Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144: Đồ nhà quê!
Thấy thế, không chỉ Lạc Tuyết, mà đến Chu Cầm cũng cau mày lại.
“Này, giờ nhà bác có việc phải đi rồi, hay để hôm khác rồi uống nhớ?”
Chu Cầm cất giọng với vẻ tiếc của.
Rượu ở đây bét cũng ba, bốn mươi nghìn một chai mất.
Riêng bữa cơm này thôi đã khiến bà ta xót ruột lắm rồi, giờ lại đến rượu nữa thì ai mà chịu cho nổi.
Lạc Tuyết cũng nói thêm vào: “Đúng đấy, uống rượu vào dễ xảy ra chuyện lắm, thôi mình để hôm khác nha?”
Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong bữa này rồi đi về nhà.
Cô sắp không chịu được nữa rồi!
Dù Sở Bắc không nói gì, nhưng nụ cười bên khoé miệng cũng đã biến mất.
Hai mẹ con nhà này cứ được nước lấn tới, nếu không vì nể mặt Lạc Tuyết thì còn lâu anh mới ăn nói lịch sự như vậy.
“Mẹ con em không vội thì nhà chị cuống lên làm gì?”
Chu Lệ hừ một tiếng, lập tức tỏ vẻ không vui.
“Bây giờ, nhà chị về thì cũng nghỉ ngơi chứ có công to việc lớn gì đâu. Vả lại, có mỗi một chai rượu thôi thì gây ra chuyện gì được? Chắc nhà chị tiếc tiền chứ gì?”
Chu Lệ vừa nói dứt câu thì Dương Ân cũng cất giọng với vẻ u ám.
“Đúng đấy bác, nhà bác tiếc tiền đúng không? Có mỗi chai rượu thôi mà, cháu uống suốt ấy, nếu bác thấy tiếc thì thôi vậy”.
Dứt lời, cậu ta làm ra vẻ liếc nhìn mẹ mình rồi đứng dậy bỏ đi.
“Mẹ, con thấy mẹ con mình nên về thôi, nhà bác là người thành phố nên coi thường chúng ta cũng là chuyện bình thường”.
Chu Lệ nghe thấy thế thì cũng hùa theo: “Ừm, nếu ông bà ngoại con mà còn, không biết sẽ nghĩ thế nào khi thấy cảnh này đây”.
Hai mẹ con họ tung hứng với nhau, như thể đang tủi thân lắm.
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì là những người rất xấu xa.
“Hai người…”
Lạc Tuyết tròn mắt ra nhìn đến mức tức giận.
Hai mẹ con nhà này quá đáng thật đấy!
Bữa ăn này ít cũng phải tốn của nhà cô bảy, tám mươi nghìn rồi mà họ còn chê thiếu thành ý ư?
Họ chẳng cảm kích thì thôi lại còn chê nhà cô tiếp đón không chu đáo.
Không biết trên đời còn ai vô sỉ và mặt dày hơn mẹ con họ nữa không?
“Chu Lệ, dì nói thế là sao? Có mỗi chai rượu thôi chứ gì, tôi mà phải tiếc mấy đồng bạc lẻ ấy chắc?”
Mặt Chu Cầm xám xịt, nhưng cuối cùng một người luôn ưa sĩ diện như bà ta đã thoả hiệp.
“Phải thế chứ! Có mỗi chai rượu thôi mà, nhà cháu thiếu gì đâu, chẳng qua hôm nay là dịp vui nên cháu mới muốn uống thôi”.
Dương Ân mừng thầm trong bụng, ai không biết còn tưởng cậu ta là con nhà đại gia mất.
“Tiểu Ân, muốn uống gì thì cứ gọi đi con, nếu bác con đã nói vậy rồi thì chúng ta đừng khách sáo làm gì”.
Chu Lệ vừa nói vừa ngồi xuống, bà ta cũng chưa từng uống rượu tây bao giờ, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội nếm thử rồi.
“Ha ha, vậy cháu không khách sáo nữa nha bác!”
Dương Ân cười tươi rồi xem thực đơn và gọi nhân viên phục vụ vào.
“Phục vụ, đây là rượu gì… Rémy Martin à, lấy một chai này và mấy cái bát nhé, để cả nhà chúng tôi chung vui”.
Nghe thấy thế thì mặt nhân viên phục vụ nghệt ra.
Uống Rémy Martin mà dùng bát ư? Kiểu gì vậy?
“Còn ngây ra đó làm gì? Nhà tôi tôi không thiếu tiền đâu, nhanh cái chân lên!”
Dương Ân mất kiên nhẫn, bắt đầu quát nạt nên nhân viên phục vụ đành đi làm ngay.
Lạc Tuyết ngồi ở phía đối diện chỉ biết lắc đầu trong bất lực.
Cậu em họ này của cô đúng là cực phẩm.
