Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125: Nói câu công bằng!
Nghe thấy thế, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Chu Minh Hạo và Dương Xuyên!
Ai cũng nghĩ thầm, không hiểu Dương Xuyên đã làm gì mà như trở thành mục tiêu bị công kích như vậy.
Chỉ có Sở Bắc và Thanh Phong là mỉm cười không nói gì.
Chính nghĩa luôn được ủng hộ mà!
Hôm nay, dù Sở Bắc và tập đoàn Bắc Dã không tới thì chắc chắn Dương Xuyên cũng không được như ý muốn.
“Các người…”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên lập tức nổi giận.
Nhóm Lạc Vinh Quang ở phía sau hắn ta cũng cúi đầu xuống, không dám nói gì.
“Cậu Sở, mời!”
Chu Minh Hạo không để ý đến Dương Xuyên nữa, mà làm động tác mời với Sở Bắc.
Sở Bắc mỉm cười không nói gì, mà khẽ giơ cây gậy trúc lên.
“Sở Bắc, sao anh lại ở đây?”
Sở Bắc vừa định nhấc chân thì đã có một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên.
Anh ngoái lại, qua giọng nói, anh biết đó là Lạc Tuyết.
“Rảnh nên anh đến chơi thôi!”
Sở Bắc mỉm cười rồi kiếm đại một cái cớ.
“Đến chơi?”
Lạc Tuyết ngẩn ra, thấy hơi khó hiểu.
Song, khi thấy đứng bên cạnh Sở Bắc toàn các nhân vật lớn thì Lạc Tuyết càng sững người hơn.
Cô hoàn toàn không ngờ sẽ được chứng kiến một cảnh tượng thế này.
“Cô Lạc, chúng ta gặp lại rồi”.
Thấy Sở Bắc đang bị dồn vào thế bí, Lý Hải Đông đứng ra để chuyển đề tài câu chuyện.
“Tổng giám đốc Lý!”
Lạc Tuyết định thần lại rồi vội vàng chào hỏi.
Sau đó, cô lại nhìn Lưu Tông Tín, Trương Hồng Viễn và Chu Minh Hạo đang đứng sau lưng Lý Hải Đông.
Nhất thời, không biết phải nói gì.
“Cô Lạc, nếu không chê thì mời cùng vào với chúng tôi!”
Trong lúc Lạc Tuyết thấy mờ mịt thì Chu Minh Hạo đã bước tới rồi làm động tác mời.
Đây là vợ của thần tướng trấn quốc, đương nhiên ông ta phải cố lấy lòng rồi.
“Đúng đúng, mời cô Lạc vào!”
Lưu Tông Tín và Trương Hồng Viễn cũng nhanh chóng hùa theo, sao họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được.
“Tôi…”
Lạc Tuyết ngây ra, không biết phải làm gì.
Đây đều là các nhân vật lớn mà ngày thường hiếm khi cô được gặp.
Bây giờ, họ khách sáo với cô như vậy, thành ra lại khiến cô thấy phát sợ.
“Họ đã nói vậy rồi thì mình vào thôi!”
Sở Bắc mỉm cười rồi lên tiếng giải vây.
Lạc Tuyết vẫn hoang mang mà không trả lời.
Bây giờ, cô vẫn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng xem ra chỉ còn cách đồng ý thôi.
Lạc Tuyết vừa định lên tiếng thì đã có một giọng nói chua ngoa khác vang lên.
“Lạc Tuyết, sao giờ cô mới đến hả? Suýt nữa làm lỡ việc lớn rồi đấy có biết không?”
Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Quả nhiên, Lạc Tuyết vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lạc Mai giơ tay chống nạnh rồi bừng lửa giận nhìn mình.
“Mọi người lái xe đi, còn tôi phải bắt taxi thì làm thế nào khác được?”
Lạc Tuyết khoanh tay, không chút sợ sệt.
