là Lưu Phong, gánh nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng biến mất.
"Lý Nham, tôi muốn nhắc anh một cậu, tốt nhất đừng chọc giận cậu Sở, nếu không thì nhà họ Lý của anh không gánh nổi hậu quả đâu!"
Lưu Phong nói xong còn không thèm để ý đến đồ ăn thức uống trên bàn.
Sau đó lấy quần áo rời đi.
Hắn phải nói tin vui này cho bố mình mới được.
Để lại Lý Nham quỳ một mình ở cửa phòng riêng.
Lý Nham định đứng dậy vài lần, nhưng khi nhớ tới lời cảnh cáo của Sở Bắc lại không dám nữa.
Hắn quỳ mãi!
"Phải làm sao bây giờ, đã lâu vậy rồi mà Sở Bắc còn không quay lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
Trong phòng riêng bên kia, Lạc Tuyết đang lo sốt vó khi thấy Sở Bắc vẫn chưa quay về.
Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Sở Bắc, nhưng cô cũng sẽ không giương mắt nhìn anh gặp nạn!
"Mẹ đã nói rồi, tên mù đó đó không đáng tin cậy chút nào, không biết làm gì lại còn dám đi cùng người ta, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?"
Chu Cầm đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng.
"Con gái, mau đi thôi, nếu bị liên lụy thì chúng ta sẽ đi đời đó".
Bà ta nói xong liền nhanh chóng vớ lấy chiếc túi, định gói lại mấy món đồ đang ăn dở.
Đây là lần đầu tiên bà ta được ăn những thứ sang trọng như vậy.
Chu Cầm hận không thể vét sạch tất cả!
"Mẹ, sao mẹ lại làm vậy? Dù gì anh ấy cũng là bố của Vũ Tâm mà!"
Lạc Tuyết cạn lời, bất giác giải thích một câu.
Chu Cầm vừa nghe xong liền dừng tay.
"Vậy thì sao? Con có thấy nó làm chuyện gì đàng hoàng chưa? Bản thân là phế vật thì thôi đi, đã vậy còn hay gây chuyện!"
"Có đứa con rể như vậy đúng là xúi quẩy tám đời!"
Chu Cầm cứ mắng như vậy, đừng nói là Lạc Tuyết, đến cả hai mắt của Lạc Vũ Tâm cũng bắt đầu đỏ hoe.
Cô bé siết chặt tay lại, tuy không lên tiếng, nhưng cô bé biết rõ bố mình không phải phế vật!
Két!
Cửa phòng riêng bất ngờ bị đẩy ra, khiến cả hai mẹ con giật mình.
Khi nhìn thấy đó là Sở Bắc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!
"Sở Bắc, anh không sao chứ? Bọn họ không làm khó anh đúng không?"
Nhìn thấy Sở Bắc lắc đầu, Lạc Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không sao là tốt rồi!
Chu Cầm liếc sang Sở Bắc với vẻ khó chịu.
"Hừ, lần này coi như cậu ăn may, nếu mà để liên luỵ đến tôi thì tôi sẽ giết cậu!"
Sở Bắc không hề để tâm đến mấy lời mắng nhiếc của mẹ vợ!
"Đã ăn xong chưa? Cũng đã muộn rồi, chúng ta đi thôi!"
Nói xong, anh liền bế con gái đi ra cửa trước!
Nhưng mới đi được vài bước, anh liền nhận ra tay con gái đang siết chặt, hơn nữa còn khóc thút thít.
Sắc mặt Sở Bắc lập tức sa sầm.
Lẽ nào vừa nãy có ai bắt nạt con gái mình sao?
"Tại sao Tâm Nhi lại không vui? Có ai bắt nạt con phải không?"
Tâm Nhi bĩu môi, cương quyết lắc đầu.
"Bố, bố nói cho bà biết bố là đại anh hùng, không phải phế vật, có được không?"
Ngay khi giọng nói nghẹn ngào của con gái phát ra, sắc mặt Sở Bắc liền có chút sững sờ.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng nhìn sang!