Không lâu sau, rượu đã được mang lên.
Nhân viên phục vụ mang mấy cái ly đế cao tới, đang định pha rượu thì đã bị Dương Ân giành mất chai rượu.
“Được rồi, để tôi tự làm!”
Dương Ân vội vàng mở chai rồi rót cho mình một ly đầy ứ ự trước.
Sau đó, cậu ta uống cạn cả ly luôn.
Nhân viên phục vụ há hốc miệng, định ngăn cản nhưng đã muộn.
“Ưm, ngon phết đấy, mỗi tội hơi cay cổ một tẹo”.
Uống hết một ly xong, mặt Dương Ân đã đỏ lựng.
Sau đó, còn ra vẻ nhận xét một câu.
Thấy thế, nhân viên phục vụ suýt bật cười thành tiếng.
Rémy Martin là rượu mạnh, dù nồng độ cồn không cao bằng rượu truyền thống, song độ ngấm thì rất khủng khiếp.
Cho nên trước khi uống cần pha chế thêm một chút.
Vậy mà Dương Ân chẳng những không uống rượu pha thêm, mà còn nốc hết cả một ly đầy.
Cô nhân viên này đã làm việc ở đây ba năm, nhưng chưa từng thấy ai uống Rémy Martin như thế này bao giờ.
Đúng là đồ nhà quê!
“Nào, để con trai kính mẹ một ly!”
Chu Lệ thấy thế thì cũng vội vàng cầm ly của mình lên.
Dương Ân rót cho bà ta một ly rồi lại rót vào ly của mình.
Sau đó, hai mẹ con còn cụng ly với nhau.
Chu Lệ chỉ nhấp một ngụm nhỏ thì đã nhăn mặt.
Lần đầu tiên bà ta uống rượu tây, nhưng không thích cho lắm, thậm chí còn thấy không ngon bằng rượu quê bán có mấy đồng ở nhà mình.
Dương Ân lại nốc lên một ly nữa, lúc này mặt cậu ta đã đỏ như đít khỉ.
Hai mẹ con họ cứ thế uống với nhau, không có ý định chia sẻ với nhà Lạc Tuyết.
Dương nhiên, dù Dương Ân có mời thì nhà cô cũng không dám uống như vậy.
Chai Rémy Martin có giá những 38 nghìn tệ đã vơi quá nửa.
Chu Lệ vẫn bình thường vì chỉ nhấp một chút.
Còn Dương Ân thì đã lâng lâng rồi.
Người cậu ta ngồi trên ghế mà vẫn chao đảo, trông rất buồn cười.
“Ha ha, chai rượu này cũng bình thường thôi, nhưng ngấm phết đấy!”
“Tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh!”
Dương Xuyên chao đảo đứng dậy, hung hăng đi ra ngoài.
Thấy thế, nhân viên phục vụ tỏ rõ vẻ coi thường.
Chỉ muốn đá tên này ra khỏi cửa ngay lập tức.
Lạc Tuyết thì méo mặt, em họ của cô đúng là hết chỗ nói.
Dương Ân vừa đi thì Chu Lệ lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, cháu nhìn em họ cháu đi, ngần ấy tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái”.
“Kiểu gì cháu chẳng có một vài cô bạn? Hay giới thiệu một người cho em cháu đi, yên tâm, làm con dâu nhà dì thì chắc chắn sướng khỏi phải nghĩ”.
Nghe thấy thế, nhà Lạc Tuyết chỉ biết câm nín.
Nhìn Dương Ân kiểu này thì ai mà làm vợ cậu ta chắc sẽ khổ cả đời mất.
“Dì ơi, bạn của cháu lấy chồng hết rồi ạ”.
Lạc Tuyết không suy nghĩ nhiều mà từ chối ngay.
Sao cô có thể nhẫn tâm lừa bạn mình đâm đầu vào đống lửa được.
Kiểu người như Dương Ân chắc sẽ lông bông đến hết đời mất.
“Thế à…”
Chu Lệ như vẫn không cam tâm, nhưng thấy Lạc Tuyết không có hứng thú lắm nên cũng đành thôi.
Họ cũng sắp ăn xong bữa cơm này rồi.
Chu Cầm và Lạc Tuyết đã hết hứng từ lâu, nhưng Dương Ân mãi vẫn chưa thấy quay về nên họ chưa thể đi trước được.
Khoảng mười phút sau, mà Dương Ân vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người bắt đầu thấy lo lắng.
“Sao con trai em mãi chưa về thế nhỉ? Họ Sở kia, cậu đi xem sao đi!”
Chu Lệ lên tiếng rồi nhìn về phía Sở Bắc với vẻ coi thường.
Nhưng Sở Bắc không hề động đậy.
Như thể anh không nghe thấy gì, thậm chí còn không thèm chớp mắt.