Trước đó, họ đã hẹn là đi chung rồi.
Nhưng cô vừa tới công ty thì đã thấy ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang lên xe, còn bỏ một mình cô ở lại.
Rõ ràng họ cố ý gây khó dễ cho cô mà.
Nếu không vì nghĩ cho tiền đồ của công ty thì cô không thèm đi nữa đâu.
“Hừ, tôi không cần biết! Đây không phải nơi cô có thể đến đâu, mau về đi, công ty còn bao việc cần giải quyết kia kìa”.
Lạc Mai không màng tới đúng sai, lúc nói chuyện còn len lén nhìn Dương Xuyên.
Vì tất cả chuyện này là ý của hắn ta.
Nếu không, sao Lạc Mai dám cả gan đứng đây chứ?
“Tôi…”
Lạc Tuyết tái mặt, định nói gì đó, nhưng cuối cùng đành nhịn.
Đúng là cô chưa đủ tư cách đến đây thật.
Cô lắc đầu, định quay người bỏ đi.
“Khoan đã!” chiến thần sở bắc
Có giọng nói vang lên, bàn tay của Lạc Tuyết bị ai đó nắm lấy.
Sở Bắc ngẩng lên rồi lắc đầu với Lạc Tuyết.
Sau đó, anh quay sang nhìn Lạc Mai.
“Tiểu Tuyết có phải đi hay không hình như không liên quan đến cô thì phải?”
Không biết tại sao, Sở Bắc chỉ nói đơn giản như vậy mà cũng khiến Lạc Mai thấy hoảng loạn.
Ả ta vô thức ngoái lại nhìn Dương Xuyên, sau đó mới có thêm một chút dũng khí.
“Tôi là sếp của cô ta, đương nhiên có quyền lên tiếng rồi”.
Lạc Mai cắn răng, quyết không nhượng bộ.
“Đúng đấy Lạc Tuyết, chúng ta đều ở đây thì ai trông coi công ty? Hay cháu về đi”.
Lạc Viễn Hà cũng tiến lên, nhưng nói với giọng khách sáo hơn Lạc Mai nhiều.
Đương nhiên, nếu không có Dương Xuyên chỉ đạo thì ông ta sẽ không bao giờ dám làm vậy.
“Lạc Viễn Hà, ông nói gì thế?”
Nghe thấy thế, Sở Bắc và Lạc Tuyết còn chưa nói gì thì Lý Hải Đông đã lạnh giọng lên tiếng.
“Buổi đấu thầu hôm nay do tôi tổ chức, nếu các người có ý kiến thì mời về!”
Chu Minh Hạo sa sầm mặt, rõ ràng cũng đã nổi giận.
Hai bố con Lạc Mai nghe thấy thế thì sợ hết hồn.
Đừng nói là Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông cũng là đối tượng mà họ không thể đắc tội.
Cực chẳng đã, họ đành quay sang Dương Xuyên.
“Vô dụng!”
Dương Xuyên sầm mặt rồi tức giận mắng nhiếc.
Bấy giờ, hắn ta mới tiến lên rồi nhìn thẳng vào Sở Bắc.
“Hai vị nặng lời rồi, họ chỉ nói thật thôi mà”.
Dương Xuyên cười lạnh một tiếng, giọng nói đã có vẻ mất kiên nhẫn.
“Chắc các vị đều đã biết nội quy của buổi đấu thầu này rồi, ai không liên quan thì không cần tới”.
Dương Xuyên cất giọng hờ hững, không chỉ có Lạc Tuyết, mà ngay Sở Bắc cũng nằm trong số các đội tượng bị xỉa xói.
“Vậy anh Dương nói thử xem, ai mới được vào đây?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên rồi nói với vẻ bĩnh tĩnh.
“Hừ, cái này thì tôi không tiện nói ra, nhưng tôi có thể khẳng định anh và Lạc Tuyết nằm ngoài danh sách ấy”.