Chương 96: Cô đã bị sa thải!
Bầu không khí như trở nên ngưng trệ.
Sắc mặt Sở Bắc cũng có chút phức tạp!
Anh hùng? Phế vật?
Với quốc gia, anh chính là một anh hùng!
Nhập ngũ mấy năm, trấn giữ biên cương, chiến công hiển hách!
Cả Long Quốc này, anh nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất?
Còn gia đình...
Anh sai mất năm năm, bây giờ con gái đã bốn tuổi, nhưng dường như anh vẫn chưa thể làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Năm năm qua, vợ anh đã phải chịu không ít khổ cực, Sở Bắc cũng không thể làm được gì!
Giống như Chu Cầm nói, anh chính là một tên phế vật của gia đình.
"Tâm Nhi, thế con nghĩ bố là người như thế nào?"
Sau khi ổn định suy nghĩ trở lại, Sở Bắc liền cười nhẹ hỏi!
Tâm Nhi siết chặt nắm tay, gần như không do dự.
"Bố là một anh hùng, luôn luôn như vậy!"
Sở Bắc liền bật cười!
Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh được cười hạnh phúc đến thế!
Cho dù mọi người trên thế giới đều nghĩ anh là phế vật, nhưng anh chỉ cần có sự ủng hộ của con gái là đủ rồi!
"Nhưng mẹ và bà không biết!"
Hai mắt Tâm Nhi đỏ hoe!
Đây là chấp niệm của cô bé, bố mãi là anh hùng trong lòng Tâm Nhi!
Cô bé muốn cho cả thế giới biết!
Bố của Lạc Vũ Tâm không phải phế vật, mà là một anh hùng!
Sở Bắc ôm con gái vào lòng, sau đó chạm vào mặt dây chuyền Thiên Long trên cổ cô bé.
Có con gái như vậy, đời này coi như đủ!
"Mẹ sẽ biết thôi!"
...
Tối đến!
Sau khi ra khỏi nhà họ Lý, Dương Xuyên có chút nhếch nhác.
Hắn ngồi ở phía sau chửi bới một hồi.
"Chết tiệt, chỉ vì một tên Sở Bắc mà định đối đầu với nhà họ Dương tôi sao?"
Dương Xuyên nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra vô cùng tức giận.
Sau khi biết nhà họ Lý giúp đỡ cho nhà họ Lạc, Dương Xuyên lập tức tìm đến tận cửa.
Một là để thuyết phục Lý Hải Đông rút tiền tài trợ, để hắn tiếp tục đắc ý dò thám Sở Bắc.
Hai là để hắn mọi ra được thân phận của Sở Bắc.
Nhưng ngay khi Lý Hải Đông nghe thấy ý định đó, đã trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
Thậm chí còn cảnh cáo bọn họ đừng động vào Sở Bắc.
"Chỉ là một tên mù mà thôi, ông đây không thể động vào sao? Đúng là đồ khốn!"
Dương Xuyên nghĩ đến càng thêm tức giận.
Hắn đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương, bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài thì thôi đi.
Chẳng lẽ lại còn không bằng một tên phế vật bị mù sao? Thật nực cười!
"Cậu chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Long Tam đã tuyên bố rút rồi..."
Thuộc hạ thấp giọng nhắc nhở, sắc mặt có chút khó coi!
"Long Tam này lại là biệt danh chó gặm nào, đúng là rác rưởi!"
Dương Xuyên tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cứ đợi đấy, tiền của gia tộc tôi đã tích đủ, sau hội nghị đấu thầu, tôi sẽ nắm quyền quản lý giới doanh nghiệp ở Tân Hải, sau đó sẽ từ từ xử lý tất cả! Bao gồm cả Lý Hải Đông và Long Tam!"
Dương Xuyên nghiến răng, chiếc xe nhanh chóng khởi động và biến mất trong bóng tối.
...