“Này, giờ nhà bác có việc phải đi rồi, hay để hôm khác rồi uống nhớ?”
Chu Cầm cất giọng với vẻ tiếc của.
Rượu ở đây bét cũng ba, bốn mươi nghìn một chai mất.
Riêng bữa cơm này thôi đã khiến bà ta xót ruột lắm rồi, giờ lại đến rượu nữa thì ai mà chịu cho nổi.
Lạc Tuyết cũng nói thêm vào: “Đúng đấy, uống rượu vào dễ xảy ra chuyện lắm, thôi mình để hôm khác nha?”
Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong bữa này rồi đi về nhà.
Cô sắp không chịu được nữa rồi!
Dù Sở Bắc không nói gì, nhưng nụ cười bên khoé miệng cũng đã biến mất.
Hai mẹ con nhà này cứ được nước lấn tới, nếu không vì nể mặt Lạc Tuyết thì còn lâu anh mới ăn nói lịch sự như vậy.
“Mẹ con em không vội thì nhà chị cuống lên làm gì?”
Chu Lệ hừ một tiếng, lập tức tỏ vẻ không vui.
“Bây giờ, nhà chị về thì cũng nghỉ ngơi chứ có công to việc lớn gì đâu. Vả lại, có mỗi một chai rượu thôi thì gây ra chuyện gì được? Chắc nhà chị tiếc tiền chứ gì?”
Chu Lệ vừa nói dứt câu thì Dương Ân cũng cất giọng với vẻ u ám.
“Đúng đấy bác, nhà bác tiếc tiền đúng không? Có mỗi chai rượu thôi mà, cháu uống suốt ấy, nếu bác thấy tiếc thì thôi vậy”.
Dứt lời, cậu ta làm ra vẻ liếc nhìn mẹ mình rồi đứng dậy bỏ đi.
“Mẹ, con thấy mẹ con mình nên về thôi, nhà bác là người thành phố nên coi thường chúng ta cũng là chuyện bình thường”.
Chu Lệ nghe thấy thế thì cũng hùa theo: “Ừm, nếu ông bà ngoại con mà còn, không biết sẽ nghĩ thế nào khi thấy cảnh này đây”.
Hai mẹ con họ tung hứng với nhau, như thể đang tủi thân lắm.
Còn Lạc Tuyết và Chu Cầm thì là những người rất xấu xa.
“Hai người…”
Lạc Tuyết tròn mắt ra nhìn đến mức tức giận.
Hai mẹ con nhà này quá đáng thật đấy!
Bữa ăn này ít cũng phải tốn của nhà cô bảy, tám mươi nghìn rồi mà họ còn chê thiếu thành ý ư?
Họ chẳng cảm kích thì thôi lại còn chê nhà cô tiếp đón không chu đáo.
Không biết trên đời còn ai vô sỉ và mặt dày hơn mẹ con họ nữa không?
“Chu Lệ, dì nói thế là sao? Có mỗi chai rượu thôi chứ gì, tôi mà phải tiếc mấy đồng bạc lẻ ấy chắc?”
Mặt Chu Cầm xám xịt, nhưng cuối cùng một người luôn ưa sĩ diện như bà ta đã thoả hiệp.
“Phải thế chứ! Có mỗi chai rượu thôi mà, nhà cháu thiếu gì đâu, chẳng qua hôm nay là dịp vui nên cháu mới muốn uống thôi”.
Dương Ân mừng thầm trong bụng, ai không biết còn tưởng cậu ta là con nhà đại gia mất.
“Tiểu Ân, muốn uống gì thì cứ gọi đi con, nếu bác con đã nói vậy rồi thì chúng ta đừng khách sáo làm gì”.
Chu Lệ vừa nói vừa ngồi xuống, bà ta cũng chưa từng uống rượu tây bao giờ, đương nhiên phải tranh thủ cơ hội nếm thử rồi.
“Ha ha, vậy cháu không khách sáo nữa nha bác!”
Dương Ân cười tươi rồi xem thực đơn và gọi nhân viên phục vụ vào.
“Phục vụ, đây là rượu gì… Rémy Martin à, lấy một chai này và mấy cái bát nhé, để cả nhà chúng tôi chung vui”.
Nghe thấy thế thì mặt nhân viên phục vụ nghệt ra.
Uống Rémy Martin mà dùng bát ư? Kiểu gì vậy?
“Còn ngây ra đó làm gì? Nhà tôi tôi không thiếu tiền đâu, nhanh cái chân lên!”
Dương Ân mất kiên nhẫn, bắt đầu quát nạt nên nhân viên phục vụ đành đi làm ngay.
Lạc Tuyết ngồi ở phía đối diện chỉ biết lắc đầu trong bất lực.
Cậu em họ này của cô đúng là cực phẩm.
Không lâu sau, rượu đã được mang lên.