Dương Xuyên hừ một tiếng, không nể nang gì nữa.
“Dương Xuyên, cậu…”
Nghe Dương Xuyên nói thế, Chu Minh Hạo và Lý Hải Đông đều giật bắn mình.
Họ vừa định lên tiếng ngăn cản thì Dương Xuyên đã nói tiếp: “Tôi khuyên hai người hãy nghĩ cho kỹ, không sẽ phải gánh hậu quả khi nhà họ Dương nổi giận đấy!”
Dương Xuyên nói với vẻ đầy khí thế.
Rõ ràng, hắn ta đã bị chọc giận nên mới phải lôi nhà họ Dương ra.
Ngay sau đó, nhóm Chu Minh Hạo chỉ trầm mặc.
Dù họ có Sở Bắc làm hậu thuẫn, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể bảo vệ cho họ.
Người bình thường thì khó mà sống nổi khi bị nhà họ Dương công kích.
“Hay đấy, nhà họ Dương à? Khẩu khí lớn quá nhỉ!”
Sở Bắc lắc đầu rồi nhếch miệng cười.
Bầu không khí xung quanh chợt im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc.
Nhưng không có mấy ai biết rõ về thân phận của anh.
Chỉ đoán anh không phải người đơn giản thôi.
Họ muốn xem Sở Bắc và Dương Xuyên đối đầu sẽ có kết quả thế nào.
“Sở Bắc, thôi, chúng ta về đi!”
Lạc Tuyết có vẻ sốt sắng.
Thần tiên đánh nhau thì người thường như họ chịu sao nổi?
“Từ từ đã!”
Sở Bắc mỉm cười với vẻ an ủi.
Anh khẽ gật đầu, Thanh Phong vẫn im lặng từ nãy đến giờ đã bước tới.
“Các vị, nay là ngày vui, sao lại nóng giận thế? Để tôi nói câu công bằng nhé!”
Ai cũng nghĩ thầm, không hiểu Dương Xuyên đã làm gì mà như trở thành mục tiêu bị công kích như vậy.
Chỉ có Sở Bắc và Thanh Phong là mỉm cười không nói gì.
Chính nghĩa luôn được ủng hộ mà!
Hôm nay, dù Sở Bắc và tập đoàn Bắc Dã không tới thì chắc chắn Dương Xuyên cũng không được như ý muốn.
“Các người…”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên lập tức nổi giận.
Nhóm Lạc Vinh Quang ở phía sau hắn ta cũng cúi đầu xuống, không dám nói gì.
“Cậu Sở, mời!”
Chu Minh Hạo không để ý đến Dương Xuyên nữa, mà làm động tác mời với Sở Bắc.
Sở Bắc mỉm cười không nói gì, mà khẽ giơ cây gậy trúc lên.
“Sở Bắc, sao anh lại ở đây?”
Sở Bắc vừa định nhấc chân thì đã có một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên.
Anh ngoái lại, qua giọng nói, anh biết đó là Lạc Tuyết.
“Rảnh nên anh đến chơi thôi!”
Sở Bắc mỉm cười rồi kiếm đại một cái cớ.
“Đến chơi?”
Lạc Tuyết ngẩn ra, thấy hơi khó hiểu.
Song, khi thấy đứng bên cạnh Sở Bắc toàn các nhân vật lớn thì Lạc Tuyết càng sững người hơn.
Cô hoàn toàn không ngờ sẽ được chứng kiến một cảnh tượng thế này.
“Cô Lạc, chúng ta gặp lại rồi”.
Thấy Sở Bắc đang bị dồn vào thế bí, Lý Hải Đông đứng ra để chuyển đề tài câu chuyện.
“Tổng giám đốc Lý!”
Lạc Tuyết định thần lại rồi vội vàng chào hỏi.