Khách sạn Thần Tinh, Lạc Mai vội vàng chạy đến.
Lên đến tầng hai, nhìn thấy Lý Nham đang quỳ một mình trên mặt đất, ả vô cùng sửng sốt.
"Anh yêu bị sao vậy?"
Lạc Mai nhanh chóng tiến đến, cẩn thận đỡ hắn đứng dậy.
"Làm sao nữa? Không phải là do tên phế... hựm, chuyện hôm nay không được kể cho bất kỳ ai, kể cả gia đình em, nếu không..."
Đang nói giữa chừng, Lý Nham đột ngột dừng lại.
Sự đe dọa trong lời nói không sao che giấu được dù chỉ một chút.
"Ôi chào, em mà anh còn không tin à?"
Lạc Mai nhanh chóng gật đầu đồng ý, sau đó đỡ Lý Nham đứng lên.
Nhưng Lý Nham đã quỳ mấy tiếng đồng hồ, hai chân gần như không còn chút sức lực nào, làm sao có thể đứng vững được?
Hắn ngã lăn ra đất, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
"Sở Bắc chết tiệt, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần!"
Cảm giác được hai chân gần như tê dại, hai mắt Lý Nham đỏ bừng, gần như có thể phóng ra lửa.
Nhìn thấy Lạc Mai vẫn đang đứng yên tại chỗ, trong lòng hắn càng thêm tức giận.
"Còn ngây ra đó làm gì? Sao không gọi xe cấp cứu đi?"
Đêm nay, đúng là kẻ buồn người vui!
Sáng sớm hôm sau, Sở Bắc và Lạc Tuyết cùng nhau đưa con gái đến trường.
Dù sao anh cũng đang rảnh nên theo Lạc Tuyết đến tập đoàn Lạc Thị.
"Anh ở dưới đợi tôi đi, lỡ để đám người Lạc Mai thấy lại ăn mắng".
Lạc Tuyết sắp xếp chỗ cho Sở Bắc bên dưới công ty, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Yên tâm!"
Sở Bắc cười nhẹ nói.
Mọi người đều cho rằng anh bị mù, nhưng người mù như anh lại mạnh hơn người bình thường nhiều, hơn nữa cũng linh hoạt hơn.
Nghe vậy, Lạc Tuyết cũng an tâm hơn.
Vừa quay người chuẩn bị bước vào công ty, liền nhìn thấy Lạc Mai đang tươi cười bước ra với một xấp tài liệu.
"Lạc Tuyết, tại sao bây giờ cô mới đến? Không có chút tích cực nào sao!"
Nhìn thấy Lạc Tuyết, Lạc Mai liền dừng lại châm chọc.
Lạc Tuyết cau mày: "Mười phút nữa mới đến giờ làm cơ mà?"
"Thì sao? Dù sao cô cũng là người nhà họ Lạc, đến sớm một chút thì có sao? Tôi đến được nửa tiếng rồi đấy!"
Lạc Tuyết nghe xong liền bĩu môi cho qua.
Rõ ràng Lạc Mai đang cố tình gây chuyện, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian.
Cô cố ý đẩy người đi qua, nhưng Lạc Mai lại lập tức chặn lại.
"Sao nào, không vừa ý à? Vậy cô nhìn xem đây là cái gì..."
Nói xong, ả liền lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, giơ trước mặt Lạc Tuyết!
Lạc Tuyết vừa nhìn qua, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô nhận ra đây chính là hợp đồng mà mình đã ký với Lý Hải Đông lúc trước.
"Bây giờ tôi phải đi bàn hợp đồng với chủ tịch Lý rồi, sau này tôi sẽ là người xây dựng cơ nghiệp cho nhà họ Lạc, còn cô..."
Lạc Mai cười đắc ý, sau đó nhìn sang Lạc Tuyết với ánh mắt thương hại.
"Còn cô, tự lo lấy thân mình đi, em gái tội nghiệp của chị!"
"Ý chị là sao?"