Nhân viên phục vụ mang mấy cái ly đế cao tới, đang định pha rượu thì đã bị Dương Ân giành mất chai rượu.
“Được rồi, để tôi tự làm!”
Dương Ân vội vàng mở chai rồi rót cho mình một ly đầy ứ ự trước.
Sau đó, cậu ta uống cạn cả ly luôn.
Nhân viên phục vụ há hốc miệng, định ngăn cản nhưng đã muộn.
“Ưm, ngon phết đấy, mỗi tội hơi cay cổ một tẹo”.
Uống hết một ly xong, mặt Dương Ân đã đỏ lựng.
Sau đó, còn ra vẻ nhận xét một câu.
Thấy thế, nhân viên phục vụ suýt bật cười thành tiếng.
Rémy Martin là rượu mạnh, dù nồng độ cồn không cao bằng rượu truyền thống, song độ ngấm thì rất khủng khiếp.
Cho nên trước khi uống cần pha chế thêm một chút.
Vậy mà Dương Ân chẳng những không uống rượu pha thêm, mà còn nốc hết cả một ly đầy.
Cô nhân viên này đã làm việc ở đây ba năm, nhưng chưa từng thấy ai uống Rémy Martin như thế này bao giờ.
Đúng là đồ nhà quê!
“Nào, để con trai kính mẹ một ly!”
Chu Lệ thấy thế thì cũng vội vàng cầm ly của mình lên.
Dương Ân rót cho bà ta một ly rồi lại rót vào ly của mình.
Sau đó, hai mẹ con còn cụng ly với nhau.
Chu Lệ chỉ nhấp một ngụm nhỏ thì đã nhăn mặt.
Lần đầu tiên bà ta uống rượu tây, nhưng không thích cho lắm, thậm chí còn thấy không ngon bằng rượu quê bán có mấy đồng ở nhà mình.
Dương Ân lại nốc lên một ly nữa, lúc này mặt cậu ta đã đỏ như đít khỉ.
Hai mẹ con họ cứ thế uống với nhau, không có ý định chia sẻ với nhà Lạc Tuyết.
Dương nhiên, dù Dương Ân có mời thì nhà cô cũng không dám uống như vậy.
Chai Rémy Martin có giá những 38 nghìn tệ đã vơi quá nửa.
Chu Lệ vẫn bình thường vì chỉ nhấp một chút.
Còn Dương Ân thì đã lâng lâng rồi.
Người cậu ta ngồi trên ghế mà vẫn chao đảo, trông rất buồn cười.
“Ha ha, chai rượu này cũng bình thường thôi, nhưng ngấm phết đấy!”
“Tránh ra, tôi muốn đi vệ sinh!”
Dương Xuyên chao đảo đứng dậy, hung hăng đi ra ngoài.
Thấy thế, nhân viên phục vụ tỏ rõ vẻ coi thường.
Chỉ muốn đá tên này ra khỏi cửa ngay lập tức.
Lạc Tuyết thì méo mặt, em họ của cô đúng là hết chỗ nói.
Dương Ân vừa đi thì Chu Lệ lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, cháu nhìn em họ cháu đi, ngần ấy tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái”.
“Kiểu gì cháu chẳng có một vài cô bạn? Hay giới thiệu một người cho em cháu đi, yên tâm, làm con dâu nhà dì thì chắc chắn sướng khỏi phải nghĩ”.
Nghe thấy thế, nhà Lạc Tuyết chỉ biết câm nín.
Nhìn Dương Ân kiểu này thì ai mà làm vợ cậu ta chắc sẽ khổ cả đời mất.
“Dì ơi, bạn của cháu lấy chồng hết rồi ạ”.
Lạc Tuyết không suy nghĩ nhiều mà từ chối ngay.
Sao cô có thể nhẫn tâm lừa bạn mình đâm đầu vào đống lửa được.
Kiểu người như Dương Ân chắc sẽ lông bông đến hết đời mất.
“Thế à…”
Chu Lệ như vẫn không cam tâm, nhưng thấy Lạc Tuyết không có hứng thú lắm nên cũng đành thôi.
Họ cũng sắp ăn xong bữa cơm này rồi.
Chu Cầm và Lạc Tuyết đã hết hứng từ lâu, nhưng Dương Ân mãi vẫn chưa thấy quay về nên họ chưa thể đi trước được.
Khoảng mười phút sau, mà Dương Ân vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người bắt đầu thấy lo lắng.
“Sao con trai em mãi chưa về thế nhỉ? Họ Sở kia, cậu đi xem sao đi!”
Chu Lệ lên tiếng rồi nhìn về phía Sở Bắc với vẻ coi thường.
Nhưng Sở Bắc không hề động đậy.
Như thể anh không nghe thấy gì, thậm chí còn không thèm chớp mắt.