Sau đó, cô lại nhìn Lưu Tông Tín, Trương Hồng Viễn và Chu Minh Hạo đang đứng sau lưng Lý Hải Đông.
Nhất thời, không biết phải nói gì.
“Cô Lạc, nếu không chê thì mời cùng vào với chúng tôi!”
Trong lúc Lạc Tuyết thấy mờ mịt thì Chu Minh Hạo đã bước tới rồi làm động tác mời.
Đây là vợ của thần tướng trấn quốc, đương nhiên ông ta phải cố lấy lòng rồi.
“Đúng đúng, mời cô Lạc vào!”
Lưu Tông Tín và Trương Hồng Viễn cũng nhanh chóng hùa theo, sao họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như thế này được.
“Tôi…”
Lạc Tuyết ngây ra, không biết phải làm gì.
Đây đều là các nhân vật lớn mà ngày thường hiếm khi cô được gặp.
Bây giờ, họ khách sáo với cô như vậy, thành ra lại khiến cô thấy phát sợ.
“Họ đã nói vậy rồi thì mình vào thôi!”
Sở Bắc mỉm cười rồi lên tiếng giải vây.
Lạc Tuyết vẫn hoang mang mà không trả lời.
Bây giờ, cô vẫn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng xem ra chỉ còn cách đồng ý thôi.
Lạc Tuyết vừa định lên tiếng thì đã có một giọng nói chua ngoa khác vang lên.
“Lạc Tuyết, sao giờ cô mới đến hả? Suýt nữa làm lỡ việc lớn rồi đấy có biết không?”
Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của giọng nói ấy là ai.
Quả nhiên, Lạc Tuyết vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lạc Mai giơ tay chống nạnh rồi bừng lửa giận nhìn mình.
“Mọi người lái xe đi, còn tôi phải bắt taxi thì làm thế nào khác được?”
Lạc Tuyết khoanh tay, không chút sợ sệt.
Trước đó, họ đã hẹn là đi chung rồi.
Nhưng cô vừa tới công ty thì đã thấy ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang lên xe, còn bỏ một mình cô ở lại.
Rõ ràng họ cố ý gây khó dễ cho cô mà.
Nếu không vì nghĩ cho tiền đồ của công ty thì cô không thèm đi nữa đâu.
“Hừ, tôi không cần biết! Đây không phải nơi cô có thể đến đâu, mau về đi, công ty còn bao việc cần giải quyết kia kìa”.
Lạc Mai không màng tới đúng sai, lúc nói chuyện còn len lén nhìn Dương Xuyên.
Vì tất cả chuyện này là ý của hắn ta.
Nếu không, sao Lạc Mai dám cả gan đứng đây chứ?
“Tôi…”
Lạc Tuyết tái mặt, định nói gì đó, nhưng cuối cùng đành nhịn.
Đúng là cô chưa đủ tư cách đến đây thật.
Cô lắc đầu, định quay người bỏ đi.
“Khoan đã!” chiến thần sở bắc
Có giọng nói vang lên, bàn tay của Lạc Tuyết bị ai đó nắm lấy.
Sở Bắc ngẩng lên rồi lắc đầu với Lạc Tuyết.
Sau đó, anh quay sang nhìn Lạc Mai.
“Tiểu Tuyết có phải đi hay không hình như không liên quan đến cô thì phải?”
Không biết tại sao, Sở Bắc chỉ nói đơn giản như vậy mà cũng khiến Lạc Mai thấy hoảng loạn.
Ả ta vô thức ngoái lại nhìn Dương Xuyên, sau đó mới có thêm một chút dũng khí.
“Tôi là sếp của cô ta, đương nhiên có quyền lên tiếng rồi”.
Lạc Mai cắn răng, quyết không nhượng bộ.
“Đúng đấy Lạc Tuyết, chúng ta đều ở đây thì ai trông coi công ty? Hay cháu về đi”.