Lạc Tuyết lập tức nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên linh cảm không tốt.
Lạc Mai lại không hề nói thêm gì.
"Kítt!!!"
Tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc Audi dừng lại trước mặt hai người.
Cửa kính xe kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt của Lạc Viễn Hà.
"Con gái, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!"
Lạc Mai gật đầu, nhưng không lên xe liền, sau đó quay sang nhìn Lạc Tuyết với vẻ khiêu khích.
Lạc Viễn Hà nhìn sang, lúc này mới thấy Lạc Tuyết đang ở cạnh mình.
"Ồ, chẳng phải là cháu gái đây sao? Nếu chưa vào thì khỏi vào luôn cũng được!"
Giọng điệu của Lạc Viễn Hà đầy vẻ châm biếm.
"Bây giờ tôi xin chính thức thông báo, cô đã bị sa thải, từ giờ tập đoàn Lạc Thị sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa".
"Cái gì?"
Chỉ một câu nói của Lạc Viễn Hà, ngay lập tức khiến cho Lạc Tuyết gần như chết lặng.
Mình bị sa thải sao?
Làm sao có thể?
"Bác đừng đùa cháu..."
"Cô nghĩ là tôi giống đùa lắm à?"
Lạc Viễn Hà cười giễu cợt: "Đáng lẽ hôm qua tôi nên nói với cô rồi, nhưng tôi muốn để cho cô ngủ ngon nên lại thôi".
"Bây giờ thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi! Nếu không, tôi cũng không ngại mời bảo vệ tiễn cô đâu!"
"Chỉ là, lúc đó sẽ không được dễ chịu cho lắm".
Chương 97: Cho em tất cả những gì em muốn!
“Chị dựa vào đâu chứ? Tôi không đồng ý, chị không có quyền đuổi tôi!”
Lạc Tuyết cau mày, cô nghiến răng quyết không thoả hiệp.
Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, cô luôn làm việc ở tập đoàn Lạc Thị.
Ngoài con gái ra thì đây là nơi mà cô dồn nhiều tâm huyết nhất.
Nếu không có hợp đồng cô ký kết được với tập đoàn Lý Thị vào mấy hôm trước thì công ty của Lạc Thị đã phá sản rồi.
Nhưng sao bây giờ, cô lại vô cớ bị đuổi việc chứ?
Lấy việc công trả thù riêng?
“Cô không đồng ý cũng không được! Đây là quyết định của công ty, nếu còn muốn giữ thể diện thì tôi khuyên cô nên yên phận mà cuốn xéo đi!”
Lạc Mai cười lạnh rồi cất giọng châm chọc.
“Nếu không đừng nói đến chuyện đuổi việc, tôi còn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lạc đấy!”
Uỳnh!
Giọng nói tuyệt tình như băng tuyết ấy khiến Lạc Tuyết sợ hãi rồi lùi bước.
Mặt cô cắt không còn hạt máu nào.
Dù cô đã biết hai bố con Lạc Mai luôn coi mình là cái gai trong mắt.
Nhưng không ngờ họ lại tuyệt tình đến vậy.
“Các người quá đáng rồi đấy! Tôi phải hỏi ông, trừ khi chính ông đuổi tôi, không thì chẳng ai có tư cách bắt tôi đi đâu hết”.
Lạc Tuyết cắn răng với vẻ đầy bất mãn.
Cô lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của ông nội mình.
Thấy thế, hai bố con Lạc Mai nhìn nhau cười với vẻ nham hiểm.
“Muốn gọi thì cứ việc, nhưng đừng trách tôi chưa nhắc nhở cô, chính ông là người quyết định đuổi việc cô đấy, đến lúc bị ông mắng thì đừng có mà trách tôi!”
Lạc Mai khoanh tay rồi mỉm cười.
Còn Lạc Tuyết thì tái mặt.
Dù cô đã tin lời của Lạc Mai hơn, nhưng nếu chưa nghe chính ông nội đuổi mình thì cô sẽ không đi đâu hết.
“Alo!”
Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng nói sang sảng của Lạc Vinh Quang vang lên.
“Ông ơi, cháu Lạc Tuyết đây ạ, cháu…”
Lạc Tuyết định lên tiếng giải thích ngay, nhưng chỉ mới nói được mấy câu thì đầu bên kia đã ngắt lời.
“Không phải phân bua gì nữa, ông biết cháu định hỏi gì rồi”.
“Đúng đấy, chính ông đã ra quyết định đuổi việc cháu, đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi ra về trong vui vẻ đi!”
Dứt lời, Lạc Vinh Quang đã cúp máy ngay mà không cho Lạc Tuyết cơ hội lên tiếng nào nữa.
Cộp!
Lạc Tuyết ngẩn ra, điện thoại rơi xuống đất mà cô vẫn chưa định thần lại.
Giọng nói của Lạc Vinh Quang rất lạnh lùng và bình thản.
Thậm chí còn có vẻ xa cách.
“Tại sao chứ?”
Lạc Tuyết lẩm bẩm một mình, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt.
Cô đã bỏ ra biết bao công sức vì nhà họ Lạc.
Nhưng sao giờ lại bị đẩy tới bước đường này?
Cô thật sự không hiểu.
“Tại sao ư? Cô không biết à?”
Lạc Mai khoanh tay rồi tiếp tục giậu đổ bìm leo.
“Giờ cô hãy mau biến đi, nếu khi tôi quay về còn nhìn thấy cô thì đừng có trách!”
Dứt lời, Lạc Mai trừng mắt lườm Lạc Tuyết với vẻ cảnh cáo.
“Các người thật quá đáng!”
Trong lúc Lạc Tuyết đang không biết mình sai ở đâu thì có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi chắn trước mặt Lạc Tuyết.
“Lại là cái thằng mù dở này, chờ bà đây lấy được hợp đồng với tập đoàn Lý Thị rồi sẽ xử lý mày sau”.
Trông thấy Sở Bắc, Lạc Mai tức muốn điên người.
Nhưng Sở Bắc chỉ ngẩng mặt lên với vẻ bình thản.
“Cái gì cũng có mức độ của nó thôi, tôi khuyên cô nên biết điểm dừng, không thì sẽ tự rước hoạ vào thân đấy!”
“Giờ cô đuổi Tiểu Tuyết đi thì dễ, nhưng sau này muốn mời cô ấy quay trở lại thì khó đấy!”
Sở Bắc cất giọng chậm rãi như nói một chuyện hiển nhiên.
“Mời cô ta quay lại ư? Mày mơ đi nhớ!”
“Còn nữa, thằng mù dở như mày thì có tư cách gì để nói chuyện với tao hả? Tao…”
Thấy Sở Bắc bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của mình, Lạc Mai đang tức điên lên rồi.
Đang định mắng chửi Sở Bắc thì Lạc Viễn Hà đã cản lại.
“Thôi, đừng mất thì giờ tranh cãi với thằng hâm này làm gì! Chờ chúng ta bàn bạc hợp đồng xong rồi xử lý nó cũng không muộn”.
Lạc Mai hừ một tiếng rồi vừa lên xe vừa không quên lườm Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, nhớ lời tôi nói đấy. Nếu khi tôi về mà cô chưa biến đi thì tự gánh vác hậu quả!”
Dứt lời, chiếc xe đã khởi động rồi phóng đi.
Chỉ còn Lạc Tuyết đứng đó với hàng nước mắt lăn dài.
Sự tuyệt vọng khiến cô như rơi xuống vực thẳm.
Cô còn cả một gia đình cần nuôi.
Mà bây giờ, đến công việc cũng không có.
Sau này, mọi người phải sống sao đây?
Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết càng thêm bất lực.
Nhất thời, cô cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng.
“Tiểu Tuyết, em đã nhìn rõ chưa?”
Sở Bắc không an ủi mà hỏi ngược lại.