Lạc Viễn Hà cũng tiến lên, nhưng nói với giọng khách sáo hơn Lạc Mai nhiều.
Đương nhiên, nếu không có Dương Xuyên chỉ đạo thì ông ta sẽ không bao giờ dám làm vậy.
“Lạc Viễn Hà, ông nói gì thế?”
Nghe thấy thế, Sở Bắc và Lạc Tuyết còn chưa nói gì thì Lý Hải Đông đã lạnh giọng lên tiếng.
“Buổi đấu thầu hôm nay do tôi tổ chức, nếu các người có ý kiến thì mời về!”
Chu Minh Hạo sa sầm mặt, rõ ràng cũng đã nổi giận.
Hai bố con Lạc Mai nghe thấy thế thì sợ hết hồn.
Đừng nói là Chu Minh Hạo, Lý Hải Đông cũng là đối tượng mà họ không thể đắc tội.
Cực chẳng đã, họ đành quay sang Dương Xuyên.
“Vô dụng!”
Dương Xuyên sầm mặt rồi tức giận mắng nhiếc.
Bấy giờ, hắn ta mới tiến lên rồi nhìn thẳng vào Sở Bắc.
“Hai vị nặng lời rồi, họ chỉ nói thật thôi mà”.
Dương Xuyên cười lạnh một tiếng, giọng nói đã có vẻ mất kiên nhẫn.
“Chắc các vị đều đã biết nội quy của buổi đấu thầu này rồi, ai không liên quan thì không cần tới”.
Dương Xuyên cất giọng hờ hững, không chỉ có Lạc Tuyết, mà ngay Sở Bắc cũng nằm trong số các đội tượng bị xỉa xói.
“Vậy anh Dương nói thử xem, ai mới được vào đây?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên rồi nói với vẻ bĩnh tĩnh.
“Hừ, cái này thì tôi không tiện nói ra, nhưng tôi có thể khẳng định anh và Lạc Tuyết nằm ngoài danh sách ấy”.
Dương Xuyên hừ một tiếng, không nể nang gì nữa.
“Dương Xuyên, cậu…”
Nghe Dương Xuyên nói thế, Chu Minh Hạo và Lý Hải Đông đều giật bắn mình.
Họ vừa định lên tiếng ngăn cản thì Dương Xuyên đã nói tiếp: “Tôi khuyên hai người hãy nghĩ cho kỹ, không sẽ phải gánh hậu quả khi nhà họ Dương nổi giận đấy!”
Dương Xuyên nói với vẻ đầy khí thế.
Rõ ràng, hắn ta đã bị chọc giận nên mới phải lôi nhà họ Dương ra.
Ngay sau đó, nhóm Chu Minh Hạo chỉ trầm mặc.
Dù họ có Sở Bắc làm hậu thuẫn, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể bảo vệ cho họ.
Người bình thường thì khó mà sống nổi khi bị nhà họ Dương công kích.
“Hay đấy, nhà họ Dương à? Khẩu khí lớn quá nhỉ!”
Sở Bắc lắc đầu rồi nhếch miệng cười.
Bầu không khí xung quanh chợt im lặng.
Mọi người đều nhìn về phía Sở Bắc.
Nhưng không có mấy ai biết rõ về thân phận của anh.
Chỉ đoán anh không phải người đơn giản thôi.
Họ muốn xem Sở Bắc và Dương Xuyên đối đầu sẽ có kết quả thế nào.
“Sở Bắc, thôi, chúng ta về đi!”
Lạc Tuyết có vẻ sốt sắng.
Thần tiên đánh nhau thì người thường như họ chịu sao nổi?
“Từ từ đã!”
Sở Bắc mỉm cười với vẻ an ủi.
Anh khẽ gật đầu, Thanh Phong vẫn im lặng từ nãy đến giờ đã bước tới.
“Các vị, nay là ngày vui, sao lại nóng giận thế? Để tôi nói câu công bằng nhé!”