Lạc Tuyết ngẩn ra: “Nhìn rõ gì cơ?”
Sở Bắc đứng đối diện cô với vẻ vô cảm.
“Nhìn rõ bộ mặt của người nhà họ Lạc!”
Lạc Tuyết sững người rồi trầm mặc.
Đúng vậy, cô đã thấy rõ rồi.
Cái gì mà gia tộc với người thân chứ, chẳng có chút tình thương nào cả.
Nếu có thì chỉ là sự lạnh lùng và giễu cợt mà thôi.
Nhưng một người phụ nữ nhỏ bé như cô có thể làm gì được đây?
Sở Bắc khẽ thở dài, vẻ mặt cũng đã dịu hơn.
“Nếu em đã thấy rõ rồi thì đi thôi, em hoàn toàn có thể tự lập một đế chế riêng mà không cần để ý sắc mặt của họ”.
Cuối cùng, Sở Bắc đã nói ra suy nghĩ trong đầu.
Vừa rồi, anh đủ khả năng ngăn cản chuyện Lạc Tuyết bị đuổi việc.
Nhưng anh không làm vậy!
Nếu Lạc Tuyết cứ ở lại nhà họ Lạc thì dù cô có nỗ lực và xuất sắc đến mấy thì vẫn bị dè bỉu thôi.
Cô vẫn sẽ là người có thể bị đá đi bất cứ lúc nào.
Còn nếu cô tự khởi nghiệp thì sao?
Với thực lực và thân phận của Sở Bắc, anh hoàn toàn có thể giúp cô trưởng thành và nhanh chóng ở trên đỉnh cao của sự nghiệp.
“Đi? Tự lập nghiệp ư?”
Lạc Tuyết lẩm bẩm rồi cười tự giễu.
“Sở Bắc ơi Sở Bắc, sao anh có thể nói ra câu ngây thơ như thế?”
“Mất việc rồi thì tôi còn không nuôi mọi người được, chứ đừng nói đến chuyện khởi nghiệp”.
“Sở Bắc, anh nói chuyện buồn cười quá đấy!”
Lạc Tuyết lắc đầu, không quát tháo cũng không khóc lóc.
Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng chứa đầy sự vô lực và tuyệt vọng.
“Anh có thể giúp em!”
Sở Bắc nói với giọng kiên định.
“Đến thân anh còn lo chưa xong mà đòi giúp tôi ư?”
Lạc Tuyết hỏi lại, rõ ràng cô không tin anh.
Sở Bắc thoáng do dự, nhưng thấy vẻ chán trường của cô thì vẫn quyết lên tiếng.
“Anh có thể cho em tất cả những gì em muốn!”
“Tiền, mối quan hệ, quyền lực, chỉ cần em muốn thôi!”
Hả?
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra.
Thấy Sở Bắc không giống đang nói đùa, cô cảm thấy đắn đo.
Cô nhìn anh một lúc lâu rồi thở dài lắc đầu.
“Sở Bắc, cảm ơn anh, anh yên tâm, tôi sẽ vực dậy được thôi!”
“Đi thôi, tôi sẽ coi như đây là một kỳ nghỉ”.
Dứt lời, Lạc Tuyết quay người rời đi.
Cô thấy Sở Bắc chỉ đang an ủi mình thôi.
Sở Bắc đứng yên tại chỗ với vẻ chua xót.
Với thân phận của anh thì chỉ cần một câu nói mà thôi.
Sau đó, Lạc Tuyết sẽ trở nên giàu có và được nhiều người ngưỡng mộ ngay.
Nhưng Sở Bắc không muốn làm vậy!
Một là vì nếu anh công khai thân phận thì không phải chuyện tốt với Lạc Tuyết và con gái của họ.
Hai là vì Lạc Tuyết là một người mạnh mẽ.
Dù cô đang rất muốn chứng tỏ bản thân, nhưng nếu thành công nhanh chóng cũng không phải chuyện hay.